giaithoa

 

 

 

Trang ChủKim ÂuBáo ChíLưu TrữVấn ĐềChính Nghĩa ViệtĐà LạtThư QuánDịch ThuậtTự Điển

Tác Phẩm Chính Nghĩa BBC LONDON HISTORY AUSTRALIAN RFI PARIS Chân Thiện Mỹ Tác Giả

ESPN3Sport TVMusicLotteryDanceSRSB RadioLearning

 

 

 

 

 

US Senator John McCain , Kim Âu Hà văn Sơn

NT Kiên , UCV Bob Barr, Kim Âu Hà văn Sơn

 

 

 

 

 

NT Kiên, Kim Âu, Ross Perot Cố Vấn An Ninh Đặc Biệt của TT Reagan, NT Sám

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

THƯ CHO KẺ BẠI TRẬN

 

 

 

Này ông Phù Minh Di quẻ 36 Kinh Dịch!

 

Tôi thấy ông  quờ quạng trong nhận thức và viết lách đến mức tội nghiệp. Ông có thói quen gian trá xảo quyệt, lưu manh, chuyên nghề vu khống bịa đặt và gắp lửa bỏ tay người. Giờ này nếu thực ông là một người có chút ḷng tự trọng tối thiểu của một con người vô học chứ đừng nói là có đọc sách thánh hiền th́ ông phải chính thức xin lỗi tôi về việc gian trá của ông khi vu chụp cho tôi đă gian trá trong cái chữ “phù” mà ông nói rằng ông Thúy Đặng mới bỏ vào ngụy tạo hại ông.

Nhưng ông quả là loại người trơ tráo và vô liêm sỉ ngoại hạng. Người như ông Minh Di chỉ là một loại sinh vật mang h́nh người nhưng tâm thú làm ǵ có tư cách để nói đến kinh kệ của nhà Phật hay những tư tưởng của Tam giáo. Tôi thấy ông thực sự đă hoảng loạn nên nói năng viết lách quá sức bá láp.

Ai là người tranh chức ‘học giả đặc biệt về lĩnh vực Hán văn” với ông “Phù Minh Di quẻ 36 Kinh Dịch” nhỉ? . Chắc chắn không có tôi -Kim Âu - và dù không hỏi ư ông Thúy Đặng tôi cũng có thể viết rơ không có cả ông Thúy Đặng. Diễn đàn này chỉ thấy ông cay cú với ông Nguyễn Hiến Lê v́ thiên hạ gọi ông Nguyễn Hiến Lê là “học giả” trong khi không có ai thấy ông “Phù Minh Di quẻ 36 Kinh Dịch”-từng được ông Lê Mạnh Hùng ở Bỉ và ông Lư Trung Tín, Chu Tất Tiến xem như bậc minh sư- là “học giả”.

Và ông nên bỏ cái tṛ bố láo bố lếu, mạo phạm gán ghép một cách thiếu giáo dục tư tưởng của người này vào với người khác. Bản chất bịa đặt, vu chụp, xảo trá trong con người ông h́nh như không toát ra th́ ông bứt rứt không chịu nổi phải không? Tôi chưa bao giờ viết một gịng nào về khả năng Hán văn của ḿnh và cũng chẳng bao giờ viết chữ Hán tượng h́nh nên cái tṛ ông tự tưởng tượng, nằm mơ rồi gắp lửa bỏ vào tay người quả là đê tiện.

Ông “Phù Minh Di quẻ 36 Kinh Dịch” đừng nên diễn vở kịch trơ trẽn, lố bịch quá như thế. Ông muốn làm minh sư, minh chủ Hán văn đấy chứ. Ông vênh váo tự cao, khoe khoang, khóa lác đến nỗi ông tưởng rằng có ít kiến thức Hán văn-Cổ Học là có thể thống lĩnh thiên hạ về mọi mặt. Thái độ và hành động của ông đă cho thấy điều đó trước khi tôi ra tay cho ông mấy cái tát tai bay mất cả nhân cách và liêm sỉ.

Thật t́nh mà nói ông “Phù Minh Di quẻ 36 Kinh Dịch” không có tài viết lách đâu. Ông không phải dạng người thông minh, mẫn tiệp nên học mười chưa được một và lại mang bản chất tiểu nhân nên đọc cổ học cho nhiều nữa vào cũng chỉ thành loại Tần Cối, Mă Thốc không bao giờ thành học giả, văn nhân được. Chuyện va chạm của ông với ông Thúy Đặng như tôi đă nói là chuyện rất ruồi bu. Nếu tôi như ông, tôi chỉ cần góp ư rất nhẹ như thế này: “Thưa ông BN 587 , tôi có đọc được đoạn trích văn bằng Hán tự trong bài viết của ông, theo tôi biết h́nh như chữ “mạc” trong câu này không có bộ “thủy”. Mong ông xem lại.” Đọc lời lẽ của ông như thế th́ ông Thúy Đặng tất phải nh́n lại và sửa thôi v́ sự thực đó cũng chỉ là một cú sai sót ngoài ư muốn. Nhưng đằng này ông muốn làm thầy người ta, ông muốn sửa lưng, rồi lên lớp, ông muốn chứng minh ông là bậc thầy “Hán văn - Cổ học” nên bị phản ứng. Và khi đă đối đầu th́ ông “Phù Minh Di quẻ 36 Kinh Dịch” nên học bài học nằm ḷng là khi đă đánh nhau th́ có là “vơ si vô địch” đi nữa chỉ cần trúng một đ̣n là mất mạng, huống chi Hán văn của ông chỉ vào cỡ bán “bánh tiêu, dầu cháo quảy”. V́ cái vụ Hán văn – Cổ học, Tứ Thư, Ngũ Kinh, các ông “học giả” Việt Nam cho là ghê gớm đối với người Hoa chỉ là sách đọc b́nh thường.

Trận này ông thua rồi nên ông xuống giọng, thái độ  khác hẳn với ngày hôm qua, ông gào thét chê bai, miệt thị, nguyền rủa ông Thúy Đặng, ông quyết đánh một đ̣n hủy diệt nhưng ông đă quá lầm. Bây giờ sau khi ông lănh hai cái tát tai tỉnh người, ông quay lại cho là tôi gào to, tôi việc quái ǵ phải gào nhỉ? Người có nội công không cần múa máy, chiêu nào cũng có thể hạ địch.Tôi chẳng bao giờ xưng danh ḿnh là “học giả” nhưng từ khi có diễn đàn đến nay kẻ nào đă đối đầu với tôi th́ chắc chắn chỉ chuốc lấy thất bại năo nề mà thôi. V́ vậy nên ông “Phù Minh Di quẻ 36 Kinh Dịch” có bại cũng là chuyện đương nhiên. Và người thừa bản lĩnh và trí tuệ để giải quyết mọi vấn đề như chúng tôi th́ chẳng cần sự trợ lực của ai nên ông “Phù Minh Di quẻ 36 Kinh Dịch” đừng suy bụng ta ra bụng người, thân ḿnh lo chưa xong, tai chưa hết ù lại đi nói chuyện mà ông hoàn toàn chẳng biết trời trăng ǵ.

Đọc bài của ông, tôi hiểu ông muốn chấm dứt tranh căi. B́nh thường thôi, khi chiến không được th́ cầu ḥa. Như tôi đă nói, chúng tôi không chấp nê.  Ông “Phù Minh Di quẻ 36 Kinh Dịch”  muốn  qua , tôi bỏ qua nhưng ông đừng cho rằng ông Thúy Đặng tranh chức học giả với ông. Phần tôi lại càng không tranh giành ǵ cả, tôi chỉ theo dơi, làm người áp trận cho đến khi có một thằng ngu đần ở Canada tên Phạm Thái nói láo lếu, tôi mới thấy cần dẹp chuyện này cho rồi.

Ông “Phù Minh Di quẻ 36 Kinh Dịch” nên đọc lại những bài của ông để thấy chính ông đă dùng những h́nh dung từ, tĩnh từ như thế nào với ông Thúy Đặng rồi bây giờ khi cùng đường th́ lại tráo trở gieo tiếng ác cho người.

Phần tôi khi nói chuyện với ông, tôi hoàn toàn lịch sự và nói đúng sự thật nhưng ngược lại ông đă dùng lời lẽ như thế nào nay hối không kịp?

Ḥn bấc ném đi th́ ḥn ch́ ném lại, “tiên lễ hậu binh” thôi, Ông “Phù Minh Di quẻ 36 Kinh Dịch” ngửa mặt nhổ nước miếng lên trời th́ ông ráng tự lănh lấy. H́nh như ông “Phù Minh Di quẻ 36 Kinh Dịch” cứ sợ ai đó giựt mất hai chữ học gỉa Hán văn của ông hay sao vậy, lĩnh vực chuyên môn, học thuật của ông chẳng ai tranh chấp nhưng ông cũng không nên chủ  quan cho rằng người không trong bộ môn là hoàn toàn mù tịt về Hán văn và không có quyền nói về cổ học. Lần này ông “Phù Minh Di quẻ 36 Kinh Dịch” lănh đủ v́ bỗng dưng ông nhảy vào phá ngang khi người ta đang mắng mấy con kên kên rỉa xác Nguyễn Chí Thiện  xuyên tạc lời Khổng tử chứ có ai tranh giành mấy chữ “đặc biệt Hán văn” với ông bao giờ đâu để rồi ông phải mất mặt, mất mày.

Khi phần hai lá thư của tôi đưa lên, tôi biết trước ông đă cùng đường. Ông Thúy Đặng cũng thấy trận đấu đă kết thúc.

Đối với những người mang chính khí như chúng tôi vốn xem thường cả tử thần, dám cả gan ngồi trong nhà cùm ở trại Cổng Trời nh́n cái chết cướp đi từng tế bào th́ trên đời này chẳng có thế lực nào khiến chúng tôi phải động tâm, suy xuyển cả. Kẻ nào không ư thức được điều này mà húc đầu vào những người đă định tâm như chúng tôi th́ chẳng khác ǵ húc đầu vào núi đá nên ông Phù Minh Di quẻ 36 Kinh Dịch hăy lo cho bản thân ông mà khỏi phải lo cho người khác theo lối Nhân Nghĩa Bà Tú Đễ.

Thấy ông tuy mang danh nghiên cứu cổ học nhưng cái tâm của ông th́ thiếu an nhiên tự tại, hành động lại quá thô lỗ nên ông “Phù Minh Di quẻ 36 Kinh Dịch” có lẽ nên đọc lại câu chuyện này để suy gẫm cho kỹ may ra tránh được nhiều va vấp trong đời.

 

trích

Giai thoại Khổng Tử gặp Lăo Tử hỏi về lễ

Trong lịch sử Trung Hoa, có một giai thoại – mà người ta tin rằng đó là hư cấu – viết rằng:

Một lần Khổng Tử đến yết kiến Lăo Tử ở Lạc Ấp, khi tiễn biệt Lăo Tử khuyên:

- Tôi nghe nói người giàu sang tiễn nhau bằng tiền bạc, người nhân tiễn nhau bằng lời nói. Tôi không phải là người giàu sang, mạn phép tự coi là người nhân mà tiễn ông bằng lời này: kẻ thông minh và sâu sắc th́ khó sống v́ ham phê b́nh người; kẻ giỏi biện luận, biết nhiều th́ nguy tới thân v́ hay nêu cái xấu của người. Kẻ làm con và kẻ làm tôi đều không có cách ǵ để giữ ḿnh cả.

Một lần gặp khác, Khổng Tử hỏi về lễ Lăo Tử nói đáp:

- Những người ông nói đó, thịt xương đều đă tan nát cả rồi, chỉ c̣n lại lời của họ thôi. Vả lại, người quân tử nếu gặp thời th́ ngồi xe ngựa, không gặp thời th́ đội nón lá mà đi chân. Tôi nghe nói người buôn giỏi th́ giấu kĩ vật quí, coi ngoài như không có ǵ; người quân tử đức cao th́ dung mạo như ngu độn. Ông nên bỏ cái khí kiêu căng, cái ḷng đa dục, cái vẻ hăm hở cùng cái chí quá hăng của ông đi, những cái đó không có ích ǵ cho ông đâu. Tôi chỉ khuyên ông có bấy nhiêu thôi!

Khổng Tử về nói với môn sinh:

- Loài chim ta biết nó bay được, loài cá ta biết nó lội được, loài thú ta biết nó chạy được. Chạy th́ ta dùng lưới để bẫy, lội th́ ta dùng câu để bắt, bay th́ ta dùng tên để bắn. Đến loài rồng cưỡi gió mây mà lên trời th́ ta không sao biết được. Nay ta đă được gặp Lăo Tử – ông ấy như con rồng vậy.

Song phúc hay hoạ lại ở cái chỗ theo khôn hay theo dại. Cho nên người quân tử (thiện trí thức) trước khi theo ai phải suy tính cẩn thận. Theo ai mà biết pḥng xa, có nhiều kinh nghiệm sống th́ được phúc và an thân. Theo ai mà hay nông nổi như kẻ trẻ dại th́ bị hoạ và khổ xác.

 

Hết trích

 

 

Kim Âu

 

Apr 17/2014

1:33 pm

 

 

 

 

http://www.chinhnghia.com/

http://chinhnghiaviet.informe.com/forum/

http://nguoidalat.informe.com/forum/

http://chinhnghiamedia.informe.com/forum/

 

 

 

 

Your name:


Your email:


Your comments:


 

 

NT Kiên, Kim Âu, Ross Perot Cố Vấn An Ninh Đặc Biệt của TT Reagan, NT Sám