VÀI NHẬN XÉT VỀ LÁ THƯ

CỦA HỒNG Y PHẠM MINH MẪN

 

 

 

 

Trần Thế Cung

 

 

 

 

 

Suốt mấy tuần nay dư luận đă rất sôi nổi về lá thư của Hồng y Phạm minh Mẫn (hy/PMM) gửi cho 3 Giám mục Việt-Nam đi dự Đại hội Giới Trẻ Thế Giới (ĐHGTTG), sẽ được tổ chức vào 15 tháng 7 - 2008 tại Úc.

Hầu hết là những lời phê b́nh, chỉ trích, thậm chí rủa xả... không những cá nhân ông Hồng y, mà cả Hội đồng Giám mục Việt-Nam (HĐGMVN) và Giáo hộị..

V́ saỏ V́ lá thư “mục vụ” của Hồng y PMM mang một ư nghĩa chính trị: dùng chiêu bài “hiệp thông” để bài bác, kêu gọi loại trừ lá cờ Vàng của người Quốc gia Việt-Nam ra khỏi đại hội.

Không kể các h́nh thức chống đối khác, đă có hàng trăm bài viết để phân tích nội dung đúng sai của các dữ kiện và lập luận đưa ra, động cơ thúc đẩy Hồng y PMM viết lá thư, và tư cách của một chức sắc cao cấp nhất của một tôn giáo lớn, v.v...

Người viết chỉ muốn góp thêm một vài chi tiết và nhấn mạnh vào một vài điểm quan trọng của lá thư.

Tiện đây người viết cũng muốn bày tỏ sự cảm phục đối với những tác giả của nhiều bài phân tích rất sâu sắc, đặc biệt là những tác giả tín đồ Công giáo. Chính những bài này chứng tỏ các nhận xét đưa ra, chỉ nhằm lợi ích chung chứ không nhằm kỳ thị, bài xích tôn giáo.

 

Nội dung lá thư của Hồng y PMM có 2 điểm chính:

 

- Điểm 1: Hô hào giới trẻ tham dự đại hội hăy loại trừ lá cờ Quốc Gia, Nền-Vàng-Ba-Sọc- Đỏ, đừng mang vào đại hội, để tránh làm “tắc nghẽn sự hiệp thông” với nhau và với Chúa.

- Điểm 2: Có lúc lá cờ (hàm ư cờ Quốc-Gia) chỉ biểu trưng một thói đời mang tính đối kháng.

 

Và sau đây là mấy nhận xét của người viết:

 

1/ Dù sao th́ Hồng y PMM cũng là chức sắc cao cấp nhất của GHTCGVN hiện naỵ.Ông lại là đương kim Tổng Giám mục của giáo phận Saigon, một giáo phận lớn lao và quan trọng bậc nhất của Việt-Nam. Trên ông chỉ c̣n có Đức Giáo hoàng, ở La-mă. Các Hồng y như ông là những người có quyền năng bầu ra vị Giáo hoàng, và hơn nữa, chính ông c̣n có thể được bầu làm Giáo hoàng.

Với tư thế đó, lời nói của ông đương nhiên có một tầm ảnh hưởng rất lớn đối với giáo dân, nhất là những con chiên ngoan đạo luôn luôn coi các chức sắc giáo hội như là chân lư, là đại diện chân chính của Thiên Chúa, bất kể lời nói và việc làm của họ thuộc phạm vi tôn giáo hay chính trị. Ngoài ra c̣n phải nói là tiếng nói của ông c̣n phản ảnh cả tiếng nói của Hội đồng Giám mục (HĐGM), v́ cùng là quốc doanh và cùng làm theo một chỉ thị. Cũng v́ tầm vóc đó, phát biểu của Hồng y PMM c̣n có ảnh hưởng đến cả hiện t́nh tranh chấp trong nước.

Nếu đại hội giới trẻ năm nay có trục trặc về vấn đề lá cờ biểu tượng, và nếu các đoàn đại biểu đi tham dự đại hội Sydney không c̣n đem cờ Vàng đi dự th́ ta sẽ hiểu lời kêu gọi của Hồng y PMM có năng lực như một hiệu lệnh quốc doanh hay không.

2/ Chính v́ lư do trên, đây là vụ “quốc doanh” được coi là tệ hại nhất từ trước đến giờ Vụ này đă soi sáng mấy nghi vấn sau đây:

- Thứ nhất, về tính cách “quốc doanh” của HĐGMVN. Trước đây ít lâu, khi Linh mục Nguyễn hữu Lễ thuật lại lời trối trăng của Giám mục Nguyễn Quang Tuyến, rằng H ĐGM đă bị thuần hóa, th́ nhiều người không tin, cố bác bỏ. Nay với lá thư của một giáo phẩm cao cấp nhất, công khai dùng ảnh hưởng tôn giáo để bài xích chính nghĩa QuốcGia, đúng như chủ trương của Việt cộng, mà H ĐGM mặc nhiên chấp nhận, th́ tính cách quốc doanh của H ĐGM và hàng giáo phẩm, thật sự đă rơ, không c̣n chối căi được nữa, mặc dầu vẫn có một số ngấm ngầm chống lại (Có người viết hẳn ra là: cái đuôi của Hồng y PMM, đă ḷi ra rồi!)

- Thứ hai, về chủ trương của H ĐGMVN. Tuy không chính thức, một số trong hàng giáo phẩm công giáo, kể cả Hồng y PMM, đă nói nay La Mă chủ trương “đối thoại chứ không đối đầu” với Việt cộng. Việc Hồng y PMM công khai ủng hộ Việt cộng cho thấy quả thật H ĐGM đă chủ trương đi với ngụy bạo quyền để mặc cả cho riêng quyền lợi của giáo hội, hay đúng hơn của cá nhân các giáo phẩm quốc doanh, như đă xảy ra từ bao nhiêu năm nay.

Về điều gọi là đối thoại chứ không đối đầu th́ tưởng cần phải nhấn mạnh là tuy những điều Gíáo hội làm, dù là để trao đổi với Việt cộng nhưng là thứ trao đổi bất minh, bất chính, và bất lợi cho quyền lợi dân tộc. Là người Việt-Nam không bị mờ ám v́ danh lợi nhơ bẩn, ai cũng biết Việt cộng là bọn rất tinh ma, c̣n hơn cả quỷ, nên chúng sẽ đánh lừa mọi người, như hồi chiến tranh xâm lược miền Nam trước đâỵ.

Cho nên có thể nói đối thoại trong hoàn cảnh hiện nay là một chủ trương đầu hàng bạo ngụy quyền, a ṭng với tội ác, đắc tội với dân tộc. Chúng luôn t́m mọi cách để chia rẽ tôn giáọ Trước chúng bảo đạo Phật gần với dân tộc hơn, Nay chúng lại vuốt ve đạo Thiên Chúạ Tất cả chỉ nhằm để ngư ông thủ lợị T́nh thế hiện nay hiện đang diễn lại đúng như trước kia, chỉ có vai tṛ các tôn giáo là thay đổi đôi chút.

May mắn là dù sao trước sau vẫn c̣n có những tu sĩ rất cương cường, dám đương đầu với bạo quyền. Chính họ là chỗ bấu víu cho quảng đại tập thể tín đồ, những người đă thấy rơ mặt thật của Việt cộng và quyết liệt chống chúng đến cùng.

- Thứ ba, về mục đích lá thư “mục vụ” của Hồng y PMM. Lâu nay tuy cứ “nhận vơ” là đi làm mục vụ (như một con chiên viết) nhưng thực tế là Hồng y PMM chỉ đi xin tiền. Nhưng nếu chỉ thế thôi th́ cũng không có ǵ đáng nói, bởi v́ ông ta đă làm nhiều lần, và đă được con chiên, mà ông nhục mạ là tha phương cầu thực, quyên góp cho nhiều rồị Bây giờ làm cái việc "cao cấp" này hẳn là Hồng y PMM phải có mục đích lớn hơn.

Cứ nh́n vào hàng loạt các sự kiện đă và đang xảy ra tất sẽ thấy rơ: v́ chủ trương đối thoại, nghĩa là mặc cả, trao đổi với ngụy quyền, nên mọi cố gắng đều quy vào đó. Việc La-Mă liên tiếp cử các phái đoàn sang gặp Việt-cộng; Sự im lặng trước vụ Việt cộng phá bỏ bức Tượng Đức Mẹ Sầu Bi và khủng bố Linh mục Nguyễn văn Lư; Cuộc thăm viếng Giáo hội quốc doanh Tàu; Vụ chúc mừng đại hội Phật giáo Vesak do đám Phật giáo quốc doanh tổ chức; Vụ ra lệnh ngưng biểu t́nh đ̣i đất đai; Vụ chuyển hướng, ngày càng lộ liễu theo quốc doanh, của các chức sắc lănh đạo Công giáo tại quận Cam, v.v... đều là những hành động đi theo chiều hướng hợp tác, có lợi cho ngụy bạo quyền Việt cộng.

Vậy mục đích chính của lá thư không có ǵ khác hơn là “hiệp thông với cộng sản”, ra sức tận diệt “áo vàng” để Mẹ Việt-Nam chỉ c̣n mặc “áo đỏ”! Đấy là chính sách bấy lâu của ngụy bạo quyền Việt cộng, qua nghị quyết 36: khống chế các cộng đồng người Việt tỵ nạn hải ngoại.

- Thứ tư là về động cơ thúc đẩy viết lá thự Nhiều người ngạc nhiên tại sao Hồng y PMM lại có thể viết một lá thư như thế. Có ư kiến cho rằng ông không hiểu rơ vấn đề. Ư kiến khác cho rằng ông bị Việt cộng buộc phải làm vậỵ Ư kiến khác nữa lại bảo Hồng y PMM phải cúc cung tận tụy phục vụ Việt cộng là để trả ơn chúng đă hết ḷng nâng đỡ ông mau thăng quan tiến chức và đồng thuận khoác cái áo đỏ cho ông...

Nhưng nếu đào sâu nh́n kỹ th́ không đến nỗi phải ngạc nhiên lắm. Chỉ ít tháng trước người ta c̣n bàn căi gay go về điều: HĐGM có phải là quốc doanh không. Lúc ấy nếu ai nói Hồng y PMM bị thuần hóa nặng rồi th́ thế nào cũng sẽ bị phản ứng dữ dội.

Nhưng thật ra th́ ông đă là người phản chiến, thiên tả (hay là cộng sản?), từ cuối thập niên 1960 rồị Ông đă phát ngôn rằng không t́m đâu ra được một đồng bào nào của ông tin rằng có một cuộc chiến tranh chính nghĩa, v́ bất cứ lư do nàọ.. (hàm ư: kể cả cuộc chiến đấu của miền Nam chống cộng sản xâm lược miền Bắc). Trích dẫn:

“From 1968 to 1971 I saw through the mass media the inhuman face of a war that was ravaging my country, a war that sowed pain and destruction, suffering and death. This explains why you won't find anyone among my people who believes that there is just war whatever reason to start it might be invoked to start it”. Vatican Citỵ (Asian News)).

Do lời tuyên bố mù quáng và hàm hồ đó, tôi không tin rằng Hồng y PMM là người khờ khạo, bị lợi dụng, hay bị bắt buộc phải làm. Nói thế th́ coi rẻ ông quá. Hồng y PMM đă và đang xông xáo đánh ván bài lớn hơn nhiều: vận động triệt tiêu lá Cờ Vàng, biểu tượng cuối cùng của người Quốc Gia hải ngoại, để lấy chỗ cho cờ đỏ giương lên. (Thực tế th́ Hồng y PMM vừa mới đến Los Angeles để cảm ơn Hồng y Mahony (Giáo Phận Chị Emọ của giáo phận Saigon) đă trông nom giáo dân của ông trong suốt bao nhiêu năm qua. (đây mới là chính thức nhận vơ, theo đúng nghị quyết 36 đề ra).

- Thứ năm, về con người Hồng y PMM. Cũng có rất nhiều người ngạc nhiên, không hiểu tại sao một Hồng y lại có thể viết một lá thư ngôn ngữ tầm thường, ư đồ xấu xa trắng trợn, lập luận ngụy biện như thế.

Gần đây chính Hồng y PMM đă gọi tập thể mấy triệu người tỵ nạn là những kẻ tha phương cầu thực, trong khi cả thế giới công nhận họ là người tỵ nạn, và ngay cả mấy cán bộ cộng sản cao cấp (như Hoàng minh Chính) cũng phải nói là đồng bào đă bỏ nước ra đi chỉ v́ không thể sống với cộng sản. Điều khôi hài là mồm ông th́ xỉ vả người ta như vậy mà tay ông th́ vẫn ngửa ra xin tiền của họ. Không biết liêm sỉ c̣n có ư nghĩa ǵ không trong tâm trí ông Hồng y, và nhân cách của ông có xứng đáng trong ngôi vị Hồng y không, ngoại trừ là Hồng y cộng sản?

Chúng ta biết rằng ở Việt-Nam có cái thứ văn hóa cộng sản (tức là văn hóa Rợ Hồ) sản sinh ra những đứa trẻ con - nhất là ở ngoài Bắc - ăn nói rất sỗ sàng tục tĩụ. Không ngờ thứ văn hóa đó nay lan rộng đến cả những thành phần thượng tầng xă hội, kể cả ở trong Nam, mà lẽ ra ăn nói phải đạo đức, đĩnh đạc, chứ không châm biếm, xỏ xiên hạ cấp.

- Thứ sáu, về phản ứng của người Quốc Gia. Như trên đă nói, khi lá thư của Hồng y PMM được phổ biến, dư luận đă bùng lên chống đốị Tại những nơi ông dự trù đến làm mục vụ xin tiền, ông đă tránh không dám đến, như Nam, Bắc Cali, tiểu bang Washington.

Đặc biệt Cộng đồng người Việt Tự do tại Úc đă ra thông cáo chống lá thư của Hồng y PMM, đồng thời kêu gọi giới trẻ nhớ mang cờ Vàng đến họp, và đồng hương mang thật nhiều cờ Vàng đến biểu t́nh chống đốị đây là việc làm rất tốt. Xin nhiệt liệt hoan nghênh. Nếu thực hiện được điều này, dù không được hoàn toàn như ư, cũng sẽ tạo được tiếng vang, nói lên tinh thần đấu tranh chống Hồng y Quốc doanh, đám cán bộ cộng sản và bọn tay sai hải ngoạị Mong những người trẻ Quốc Gia đến tham dự đại hội sẽ t́m mọi cách để làm cho bọn thù địch phải kiềng nể.

 

Vài lời tạm kết.

 

(1). V́ đây là bài của một người dân viết về chuyện đời, đúng hơn, về chính trị, chứ không phải của một tín đồ nói về chuyện đạo nên không có vụ xưng hô đức nọ, Ngài kia, Ḥa thượng này Thượng tọa khác. Lư do là, về tín lư th́ người tín đồ phải vâng theo người chủ chiên, nhưng về chuyện ngoài đời th́ các giáo phẩm không có quyền hành ǵ, và người tín đồ không có bổn phận nào với họ. Thêm nữa, một khi cứ phải xưng hô theo cung cách của đạo th́ (rất nhiều người) tự nhiên mang lấy cái mặc cảm tự ti, không dám phát biểu theo đúng ư ḿnh. Thật khó mà nói: Thưa Đức Hồng Y, Ngài đang a ṭng với ngụy bạo quyền, Ngài phản đời phản đạo, Con chống Ngài đến cùng và sẽ không bao giờ cho Ngài một xu!

 

(2). Tuy vậy, người viết không chủ trương nói những ǵ quá đáng, đi ra ngoài những ǵ cần nói, và nhất là không bao giờ chạm đến tín lư của một tôn giáọ. Đây là một cấm địa, tuyệt đối không được phạm tới. Niềm tin là cái ǵ không giải thích được, không căi lư được, nêu ra chỉ gây chia rẽ, vô cùng bất lợi cho công cuộc tranh đấu chống bạo ngụy quyền cộng sản. Dù kẻ nào lợi dụng ḷng tin của tín đồ để làm việc phản đời phản đạo, ta cũng chỉ nên phán xét kẻ đó và đời trần của kẻ đó thôi, dù đó là ai, nhưng không nên chống đối, chửi bới bừa băi, nếu không sẽ bị mắc mưu độc địa của cộng sản.

 

(3). Thực tế đă cho thấy, nếu người Quốc Gia không làm cho tới nơi tới chốn, bọn cộng sản và tay sai sẽ coi thường và cứ lầm lũi, âm thầm tiến tớị Chúng biết ta có làm ǵ chúng cũng sẽ không bị thiệt hại, ngoài những lời phản đối và ít cuộc biểu t́nh. Xong đâu lại vào đấy, Lại long trọng đón tiếp đám quốc doanh đến xin tiền. Cho nên phải làm một lần cho dứt khoát: Không đi dự lễ ở những nhà thờ, chùa, do đám quốc doanh quản nhiệm. Không cho họ một xu để họ biết rơ hậu quả của vụ theo giặc. Nếu có kẻ nào lén lút đến “chui” th́ báo ngay đồng hương đem cờ Vàng đến bao vây xung quanh để kẻ đó phải đi dưới hàng cờ Chính nghĩạ.. Một điểm cần lưu ư nữa là bọn gian này thường ngấm ngầm chuẩn bị một thời gian lâu rồi chúng ta mới biết. Xin đề nghị là những bộ mặt nào đă có dấu hiệu quốc doanh th́ chúng ta cần bám sát và loan báo ngay để mọi người biết hầu kịp chuẩn bị đối phó, đừng để chúng chuẩn bị xong xuôi cả rồi (mua vé máy bay, nhận lệnh bỏ cờ, v.v...) sẽ khó thuyết phục những người đă lầm lỡ, bị gạt...

(4). Điểm quan trọng nữa xin góp ư với đồng hương và quư tín đồ các tôn giáo là ta không nên phí th́ giờ đối với đám chóp bu quốc doanh, bởi v́ đám này đă bị vào tṛng rồi, nói ǵ, giải thích thế nào, dù viện cả đến thánh kinh cũng vô ích. Càng không nên xin xỏ ǵ đám đó cả. Đây không phải là những người ngu dốt. Họ biết rơ việc họ làm. Họ đă lên đến hàng giáo phẩm cao cấp mà vẫn cứ hành xử trắng trợn như thế th́ ta phải hiểu nguyên do v́ đâụ V́ danh lợi, v́ tội lỗi nào đó (bị cấy “sinh tử phù”), v́ quá sợ hăi, v́ nghe theo giáo quyền, hoặc v́ mê say chủ nghĩa cộng sản... họ đă bước vào con đường hợp tác với ngụy bạo quyền cộng sản. Và đă bước vào th́ khó mà rút ra. Nên nhớ người Quốc Gia chỉ có Chính nghĩa chứ không có tiền, không có quyền, lại thiếu thủ đoạn, và quá tự do! C̣n cộng sản th́ thuộc loại siêu về lưu manh, không dễ ǵ để bị mất tiền, mất “con bài”, và bị hổng taỵ

(5). Người viết đọc thấy đâu đó lời kêu gọi giáo dân hăy đứng lên. Xin nhiệt liệt tán thành, và xin góp ư: Tín đồ các tôn giáo hăy đứng lên!

 

Trần Thế Cung

11- 7- 2008