Trang ChủKim ÂuBáo ChíLưu TrữVấn ĐềChính Nghĩa ViệtĐà LạtThư QuánDịch ThuậtTự Điển

Tác Phẩm Chính Nghĩa BBC LONDON HISTORY AUSTRALIAN RFI PARIS Chân Thiện Mỹ Tác Giả

ESPN3Sport TVMusicLotteryDanceSRSB RadioLearning

 

 

 

 

 

US Senator John McCain , Kim Âu Hà văn Sơn

NT Kiên , UCV Bob Barr, Kim Âu Hà văn Sơn

 

 

 

 

 

NT Kiên, Kim Âu, Ross Perot Cố Vấn An Ninh Đặc Biệt của TT Reagan, NT Sám

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

GỞI ÔNG MINH DI ĐẶC BIỆT HÁN VĂN

 

 

 

Biết thêm một ngoại ngữ có thể làm cho tâm hồn con người phong phú hơn v́ nó giúp cho con người dễ tiếp cận, lĩnh hội một nền văn hóa khác. Nhưng một khi biết được chút ít ngoại văn (rồi được đồng bọn v́ mưu lợi tâng bốc) mà vênh váo, tự cho ḿnh là cái rốn vũ trụ, là bậc minh sư đặc biệt như trường hợp của ông Minh Di th́ quả thực rồi cũng chỉ làm tṛ cười cho thiên hạ.

Cách đây đă mấy năm, chúng tôi được đọc qua vài bài giới thiệu về ông Minh Di qua email TẠP CHÍ DÂN VĂN của ông Lư Trung Tín. Sau đó có đọc thêm mấy bài của tác giả Minh Di (cũng từ TCDV) nhưng trong môi trường khan hiếm những bài viết về Hán Học, Cổ Văn mà mấy bài của ông Minh Di viết (rất công phu) vẫn không tạo ra cho người đọc một cảm hứng nào, nên chỉ đọc qua rồi bỏ (thay v́ lưu lại làm tài liệu).

Năm nay, ông Minh Di trở lại diễn đàn qua sự giật dây của ông Lư Trung Tín tức Lê Thanh Tùng để tấn công ông Thúy Đặng qua bài viết trong đó ông Thúy Đặng có trích dẫn câu nói về Kinh Thi trong Luận ngữ.

Thật ra việc trích dẫn một câu văn kinh điển có sai sót, thừa thiếu cũng chỉ là điều b́nh thường (người viết bài có nhầm lẫn, sai sót th́ người đọc cũng đă biết). Bởi v́ câu nói về Kinh Thi của Khổng tử đă quá phổ biến, không đáng chấp nê. Nhưng cái cách góp ư xách mé, bất nhă của ông Minh Di vừa lạc đề, vừa có chủ ư lái trọng tâm bàn bạc sang lĩnh vực khác (mà chắc ông Minh Di tự cho là học thuật chuyên môn là Hán Văn) khiến cho ông Thúy Đặng bị hút vào một chuyện hết sức ruồi bu.

Nếu tôi là ông Thúy Đặng th́ cho qua v́ có đáng ǵ để "phải đuổi ruồi, đập ruồi" mất công, mất th́ giờ, hao tổn công sức như vậy.

Ừ! Nếu ḿnh có trích dẫn câu văn đó bị thừa thiếu đi chăng nữa cũng đâu có gỉ quan trọng khi mạch văn của ḿnh vẫn diễn đạt đúng những ǵ ḿnh muốn tŕnh bày.

Hăy cứ cho là ḿnh “copy và paste” th́ có sao đâu khi cái ông Minh Di kia cũng có thoát ra khỏi chuyện “copy và paste” đâu chứ  (nên nhớ đọc và học là sao chép copy vào bộ nhớ, bộ năo và paste là lấy từ bộ nhớ, bộ năo viết ra tŕnh bày cho mọi người thấy).

Họa chăng có những thằng điên mới nói rằng ông Minh Di vừa chui từ lỗ nẻ ra đă có chữ “đặc biệt Hán Văn trên trán”; thay v́ “khóc chào đời oe oe” lại toàn nói chuyện ”Luận Ngữ, Kinh Thi, Kinh Dịch” nghe thật “Kinh Hăi, Kinh Hoàng” như chuyện hoang đường.. như cách ông Minh Di huyênh hoang chỉ dùng tự điển Tầu (Hán - Hán) chứ không thèm dùng tự điển Hán Việt, Việt - Hán hay Anh - Hán, Pháp - Hán.

Xét cho cặn kẽ, trừ trường hợp ông Minh Di xuất thân là người Tàu hay làm con nuôi người Tàu từ tấm bé. C̣n lại tất cả mọi người Việt Nam học bất cứ một thứ ngoại ngữ nào như Hán, Anh, Pháp, Nhật đều phải sử dụng loại tự điển Việt - Hán, Việt - Anh, Việt - Pháp, Việt - Nhật .. trước đă. Sau đó khi học tập lên cao, làm công việc dịch thuật, nghiên cứu mới “cần và phải” dùng đến loại tự điển đồng văn tự.

Tôi ngạc nhiên khi thấy ông Minh Di cho là việc trích dẫn Hán văn của ông Thúy Đặng nhằm để hù thiên hạ. Sự thực có phải thế không khi người viết chỉ muốn đưa (Hán tự) vào để chứng minh ḿnh “nói có sách, mách có chứng”. Ngược lại, chỉ v́ sự tâng bốc quá đáng kiểu “áo thụng vái nhau” của ông Lê Mạnh Hùng và ông Lư Trung Tín dành cho ông Minh Di nên thế giới có thêm một anh “dở hơi, cuồng chữ”, tưởng rằng biết được vài chữ Hán văn là sở hữu kiến thức trùm thiên hạ như tư tưởng, ngôn từ và hành động của ông Minh Di.

Đọc bài của ông Minh Di thấy thiên hạ dịch ǵ cũng sai hết, chỉ có ông là dịch đúng, ấu trĩ và điên rồ đến thế là cùng.

Việc ông  Minh Di giải thích cái tên của chính ông làm chúng tôi cũng phải ph́ cười, ông nói rằng Nhưng anh quên rằng 1 chữ có thể có 1, 2 nghĩa, có khi có rất nhiều nghĩa, ngôn ngữ nước nào cũng thế, tùy chỗ mà hiểu! Ở chỗ nào khác th́ chữ “Di” có nghĩa như anh hiểu ở trên, nhưng ở đây, chữ “Di” trong tiếng “Minh Di” có nghĩa là “tiêu diệt, trừ diệt”.

Đoạn văn này làm nảy sinh nghi ngờ  về việc tại sao ông Minh Di không bao giờ viết chữ Hán (tượng h́nh) mà chỉ dùng chữ Việt diễn âm. V́ làm ǵ có chuyện tùy chỗ mà hiểu!

Tự điển Việt Hán của Nguyễn văn Khôn trang 207 có đến 26 chữ DI đều viết D và I .

Trang 594 có 11 chữ MINH.

 Ông Minh Di  đâu có thể buộc mọi người phải hiểu theo ư ông mới là đúng. Lẽ ra “đặc biệt Hán văn” như ông Minh Di  PHẢI VIẾT TÊN BẰNG CHỮ HÁN TƯỢNG H̀NH chứ không thể diễn âm rồi giải thích tùy tiện.

Không cần phải là nhà chuyên môn “đặc biệt Hán văn” đọc “tự điển Tầu” cũng có thể làm khó ông Minh Di được.

Điều này cho thấy, nếu ông Minh Di là một người Việt Nam chuyên về Hán học vài ba chục năm cũng đâu có ǵ là quan trọng, v́ sở học của một người Việt Nam theo học ban Hán Học suốt đời cũng không thể vượt qua một anh ba tàu, các chú bán “bánh tiêu, dầu cháo quảy” hay “ḿ hoành thắn, ḿ vịt tiềm” ở các đô thị Việt Nam trước đây. Nói thế để ông Minh Di thấy rằng những ǵ mà ông tự hănh, tự sướng, vênh váo chẳng có giá trị ǵ v́ vốn liếng Hán Văn của ông không hơn thằng đệ tử của tôi đang làm “chief cook” ở Chinese Restaurant và càng kém xa anh y sĩ đông y (thầy lang) châm cứu, gíac gió cho tôi hàng tuần. Ông Minh Di mà đúng như lời giới thiệu “đặc biệt Hán Văn” th́ hẳn không bỏ sót cái sai của chữ “phù” cách chữ “mạc“ có một chữ. Lư do ǵ mà ông phát giác ra chữ “mạc” mà chữ “phù” th́ ông cũng mù tịt vậy ông Minh Di? Chắc trong tự điển Hán - Hán không có chứ ǵ?

Rốt cuộc ông cũng chỉ là một anh chàng đọc được chút Hán văn đem ra hù thiên hạ mà thôi. Tôi vốn rất thận trọng trong việc lượng giá con người nên đă cất công đọc hết năm bài viết của ông Minh Di do ông Lư Trung Tín tái phổ biến.

Kể ra ông Minh Di cũng có chịu khó đọc và tra cứu nhưng trong cái thế giới bao la, hỗn mang này chẳng có ǵ là toàn bích, trong lĩnh vực cổ học tài liệu sách vở tam sao thất bổn, đúng sai khiếm khuyết là chuyện b́nh thường nếu tốn cả một đời người học Hán văn chỉ để bới lông t́m vết, chú thích, chú giải, hiệu đính hậm hực, ch́ triết như thế chẳng tầm thường uổng phí lắm ru.

 

 

Trân trọng

 

Kim Âu

 

Apr 16/2014

 

 

Gởi ông:

 

 

“PHÙ” MINH DI QUẺ 36 KINH DỊCH  

“ĐẶC BIỆT HÁN VĂN – CỔ HỌC”

 

 

Đến lúc này th́ phải nói thẳng Minh Di chỉ là một thằng lưu manh bịp bợm, "đá cá lăn dưa" chứ chẳng có mảy may nào gọi là học thuật, với cổ học ǵ cả. Qúy vị thấy, chúng tôi viết cho hắn rất đàng hoàng, lịch sự và viết đúng trọng tâm của vấn đề chứ không lạc đề nhưng hắn không đủ lư lẽ để biện bạch, lập tức giở giọng lưu manh chợ cá. Viết lách không lư luận như Minh Di th́ chỉ một đứa con nít cũng viết được, hễ bất kỳ ai không vừa ư ḿnh là gian trá, là bới lông t́m vết, là chụp mũ, vu cáo chẳng biết đúng sai ǵ nữa.

Tỉnh lại đi Minh Di học thuật với cổ học ǵ Minh Di. Người có khả năng, học thuật, tranh căi một vấn đề là làm sáng tỏ cái đúng, cái sai, cái hợp lư và phi lư chứ không phải bịa  đặt, vu chụp, tấn công chỉ trích cá nhân. V́ cùng tranh luận trên diễn đàn nhưng người góc biển, kẻ chân trời chưa từng sống chung, gần gũi làm sao mở miệng ra là nói người nào gian trá, người nào ngay thẳng. Chẳng qua đó chỉ là một cách lu loa để tránh né chạy trốn khi đuối lư thôi. Sự thực khi hắn nói tên Minh Di là tên quẻ thứ 36 trong kinh dịch tất nhiên bất cứ người nào cũng biết nhưng vấn đề tôi đặt ra ở đây nằm ở chỗ tại sao đă "đặc sệt Hán văn" mà không làm chuyện rất dễ là mở ngoặc đóng ngoặc viết kèm hai chữ Minh Di tượng h́nh để khỏi mất công giải thích. Chẳng lẽ mấy anh học gỉa ba tầu viết chữ mẹ đẻ (Hán) phải dùng diễn âm Việt ngữ?

Ông Minh Di bị lật cái tẩy chữ nghĩa Hán văn chỉ thuộc loại đủ để bán bánh tiêu, dầu cháo quẩy, khi tuổi già sức yếu th́ bày tṛ bốc quẻ lừa người kiếm ăn mà thôi nên dẫy đành đạch lên v́ chạm nọc. Thấy ông Minh Di nhắc tới Cậu chó Tôn Thất Sơn tôi lại càng thấy ông Minh Di sắp chết ch́m hay sao mà quờ quạng đi bám vào khúc củi mục. Toàn thể các diễn đàn liên mạng đều xem Tôn Thất Sơn là một loại chó không đáng nói tới và chính hắn tự nhận thích làm chó hơn làm người vậy th́ ông Minh Di không lẽ  cũng đồng loại với Tôn Thất Sơn hay sao nên mới biết thưởng thức tiếng Tôn Thất Sơn sủa.

Như tôi đă nói, tôi rất thận trọng trong việc lượng giá con người nên không làm chuyện hồ đồ vô lư. Theo dơi sự việc từ đầu, tôi rất ngạc nhiên khi thấy một người tự cho ḿnh là nhà cổ học mà bị thiên hạ giật dây như thế, thật tư cách quá kém, đáng khinh không xứng đáng làm người đọc sách thánh hiền (sự thực chẳng có thánh hiền quái nào ở trong Tứ Thư, Ngũ Kinh cả, thiên hạ ḷe nhau thôi). Đọc những lư luận và văn vẻ quá sức tầm thường của ông Minh Di  khiến tôi có cảm giác ông Minh Di ăn nói giống hệt một anh thầy bói mất tráp ở lăng ông Bà Chiểu v́ bói sai cho thân chủ. Với tôi, ông Minh Di chỉ là một anh đồ gàn th́ làm ǵ mà tôi cần phải “xa luân chiến”, mà thử hỏi có cái ǵ để chiến và chiến với anh đồ gàn này th́ đạt được mục đích ǵ chứ? Vô nghĩa.

Chẳng qua do thấy ông Minh Di tự vênh váo cho ḿnh là một dạng đặc biệt Hán văn nhưng thực sự chỉ là tṛ “áo thụng vái nhau” rỗng tuếch, không có ǵ là thực tế nên góp đôi gịng cho ông Minh Di bớt chướng v́ trước tôi đă có vài người lên tiếng dạy dỗ ông Minh Di rồi nhưng ông vẫn ngoan cố không chịu phục thiện. Ông Minh Di thấy tôi bắn trúng đích nên vội vàng chữa lửa bằng cách vu rằng tôi gian trá. Trích nguyên văn ông Minh Di viết:

 

”Ông Kim Âu cũng có cái gian trá của ông Đặng Đ́nh Thúy, đă đọc bài của tôi chưa?

Bạn chí cốt, đàn anh của ông, ông Đặng Đ́nh Thúy, đă copy/paste chữ “phù” sai vào một đoạn mà ông ta ngụy tạo để nói rằng tôi viết sai chữ “phù”. Chữ “phù” ông Đặng Đ́nh Thúy copy đúng chứ đâu có sai, bài viết đầu tiên của ông ta tôi c̣n giữ đây! Nhiều Diễn đàn, bao nhiêu độc giả đều thấy mà ông Kim Âu lại tráo trở bênh vực cho cái gian trá đó của bạn ông th́ thực đúng như ông Tôn Thất Sơn nói cứ coi anh làm bạn với ai th́ biết anh là ai!

Trong đoạn văn của Khổng Tử ông Đặng Đ́nh Thúy chỉ sai một chữ “mạc”, thế nhưng v́ quê mặt ông ta copy chữ “phù” có bộ thủ vào một đoạn văn do ông ta ngụy tạo để nói rằng tôi viết sai chữ “phù”. Kim Âu đọc lại bài của Đặng Đ́nh Thúy đi nhé!

Bây giờ, nói như ông Kim Âu là từ đầu ông Đặng Đ́nh Thúy, ngoài chữ “mạc”, vốn c̣n  viết sai chữ “phù” nữa, tôi chỉ thấy chữ “mạc” sai mà không thấy chữ “phù” sai, thiệt là lật lọng tráo trở như nhau!

Chuyện rành rành đến vậy mà ông Kim Âu cũng ráng muối mặt bênh cái gian trá của ông Đặng Đ́nh Thúy.

 

Đọc đoạn văn thượng dẫn chúng tôi thấy nhân cách ông Minh Di quả là hết sức bần tiện, lưu manh khi vội vàng “chạy dốt” bằng hành động ngụy tạo và vu khống. Câu nói của Khổng tử về Kinh Thi do ông Thúy Đặng copy/paste lên vẫn c̣n nằm nguyên vẹn trên diễn đàn không hề có sự sửa đổi nào. Hai chữ sai là chữ “mạc” và chữ “phù” kẹp chữ “học” vào giữa. Tất cả mọi người trên diễn đàn đều có thể kiểm chứng lại ngay trong webgroup để biết đích danh tên lưu manh muối mặt, tráo trở, gian trá, lật lọng chính là Minh Di.

Ông Minh Di quá dốt về liên mạng nên viết liều thành ra tự làm nhục, tự vạch trần bộ mặt lưu manh, gian trá, xảo quyệt của bản thân. Bài đă post vào webgroup làm sao thay đồi được khi ông Lư Trung Tín hí hửng post khắp hết các diễn đàn ông ta là thành viên.

 

SỰ THẬT RÀNH RÀNH là nhà “đặc biệt Hán Văn, Cổ Học” Minh Di đọc câu văn trong Luận Ngữ viết bằng chữ Hán do ông Thúy Đặng đưa lên mà không thấy chữ “phù” bị viết sai. Từ nay tôi đề nghị ông Minh Di nên viết lại bút hiệu hay tên của ḿnh một cách lẫm liệt như sau để khỏi lầm với người khác: “Phù Minh Di quẻ 36 Kinh Dịch”. Viết như thế để nhà “đặc biệt Hán văn Cổ Học” đừng quên chữ Phù.

Ông Minh Di chữa cháy theo kiểu nhà ḿnh cháy th́ đốt nhà người khác nhưng khốn nỗi bản thân tôi chưa bao giờ vỗ ngực cho ḿnh là nhà Hán văn – Cổ Học ǵ cả dù chúng tôi cũng có đọc và học hỏi người xưa qua sách vở; và con người tôi vốn không chấp nê đi bắt lỗi chính tả hay sơ suất của người khác trong khi viết lách qua lại. Chúng tôi dùng chữ Hán Việt chứ không sao chép nguyên văn câu chữ điển tích cổ học, ông bắt lỗi tôi thế nào được. “Sĩ khả tử bất khả nhục” là lời tôi nói chứ chẳng phải của ông ba tầu nào cả.

Ông “Phù Minh Di quẻ 36 Kinh Dịch” chớ có quơ quào bậy bạ. Chẳng có cái phao nào cho ông hết. Cứ uống nước cho đầy bụng rồi sẽ thấy hai chân ḿnh chạm đất từ từ mà lên bờ. Đừng thấy người ta cho đi Tàu Bay Giấy mà tưởng ḿnh đang ở trên tiên giới.

Tỉnh lại đi! Kẻo mang thêm nhục 

 

 

Trân trọng

 

Kim Âu

Apr 16/2014

8:13 Am

 

 

 

 

 

http://www.chinhnghia.com/

http://chinhnghiaviet.informe.com/forum/

http://nguoidalat.informe.com/forum/

http://chinhnghiamedia.informe.com/forum/

 

 

 

 

Your name:


Your email:


Your comments:


 

 

NT Kiên, Kim Âu, Ross Perot Cố Vấn An Ninh Đặc Biệt của TT Reagan, NT Sám