US Senator John McCain , Kim Âu Hà văn Sơn
NT Kiên , UCV Bob Barr, Kim Âu Hà văn Sơn
Nguyễn Thái Kiên , Kim Âu Hà văn Sơn, Cố vấn an ninh đặc biệt của Reagan-Tỷ phú Ross Perot,Tŕnh A Sám
Bàn về những vấn đề trong bài viết của ông Trọng Tín
Lá thư của ông Trọng Tín từ Tokyo gói ghém một số ưu tư thể hiện qua những lập luận phê phán bài viết của bà Tôn Nữ Hoàng Hoa, ông Trương Minh Hoà, ông Aladin và bản thân chúng tôi như sau:
1- Trước tiên ông Trọng Tín tŕnh bày 7 điểm thay đổi của tập đoàn VGCS nhằm chứng minh bà Tôn Nữ Hoàng Hoa không nhận thức đầy đủ vấn đề. Thật ra dưới nhận xét của chúng tôi bài viết của bà Hoàng Hoa và ông Trọng Tín đều nói đúng về bản chất sự thay đổi của VGCS nhưng bị hạn chế trong cách tŕnh bày v́ thế chúng tôi không thấy có ǵ cần phải cho rằng người này đúng hay người kia sai.
Tóm lại Cộng Sản có thay đổi đến đâu chăng nữa cũng chỉ là hiện tượng chứ bản chất không đổi. Mục đích tối hậu của họ là duy tŕ điều 4 hiến pháp để giữ độc quyền lănh đạo cho đảng Cộng Sản (cho dù có thể thay đổi bằng bất kỳ cái tên nào)
“Điều 4 - Đảng cộng sản Việt Nam, đội tiên phong của giai cấp công nhân Việt Nam, đại biểu trung thành quyền lợi của giai cấp công nhân, nhân dân lao động và của cả dân tộc, theo chủ nghĩa Mác - Lê Nin và tư tưởng Hồ Chí Minh, là lực lượng lănh đạo Nhà nước và xă hội. Mọi tổ chức của Đảng hoạt động trong khuôn khổ Hiến pháp và pháp luật. HP 1992 sửa đổi năm 2001”
Như thế Ban Chấp Hành Bộ Chính Trị TW Đảng măi măi là động lực cho tất cả mọi đường lối, sách lược chính trị, kinh tế, quân sự, ngoại giao, nội trị. V́ là động lực khởi nguyên nên bất kỳ thời gian nào, bối cảnh nào Đảng Cộng Sản Việt Nam vẫn chủ động “cởi ra, thắt vào” theo mưu đồ của tập đoàn lănh đạo Đảng.
Đương nhiên Người Việt Quốc Gia Chân Chính cũng luôn luôn thay đổi đối sách, chiến thuật nhưng tuyệt đối không thể xa rời nguyên tắc trụ cột bất di, bất dịch là duy tŕ Lằn Ranh Quốc Cộng, không thỏa hiệp, không ḥa giải ḥa hợp với VGCS v́ đó là hành động tự sát tập thể về chính trị.
2 - Về bài viết của ông Trương Minh Hoà, một cây bút quốc gia. Chúng tôi cũng đồng t́nh có một số dữ kiện không hoàn toàn khả tín, ngược lại ngay ông Trần Hùng Văn c̣n chưa minh bạch khi tự “nâng cao sĩ diện” là được đi tỵ nạn chính trị do Chính phủ Anh bảo lănh. (Chúng tôi không có thói quen soi mói đời tư của họ nhưng quư vị độc gỉa có thể chắt lọc những tin tức hai chiều về VT để rút ra một kết luận đúng nhất về ông ta).
Tiện đây cũng góp ư với ông Trọng Tín mấy chữ “nhà báo lăo thành” nghe nó bẩn và hèn lắm nên bỏ đi v́ thế hệ làm báo “lăo thành của miền Nam” kiếm sống trong quá khứ đă làm ô uế sĩ khí, phẩm chất của người cầm bút. Nói ǵ đến những người cầm bút miền Bắc như chúng ta đă biết nhiều người đă tự xác nhận là “biết sợ”, tự nhận là “thằng hèn”. Một người đă chấp nhận dùng “khổ nhục kế” để tồn tại trong khi không cần phải dùng hạ sách như Trần Hùng Văn ắt không phải là một người “trí”.
Ông Trọng Tín chê ông Trương Minh Ḥa về cách xử dụng nguồn tin, đó là ư kiến đứng đắn nhưng chính ông cũng sa đà vào việc này khi nói về Phan Nhật Nam trong khi ông chỉ biết về Phan Nhật Nam qua Trần Hùng Văn. Hai người này có một thời gian ở gần nhau trong tù và gặp nhau ở Sài G̣n. Họ viết về nhau trong giai đọan đó, khách quan không được phép thiên lệch mà phải đăi lọc thông tin để rút ra một kết luận đúng nhất.
Tôi là bạn của Phan Nhật Nam, là người đă cứu Phan Nhật Nam thoát khỏi một trận đ̣n huỷ diệt của công an tại trại giam Lam Sơn (Đầm Đùn hay Lư Bá Sơ). Qua đến Hoa Kỳ mỗi người một đời sống, chúng tôi không liên lạc thường xuyên nhưng thỉnh thoảng có dịp gặp nhau. Nhiều lúc thấy Phan Nhật Nam bị phê phán dữ quá tôi chỉ điện thoại hỏi: Này ông Nam dạo này h́nh như ông thay đổi nhiều quá đấy nhé. Phan Nhật Nam chỉ nói: Không! Vẫn như xưa. Không thay đổi ǵ cả.
Như xưa đây là lúc Phan Nhật Nam mặc bộ bà đen hai tay bị c̣ng ra sau lưng và 8 tên công an thi nhau đá vào bụng và sườn, như xưa là lúc tôi xông vào chửi bới ầm lên khiến bọn công an phải dừng lại, tống Phan Nhật Nam vào cùm và bỏ đi. Và như xưa là khi Nguyễn Mạnh Trinh hỏi Nam về tôi: “Hà văn Sơn là người thế nào.” Nam trả lời: “Chống cả nước.Chống cộng đến chết.”
Tóm lại khi viết về nhân thân một người nào tốt nhất nên dùng những dữ kiện do chính người đó và phe phái của họ đưa ra phối hợp với những thông tin khách quan được sàng lọc cẩn thận hợp lư. Ngoài ra mọi dữ kiện khác hăy để nguyên vẹn không nên vội có ư kiến. Như trường hợp chú em Nguyễn Đức Chung thật là nhố nhăng, rẻ tiền khi khơi khơi biến Kim Âu thành một kẻ đạo văn, gán cho Kim Âu là người vu chụp, bôi nhọ Việt Thường qua việc forward một email của ông Vơ văn Sáu phóng lên diễn đàn. Sợ Kim Âu vậy sao?
2- Trần Hùng Văn có là nhân vật “phản tỉnh“ hay không. Thiển nghĩ ông Aladin đă có giải thích nhưng chúng tôi cảm thấy nên làm rơ vấn đề hơn.
Ông Trọng Tín viết: “…theo như tôi được biết, trước ông Việt Thường chưa có ai gọi CSVN là Việt Gian, chưa có ai gọi “bộ đội cụ Hồ” là Ngụy Quân cả.”
Ông Trọng Tín sinh trưởng ở xă hội miền Bắc thừa hưởng một nền giáo dục khác biệt hoàn toàn về văn hóa, ngôn ngữ, chính trị nên có đồng t́nh, bênh vực cho rằng ông Việt Thường không phải là "phản tỉnh" v́ ông ta chưa từng là đảng viên cộng sản cũng là chuyện đương nhiên.
Đối với những người quốc gia sống dưới thể chế VNCH hai chữ Việt Cộng đă bao gồm tất cả những ǵ xấu xa, tồi tệ, gian tham, ngu xuẩn, độc ác, xảo quyệt, thâm hiểm nhất, buôn dân, bán nước mà hai chữ Việt Gian (học cách dùng chữ “Hán gian” của người Tàu) chưa đủ để diễn đạt.
Từ khi thành lập Chính Quyền VNCH, miền Nam đă dùng chữ “nguỵ quyền Bắc Việt” và “nguỵ quân Cộng sản” từ lâu. Sau này khi ngữ nghĩa của hai chữ Cộng Sản đă quá bao quát, hàm xúc đầy đủ nên những người viết ít sử dụng chứ Việt Thường chẳng có ǵ là phát hiện mới mẻ.
Chỉ có những người ít đọc báo chí, sách vở miền Nam vốn liếng chữ nghĩa sơ thiểu do sống trong một môi trường khác như Trần Hùng Văn mới cho mấy chữ vớ vẩn của anh ta là “phát hiện siêu đẳng”.
Người như chúng tôi - Kim Âu - đọc ngôn ngữ chính trị của anh ta chỉ nhún vai miễn bàn v́ Trần Hùng Văn trọn đời sống trong xă hội Cộng Sản, chưa hề nghe đài, đọc sách báo của miền Nam tự do nên có kém về chữ nghĩa của Người Việt Quốc Gia là chuyện không có ǵ đáng chê trách.
Ông Trọng Tín không thấy cho đến nay sự khác biệt ngôn ngữ của Quốc Gia và Cộng Sản vẫn là một đề tài tranh căi trên liên mạng đó sao?.
Câu chuyện sử dụng ngôn ngữ lệch lạc của những thành phần thiếu văn hóa không nằm trong những người đầy đủ kiến thức văn hóa, ư thức chính trị. Như chúng tôi chẳng bao giờ xem chuyện đi tù là cải tạo, chẳng bao giờ nhận ḿnh là “nguỵ” ngay khi trong tù. Chúng tôi xử dụng ngôn từ chuẩn xác.
Tuy nhiên ông Trọng Tín cũng chưa đủ kiến thức để hiểu tính hàm xúc của ngôn ngữ trong văn cảnh. Thí dụ như hai chữ “Vượt Biên” trong thời kỳ sau 1975 đương nhiên bao gồm thêm “Tỵ nạn cộng sản” v́ người vượt biên sẽ chẳng bao giờ đến được đệ tam quốc gia nếu bị xếp loại “tỵ nạn kinh tế”.
Cũng thế như chúng tôi muốn giữ nước là phải diệt cộng, chống miền Bắc xâm lược nên hai chữ Chống Cộng không có ǵ là không đúng. Vài đơn vị công tác nhảy vào ḷng địch như chúng tôi có quyền dùng chữ DIỆT CỘNG nhưng nh́n về đại thể cũng là ngăn chặn sự xâm lăng của cộng quân.
Ông Trọng Tín thắc mắc thế nào là hàng ngũ quốc gia điều này chúng tôi sẽ làm rơ. Tất nhiên năm 1954 chúng tôi từ miền Bắc di cư vào Nam lánh nạn cộng sản chỉ được gần triệu người. Lượng người quốc gia kẹt lại ở miền Bắc không phải ít, dĩ nhiên họ vẫn là người quốc gia v́ là người quốc gia nên họ đă phải hứng chịu đủ mọi thảm nạn như : cải cách ruộng đất, cải tạo tư sản, thanh lọc, đấu tố ..v.v..
Chính thể VNCH không quên trách nhiệm đối với thành phần quốc gia c̣n kẹt lại nên đă có cả một kế hoạch giải phóng miền Bắc nếu xây dựng được miền Nam trở thành một quốc gia vững chắc. Hầu như tất cả những thanh niên yêu nước di cư đều mơ một ngày trở về Thăng Long dựng cờ đại định.
Thực tế lịch sử cho thấy, VNCH đă mất hàng ngh́n nhân viên công tác xâm nhập miền Bắc để gây dựng những phong trào chống đối. Và đă bao nhiêu toán công tác bị cộng sản huy động đến từng người dân trong vùng để truy sát tới cùng. Tất nhiên ngoài những đảng viên, cộng sản, đoàn viên thanh niên cộng sản chắc hẳn trong đó không thiếu “những người quốc gia mơ được giải phóng khỏi sự áp bức của cộng sản” tham gia truy lùng.
V́ sao? Câu trả lời rất rơ v́ họ sống dưới chế độ cai trị, guồng máy ḱm kẹp của cộng sản. Họ bị giáo dục bởi một hệ thống giáo dục phi nhân gọi là “văn hóa vô sản”, họ bị ảnh hưởng v́ những cuộc cải cách, đấu tranh giai cấp trong đó “con tố cha, vợ tố chồng”, người xem người là đối tượng kiểm thảo, đấu tranh. Marx bảo rằng: “Con người là tổng ḥa mọi quan hệ xă hội” “Con người là sản phẩm của xă hội” và điều đó đă được chứng thực ở miền Bắc.
Điều đó buộc chúng tôi - những người quốc gia thuần tuư chân chính - đ̣i hỏi những người quốc gia chống cộng hay chạy trốn cộng sản từ miền Bắc ra hải ngoại cần phải PHẢN TỈNH để hội nhập, hoà nhập vào hàng ngũ những người quốc gia chân chính của dân tộc Việt Nam.
Chừng nào các anh c̣n chưa chấp nhận lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ là biểu tượng của Người Việt Quốc Gia Chân Chính, chừng nào các anh chưa điều chỉnh được ngôn ngữ, nâng cao nhận thức chính trị và phong cách sinh hoạt phù hợp với tính chất nhân bản của Người Việt Quốc Gia Chân Chính các anh vẫn vật vờ giữa hai ḍng chảy.
Anh Trọng Tín bảo rằng anh là người quốc gia yêu nước và không chống cộng là nói theo nhận thức của anh.
trích
"Quốc gia hay Tổ Quốc Việt Nam chỉ có một, từ xưa đến nay chỉ có chuyện người yêu nước và đối nghịch với nó kẻ bán nước tức Việt Gian chứ làm ǵ có Quốc Gia với Cộng Sản nào? Nếu các ông định nghĩa rằng “người quốc gia” nghĩa là những người từ vĩ tuyến 17 trở vào Nam và Chống Cộng, th́ xin nói thẳng là tôi không thuộc chiến tuyến với các ông, bởi yêu nước và cách yêu nước có nhiều biểu hiện và h́nh thức khác nhau. Mọi chế độ là nhất thời, chỉ có Tổ Quốc và Dân Tộc là vĩnh viễn. Những kẻ hiện nay khoác áo Cộng Sản không phải là v́ chúng yêu Chủ Nghĩa Cộng Sản mà là v́ chúng mượn cái áo đó để che đậy bộ mặt làm Việt Gian của chúng dưới chiêu bài không biên giới, không tổ quốc, không tôn giáo. V́ vậy, chống cộng tức là chống những người cộng sản và chủ thuyết cộng sản th́ tôi không rảnh thời gian để làm việc đó/"
hết trích
Nhưng nếu anh Trọng Tín t́m hiểu lịch sử một cách cặn kẽ để thấy rằng: Những người cộng sản Việt Nam đă vận dụng học thuyết đấu tranh giai cấp để thiết lập chuyên chính vô sản ở Việt Nam. Như vậy chế độ bạo trị, tập đoàn Mafia Đỏ căn nguyên của mọi tai ương, thảm nạn, đau khổ, phân hóa dân tộc hiện nay chính là con đẻ của chủ nghĩa cộng sản ngoại lai chứ không phải là lớp vỏ bên ngoài th́ dứt khoát chống cộng phải là điều kiện tiên quyết của một người yêu quốc gia, dân tộc.
Tôi không thấy cần phải dài gịng lư luận để thuyết phục anh Trọng Tín trong giới hạn của một lá thư nhưng chắc chắn anh đă quá sai khi anh tin rằng không chống lại những người cộng sản và chủ thuyết cộng sản là đất nước vẫn sẽ có dân chủ, tự do. Anh hăy nh́n lại nếu người dân Liên Xô và Đông Âu không chống lại chủ thuyết cộng sản, không loại bỏ độc quyền cai trị của cộng sản th́ liệu các nước Cộng Sản Đông Âu và Cộng Ḥa Liên Bang Xô Viết có sụp đổ, thay xương đổi thịt để trở thành những quốc gia dân chủ hay không?
Nếu tất cả những Người Việt Quốc Gia chỉ yêu nước mà không chống lại chủ thuyết cộng sản không chống lại tập đoàn độc tài đảng trị hiện nay th́ bao giờ dân tộc Việt Nam mới có dân chủ, tự do?
Câu trả lời xin dành cho anh Trọng Tín.
Trân trọng
Kim Âu
22 -
3- 2011
Kính quư vị
Nếu đă nói sai, làm lợi cho kẻ thù th́ điều quan trọng nhất là phải NHẬN LỖI. Tất cả mọi hành động, thủ thuật đối phó chỉ dẫn tới hậu qủa lớn hơn mà thôi. Việt Thường xét cho cùng cũng chỉ là "một sản phẩm xă hội chủ nghĩa". Khi lớp vỏ "hiện tượng" bóc cạn th́ cái lơi "bản chất" có lộ ra cũng là chuyện b́nh thường.
Một người từ trong hàng ngũ cộng sản cho dù có "PHẢN TỈNH THẬT" để được đứng vào hàng ngũ người quốc gia chẳng qua chỉ như đứa trẻ mới mở mắt nhận thấy sự khác biệt giữa BÓNG TỐI và ÁNH SÁNG.
Không cần có Việt Thường sau năm 1946, người quốc gia kháng chiến chống Pháp đă ồ ạt "dinh Tê". Năm 1954 nếu CS không ngăn chặn, số người di cư vào Nam không dừng lại ở mức 1 triệu. Năm 1989 nếu HCR không đóng cửa các trại tỵ nạn có lẽ các cuộc vượt biển, vượt biên vẫn c̣n tiếp tục không có điểm dừng.
Những ǵ ông Việt Thường viết ra, chỉ giúp cho chính ông được xác nhận là PHẢN T̀NH THẬT chứ không giúp cho những Người Việt Quốc Gia Chân Chính sáng tỏ thêm điều ǵ về cộng sản. Không cần ông Việt Thường, người quốc gia đă nh́n thấy thực chất của Phật Giáo Ấn Quang từ lâu. Chẳng cần có Việt Thường, những Người Việt Quốc Gia Chân Chính đă nhận rơ mặt thật của Nguyễn văn Lư từ phút đầu tiên.
Trong tư thế của một Chiến Sĩ Quốc Gia Chân Chính, tôi khuyên ông Việt Thường nên cố gắng thay cho hết chút máu cặn c̣n lại. Chúng tôi ghi nhận sự PHẢN TỈNH của ông trong thời gian qua nhưng chắc chắn không chấp nhận tṛ PHẢN GIÁN nếu có trong thời gian tới.
Bài của ông Hà Tiến Nhất viết khen, khích lệ ông VT khi ông viết đúng nhưng không có nghĩa là sẽ bỏ quên liêm sỉ không lên tiếng khi ông quay phắt 180 độ.
Hai đoạn trích trong bài
TRÍCH
1
"Nếu lấy nhận định trên đây làm tiền đề, th́ tiền đề này sẽ dẫn tới cái hệ luận là: bất cứ ai tranh đấu cho dân chủ mà chấp nhận cho NHỮNG TÊN CS VIỆT GIAN TAY SAI BÁN NƯỚC được quyền tham dự trong bất cứ cuộc bầu cử nào, dù là công b́nh, fair hay không đều là dân chủ cuội. Bao lâu các Nhà-dân-chủ không thừa nhận đảng CSVN là một đạo quân đánh thuê cho Quốc Tế 3 CS như chính Hồ đă công khai thừa nhận, và cái đảng này đă bán đất bán biển cho Tầu cộng th́ bấy lâu việc tranh đấu của họ đều không có chính nghĩa. Cái ư tưởng đ̣i hỏi VC tạo một sân chơi b́nh đẳng cho mọi phe phái trong cuộc bầu cử chỉ là tự đánh lừa ḿnh, lừa bịp dư luận, và là một ảo tưởng. Cuội hay không cuội là ở điểm này."
2
"Giả như trước kia ông ta có làm ma cô đĩ điếm, ăn cướp ăn trộm, tôi không care, miễn là ông ta chống bọn bán nước và chống đúng. Nếu sau này ông ta tự phản lại ông ta, tôi sẽ lại phê phán ông ta như thường."
hết trích
Trân trọng
Kim Âu
http://chinhnghiaviet.informe.com/forum/
http://nguoidalat.informe.com/forum/
http://chinhnghiamedia.informe.com/forum/