Trang Chủ . Kim Âu . Lưu Trữ. Báo Chí . RFI . RFA . Tác Giả . Chính Trị . Văn Nghệ . Khoa Học . Kỹ thuật . Mục Lục . Quảng Cáo . Groups . Forum . Portal . Tinh Hoa . Da Lat. Liên lạc
MINH THỊ
Bài trong trang này nhằm cung cấp thông tin phục vụ yêu cầu tham khảo, điều nghiên của Người Việt Quốc Gia trong tinh thần "tri kỷ, tri bỉ", " biết ta, biết địch" để nhận rơ những âm mưu, quỷ kế, ngôn từ và hành động của kẻ thù và có phản ứng, đối sách kịp thời. V́ mục đích chiến đấu chống kẻ thù chung là Cộng Sản nên nhận được bài cùng lập trường là chúng tôi tiếp sức phổ biến. V́ thế có những tác gỉa chúng tôi đăng bài nhưng chưa liên lạc được. Nếu tác gỉa nào cảm thấy không hài ḷng xin liên lạc qua email, chúng tôi sẽ lấy bài của quư vị xuống trong ṿng 48 tiếng.
US Senator John McCain , Kim Âu Hà văn Sơn
NT Kiên , UCV Bob Barr, Kim Âu Hà văn Sơn
Nguyễn Thái Kiên , Kim Âu Hà văn Sơn, Cố vấn an ninh đặc biệt của Reagan-Tỷ phú Ross Perot,Tŕnh A Sám
Làm Rơ Sự Thật Trong Vụ Án Sát Nhân Ở Thanh Cẩm
Bài “Trở lại vụ án trại Thanh Cẩm” của Tú Gàn đăng trên Sài G̣n Nhỏ ngaỳ
22- 6 – 2001 chưa phát hành tại Georgia th́ chúng tôi đă nhận được qua
Internet. Lược bỏ những đoạn không cần thiết, trong phần 1- Dư luận bàn
ra tán vào, Tú Gàn nhắc đến một số bài báo đề cập tới vụ án Thanh Cẩm
như bài của hai phóng viên John Gittelsohn và Anh Do đăng trên báo
Orange County Register ngày 10.6.2001, bài “Tâm T́nh Một Người Vợ Lính,
Vợ Tù” của vợ Bùi Đ́nh Thi là bà Đinh Ngọc Liên, bài “Lương Tâm Trước
Một Vấn Đề” của Mai Văn An, loạt bài phỏng vấn Bùi Đ́nh Thi của nhật báo
Người Việt, và một loạt bài của Vũ Ánh đăng trên Nhật Báo Viễn Đông.
Đặc biệt tác giả chăm sóc bài “Một Vấn Đề Của Dă Tâm” khá kỹ lưỡng với
giọng văn “xỏ lá” cố hữu nhưng sự “lú lẫn” của Tú Gàn đă hết c̣n phương
chối căi khi không nhận ra tác giả của bài viết với người viết lời giới
thiệu là hai người khác nhau. Tú Gàn viết :” Tiếp theo, chúng tôi nhận
được tập b́nh luận dưới tiêu đề “Một Vấn Đề của Dă Tâm”, của anh Hà Kim
Sơn, bút hiệu là BN 587, ở Georgia, dày 84 trang. Trong “tác phẩm” này
tác giả đă đưa ra những lập luận để đi đến kết luận rằng vụ án này không
có thật!” và sau đó sự lầm lẫn tiếp tục cho đến hết bài. Nói như thế để
độc giả thấy rơ rằng Tú Gàn thực ra chỉ là một tên chuyên nghề lượm lặt
rồi viết chằng, viết bửa, “căi chầy căi cối.”
Hầu như những bài viết của Tú Gàn đều nhắm vào một mục đích chửi bới,
đánh phá những người quốc qia chân chính nhiều hơn là nhắm vào bọn hoạt
đầu chính trị và bọn Cộng Sản. Bởi vậy bài trong mục “Viết mà ..chơi “
thiếu hẳn độ khả tín và sự bố lếu, bố láo của những ǵ Tú Gàn viết ra đă
dẫn đến những hậu quả nhục nhă cho hắn, hầu như người Việt ở Nam Cali
không ai là không biết. Tú Gàn đă hai lần phải lên đài phát thanh đọc
lời xin lỗi những nạn nhân bị hắn mạ lị. Điều này thiết tưởng chúng tôi
cũng không cần phải nhiều lời. Chúng ta hăy cùng nhau trở lại phân tích
những ǵ Tú Gàn viết để thấy rơ thêm bản chất của anh ta.
Trong phần (1) của bài, Tú Gàn cho rằng chúng tôi không biết anh ta là
một tù nhân ở trại Thanh Cẩm nên bỗng dưng đưa cả tên Đức Hồng Y Nguyễn
Văn Thuận vào như muốn nhắn nhủ nếu ai không tin cứ hỏi Đức Hồng Y sẽ
rơ. Xưa rồi Tú Gàn, cái tṛ vặt vănh đó rất vô duyên; chỉ có những con
người đầy mặc cảm tự ti mới xử dụng với mục đích nâng cao tính quan
trọng của ḿnh nhưng tác dụng th́ thường là bất thuận. Bởi Tú Gàn vẫn
chỉ là anh gàn bản chất cố nông “thù đời, thù người” mang hơi hướng cốt
cán của Cộng Sản. Chim cú mà đứng gần con công th́ càng nh́n càng thấy
xấu xí hơn là đứng một ḿnh. Tú Gàn mà đứng cạnh Đức Hồng Y Nguyễn văn
Thuận th́ ta sẽ thấy đó là một h́nh ảnh tương phản của Thiện Ác. Nói như
vậy để Tú Gàn biết những “đ̣n phép” khoa trương, khoác lác của Tú Gàn
làm sao có thể che chắn được những lập luận ẩu tả, dốt nát. Câu sau đập
câu trước.
Độc giả hăy cùng chúng tôi nhận xét phần (3) nguyên văn như sau: “Sau
này tôi được chuyển về tổ rèn, tôi thường rèn dụng cụ cho các tù nhân đi
lao động như dao, búa, liềm, kềm, kéo... Bọn cán bộ vơ trang thường đến
nhờ tôi làm dao hay kéo cho họ. Tôi câu giờ để bắt họ ngồi lâu, lừa banh
và đưa họ “vô cơ”. Có lần nhân một tù h́nh sự trốn trại mới bị bắt lại,
tôi hỏi anh cán bộ vơ trang đến nhờ sửa dao rằng tại sao tên trốn trại
vừa bị bắt lại này không bị đánh chết như tên hôm trước? Anh ta nói rằng
đánh chết hay không đánh chết là do chính sách của Bộ. Mỗi khi có một tù
nhân trốn trại, Ban Giám Thị phải họp ngay, sau đó vừa báo cáo cho Bộ
(Nội Vụ) để xin chỉ thị, vừa lập phương án truy tầm để bắt lại. Đánh
chết hay không đánh chết là do chỉ thị của Bộ cho Ban Giám Thị. Ban Giám
Thị chỉ thị cho chúng tôi phải đối xử như thế nào, chúng tôi cứ làm y
như thế. Không phải chúng tôi tùy ư, muốn đánh chết ai th́ đánh.Trong
trại Thanh Cẩm có một bà Thiếu Úy người Mường, lo về cấp dưỡng cho tù.
Bà có tŕnh độ thấp nhưng rất tốt với anh em, nên bà nhờ ǵ chúng tôi
cũng giúp. Tôi cũng lợi dụng những cơ hội bà đến nhờ làm dao hay làm
thùng để moi tin. Trước hết, tôi hỏi bà đi học ngành công an có khó
không? Bà ngay t́nh kể lại chuyện bà đă đi học công an cho tôi nghe. Từ
câu chuyện bà đang kể, tôi bắt qua chuyện tù trốn trại, và hỏi bà tại
sao có người bị đánh chết, có người không. Bà trả lời giống như anh cán
bộ vơ trang đă tiết lộ.”
Ư tứ của Tú Gàn trong đoạn văn này nhằm cho độc giả thấy anh ta là một
người khôn ngoan biết trước mọi việc nên “lừa banh” đưa bọn Công An “vô
cơ” để rồi “moi tin” nhưng tin Tú Gàn moi được toàn là thứ “tin giết
thời gian trong khi chờ tên đầy tớ sai vặt mài hộ con dao”. Thứ tin bố
lếu, bố láo chỉ riêng Tú Gàn tưởng là có giá trị nên đem ra huênh hoang,
khoác lác, không ai nói tới th́ cứ một tấc đến trời. Trách nào thiên hạ
thường nói Tú Gàn một đời cầm bút chỉ chuyên bịa điều, đặt chuyện; nhắm
mắt chúi mũi, trải ác tâm lên những trang giấy.
Đồng bào và chiến hữu hăy đọc lại đoạn văn này một lần nữa: “...đánh
chết hay không đánh chết là do chính sách của Bộ. Mỗi khi có một tù nhân
trốn trại, Ban Giám Thị phải họp ngay, sau đó vừa báo cáo cho Bộ (Nội
Vụ) để xin chỉ thị, vừa lập phương án truy tầm để bắt lại. Đánh chết hay
không đánh chết là do chỉ thị của Bộ cho Ban Giám Thị. Ban Giám Thị chỉ
thị cho chúng tôi phải đối xử như thế nào, chúng tôi cứ làm y như thế.
Không phải chúng tôi tùy ư, muốn đánh chết ai th́ đánh.”
Ở đây rơ ràng Tú Gàn dùng bản “tin sai vặt” để làm nền tảng lư luận nhằm
chứng minh việc GIẾT anh Đặng Văn Tiếp là do lệnh của Bộ và như thế Bùi
Đ́nh Thi không thể bị đem ra xử v́ Thi là người thi hành lệnh của Bộ Nội
Vụ.
Nhưng bản tin của “Thông Tấn Xă Mài Dao Kéo” của Tú Gàn đem ra dẫn chứng
không thể xảy ra v́ những điều kiện như sau:
1- Liên lạc được với bọn thường trực ở Bộ Nội Vụ đă khó.
2- Gặp được người có quyền quyết định lại c̣n khó hơn.
3- Ai là người có quyền quyết định Giết hay Tha?
4- Cục Quản Lư Trại Giam của Bộ Nội Vụ quản lư hàng trăm trại Trung
Ương. Mỗi ngày biết bao nhiêu vụ trốn trại lấy đâu người mà họp để quyết
định GIẾT hay THA.
5- Tù vượt ngục chỉ quan trọng với trại trực tiếp giam giữ v́ ảnh hưởng
thành tích công tác. Bộ Nội Vụ và Cục Lao Cải chỉ nhận báo cáo kiểm điểm
công tác thường kỳ, thường niên mà thôi.
Như vậy chiến hữu và độc giả hẳn thấy rơ ràng Tú Gàn chỉ bịa chuyện nói
liều, nói gỡ để ḷe bịp độc giả nhằm biện minh cho câu chuyện do hắn và
ông Lễ dựng lên là có thật.
Tú Gàn khi ở tù chẳng khác ǵ “ếch ngồi đáy giếng”. Tầm điều nghiên
không lớn hơn cục đá vẫn dùng để mài dao khi may mắn được “các ông bà
cán bộ” sai vặt. Khu vực hoạt động th́ rộng hơn mảnh chiếu “trà đàm”
chút xíu. Chống trốn trại là nghiệp vụ của bọn Công An phụ trách công
tác trong Cục Quản Lư Trại Giam (tức Cục Lao Cải) phương thức làm việc
của chúng được BN 587 qua kinh nghiệm máu xương đă viết rơ. Chuyện tù
trốn trại bị bắt về, bọn Công an phải đánh tận mạng là một nguyên tắc
nhằm trấn áp những người có tư tưởng đào thoát. Việc tù trốn trại bị
đánh chết thường do ác tâm của những tên vũ trang hay quản giáo, một
phần do người tù trốn trại không kinh nghiệm chịu đ̣n, không kinh nghiệm
giả chết như chính L.M Lễ đă viết ra – nguyên văn- “.....Có bị đ̣n như
thế tôi vẫn thấy “hănh diện” hơn là lúc năy một bầy cán bộ bu vào như
những con ngựa non háu đá, đánh đấm túi bụi nhưng chất lượng lại kém!
Lúc đó tôi vẫn c̣n tỉnh nhưng chợt nghĩ là phải giả vờ chết, bằng không
là chết thật và tôi nằm yên bất động. Trên bờ cán bộ gọi giục cũng nằm
yên, có mấy tên nhào xuống đánh tiếp theo cứ mặc kệ và nằm ngửa ra như
một xác chết. Có lẽ chúng tưởng tôi đă chết nên gọi hai anh trật tự
Thi-Phát xuống suối kéo tôi lên và mang về trại.”
Càng đi sâu vào bài viết, chúng ta lại thấy những đoạn thật vô lư, ngược
ngạo như: ”Trong vụ trốn trại đêm 2.5.1979 ở trại Thanh Cẩm, năm người
trốn trại là Thiếu Tá Dân biểu Đặng Văn Tiếp, Linh mục Nguyễn Hữu Lễ,
Đại Tá Trịnh Tiếu, Giáo sư Nguyễn Sĩ Thuyên và anh Lâm Thành Văn. Những
người này đều được xếp vào thành phần “nguy hiểm”, đă được đưa lên trại
Cổng Trời ở Hà Tuyên để chờ chết, nhưng “nhờ ơn bọn xâm lăng Trung
Quốc”, họ được đưa về trại Thanh Cẩm. Do đó, khi những thành phần này
trốn trại, Bộ Nội Vụ đă quyết định giết chết họ, ít nhất là hai người
cầm đầu vụ này là anh Đặng Văn Tiếp và Linh mục Nguyễn Hữu Lễ. Với tù
h́nh sự, họ đánh chết ngay giữa sân mà không sợ biến động nào cả, v́ đa
số tù h́nh sự đều coi mạng sống chúng chẳng ra ǵ, nên chúng không quan
tâm đến mạng sống của người khác. Nhưng với tù chính trị, họ sợ có biến
động xẩy ra, v́ lúc đó trong trại Thanh Cẩm đang có trên 400 tù chính
trị miền Nam, nên họ chỉ đánh bị thương ở sân rồi bảo Bùi Đ́nh Thi đưa
vào khu kiên giam để kết thúc.”
Nếu quả thật như Tú Gàn viết – nguyên văn : ”Trường hợp vụ án ngày
2.5.1979 hoàn toàn khác hẵn. Đây là trường hợp tù giết tù theo lệnh của
cán bộ, do đó tù không bao giờ bị truy tố, nhất là khi cán bộ này nhận
lệnh của Ban Giám Thị và Ban Giám Thị nhận lệnh từ Bộ Nội Vụ (bây giờ là
Bộ Công An). Nếu truy tố Bùi Đ́nh Thi th́ phải truy tố luôn Bộ Trưởng
Nội Vụ và các cấp liên hệ đă ṭng phạm trong vụ này bằng cách ra lệnh.
Chuyện đó không bao giờ xẩy ra dưới chế độ cộng sản.” điều hết sức vô lư
ở đây là:
Cả Công An trại Thanh Cẩm và Bùi Đ́nh Thi đều đă không hoàn thành nhiệm
vụ GIẾT NGƯỜI do Bộ Nội Vụ giao phó. Nếu như thế ông LM Lễ và những
người c̣n sống sót nên xem Bùi Đ́nh Thi như một ân nhân v́ : Bùi Đ́nh
Thi ĐĂ KHÔNG THI HÀNH LỆNH “GIẾT” CỦA BỘ NỘI VỤ.
Hay là tại Tú Gàn và ông Lễ quên kể rơ khi Bùi Đ́nh Thi vừa giết xong
anh Đặng Văn Tiếp th́ Bộ Trưởng Bộ Nội Vụ dùng “truyền âm nhập mật” từ
Hà Nội bảo hắn dừng lại. Hoặc giả cũng có thể Bộ Trưởng Bộ Nội Vụ từ Hà
Nội phóng “Nhất Dương Chỉ” đến trại Thanh Cẩm điểm huyệt Bùi Đ́nh Thi
khựng lại rồi sau đó ra lệnh tha cho ông Lễ sống.
Chuyện Phong Thần phải không quư vị?
Bỏ qua chuyện đấy, độc giả và chiến hữu hăy cùng chúng tôi xem tiếp lập
luận của Tú Gàn: “...Nhưng lúc đo ở khu kiên giam cũng có khoảng 30 tù
chính trị đang bị biệt giam ở đó, nên họ không muốn ra tay, họ đă mượn
tay Bùi Đ́nh Thi kết thúc đời các nạn nhân. Linh mục Nguyễn Hữu Lễ may
mắn thoát chết v́ Bùi Đ́nh Thi tưởng Linh mục đă chết rồi!”
Dưới ng̣i bút Tú Gàn và ông LM Lễ viết dù ai vô tâm cũng nhận thấy Bùi
Đ́nh Thi là một tên tàn ác, khát máu. Chẳng lẽ có lệnh GIẾT mà “tưởng
L.M đă chết rồi” nhưng sau đó chưa CHẾT là hắn bỏ qua luôn sao?
Lệnh phải “GIẾT” mà lần đầu hắn kết thúc chưa xong tức chưa hoàn thành
nhiệm vụ sát thủ tất phải làm lại cho cẩn thận. Mà làm lại cho cẩn thận
đâu có ǵ khó, hai cái gót chân vào chấn thủy như tên Sử - Trại Trưởng
Thanh Cẩm - đă làm là hai mạng nữa đi luôn. Chưa chết như Nguyễn Trung
Tín ở trại Cổng Trời cũng đem CHÔN luôn, Cộng Sản là vậy.
Hơn nữa, về mặt tâm lư, tên sát nhân nào cũng sợ NHÂN CHỨNG, sợ trả thù.
Đao phủ thừa hành pháp luật xử tử tội phạm ở pháp trường c̣n phải đeo
mặt nạ. Kẻ giết người có điều kiện SÁT NHÂN, DIỆT KHẨU chúng đâu có bỏ
lỡ. Thậm chí ngay cả khi có lệnh tha, hắn cũng chưa chắc để cho sống và
như vậy “nếu có lệnh Giết của Bộ” ông L.M Lễ không thể c̣n sống để sáng
tác chuyện “Một Vấn Đề Của Lương Tâm” tạo điều kiện cho Tú Gàn thêu dệt,
bôi bác Sĩ Quan Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa.
Thật ra Bộ Nội Vụ của Tú Gàn đâu có th́ giờ cho lệnh Giết. Bộ không cho
lệnh Giết mà Bùi Đ́nh Thi dám GIẾT anh Đặng Văn Tiếp th́ tất nhiên phải
đem ra xử như Tú Gàn cũng đă công nhận qua đoạn văn sau đây:” ... Trong
trại tù, khi tù giết tù, công an thường lập biên bản và truy tố. Ở trại
Thanh cẩm đă xẩy ra vụ hai tên h́nh sự đâm nhau, tên Sửu bị chết. Trại
đă mời Ṭa án Nhân dân Thanh Hóa đến xét xử, tên chánh phạm bị phạt
chung thân khổ sai, tên ṭng phạm bị phạt 20 năm khổ sai. “
Thực tế chuyện Bùi Đ́nh Thi ra ṭa v́ tội “Đánh Chết Đồng Phạm” tại trại
Thanh Cẩm đă không xảy ra. Như vậy việc ông Nguyễn Hữu Lễ tố cáo Bùi
Đ́nh Thi “GIẾT” anh Đặng Văn Tiếp là hoàn toàn bịa đặt. Chuyện bỏ đói
anh Lâm Thành Văn đến chết cũng chỉ là một sản phẩm tưởng tượng. Sự thật
là anh Lâm Thành Văn chết v́ bệnh đau dạ dày.
Và chính phạm gây ra tội ác tày trời ở Trại Thanh Cẩm là bọn Công an
Cộng Sản chứ không phải trật tự Bùi Đ́nh Thi.
Chúng tôi tin rằng nếu Bùi Đ́nh Thi giết hai người anh em ở trại Thanh
Cẩm vô tội vạ như vậy th́ những tù nhân ở Thanh Cẩm cũng đă “xin lại cái
mạng” của hắn rồi.
Đến đây thiết tưởng Tú Gàn chắc đă hiểu thế nào là “phản chứng”.
Trong phần (5) Tú Gàn dậy đời BN 587, Hà Văn Sơn :”Khi muốn phê b́nh một
vụ án, phải mở cuộc điều tra để t́m phản chứng, chứ không thểà lư luận
suông được.”
Đây là một bằng chứng về óc suy luận kém cỏi của Tú Gàn dù anh ta đă
từng làm thẩm phán. Địa ngục cho anh ta là ở chỗ lầm tưởng trên đời
không có người suy luận sắc bén hơn anh ta.
Vụ giết người ở Thanh Cẩm do ông L.M Nguyễn Hữu Lễ đưa ra trước công
luận qua bài “Một vấn đề của lương tâm “.
Tính “HOÀN CHỈNH” và “TRUNG THỰC” của bài này đă được Tú Gàn và ông L.M
Lễ khẳng định, tái khẳng định nhiều lần. Nào là “đă đưa cho người này để
góp ư, đă bàn bạc ..v.v..”.
Vậy th́ đi t́m “phản chứng” đâu xa cho mất công. Phản chứng nằm
ngay trong bài viết đấy. Người giỏi phân tích, lư luận chỉ cần ngồi tại
chỗ khai thác bản văn cũng đă t́m ra SỰ THẬT.
BN 587 đă dùng lư luận để chứng minh thực tế của sự việc.
Tại sao chúng tôi phải T̀M RA SỰ THẬT.
Chính v́ chúng tôi hết sức phẫn nộ v́ chuyện anh em, đồng đội thuộc
QLVNCH giết nhau trong tù làm nhục tập thể QLVNCH nên chúng tôi mới đọc
kỹ để t́m hiểu tại sao có chuyện đốn mạt như vậy. Không may cho L.M Lễ
và Tú Gàn bởi chúng tôi ít ra cũng được đào tạo khá kỹ lưỡng; biết phối
kiểm thông tin, biết tổng hợp các dữ kiện, biết phân tích các t́nh tiết,
biết các phản ứng tâm lư, biết quan sát từ nhiều góc độ..v.v. nên mới
nhận ra những điều phi lư, thấy rơ “Dă Tâm” của người viết bài “ Một vấn
đề của lương tâm”. Chúng tôi chẳng dám “đi guốc trong bụng Cộng Sản” như
Tú Gàn châm biếm.
Nhưng hễ quyết đoán là không để sai. Một lần sa cơ là mất cả, dạy chúng
tôi “tri kỷ, tri bỉ” để đă CHIẾN là phải THẮNG.
Tóm lại, chúng tôi cũng biết đọc, biết viết, biết chút chút đủ “chơi”
với anh Tú Gàn kiểu nào cũng được.. Đặc biệt, chúng tôi không ngoe
nguẩy, hoạt đầu; mơ làm “Lănh Tụ” nên chúng tôi đâu có BUÔN BÁN LƯƠNG
TÂM.
Trong bài trả lời phỏng vấn mới nhất ông Lễ phản ứng: ”Cần nói rơ là
những ǵ tôi viết, nó là đều thật 100%, .......Những điều tôi viết là
v́ chính tai tôi nghe, mắt tôi thấy, hơn nữa, tôi là nạn nhân, người
trong cuộc, đúng sự thật. Sau bao nhiêu năm bài viết ấy không có ai phản
bác, kể cả anh Bùi Đ́nh Thi, bây giờ lại có những người muốn viết là tôi
làm chứng sai... Không hiểu những người nầy muốn ǵ. Những điều họ viết,
tôi thấy nó không đâu vào đâu cả. Có một anh nào đó từ Georgia, cách đây
hàng ngàn cây số, ngồi tưởng tượng rằng, theo anh tưởng tượng th́ không
thể nào xảy ra được. Như vậy cái anh nầy chưa bao giờ bước chân đến trại
Thanh Cẩm và không biết trại Thanh Cẩm nằm đâu! Anh ta gọi đó là láo
khoét và gọi là “một vấn đề của dă tâm” th́ tôi cũng không có ư kiến, ở
xứ Mỹ nầy là xứ tự do mà!
Có những cố gắng để phản công lại th́ tôi hỏi là cách đây năm năm sao
họ không phản bác khi bài viết của tôi được đưa ra công luận. Nhưng có
điều tôi biết rất rơ là ở hải ngoại đang có một chiến dịch muốn triệt hạ
những nguời có uy tín đang lo việc chống Cộng. Tôi nghĩ rằng đây là một
trong những cố gắng không ngừng của kẻ thù, có thế thôi. Sự thật là sự
thật, v́ người ta có thể kiểm chứng lại những người c̣n ở đây đă nhiều
năm trong trại tù cùng tôi. Tôi nói như thế không có nghĩa là tôi kết án
Bùi Đ́nh Thi, - không!. Tôi nói lên vấn đề nầy là để tôi đưa ra cho mọi
người thấy cái dă tâm của chế độ Cộng Sản Việt Nam. Chúng đă dùng chính
sách “gậy ông đập lưng ông”, dùng kế độc, xử dụng tù nhân chính trị bức
hiếp chính bạn tù với ḿnh. Dùng bàn tay của anh em ḿnh để hành hạ và
giết chết anh em ḿnh. Chúng sung sướng đứng nh́n cái tập thể quân đội
của chúng ta cấu xé nhau... Đó mới là niềm đau xót chung cho quân đội
ḿnh! Cho nên tôi muốn đưa ra dă tâm và gian manh trong chủ trương mà CS
đă xử dụng Bùi Đ́nh Thi! Anh ta cũng chỉ là con cờ và v́ muốn về sớm cho
nên đă dẫm lên xác chết đồng đội!
Những ai muốn phản bác lại th́ đó là quyền của họ, để cho công luận phán
xét. Riêng tôi, tôi viết lên thảm trạng Bùi Đ́nh Thi là để tố cáo trước
lương tâm nhân loại về dă tâm của CS đă lợi dụng cảnh nghiệt ngă trong
tù từ miếng ăn cho tới hy vọng được trở về sum họp cùng gia đ́nh, để con
người biến thành thú tính. Nếu có một nơi nào đó yêu cầu tôi đưa ra
những bằng chứng để chứng minh đầy đủ th́ tôi sẽ đưa ra đầy đủ. Tôi
không có lư do ǵ đưa ra vấn đề để cáo gian một người để làm ǵ. Vả lại
trước đó, giữa tôi và anh Bùi Đ́nh Thi không hề biết nhau bao giờ! Tại
sao tôi không ghi tên cho ông A hay ông B nào đó mà lại chỉ thẳng vào
tên Bùi Đ́nh Thi. Những người bạn tù tại trại Thanh Cẩm c̣n sống sót ở
đây, nếu ai muốn biết rơ hơn, nên gặp anh em trại Thanh Cẩm.”
Chỉ trong một đoạn trả lời ngắn ông L.M Lễ cũng vội vàng hồ đồ chụp mũ
ngay cho chúng tôi “là một trong những cố gắng không ngừng của kẻ thù,
có thế thôi”.
Đơn giản quá! Kẻ thù của “những nguời có uy tín đang lo việc chống Cộng
“ đang “Có những cố gắng để phản công lại” chắc phải là Cộng Sản. Nếu
L.M Lễ biết rằng Kim Âu Hà Văn Sơn c̣n một biệt danh là “Chủ Nhân Cung
Điện Mùa Đông” do chiếm ngụ nhà cùm Trại Cổng Trời quá lâu (Cung
Điện Mùa Đông hay Điện Kremlin là tên của những tử tù BK dùng để chỉ nhà
cùm ở trại Cổng Trời), và BN 587 là người anh em kết nghĩa, cũng
là bạn suốt thời gian hành h́nh, cả hai đều là “Những Người Tử Tù Đă
Chiến Thắng Huyền Thoại Ḷ Sát Sinh Cổng Trời – Quyết Tiến – Hà Giang”
và cũng chính là những người chứng kiến - nhóm 48 Quyết Tiến – nhập trại
Cổng Trời vào một đêm cuối tháng 12 – 1977 th́ ông sẽ không nói như vậy.
(ông Lễ c̣n nhớ vào một ngày đầu tháng 8 – 1978, đoàn xe 3 chiếc
từ Cổng Trời về xuôi ngừng lại trại An Ḥa nghỉ đêm rồi hôm sau xe chở
19 Biệt Kích hướng về Lam Sơn và nhóm 48 rẽ về Thanh Cẩm chứ?)...
Chúng tôi tự hỏi không biết uy tín của ông L.M Lễ xây dựng lên bằng cái
ǵ? Bằng việc liên kết với một lũ hoạt đầu đă từng hô hào kháng chiến để
giở tṛ bịp bợm đồng bào ư?
Hay bằng câu chuyện “Một Vấn Đề Của Lương Tâm” đă gây ra một hậu quả
chính trị vô cùng khó chịu, làm thương tổn đến thanh danh của QLVNCH về
một vụ sát nhân không có thật. Dư luận chỉ thấy nói Bùi Đ́nh Thi là kẻ
giết chết đồng đội chứ không thấy ai nói là Cộng Sản giết. Ông L.M Lễ
cho rằng năm năm qua không có ai phản ứng! Chiến hữu và độc giả tại
Atlanta, Georgia nghĩ thế nào khi đă đọc Một Vấn Đề Của Dă Tâm trên
nguyệt san Tự Do từ năm 1996.
Ông nói ông là nhân chứng.
Không phải! Ông chính là Nguyên Cáo nhưng không Trung Thực.
SỰ THẬT như chúng tôi đă chứng minh: Vụ giết người ở trại Thanh Cẩm
là một trong những Tội Ác mà chính phạm là bọn Công An Cộng Sản chứ
không phải là trật tự Bùi Đ́nh Thi.
Sự thiếu Trung Thực của L.M Nguyễn Hữu Lễ đă hạ nhục Quân Lực Việt
Nam Cộng Ḥa.
Chúng tôi là những NGƯỜI LÍNH.
Chúng tôi có trách nhiệm phải bảo vệ và ǵn giữ THANH DANH CỦA QUÂN LỰC
VIỆT NAM CỘNG H̉A.
Kim Âu Hà Văn Sơn
Chinh Nghia 127
29-6-2001
Một vấn đề của dă tâm Thúy Đặng