US Senator John McCain , Kim Âu Hà văn Sơn
NT Kiên , UCV Bob Barr, Kim Âu Hà văn Sơn
Nguyễn Thái Kiên , Kim Âu Hà văn Sơn, Cố vấn an ninh đặc biệt của Reagan-Tỷ phú Ross Perot,Tŕnh A Sám
Viet Nam The Real Story Videos
Chiến Tranh Việt Nam Videos
Sức Mạnh Chính Nghĩa Videos
Hải Chiến Hoàng Sa Videos
San Jose phản ứng với Bùi Tín
Sĩ khí rụt rè gà phải cáo
Sau cuộc biểu t́nh của đồng bào tẩy chay việc đưa Bùi Tín đến San Jose nói chuyện tại thư viện Martin L. King. Mọi việc tưởng như đă chấm dứt nhưng h́nh như không cam tâm với thất bại nên nhóm tổ chức đă t́m mọi cách để Bùi Tín được tiếp tục lên tiếng…
Khốn khổ thay! Ông LS Nguyễn Tâm lại nhảy vào cuộc. Điều này cho thấy dù là luật sư nhưng ông Nguyễn Tâm lại quá dở về mưu cơ của người cộng sản. Vô t́nh hay cố ư, ông Nguyễn Tâm đă tiếp tay bắc loa dương thanh cho Bùi Tín rót mật độc vào tai của đồng bào. Ông Nguyễn Tâm là người có thừa tiếng tăm qua vụ giúp báo chí chống lại vụ kiện của bọn Kháng Chiến Ma. Ông cũng tham gia vào nhiều sự việc liên quan đến cộng đồng. Nhiệt tâm của ông Nguyễn Tâm, chúng tôi (Kim Âu) ghi nhận và có ḷng cảm mến. Nhưng với câu chuyện ngày hôm nay. Chúng tôi mong mỏi ông chính thức xin lỗi đồng hương và Người Việt Quốc Gia v́ cú đà đao (trở giáo) quá nhanh của ông. Ông Tâm đă tỏ ra thiếu lập trường khi chính ông đă nói: ”Tôi đă e rằng những người trong BTC c̣n tỏ ra hơi ngây thơ, chưa thực sự biết sợ cộng sản thứ thiệt là ǵ cả, với bản chất lừa lọc và tàn ác của họ, th́ chúng ta đă thua và vẫn tiếp tục thua trong việc tạo diễn đàn cho họ tuyên truyền.” … để rồi làm ngược lại.
Tất nhiên chẳng ai bị thương hay mất mạng v́ cú đà đao mà ngược lại cú đà đao này làm hại cái tật hậu đậu, dễ dao động v́ phi lập trường của chính ông. Lẽ dễ hiểu, ông Nguyễn Tâm chỉ đại diện cho phần thiếu sáng suốt trong đầu ông (cũng như những người quốc gia ngây thơ nếu có trong ban tổ chức) chứ không đại diện cho trí tuệ của toàn khối Người Việt Quốc Gia. Ông Nguyễn Tâm cần biết những điều ông chưa biết và ông muốn học hỏi ông Bùi Tín đó là nhu cầu của cá nhân ông và chỉ có thế.
Lẽ ra chúng tôi không có ư kiến nếu ông Nguyễn Tâm không thuyết giảng về vấn đề tự do ngôn luận, hội họp, trong xă hội dân chủ, văn minh như một khai phá cho con đường đối thoại ḥa hợp, ḥa giải với Việt Cộng trong tinh thần dân chủ, tương kính.
Nói trắng ra là qua cách phát ngôn của ông trong tương lai đại khối Người Việt Quốc Gia Chân Chính không nên ngăn cản, chống đối mà nên hợp tác với Việt Cộng và tay sai để tổ chức thật nhiều những buổi thuyết tŕnh như vậy.
trích LS Nguyễn Tâm:
” Thứ nhất: Tôi quan niệm rằng ta đừng nhắm mắt để rồi nguyền rủa bóng tối. Ít nhất là phải ra sức t́m hiểu đối phương, và phương cách t́m hiểu hay nhất, hơn hẳn các nguồn tài liệu gián tiếp, là trực tiếp nghe từ miệng của đối phương trả lời câu chất vấn của ḿnh. Thứ hai (và có lẽ quan trọng hơn) là: Nếu ta nói rằng ḿnh đấu tranh cho tự do dân chủ, th́ tự chính bản thân ḿnh phải thật sự có ư thức, tinh thần, và hành động tự do dân chủ trước cái đă. Không được treo đầu heo bán thịt chó. Không được lươn lẹo, che giấu, bịt miệng, chà đạp và áp bức theo kiểu cộng sản được mà miệng th́ rêu rao tự do dân chủ (như CSVN đang làm). Ngược lại, nên đưa mọi việc ra ánh sáng, đối thọai công khai, dẫn chứng minh bạch, và trao đổi thẳng thắn để nhận diện chính xác ai là bạn, ai là thù, phải trái phân minh. Đấy mới chính là thể hiện cái tinh thần tự do dân chủ mà ta hằng mong ước, nêu cao, và đấu tranh. Thêm nữa, sống tại Mỹ, là xứ văn minh và tự do dân chủ nhất thế giới, ta đă học được vô vàn bài học qúy giá về sân chơi chính trị, cũng như các sinh họat dân chủ của mọi cấp, mọi giới trong sinh họat hằng ngày, từ hàng xóm (neighborhood association) đến học khu (school district) đến nghị viên (city council) hay lên đến cấp tổng thống, quốc hội, v.v.. Chuyện đối chất công khai (public debate) là một sinh họat căn bản nhất để thực thi và tranh đấu cho tự do dân chủ và bảo vệ nền pháp trị của dân và v́ dân, khác với chế độ độc tài đảng trị như CSVN mà tất cả chúng ta đều chê trách.
hết trích LS Nguyễn Tâm:
Tôi không hiểu email của tôi phủ bác việc đối chất, ông Liên Thành có đọc hay không nhưng tôi rất hài ḷng với hành xử của ông bạn cũ. Sở dĩ không cần phải đối chất v́ “Vụ thảm sát Mậu Thân” đă trở thành lịch sử, mọi sự tranh căi ngày hôm nay không thay đổi được lịch sử. Một anh cộng sản dù có là Uỷ Viên Bộ Chính Trị thậm chí là Tổng Bí Thư nói thật hay nói dối, nhận tội hay chối tội, kiểm thảo hay sửa sai đều không thay đổi được lịch sử, không bôi xóa được bản chất khát máu của những người cộng sản. Huống chi Bùi Tín. Có đúng thế không quư vị?
Việc bác Vơ Tử Đản đến để kết tội Bùi Tín tội giết cụ thân sinh của ông là việc cần làm v́ thù nhà và ông đă làm một cách trọn vẹn, dũng cảm. Đáng trách là một số đông người quốc gia đă không phản ứng mạnh với tên côn đồ Ba Vân. Việc ông Vơ Tử Đản tự nhận không đủ khả năng lư luận với tên cộng sản lươn lẹo như BùiTín là chuyện có thể chấp nhận được. Đó là sự khiêm tốn của một người chấp nhận chưa thông hiểu những thủ đoạn của người cộng sản.
Nhưng việc ông Nguyễn Tâm bị Trương Bổn Tài sút lọt lưới và trở thành người có tội nặng nhất khi giúp cho 7 người trong BTC mà ông cho là ngây thơ hoàn thành mỹ măn công tác của họ mới là điều làm cho chúng tôi ngạc nhiên.
Như quư vị đă thấy, ông Nguyễn Tâm vốn là một người có thái độ chống lại việc mời Bùi Tín đến San Jose đột nhiên trở thành người nhiệt t́nh cho phép “những sản phẩm phế thải của Việt Cộng” có quyền ngồi ngang hàng với chúng ta để bàn tới tiền đồ của quốc gia dân tộc. Rồi cũng chính ông Nguyễn Tâm chứ không ai khác công khai ca tụng Bùi Tín, giúp Bùi Tín ngạo mạn cho rằng ông ta “hiến dâng bàn giao trái tim, trí tuệ và lư tưởng dân chủ của tôi cho 88 triệu người Việt Nam”.
Qua video buổi nói chuyện, chúng tôi thấy LS Nguyễn Tâm khá hoạt bát, có chuẩn bị và rất tự tin vào thế thắng của ḿnh nhưng thật ra ông chỉ quen "deposition" chứ chưa từng đối đầu Việt Cộng trong thực tế nên không thể nào hiểu được bản lai diện mục của họ.
Người cộng sản đứng trước những trường hợp khó khăn họ tṛn như những ḥn bi nên lăn chỗ nào cũng được, quái dị hơn viên bi đó lại bằng cao su nên nó có thể lớn lên hay thu nhỏ lại để vừa lọt qua mọi kẽ hở.
Nếu muốn nói đến “khổ nhục kế” th́ thưa với quư diễn đàn LS Nguyễn Tâm đă dính “khổ nhục kế” của Bùi Tín. Trong toàn buổi nói chuyện Bùi Tín nhũn như con chi chi. Tội lỗi, sai lầm quá khứ nhận hết, “thành khẩn” ăn năn hối tiếc.....
Ls Nguyễn Tâm tưởng rằng ḿnh thắng với ba cái clip âm thanh và h́nh ảnh bằng chứng. Và ông cao hứng bắt Bùi Tín công khai nhận lỗi với toàn thể dân tộc Việt Nam.
Thật t́nh hành động đó làm tôi thấy tội nghiệp cho Bùi Tín và thực sự không hài ḷng.
Ông Nguyễn Tâm đánh giá Bùi Tín quá cao trong khi ông ta chỉ là một cán bộ trung cấp, một nhà báo đi theo đoàn quân cưỡng chiếm Sài G̣n và t́nh cờ quá giang vào giây phút sau cùng của chế độ VNCH. Sáu năm sau, năm 1981 Bùi Tín mới lên đại tá.
Nếu đại khối Người Việt Hải Ngoại ai cũng nâng một cán bộ trung cấp của Việt Cộng lên một tầm vóc “vĩ đại” như ông Nguyễn Tâm và đám chính khứa nhà quàn, tẩu tướng lưu manh, khoa bảng hoạt đầu th́ xin lỗi quư vị, tốt nhất quư vị đừng tưởng tới giấc mơ quang phục.
V́ ở quốc nội hiện nay “đầu đường đại tá vá xe, cuối đường thiếu tướng bán chè đậu đen” mà thôi.
Nhưng ông Nguyễn Tâm bản lĩnh c̣n quá non nên đánh giá lầm người, tất nhiên đại bại. Tôi xin ghi lại nguyên văn đoạn Bùi Tín xin lỗi để toàn thể diễn đàn nhận định.
Trích đoạn Bùi Tín xin lỗi:
“Tôi đă trả lời tất cả, tôi nhận là trong khi ở dưới chế độ độc đảng là đă phạm những cái sai lầm do bị ảnh hưởng cho ḿnh là một cán bộ, một thành phần, một đảng viên phải theo tất cả những nghị quyết của họ.Thế c̣n th́ ở đây là cuộc gặp gỡ riêng tư cùa một báo tôi nghĩ là, tôi không thể, tôi không cần làm cái ǵ quá cái mức mà cái quan hệ phỏng vấn cuả một công dân tự do với LS Nguyễn Tâm. Tôi nghĩ tất cả những ư kiến đủ cho đồng bào hiểu tôi, đánh giá tôi và nếu tôi có lầm lỡ th́ cũng tha thứ cho tôi và đồng thời cũng biết những cái ǵ gọi là cái cống hiến của tôi……..
Tôi nghĩ rằng là tất cả tôi ra làm sao, tôi xác định phần trách nhiệm của ḿnh trong lịch sử như thế nào th́ đồng bào đọc những tác phẩm của tôi, và nghe những buổi phát biểu của tôi, và đọc hàng trăm bài báo của tôi th́ tự ḿnh mỗi một người sẽ có quyền đánh giá về tôi và tôi không ân hận ǵ về việc tôi đang đóng góp cho phong trào dân chủ. Nhưng mà tôi rất ân hận là cái quăng thời gian trước đây đă nằm trong chế độ đó và tôi cũng chịu cái phần trách nhiệm nhưng mà tôi có thể xác định là 21 năm nay sự cống hiến nhỏ bé của tôi đă bù đắp lại tất cả những cái ǵ tôi đă làm sai lầm dưới cái chế độ cộng sản. Và 21 năm nay tôi thấy tôi đă có ích hơn cho nhân dân cho xă hội, cho dân tộc hơn là khác hẳn với thời kỳ trước đây cho nên dù khó khăn, gian khổ, tôi không hề ân hận và không ai có thể chiêu hồi tôi trở về nước lúc này và tôi quyết tâm tham gia phần tri thức nhỏ bé của tôi vào phong trào dân chủ.”
Hết trích
Xin lỗi như thế có nghĩa là không xin lỗi ǵ cả. Đó là một cú hồi mă thương quá độc. Nhưng không sao, Người Việt Quốc Gia Chân Chính như chúng tôi đâu có khờ như thế.
Đối với chúng tôi th́ Bùi Tín chỉ là một anh nhà báo t́nh cờ được quá giang chứ chẳng có vai tṛ và trách nhiệm nào trong lịch sử để vơ vào.
Và đây là những ǵ Bùi Tín đă viết, đă cống hiến để “đồng bào hiểu tôi, đánh giá tôi”, Bùi Tín đă viết trong “Mây Mù Thế Kỷ” về một bọn vô liêm sỉ mạt hạng tự nhận là trí thức, chính khứa, tướng lănh cách đây hơn hai mươi năm đă gặp Bùi Tín để “tŕnh bày nguyện vọng” để khỏi lỡ cơ hội “ngh́n năm một thuở” như Nguyễn Xuân Vinh , Nguyễn Khắc B́nh, Nguyễn văn Canh, đảng Việt Tân, v.v... như sau: "Tôi đă gặp một số vị trong chế độ Sài-g̣n cũ, có vị là trung tướng nói với tôi rằng "Nếu chúng tôi chiến thắng, tức miền Nam thắng miền Bắc, không chắc chính sách của chúng tôi đối với các ông đă hơn ǵ so với chính sách của các ông đối với chúng tôi. Có khi chúng tôi lại có những trại giam tàn bạo hơn."Ngay một số trí thức từng ở trong chính quyền miền Nam cũng tỏ ra phủ nhận bộ máy lănh đạo của chế độ VNCH trước đây và phủ nhận cả lá cờ vàng ba sọc đỏ. Nhiều người trước đây đă là viên chức cao cấp trong chính quyền miền Nam đă nói với chúng tôi: "Chúng tôi muốn quên lá cờ vàng ba sọc đỏ đi v́ nó tiêu biểu cho một chể độ quan liêu quân phiệt, tham nhũng và thối nát, chúng tôi không muốn thừa nhận lá cờ ấy. Chế độ ấy đă thất trận, thất trận do thối nát, thiếu sáng suốt, phải bỏ chạy ra nước ngoài."
Và tất nhiên Bùi Tín chẳng c̣n ngại ngần ǵ cái đám “hàng thần lơ láo” giá áo túi cơm ấy để hạ bút phán một câu xanh rờn:
“Ở trong nước, đồng bào ta, kể cả những người từng sống trong chế độ Sài-g̣n cũ, cũng không nuối tiếc và hy vọng ǵ về những người "quốc gia" ở nước ngoài, v́ họ không tác động có hiệu quả đối với đất nước, trong khi phần đông họ chỉ cổ vũ hận thù và một thời gian c̣n có không ít người chủ trương dùng bạo lực."
Loại trí thức, tướng lănh, chính khứa này thật nhan nhản đếm không hết. Chúng tôi không đủ kiên nhẫn để liệt kê tên họ của chúng mà lỡ thiếu một số tên trong danh sách là bọn chúng sẽ cho là tôi bất công khiến chúng lỡ thời cơ “lập công dâng bác”. Nhưng bọn này h́nh như mù nên không thấy Bùi Tín đời nào thèm để mắt đến bọn chúng. Bùi Tín đă nhận xét :"Tôi xin nói thật rằng những người "quốc gia"chưa tạo được niềm tin đối với đồng bào trong nước. Bà con ta đại khối gần 80 triệu người trong nước, tuy bị bộ máy tuyên truyền trong nước khống chế, điều kiện hóa, đă qua kinh nghiệm bản thân, hiểu được sự thật, chán ngấy với sự lănh đạo cổ lỗ của đảng cộng sản, nhưng vẫn chưa được thuyết phục bởi người"quốc gia". Có người tuy biết rơ sự thật, hiểu t́nh h́nh đất nước, nếu phải lựa chọn, họ vẫn lựa chọn những người "cộng sản" hơn là người "quốc gia". Không phải họ mù quáng đâu mà họ thận trọng. Họ cần t́m hiểu, đánh giá qua thực tế đă. Họ băn khoăn tự hỏi: những người quốc gia từng cầm quyền ở miền Nam, từng có cơ hội biểu lộ khả năng kinh bang tế thế, sao lại gắn ḿnh với thực dân Pháp? sao không xây dựng được miền Nam cho tốt đẹp? sao lại thất bại đến thế trong chiến tranh? Nay để họ cầm quyền th́ sẽ ra sao? Họ đă nh́n lại ḿnh ra sao? Hơn nữa họ hận thù như vậy th́ họ sẽ trả thù như thế nào?"
Viết như thế có nghĩa Bùi Tín đá đít bọn này ra ngoài sự nghiệp tiếp thu và b́nh định hải ngoại của Việt Cộng, không cho bọn này một tấc đất cắm dùi dù là đất Hoa Kỳ.
Ấy thế mà lũ súc vật, phản phúc này vẫn ra sức tiếp tay cho hắn nên Bùi Tín cùng Nguyễn chí Thiện từng được đài Sinh Bắc Tử Nam đưa lên nói nhăng, nói cuội. Bọn truyền thông và truyền h́nh bất lương này ngoài mặt vẫn gỉa danh nịnh bợ mấy anh lính Việt Nam Cộng Ḥa qua vài bản nhạc “thời chinh chiến”, cho ca công mặc áo trận, đội nón sắt nhưng đó chỉ là vở tuồng để che mắt thiên hạ không cho nh́n thấy chúng đă đưa Bùi Tín lên như một biểu tượng tiếp thu hải ngoại v́ Bùi Tín vẫn tự nhận hắn là người tiếp nhận sự đầu hàng của Dương văn Minh ngày 30- 4-1975.
Kể từ ngày khối cộng sản ở Liên Xô - Đông Âu tan ră; đảng cộng sản Việt Nam đă tung ra quốc ngoại nhiều con bài từ thấp đến cao, đồng thời kích hoạt những thành phần nằm vùng vốn đă lặn sâu, trèo cao nhằm thực hiện kế hoạch “chống đảng để cứu đảng và chống đảng để thu phục và b́nh định hải ngoại”.
Tại sao bọn Việt Cộng phải đưa ra kế hoạch này? Câu trả lời rất rơ là sự sụp đổ của Liên Xô và Đông Âu nằm ngoài sự trù liệu của đảng cộng sản Việt Nam khiến cho chúng mất phương hướng, hoảng sợ khi chủ nghĩa cộng sản tan ră từ gốc nên chúng tiến hành đánh chặn từ xa.
Đám nằm vùng của chúng đă nghiên cứu rơ về tính chất vô tổ chức, thiếu định hướng, vô chính phủ và chia rẽ của khối người Việt tỵ nạn có hận thù với chúng nên chúng khoét sâu vào những yếu điểm đó bằng mọi cách.
Chúng biết rơ đại bộ phận Người Việt Quốc Gia Tỵ Nạn Cộng Sản căm thù Việt Cộng, chưa lật đổ được chúng th́ phải nguyền rủa cho hả dạ.
Nắm vững tâm lư này “những sản phẩm xă hội chủ nghĩa xuất ra hải ngoại” chỉ cần tung lên một loạt bài chửi bới Việt Cộng tận t́nh, kèm theo vài buổi phỏng vấn của mấy đài phát thanh, phát rồ, đài truyền h́nh truyền nhiễm là mau chóng trở thành lănh tụ chống cộng.
Phương thức này thể hiện rất rơ qua việc những con bài tung ra hải ngoại hay ở quốc nội đều chống đảng, chửi đảng rất kịch liệt. Bọn người này chẳng những nỏ mồm, nỏ miệng chửi rủa mà c̣n được in sách để phổ biến tràn lan ở hải ngoại, ngoài mục đích kinh tài c̣n nhanh chóng trở thành những lănh tụ, chiến sĩ chống cộng, thần tượng của những thành phần đầu óc chính trị non nớt.
Thành công lớn nhất của Tổng Cục Phản Gián Yết Kiêu trong kế hoạch này chính là việc biến được những “sản phẩm xă hội chủ nghĩa thuộc loại hàng phế thải” như: Việt Thường, Trần Nhu, Nguyễn Chí Thiện, Đoàn Viết Hoạt, Dương Thu Hương, Bùi Tín, Vũ Thư Hiên, Nguyễn Thanh Giang, Nguyễn Hộ, Nguyễn văn Trấn, Trần Độ, Hoàng Minh Chính, Đỗ Nam Hải, Nguyễn Chính Kết, Bùi Kim Thành, Nguyễn văn Lư, Lê Thị Công Nhân thành những ngôi sao vụt sáng, những lănh tụ đấu tranh có những thời đoạn gần như chi phối và lũng đoạn mọi phong trào chống cộng ở hải ngoại.
Bọn dân chủ cuội này muốn đám con rối tay sai ở hải ngoại ngọ ngoạy để kiếm chác cung phụng cho chúng, chỉ cần bật công tắc bằng cách tung ra một bản tin Nguyễn văn Lư bị “stroke”, Lê Thị Công Nhân bị bao vây..v.v là lập tức nơi nơi tổ chức quyên góp, thu vén đô la mồ hôi nước mắt của đồng bào làm giàu cho Tổng Cục Phản Gián Yết Kiêu
Nhưng nếu ai nhận xét kỹ, sẽ phát giác ra điều kỳ lạ nhất là tất cả những con người này chưa từng và không hề có đóng góp mảy may ǵ cho “sự nghiệp chống cộng của dân tộc Việt Nam”
Thậm chí tên nào càng có thâm niên đảng tịch, từng đảm nhiệm những chức vụ gây ra nợ máu tàn hại với dân tộc Việt Nam như Hoàng Minh Chính, Trần Độ, Nguyễn văn Trấn, Nguyễn Hộ, Nguyễn Thanh Giang lại càng được đội lên đầu, lên cổ để tôn vinh, bái lạy, đưa tang.
Trong khi những người anh hùng đích thực đă hy sinh tận hiến tuổi xuân, thân thể và tính mạng để chiến đấu chống cộng bảo quốc, an dân lại ch́m trong quên lăng, thậm chí bị vu chụp, bôi nhọ.
Nhưng lại rất là trái khoáy khi những hành động gọi là đấu tranh dân chủ, tự do cho quốc nội hiện nay của họ không hề nhằm vào việc quảng bá, phổ biến cho đồng bào quốc nội biết t́nh h́nh để đứng dậy đấu tranh mà chỉ toàn chụp h́nh, quay phim tŕnh diễn với đồng bào hải ngoại; thâu âm các vở "kịch lói" cho đài phát thanh hải ngoại phục vụ cho việc những cuộc quyên góp của những tên hoạt đầu chính trị, những trên lưu manh đội lốt sư cha như Nguyễn Hữu Lễ, Thích Nhất Hạnh, những bọn thảo khấu dựng chiêu bài ái quốc, những tên tráo bài ba lá như Hoàng Cơ Định, Lư Thái Hùng, Trần Quốc Bảo, các tổ chức Mặt Trợn Việt Tân, Tổ Chức Phục Hưng, những bọn theo đóm ăn tàn qua những cuộc quyên góp như Phong Trào Yểm Trợ Đấu Tranh Dân Chủ Quốc Nội, Đáp Lời Sông Núi v.v.v. Chính bọn lưu manh trơ tráo hành nghề quyên góp đó đă tiếp tay đắc lực cho Tổng Cục Phản Gián Yết Kiêu giăng cạm bẫy bức hại những người yêu nước.
Đấu tranh Chống Cộng mà tuân theo sự chỉ đạo của bọn t́nh báo phái khiển cộng sản, tôn đội các lá bài rẻ tiền của chúng lên để dẫn dắt, chỉ đạo phong trào, mặt trận chống cộng ở hải ngoại. th́ đương nhiên tập đoàn cộng sản sẽ muôn năm trường trị.
Bàn chuyện hiện t́nh đất nước với “những sản phẩm phế thải hay t́nh báo
phái khiển của Việt Cộng” th́ Người Việt Quốc Gia đạt được mục tiêu nào?
Tiến thêm được bước nào để làm thay đổi hiện t́nh đất nước?
Chắc chắn là không có ǵ cả mà vô h́nh chung “chúng ta đội thứ cặn bă của Việt Cộng thải ra” lên làm minh chủ, làm những nhà cố vấn, những người lănh đạo trong mọi phong trào đấu tranh chống cộng.
Thật không vui khi phải viết bài phân tích sai lầm của một người mà ḿnh có ḷng quư mến! Ông Nguyễn Tâm xem ra cũng khá già dặn tuổi đời nhưng quá sức non nớt về chính trị. Những điều ông tán dương Bùi Tín thật quá lời và đó là của cá nhân ông mà thôi.
Việc ông chất vấn hay đối thoại với ông Bùi Tín cuối cùng có thể chỉ là một màn kịch để hoàn tất mục đích kêu gọi, hô hào "Quên đi quá khứ, Xóa bỏ hận thù" tiến tới "Ḥa giải, Ḥa hợp". Lập 4 quỹ t́nh thương như đặc công đỏ Bùi Tín đề nghị. Vận động để Cờ Vàng cho cờ đỏ chung chỗ; KHUYÊN con em người tị nạn cộng sản H̉A ĐỒNG với du sinh, con em TƯ BẢN ĐỎ! Kêu gọi đầu tư làm ăn, làm từ thiện, quyên góp t́nh thương cho Việt Nam.
Không có lư v́ những mục đích như vậy mà ông Nguyễn Tâm cao giọng rao giảng về tự do, dân chủ trong khi quyền tự do ngôn luận, tổ chức hội họp, tự do biểu t́nh của cả hai bên đều được tôn trọng.
Tự do của một con người phải có giới hạn, tránh xúc phạm đến tự do của người khác và hăy làm chủ được bản thân trước khi đ̣i hỏi được đối xử dân chủ.
Kim Âu
June 26-2012
Vũ Huynh Trưởng
Tại sao chúng ta lại cứ phải chê bai, khích bác nhau ?
Đă 37 năm từ ngày mất nước, đă 20 năm từ ngày có chương tŕnh HO. Chúng ta loay hoay măi chẳng t́m đâu ra được Minh Quân. Cả nước gần chín chục triệu dân cũng ṃ không ra; v́ thế dân cả nước vẫn trầm luân từ bao lâu nay. Ở trong nước th́ bọn VC thống trị tàn ác tung hoành, hành hạ những người đưa ư kiến đ̣i dân chủ tự do.
Ở Hải ngoại ai cũng có quyền đưa ư kiến, chẳng ai có quyền quyết định, mọi chuyện, mọi ư trở thành hổ lốn, cá mè một lứa, căi nhau loạn xạ, chê bai, thậm chí căi nhau, chửi nhau, vu oan giá họa cho nhau những điều tầm bậy không hề có.Thôi th́ những ai đồng ư kiến với nhau th́ đứng lại với nhau mà làm việc cho có lợi cho đất nước. Ḿnh đâu có quyền hành ǵ để ép buộc người khác, nhóm khác phải nghe ḿnh.Bây giờ với phương tiện thông tin liên lạc nhanh chóng hiện đại. Tôi đề nghị những vị nào tài ba hăy đứng ra để kêu gọi, tập họp lại đưa ra kế sách làm đi. Nếu không làm được th́ hợp tác với nhóm nào ḿnh cảm thấy thích hợp, tham gia mà làm, đừng chê, đừng chửi người khác, nhóm khác. Có như vậy may ra làm được việc lớn.
Xin góp ư kiến bấy nhiêu cũng quư vị.
Trân trọng.
Vũ Huynh Trưởng
Kính diễn đàn
Một sự việc diễn tŕnh được công khai hóa của bất cứ con người nào, tập thề hay hội đoàn nào đều phải nhận chịu sự phán xét của công luận. Nếu ông LS Nguyễn Tâm và ông Bùi Tín đi vào địa điển riêng nào đó nói chuyện hay bàn thảo, chúng tôi miễn ư kiến.. Ông Vũ Huynh Trưởng khỏi cần đề nghị ǵ cả. Ông Vũ HuynhTrưởng và LS Nguyễn Tâm vẫn c̣n cái vỏ quốc gia thỉ nên tôn trọng cộng đồng tỵ nạn. Không có ai ngăn cản quyền tự do của các ông nhưng như tôi đă nói các ông phải biết dừng lại khi quyền tự do của người khác bắt đầu. Các ông muốn tự do rước cộng sản vể dạy dỗ các ông chẳng ai cấm nhưng hăy rước về nhà để chúng nó dạy dỗ gia đ́nh các ông.
Nước Mỹ tự do nhưng chẳng có tên KKK nào dám đến khu của người da đen để truyền bá tư tưởng kỳ thị. Tôi chỉ thách các ông làm một chuyện nhỏ thôi: các ông đến khu da đen hay chỉ cần đứng trước chửng năm người da đen và tự do gào lên hai chữ “niggers” lúc đó các ông sẽ thấy người da đen thực thi quyền tự do của họ.
LS Nguyễn Tâm, ông Vũ Huynh Trưởng và Thất Nhân Bang nhớ nhé đừng lư sự vớ vẩn.
Ngày nay hầu hết anh em đă già rồi chứ không chuyện như vừa qua xảy ra trước đây là có thể ăn đạn vào đầu nghe chưa. Tại v́ ngày nay bọn bán bạc giả, bán T Shirt kiểu Huỳnh Lương Thiện hơi nhiều nên “long tàng hổ phục” cả rồi. Rước một thằng VC hạng bét vào cộng đồng tỵ nạn cộng sản chửi đểu mà đ̣i tự do, văn minh, dân chủ nghe sao ngu ngơ và đần độn quá. Thử vào Nhà Thờ chửi Chúa, vào Chùa chửi Phật, qua Israel đeo biểu tượng chữ Vạn phát xít chửi Do Thái th́ thấy ngay thế nào là tự do, dân chủ và văn minh.
Tại sao các anh cho là người khác không làm ǵ và tại sao người làm việc ǵ phải khai ra báo cáo việc của họ với các anh? Tôi không muốn lập lại v́ nghĩ rằng các anh là người tạm gọi là có cái đầu nhưng cạn nghĩ mà thôi.
Mong các anh hăy hiểu kỹ câu tôi viết: Tự do của một con người phải có giới hạn, tránh xúc phạm đến tự do của người khác và hăy làm chủ được bản thân trước khi đ̣i hỏi được đối xử dân chủ.
Trân trọng
Kim Âu
CẢM NGHĨ VỀ BUỔI HỘI THẢO CỦA ÔNG BÙI TÍN VÀ CỘNG ĐỒNG NGƯỜI VIỆT SAN JOSE
Tác giả: Vơ Ngọc Trang
Đàn Chim Việt - Sáng thứ Bảy đầu mùa hè nắng dịu và ấm. Không muốn bỏ qua một ngày đẹp hiếm hoi, tôi dậy thật sớm đi tắm hơi, bơi, tập yoga, chuẩn bị tinh thần cho một sinh hoạt kế tiếp trong ngày mà tôi không tha thiết lắm. Sau bao năm chán ngán tới tận xương tủy và xa lánh các buổi hội họp liên quan đến người Việt, tôi quyết định tham dự buổi hội thảo của ông Bùi Tín cùng cộng đồng người Việt San Jose do nhóm Việt Học tổ chức.
Tin tức cho biết ban tổ chức đă gặp không ít khó khăn ngay từ đầu như hợp đồng thuê hội trường với Học khu East Side Union High School bị hủy bỏ, sự phản đối của một số các cư dân trong vùng, hàng loạt thư và bài viết tố cáo “đặc công đỏ” Bùi Tín và “bọn c̣ mồi, tay sai cộng sản” lần lượt được đăng tải trên các phương tiện truyền thông, và sau hết là lời kêu gọi biểu t́nh tẩy chay Bùi Tín và buổi hội thảo. Cuộc tranh luận giữa ban tổ chức và một số các nhân vật trong cộng đồng để giải quyết các khúc mắc cũng được thực hiện trước đó vài ngày. Nhưng cuối cùng, trên một đất nước mà quyền tự do hội họp và bày tỏ quan điểm luôn được tôn trọng, buổi hội thảo đă diễn ra vào sáng thứ Bảy, 23 tháng Sáu, trong một pḥng họp sang trọng và hiện đại của thư viện Martin Luther King, thuộc thành phố San Jose.
Ai đến thư viện sáng hôm đó cũng sẽ thấy một quang cảnh rất quen thuộc của cộng đồng người Việt trước tiền đ́nh thư viện – nhóm người biểu t́nh đứng rải rác đây đó cùng cờ vàng 3 sọc đỏ và nhiều biểu ngữ. Tôi cố ư đến muộn để tránh dự phần vào một nghi thức mà tôi, và không chỉ riêng tôi, cho là vô cùng ngớ ngẩn khi người Việt tổ chức hội họp bất kể v́ lư do ǵ – chào cờ. Nghi thức này không thể thiếu v́ nó là bảo hiểm “chính nghĩa quốc gia” của ban tổ chức. Tốn vài phút, đỡ đi nhiều rắc rối không cần thiết, thế thôi. Ư nghĩa thiêng liêng của việc chào cờ, mặc niệm đối với cuộc họp mặt đó như thế nào h́nh như chẳng ai quan tâm.
Tôi vào đúng lúc mọi người đă an tọa và ông Bùi Tín sắp bắt đầu phần thuyết tŕnh của ông xoay quanh 3 vấn đề chính là hiện t́nh đất nước, giải thể cộng sản, dân chủ hóa Việt Nam. Tuy yếu và xanh xao v́ tuổi tác và 3 cuộc giải phẫu tim, ông vẫn đứng thẳng trong hơn 30 phút, mắt hướng vào khán giả, tay không giấy bút, không một lần nh́n xuống, giọng trầm ấm, mạch lạc, rơ ràng, ông miên man nói về những vấn đề quê hương đất nước đă bao năm làm tim óc ông nhức nhối, chảy máu. Khách tham dự khoảng hơn 100 người, đa số thuộc thế hệ cha ông. Thỉnh thoảng có một vài tiếng vỗ tay, tiếng xầm x́ bàn tán đồng t́nh phản đối, và dĩ nhiên không thể thiếu tiếng điện thoại di động reo inh ỏi và tiếng trả lời điện thoại. Không khí khán pḥng nặng nề từ đầu như chùng thêm xuống sau phần thuyết tŕnh, phản ảnh khách tham dự đă không hài ḷng. Dường như họ đến v́ một mục đích khác, không để nghe ông thuyết tŕnh hay hội thảo mà để hạch tội và buộc tội ông.
Phần thảo luận bắt đầu. Quá khứ được dịp ùn ùn kéo nhau về, vẫn những câu chuyện của lịch sử nghe, đọc măi thêm đau ḷng và mệt mỏi. Hiếm hoi lắm mới có một vài phút thảo luận hướng về tương lai Việt Nam nhưng rồi cũng bị d́m vào quá khứ. Dù trong pḥng có chưng cờ vàng ba sọc đỏ cùng cờ Hoa Kỳ, vẫn có người lên tặng ông Bùi Tín một lá cờ giấy. Sau đó th́ họ lại vụng về cắm lá cờ vào chai nước và đặt trên bàn, trước mặt ông. Một lúc nào đó th́ bức xúc lên đến đỉnh điểm. Trong không gian nhỏ bé của pḥng họp và cuộc thảo luận, tiếng đả đảo vang lên. Vài người không c̣n giữ được b́nh tỉnh bỏ ra về, số c̣n lại tiếp tục cùng nhau lội ngược gịng. Một câu hỏi mang tính thời sự về quan hệ Việt Nam – Trung Quốc bỗng trở nên vô duyên, lạc lơng. Riêng ông Bùi Tín vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh, mạnh dạn lên tiếng phủ nhận tất cả những cáo buộc tội ác thiếu cơ sở về ông. Lập trường cộng sản của ông vào lúc tuổi trẻ cũng như hiện tại được ông giải thích và minh định rơ ràng. Ông khẳng định chỉ muốn làm nhà báo và sẽ sống và viết đúng với tư cách nhà báo. Lại có người mang cờ đỏ sao vàng và h́nh Hồ Chí Minh buộc ông phải xé bỏ để chứng minh ông đă thực sự phản tỉnh. Ông lặng lẽ nhận h́nh và cờ rồi đặt xuống bàn. Có lẽ ông thấy không cần phải “diễn tuồng” như thế. Tư duy của ông chỉ có ông hiểu và lương tâm ông làm chứng mà thôi.
Cuộc thảo luận kết thúc. Tôi như người bị hố v́ bỏ cả buổi sáng đẹp trời đến tham dự mà không học hỏi được ǵ. Tuy nhiên, nh́n ở khía cạnh tích cực th́ việc một cuộc hội thảo với nhân vật chính gây nhiều tranh căi như cựu Đại tá cộng sản và TBT báo Nhân Dân Bùi Tín, được tổ chức và xảy ra ngay tại thủ đô chính trị của người Việt chống cộng đă là một thành công lớn. Nó đánh dấu sự khôn ngoan, chính chắn và trưởng thành trong phong cách đấu tranh cho tự do – dân chủ – nhân quyền của cộng đồng người Việt hải ngoại.
Chỉ có thế thôi th́ không có ǵ để một người không bao giờ viết như tôi phải trăn trở, mày ṃ cả đêm ghi lại cảm tưởng của ḿnh. Một việc khác đă xảy ra khi chúng tôi rời thư viện cùng anh bạn thành viên trong ban tổ chức và đụng phải nhóm người biểu t́nh. Họ xỉa xói, chửi bới chúng tôi là việt gian, là tay sai cộng sản. Không thành vấn đề, không sao. Tôi đă quen nghe chửi kiểu của họ. Bỗng nhiên hai người đàn bà đứng tuổi thô bạo xấn tới tạt nước vào người anh bạn tôi, làm anh phải tự vệ, dùng tay đẩy họ ra. Thế là họ có lư do để gây chuyện và bạo động. Cả nhóm 5-7 người đàn ông lẫn đàn bà vừa ào tới, vừa la to, “Đánh đàn bà à. Muốn đánh đàn bà phải không?”. Trong khuôn viên của một thư viện mang tên nhà lănh đạo có ảnh hưởng lớn nhất trong lịch sử Hoa Kỳ cũng như lịch sử đương đại của phong trào bất bạo động, những người này đă không hiểu lịch sử hay xem thường lịch sử mà họ dùng bạo lực với chúng tôi ngay trước mắt các nhân viên an ninh Hoa Kỳ. Man rợ hơn nữa là khi đă tách khỏi đám người bạo động này và được hai vị cảnh sát tháp tùng sang phía bên kia đường, họ vẫn đuổi theo, ra rả chửi như chỉ ḿnh được “độc quyền” nạn nhân cộng sản, như nỗi đau nhân loại này chỉ ḿnh họ gánh chịu.
Người đàn bà có mái tóc dài trắng xóa cùng ánh mắt ngây dại theo sát bên tôi. Nếu gặp nhau ở nơi khác, trong một hoàn cảnh khác th́ tôi và bà đă có thể làm quen rồi thân. Nhưng ở nơi đây, bà chủ động đội “nón cối” cho tôi và nhiều người nữa để chúng tôi trở thành kẻ thù cộng sản của bà. Lợi dụng lúc tôi sơ ư, trước sự chứng kiến của người cảnh sát, bà phun toẹt nước miếng vào mặt tôi. Băi nước miếng ghê tởm không hiểu sao lại rơi ngay vào miệng, đúng vào lúc tôi quay sang định khuyên bà hăy dừng lại. May có sẵn chai nước nhỏ trong tay, tôi vội vàng dừng lại, hối hả xối nước rửa mặt, xúc miệng, rồi hướng vào bà hét lớn, “You can’t do that. Protest but don’t use violence!” (Cô không thể làm thế. Hăy biểu t́nh nhưng không được dùng bạo lực).
Người cảnh sát gốc Việt chỉ tay vào bà ra lệnh, “Bà hăy đứng yên ở gốc đó.”, rồi quay sang tôi anh hỏi, “Are you ok? Do you want to press charges, Mam?” (Cô không sao chứ? Cô có muốn thưa bà ấy không?). Sự căm phẫn xen lẫn xấu hổ lúc này mới bùng lên trong tôi. Tôi muốn dạy cho bà một bài học nhớ đời để sau này bà sẽ biểu t́nh văn minh và có hiệu quả hơn. Để chúng tôi, thế hệ con cháu của bà, c̣n được phép hănh diện với cộng đồng bạn khi thấy cái thế hệ già nua hai thứ tóc của bà mà con sung sức cùng con cháu đấu tranh chống độc tài, bất công xă hội. Tôi nh́n hai người cảnh sát đang chờ đợi câu trả lời của tôi. Họ lặp lại câu hỏi nhiều lần như muốn khuyến khích rằng tôi là công dân Mỹ, tôi có quyền thưa bà ấy gây mất trật tự nơi công cộng và có hành vi bạo lực, xúc phạm tôi ngay trước mắt các nhân viên công quyền. Tôi thầm nghĩ chỉ cần bà vào khám ngồi một ngày th́ có lẽ bà sẽ bớt hung hăng đi. Nhưng cơn giận trong tôi dịu xuống nhanh chóng khi tôi thấy bà đứng im ở góc đường, mái tóc dài trắng xoá bay bay. Tôi thương hại cho bà và cho cả thân tôi. Tôi không hiểu bà và nhóm người biểu t́nh của bà chống ai, chống cái ǵ? Bỏ đi nghi vấn bà có thể là một trong những người cộng sản nằm vùng được gài vào cộng đồng để quấy phá, gây chia rẻ, tôi chia sẻ nỗi đau hận nào đó của bà. Tôi thấy tôi trong bà. Quay sang người cảnh sát tôi nói, “It’s ok. Please just let her go and thank you very much for your help.” (Không sao đâu. Hăy tha cho bà ấy và rất cám ơn sự giúp đỡ của anh)
Tôi chào hai người cảnh sát rồi bỏ đi mang theo h́nh ảnh người đàn bà tóc trắng. Bà là đại diện của một thế hệ chỉ biết sống cho quá khứ, của nỗi ám ảnh đă và sẽ măi theo tôi.
Nguồn : Đàn Chim Việt on line
DƯ ÂM…. BÙI TÍN !
Thư Sinh
Cali Today News - Chẳng biết tôi đặt tựa đề cho bài tản mạn này, có làm cho các bạn cười thầm hoặc trách móc ǵ không. Nhưng quả thật, dù ông Bùi Tín đă rời San Jose ngày thứ Ba 26/6/2012 để qua Canada thuyết khách, nhưng trên các trang mạng, vẫn c̣n ỳ xèo những ư kiến bênh chống về sự xuất hiện của ông tại vùng Bắc Cali này.
Riêng tôi, nếu có thêm vài lời bàn theo kiểu Mao Tôn Cương, th́ cũng chỉ là ư kiến ư c̣ mang tính cách cá nhân, chớ tuyệt nhiên không nhằm hướng dẫn dư luận , hoặc lèo lái các bạn phải nghe theo.
Mà ngộ nhỡ có bạn nào góp ư phản đối, càng vui!
V́ cộng đồng ta có ồn ào với những dư âm sau một biến cố, mới đúng là cộng đồng người Việt tị nạn
- Trước hết, xin nêu ra một chuyện, để mọi người giải quyết dùm. V́ nếu không giải quyết cho rốt ráo, th́ việc chiêu hồi ông cựu Đại Tá Cộng sản sẽ bị lấn cấn. Trong khi phe quốc gia cứ nằng nặc đ̣i ông Bùi Tín phải đứng dưới lá cờ vàng ba sọc đỏ, th́ chính phe quốc gia chúng ta đă tỏ ra không thống nhất ngay trong bản Quốc ca Việt Nam Cộng Ḥa.
Xin các bạn hăy xem lại buổi tranh luận giữa Ban Tổ Chức và bên chống đối, trên trang mạng baocalitoday.com của nhật báo CaliToday. Nội câu mở đầu bản quốc ca đă cho thấy: có vị hát “này công dân ơi đứng lên đáp lời sông núi”. Lại cũng có vị hát “Này công dân ơi, quốc gia đến ngày giải phóng”! Nếu bắt ông Bùi Tín phải chào cờ và hát, ông ấy sẽ phải hát như thế nào cho đúng!
- Tôi vốn đang bị ám ảnh bởi cơn sốt bóng đá giải Euro 2012, nên nh́n cuộc tranh luận theo kiểu… bóng đá. Và tôi coi buổi tranh luận như một trận bóng đá. Để thấy, màng lưới đôi bên vẫn c̣n trinh bạch! Phe chống đối tưởng sẽ tấn công phe Tổ Chức tơi bời hoa lá, nhưng vẫn không thành công. V́ cầu thủ Trần Trung Chính, giữ banh, mà chỉ sút … lên trời, qua những kiến thức đông tây kim cổ, mà không chịu giao banh cho trung phong Nguyễn Tâm.
Trái lại, đội banh Ban tổ chức, vốn theo chiến thuật pḥng thủ. Nhưng v́ đối thủ cứ dẫn banh mà không chịu sút, nên được dịp nghỉ ngơi và suưt chút nữa đă đá thủng lưới đội banh chống đối, qua lối phản công của tiền vệ Trần Mạnh Quỳnh.
V́ đá ṿng loại, hai đội không phải đá thêm giờ hoặc đá phạt đền luân lưu. Nên kết cục, coi như huề. Đây là một trận banh giao hữu. Và hai bên đă bắt tay nhau vui vẻ. Ai về nhà nấy, không hứa hẹn một trận đấu kế tiếp.
Trọng tài trận đấu, c̣n được gọi là vua sân cỏ, tuy không thiên vị bên nào, nhưng vẫn bị cho là làm mất th́ giờ, v́ sự mè nheo của khán giả, tức những ông nhà báo hơi khó tính. Có ông khán giả, giận quá, đ̣i dźa. Nhưng tàn cuộc đấu, vẫn thấy ông dzui dzẻ bắt tay trọng tài, tự nhiên như người Hà Lội.
Nói vậy, chứ cũng có một người thắng lớn. Đó là ông chủ sân vận động Cali Today. Số độc giả và khán giả trên trang mạng do ông chủ tŕ, đă tăng lên vùn vụt. Cái sự tăng số lượng chẳng làm ông chủ sân vận động giàu thêm; nhưng ít ra, tên tuổi trang mạng này, đă được người Việt khắp thế giới, chú ư đến. Đă từ lâu, trang mạng BaoCaliToday.com vốn được tiếng là trung lập. Nên có thể nói với trận đấu vừa qua, tuy chẳng có kẻ thắng người thua, nhưng tất cả những người Việt quốc gia vùng Bắc Cali này đều thắng, v́ tinh thần dân chủ đă được thể hiện triệt để qua cuộc tranh luận.
Cũng tưởng phải nói cho rơ, nhận xét trận đấu bằng chữ HUỀ, là của riêng tôi. V́ như các bạn đă biết qua những bài tản mạn, th́ tôi vốn ba phải, lúc nào cũng chỉ đứng giữa, để được… an toàn trên xa lộ.
Ấy vậy mà, khi rời khỏi thư viện Martin Luther King Jr. sau buổi nói chuyện của ông Bùi Tín, tôi đă bị một bà trong đám biểu t́nh hô hoán ầm ĩ, rằng tôi thuộc Đảng Việt Tân. Tuy thế, tôi vẫn c̣n nhẹ tội, nếu so với một thân hữu của tôi. Ông này bị gán cho tội … làm Việt gian !
Được biết, lănh đạo đoàn biểu t́nh, là ông Mạc Văn Thuận, Chủ Tịch Ủy Ban chống tuyên vận Cộng sản. Sự tuyên vận của ông không được bà con hưởng ứng như hồi xửa hồi xưa. V́ vào lúc 10 giờ sáng, trước khi bước vào thư viện Martin Luther King Jr., tôi ước lượng nhóm biểu t́nh không được đông lắm, so với số người dự buổi nói chuyện của ông Bùi Tín. Tỉ lệ tham dự và chống đối là “3 trên 1”. Nên tôi thấy nét mặt ông Chủ Tịch ủy ban không được vui. Có lẽ ông càng cụt hứng hơn, khi được biết , một vị nữ lưu đi cùng chung với một vị trong Ban Tổ Chức ,khi ra về, đă bị một bà trong nhóm biểu t́nh nhổ nước miếng … vào miệng. Những hành động như thế này, làm sao… bảo vệ được chính nghĩa quốc gia, và xem ra c̣n làm tổn hại đến chính nghĩa quốc gia nữa là khác. H́nh như vị làm hại chính nghĩa quốc gia, lại cũng chính là vị nữ lưu đă làm những việc hồ đồ kém văn hóa với Thư Sinh tôi và ông bạn thân hữu của tôi nữa.
Đấy là cảnh ngoài thư viện. Thế c̣n trong hậu trường? V́ tôi đến hơi trễ, nên không chứng kiến cảnh chào cờ. Nhưng theo một người bạn thuật lại, th́ ông Vũ Huynh Trưởng muốn ông Bùi Tín đứng với ông dưới lá cờ vàng ba sọc đỏ. Ông Bùi Tín làm tút xuỵt! Vậy, ông Trưởng tin ông Tín chưa, tôi chưa rơ. Nhưng tôi chỉ thấy sau đó, ông Trưởng ngồi yên theo dơi ông cựu Đại Tá Cộng sản nói chuyện một cách … b́nh yên.
Sự kiện này, khác hẳn với ông Vơ Tử Đản, chủ tịch “Lực lượng Quân Dân chống Cộng”. Dù đă trên tám chục tuổi, và chống gậy, nhưng cụ vẫn tỏ ra sung măn và đầy khí thế khi chạm mặt với ông Bùi Tín, bằng mối thù nhà và nợ nước cực kỳ cao độ.
Ngay khi thấy mặt ông cựu Đại Tá Bùi, ông đă sửng cồ vung tay mắng cho ông ta mấy mắng. Và khi ngồi vào hàng ghế đầu, ông cũng đă tỏ lập trường chống Cộng quyết liệt của ḿnh bằng cách dẫm hai bàn chân lên h́nh ông Hồ và lá cờ máu. Tôi đoán, chắc lúc nào ông cũng cụ bị sẵn sàng mấy thứ này trong người. V́ khi ông Giáo sư Trương Bổn Tài đi vào thư viện, cũng đă được ông Đản đưa cho là cờ đỏ, để ông Tài xé lá cờ máu này một cách mạnh dạn, trước sự chứng kiến của nhóm biểu t́nh.
Phải công tâm mà nói, ông Đản được Ban tổ chức dành cho rất nhiều ưu đăi. Nhưng có một chi tiết mà tôi cảm thấy không hài ḷng, qua cách xưng hô của Ban tổ chức với diễn giả Bùi Tín và ông Vơ Tử Đản.
Về tuổi đời, ông Tín lớn (già) hơn ông Đản. Thế thi, tại sao Ban tổ chức gọi Me xừ Bùi Tín bằng ông, và gọi Mit Tơ Vơ Tử Đản bằng… cụ !
Cũng may, cụ Đản không chấp. cụ đă bảo rằng, cụ sẽ sống lâu hơn ông cựu Đại Tá Cộng sản. V́ một đằng, cứ một đường thẳng mà đi. C̣n đàng kia, th́ cứ đi ḷng ṿng.
Tuy đi ḷng ṿng trong quá khứ, nhưng ông Bùi Tín cũng nhất định đ̣i phải sống cho tới ngày chế độ Cộng sản sụp đổ tại Việt Nam. Lúc đó, tôi đoán, cả hai ông lăo Tín &Đản đều chung một niềm vui thôi! Phải không các bạn!
Nhưng thôi, chuyện tương lai thuộc về dạng… biết ra sao ngày sau. Ta cứ chúc cho cả hai ông Tín lẫn cụ Đản được sống lâu trăm tuổi trước đă ! Dù là xi ti dzần hai nước khác nhau, nhưng hai vị đều được hưởng mê đi keo trong hai chương tŕnh y tế tối tân nhất thế giới- th́ việc họ sống thọ, cũng chẳng mấy lạ.
Mà điều lạ ở đây, là chuyện ông Luật sư Nguyễn Tâm chất vấn ông Bùi Tín, được thu h́nh tại pḥng hội nhật báo Cali Today, và đă được phát tán trên toàn thế giới. Lạ v́ ông Luật sư Nguyễn Tâm đă đổi tông, qua cách xưng hô với ông Bùi Tín. Một cách xưng hô đầy t́nh người, rất nhân bản, và biểu lộ được truyền thống tốt đẹp của văn hoá Việt. Đó là cách xưng hô giữa một người trẻ với một người lớn tuổi. Những nhân xưng đại danh từ “Bác Cháu” từ cửa miệng ông Luật sư Tâm, đă làm buổi chất vấn bớt hẳn vẻ căng thẳng. Để từ đó, hai người , một trẻ một già, đă như trải cả tấm ḷng của ḿnh ra, để nói chuyện với nhau.
Tôi không biết các bạn nghĩ ǵ sau buổi nói chuyện này. Riêng tôi, tôi cho rằng, với 10 câu hỏi và một đề nghị mà ông Luật Sư Tâm đưa ra- th́ những nghi vấn về ông Bùi Tín đă đi tới tận cùng của sự thật.
Nêu vậy, ta c̣n đ̣i hỏi ông Bùi Tín phải làm ǵ nữa, để ông đứng trong hàng ngũ quốc gia, cùng chúng ta tranh đấu cho một đất nước Việt Nam tự do dân chủ.
THƯ SINH
Viết Lại Lịch Sử Video
Secret Army Secret War Video
Đứng Đầu Ngọn Gió Video
Con Người Bất Khuất Video
Dấu Chân Biệt Kích Video
Kiểm Lại Hồ Sơ Biệt Kích Video
The Secret war against Hanoi Richard H. Shultz Jr.
Binh Thư Yếu Lược Trần Quốc Tuấn
None Dare Call It Conspiracy Gary Allen
Confessions of an Economic Hit Man John Perkins
Chính Đề Việt Nam Tùng Phong (dịch)
Silenced! The Unsolved Murders of Immigrant Journalists in the USA. Juan Gonzales
Vàng rơi không tiếc Đào Vũ Anh Hùng
Truyện Săi Văi Nguyễn Cư Trinh
Vấn đề Cựu Tù Nhân Chính Trị (chuyên trang)
Bebop. Cha cha cha. Boston. Tango. Rumba. Valse. Passodoble. Hoàng Thông1. Hoàng Thông02
Boston. Valse. Tango. Bebop. Cha Cha Cha. Passo Doble. Rhumba. Samba. Dance.
http://chinhnghiaviet.informe.com/forum/
http://nguoidalat.informe.com/forum/
http://chinhnghiamedia.informe.com/forum/