BẢN LAI DIỆN MỤC

 

 

Jan 20 - Chính Nghĩa 365  

 

 

 

 

Cái tôi bao giờ cũng đáng ghét. Blaise Pascal nói vậy. Ngược lại đối với chúng tôi, vấn đề “cái tôi” chưa hẳn là đáng ghét . Chúng tôi có một cách nh́n khai phóng về cái tôi của mỗi người.

Con người ai cũng có cái tôi và họ có quyền tự hào về cái tôi chính đáng của họ.

Trong triết học “le moi” là bản ngă, trong văn chương “le moi” là tài hoa và sáng tạo.

Trong lĩnh vực quân sự “le moi” là bản lĩnh chỉ huy, là tài thao lược. Trong khoa học “le moi” là phát kiến.

Trong nghiệp vụ kỹ thuật “le moi” là tay nghề tinh chuyên. Một người chỉ huy cũ có quyền ôn lại những trận đánh hào hùng, có quyền nói về tài thao lược của ông trong việc lấy ít đánh đông, chuyển bại thành thắng mà ông ta đă trải qua.

Một người thợ giỏi, tinh chuyên có quyền nói, quảng cáo về nghiệp vụ kỹ thuật của ḿnh.

Một anh nấu phở có quyền nói về cái tôi của ḿnh như là một tay nấu phở ngon nhất.

Tự hào về những điều ḿnh đă làm được, thể hiện cái tôi, tài hoa, bản lĩnh cao cường, tay nghề cự phách v.. v có thật như vậy, điều đó theo chúng tôi th́ chẳng có ǵ là xấu.

Những “cái tôi” chính đáng như thế mà chúng ta cho là xấu tức là chúng ta sai đấy. Chớ coi thường, nên nhớ dưới chế độ cộng sản, người làm công việc thợ quét trở thành đại biểu nhân dân hơi nhiều.

Có điều chúng ta cần phải biết, mỗi cái tôi là một nét đặc thù riêng biệt khác với tất cả những cái tôi khác. V́ thế chớ vẽ chuyện đem cái tôi của ḿnh ra để so sánh với cái tôi của người này, người nọ.

Cái tôi của anh xịt gián, quét rác apartment không thể nào so sánh với cái tôi của ông quận, ông tỉnh. Cổ nhân đă dạy:“Kinh luân khởi tâm thượng”. Nên cái tôi của một anh bần tiện, hạ lưu làm thế nào mà so với người có bản lĩnh chọc trời khuấy nước.

Con người có chân giá trị của con người. Chân giá trị đó là gia đ́nh, thân thế, gịng dơi, là việc tiếp thu, lĩnh hội sự giáo dục của gia đ́nh, học đường và xă hội một cách đầy đủ. Sở dĩ phải chỉ rơ như vậy v́ cổ nhân đă phán: “Bần cùng sinh đạo tặc. Phú quư khởi đạo tâm.”

Xưa nay mấy người xuất thân bần tiện, nghèo hèn mà được ăn học đến nơi đến chốn. “Ấu bất học lăo hà vi” tuổi thiếu thời học hành chắp vá lớn khôn chẳng khác ǵ hạt giống bị khuyết tật.

Một hạt giống khiếm khuyết tất nhiên không bao giờ trở thành một cây xanh tươi tốt, cho dù ngày nay được ủ trong lồng kiếng. Ngược lại những người tiếp thu đầy đủ căn bản giáo dục của cả ba hệ thống, ví như một hạt giống tốt, có rơi rớt vào bất cứ môi trường khắc nghiệt nào, cũng vẫn đâm chồi nẩy lộc, thành thân cổ thụ.

Nhưng chuyện đời vốn không đơn giản như chúng ta nghĩ. Có những người xuất thân bần tiện, ăn học chẳng được đến nơi, đến chốn. Hiện nay suốt ngày cầm chổi dưới nắng hạ, mưa đông, làm quần quật quanh năm, đồng tiền lương lănh được chẳng đủ để nuôi miệng. Bước ra xă hội kém người, thua đời. Chen chân vào chỗ nào cũng chỉ lộ ra cái ngu muội, dốt nát, tâm hèn, tướng bẩn. Trưởng thượng có cho ngồi chung bàn th́ tự thân cũng thấy lạc lơng, mặc cảm tự ti, chạnh ḷng, tủi phận, dù chẳng ai nỡ xua đuổi.

Nhưng sự va đụng giữa cái tôi của những người có một quá khứ ngon lành hay một hiện tại tốt đẹp luôn luôn làm cho những kẻ suốt đời ch́m đắm trong cuộc sống bần tiện từ thời niên thiếu cho đến đời sống thực tại sinh ra ganh ghét. Chuyện đó là chuyện thường t́nh giữa một cộng đồng đă trải qua một cuộc đổi đời dâu bể, phức tạp như cộng đồng Việt Nam tỵ nạn cộng sản tại Hoa Kỳ ngày hôm nay.

Nhưng phản phúc cỡ như Lê Ngọc Diệp, Phạm Khắc Đông, Nguyễn Mậu Hiệp th́ quả là hiếm thấy.

 

Bản Lai Diện Mục 3 Tên

Bước chân đến Hoa Kỳ vài tháng là tôi dính ngay vào với báo chí. Từ việc viết tay trái, đến bán thời gian và trở thành chuyên nghiệp đều theo đà phát triển của tờ báo.

Cổ nhân đă dạy: “hữu xạ tự nhiên hương” nên chúng tôi không quan tâm đến những ǵ một vài tờ báo của băng đảng Phở Ḅ Việt Tân mới mở mắt chào đời múa may trong thời gian gần đây để phục vụ cho mưu đồ phá hoại cộng đồng. Không quan tâm nhưng vẫn biết và thật sự buồn cười khi được một số thân chủ nói cho biết cách thức làm báo của Lê Ngọc Diệp, Đông Gián Mối, Nguyễn Mậu Hiệp.

Lê Ngọc Diệp th́ đă từng bị Thái Quốc Mưu chửi nhiều lần về tội chuyên đi nói xấu báo khác. Riêng với tôi trước đây cũng đă có lần nhắc nhẹ Lê Ngọc Diệp là không nên làm báo kiểu như vậy. Thương gia, nghiệp chủ đều là những người hiểu biết, nhận thức đàng hoàng.

Nhắc nhẹ thôi v́ dù sao giữa tôi và Lê Ngọc Diệp cũng có t́nh sư đệ. Sư đệ là v́ Lê Ngọc Diệp đă tự ḿnh mang rượu đến đền ơn tôi, gọi tôi là sư phụ sau khi từng vài lần cầu cứu về mặt kỹ thuật khi computer của Diệp bị hóc ngay khi làm báo. Mấy tháng trước tên đệ tử này c̣n rủ tôi mua lại Phở Ḥa nhưng sau đó vài tháng là phản sư ngay.

Phần về Phạm Khắc Đông, Nguyễn Mậu Hiệp c̣n khiến tôi thấy kỳ cục hơn. Mấy năm vợ chồng Phạm Khắc Đông, Nguyễn Mậu Hiệp đến kết giao với chúng tôi đều được tiếp đăi như tân khách. Gia đ́nh chúng tôi vốn trân trọng anh em, bè bạn; khi nghe một số anh em nói với tôi rằng:

- “ Thằng Đông, thằng Hiệp nó bây giờ lại trở cờ theo đuôi bọn Việt Tân viết chửi ông đấy. Ông viết lại đi chứ”

Tôi cười :“Đời nay lắm chuyện nực cười tới mức có kẻ ngu đần đến độ tự vả vào mặt ḿnh.”

- Sao ông lại nói vậy?

- Ông quên Đông Gián Mối đă từng nhờ tôi đại diện tông môn nhà hắn đi hỏi vợ cho con hắn sao?

- !!!!!!

Chúng tôi không nói về vấn đề vật chất. Nước Mỹ không ai nghèo đói đến mức phải đi ăn cơm, uống rượu nhà người. mà phải mời mọc năm lần bảy lượt chưa chắc bạn đă tới. Nhưng khi đă đồng ư tới là v́ t́nh nghĩa. Nhưng phường bất nghĩa, phản phúc th́ vốn mau quên như vậy đấy quư vị. C̣n với chúng tôi đủ nhân nghĩa và nhận thức để không sống theo thói bất cận nhân t́nh nên chẳng đặng đừng mới phải viết những ḍng này để Đông Gián Mối biết rằng chúng tôi khinh hắn đến mức xem việc hắn viết mỉa mai về chúng tôi chẳng khác ǵ tự mỉa mai tổ tông nhà hắn thôi.

Con người muốn mỉa mai người khác phải có tài trí, kiến thức uyên bác hơn người mới có thể biết cách để mỉa mai. Con người cầm bút muốn viết đâu ra đấy phải từng trải, có bản lĩnh sống, có vốn sống, kinh qua thăng trầm vinh nhục, đọc và hiểu chữ nghĩa tường tận mới vận dụng được sức mạnh thần kỳ của ng̣i bút.

Đông Gián Mối có ǵ trong đầu. Nghề gơ đầu trẻ chăng? Ngắn ngủi quá!

Hiểu biết chăng ? Biết được tế bào h́nh que, con gián, con mối, con kiến.. v.v.. là hiểu biết sao?

Có may chăng là thu được tên đệ tử đại ngu là Nguyễn Mậu Hiệp rồi rủ nhau đi làm tay sai rẻ tiền cho băng đảng bịp bợm Phở Ḅ Việt Tân mà thôi.

 

 

Nguyễn Mậu Hiệp

Ốc chưa mang nổi ḿnh ốc bày tṛ làm cọc cho rêu. Nghe một số anh em nói lại Nguyễn Mậu Hiệp lộng ngôn ai cần ǵ cứ gọi hắn 24/24 chúng tôi chỉ biết... cười.

Nhớ lại thời kỳ Nguyễn Mậu Hiệp bợ đỡ Đông Gián Mối để mong học được cái nghề xịt gián mà chúng tôi ngao ngán. Học nghề để kiếm cơm nuôi gia đ́nh là một điều tốt. Nhưng bợ đỡ đến nỗi hàng ngày thức dậy là đi rước vợ chồng Đông Gián Mối đến nhà ăn sáng và uống cà phê th́ đủ thấy chỉ có hạng người không biết liêm sỉ mới làm được.

Kết cục, sự nịnh nọt bợ đỡ đâu nâng cao được khả năng - kiến thức - tŕnh độ. Cái ngu dốt có dấu đến đâu cũng ḷi ra. Hiệp ít học, dốt quá nên cứ cầm vào cuốn sách English là đầu óc rối mù mắt hoa, đầu váng, chân xiêu v́ “hiện tượng năo bộ quá tải” của loại cóc nhái muốn làm lớn hoặc giả bị “hội chứng xơ hóa năo bộ” do bệnh đói lâu ngày ở vùng kinh tế mới.

Rốt cuộc “xôi hỏng bỏng không” công lao nịnh bợ chẳng dẫn tới đâu. Mảnh license xịt gián cứ lửng lơ với hoài không tới. Bớt láo lếu đi chú em! Cố gắng làm tốt công việc quét dọn nhà thờ, apartment cho sạch sẽ. Đó là cái job câu cơm để góp sức với vợ nuôi nấng con cái cho nên người. Nam nhi mà bám mồ hôi vợ hoài c̣n ǵ là chí khí.

Ngày c̣n ở trong vùng “kinh tế mới” Việt Nam, vợ đau, con bệnh không tiền v́ bất tài không thuốc thang chạy chữa được cho vợ con phải ăn xin nhà Chúa c̣n đổ lỗi cho Việt Cộng được. Trên xứ sở này mọi người đều có cơ hội để chứng tỏ chân tài, thực học của ḿnh mà chuyện trong nhà chẳng lo xong, lại đi huênh hoang khoác lác chỉ tổ làm tṛ cười cho thiên hạ.

Tái tài trợ căn nhà, rút ra được tám ngh́n bạc hùn hạp với Đông gián mối để ra báo đă tưởng rằng “một bước thành nhân”.

Nếu làm báo được như các bậc đàn anh th́ làm. Có ai làm báo bằng cách đi nói bậy về báo khác như đám Lê Ngọc Diệp đâu. Trong khi tờ báo của ḿnh như gà con mới nở. Số phát hành hạn chế non già 1000 tờ.

Bản thân Nguyễn Mậu Hiệp đi đến đâu bị đuổi ra, mang nhục đến đấy chính v́ nhân diện phản phúc, tướng mạo ốm đói, ăn nói láo khoét do cái chất vô học đă thành bản chất không gột rửa được.

“Cư cửu kiến nhân tâm”, ở lâu mới thấy ḷng người. Đến nay Atlanta chẳng mấy người không biết hạng như Nguyễn Mậu Hiệp là điển h́nh của dạng “bần bất nghĩa” lại háo danh.

Bọn Việt Tân cho nó tí danh hăo, tiền c̣m, được lên tiếng bài tiết vào tai của đám cu li dốt nát mạt hạng, là bảo nó chửi bố nó, thầy nó. Nó cũng không từ.

Ở đời những kẻ không biết tự lượng sức ḿnh thật chẳng khác những ǵ mà La Fontaine đă viết trong bài học ngụ ngôn thuở trước khi những cậu bé mới cắp sách đến trường: “La Grenouille qui veut se faire aussi grosse que le Boeuf.”

Cái tôi của con nhái muốn to bằng con ḅ mà ráng bơm cho nhiều hơi vào bụng quá th́ nổ tung, mất mạng.

Lá bùa của bọn cùi hủi Việt Tân chẳng thể làm cho con nhái thành con ḅ được.

 

 

Kim Âu

 

US Senator John McCain , Kim Âu Hà văn Sơn

NT Kiên , UCV Bob Barr, Kim Âu Hà văn Sơn

 

 

 

 

 

Nguyễn Thái Kiên , Kim Âu Hà văn Sơn, Cố vấn an ninh đặc biệt của Reagan-Tỷ phú Ross Perot,Tŕnh A Sám

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

MINH THỊ

 

Bài trong trang này nhằm cung cấp thông tin phục vụ yêu cầu tham khảo, điều nghiên của Người Việt Quốc Gia trong tinh thần "tri kỷ, tri bỉ", " biết ta, biết địch" để nhận rơ những âm mưu, quỷ kế, ngôn từ và hành động của kẻ thù và có phản ứng, đối sách kịp thời.

  Trang Chủ . Kim Âu . Lưu Trữ. Báo Chí . RFI . RFA . Tác Giả . Chính Trị . Văn Nghệ . Khoa Học . Mục Lục . Quảng Cáo . Photo . Photo 1. Tinh Hoa ***