US Senator John McCain , Kim Âu Hà văn Sơn

NT Kiên , UCV Bob Barr, Kim Âu Hà văn Sơn

 

 

 

 

 

 

NT Kiên , Kim Âu Hà văn Sơn, Cố Vấn An Ninh

Đặc Biệt của TT Reagan và NT Sám

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

  Trang ChủKim ÂuBáo ChíDịch ThuậtTự ĐiểnThư QuánLưu TrữESPN3Sport TVMusicLotteryDanceSRSB RadioVideos/TVLearningLịch SửTác PhẩmChính NghĩaVấn ĐềĐà LạtDiễn ĐànChân LưBBCVOARFARFISBSTác GỉaVideoForum

 

 

 

 

 

 

Ba Cuộc Phỏng Vấn Và Hai Năm Phóng Vẩn

12/11/201500:00:00

 

Nguyễn Xuân Nghĩa

 

 

 

Về những kẻ ám sát chính trị từ  PBS/ProPublica

 

Trong một xứ của người câm th́ người mù mắc bệnh điếc. Louis Scutenaire

 

Mọi chuyện khởi sự vào… mùng một Tết!

 

Mùng một Tết Ất Mùi 2015, hai nhà báo Mỹ là A.C. Thompson và Richard Rowley, mà khi đó chưa ai biết tên, liên lạc với người viết để xin phỏng vấn về cộng đồng người Việt 40 năm sau biến cố 1975. Dĩ nhiên là đồng ư “nhưng hăy để sau Tết đă”.

 

Sau đó, người viết mời họ dùng một bữa trưa tại Saigon Bistro để nói chuyện về cuộc pḥng vấn. Rồi, h́nh như là mùng năm Tết, người viết này lại mừng rắn vào nhà xông đất!

 

Ba người đến tận nhà gắn đèn dựng phông để phỏng vấn. Chỉ vài phút sau, câu chuyện hết là những thành tựu của cộng đồng người Việt tại Hoa Kỳ. Thí dụ như các gia đ́nh ngư phủ Công giáo gốc Việt dạt qua Louisiana hay Texas sinh sống đă từng bị kỳ thị và hành hung như thế nào, rồi ngày nay con cháu họ sống ra sao, ai tốt nghiệp kỹ sư, bác sĩ, họ đă đóng góp những ǵ cho nước Mỹ?

 

Câu chuyện xoáy vào một vụ ám sát bằng máy của các nhà báo lưu manh, v́ họ chỉ muốn người viết nói về những vụ ám sát của Mặt trận Hoàng Cơ Minh!

Người viết này đă ra khỏi tổ chức Mặt Trận từ năm 1991, và không liên hệ hay đồng ư với tổ chức Việt Tân sau đó. Nhưng khi c̣n ở bên Mặt Trận th́ từng đă bị cơ quan FBI điều tra điều mẹ! Các nhà báo khoe là đă đọc hồ sơ đó của FBI và biết người viết này vô can, nhưng muốn hỏi thêm về chuyện khác.

Khi ấy, người khôn ngoan tất nhiên tắt đèn và giữ im lặng. Người viết này không thuộc diện đó! Đă tiếp tục trả lời mà c̣n tranh luận trong hơn hai tiếng đồng hồ bật máy v́ thấy danh dự của dân tỵ nạn bị xúc phạm. A.C. Thompson gọi là không khí rất “tense” với một nhân chứng rất lạ. Rồi Tháng Chín trôi qua mà chưa thấy PBS/ProPublica đưa ra kết quả phóng sự như đă hứa hẹn.

Tháng Chín đó, họ quay về xin phỏng vấn lại. Lần hai là vào ngày 11 Tháng Chín, tại một khách sạn ở Costa Mesa. Cũng vẫn ba người với đầy đủ máy móc dụng cụ tân kỳ của nhà báo chuyên nghiệp.

Khi đó, họ khỏi cần biết về ông Hoàng Cơ Minh và chủ trương đấu tranh năm xưa của Mặt Trận, là từ bỏ khái niệm chiến tranh mà xoay vào việc đấu tranh để làm Việt Nam thay đổi.

Họ xoáy vào việc các nhà báo bị ám sát, việc Mặt Trận có được Mỹ yểm trợ hay không, v.v…. Họ c̣n đề nghị, như trong phim trinh thám, rằng người viết này sẽ được họ che giấu nhân dạng lẫn tiếng nói, để có thể nói thật. Sự thật th́ chỉ có một, nên người viết nhận lời, xem họ muốn t́m đến đâu, để làm ǵ? Không khí đă có mùi của một vụ ám sát, một hit-job, nhắm vào một người đă chết.

 

Là ông Hoàng Cơ Minh!

 

Không đạt “mục đích yêu cầu” như chữ của người Hà Nội! Nên hôm sau A.C. Thompson gọi lại, báo rằng cả toán có thể hoăn chuyến bay để phỏng vấn lần ba. Th́ cũng sẵn sàng chứ chẳng lẽ văng tục - hay quay bài bỏ chạy?

Sau đây là những ǵ người viết c̣n nhớ lại về ba cuộc phỏng vấn. Nhưng xin có ngay một ư kiến dù hơi chậm mà c̣n hơn không cho người khác: Nói chuyện với nhà báo loại này th́ ḿnh nên có máy ghi âm từ khi gặp mặt, và an toàn hơn cả là nên có luật sư. Hoa Kỳ là một nước pháp trị mà!

 

***

 

V́ sao ông tham gia Mặt Trận?

 

Từ bên Pháp qua, vào năm 1983, tôi được hai người bạn thân móc nối – nói tên ra là sẽ bị họ làm phiền, nhưng sự thật là nhà ngoại giao Phạm Dương Hiển và giáo sư Nguyễn Ngọc Bích - v́ một người của Mặt Trận xin gặp là Đại tá Phạm Văn Liễu, Tổng vụ trưởng Tổng vụ Hải ngoại của Mặt Trận. Người viết nhận lời, từ San Francisco bay qua Washington D.C. gặp Phạm Văn Liễu.

Lần đầu gặp gỡ một Đại tá khét tiếng là ưa đảo chánh từ trước 1975, người viết đă hỏi: “Anh có nghĩ là sẽ thành công trong việc này không, và năm năm nữa th́ sẽ làm ǵ, ở đâu?”

Đây là câu trả lời của Phạm Văn Liễu: “Tôi không như (thằng) Thiệu về hưu đi câu mà sẽ nắm lấy quyền!” Câu trả lời khiến người viết này giật ḿnh và ngồi nghe ông Liễu kể lể về thành tích của ông, như v́ cái mưu của nhà báo Như Phong Lê Văn Tiến mà lại nhượng quyền cho các ông Nguyễn Văn Thiệu và Nguyễn Cao Kỳ, v.v… nên hụt mất quyền.

Với người viết, chuyện ấy quá xa lạ và kỳ cục nên tôi nêu vấn đề với ông Liễu về tinh thần hung hăng của đoàn viên Mặt Trận khi ấy khiến nhiều người phật ư. Người viết này từ chối gia nhập Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng Việt Nam và cũng chẳng tham gia Phong Trào Quốc Gia Yểm Trợ Kháng Chiến khi ấy do Cụ Phạm Ngọc Lũy làm Chủ tịch. Nhưng v́ lư tưởng, vẫn giúp họ tổ chức một đại hội chào mừng ông Hoàng Cơ Minh sẽ từ trong “chiến khu” ra.

Đó là Đại hội Chính Nghĩa tại khu vực Washinton D.C. mà người ḿnh tại miền Đông có lẽ c̣n nhớ.

Chuyện này người viết không nói ra trong các cuộc phỏng vấn, nhưng có thể giải thích tâm lư của ḿnh: khi tổ chức Đại hội Chính Nghĩa, hai người bạn là Phạm Dương Hiển và Nguyễn Ngọc Bích nêu vấn đề với Phạm Văn Liễu: “Sao các anh cứ dùng một người như Cao Thế Dung viết lách chửi bới thiên hạ khiến đồng bào Công giáo rất khó chịu về Mặt Trận?” Bạn tôi đă mất là Sứ thần Ngoại giao Phạm Dương Hiển thuộc một gia đ́nh Công giáo thuần thành, ông Nguyễn Ngọc Bích th́ vẫn c̣n. Câu trả lời của Phạm Văn Liễu khiến ông Hiển nổi giận khoác áo ra về: “Tôi dùng Cao Thế Dung như con chó để sủa những kẻ chống đối!”

Sau Đại hội Chính Nghĩa người viết mới lần đầu gặp riêng Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh, cũng trong nhà Cụ Phạm Ngọc Lũy, và cũng lại câu hỏi về cái chí của một người muốn lănh đạo một cuộc cách mạng: “Ông có tin là sẽ thành công không? Và năm năm nữa ông sẽ ở đâu, làm ǵ?”

Câu trả lời của ông khiến người viết là một chuyên gia kinh tế lại bỏ hết mà tham gia “Mặt Trận Hoàng Cơ Minh”:

“Tôi không tin là trong đời ḿnh sẽ thấy Việt Nam được giải phóng khỏi chế độ Cộng sản. Nhưng tôi thà chết trong rừng như một thảo khấu c̣n hơn làm một người tỵ nạn ở hải ngoại.”

 

Một câu nói có tính chất tiên tri của bậc anh hùng. Ba năm sau, ông tử trận tại Hạ Lào.

 

Sau đó, người viết nhận lời của Chủ tịch Hoàng Cơ Minh làm Vụ trưởng Vụ Tuyên Vận trong Ban Chấp hành Tổng vụ Hải ngoại tại San Jose, với Phạm Văn Liễu là Tổng vụ trưởng.

Cả hai lời phát biểu của ông Liễu rồi ông Minh đều được người viết nói ra và yêu cầu các nhà báo Mỹ nên trích dẫn lại v́ nói đến tâm hồn của hai nhân vật khác biệt.

 

Hoa Kỳ, Mặt Trận Hoàng Cơ Minh và Phạm Văn Liễu

 

Trong các cuộc phỏng vấn, từ lần đầu qua hai lần sau, vai tṛ của Hoa Kỳ đă được họ nêu ra.

Người viết này giải thích như sau và nói đến nhân vật Richard Armitage. Trong cuộc chiến tại Việt Nam, khi ông Armitage c̣n là một sĩ quan Hải quân (h́nh như chuyên về t́nh báo), ông Minh đă có một hành động quả cảm và đầy rủi ro để cứu Armitage ra khỏi vùng lửa đạn khi ông bị quân Cộng sản bao vây và lâm nguy. Từ đó, giao t́nh giữa hai người sĩ quan Hải quân có những gắn bó mà ít ai biết. V́ vậy, khi ông Armitage có nhiệm vụ tại Đông Nam Á, cụ thể là Thái Lan, ông Minh có thể đă tiếp xúc và nhân một nhu cầu cục bộ của Hoa Kỳ về việc t́m kiếm các tù binh hay lính chiến Mỹ bị mất trong cuộc chiến tại Đông Dương, mà tương kế tựu kế dàn dựng việc kháng chiến.

Với người viết này, và ngược với lời khuyên của nhiều người có ḷng, hành động đó là lư do chính đáng để ḿnh gia nhập đấu tranh v́ từ mấy chục năm nay, đây là người Việt Nam đầu tiên đă dám lấy những quyết định cho vận mệnh quốc gia mà không hỏi ư hay thậm chí xin phép Hoa Kỳ!

 

Sau Đại hội Chính nghĩa đă nói ở trên tại Virginia, và nhân dịp ông Minh ra hải ngoại, hai ông Minh và Liễu đă có gặp riêng ông Richard Armitage tại tư thất. Người viết là người lái xe và ngồi ngoài. Nhưng, đây là cảm nghĩ mà người viết có nói ra trong cuộc phỏng vấn: sau buổi gặp gỡ, trên xe trở về, ông Minh lặng thinh không nói ǵ. Ông Liễu th́ thất vọng ra mặt.

Người viết này đoán ra kết qủa v́ sau đó ông Liễu nói riêng rằng qua ông Armitage, Hoa Kỳ không yểm trợ và chẳng muốn dính dáng ǵ đến việc làm của Mặt Trận! Từ đấy, ông Liễu xoay chiều: việc làm của ông Minh sẽ thất bại, chi bằng ta tính kiểu khác và ông (người viết này) sẽ là Như Phong, một cố vấn của tôi. Diễn nôm na cho nhà báo Mỹ hiểu, Phạm Văn Liễu lại muốn đảo chánh Hoàng Cơ Minh và lập ra một tổ chức chẳng c̣n dính dáng ǵ với chiến khu của ông Minh.

Người viết này cự tuyệt một vụ đảo chánh khi đă hết chánh quyền, mà chẳng biết làm sao cho anh em hay chính ông Minh hiểu được sự thể nghiêm trọng ấy. Họ là sĩ quan trong quân đội cũ, từng sát cánh thành lập phong trào kháng chiến th́ giao t́nh chắc là phải khắng khít lắm. Hậu quả là một vụ khủng hoảng trong nội bộ Mặt Trận và qua mấy tháng liền Phạm Văn Liễu gây sức ép: “Ông chẳng ham tiền, nếu c̣n cố bênh ông Minh, tôi sẽ cho tụi nhà báo dưới Orange County biết ông là cháu của trùm cộng sản Nguyễn Văn Linh!”

Chỉ v́ là trong các phiên họp của Ban Chấp hành Tổng vụ Hải ngoại, Vụ trưởng Tuyên vận tŕnh bày nhận định của ḿnh về t́nh h́nh Việt Nam và nói đến một nhân vật khi ấy đang bị thất sủng, con trai c̣n bị phe bảo thủ ám sát, đó là ông Nguyễn Văn Linh. Đây là một người cộng sản thuần thành, “true believer” cho nhà báo Mỹ hiểu, tuyệt đối tin tưởng vào chủ nghĩa cộng sản. Nhưng ông ta vẫn có hy vọng trở lại khi Mikhail Gorbachev lên cầm quyền tại Liên Xô và nếu Hà Nội tiến hành cải cách theo chiều hướng của Nguyễn Văn Linh th́ t́nh h́nh sẽ thay đổi và ảnh hưởng đến cục diện đấu tranh. Và ông ta là bác ruột của người viết, thân mẫu là chị ruột của ông nội!

 

Giữa các “chiến hữu” với nhau, đây là loại thông tin b́nh thường. Nhưng trong tâm trí của một kẻ có tà ư th́ đấy là điều có thể khai thác được! Sau đó, trong cả chục năm, người viết này lănh thêm cái nón cối – là Việt cộng - của một người muốn làm lănh tụ quốc gia….

 

Trong cả ba cuộc phỏng vấn kín hở, điều này đă được nói ra, nhưng không hề được các nhà báo Mỹ tường thuật! Một sự gian trá nối dài…

 

Đơn Vị K-9 Đầy Bí Hiểm

 

Cũng trong ba cuộc phỏng vấn, người viết này được A.C. Thompson và Richard Rowley hỏi về đơn vị bí mật K-9 mà họ tŕnh bày như một đám sát thủ! Sự thật nó rắc rối hơn vậy….

 

Trong tổ chức của Tổng vụ Hải ngoại do ông Phạm Văn Liễu cầm đầu cho đến khi ly khai, tổ chức của Mặt Trận có các Khu Bộ, Xứ bộ hay Chi bộ hoạt động tại Âu Châu, Úc Châu hay từng tiểu bang Hoa Kỳ. Vào thời ấy, cộng đồng người Việt tại hải ngoại có nhiều nhân vật nổi tiếng ngày xưa tại miền Nam, như tầng lớp tướng tá hay các chính khách và nhân sĩ. Họ có thể ủng hộ Mặt Trận, nhưng một cách kín đáo thôi, và khó là đoàn viên của Mặt Trận tại địa phương, dưới sự điều động của một Chi bộ trưởng hay Xứ bộ trưởng chỉ là kỹ sư hay Đại úy lưu vong. V́ vậy, ông Liễu đề nghị lập ra một Khu bộ đặc biệt dưới bí danh K-9 do ông trực tiếp điều động mà không qua hệ  thống tổ chức thông thường. Đó là Khu bộ K-9.

 

Người viết này rất thận trọng khi tránh nói về các bậc chức sắc của chúng ta trong hệ thống K-9 của ông Phạm Văn Liễu v́ sợ họ sẽ lại bị các nhà báo này liên lạc và làm phiền!

 

Nhưng, các nhà báo Mỹ đă có hai năm chuẩn bị nên gặng hỏi về việc cựu đoàn viên Mặt Trận là Trần Văn Bé Tư đă xác nhận ḿnh là đoàn viên của K-9 khi ám sát hụt ông Trần Khánh Vân! Người viết hoàn toàn không biết chuyện K-9 đă “thoát xác” như vậy v́ chuyện ấy xảy ra sau khi ông Phạm Văn Liễu bị Chủ tịch Hoàng Cơ Minh cách chức và ly khai thành một tổ chức khác, nên ông Liễu muốn có một hành động biểu dương khí thế chống cộng.

A.C. Thompson và đồng bọn không hề nhắc đến chi tiết động trời này v́ muốn chụp mũ ông Hoàng Cơ Minh và Mặt Trận của ông về việc sát hại các nhà báo!

Họ cũng không dám nói rằng khi K-9 của ông Phạm Văn Liễu muốn ra tay, đối tượng cái nhóm phiêu lưu này muốn chọn chính là… Nguyễn-Xuân Nghĩa. Về sau, sợ bị FBI điều tra về tội bắn Nguyễn-Xuân Nghĩa, nhóm người này mới nhắm vào các nhà báo “thân cộng”, kể cả Đỗ Ngọc Yến của tờ Người Việt, một bạn chí thiết của người viết này. Và cuối cùng th́ Trần Khánh Vân lănh đạn!

 

Kết luận khi ấy của người viết cho các nhà báo Mỹ: Phạm Văn Liễu ưa làm loạn, không coi trọng tự do tư tưởng, nhưng luộm thuộm (sloppy) nên chẳng làm ra chuyện ǵ. Nhưng nhà báo đă có chủ đích. Họ làm nốt phần vụ c̣n lại là tạo ra một h́nh ảnh tồi tệ, hiếu chiến và hiếu sát, về cựu chiến binh Việt Nam Cộng Ḥa trong thế kỷ 21, tại Little Saigon!

 

Họ mất bao nhiêu tiền để có một “phóng sự ba xu” (nikelodeon) như vậy?

 

 Người viết này xin trở về chuyện kế toán: người Việt hải ngoại gửi về nhà 14 tỷ đô la. Chế độ cộng sản chỉ dùng 1% của ngân khoản ấy – là 140 triệu một năm – cũng đủ sai khiến các doanh gia hay nhà báo Mỹ đă có sẵn thiên kiến về Việt Nam Cộng Ḥa! Sẽ có ngày họ về Việt Nam để lại làm phóng sự về vụ Mỹ Lai mà bỏ qua Mậu Thân 1968 tại Huế…

 

Chỉ mong rằng cộng đồng chúng ta không mắc bệnh câm, điếc hay mù!

 

Nguyễn Xuân Nghĩa

 

 

 

BẢN CHẤT THẢO KHẤU, MỌI RỢ CỦA HOÀNG CƠ MINH

 

Cần cù, chăm chỉ nhưng ngu si, đần độn th́ là kẻ phá hoại.

TLC Bùi trọng Nghĩa K18/TĐ

 

 “..Tôi không tin là trong đời ḿnh sẽ thấy Việt Nam được giải phóng khỏi chế độ Cộng Sản.Nhưng tôi mà chết trong rừng như một thảo khấu c̣n hơn là một người tỵ nạn ở hải ngoại..” (Hoàng cơ Minh).

 (Ngày hôm nay (2015) ,có gần 3 triệu người Việt  đang tỵ nạn ở hải ngoại không phải là thảo khấu ). 

 

-Tôi đến Cleveland thuộc tiểu bang Ohio của nước Mỹ ngày 20/8/1985 do chương tŕnh ODP, vợ tôi bảo lănh,sau 10 năm tôi đi tù cải tạo(1 năm trong Nam,9 năm ở rừng Hoàng liên Sơn miền Bắc).

Đoàn tụ gia đ́nh mới được 10 ngày,th́ vợ tôi nói rằng :”Ngày mai chủ nhật,cộng đồng người Việt tị nạn ở đây sẽ có cuộc họp để bầu lại chủ tịch.Anh nên đi dự cho biết sinh hoạt của đồng hương ta..”.

Tôi đến trễ, nên phải đứng ở phía sau.Quanh tôi là mấy ông cựu quân nhân QLVNCH, may mắn vượt thoát trước ngày 5 ông Tướng cùng các chiến hữu của các ông tự tử. Nghĩa là trước 10 giờ ngày 30/4/1975. Ông Tổng Tư Lệnh tối cao của các ông và của chúng tôi tuyên bố đầu hàng quân giặc..

Trong nhóm cựu quân nhân đó có một ông là trưởng tràng của lực lượng kháng chiến Hoàng-cơ-Minh hỏi tôi:”Anh có biết chiến sĩ của chúng tôi đă chiếm được một số quận lỵ ở một số tỉnh ở miền Nam không?..”.

Tôi trả lời:”Trước khi rời Việt-Nam,tôi có đi du ngoạn một số tỉnh,không hề thấy có một quận lỵ nào bị mất như anh nói. Các anh và tôi đều là quân nhân QLVNCH,các anh may mắn hơn tôi là kịp thời thoát nạn,xin chúc mừng. Nhưng,thôi,hăy tỉnh táo,sáng suốt đừng để bị lợi dụng..”.

Về nhà,vợ tôi hỏi:” Khi nẫy,anh nói ǵ với mấy ông “lực lượng kháng chiến đó.?”.

Tôi kể lại cuộc đối thoại.Vợ tôi la to:” chết rồi!!.Ở đây ai cũng sợ các ông ấy. Họ đến gơ cửa mà không đóng tiền ủng hộ là sẽ bị đe dọa..”. Phần tôi cảm thấy lo sợ !!. Ḿnh vừa từ địa ngục trở lại trần gian, mà lại toi mạng ở chốn này th́..hoảng quá.!!.

Quả nhiên,ngày hôm sau. Điện thoại rung chuông,tôi nghe:”Mày có phải là thằng Nghĩa mới ở Việt Nam sang không?. Chúng tao sẽ đánh bỏ mẹ mày..”.

 

Tôi đến nước Mỹ theo chương tŕnh ODP(vợ bảo lănh chồng).Từ Sài-G̣n qua Mỹ tôi sẽ ở lại Thái-Lan 10 ngày.Trong thời gian 10 ngày này, tôi trải qua một cuộc phỏng vấn của một người Mỹ mà người Việt thông dịch cho tôi biết người Mỹ này là CIA.

 

Trong cuộc phỏng vấn này có hai câu hỏi chính:

(1)-“Anh có thấy xác người lính Mỹ ở trong rừng Miền Bắc không?”.

(2)-“Làm cách nào để thắng người CS Việt-Nam ?.”.

Tôi trả lời:

(1)”Không thấy xác lính Mỹ.Nhưng Lính MỸ c̣n sống th́ thấy: Một người lính Mỹ đen làm thợ điện, đang sống một ḿnh trong một cḥi tranh, có tên Việt là Minh ở Yên Bái mà tên cai tù khoe với tôi rằng anh ta là người lính Mỹ tiến bộ. Phần khác trên tường đá của nhà giam ở Sơn La có những chữ viết của lính Mỹ c̣n tươi khi chúng tôi được chuyển tới..”

(2)”Thắng Việt Cộng?.Súng đạn ư.?.Trước kia, anh và tôi 4 chân đứng ở trong đó c̣n không thắng. Nhưng,nay có cách: Hăy cho tôi của cải,vật chất dư thừa, tôi sẽ thắng, và sẽ thắng mạnh..”.

 

Trở lại chuyện kháng chiến của ông Hoàng cơ Minh. Nhân mùa lễ Tạ Ơn, ông cựu đại tá QLVNCH Vũ văn Lộc có bút hiệu Giao Chỉ viết một bài:”Hồi kư kháng chiến” với tựa đề:”Từ Mayflower trên biển đến con tàu kháng chiến trong rừng”. Bài ông viết khá dài với rất nhiều chi tiết khả tín..Ở đây,tôi chỉ xin trích những chi tiết ông đề cập đến kỷ luật sắt của Thủ lănh Hoàng cơ Minh và thuộc hạ của ông đối với những kháng chiến quân.

Ở phần “ Một lần đi là một lần vĩnh biệt, một lần đi là hết lối quay về..”. ông Lộc dựa vào hồi kư của một kháng chiến quân uy tín có tên là Hoàng Tùng viết rằng:

“Tác giả kể lại những vụ xử tử kháng chiến quân muốn  đào ngũ, những vụ thi hành kỷ luật sắt đá trong chiến khu.Toán cận vệ trung thành của lănh đạo xuống tay hết sức lạnh lùng, tàn nhẫn và dứt khoát không tha thứ bất cứ ai.Ngay cả với ông Nguyễn hữu Nhiều,vị bắc sĩ duy nhất của chiến khu.Toàn thể tác phẩm là một bản liệt kê những cái chết.Bắt đầu là những vụ lên án và xử tử các âm mưu đào ngũ..

Địch tấn công với quân số gấp 10 lần.Quân ta chết là may mắn, bị thương là không có phương tiện cứu chữa. Không thể để lọt vào tay địch,bị tra tấn, bị lộ tin tức rồi cũng bị giết chết.V́ vậy,quân bạn ta ra tay trước. Kháng chiến tự tay giết hết thương binh của ta, hoặc là thương binh phải tự sát..”.

Trong suốt cuộc chiến xâm lăng miền Nam, bọn việt cộng đă xích chân xạ thủ vào xe tăng..Hành động dă man không mang tính người đă bị đồng bào miền nam kinh sợ..Đó là một trong nhiều lư do khiến người dân miền Nam hốt hoảng bỏ chạy khi thấy bóng việt cộng..

 

Năm 1978.một tên cai tù ở trại cải tạo Phong Quang Lào Cai kể lại trận chiến kinh hoàng tết mậu thân như sau:

“Tết mậu thân 1968, mũi tiến của đơn vị tôi vào phía cầu chữ Y. Bị đánh tan tác..Không thuộc địa h́nh,mạnh ai nấy chạy. Sau nhiều ngày đói khát, tả tơi. Chúng tôi vừa về đến nhà được vài ngày đă có người đến tóm cổ lôi trở lại đơn vị..”.

Đào ngũ..Nhưng tuyệt nhiên không có người bị tử h́nh..Hắn c̣n kể thêm rằng:”Có nhiều người trốn lủi chỉ được ít ngày rồi cũng phải ra tŕnh diện v́ đói do không có hộ khẩu,tem phiếu lương thực..”.

Tôi hỏi thêm về số phận của những hồi chánh viên Việt cộng th́ được hắn cho biết:”Những người của chúng tôi mà phản lại chúng tôi th́ tội nặng hơn các anh. Họ sẽ phải cải tạo lâu hơn..Tuy nhiên họ cũng vẫn được gia đ́nh thăm nuôi như các anh..”.

Trong suốt cuộc chiến 20 năm dài chống giặc phương Bắc, không hề có một vị sĩ quan chỉ huy của QLVNCH nào bắn vào đầu những thuộc hạ của ḿnh, khi họ bị thương không thể di tản.

“Lao công đào binh” chính là những người lính đào ngũ của QLVNCH. Họ lao động ở tuyến sau trận chiến.Ngoại trừ súng đạn, họ được hưởng đầy đủ vật chất lương thực như một quân nhân b́nh thường..

Hành động lạnh máu, dă man bắn vào đầu thương binh của ḿnh.Tử h́nh những kháng chiến quân không muốn tiếp tục sau khi thấy ḿnh bị lừa bịp như kể trên chỉ có ở lũ thảo khấu.

 

Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa. Quan Vũ vừa được Tào Tháo tặng cho con ngựa xích thố đă vội xin được trở về với Lưu Bị(kẻ thù của Tào Tháo).Tào Tháo lặng người và để cho Quan Vũ đi. Sau đó,Tào Tháo không đứng vững ngồi bệt xuống đất la lớn “Ta đău đầu quá”.Quần thần vây quanh xin được đuổi theo giết Quan Vũ.Tào Tháo cản và nói”Hắn đă lập nhiều chiến công cho ta,nay dù hắn về với kẻ thù của ta, ta cũng không nỡ giết hắn..”

Ngày 16/10/1975 con tàu Thương Tín chở 1,652 người đă có may mắn chạy thoát trước 30/4/1975, biểu t́nh,đ̣i trở lại Việt nam cộng sản. Kẻ thù của Mỹ.Tuy vậy,người Mỹ vẫn nỗ lực ngày,đêm suốt gần 5 tháng dài, biến con tàu đó trở thành một con tàu như tàu du lịch. Đầy đủ tiên nghi, nệm giường, lương thực tràn đầy.Tận t́nh  đến nỗi có người phải thốt lên rằng:”Như tiễn cô dâu về nhà chồng.”

 

Không như bọn Việt Cộng dă man đánh ch́m một số những con tàu mà chúng gọi là ra đi bán chính thức, sau khi đă lấy vàng của thuyền nhân. Hành động này được gọi là tội ác của bọn thảo khấu.

 

Trong QLVNCH, đa phần,khi bổ nhiệm những vị chỉ huy từ cấp tiểu đoàn, trung đoàn, sư đoàn, cho đến quân đoàn đều căn cứ trên kinh nghiệm chiến trường. Chưa bao giờ có một vị sĩ quan Hải Quân nào giữ chức vụ chỉ huy tác chiến trên cạn. Ngoại trừ Tướng Hoàng cơ Minh tự phong cho ḿnh, cùng một số kẻ đứng ngoài xúi bậy. Ngày nay, bọn xúi bậy này giả nhân nghĩa lư luận theo kiểu huề vốn: ”không thành công,th́ cũng thành danh”.

Kháng chiến quân khởi đầu là con số 20 ,40,60,cuối cùng là 200 người. Sau 3 lần đông tiến, lực lượng kháng chiến tan tành. Một phần do địch giết, một phần giết lẫn nhau.

Hai trăm(kcq) đấu với một triệu(lính vc)..Đứa trẻ thơ cũng biết đó là lấy trứng chọi đá.. Hành động của người mắc bệnh tâm thần…Tội nghiệp cho kháng chiến quân,đau đớn cho những thân nhân của họ.!.! .

Cuối bài ,xin được kết luận:

“Nhất thất túc thành thiên cổ hận.Tái hồi đầu dĩ bách niên gian

Quận Cam 12/2015

 

 

 

 

Nỗi đau của tôi khi xem "Terror in Little Saigon"

 

 

 

 

Hôm qua, xem “Terror in Little Saigon” trong chương tŕnh Front Line 60 phút xong ḷng tôi chua xót vô cùng (có thể xem lại trên https://www.youtube.com/watch?v=4C6NbvXzoUc)

 

Cái mà làm tôi đau ḷng nhất là đoạn video ở phút thứ 39 lúc một ông cựu kháng chiến người Lào che mặt có chân trong Mặt Trận Hoàng Cơ Minh kể là có 10 kháng chiến quân bị chính tổ chức MT Hoàng Cơ Minh của họ giết (5 người chôn trên đỉnh đồi, 5 người chôn ở đâu đó dưới chân đồi, chôn vùi không một nấm mồ) – Và theo tác giả cuốn phim phóng sự tên A.C Thompson, con số 10 người này là ít nhất. Đau xót v́ họ bị giết v́ dám nói ngược hay đặt vấn đề với lănh đạo Măt Trân hay chỉ thuần việc xin trở về, bị vùi thây biệt tích với gia đ́nh, biệt tăm với những người Việt hải ngoại đă từng đóng góp cho họ và đặt nhiều kỳ vọng trên họ.

 

Họ là ai? Chỉ có những người trong MT Hoàng Cơ Minh khi xem bộ phóng sự này c̣n chút lương tâm hăy cho biết họ là ai, để chính những kẻ phải chịu trách nhiệm này hay những ai thương cảm cho những người yêu nước ngay t́nh mà bị giết đó mà t́m cách đưa thân xác họ về với gia đ́nh, quê hương hay ít nhất là tên tuổi của họ được công khai để người đời thương quí.

 

Tôi kỳ vọng nhiều ở kinh tế gia Nguyễn Xuân Nghĩa, một cựu lănh đạo của MT Hoàng Cơ Minh, một trí thức trung chính, là người đă bảo với Thompson rằng ông đă ngăn không cho giết những nhà báo có quan điểm ngược lại MT Hoàng Cơ Minh nhưng vô ích, ông cho rằng đó là những chương đen tối nhất cuộc đời của ông.

 

Tôi không kỳ vọng rằng ông biết hết nội t́nh nhưng chắc chắn rằng ông biết nhiều người khác, những người có thể giúp cho sự thực được đưa ra ánh sáng. Phần tôi, tôi cầu xin Phật, Trời, Chúa đưa những linh hồn đó về cơi An Binh, xa hẳn thói điêu ngoa lừa dối và tàn ác của những người đă lừa dối và đă giết rồi vùi thây họ.

 

Dầu đă khuya, tôi lên mạng t́m hiểu về MT Hoàng Cơ Minh đọc ngay trang đầu hai bài viết:

 

http://www.tinparis.net/thoisu15/2015_10_31_HayduaBonKhungBoHCMINranhsang_TMinhHoa_CoivaymaKPVay.html

http://www.tinparis.net/lichsu/MT_HCMinh/TuMatTranBip_HoangCoMinhChet_TL1A.pdf 

 

Qua đó các tác giả tuy viết dưới quan điểm nặng chửi bới miệt thị, nhưng những chứng cứ họ đưa ra là khá thuyết phục. Sự lừa đảo kinh hoàng đă lên ngôi, tính lưu manh không thể nào dựng nên chính nghĩa.

 

Năm kư giả bị giết v́ nói lên quan điểm của ḿnh hay phanh phui sự lừa đảo của một lực lượng chính trị, ngay trên nước Mỹ, nơi mà quyền tự do ngôn luận là tối thượng. Họ đă xử dụng khủng bổ trên người dân không khác ǵ kẻ thù của họ, nếu họ là người trên đà chiến thắng liệu họ có là thứ IS tàn bạo ngày nay không?

 

Đau thương cho gia đ́nh ông Nguyễn Đạm Phong: người cha bị giết để lại 10 đứa con côi bé bỏng trên đời cho một người mẹ kinh hoàng triền miên trong giấc ngủ hàng đêm.

 

Cha tôi chết, cũng để lại cho mẹ tôi những đứa con côi nhưng mười đứa con kia đă khởi đầu đời côi cút bằng một ngày kinh hoàng v́ một khủng bố mất nhân tính nhân danh Dân Tộc mà thực chất là v́ tiền và v́ muốn che đậy một lừa đảo vĩ đại . Người mẹ và mười đứa con côi cút ấy phải lớn lên trong uất hận và đau thương.

 

Tôi rất mong FBI mở lại hồ sơ, lời nói của một tay nào đó trong phỏng vấn đă mô tả là nạn nhân đă nắm gạt tay súng của hắn và hắn đă bắn nạn nhân ngă xuống (phút thứ 30). Mong rằng đó là cái đầu của sợi chỉ trong cuộn chỉ rối.

 

Trời cao có mắt, mong ngày nào đó kẻ thủ ác phải đền tội.

 

BDT

 

https://www.danluan.org/tin-tuc/20151105/noi-dau-cua-toi-khi-xem-terror-in-little-saigon#sthash.k6zXDFEw.dpuf

 

 

CHUYỆN KHÔNG MUỐN NÓI RA

 

 

Năm 1986, khi c̣n ở Bataan Philippines, lần đầu tiên chúng tôi thấy ảnh của Phó Đề Đốc Hoàng Cơ Minh trên báo Văn Nghệ Tiền Phong, với cái khăn rằn "Nam Bộ" quanh cổ mà trước đó rất lâu, cũng thấy ảnh Hồ Chí Minh trên báo chí VC có khăn quàng y hệt như vậy. Một người bạn trẻ thốt lên: "Ông này muốn bắt chước Hồ Chí Minh hay sao mà lại có cái khăn quàng này, ông ta là người Bắc mà". Anh bạn trẻ này nay cũng sắp về già, hiện đang sinh sống tại San Jose. Khi đến Hoa Kỳ, tôi cũng được người bà con bảo lănh về California, có dịp biết về Mặt Trận, tôi đă chua xót mà thấy rằng Mặt Trận Hoàng Cơ Minh đă cố gắng bắt chước Việt Minh ngày trước, Việt Cộng bây giờ gần như y hệt. Có lẽ nguyên nhân cũng do ba chữ cái Hồ Chí Minh và Hoàng Cơ Minh khi viết tắt: HCM mà ra. Do đó, tôi rất "đau con mắt" mỗi khi nh́n ảnh Phó Đề Đốc Hoàng Cơ Minh với khăn rằn quàng cổ. Hết người bắt chước, lại bắt chước tên bán nước buôn dân Hồ Chí Minh, hết đảng phái bắt chước, lại bắt chước đảng Cộng Sản. Phải chăng Hồ Chí Minh là thần tượng của Hoàng Cơ Minh?

 

- Việt Minh Cộng Sản cũng lừa bịp dân chúng bằng khẩu hiệu "đánh đuổi thực dân, giành độc lập" rồi "chống Mỹ cứu nước" cũng một ngón lừa bịp! Việt Minh Cộng Sản đánh Pháp, đánh Mỹ là để bành trướng lănh thổ cho Cộng Sản Đệ Tam Quốc Tế, c̣n Mặt Trận Hoàng Cơ Minh th́ lừa bịp đồng bào hải ngoại để "kiếm tiền".

 

- Việt Minh Cộng Sản trước đây lập chiến khu, th́ Mặt Trận Ḥang Cơ Minh cũng có khu chiến!

 

- Việt Minh có Mặt Trận Việt Minh và Đảng CS, Mặt Trận Hoàng Cơ Minh cũng có Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng Việt Nam và Đảng Việt Tân (Việt Nam Canh Tân Cách Mạng Đảng).

 

- Việt Minh chuyên môn tuyên truyền lếu láo, Mặt Trận cũng có tờ Kháng Chiến, toàn phịa những trận đánh với VC ở trong nước, chiếm đồn này, diệt chốt nọ!. Ai không tin cứ hỏi ông Đỗ Thông Minh và ông Huỳnh Lương Thiện là những người "một thời" phụ trách tờ "khiến chán" th́ biết.

 

- Hồ Chí Minh chết, VC chỉ "ăn gian" có một ngày. Chết ngày 2 tháng 9, VC công bố ngày 3 tháng 9. C̣n Hoàng Cơ Minh chết, Mặt Trận ăn gian tới 14 năm.

 

- Việt Minh Cộng Sản áp dụng kỷ luật khắt khe với đảng viên, thủ tiêu kẻ t́nh nghi, kẻ bất đồng ư kiến, th́ Mặt Trận cao siêu hơn một bậc: Khi những kháng chiến quân đến Thái lan bị thu gom hết giấy tờ giống chủ nô xa xưa, ai đ̣i ra khỏi "khu chiến" th́ xử tử để bảo đảm "căn cứ bịp" không bị tiết lộ!! đă có ít nhất 14 kháng chiến quân bị tử h́nh trên đất Thái Lan (theo hồi kư của kháng chiến quân Phạm Hoàng Tùng, do Ông Đỗ Thông Minh giúp xuất bản và ra mắt). Và hôm nay, cái nghi án "Terror in Little Saion" ngày càng như màn lưới từ từ chụp xuống đầu Việt Tân.

 

- Cái ǵ Việt Cộng cũng bắt "nhân dân" gánh chịu, nhân danh "nhân dân": công an nhân dân, bộ đội nhân dân, chính quyền "nhân dân" .., nhưng phản nhân dân. Mặt Trận và Việt Tân th́ cái ǵ cũng "đồng hương" nhưng luôn bịp và phản lại đồng hương, bây giờ lại hoa ngôn xảo ngữ vơ đồng hương vào để cùng đỡ đ̣n, chịu trận !!. trong khi đă công khai tuyên bố "dứt bỏ" đồng hương để theo Việt Cộng.

 

          Đọc đến đây, có lẽ một vài độc giả cho rằng tôi "vạch lá t́m sâu" v́ hệ thống tổ chức đảng phái đều gần giống nhau. Nếu quư vị nh́n h́nh ảnh mà Việt Tân in trên lồng đèn Trung thu cho trẻ em ở Houston năm 1999, quư vị sẽ thấy Mặt Trận và Việt Tân muốn "coppy" khuôn mẫu của Việt Cộng ra sao: đó là bức họa các cháu thiếu nhi đi chân đất, đội nói cối, tay cầm lồng đèn "lúp xúp" "hành quân" với câu: "V́ các cháu thiếu nhi, toàn dân ta kháng chiến". Đó là h́nh ảnh Trung Thu của VC trong nước, chứ đâu phải h́nh ảnh Trung Thu cho trẻ em tại Houston, Texas, v́ trẻ em tị nạn Cộng Sản tại Houston làm ǵ có nón cối mà đội, làm ǵ lại không có giày phải đi chân đất?. Mặt Trận bắt chước VC 100%. Cộng sản VN coi dân chỉ là phương tiện th́ Việt Tân sau ngày công khai hóa cũng chủ trương "dự phóng tương lai 2 bước" giúp VC và sẵn sàng phản bội 3 triệu người Việt tị nạn Cộng Sản ở hải ngoại.

 

- Cái tội lớn nhất của Việt Cộng là đánh miền Nam cho Nga cho Tàu. Cái tội lớn nhất của Mặt Trận và Việt Tân là ĐỐT CHÁY NIỀM TIN của người Việt tị nạn Cộng Sản ở hải ngoại, không c̣n tin tưởng vào bất cứ một tổ chức nào nhằm xây dựng đoàn kết hỗ trợ cho công cuộc đấu tranh dành tự do, dân chủ nhân quyền cho người dân Việt Nam.

 

          Phải chi Mặt Trận Hoàng Cơ Minh cứ thành thật cho đồng hương biết sự thật, diễn tiến cũng như những khó khăn phải trải qua th́ dù có thất bại vẫn được thương yêu, hỗ trợ để làm lại (thua keo này bày keo khác hay thất bại là mẹ thành công) đằng này tổ chức kháng chiến ma để lấy tiền đồng bào. Đó đâu có phải là tranh đấu? Đó là bịp.

 

          Tại sao Việt Tân có chủ trương theo Việt Cộng, bất chấp ư chí của 3 triệu người Việt Tị Nạn Cộng Sản ở hải ngoại? Câu trả lời là Việt Tân "Đón Gió sai chiều". Việt Tân tưởng rằng Hoa Kỳ và Việt Cộng sắp phải có màn "Đối Lập" do đó đă "lộ hàng" cho Việt Cộng và Hoa Kỳ thấy chủ trương làm lợi cho VC và trở mặt với người Việt tị nạn mà lập trường chống Cộng theo chủ trương "thay thế chứ không sửa chữa". Không ngờ, Quan điểm về đối lập của Hoa Kỳ "không phải như rứa". Mỹ đă có đối lập dự trữ trong kho tức là những tên bị Việt Cộng tống xuất qua Hoa Kỳ. V́ vậy, phen này Hoa Kỳ đă tái mở hồ sơ 5 kư giả gốc Việt bị ám sát mà tất cả  mũi điều tra đều hướng về Việt Tân. Kư giả A.C. Thompson đă lợi dụng thói "khoe khoang hiểu biết" để đưa Nguyễn Xuân Nghĩa vào tṛng, moi được Nguyễn Xuân Nghĩa khoe ra rằng chính Nguyễn Xuân Nghĩa đă tham dự họp với bọn "sát thủ" của  Mặt Trận Hoàng Cơ Minh mà Việt Tân là "kẻ kế thừa". Bây giờ Nguyễn Xuân Nghĩa có chối th́ cũng quá muộn, v́ Thompson không nói hắn ta đă "tắt máy" và có 3 nhân chứng khác ngoài Thompson và sau đó 4 người này cùng báo cáo lên cấp trên và "thảo luận kế hoạch". Nhất là "cuộc điều tra c̣n tiếp tục".

 

          Phần th́ bị Mỹ đá không c̣n hy vọng được Mỹ cho làm đối lập cuội với Việt Cộng, phần v́ cuộc điều tra của Thompson  (nói đúng hơn là của Mỹ) về cái chết oan ức của 5 kư giả gốc Việt ngày càng đi đến đích t́m ra thủ phạm, thủ phạm đó là Việt Tân như lời Thompson đă nói (tất cả mọi t́nh nghi đều hướng về Việt Tân). Do đó, Việt Tân như bị sét đánh ngang tai, nên đă kêu cứu Cộng Đồng, những cái gọi là Cộng Đồng giúp Việt Tân theo Duyên Lăng Hà Tiến Nhất chỉ là những "ông làng" tự ái tổ chảng hay cái máu muốn làm "anh hùng rơm" loại anh hùng mà Hồ Chí Minh cho rằng hễ ra ngơ là gặp loại anh hùng này - bị Việt Tân thổi ống đu đủ.

 

          Chủ Nhựt này, 6.12.2015 tại San Jose cũng có cuộc "hội thảo" mà nh́n vào thành phần diễn giả, chúng ta cũng biết mục đích là để "mang tơi chữa lửa" ḥng cứu Việt Tân. Diễn giả Đỗ Hùng, người từng phản dối cuốn phim "Terror in  Little Saigon" và cho rằng năm 1981 Little Saigon chưa "hiện hữu". Ông Huỳnh Lương Thiện là một tay cầm chịch của báo Kháng Chiến chuyên phịa những trận đánh của Mặt Trận HCM bên Việt Nam, trong khi "chưa có kháng chiến quân nào rời đất Thái", có chăng là khi họ bị VC bắt dẫn về VN để ở tù. Cựu Thiếu tá Phạm Hữu Sơn, cựu chủ tịch đôn quân, hiện là Chủ tịch mới đẻ sau này. Trước đây, ông này không biết có kinh nghiệm ǵ về VC không, mà LĐCT cho làm an ninh một cuộc hội thảo "công khai" nhưng chỉ phe ta mới được vào, th́ ông Sơn đóng vai tṛ lục soát kư giả rất đắc lực và hoàn hảo. Cựu Trung Tá Trần Như Huỳnh, người đă khẳng định chính phủ Chú Chánh mà ông ta là Phó Thủ Tướng, đă thuê bao phi cơ Boeing 707 để về VN nhận bàn giao từ VC cách nay đă hơn 10 năm. "Con công ngủ ngày" (có h́nh ảnh) mà là diễn giả th́ thật là tội nghiệp cho hai chữ "diễn giả". Chỉ riêng Kỵ Binh Bùi Đắc Thư th́ tôi chưa nghe danh biết tiếng.

 

          Cái ban Đại Diện do ông Phạm Hữu Sơn làm chủ tịch hôm nay, do Cao Thị T́nh trong liên danh thất cử qua làm Tổng Thư Kư, y thị nhận chức TTK không bao lâu th́ lấn quyền chủ tịch Trương Thành Minh, Hồ Vũ, Lê Lộc cũng rút lui, đến khi bàng dân thiên hạ thấy Cao Thị T́nh thay mặt Ban Tổ Chức Hội Chợ "Passport to VietNam", nhất định không có treo Cờ Vàng, và chỉ treo lồng đèn đỏ kiểu Trung Cộng th́ mọi người ai cũng cho là Cao Thị T́nh hết thuốc chữa. Rồi cuối cùng Trương Thành Minh "cũng phải ra đi" (chịu không nổi). Vũ Huynh Trưởng th́ đă một thời toa rập cùng Phạm Quốc Hùng một cán bộ Việt Tân chính cống bà Lan Trọc để sáp nhập "hai Ban Đại Diện làm một" chút xíu nữa th́ tên Vũ Huynh Trưởng đă lập công to với Việt Tân, nghe đâu những ngày gần đây cũng lên giờ phát thanh của Huỳnh Lương Thiện chê bai Terror in Little Saigon điều tra chuyện đă "cũ x́" (để lâu đă thành "cứt trâu" mà c̣n bươi!).

 

Với thành phần diễn giả như vậy th́ không để làm công cụ ủng hộ Việt Tân th́ làm ǵ? Phạm Hữu Sơn và Vũ Huynh Trưởng hăy minh xác hành động của Cao Thị T́nh trong hội chợ "Passport to VietNam" treo toàn lồng đèn đỏ có ư nghĩa ǵ? Chỉ có "ông cố" Phạm Văn Tường là quá ham chức nên đă 2 lần mang tơi chữa lửa, nhưng "lăo lai tài tận" trách chi người đem thân kiếm cho có chức" (nhại lời của nhạc bất quần Vũ Văn Lộc).

 

Đă đến lúc người Việt tỵ nạn Cộng Sản, nhất là ở Bắc Cali này cần đề cao cảnh giác:

 

1) Việt Tân đă ra mặt ủng hộ Việt Cộng coi như t́nh nguyện làm "thằng em" của Việt Cộng qua chủ trương 2 bước dự phóng tương lai VN.

 

2) Cuộc điều tra truy tầm thủ phạm của ProPublica và Frontline nhất là của kư giả A.C. Thompson đang tiếp diễn và cần phải có để:

- an ủi gia đ́nh nạn nhân và để linh hồn người chết oan ức được mỉm cười nơi chín suối. Ai cho rằng "vụ án đă lâu", không nên tái mở cuộc điều tra là kẻ đó đồng lơa với tội ác. Chỉ những kẻ vô gia đ́nh mới không biết sự đau khổ của thân nhân những nạn nhân! đă hơn 30 năm qua đi, nhưng khi Nguyễn Thanh Tú tŕnh bày về cái chết của cha ḿnh, cảm xúc của ông ta y như khi cha vừa mới mất.

- Nếu Việt Tân cho ḿnh oan th́ hăy hiệp với A.C.Thompson điều tra để sớm đưa thủ phạm ra trước ánh sáng.

- Nếu Việt Tân lôi kéo cộng đồng vào phe ḿnh để phản đối Terror in Little Saigon và cản trở cuộc điều tra th́ "hai năm rơ mười" Việt Tân là thủ phạm.

 

3) Việt Tân đă minh thị đối đầu với cộng đồng, từ bỏ cộng đồng người Việt tị nạn v́ không đồng lập trường chống Cộng với cộng đồng. Cộng Đồng người Việt tị nạn Cộng Sản ở hải ngoại đừng để, những phần tử ủng hộ Việt Cộng, cùng lập trường với Việt Tân, lôi kéo ủng hộ Việt Tân.

 

          Nh́n những cái "bắt chước" Việt Cộng của Mặt Trận Hoàng Cơ Minh, nh́n cách Việt Tân nhảy choi choi như đỉa phải vôi khi cuốn phim "Terror in Little Saigon được tŕnh chiếu, cá nhân kẻ viết bài viết này thật không muốn nói ra những sự thật phũ phàng, nhục nhă cho người Việt chống Cộng. Hôm nay, buộc ḷng phải vạch những tṛ bắt chước VC một cách kệch cỡm của Mặt Tận từ Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh cho đến những tên cán bộ Mặt Trận ở Houston Trung thu năm 1999 là để đồng hương đừng bị Việt Tân mê hoặc mà hành động trái với đạo lư, nhất là đối với gia đ́nh những kư giả gốc Việt đă bị bọn khủng bố giết hại và nhiều vụ việc khác chưa được biết đến.

 

        Kiêm Ái

 
 

Mỗi khi Mỹ xoay trục, Mặt Trận lao đao!

 

Lữ Giang

 

Trong mấy tuần qua, cộng đồng người Việt hải ngoại, nhất là tại Hoa Kỳ, đă bàn tán sôi nổi về cuốn phim “Terror in Little Saigon” (Khủng bố tại Little Saigon) được chiếu trên đài truyền h́nh CPS của Mỹ ngày 5.11.2015 nói về vụ 5 nhà báo người Mỹ gốc Việt ở các thành phố trên nước Mỹ đă bị ám sát trong thời gian từ 1981 đến 1990.

Đảng Việt Tân, hậu thân của của Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng Việt Nam, thường được gọi là Mặt Trận Hoàng Cơ Minh hay Mặt Trận, đă dùng nhiều cách để thanh minh rằng Mặt Trận không dính líu ǵ đến các vụ ám sát này. C̣n cộng đồng người Việt được chia ra hai phe, một phe lên án Mặt Trận, hô hào làm thỉnh nguyện thư yêu cầu FBI đưa nội vụ ra truy tố, c̣n một phe bênh Mặt Trận, cho rằng người biên soạn phim là Adam Clay Thompson và hai cơ quan thực hiện cuốn phim là Frontline và ProPublica đă mạ lỵ cộng đồng người Việt!

Đây là một vấn đề phức tạp, nhưng chúng tôi cố gắng tŕnh bày vắn tắt và giản dị.

CŨNG CHỈ LÀ CÔNG CỤ

Chúng ta nhớ lại, trong thời gian c̣n chiến tranh lạnh, với sự yểm trợ của Mỹ, tại một đại hội đă được tổ chức tại Washinton DC ngày 1.9.1981, một số tổ chức của người Việt đă quyết định thành lập Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng Việt Nam do Tướng Hoàng Cơ Minh lănh đạo, để đi qua Thái Lan thành lập cứ điểm đưa quân xâm nhập vào Việt Nam lập chiến khu chống lại Cộng Sản.

Người Mỹ chỉ muốn dùng cộng đồng người Việt tỵ nạn để quậy phá, không cho Đảng CSVN ngồi yên, trong khi đa số người Việt vẫn tin rằng họ đang “giải phóng quê hương”!

Biết rơ bản chất của cộng đồng người Việt là không ai lănh đạo được ai và ai cũng muốn làm lănh tụ, nên muốn thi hành “sứ mệnh”, Mặt Trận cần có một cơ cấu tố chức giống Đảng CSVN. Nếu không làm như vậy mà theo phương thức “dân chủ đa ngôn”, Mặt Trận khó thực hiện được “sứ mạng” giao phó và khó tồn tại. Có lẽ do sự chỉ đạo của “Anh Hai chống cộng”, ngày 10.8.1982 một “Đại Hội Dựng Đảng” đă được triệu tập và h́nh thành một tổ chức có tên là Việt Nam Canh Tân Cách Mạng Đảng, gọi tắt là Đảng Việt Tân. Chủ Tịch Đảng Việt Tân đầu tiên cũng là Tướng Hoàng Cơ Minh. Từ đó Đảng Việt Tân đứng đàng sau điều khiển và yểm trợ Mặt Trận.

Dĩ nhiên, những người không được chọn đóng vai tṛ Hoàng Cơ Minh hay ban lănh đạo Mặt Trận, nhất là khi thấy Mặt Trận có thể làm ra tiền bạc, đă đánh Mặt Trận bằng đủ 36 kiểu, mặc dầu trong thực tế Mặt Trận chỉ là con bài thí.

HOẠT ĐỘNG NGOÀI V̉NG LUẬT PHÁP

Những người suy nghĩ và nhận định theo cảm tính thường rất sợ Sự Thật, kể cả các quy định của luật pháp, v́ sự thật thường trái với những điều mà họ “xác tín”. Tuy nhiên, hôm nay chúng tôi cũng phải đưa ra sự thật, đó là Mặt Trận đă được tổ chức và hoạt động ngoài ṿng luật pháp.

Khủng bố (terrorism) được định nghĩa trong Bộ luật Liên Bang Hoa Kỳ là "xử dụng một cách bất hợp pháp vũ lực (force) hay bạo hành (violence) đối với người hoặc tài sản để đe dọa hay ép buộc một chính phủ, dân thường, hoặc bất kỳ bộ phận nào của họ, nhằm thúc đẩy các mục tiêu chính trị hay xă hội" (28 C.F.R. Section 0.85).

Tội khủng bố được quy định trong Chương 113B, Phần I, Tiết Mục 8 của Bộ Luật Liên Bang (United States Code) với h́nh phạt được áp dụng rất nặng, tối đa là tử h́nh.

Theo điều 2331, được coi là “khủng bố quốc tế” (international terrorism) các hoạt động liên quan đến các hành vi bạo hành (violent acts) hay các hành động gây nguy hiểm cho sự sống con người nhằm mục tiêu đe dọa (intimidate) hay áp lực (coerce) đối với dân chúng, hay gây ảnh hưởng đến chính sách của một chính phủ hay sự điều hành của một chính phủ. Điều 2332a quy định rằng những ai xử dụng, đe dọa hay âm mưu xử dụng những vũ khí phá hoại hàng loạt (use of weapons of mass destruction) ở trong hay ngoài nước, đều có thể bị phạt tù có thời hạn, tù chung thân hay tử h́nh.

Luật không hề phân biệt chính phủ bị xâm phạm có thiết lập bang giao hay không thiết lập bang giao với Hoa Kỳ.

Có người lại hỏi: Mặt Trận chỉ dùng bạo lực để chống cộng từ trên đất Thái Lan chứ có từ đất Mỹ đâu mà phạm luật?

Luật phân biệt chính phạm (principal) và ṭng phạm (accomplice). Chính phạm là người thực hiện tội phạm, c̣n ṭng phạm là người giúp đỡ thực hiện tội phạm (helpers in the crime). Theo luật pháp Hoa Kỳ, bạn có thể là chính phạm, ṭng phạm, một người giúp đỡ, hay một người xúi giục hoặc kẻ đồng lơa căn cứ vào vai tṛ của bạn trong các tội phạm, nhưng thực tế bạn đă tham gia, dù ở cấp độ nào hoặc cách thức hoạt động nào hoặc ở trong thầm kín, làm cho bạn có tội.

(You may be the principal, the accomplice, an aider, or an abettor or accessory based on your role in the crime. But the fact that you participated–no matter at which level or how active or in-depth–makes you guilty).

Mặt Trận đă tổ chức, lập kế hoạch, vận động, tuyển dụng, quyên góp, hỗ trợ… từ Hoa Kỳ để đánh phá và lật đổ chính phủ CSVN nên bị coi là vi phạm luật pháp Hoa Kỳ.

FBI và CIA, nói chung là chính phủ Hoa Kỳ, biết rất rơ việc thành lập và hoạt động của Mặt Trận là bất họp pháp, nhưng làm ngơ để cho người Việt tỵ nạn làm v́ mục tiêu chính trị. A.C. Thompson xác định sau khi điều tra ông thấy rằng “chính phủ Hoa Kỳ hồi đó hỗ trợ Mặt Trận không có ǵ là nghi vấn cả”.

Mặt Trận đă mở ba cuộc hành quân Đông Tiến I (5/1986), Đông Tiến II (12/1986 và 7/1987) và Đông Tiến III (8/1989), nhưng tất cả đều thất bại. Tướng Minh bị tử trận trong Đông Tiến II. Tổng kết, có khoảng 100 trong tổng số 240 kháng chiến quân của Mặt Trận đă hy sinh hay mất tích. Số c̣n lại bị CSVN bắt giam và phạt tù từ 3 năm tới chung thân.

MỸ “XOAY TRỤC” NĂM 1991

Tháng 12 năm 1989, bộ đội Việt Nam hoàn toàn rút khỏi Campuchia. Ngày 29.9.1990: Ngoại Trưởng Mỹ J. Baker và Phó Thủ Tướng kiêm Bộ Trưởng Ngoại Giao Việt Nam Nguyễn Cơ Thạch đă gặp nhau lần đầu tiên tại New York để bàn về quan hệ giữa hai nước. Hoa Kỳ ra lệnh cho Mặt Trận hủy bỏ chiến khu tại Thái Lan và chuyển sang đấu tranh chính trị, nhưng Mặt Trận cứ chần chờ.

Ngày 9.4.1991 Mỹ đưa ra “Bản lộ tŕnh” 4 bước về b́nh thường hoá quan hệ với Việt Nam. Ngày 22.4.1991, 5 nhân vật phụ trách về tài chánh của Mặt Trận là Hoàng Cơ Định, Nguyễn Kim Hườn, Phan Thị Hà (vợ Hoàng Cơ Định), Phan Duy Cần và Nguyễn Tấn B́nh (em vợ của ông Hoàng Cơ Định) đă bị bắt, bị c̣ng tay và đẩy lên xe cây chở đi v́ các tội danh âm mưu khai gian thuế, trốn thuế, và không khai thuế. Các bị cáo bị truy tố trước Ṭa Án San José, California, về 39 tội danh. Bản cáo trạng số CR 912005 ngày 1.4.1991 nói rằng “Các bị cáo đă âm mưu che giấu Cơ Quan Thuế Vụ (IRS) kế hoạch của chúng để chuyển những sự đóng góp cho Mặt Trận thành sở hữu của chúng (their owns usebenifits)” Các bị cáo phải đóng 100.000 USD tiền thế chân để được tại ngoại hậu tra.

Tuy nhiên, sau khi Mặt Trận đồng ư phá bỏ chiến khu tại Thái Lan và tuyên bố chuyển qua vận động chính trị, toà đă hủy bỏ (dismiss) vụ án này chiếu theo đạo luật “Speedy Trial Act” năm 1974. Đây là đạo luật ấn định thời hạn phải hoàn thành các giai đoạn khác nhau về việc truy tố tội h́nh sự liên bang.

Sau khi bị FBI và IRS hỏi thăm sức khỏe, Đảng Việt Tân đă thay đổi cả tổ chức lẫn chủ trương và đường lối hoạt động. Kể từ năm 2004 Đảng Việt Tân bắt đầu hoạt động công khai và thành lập các tổ chức ngoại vi để tham gia các sinh hoạt cộng đồng và vận động chính trị, chẳng hạn như Liên Minh Việt Nam Tự Do, Hội Chuyên Gia Việt Nam Hải Ngoại, Đoàn Thanh Niên Phan Bội Châu, Ủy Ban Vận Động Chính Trị Người Mỹ gốc Việt (VPAC), Mạng Lưới Tuổi Trẻ Việt Nam Lên Đường,....

Về chủ trương và đường lối, website viettan.org viết rơ: “Việt Nam Canh Tân Cách Mạng Đảng chủ trương tiến hành cuộc cách mạng bằng chính sức mạnh và trí tuệ của dân tộc Viêt Nam để chấm dứt ách độc tài cộng sản hầu có điều kiện tiến hành công cuộc canh tân đất nuớc. Chủ trương này được thực hiện với hai nỗ lực Chấm Dứt Độc Tài và Canh Tân Đất Nước.”

Nói một cách tổng quát, kể từ năm 2004 Việt Tân bắt đầu lột xác, tổ chức và hoạt động theo mô thức các tổ chức vận động chính trị ở Mỹ. Đối với Việt Nam, Việt Tân đă bám sát chiến dịch “diễn biến ḥa b́nh” của Mỹ. V́ có nhân lực và tài lực dồi dào, lại đi đúng đường lối của Mỹ, nên khó có doàn thể đấu tranh chính trị nào của người Việt hải ngoại có thể theo kịp Việt Tân.

MỸ “XOAY TRỤC” 2015

Như chúng tôi đă nói, trước khi Chủ Tịch Trương Tấn Sang đến Hoa Kỳ họp với Tổng Thống Obama ngày 25.7.2013 và đưa ra Tuyên bố chung về thiết lập “quan hệ đối tác toàn diện Việt Nam - Hoa Kỳ”, các viên chức Hoa Kỳ và Việt Nam đă gặp nhau nhiều lần để thiết lập những thỏa thuận mà hai bên sẽ làm. Riêng Ngoại Trưởng John Kerry đă đi Việt Nam 17 lần. Qua các diễn biến của t́nh h́nh, chúng ta thấy có ba tổ chức chống đối Hà Nội đang hoạt động trên đất Mỹ đă bị Hà Nội lưu ư, đó là Giáo Hội Phật Giáo Ấn Quang, nhóm Tinh Thần Ngô Đ́nh Diệm và Mặt Trận Hoàng Cơ Minh.

Về việc xóa bỏ Giáo Hội Ấn Quang, có nhiều dấu hiệu cho thấy Washington đă giao cho Vơ Văn Ái, một người ăn Fund do Quốc Hội Mỹ cấp để chi phối Giáo Hội Ân Quang từ lâu. Về nhóm Tinh Thần Ngô Đ́nh Diệm, ban Việt ngữ đài RFA của Mỹ do Nguyễn Văn Khanh cầm đầu, đă dùng văn công Việt Cộng viết những chuyện bịa đặt rồi phổ biến để hạ Ngô Đ́nh Diệm xuống và đưa Hồ Chí Minh lên. Đây là chuyện chưa hề xảy ra trước đây, nhưng nay RFA đă làm. Riêng Mặt Trận hay Việt Tân, một tổ chức bị Hà Nội kết án nặng nề nhất, đang gây khó khăn cho Mỹ v́ Việt Tân vốn là một trong các lá bài của Mỹ.

Tại hải ngoại, nếu mở Google hay Facebook ra, chúng ta sẽ thấy có hàng trăm bài kết án Việt Tân là Cộng Sản hay tay sai Cộng Sản được phổ biến. Có người hay tổ chức đă mở những trang Web để đăng toàn các bài tố cáo Việt Tân là Cộng Sản, chẳng hạn như tinparis.net, hon-viet.co.uk, dangchihung.blog, danchuleaks.blog conongviet.com, v.v. Buồn cười là trong khi "phe ta" tố Việt Tân là tay sai Cộng Sản, Ngày 29.5.2007 Tổng thống Bush đă mời đại diện của đảng Việt Tân đến ṭa Bạch Ốc nói chuyện để hiểu thêm về chính sách chính trị đối nội của Việt Nam trước khi gặp gỡ Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết vào ngày 22 tháng 6!

C̣n Việt Cộng nói ǵ về Việt Tân?

Có rất nhiều cơ quan thông tin của Hà Nội như Thông Tấn Xă Việt Nam, Công An Nhân Dân, An Ninh Thủ Đô, vov.vn… đă lên án các hoạt động của Đảng Việt Tân ở trong nước và tường thuật các phiên ṭa xét xử các đảng viên Việt Tân bị bắt. Một thí dụ cụ thể, báo An Ninh Thủ Đô của Công An Hà Nội viết về kế hoạch hoạt động của Đảng Việt Tân ở trong nước như sau:

“Chúng lập ra cái gọi là “Ban phát triển quốc nội”, bí danh “Nhóm công tác C21” phụ trách công tác tuyển mộ và quản lư cơ sở nội địa do tên Nguyễn Quốc Quân, trực tiếp chỉ đạo, điều hành. Đồng thời, “Việt Tân” đă đưa lực lượng về các địa bàn như Úc, Nhật Bản, Hàn Quốc, Đài Bắc (Trung Quốc), Malaysia, là những nơi tập trung đông số du học sinh và lao động Việt Nam…

“Tại đây, chúng đă tung ra những chiêu bài khác nhau dưới h́nh thức trợ giúp pháp lư, dạy nghề, thăm viếng, tặng quà, tổ chức ca nhạc miễn phí... nhằm rủ rê, lôi kéo những người nhẹ dạ cả tin rồi tuyển chọn, tiến hành huấn luyện các kỹ thuật khủng bố, đợi thời cơ tung về nước hoạt động.

“Vào cuối năm 2006, những kẻ cầm đầu của “Việt Tân” đă vạch ra kế hoạch mà chúng đặt tên là “kế hoạch sang sông” hay c̣n gọi là “Đông Tiến 07”, với mục tiêu trong năm 2007 sẽ công khai hóa bằng được tổ chức trong nước với mưu đồ châm ng̣i nổ cho việc h́nh thành các tổ chức chính trị đối lập ở Việt Nam.

“Để thực hiện mục tiêu nói trên, chúng cử các toán “Việt Tân hải ngoại”, trong đó có các tên cầm đầu xâm nhập về nước trực tiếp chỉ đạo số cơ sở trong nội địa tiến hành các hoạt động phá rối an ninh…”

Dĩ nhiên, khi Mỹ đă kư hiệp ước đối tác toàn diện với Hà Nội và công nhận Đảng CSVN, Hà Nội không muốn Mỹ để cho Đảng Việt Tân có những hoạt động như thế nữa. Do đó, Mỹ phải dung cuốn phim "Terror in Little Saigon" để nói chuyện với Hà Nội và Việt Tân.

Mặc dầu trong các cuộc điều tra 5 vụ hạ sát các kư giả gốc Việt nói trên, FBI kết luận rằng cho đến nay, họ chưa có đủ bằng chứng để theo đuổi việc truy tố, nhưng đa số người Việt vẫn tin rằng Mặt Trận đă hạ sát những người này. Chắc chắn chính phủ Hoa Kỳ cũng biết như vậy, nhưng v́ t́nh thế lúc đó, nếu không làm như vậy  Mặt Trận rất khó có thể phát động cuộc kháng chiến, nên FBI làm ngơ.

Bản phúc tŕnh của A.C. Thompson không có đầu, không có đuôi và không đưa ra được yếu tố nào mới có thể khiến phải tái phát động công tố quyền để truy tố thủ phạm. Thompson chỉ kết luận rằng tất cả những người bị hạ sát đều là những người chống Mặt Trận. Những chuyện được kể trong phim không phải là bằng chứng pháp lư. Tuy nhiên, với cuốn phim “Terror in Little Saigon” Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ có thể nói với Hà Nội rằng Hoa Kỳ đang có “biện pháp” đối với Mặt Trận, đồng thời nói với Việt Tân rằng phải điều chỉnh phương thức hoạt động cho phù hợp với t́nh h́nh mới.

A.C. Thompson nói rơ rằng cuốn phim này do Frontline tài trợ, và Frontline th́ được Corporation for Public Broadcasting (CPB) tài trợ một phần. Tiền của CPB do Quốc Hội Hoa Kỳ cấp. Dĩ nhiên, Việt Tân phải gặp các viên chức Hoa Kỳ để biết phải điều chỉnh lại đường lối như thế nào.

PHẢI QUAN TÂM CHUYỆN MỸ “XOAY TRỤC”

Có thể nói trong cộng đồng người Việt hải ngoại hiện nay, không c̣n một tổ chức nào có đủ nhân lực và tài lực để vận động chính trị như hay hơn Việt Tân. Nhưng trong cộng đồng này, cứ thấy ai làm cái ǵ hơn ḿnh là chụp cho nó cái Nón Cối! V́ thế, gần như đi đâu cũng thấy Nón Cối. Có thể nhại thơ của Trần Dần để mô tả t́nh trạng đó: “Tôi bước đi không thấy phố không thấy nhà, chỉ thấy mưa sa trên… đầu Nón Cối.”

Bà Hoàng Dược Thảo khi bị báo Người Việt kiện về tội mạ lỵ phỉ báng v́ cho rằng báo này là của Việt Cộng, bà đă viện dẫn bản thông cáo nhận định báo Người Việt là “tay sai Cộng Sản” của 151 đoàn thể và nhân sĩ để chứng minh, nhưng khi ṭa xét xử chẳng có đoàn thể hay nhân sĩ nào dám ra làm chứng! Cuối cùng bà phải lănh án một ḿnh. V́ vậy đừng quan tâm đến “Nón Cối” làm ǵ.

Nhưng chơi với Mỹ phải luôn quan tâm đến việc Mỹ “xoay trục”. Trước 30.4.1975, các nhà lănh đạo VNCH chẳng biết ǵ đến chuyện Mỹ “xoay trục” nên miền Nam đă mất.

Nhân ngày lễ Tạ Ơn, xin ghi nhớ công ơn những người đă hy sinh cho chính nghĩa tự do.

Ngày 25.11.2015

Lữ Giang

 

 

 

 

 

 


 


 

 

  http://www.chinhnghia.com/

http://chinhnghiaviet.informe.com/forum/

http://nguoidalat.informe.com/forum/

http://chinhnghiamedia.informe.com/forum/

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Your name:


Your email:


Your comments: