THƯ CỦA ĐẶNG VĂN NHÂM TRẢ LỜI BÀ THUẤN VỀ TÀI VẼ ”HÍ HỌA” CỦA BÀ !
Thưa bà Thuấn,
1.- Bấy lâu nay trên diễn đàn tôi chỉ thấy bà vu khống tôi để lấy cớ mà chửi bới tôi thậm tệ. Bà toàn gọi tôi bằng THẰNG NỌ THẰNG KIA, nên tôi khiếp quá không dám thưa với bà lời nào. Mặc dù tôi biết bà chỉ bằng tuổi con gái tôi ( con gái tôi đã có 6 đứa cháu ngoại đã lớn rồi bà ạ!) .Còn về phần học hành , viết lách, vẽ vời, thưa bà, tôi không dám xúc phạm chút nào đến danh dự, tự ái của bà đâu. Nhưng vì bà là người sanh sau đẻ muộn quá xa với các thế hệ học trò cũ của tôi, nhiều người năm nay đã trên dưới 70 tuổi rồi thưa bà... Nhiều người ở Bolsa đều biết đấy bà ạ!
Tôi nói như thế không có ý khoe và cũng chẳng trách cứ gì bà đâu. Thưa bà" Vô tri bất mộ " mà !
Huống chi trong vụ NC Thiện,ai trong cộng đồng này cũng đều có quyền phát biểu quan điểm của mình. Cổ nhân đã dạy: "VĂN CHƯƠNG CHÚNG KHẢO QUAN" ( Cắt nghĩa thật đơn giản để bà dễ hiểu là: công chúng ai cũng có quyền xem xét và bình phẩm).
Vậy, sự hay / dở thuộc phê phán cuối cùng của quần chúng. Bà hãy xem lịch sử nghi án văn tự của Trung Hoa không thiếu và có vụ còn kéo dài sự tồn nghi đến mấy trăm năm chưa dứt. Thí dụ như các tác phẩm : Tam Quốc Chí, Thủy Hử, Tây Du Ký, Hồng Lâu Mộng, Kim Bình Mai...Trong các cuộc tranh luận về các tác phẩm nêu trên của Trung quốc( dĩ nhiên tác giả và hoài nghi tác giả đều chết lâu rồi!), đã kéo dài hàng mấy trăm năm qua tôi không hề thấy có ai ngoại cuộc dám viết một lời nào chửi càn , chửi tục tĩu phe bất đồng quan điểm. Vì họ còn biết tự trọng, và có chút liêm sỉ sợ bị người khác khinh bỉ, sợ bị ô nhục cho gia môn....
* ( Ghi chú: Tôi thấy có một vài người đe dọa đòi đem vụ Ng. Chí Thiện ra tòa để thưa kiện. Tôi thương hại những người ấy. Họ làm văn học.Họ tranh luận về một vấn đề văn học mà họ mù tịt chẳng biết tí gì về khía cạnh này của văn học sử thế giới cổ kim, đông tây... Họ muốn làm trò cười , hay đóng góp chuyện tiếu lâm cho văn đàn Mỹ Quốc hay mua vui cho người Mỹ trong cơn đại nạn kinh tế. Đó là quyền của họ. Nhưng tôi chỉ sợ họ làm nhục cho trên 2 triệu người dân VN tị nạn hải ngoại, và dân tộc VN với 4 ngàn năm văn hiến mà thôi !!!)
Còn trường hợp NG. Chí Thiện , hiện ông ta còn sống, tự nhận tác giả thi phẩm Vô Đề, đầy can trường khí phách thế mà lại hèn hạ và khiếp nhược đến độ đáng cho mọi người phải khinh bỉ và phỉ nhổ. Đây là 2 thái độ và hành động cực kỳ tương phản của một kẻ tiểu nhân hèn hạ , không có chút khí phách nào. Bây giờ tôi thử trình bày đơn giản để bà và toàn thể đồng bào thân thương hải ngoại lấy công tâm xét xem kẻ hèn này nói đúng hay sai:
-a.- Từ 11. 1995 đến tháng 7 . 2008, khi chưa bị văn báo giới hải ngoại tấn công và lật mặt nạ CS nằm vùng, nhận vơ làm tác giả Vô Đề, Ng. Chí Thiện đi tung tăng khắp 5 châu, 4 biển , nơi nào cũng được bọn "đười ươi" hám danh, thấy sang bắt quàng làm họ, vồ vập đón rước trịnh trọng, đãi đằng ăn uống phủ phê, sáng tiểu yến, chiều đại yến, tối có thêm màn " cơm no bò cỡi" nên đã lên mặt khệnh khạng khinh người, và lên lớp dạy khôn bọn làm báo hải ngoại và phóng phét bừa bãi, chống Cộng rẻ tiền...
-b.- Kể từ tháng 8.2008, khi bắt đầu bị văn, báo giới hải ngoại chiếu cố lật mặt nạ gian phi, Ng. Chí Thiện và bộ sậu gồm mấy tên Khuyển Ưng , Khuyển Phệ làm tay sai CS cò mồi bảo vệ che chắn bằng trò vu khống ,chửi bới tục tĩu bừa bãi, thì tên lưu manh, tiểu nhân hạ đẳng, Ng.Chí Thiện vội giở ngón tuyệt chiêu của CS là " CHÉM VÈ " , rồi rút luôn vào hang Pắc Pó, tức một xó xỉnh nào đó ở khu Bolsa , năm im thin thít, không dám hó hé nửa lời dù chỉ để tự biện hộ cho bản thân mình, danh dự của mình. Theo tôi, hành động trốn tránh như thế ấy của Thiện chứng tỏ hắn đúng là một thằng " CẨU TRỆ" vừa hèn vừa nhát. Ngày trước " CÓ ĂN" thì ra mặt xông pha cho vua biết mặt chúa biết tên. Bây giờ mặt nạ rơi xuống rồi thì đi...trốn như một kẻ tội đồ, để cho bọn tay sai ngu xuẩn đứng ra lãnh búa rìu dư luận.
Thưa bà Thuấn,
Tôi biết như thế, nên tôi không khỏi hết lòng thương mến bà. Bà là một phụ nữ có lòng nhiệt huyết. Nhưng lòng ấy đặt không đúng chỗ. Nên tội nghiệp, bà dễ bị bọn Sở Khanh, Mã Giám Sinh, Thúc Sinh, Hồ Tôn Hiến... trong cuộc đời loạn li đen bạc này chúng nó dày vò, và đưa bà vào con đường lầm lẫn...Tuy nhiên, theo tôi nhận xét, đến bây giờ vẫn chưa quá muộn đâu.Tôi xin mượn lời của Đào Tiềm để khuyên bà mấy câu như sau:
- ...Ăn năn thì sự đã rồi
Từ đây nghĩ lại biết thôi mới là
Lối đi lạc chửa xa là mấy
Nay khôn rồi chẳng dại như xưa! ...
2.- Bây giờ trở lại vấn đề chính mà bà đã viết cho tôi trong bức thư nguyên văn sau đây:
Thưa ông Nhâm,
Những người "không tử tế" đó gây ấn tượng lên đầu tôi ra sao thì tôi vẽ họ như thế
Nếu cần thì tôi sẽ giải thích từng hình một lý do vì sao tôi vẽ họ như vậy, với những điều họ nói bậy bạ dán vào miệng của họ trên hình (người ta phải chịu trách nhiệm về lời nói, chữ viết của mình, vì "văn tức là người", không thể nói bừa bãi vô tội vạ)
Lúc bắt đầu thì tôi thường vẽ người ta đẹp đẽ sáng sủa (DVN cũng không ngọai lệ) nhưng nếu nhân vật kia càng ngày càng tệ thì hình vẽ sẽ mỗi ngày một xấu theo .
Nếu nhân vật cải tà quy chính rút lại (hoặc xin lỗi về) lời nói nào, thì tôi sẽ xóa lời nói ấy đi .
Nếu hòan tòan cải biến thì nhân vật sẽ được rút hẳn khỏi trang web .
Tôi luôn mong mỏi mọi người làm lành lánh ác, vì ai cũng có "Phật tánh" trong họ (hoặc "điểm linh quang của Đức Thượng Đế" trong chân ngã / higher self của họ) nhưng Phật tánh thường bị lu mờ vì phàm ngã lố lăng và tội lỗi .
Hãy lau sạch cái gương thì hình của mình trong gương sẽ đẹp! Lau sạch bằng cách cải hối! ( hết trích dẫn)
Thưa bà Thuấn,
Vì bà đã gửi thư này cho tôi, nên tôi phài dành chút thì giờ hiếm hoi để đáp 2 vấn đề chính bà đã nêu trong thư gồm:
- "văn tức là người" và "Lúc bắt đầu thì tôi thường vẽ người ta đẹp đẽ sáng sủa (DVN cũng không ngọai lệ) nhưng nếu nhân vật kia càng ngày càng tệ thì hình vẽ sẽ mỗi ngày một xấu theo .
Nếu nhân vật cải tà quy chính rút lại (hoặc xin lỗi về) lời nói nào, thì tôi sẽ xóa lời nói ấy đi" .
a -"văn tức là người". Theo tôi, bà cũng như đại đa số nhà văn hải ngoại ngày nay đều hiểu sai và dùng sai hoàn toàn câu nói gắn gọn ấy. Tôi rất muốn nhân dịp này để giảng giải thêm cho bà và mọi người nhận ra chỗ "uyên áo" trong tư tưởng con người về câu này. Nhưng, vì nơi đây không đủ chỗ cho tôi phân tách và biện chứng đầy đủ, nên đành phải hẹn dịp khác. Vả lại trong thư bà chỉ đặt vấn đề hội họa ra với tôi mà thôi.
b.- Tôi thấy bà Thuấn quả là một phụ nữ TÀI HOA, nào là viết văn làm thơ, lại còn thêm tài vẽ vời nữa. Không biết bà có biết đàn và hát hay không ? Nếu có, thì quả thật bà nào có thua gì ả Tố Nga đầu lòng trong truyện Kiều!
Nhưng rất tiếc, bà chỉ có khiếu, hay có " hoa tay" mà thôi, chớ không được một sư phụ chân truyền nào chỉ giáo, nên bà đã hiểu lầm hoàn toàn về khoa hí họa (caricature) , còn gọi là biếm họa v.v... Môn hay ngành học nào cũng đều có những nguyên tắc chỉ đạo căn bản. Không một tay ngang nào tùy hứng hay tùy tiện tự bịa ra lấy một nguyên tắc cho mình, rối gán cho môn học ấy mà được. Thí dụ như bà đã làm trong câu này: "Lúc bắt đầu thì tôi thường vẽ người ta đẹp đẽ sáng sủa (DVN cũng không ngọai lệ) nhưng nếu nhân vật kia càng ngày càng tệ thì hình vẽ sẽ mỗi ngày một xấu theo. Nếu nhân vật cải tà quy chính rút lại (hoặc xin lỗi về) lời nói nào, thì tôi sẽ xóa lời nói ấy đi" .
Như vậy, đó bà đã tự đặt ra một nguyên tắc phi lý cho bà , rồi lại còn muốn áp đặt cho thiên hạ phải theo bà. Nhưng đó là chuyện của bà chẳng ai hơi đâu tranh cãi với bà làm gì cho mệt. Tôi cũng thế. Nhưng ngặt nỗi bà lại chơi khăm lôi tuột cả tôi vào nằm chung trong mền với bà. Chẳng cần biết tôi có bằng lòng không , bà đã vội vàng phân chứng bằng câu vô cùng độc địa (DVN cũng không ngọai lệ) !!!
Thưa bà Thuấn,
Tuy tôi đã từng kiếm ăn bằng nghề tay trái vẽ hí họa (Caricature) và vẽ tranh “illustration” cho các báo ở Sài Gòn từ năm 1952. Từ năm 1953 trở đi tôi đã được Nha Học Chính, bộ Giáo Dục cấp phép dạy Việt Văn và Hội Họa (Professeur de Dessin) cho các trung học VN ở Sài Gòn, nghĩa là từ thời chương trình Pháp còn áp dụng trên toàn quốc. Các giáo sư giảng bài phải dùng Pháp ngữ. Mãi đến năm 1954, chương trình VN , gọi là chương trình Phan Huy Quát, mới ban hành để áp dụng cho những niên khóa sau đó.
Sau năm 1975, ở Đan Mạch, tôi đã học tu nghiệp lại và chuyển hướng về ngành trang trí (art décoratif).Tôi đã tốt nghiệp và đã được Bộ Giáo Dục Đan Quốc cấp phép cho tôi được dạy Pháp Văn và Hội Họa , ngoài những giờ dạy Việt Ngữ với chức vụ “Undervisning Assistant” (phụ giáo) chính thức trong ”Viện Ngữ Học Đông Phương” thuộc viện Đại học København. Sở dĩ tôi phải kể ra, chớ không phải khoe, cho bà biết rằng : tôi học và dạy hội họa có căn bản và có nghiên cứu lịch sử Mỹ Thuật (histoire de l’art ) hẳn hoi, chớ không phải tay ngang, vẽ giống con nít...
Vì thế tôi không dám làm càn, nói bậy, bịa đặt ra ba cái luật lệ điên khùng, để thiên hạ cười cho thúi đầu bể óc. Trong đời tị nạn ở Đan Mạch tôi đã triển lãm mấy lần ”one man Show” và triển lãm chung với nhiều đồng nghiệp Tây phương thì nhiều lắm. Tôi đã họa chân dung đức giáo hoàng J, Paul II bằng sơn dầu, đã được tòa thánh gửi thư cám ơn,và một vài chân dung thủ tướng Đan Quốc, bà Quốc Vụ Khanh kiêm ngoại trưởng Đan Quốc...Nhờ đó tôi đã được báo chí xứ này viết đến cũng nhiều. Trong ngành Hội Họa ( Art de la peinture), tôi đã nghiên cứu, học kỹ các trường phái (Isme) ,nhưng tôi vẫn chưa hề nghe ai nói đến cái thứ lệ nào quái đản nào mà bà đã viết cho tôi nguyên văn như thế này: "Lúc bắt đầu thì tôi thường vẽ người ta đẹp đẽ sáng sủa (DVN cũng không ngọai lệ) nhưng nếu nhân vật kia càng ngày càng tệ thì hình vẽ sẽ mỗi ngày một xấu theo . Nếu nhân vật cải tà quy chính rút lại (hoặc xin lỗi về) lời nói nào, thì tôi sẽ xóa lời nói ấy đi".
Tôi vô cùng kinh ngạc khi bất chợt đọc phải câu này.Tôi càng giật mình hoảng hốt khi thấy bà chơi ác , đem cài tôi vào mấy cái lệ khùng điên của bà bằng câu khẳng định chắc nịch (DVN cũng không ngọai lệ) Bà làm như thể tôi với bà vốn cùng một phe phái với nhau tự thuở nào!
Tội nghiệp cho tôi lắm bà Thuấn ơi! Xin bà quên tên tôi đi cho tôi nhờ. Nếu có khi nào bà nhớ tôi quá thì cứ réo thằng ĐVN mà chửi cho xì hơi, hạ hỏa, chớ đừng lôi tôi vào làm ” nhân chứng ” cho trình độ văn học , nghệ thuật của bà. Tôi còn dốt nát lắm bà ạ!
Thưa bà, bà nên nhớ kỹ cho rằng môn hí họa, hay biếm họa (caricature) vốn không có tính giáo dục, như một bài học luân lý trong sách giáo khoa thư, nên không thể dùng để dạy thiên hạ như bà đã qui định thành mẫu mực như trong câu bà đã nói trên được.Trong đời cầm bút và cầm cọ cho đến ngày nay tôi chĩ biết có 2 câu tiêu ngôn là :” một bức tranh có ý nghĩa bằng ngàn lời nói ” và câu khác là:” Một bức tranh tuyệt tác không phải vì nó kể lại điều gì mà ta đã nghĩ, nhưng chính vì nó khiến ta phải suy nghĩ điều gì nó hàm chứa trong tranh” !
3.- Cuối cùng, trong bài ngắn này, nếu tôi có viết điều gì sơ xuất vô tình đụng chạm đến lòng tự ái của bà, thì tôi cũng dám xin bà tha thứ cho kẻ hèn mọn dại dột này. Suốt cuộc đời từng trải giang hồ, từng sống lăn lộn với đám cặn bã xã hội, nhưng tôi chưa hề bị một CON đàn bà nào phản phúc trắng trợn và đểu cáng đến mức táng tận lương tâm như CON chó cái điên Lê Minh Ngọc ở San Diego. Cali. USA , mà tôi đã dại dột , vô phúc rước về nhà phụng dưỡng cả 2 mẹ con nó trong 1 tuần lễ. CON Lê Minh Ngọc này cùng một phe binh Ng. Chí Thiện của bà đấy, nên tôi không khỏi sợ lây đến bà. Vậy xin bà tha lỗi cho và đừng trở mặt đặt điều vu khống rồi chửi cả vợ chồng tôi như CON Lê Minh Ngọc ( Trong một Email nó đã xưng CON với tôi, thế mà nó vẫn cứ chửi bố nó đấy. Còn bà vợ tôi, nhiều bằng hữu thâm niên ở khắp nơi hải ngoại ai cũng biết là một phụ nữ rất ngoan hiền. Hãy tội nghiệp cho người vô can. Nếu bà –cũng như CON Lê Minh Ngọc - muốn chửi rủa xin cứ tôi mà chửi rủa tha hồ. Không sao cả!!!
Muôn ngàn cảm tạ bà Thuấn,
Kẻ hèn ĐẶNG VĂN NHÂM bái bút
Trang Chủ . Kim Âu . Lưu Trữ. Báo Chí . RFI . RFA . Tác Giả . Chính Trị . Văn Nghệ . Khoa Học . Quảng Cáo . Mục Lục . Photo . Photo 1***