Trang ChủKim ÂuBáo ChíLưu TrữVấn ĐềChính Nghĩa ViệtĐà LạtThư QuánDịch ThuậtTự Điển

Tác Phẩm Chính Nghĩa BBC LONDON HISTORY AUSTRALIAN RFI PARIS Chân Thiện Mỹ Tác Giả

ESPN3BannerLottery

 

 

 

 

US Senator John McCain , Kim Âu Hà văn Sơn

NT Kiên , UCV Bob Barr, Kim Âu Hà văn Sơn

 

 

 

 

 

Nguyễn Thái Kiên , Kim Âu Hà văn Sơn, Cố vấn an ninh đặc biệt của Reagan-Tỷ phú Ross Perot,Tŕnh A Sám

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Long diên hương vàng nổi trên mặt biển 

 

 

Hồ Sĩ Viêm

 

 

 

Buổi chiều hôm ấy, gia đ́nh của Jane thật vui vẻ, v́ có một ông Bác từ Anh quốc sang chơi. Ba Jane di cư sang Úc Châu làm ăn đă lâu, từ ngày Jane mới một tuổi, mà nay nàng đă 16 và có 2 em, Elisabeth 12 và em trai út Mike gần 4 tuổi. Đại gia đ́nh của Jane c̣n ở lại hoàn toàn ở Anh, tuy nhiều người đă sang Úc chơi, nhưng chỉ riêng bác Jane là Robert Murphy, quản đốc một bảo tàng viện lớn, nhiều công việc bận rộn, nên măi ngày nay mới sang thăm viếng gia đ́nh người em ruột là ba Jane.

Căn nhà ven biển của Jane như sáng rực lên vào tối hôm đó với bao nhiêu tiếng cười đùa, bao câu hỏi thăm thân mật giữa bố mẹ Jane và bác Robert và bao câu bàn tán tíu tít giữa 3 chị em Jane giữa những món quà tặng quí giá gửi từ Anh quốc. Riêng em Mike, nhận toàn những món quà để chơi với cát trên băi biển, như máy xúc cát, rồi cuốc xẻng, xô chậu, lẫn cả những khuôn đúc những h́nh thể con chim, con cá, chàng tráng sĩ, mỹ nhân ngư. Nó có vẻ suốt ruột, luôn luôn nh́n ra bên ngoài để chờ sáng.

Tuy rất khuya mới đi ngủ, nhưng vừa bừng sáng, mặt trời vừa ló dạng sau rặng núi phía xa xa, Mike đă thức giấc và khua chị em Jane cùng dậy và đ̣i ra băi biển. Chiều em, Jane và Elisabeth, lặng lẽ thu xếp vài ba thứ, khoác khăn tắm, rồi kéo nhau đi, để lại căn nhà yên tĩnh cho ba mẹ và bác Robert c̣n ngủ. Băi biển c̣n vắng lặng, chỉ thấp thoáng qua ánh nắng chiếu xiên xiên, vài ba bóng người dậy sớm ra tập thể dục hít thở bầu không khí trong lành mát mẻ của biển cả.

Sau khi dạy cho Mike cách sử dụng các dụng cụ để đắp núi cát, Jane  và Elisabeth để cho nó chơi tự do, rồi mon men ra dầm chân xuống những đợt sóng lăn tăn đang cuồn cuộn theo nhau đổ ập vào băi cát thoai thoải. Bầu trời thật rộng và trong xanh, lơ lửng vài đợt mây trắng và tưởng tượng như chúng bất biến,  nhưng sự thực những làn gió lộng trên đó đang làm cho chúng biến đổi thành những h́nh thù khác biệt nhau rất mau chóng.

Lúc th́ Jane thấy chúng là những đàn cá voi khổng lồ đang bơi lội, thở vọt những tia nước từ cái đầu khổng lồ của chúng, Nhưng chỉ ít phút sau, đàn cá voi đă trở thành một con sói đang ngửa mặt lên trời hú giữa đám rừng cây rậm rạp. Đúng như các nhà bác học thường nói, trên vũ trụ này không có ǵ là bất động, mà tất cả luôn luôn biến chuyển. Chợt, hai chị em đều hoảng hốt quay lại nh́n, v́ nghe tiếng Mike khóc ré lên.

Th́ ra cu cậu chơi đắp cát chán, nên ṭ ṃ tiến sát lại đám rong rêu do sóng thủy triều đẩy lên nằm trơ vơ trên cát. Tỏ tài lanh là ḿnh đă lớn, Mike lùi lại lấy trớn, rồi nhẩy mạnh qua đám rong đó. Nhưng, có lẽ v́ trượt chân, nên đáng lẽ vụt qua được đám rác nhỏ xíu đó, anh chàng lại ngă sấp xuống, chân vừa đúng trên đống rác bẩn. Hai chị em vội chạy lại xem. Trời ơi, chọn vật ǵ để nhẩy qua không chọn lại chọn đúng đống rác này. Áo quần Mike lúc rời nhà trắng tinh đến thế, mà nay nó lấm be, lấm bét, một chất nhờ nhờ xám xám, vừa như sáp, vừa bầy nhầy như phẩn, như mũi. Thấy mà phát ghê, thoang thoảng có mùi cá tanh tanh, thoáng ngửi qua đă muốn nôn ọe. Sợ quá, Jane rón rén cởi vội bộ đồ của nó, rồi vứt tọt vào cái xô, định về hỏi mẹ, giặt được th́ giặt, không th́ vứt đi luôn. Rồi choàng lên nó cái khăn tắm, ba chị em kéo nhau về.

Dọc đường, Mike chỉ thút thít, nhưng khi vừa đến cổng nhà, nó ̣a lên khóc váng. Bố mẹ vội vàng chạy ra và ngay cả bác Robert cũng chạy ra đón và hỏi nguyên do. Mẹ bế Mike ra giếng nước để tắm rửa cho nó và bảo Elisabeth xách chiếc sô đi theo, v́ ư bà muốn giặt, nguyên do v́ bộ quần áo đó mới mua và Mike mới mặc được vài lần. Bác Robert thân mật nhẹ xoa đầu Mike và nói mấy lời yên ủi nó.

Chợt, ông im bặt, vội chạy đến ngăn Elisabeth không cho đổ xô nước vừa ngâm bộ quần áo của Mike. Nét mặt thật nghiêm nghị, bác Robert không nói ǵ, chỉ giơ ngón tay ra quệt chút cái chất trắng xám xám dính trên bộ quần áo, rồi nhẹ đưa lên mũi ngửi, xong ông quệt vào một tờ giấy và lặng lẽ bước vào nhà. Mở vội va li lấy ra một chiếc kính hiển vi trông rất xinh xắn. Đầy vẻ suy tư, ông cúi lom khom chăm chú nh́n vào ống kính. Chợt ông kêu to một tiếng “Đúng rồi”, rồi vội vă mặc quần áo, nói với ba và hai chị em Jane, “Chú và hai cháu đi với bác ra lại băi biển, chỗ mà Mike ngă đó. Đúng là Long Diên Hương, một chất quí và rất đắt. Chắc là chúng ta đă gặp vận hên rồi”.

Dọc đường, tuy họ đi thật nhanh, nhưng bác Robert cũng nói sơ qua cho được hiểu đại cương.  Long Diên Hương là một chất ở trong ruột già một con cá nhà táng (Sperm Whale), tức là loại cá voi có cái đầu thật bự.

Trên thực tế, chất này đúng ra là một loại phẩn của cá Nhà Táng, một loại phẩn của những con cá bị bệnh về đường ruột. Có thể v́ ăn quá nhiều cá mực và mai mực cũng như cái mỏ của chúng, bộ phận tiêu hóa của cá nhà táng không tiêu nổi, nên các thứ này đọng lại tại ruột già, khiến cho ruột cá sưng lên và cá bị bệnh.

Để điều trị, từ trong người cá tự nhiên sinh ra một chất, loại như sáp, bầy nhầy như lớp mỡ mềm hay mũi đặc. Những chất này nằm rất lâu trong bụng cá, cho đến một ngày nào đó, nó được phóng ra trên biển cả, để trôi nổi vật vờ và rồi gió và sóng sẽ đưa bạt chúng vào băi biển.

Người ta gọi chúng là long diên hương (Ambergris). Nghe tới chữ “hương” các bạn buồn cười, nhưng sự thực là thế, v́ vật vờ ở biển lâu ngày, nên long diên hương nhiễm mùi cá tanh tanh. Sự thực, chất long diên hương mới hầu như không mùi không vị, nhưng nhận xét thật kỹ nó thoang thoảng xạ  hương. Đặc tính của long diên hương là cầm giữ được mùi vị. Trộn với mùi vị ǵ nó giữ được rất lâu. Do đó người Âu châu dùng nó trong ngành nước hoa. Những loại nước hoa đắt giá, người ta phải dùng long diên hương để giữ được lâu mùi hương. Người Trung Hoa từ xưa cũng đă biết dùng long diên hương để pha chế thêm vào các b́nh rượu ngon, nó giữ được lâu dài mùi vị đậm đà thơm ngát của những loại rượu đặc biệt.

Long diên hương quí và đắt v́ nó rất hiếm. Như đă nói ở trên, trong các loại cá voi chỉ có cá nhà táng mới có long diên hương và cũng không phải cá nhà táng nào cũng có long diên hương, mà chỉ có cá nhà táng bị bệnh đường ruột mới có loại xạ hương này. Do vậy theo nhà Quản thủ bảo tàng Robert Cushman Murphy, th́ mảng long diên hương lớn nhất trên thế giới, được Công ty đánh cá voi Na Uy t́m thấy vào ngày mùng 3 tháng Chạp năm 1912 trên miền biển Úc châu, nặng tổng cộng là 1.003 pound và được bán vào thời bấy giờ là 23.000 Anh kim hay 111.780 Mỹ kim, tức vào khoảng 112 Mỹ kim một pound. Chính cuốn “Guinness, Book of World Records” cũng xác nhận nguồn tin về kỷ lục này. Gia đ́nh cô bé Jane hồi đó t́m được khối long diên hương nặng 48 pound, cũng bán được gần 6.000 Mỹ kim, dù chỉ trích ra một số rất nhỏ, cũng đủ mua cho Mike vô số quần áo.

T́m kiếm Long Diên Hương Từ khi thế giới được loan tin rộng răi về long diên hương quí giá bán được nhiều tiền, nhiều người muốn làm giầu nhanh chóng đă tuông ra đi t́m long diên hương. Họ lang thang ở khắp băi biển, thấy ǵ cũng chú ư, thấy vật ǵ trôi nổi cũng cố gắng tiến đến gần để xem cho kỹ và đều tưởng tượng đó là long diên hương. Ông Robert Murphy, từng giữ chức vụ quản đốc một Bảo tàng viện lớn, cho biết, trong ṿng 25 năm trong chức vụ này ông đă từng trả lời có đến 50 vụ, người ta gửi một chút chất liệu và hỏi, “Đấy có phải là long diên hương không?”. Ông rất tiếc đă phải trả lời cho tất là là không, v́ sự thực đó là những cục xà bông ai vứt trên biển đă mềm ra nhưng không tan trong nước biển, hoặc những miếng da trét đầy mỡ ḅ, những miếng thịt cá trắng bệch v́ ngâm lâu trong nước, những miếng gỗ đă mủn, hay ngay cả những đồ ăn dư thừa mà người đi tắm biển đă vứt lại. Những người mong làm giàu nhanh chóng này, như những ông sẩm mù quờ quạng. Họ chưa nghiên cứu kỹ, chỉ nghe thoang thoáng một vài chi tiết đă vội ra đi ngay.

Theo các nhà khoa học, long diên hương có màu sắc như tro, hoặc thẫm hơn, có khi lại mầu đen. Người ta thường t́m thấy chúng ở những băi biển, nơi mà đoàn cá nhà táng thường di chuyển kiếm ăn hoặc di cư theo mùa Đông lạnh. Phần lớn ở châu Úc hay dọc theo Thái B́nh Dương vùng New Zealand. Mới cầm lên long diên hương cứng rắn, nhưng để trên ḷng bàn tay một thời gian ngắn, chất ấy mềm ra. Đun sôi đến 100 độ C, long diên hương chẩy lỏng ra và rồi với nhiệt độ cao hơn nữa, nó tỏa thành làn khói trắng và bay biến mất. Người Tàu cũng có cách thử, là họ cọ một chút long diên hương rồi thả vào ly nước trà nóng. Nếu chất này tan ngay và không hề để lại trên mặt nước một chút chất mỏng nào như mỡ, th́ đúng là long diên hương thật. Tuy nhiên cách thử theo khoa học th́ không đơn giản mà phức tạp hơn nhiều.

Trong cách ngôn của ta có câu “Mèo mù vớ cá rán”, tức chỉ một cá nhân ngu ngơ, chẳng hiểu một tí ǵ mà vô t́nh lại được hưởng một món lợi lộc lớn nhất. Trường hợp này áp dụng cho một cô con gái ở một ḥn đảo nhỏ miền Nam Thái B́nh Dương về long diên hương. Hôm đó, cô con gái có hẹn ḥ với t́nh nhân ở băi biển. Cô ra đó đứng chờ lâu lắm nhưng chỉ có gió vi vu và sóng biển rạt rào tiếp chuyện cô c̣n người t́nh nhân bặt tăm không thấy đến. Sau này cô mới hiểu v́ thấy nhà cô gái nghèo, nên bố mẹ cậu trai biết con có cuộc hẹn ḥ, nên cố giữ riệt chàng ta ở nhà không cho đi. Chờ lâu quá mỏi chân, cô gái thấy tảng đá đen gần đó, nên ngồi tạm xuống để chờ thêm chút nữa, lỡ người t́nh đến chậm. Ngồi thêm mới được một thời gian ngắn, tự nhiên người con gái thấy đủng quần ḿnh như thấm nước. Ngạc nhiên, cô tưởng nước thủy triều lên, nhưng không phải, mà là ḥn đá chảy nước.

Vừa giận vừa cáu, cô vùng vằng ra về, nhưng thấy quần áo ḿnh hoen ố cả, cô vội thay ra và đưa cho thợ giặt. Ai ngờ, anh thợ giặt lanh lợi và thông minh, thấy vết hoan ố, v́ nghề nghiệp anh cố t́m hiểu cho ra và nhận đúng là chất long diên hương. Anh thợ và cô con gái thảo luận và đồng ư chia đôi mối lợi. Cô gái tự nhiên có món tiền lớn, bố mẹ chàng trai thấy vậy mới bằng ḷng se duyên cho đôi trẻ và cặp vợ chồng đó sau này sống thật hạnh phúc.

 

Cá nhà táng

Cá voi có rất nhiều giống, nhưng đại thể chia làm hai loại, một loại có răng như những thú vật khác, nhưng chỉ để cắn giữ, chứ không phải để nhai và một loại không có răng, nhưng là một giàn xương mỏng xin xít nhau như răng lược dùng để bắt ăn những cá con hoặc những tôm cua loại nhỏ. Thức ăn khoái khẩu nhất của cá nhà táng là đoàn cá mực – ảnh: NOAA.

Cá nhà táng thuộc về loại có răng và và là con thú to lớn vào hàng nhất ngoài biển cả. Trung b́nh thân nó dài có tới 60 bộ và chỉ riêng cái đầu to lớn đă chiếm tới một phần ba toàn thân nó và trong đó có một ngăn thật lớn chứa đựng thật đầy một chất dầu trắng, mà người ta thường dùng trong kỹ nghệ đèn cầy. Các nhà khoa học tin rằng khối dầu này coi như một gối nệm để che chở cho các bộ phận trong đầu óc, mỗi khi nó lặn xuống khá sâu, xuống tận đáy biển, nơi mà sức ép của nước vô cùng to lớn. Thật vậy cá nhà táng có thể lặn sâu tới 3.200 bộ và lúc đó sức ép tăng tới 1.400 pound trên một inch vuông. Như vậy mà nó có thể quấy lộn hơn cả tiếng đồng hồ để đánh nhau và ŕnh bắt ăn thịt loại cá mực khổng lồ. Cá mực là thực phẩm mà cá nhà táng thích ăn nhất, nhất là loại cá mực khổng lồ. Giống mực này tuy rằng thân người nó chỉ lớn có 5, 7 bộ, nhưng những ṿi của nó th́ dài kinh khủng có tới 50 hay 60 bộ. Hai giống này gặp nhau là cá mực khổng lồ vươn ṿi ra quấn chặt lấy cá voi, nhất là chiếc miệng khổng lồ của nó. Sau đó những ṿi của cá mực có những miệng hút như bát úp, ép vào thân và giữ chặt lấy cá nhà táng. Nếu cá nhà táng yếu thế, mà cá mực giữ được nó dưới đáy biển hơn một tiếng đồng hồ, là cá nhà táng phải ngộp thở mà chết. Tuy nhiên trường hợp này ít  xẩy ra. Sở dĩ cá nhà táng phải phiêu lưu nhiều mạo hiểm v́ hàng ngày nó tiêu thụ ít nhất là một tấn cá. Riêng chỉ săn được ít con mực khổng lồ là anh ta coi như tạm đủ no ḷng. Cá nhà táng vốn tính hiền ḥa, nhưng mỗi khi bị tấn công và bị thương, nó hung dữ vô cùng. Xưa kia nó từng húc bắn những chiếc thuyền thật lớn tung bổng lên trời cho rớt xuống vỡ tan tành và đớp trọn người thủy thủ săn bắn nó như đớp một cái bọt nước. Trên biển cả nó là bá chủ, người ta từng t́m thấy trong bụng nó cả một con cá mập dài trên 10 bộ. Vậy mà, kẻ thù nguy hiểm nhất của cá nhà táng, suưt làm cho chúng diệt chủng cũng độc nhất chỉ là loài người.

 

  http://www.chinhnghia.com/

http://chinhnghiaviet.informe.com/forum/

 

 

 

Your name:


Your email:


Your comments: