Trang ChủKim ÂuBáo ChíLưu TrữVấn ĐềChính Nghĩa ViệtĐà LạtThư QuánDịch ThuậtTự Điển

Tác Phẩm Chính Nghĩa BBC LONDON HISTORY AUSTRALIAN RFI PARIS Chân Thiện Mỹ Tác Giả

ESPN3BannerLottery

 

 

 

 

US Senator John McCain , Kim Âu Hà văn Sơn

NT Kiên , UCV Bob Barr, Kim Âu Hà văn Sơn

 

 

 

 

 

Nguyễn Thái Kiên , Kim Âu Hà văn Sơn, Cố vấn an ninh đặc biệt của Reagan-Tỷ phú Ross Perot,Tŕnh A Sám

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Giấc mơ từ cha tôi

 

 

Nguyễn Mạnh Trinh

 

 

 

Có một tác giả mười mấy năm về trước đă viết một tác phẩm là một best seller ”Dream from my father” và sau này đă trở thành tổng thống thứ 44 của Hoa Kỳ. Cuốn sách đă được xuất bản từ một thời điểm khá lâu nhưng đến nay ư tưởng qua những trang sách vẫn c̣n rất nhiều ảnh hưởng đối với không những Hoa Kỳ mà c̣n cả thế giới nữa. Giấc mơ từ người cha, giấc mơ của b́nh đẳng, không kỳ thị chủng tộc đă ảnh hưởng mạnh mẽ vào cuộc đời của người con và sau này đă trở thành một tổng thống da màu đầu tiên của Hoa Kỳ. Ngày Father’s Day, đọc lại những trang sách như khởi đầu một cuộc hành tŕnh t́m kiếm sự thực về gia đ́nh, về chủng tộc…

Có người hỏi đề cập đến tác phẩm Dream from my father, có phải v́ tác giả của nó là tổng thống Hoa Kỳ?

Không hẳn là như vậy. Tôi đă đọc trước khi ông Barrack Obama đắc cử tổng thống. Tôi nghĩ đây là một cuốn sách nêu lên được một vấn đề nhức nhối của Hoa Kỳ. Tác gỉa đă mang gia đ́nh của ḿnh, với những người thân, cha người da đen xứ Kenya, mẹ người da trắng và có lúc sống với hai ông bà ngoại, là những người ảnh hưởng rất nhiều đến cậu bé trong một gia đ́nh hôn nhân dị chủng.

Lại có người hỏi chắc anh trong kỳ bầu cử vừa qua đă bầu phiếu cho ông Obama? Có thể v́ anh đă đọc quyển sách này?

Câu trả lời: Không, trong kỳ bầu cử tháng 11 năm vừa qua, tôi bầu cho thượng nghị sĩ John McCain. Với tôi, ông là một phi công anh hùng đă tham dự cuộc chiến Việt Nam và đă là tù binh chiến tranh, bị hành hạ đánh đập nhưng không bao giờ thay đổi vị trí của một chiến sĩ ái quốc dù bị nằm trong tù ngục. Tôi bầu v́ t́nh cảm dành cho một vị anh hùng dù ông đă vào tuổi trên 70. C̣n với thượng nghị sĩ Obama, tôi nghĩ ông c̣n quá trẻ để lănh đạo nước Mỹ dù ông là một người hùng biện, có tài thuyết phục mọi người. Dù ông là người chủ trương phải đổi mới để Hoa Kỳ vẫn giữ được vị trí số một trên thế giới. Dù rằng, đă có nhiều câu hỏi đặt ra về một khuôn mặt chính khách có vẻ tả khuynh. Như tại sao Obama lại t́m kiếm một giáo sư chuyên về Marxist ở đại học ? Tại sao Obama lại chọn một counselor ở trung học là một đảng viên đảng Công sản Hoa Kỳ? Tại sao Obama lại dùng nhiều thời giờ để học về chủ nghĩa tân thực dân cũng như những bài viết của Franz Fanon, một tác giả có lối viết khích động bạo lực của “tuyên ngôn của chủ nghĩa Cộng sản về chủ nghĩa tân thực dân” ở đại học?…

Cho đến khi tôi đọc “Dream from my father”. Tâm tư và suy nghĩ của tôi hơi khác trước. Đây là một thiên tự truyện kể lại cuộc đời của Obama từ thơ ấu đến lúc ông vào học trường luật của đại học Harvard. Tôi chợt nhớ trước đây mục sư Martin Luther King đă có một bài diễn thuyết nổi tiếng “I have a dream”. Bản văn này được đọc ngày 28 tháng 8 năm 1963 tại bậc thềm của đài kỷ niệm Abraham Lincoln trong cuộc diễn hành cho công ăn việc làm và tự do tại thủ đô Washington DC. Bài diễn văn bày tỏ một ước muốn b́nh đẳng và tự do không phân biệt chủng tộc và tôn giáo ở tương lai nước Mỹ, một giấc mộng tưởng khó đạt được theo t́nh thế lúc ấy. Đọc “Dream from my father “ để thấy càng ngày tư duy của nước Mỹ đă có nhiều thay đổi.

Barack Obama Jr sinh trưởng tại Honolulu, con của Barack Obama Sr, một người da đen xứ Kenya và bà Ann Dunham ở Wichita, cả hai đều là sinh viên trong East West Center của đại học Hawaii ở Manoa. Cha mẹ của Obama sống xa nhau lúc Obama mới 2 tuổi và ly dị nhau năm 1964.

 

Obama đă tượng h́nh người cha vắng mặt của ḿnh qua lời kể của bà mẹ và bà ngoại. Ông nói rằng cha của ông chỉ đến thăm lại Hawaii vào năm 1971 và ở đây trong suốt một tháng trời.

Sau khi ly dị, mẹ Obama Jr tái giá với Lolo Soetoro cũng là một sinh viên của East West Center người Indonesia và cả gia đ́nh di chuyện tới Jakarta để sinh sống. Khi mười tuổi, Obama Jr trở lại Hawaii với sự bảo bọc của ông bà ngoại và sau này là người mẹ, để công việc học hành tốt đẹp hơn. Ông vào học lớp 5th của trường Punahou, một trường tư thuộc loại tốt ở đây. Ông là một trong ba người học tṛ da đen duy nhất ở đây trong khi đa số học sinh thuộc cộng đồng người Mỹ gốc Á Châu. Và ông bắt đầu thành muc tiêu của kỳ thị chủng tộc và cùng một lúc làm nổi bật được đặc tính của một người Mỹ gốc da đen Phi Châu. Ông học từ lớp 5th của trường Punahou và tốt nghiệp trung học năm 1979 Obama đă viết “Với ông bà ngoại tôi, việc tôi được thu nhận vào học ở Punahou Academy báo trườc sự khởi đầu của những điều ǵ to tát trong thứ bậc của t́nh trạng gia đ́nh tôi và điều đó tạo thành nỗi đau mà những người khác thấu hiểu…” Sau khi học ở trung học, Obama chuyển lên trường Occidental College nơi mà ông mô tả là đất của những cuộc vui với rươu và ma túy. Sau ông chuyển trường lên Columbia College thuộc đại học Columbia mà môn học chính là chính trị học. Khi tốt nghiệp ông làm việc ít năm trong lănh vực kinh doanh. Sau ông di chuyển về Chicago làm việc ở một cơ quan “non–profit” (bất vụ lợi) của cộng đồng, tổ chức và giải quyết những trở ngại về nhà cửa cư trú của người nghèo ở Algeld, một chương tŕnh của thị xă South Side... Ông đă có nhiều kinh nghiệm trong sự đối đầu với những mâu thuẫn của công đồng cũng như những cảnh thương tâm v́ hậu quả của chế độ thư lại. Lúc này cũng là lúc ông gia nhập ”Chicago Trinity United Church of Christ”

Barrack Obama Jr sống nhiều với bà mẹ, ông cha dượng người Indonesia tên Lolo, hai ông bà ngoại mà ông gọi thân mật là Gramps và Toot. Những người này cũng có ảnh hưởng nhưng mạnh mẽ nhất là người cha, dù ông này đă ly thân với bà mẹ khi ông vừa hai tuổi và chỉ gặp một lần duy nhất trong đời. Người cha dượng Lolo thường chơi đùa với ông và dạy ông học đánh vơ quyền Anh. Nhưng bản tính của người cha dượng này lại an phận và sống trong một xă hội chậm tiến đầy tràn tham những nên không có phản ứng nào nghịch lại. Trong khi, người cha ruột, mà sự tự tin vào cuộc đời ḿnh, đă dám chấp nhận những dông băo của cuộc sống dù vắng mặt trong đời ông nhưng lại có ảnh hưởng mănh liệt nhất cho tâm tính một đứa trẻ đă sẵn tính lănh đạo từ khi c̣n thơ dại...

Trước khi vào học ở trường luật của đại học Harvard, Obama quyết định trở về Kenya thăm quê nhà. Lúc này là lúc ông thâu thập những dữ kiện để có thể bắt đầu cấu tạo thành một cuốn sách sẽ viết sau này với tất cả những t́nh cảm và kinh nghiệm của ḿnh. Cũng như lịch sử của đời ông, cuốn sách phản ánh những ước vọng cũng như tâm tư và những điều muốn truyền đạt để sự kỳ thị chủng tộc chỉ là một kinh nghiệm chua xót của quá khứ …

Cuốn sách “Dream of my father” được viết 9 năm trước khi ông bắt đầu cuộc tranh cử chức thượng nghị sĩ của tiểu bang Illinois và chính cuốn này được viết khi ông đắc cử chức President của tạp chí Harvard Law Review.

Tác phẩm này là những lời tự thuật trung thực nhất của một tác giả mà hơn một thập niên sau là một lănh tụ của cả thế giới.

 

Cuốn sách mở đầu với câu: ”Tôi vừa đến tuổi 21 được vài tháng th́ có một người lạ điện thoại gọi tôi báo một tin thật buồn..." Và người đàn bà lạ ấy là cô Jane ở Nairobi báo tin người cha ruột của Obama vừa từ trần v́ một tai nạn xe hơi. Lúc ấy, Obama đang sống ở New York và bắt đầu một chuỗi kư ức về những ngày đă qua của đời ḿnh để viết thành một thiên tự truyện. Tác phẩm này đă nhanh chóng trở thành một cuốn sách bán chạy nhất trong danh sách “best-seller “ của nhiều tờ báo có uy tín như New York Times, Los Angeles Times,…Và cũng là một dấu chỉ để báo hiệu cho những thành công của một người mang hai nguồn gốc vượt qua được những trở ngại của một xă hội vẫn đầy những mầm mống của kỳ thị chủng tộc.

Mối t́nh của cha mẹ của ông chắc là một mối t́nh đẹp và trải qua nhiều chướng ngại.

Obana kể lại mối t́nh giữa cha mẹ ḿnh, một phụ nữ da trắng mà gia đ́nh đă sinh sống ở một thành phố nhỏ ở Kansas sau di chuyển đến đảo Hawaii và cha ḿnh, một sinh viên da đen từ xứ Kenya Phi Châu xa xôi. Cuộc t́nh có chất bồng bột của tuổi trẻ nhưng cũng có những đam mê của những người muốn vượt qua những rào cản tưởng như khó vượt qua của xă hội.

Khi viết, Obama đă tỏ ra rất thành thật. Những chi tiết của cuộc sống được ông mang vào trong những ḍng hồi kư tạo ra sự lôi cuốn sống động. Và khi đề cập đến những thành công hay thất bại của đời ḿnh, cũng là sự bồi hồi của một người nh́n lại quá khứ và cảm nhận được sự quí báu của những kinh nghiệm sống của ḿnh. Ông nhắc lại những ngày thơ ấu ở bờ cát biển Hawaii hay thành phố Jakarta xa lạ, hay những khuôn viên trường học từ khi học high-school đến lúc lên đại học, tất cả đầy những cảm xúc mà người đọc cảm nhận dễ dàng. Những đoạn đường đời là những chuỗi phấn đấu và trên tất cả vẫn là ḷng quả cảm, nh́n thẳng vào cuộc sống để t́m ra ư nghĩa của nó.

Viết về người cha mà có lẽ ông chỉ có cảm nhận qua những lời kể lại của người thân v́ ông không có thời gian nào sống gần gũi:

”Tôi được biết cha tôi là người xứ Kenya, thuộc bộ lạc Luos, sinh ra ở một làng tên là Alego ở trên bờ hồ Victoria. Lúc bé cha tôi chăn dê cho ông nội tôi và học ở trường làng do chính quyền thực dân Anh lập ra. Ông đă tỏ ra thông minh lúc c̣n thơ ấu.

Ông được học bổng lên tỉnh Nairobi và teong thời kỳ vẫn là thuộc địa của Anh ông được học bổng du học Mỹ nhờ sự giúp đỡ và tài trợ của các nhà lănh đạo Kenya và các nhà tư bản Hoa Kỳ. Ông là một trong những người đầu tiên của lớp đầu sinh viên ưu tú đi học những kỹ thuật Tây Phương để mang về áp dụng tại xứ sở ḿnh thành một châu Phi tân tiến.

Năm cha tôi 23 tuổi, đúng vào năm 1969, ông nhập trường vào đại học Hawaiivà là sinh viên gốc Phi Châu da đen đầu tiên của đại học này. Trong một lớp học về Nga ngữ ông đă gặp một cô sinh viên người mỹ e thẹn, khiêm tốn 18 tuổi và họ đă yêu nhau rồi cưới nhau và có một đứa con trai mà cha tôi đặt tên là Barack Obama. Ông lại có học bổng mới để tiếp tục học tŕnh tiến sĩ tại đại học Harvard nên phải di chuyển và v́ không đủ tiền bạc nên phải để lại vợ con và sống xa gia đ́nh. Sau đó cha tôi trở lại Phi Châu đúng như lời cam đoan khi bắt đầu du học. Tuy cha tôi về nước nhưng sự liên lạc và t́nh cảm vẫn c̣n liên tục…”

Trong thiên tự truyện, Obama có kể lại một chuyện mà cha của ông bị gọi là mọi đen trong một quán rượu ở Waikiki. Thay v́ nổi nóng, cha của ông lại b́nh tĩnh thuyết giảng cho người khách da trắng nọ về câu nói hẹp ḥi trên không hợp thời và trái với tuyên ngôn quốc tế nhân quyền của nhân loại. Người khách da trắng phải xin lỗi và trả tiền rươu và ăn cho gia đ́nh cha ông. Đức tính tự tin đă tao ra cho người cha của ông một bản lĩnh mà ông ngầm hănh diện.

Ông đă có nhận xét khá xác đáng mà kinh nghiệm bản thân của chính một đứa trẻ mang trong ḿnh huyết thống da màu để hiều biết về nạn kỳ thị chủng tộc cùng những vấn nạn phức tạp của nó tại Hoa Kỳ.

Ông đă kể lại cảm giác đau buồn của ḿnh khi nh́n một bệnh nhân người da đen muốn thay đổi mầu da nên bị phản ứng thành ra lở lói ghê rợn. Cũng như ông luôn luôn tâm đắc với giấc mơ của cha ông một giấc mơ b́nh đẳng giữa mọi người không phân biệt da màu hay không.

Obama đă viết : ”... Tôi vào học trong phân khoa luật của đại học Harvard. Ba năm trời tôi chúi mũi trong thư viện nơi mà ánh đèn thường không đủ sáng, mê man đọc các tài liệu khảo cứu và các văn bản luật pháp. Nghiên cứu luật là một công việc buồn tẻ bởi v́ khi học những quy định cứng rắn, những thủ tục tố tụng nhiều kẽ hở không rơ ràng nhiều khi áp dụng cho những thực tế trái ngược hẳn với lư thuyết. Nhưng không phải chỉ có vỏn vẹn như thế, luật đ̣i hỏi trí nhớ chính xác. Và cũng ghi nhận chi tiết các cuộc đối thoại. Đó là cuộc thảo luận giữa quốc gia và chính lương tâm của nó…

Chúng ta rất cần những sự thật mà chính tự nó là hiển nhiên.

Ông kể lại những nỗ lực nào để thực hiện những mong ước :

“Tôi cố gắng đóng góp một cách khiêm tốn vào sự thay đổi những khuynh hướng này. Tại văn pḥng luật sư, tôi chú trọng làm việc với các nhà thờ, các nhóm cộng đồng thiểu số, với các người đang âm thầm tạo dựng những cửa hàng thực phẩm, những bệnh viện trong các khu gia cư người nghèo, và xây dựng nhà cửa cho những người không đủ khả năng. Đôi khi tôi phải giải quyết một hồ sơ của sự phân biệt đối xử để bảo vệ cho khách hàng. Họ đến văn pḥng tôi và kể lại những câu chuyện mà chúng tôi thường nói với nhau là đă bị diệt trừ lâu rồi. Hầu hết các khách hàng này thường rất bối rối với hoàn cảnh xảy ra cho họ cũng giống hệt như những đồng nghiệp người da trắng phải đứng ra làm chứng hoặc bênh vực cho những khách hàng người da đen. Thực ra, đâu có ai tạo ra cho ḿnh là kẻ tạo ra những rắc rối cho thiên hạ. Thế mà có lúc những nguyên cáo cũng như các nhân chứng lại tự nói rằng đó là một vấn đề nguyên tắc và cho dù mọi sự đă qua, với những chữ nghĩa đă được ghi lại cách nay hơn 200 năm chắc chắn vẫn c̣n cực kỳ quan trọng. Dù là người da trắng hoặc da đen. Mọi người đ̣i hỏi phải có một cộng đồng mà chúng ta gọi là nước Mỹ. Họ lựa chọn phần tốt đẹp nhất trong lịch sử của chúng ta …”

 

Nguyễn Mạnh Trinh

 

 

  

 

                                                       

 

 

 

                                                                                                

 

 

 

  http://www.chinhnghia.com/

http://chinhnghiaviet.informe.com/forum/

 

 

 

Your name:


Your email:


Your comments: