Trang ChủKim ÂuBáo ChíLưu TrữVấn ĐềChính Nghĩa ViệtĐà LạtThư QuánDịch ThuậtTự Điển

Tác Phẩm Chính Nghĩa BBC LONDON HISTORY AUSTRALIAN RFI PARIS Chân Thiện Mỹ Tác Giả

ESPN3BannerLottery

 

 

 

 

US Senator John McCain , Kim Âu Hà văn Sơn

NT Kiên , UCV Bob Barr, Kim Âu Hà văn Sơn

 

 

 

 

 

Nguyễn Thái Kiên , Kim Âu Hà văn Sơn, Cố vấn an ninh đặc biệt của Reagan-Tỷ phú Ross Perot,Tŕnh A Sám

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

  

CHIẾN TRANH - HÒA BÌNH TẠI Á CHÂU 

Lê Văn Xương

 

 

 

Trước khi đi vào chủ đề chính nêu trên, xin phép được trình bày đôi điều liên quan đến sự kiện được coi là nóng bỏng nhất, gây nhiều tranh cãi nhất trong Cộng Đồng Người Việt tại Mỹ, việc tìm hiểu ngọn nguồn những diễn biến hiện nay cũng có thể chỉ cho người Việt những bài học bổ ích. Do vậy bài viết này gồm hai phần riêng biệt: phần thứ nhất bàn về vu Thỉnh Nguyện Thư của người Việt tại Mỹ, phần hai bàn về chiến tranh và hòa bình tại Á Châu. 1 – Thỉnh Nguyện Thư  Sự kiện Bạch Ốc tiếp đoàn gồm 200 người Việt cần được coi như nghi thức chánh thức tiếp nhận thỉnh nguyện thư về nhân quyền cho VN do đại diện khối người Mỹ gốc Việt đã ký vô thỉnh nguyện thư theo đúng tiến trình do Bạch Cung đề ra, nếu ngay từ lúc đầu chủ đích đó được chánh thức nêu lên thì cuộc tiếp xúc tại Bạch Cung cũng chả có gì để bàn luận nhiều. Vì đệ nạp thỉnh nguyện lên các cấp chính quyền là quyền của người dân được Hiến Pháp công nhận, việc giải quyết các thỉnh nguyện của người dân tùy thuộc vào chủ trương chính sách của quốc gia, và thường khi luôn phải thông qua các thủ tục tại Pháp Đình hoặc tại các cấp làm luật, nên một thắc mắc của một tập thể cộng đồng nào đó thường không thể dễ dàng giải quyết. Trường hợp thỉnh nguyện thư do 140,000 chữ ký của khối người Mỹ gốc Việt chuyển đạt lên chính quyền Mỹ tuy là vấn đề liên quan đến nội bộ của nước Mỹ, nhưng vấn đề được nêu ra lại liên quan trực tiếp đến nước VN bên kia bờ Thái Bình Dương đầy sóng gió, nên các chủ trương chính sách đối ngoại của Mỹ bị dằng co bởi hàng loạt các yếu tố chính trị vượt hẳn ra ngoài tầm mức mà khối người Việt tại Mỹ có thể với tới được. Do thế thỉnh nguyện thư (TNT) tuy là vấn đề nhỏ nhưng lại làm nhức đầu nhiều quan chức Mỹ liên can đến vụ việc cũng như dễ gây bất đồng với cả Hà Nội lẫn Cộng Đồng Người Việt tại Mỹ. Quan sát các diễn biến trong mấy ngày qua cho thấy sự bối rối đó từ cả các phía liên can. A – Kiểm Điểm lại diễn tiến sự việc.

Sự kiện ca sỹ Việt Khang trong nước viết nhạc và công khai hát nhạc yêu nước do mình sáng tác và phổ biến công khai trên mạng là một sự kiện quan trọng về mặt tuyên truyền trong quần chúng nhân dân khiến cho An Ninh Chính Trị Hà Nội cùng tình báo chiến lược Bắc Kinh coi là cực kỳ nghiêm trong có khả năng đe dọa an ninh của VN dưới sự cai trị độc tài của Đảng CSVN và cũng là chỗ dựa cho chính sách tầm ăn dâu của Bắc kinh nhắm vào VN trước khi lan tỏa xuống toàn vùng Đông Nam Á sang Ấn Độ Dương.

Mối âu lo của các cơ quan an ninh của CSVN gia tăng khi Việt Khang là người Miền Nam quê quán tại Mỹ Tho, còn rất trẻ, nên khả năng thu hút rất cao đối với giới trẻ vốn luôn chứng tỏ lòng yêu nước cao độ vẫn luôn là lực lượng xung kích của bất cứ cao trào đấu tranh chính trị nào từ xưa tới nay, từ đông sang tây. Miền Tây và vùng phụ cận Sài Gòn vốn là địa bàn mà giới an ninh tình báo Hà Nội cũng như Bắc kinh đặc biệt quan tâm vì vùng này chiếm giữ trên 60% GDP của VN, vùng này một khi nổ ra biến cố có thể làm thay đổi hoàn toàn cục diện VN trong nhanh chóng khiến Hà Nội không thể phản ứng kịp.Sự kiện Việt Khang do vậy trở thành một biến cố lớn khiến các giới chức tình báo an ninh Hà Nội đánh giá là: “đằng sau Việt Khang chắc chắn phải có bàn tay lông lá nào đó dàn dựng” cho nên an ninh Hà Nội đã mau chóng ra tay bắt nhốt Việt Khang, hiện giam giữ ở đâu không rõ; việc này gây cảm súc đối với nhiều giới trẻ hải ngoại, trong đó có Trúc Hồ, Việt Dũng cùng nhóm điều hành SBTN cũng là giới trẻ nhưng có sẵn phương tiện truyền thông trong tay.Nhưng làm thế nào để cứu Việt Khang cùng những nhà đấu tranh cho nhân quyền khác tại VN lại là vấn đề gây bế tắc đối với mọi giới người Việt tại hải ngoại, vì các vấn đề đó đều bị chi phối bởi các chủ trương chính trị ở cấp cao, một nhóm nhỏ không thể làm thay đổi hướng đi được. Do một duyên cơ nào đó (tôi không rõ lắm vì ít quan tâm đến các vấn đề cộng đồng) đã dẫn đưa Trúc Hồ tiếp cận Nguyễn Đình Thắng, cũng là người trẻ có quan hệ nhất định với một số chính giới Mỹ tại Bạch Cung cũng như Quốc Hội, nhưng chỉ ở cấp thấp chủ yếu cũng chỉ để kiếm Fund của chính phủ Mỹ để thực thi một số hoạt động như cứu người vượt biển, hoặc nạn buôn bán phụ nữ trẻ em, các hoạt động đó thực tế mang tính hình thức để có cớ xin Fund của chính phủ Mỹ mà thôi.

Như vậy cả Thắng lẫn Trúc Hồ đều chỉ là những người tài tử trong chính trị, chưa hề trải qua thử thách, cùng kết hợp lại nhân vụ ca sỹ Việt Khang trong nước bị bắt vì hát nhạc đấu tranh.Tình hình đó quả đúng là đồng sàng dị mộng giữa hai người trẻ cùng nuôi tham vọng tạo dựng vị thế theo cách của mỗi người. Phía Trúc Hồ hy vọng với số người ký thỉnh nguyện thư đấu tranh cho nhân quyền ở VN lên đến con số trên 100,000 sẽ là một sức mạnh của khối cử tri người Việt khiến TT Obama trong năm bầu cử này sẽ phải tiếp phái đoàn người Việt đại diện cho khối cử tri đã ký vào thỉnh nguyện thư gởi Bạch Cung.

Suy nghĩ và kỳ vọng theo lối đó chứng tỏ Trúc Hồ cùng những người xung quanh chẳng hiểu gì về chính sách đối ngoại của Mỹ đối với VN cũng như cơ cấu quyền lực đích thực của Mỹ, theo đó mọi việc đều do các cơ quan chuyên ngành quyết định, TT chỉ có mỗi nhiệm vụ phê duyệt mà thôi. Việc chọn ai làm TT thực tế cũng vượt ngoài tầm kiểm soát của khối cử tri thông thường, thực tế do khối cử tri lãnh đạo quyết định vì họ chiếm đa số và được tổ chức và lãnh đạo vô cùng chặt chẽ từ thấp đến cao, các dàn dựng (scenario) được thực hiện vô cùng khéo léo người ngoài không thể biết được.

Phía Nguyễn Đình Thắng dựa vào mối quan hệ sẵn có với phía Mỹ cũng tự hiểu cuộc cờ này nếu không khéo dàn dựng sẽ tạo credit cho Trúc Hồ đối với phía Mỹ cũng như người Việt sinh sống tại hải ngoại, nên Thắng đã cố bít mọi ngỏ ngách khiến Trúc Hồ không thể tiếp cận trực tiếp một số quan chức Bạch Cung liên hệ đến vụ này trước khi cuộc tiếp xúc sảy ra (cũng là cấp rất thấp).

Cụ thể là việc chính Thắng là người duyệt agenda cùng người tham dự buổi tiếp xúc tại Bạch Cung, theo tin ghi nhận tử phía Ông Kim Âu, đa số người dự thuộc thành phần còn rất trẻ làm nghề nail hoặc các ngành nghề lao động tay chân khác chứ không phải là những người trẻ có học thức đàng hoàng hiện đầy dẫy trong số 1.5 triệu người Việt tại Mỹ. Trong điều kiện đó phía Mỹ chỉ cử vài viên chức vớ vẩn đến gặp đại diện người Việt cũng là đúng thôi, phía các phương tiện truyền thông quốc tế cũng như các tổ chức nhân quyền khác đều lánh xa là điều chẳng lạ gì. 

Những đại diện trẻ bất đắc dĩ đó chiếm diễn đàn, phát biểu lung tung khiến cho cuộc gặp gỡ trở thành một trò hề chính trị rẻ tiền, ngay tức khắc Trúc Hồ cùng Việt Dũng phản ứng bỏ ra ngoài khiến Bộ Ngoại Giao Mỹ phải cử một viên chức cao cấp hơn chút xíu đến gặp phái đoàn VN như để chữa cháy, cũng từ đó mối tình Trúc Hồ-Thắng trở thành bông hoa phù dung sớm nở tối tàn, đó là điều mà những ai am hiểu sự việc hoàn toàn không ngạc nhiên. Các cuộc tiếp xúc tại Quốc Hội ngày hôm sau trở nên nhạt nhẽo và đầy bẽ bàng cho cả Thắng lẫn Trúc Hồ. Sau đó cả Thắng lẫn Trúc Hồ đều xử dụng truyền thông để biện minh cho việc làm của mình, việc này ngay tức khắc đặt khối người Việt trước sự chọn lựa phân xử ai đúng ai sai để rút ra những bài học bổ ích hầu ứng dụng trong tương lai. B – Hậu quả của màn xiếc quá dở này. Cảm tưởng của tôi khi theo dõi vụ này cho thấy: ngay từ lúc đầu Trúc Hồ vì cảm súc nhất thời nên đã nhảy vô nhằm cố cứu Việt Khang là nhạc sỹ trẻ trong nước hiện bị nhà cầm quyền CS bắt giam vì viết và hát nhạc đấu tranh cổ vũ độc lập dân tộc chống lại Tầu. Như vậy mục tiêu của Trúc Hồ khởi đầu rất đơn giản và thâu hẹp chứ không mở rộng như tầm cỡ sự việc đã sảy ra sau đó. Nhưng Trúc Hồ quên một điều cực kỳ quan trọng là một việc liên can đến nhạc đấu tranh trong điều kiện thế giới như hiện nay liên can đến VN thì cao trào đấu tranh qua âm nhạc khởi đầu bởi Việt Khang trở thành một cuộc chiến về tình báo tư tưởng sâu rộng hơn so với bất cứ cao trào đấu tranh nào đã từng xuất hiện từ sau 30-4-75 đến giờ này, Hà Nội cũng như Bắc Kinh quả rất sợ ảnh hưởng lây lan của cao trào về lâu về dài.

Bản thân tôi cũng đã mong chờ đã lâu một nhạc sỹ nào đó biết xử dụng âm nhạc để cổ động lòng người trong cuộc chiến đấu quyết liệt này của dân tộc, nên khi Việt Khang xuất hiện, tôi cũng đã bắt đầu ngửi thấy đó là cơ hội để mở rộng thêm cuộc chiến chống ngoại xâm cũng như độc tài đảng trị trong nước. Cho dù xuất phát từ cảm súc, Trúc Hồ đã tiếp tay làm nổ tung cao trào xử dụng âm nhạc như vũ khí hữu hiệu nhất đối với công cuộc đấu tranh hiện nay, phía Hà Nội sợ thực chẳng có gì ngạc nhiên (vụ này ở Bộ Ngoai Giao Mỹ hiểu rất rõ).Cần lưu ý là trong bất cứ cuộc chiến nào cũng vậy chiến tranh tư tưởng văn hóa luôn để lại những ảnh hưởng rất sâu rộng về lâu về dài.

Trong cuộc chiến VN trước đây, Trịnh Công Sơn đã từng viết nhạc phản chiến đi kèm dọng ca nhựa của Khánh Ly mà không bị cơ quan tình báo VNCH ngăn cản cũng đủ cho thấy phía VNCH không phải là không biết thực hiện chiến tranh tình báo tư tưởng, mà là thông qua đó gián tiếp tạo điều kiện cho tình báo văn hóa của Hà Nội tự do xâm nhập đánh phá tinh thần trực tiếp nhắm vào quân dân Miền Nam trong cuộc chiến với Miền Bắc, cũng hoàn toàn giống với việc Mỹ cố tình trung lập hóa lào năm 1972 để phía Hà Nội tự do đưa người  và vũ khí vô chiến trường Miền Nam (cũng có tin đồn phía Hà Nội cũng viết nhạc phản chiến mớm cho Trịnh Công Sơn để lung lạc tinh thần quân dân Miền Nam, nhưng tin này không kiểm chứng được). Cao trào nhạc đấu tranh khởi đầu bởi Việt Dũng, Nguyệt Ánh trước đây khác với cách thức mà Việt Khang hoạt động trong nước vào thời điểm này của lịch sử, ảnh hưởng của vụ Việt Khang quan trong hơn nhiều so với các cao trào dụng vũ khí âm nhạc như đã sảy ra trong  quá khứ, vì vụ này được đặt trong bối cảnh cuộc chiến dành độc lập của dân tộc chống lại kẻ thù phương Bắc trong thời điểm rất tế nhị như hiện nay khi Tầu vẫn một mực níu kéo CSVN nằm trong quỹ đạo của Tầu  để Tầu có thời gian Hán Hóa toàn cõi Đông Dương..

Trình bày như vậy để ta thấy vấn đề Việt Khang tuy nhỏ nhưng ảnh hưởng lại rất lớn, thử hỏi làm sao các cơ quan tình báo có thể đứng ngoài cho được, thế là việc ký TNT trở thành một cuộc biểu dương của đa số người Việt thầm lặng trong việc gởi một thông điệp rất mạnh đến cho Hà Nội cũng như phía Bạch Cung. Nam lộc phịa truyện TT Obama xin được gặp Cộng Đồng Người Việt càng thúc đẩy người Việt ký TNT, vụ này cũng giống như vụ Trần Trường cách nay 15 năm vậy.

Phía Thắng có lẽ lúc đầu cũng chỉ là cảm súc do Trúc Hồ mớm cho mà thôi, nên Thắng cũng không lường trước được các ảnh hưởng của vụ việc TNT gởi Bạch Cung. Việc này rồi cũng dẫn đến việc Hà Nội phản đối với phía Mỹ dĩ nhiên qua đường dây ngoại giao nên Thắng chả còn con đường nào khác là quậy nát cuộc tiếp xúc để giảm nhẹ các hệ lụy. Nhưng khi đã ném lao rồi không thể thâu về kịp nữa, cuối cùng bất hòa giữa Thắng với Trúc Hồ cũng như với đa số người Việt nói chung đã mở rộng như một tất yếu.

Bây giờ mọi người đều biết chính Thắng là người phá cuộc tiếp xúc này, Mr Thắng có giải thích thế nào đi nữa thì hệ lụy đối với Thắng xem ra nặng nề chứ không đơn giản như ông ta nghĩ.Thực ra xét về thực lực, Trúc Hồ cùng những người xung quanh đã quan hệ với các phía thế nào trong quá khứ và sẽ quan hệ thế nào trong tương lai vẫn chưa để lộ ra, nên chưa dễ đánh giá đúng đắn được. Nhưng về khái quát thì dư luận tự coi Trúc Hồ, Việt Dũng là những người ít tham gia đảng phái chính trị cho nên tin được, họ lại có một mạng lưới truyền thông bao gồm cả TV, Radio cho nên họ có sức mạnh thật chứ không đơn giản chỉ là nói suông.Xét về khối người Việt tại Mỹ, qua vụ việc TNT, rõ ràng các giới chức (dù rất nhỏ tại Bạch Cung liên hệ đến vụ này) nói chung đã tỏ ra rất vụng về trong việc ứng xử với một vấn đề như vậy, ít ra họ phải kiểm soát chặt chẽ Agenda cuộc họp, cũng như thành phần tham gia rồi nói vài câu xã giao rồi mọi người ra về trong thoải mái thì chả có gì để bàn cãi.

Thật rõ ràng là họ đã cố tình gây ra sự việc đáng tiếc như vậy đối với một cộng đồng tuy phân hóa nhưng cực kỳ nhạy cảm về các vấn đề liên quan đến trong nước Việt cũng như danh dự của người Việt nói chung. Cần ghi nhớ là tại Á Châu này chỉ có hai nước mà dân chúng sẵn sàng tự sát khi bị làm nhục là Nhật Bản và VN mà thôi, sách sử tầu chẳng bao giờ ghi nhận sự việc như vậy.

Qua vụ này cho thấy một số giới chức cấp thấp liên hệ có thể cần bị khiển trách mới đúng vì đã gây ra một việc không đáng gây ra.Nếu đó là ý đồ chính của người đạo diễn mé sau thì vụ việc lại cần được đánh giá theo lối chuyên nghiệp hơn, theo đó sự việc phải bị đẩy đến chỗ người Việt không còn chọn lựa nào khác ngoài việc thống nhất lại để tạo dựng sức mạnh cho chính mình trong việc đấu tranh cho các vấn đề bên trong nước VN.

Cần lưu ý đến tính tế nhị trong quan hệ Việt Mỹ hiện nay khi Bắc Kinh chủ trương xuống thang thỏa hiệp tạm với Mỹ về một số vấn đề tại Á Châu cùng Biển Đông Nam Á. Nội dung các trao đổi đó được thực hiện bí mật không phía nào để lộ ra, nhưng ít nhất được hai ngôi sao bắc đẩu trong lãnh vực an ninh quốc gia Mỹ là Zibiniev Brezinsky Cố Vấn An Ninh Quốc Gia thời TT Jimmy Carter bàn về thuyết quân bình đông-tây và Henry Kissinger là người đạo diễn Hiệp Định Paris năm 1973 về VN đã đưa ra khuyến cáo đối với VN là: “Mỹ và Trung Cộng nên hợp tác chia xẻ ảnh hưởng tại Châu Á TBD. VN cần củng cố nội lực dân tộc và tận dụng thế quân bình ở Á Châu TBD” theo cách đánh giá này thì vụ TNT chỉ mới là khởi đầu của một tiến trình dài ở phía trước. C – Người Việt cần làm gì.

Người Việt có thói quen đánh giá tổng hợp mọi thứ thường thì luôn mâu thuẫn nhau trong một nhận định rất khái quát nào đó và hành động dựa trên sự đánh giá đó, do tập quán lâu đời từ ngàn xưa để lại nên chúng ta chưa quen với sự phân tích ngọn nguồn từng khía cạnh khác nhau liên quan đến vấn đề cần giải quyết để giải quyết từng vụ việc riêng rẽ trong tổng thể thống nhất, cho nên thường khi ta lẫn lộn tứ tung trong các phát biểu cũng như hành động của mình, kết quả là chúng ta rất thường khi tự tạo ra mâu thuẫn và tranh luận về các mâu thuẫn do chính ta tạo ra để rồi quên ngay vấn đề cần giải quyết, cuối cùng đi đến phân hóa. Ít ra cho đến lúc này chúng ta chưa tạo dựng được một lớp trí thức biết đánh giá vấn đề dựa trên khả năng chuyên môn của những người am tường sự việc để trên căn bản đó các chuyên gia trong nghành đưa ra các khuyến cáo các đề nghị hướng dẫn khối quần chúng biết cách chọn lựa hướng đi cho xã hội nói chung.

Tình hình này thể hiện cụ thể khi người Việt ra nước ngoài sinh sống, ngay khi đó mỗi người trong chúng ta có hai tư cách, thứ nhất với tính cách là công dân nước sở tại, ta phải tuân thủ luật pháp nước sở tại, thứ hai ta còn có trách nhiệm với nơi ta sinh ra hoặc tổ tiên của dòng tộc cho nên ta còn có trách nhiệm với quê nhà nữa. Nếu hòa cả hai trách nhiệm nêu trên vào làm một thì ta sẽ lâm ngay vào thế mâu thuẫn quyền lợi (conflict interest) cuối cùng chẳng giải quyết được vấn đề nào đến nơi đến chốn cả, ta đi ngay vào đả kích nhau thậm tệ về đủ truyện tầm phào, đó chính là những gì ta đã chứng kiến trong thời gian dài đã qua. Mặc dù cả hai việc đều có liên hệ hữu cơ với nhau, nhưng về phương diện pháp lý ta không thể hòa chung làm một được vì việc trước liên hệ đến nước sở tại việc sau liên can đến hoạt động kín của ta được nước sở tại cũng như phía ta cùng nhìn nhận như thực tế mà mỗi phía tự cảm nhận được lằn ranh phân chia.

Trong điều kiện của nước ta hiện nay làn ranh giới hạn đó rất uyển chuyển và tinh tế, người không chuyên nghiệp không được đào tạo chuyên nghiệp sẽ không thể hành động cho thật xứng hợp được. Đó chính là những gì ta đã chứng kiến trong mấy ngày qua liên quan đến vụ Thỉnh Nguyện Thư, vụ này một lần nữa chứng tỏ giới trẻ tự nhận là khôn ngoan vì biết nói ít câu tiếng anh tiếng Pháp, hoặc có vài quan hệ nào đó hoặc các tổ chức đứng sau những người đó cũng vẫn chỉ là những tay làm chính trị kiểu không chuyên nghiệp. Phàm khi đã dính vô các vụ việc như thế này, một người làm cả chục người ngồi tĩnh tọa để ngẫm nghĩ chứ đâu có thể hành động bất cập như thế.được.Cái thế hiện nay cho thấy dù muốn hay không, Trúc Hồ cùng những người xung quanh muốn lùi cũng không được, nhưng cần biết giới hạn của hoạt động của mình, theo tin ghi nhận Trúc Hồ nói sẽ liên lạc trực tiếp với Bạch Cung không cần qua trung gian của Thắng, trong khi đó Thắng lại nói theo kiểu mọi công lao đều thuộc về Thắng cả, chỉ anh ta mới đủ sức lãnh đạo cộng đồng.

Phía Mỹ cần giữ hòa khí với Hà Nội nên một hành động làm bỉ mặt người Việt như đã qua cũng đủ làm cho Hà Nội mát mặt. Nhưng các cấp lãnh đạo Đảng CS trong nước đừng bao giờ được quên lời khuyên của Ông Henry Kissinger. Khái niệm về nội lực dân tộc mà Ông Kissinger nói tới bao gồm nhiều lãnh vực rất quan trong liên quan đến tương lai đất nước được đặt trong bối cảnh hòa hoãn rất tạm thời giữa Bắc Kinh với Mỹ về một số điểm then chốt đối với an ninh Á Châu.

Các chuyển động tại lục địa Á Châu trong thời gian qua và đang diễn biến cho thấy Á Châu chẳng thể yên được, như vậy việc khôi phục nội lực quốc gia không đơn giản chỉ là trách nhiệm của Hà Nội mà còn là trách nhiệm của mọi người dân nước Việt dù sinh sống ở trong hay ngoài nước. Người Việt tại Mỹ phải nghiêm chỉnh nhận lấy trách nhiệm dẫn đầu khối người Việt hải ngoại trong công cuộc mau chóng chuyển hóa nước Việt đã chịu quá nhiều đau khổ mất mát do bè lũ những kẻ chấp nhận làm tay sai cho tầu gây ra cho đồng bào mình.

  Suy rộng ra Ông Kissinger muốn gởi đến cho Hà Nội một tín hiệu cụ thể là: cho dù ảnh hưởng của Bắc Kinh vẫn tồn tại ở VN cùng Đông Dương và Đông Nam Á ở những mức độ khác nhau, nhưng việc này chỉ là tạm thời, nên Hà Nội phải tỉnh táo tính đến yếu tố Phương Tây đặc biệt là Mỹ trong thế quân bình rất tạm thời tai Á Châu TBD. Các anh có hai chọn lựa, hoặc tự động thực thi cải cách hoặc bị ép buộc phải cải cách, việc này Ông Kurk Campbell trong chuyến thăm làm việc mới đây có lẽ cũng đã chuyển đến cho Hà Nội những tín hiệu cụ thể và rõ ràng.Đối với người Việt Hải Ngoại, đặc biệt tại Mỹ, xin đừng nản lòng vì vài vụ lặt vặt mới sảy ra hôm march 5 tại D/C, những ai chưa ký thỉnh nguyện thư cứ tiếp tục ký như một hành động biểu thị lập trường và quan điểm của mình đối với thế giới cũng như đối với giới lãnh đạo CS trong nước.

Nhưng quan trọng hơn hết chính là việc chúng ta biết ý thức được trách nhiệm của mình trong việc củng cố nội lực dân tộc qua các hình thức đấu tranh với Hà Nội cũng như đối với các vận động tại hải ngoại. Cụ thể: “mọi người cần đoàn kết lại một lòng, bỏ ngoài tai mọi lời xuyên tạc vu khống vốn là sở trường của các nhóm thân Hà Nội tại hải ngoại, thậm chí kể cả cách thức gây áp lực bằng tiền bạc do các cơ sở kinh tài than Hà Nội thi hành đối với các cơ quan truyền thông”.

Xin đừng bao giờ nghĩ rằng chỉ trong ngắn hạn ta có ngay một tổ chức hoàn chỉnh hữu hiệu, những cán bộ chuyên nghiệp có trình độ cao, ta hãy chấp nhận cái bất toàn lúc này để trên căn bản đó ta tự hoàn chính sau này, như vậy những gì mà Trúc hồ đã làm trong những ngày qua cần được tiếp tục mở rộng, cứ có sức mạnh thì chả cần xin họ sẽ tiếp một cách trân trọng thôi.

Nhưng vẫn còn một vấn đề khác quan trọng hơn đó là người Việt hải ngoại cần xây dựng hẳn một cơ cấu chính trị chuyên nghiệp hoạt động bí mật theo đúng tập quán quốc tế để sau này chuyển thể thành cấu trúc Đảng Chính Trị đứng đối lập với Đảng CSVN. Hai cơ cấu đó cùng tồn tại song hành và cùng phối hợp với nhau để chuẩn bị cho thời cơ dân tộc tiến bước vào thời kỳ hòa giải thật sự, thiển nghĩ ta cũng cần học bài học của người tầu tại Mỹ: giới Hoa kiều Đài Loan, Hồng Kông, Hoa Lục Quảng Đông và Hoa Lục Bắc Kinh sinh hoạt trong mỗi khu vực riêng, nhưng khi cần họ vẫn có thể trao đổi với nhau thông qua người đại diện trung gian.Khiếm khuyết lớn nhất của ta là giới già đã bị tàn phá không khoan nhượng do các biến cố chính trị thế giới, mỗi khi ta có đôi chút thời gian để xây dựng lại chút gì đó rồi thời cuộc lại phá hủy hơn tất cả những gì đã xây dựng được.

Đến giờ này, sau 37 năm VC thống nhất cả nước về một mối, nhưng nước Việt trong nước vẫn là bức tranh loang lổ quê mùa được điều hành bởi những kẻ trí tuệ thấp kém, đạo đức băng hoại. Tình hình đó sẽ mau chóng biến nước ta thành mồi ngon cho Tầu chiếm đoạt mà chả cần dùng đến vũ lực.

Kết quả là giới trẻ trong nước sa đọa, giới trẻ hải ngoại trở nên kiêu căng khinh thường các thế hệ đi trước, khinh miệt tổ tiên. Họ tự nghĩ là có thể làm hay hơn thế hệ đi trước, nhưng khốn thay thế hệ trẻ trong cũng như ngoài nước đã hoàn toàn bị nhà cầm quyền CS làm mù về lịch sử, một dân tộc bị mù về chính lịch sử của mình, liệu dân tộc ấy có thể vươn lên được không?

Cho nên những người trẻ như Việt Khang thật đáng trân trọng, Trúc Hồ cùng những người thân cận dù muốn hay không vẫn phải nhận lãnh một trách nhiệm nào đó, nhưng quan trọng hơn hết cần biết lắng nghe và tự chọn một quyết định phù hợp nhất đối với tình hình cụ thể. Điểm yếu nhất đối với giới trẻ trong nước cũng như hải ngoại hiện nay là không được học hành đến nơi đến chốn liên quan đến cách thức điều hành những tổ chức lớn đòi hỏi phải vận dụng hiểu biết hoặc những kinh nghiệm chỉ có thể học được kinh qua công việc cùng thử thách sống còn để thành người lớn thật sự về trí huệ. Đậu vài ba bằng tiến sỹ mà không trải qua thử thách và đào luyện bởi những bậc chân tu thì bằng cấp tiến sỹ đó cũng vô dụng, bất quá cũng chỉ đem lòe những người ít học mà thôi, người có học vị cao khi làm bậy thì nguy hại cho xã hội gấp nhiều lần so với người ít học làm sai.

Trong bối cảnh luôn bị các thế lực tình báo thuộc đủ quốc tịch khác nhau sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn bôi nhọ xâm nhập vào mọi tổ chức của người Việt tại hải ngoại nhằm phá hoại bất cứ biểu tượng nào của người Việt tại hải ngoại với mục đích phá không cho ta thống nhất tạo dựng sức mạnh, những người liên can nên chơi ván bài lật ngửa thử xem sao, xử biến tòng quyền là vậy.

Nhưng khối người Việt thầm lặng đặc biệt đối với những ai đã ký vào TNT xin đừng vội giao động mỗi khi các thế lực chống đối phao tin đồn nhảm để hạ uy tín của một ai đó, những kẻ xấu đó vẫn dụng được cách vu khống chụp mũ vì vẫn có người tin vào những tin như vậy.

Tôi vững tin nơi giới trẻ, nhưng tôi cũng thiết tha đề nghi giới trẻ biết lắng nghe ý kiến của người khác trước khi đi đến kết luận, quyết đinh cuối cùng, quyết định đó thực tế chính là tổng hợp các ý kiến của người khác mà thành, khôn ngoan là ở chỗ đó; nhưng học được chẳng dễ dàng chút nào, giới trẻ nói chung thường rất tự phụ tự coi đạt được vài thành quả nào đó là nhất rồi.

Xin ghi nhớ làm lòng và học hỏi sự thành công của người Mỹ, họ rất biết lắng nghe và biết tôn trọng các cuộc bàn luận trước khi đi đến quyết định cuối cùng. Khi đa số đã quyết định, thiểu số phải phục tùng, chưa chắc thiểu số đã giở hơn đa số, nhưng thiểu số phải phục tùng đa số vì sự tồn tại và thăng tiến của cả hệ thống quan trọng hơn một cá nhân, cho dù cá nhân đó là ai đi chăng nữa.

Cần đặc biệt lưu ý giới trẻ là thời kỳ bá đạo đã qua rồi, bây giờ nhân loại bước vào thời kỳ vương đạo, nên các mưu thuật nhằm phục vụ cho quyền lợi cá nhân phe nhóm đang từng bước bị dẹp tan, rất mong giới trẻ ý thức rõ lời khuyên này.

Trong mấy ngày qua trên Diễn Đàn Chính Nghĩa tôi thấy có một vị post lên chủ trương và lời khuyên đầy lý thú như sau, tôi xin ghi lại nguyên văn và xin lỗi đã quên mất tên của vị đã nêu lên chủ trương như vậy: “phải học theo những gì CS đã làm, kiên trì vận động, lợi dụng mọi cơ hội tình huống, không nản chí, thời cơ nhỏ đánh nhỏ, thời cơ lớn chủ động tấn công, không bỏ qua sai sót, không mong đợi thái quá, bất ngờ chuyển hóa đa dạng, lạc quan kiên quyết đi đến thắng lợi sau cùng”Tôi nghĩ đó là khẩu hiệu mà mọi người Việt không chấp nhận chế độ CS, còn nặng lòng với tương lai dân tộc, quyết chiến đấu cho một nước VN dân chủ cùng thị trường tự do cần kiên trì noi theo. Xin đa tạ quý bạn đã lắng nghe bài phát biểu này

Xương Lê V

 

 

 

 



 

 

 

  http://www.chinhnghia.com/

http://chinhnghiaviet.informe.com/forum/

http://nguoidalat.informe.com/forum/

http://chinhnghiamedia.informe.com/forum/

www.nguyenkinhdoanh.com

www.nguyenkinhdoanh.net

www.lesyminhtung.net

www.diendantheky.net

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Your name:


Your email:


Your comments: