Lá Cờ- Góp Ư với bác sĩ Vũ Ngọc Tấn

 

 

Nguyễn Ngọc Sẵng

 

 

 

 

Chúng ta đang sống trong không gian ảo, mọi tên tuổi, chức danh, địa danh có thể là không thật. Không biết ông bác sĩ Vũ ngọc Tấn có thật trên thế gian nầy không?

Trước tiên thiết tưởng cũng nên xác định phạm vi “nh́n thấy” và “biết”. Có những việc chúng ta nh́n thấy, nhưng thật sự không biết, hoặc không biết rơ điều chúng ta nh́n thấy. Ngược lại có những việc chúng ta không nh́n thấy, nhưng chúng ta biết, hoặc biết rơ, điều đó cần thiết cho cuộc sống hơn là thấy mà không biết.

Thứ đến, cần phân biệt mục tiêu và biểu tượng. Thí dụ: Mục tiêu của đảng cộng sản Việt Nam là xây dựng xă hội chủ nghĩa với biểu tượng cờ đỏ sao vàng. Mục tiêu của cuộc tranh đấu cho tự do, dân chủ trong hiện tại với biểu tượng Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ. Hay nói rơ hơn là hiện nay chiến đấu dưới lá cờ đỏ là chiến đấu để xây dựng xă hội chủ nghiă và chiến đấu dưới là cờ vàng là xây dựng tự do, dân chủ.

Chữ thấy mà bác sĩ Tấn nói đây đồng nghiă với từ biết. Nếu chỉ thấy mà không biết ǵ về sự vật ḿnh thấy, th́ sự thấy đó sẽ trở thành vô nghiă, vô dụng. Nhưng qua phân tích, lư luận của bác sĩ Tấn, cá nhân tôi thấy có những suy diễn không đúng từ những tiền đề có thật. Thí dụ: Một nửa dân miền Nam: những người sinh ra sau năm 75 - tức là những người từ 39 tuổi trở xuống chưa hề nh́n thấy lá cờ vàng.

Đúng, gần, tôi nói gần, một phần tư dân số nầy chưa nh́n thấy lá cờ vàng nhưng họ biết có lá cờ Vàng, một biểu tượng của tự do, dân chủ của miền Nam nơi mà tổ tiên, cha mẹ họ sinh ra, lớn lên, chiến đấu chống người cộng sản vô thần, tàn bạo qua những cuộc Cải Cách Ruộng Đất ở miền Bắc, cuộc thảm sát kinh hoàng ở Huế, những đợt phóng hoả tiển vào trường học, bệnh viện, thành thị giết hại dân lành họ biết qua ông bà, cha mẹ họ kể lại. Họ có thể đă chứng kiến những xác chết trôi giạt vào bờ, trên ḍng sông, trên biển của người Việt đă liều ḿnh trốn chạy cộng sản.

Tôi có nhiều đứa cháu sinh sau 75, hiện đang sống tại Việt Nam, nói chúng nó không thấy/biết lá cờ vàng là không đúng sự thật, là cố t́nh nói sai để làm bằng cớ cho sự ngụy biện. Không riêng ǵ những đứa cháu tôi, tôi nghĩ một số không ít những người trẻ sinh sau 75 hiện đang sống ở Việt nam, họ có nghe, có biết lá cờ Vàng là biểu tượng của nền tự do, dân chủ miền Nam trước 75. Không nh́n thấy không có nghĩa là không biết và khi họ biết lá cờ đó là biểu tượng của tự do, dân chủ th́ họ sẵn sàng tranh đấu cho lá cờ đó. Những người trẻ trong nước đang chấp nhận hy sinh nói lên điều nầy.

Mấy đứa cháu tôi khác với bác sĩ, chúng nó không thấy lá cờ Vàng, nhưng biết lá cờ nào đại diện cho cái ǵ, c̣n bác sĩ cho là ¾ dân Việt không thấy lá cờ Vàng do suy luận duy lư mà không biết thực tế về mặt chinh trị, nhân văn. Cái thấy và cái biết khác nhau như thế đó thưa bác sĩ.

Tôi không biết bác sĩ Tấn có đọc báo Việt ngữ không? Có bao giờ để tâm đến cuộc tranh đấu của người Việt ở hải ngoại không? Có thể rất ít v́ bác sĩ không biết rằng riêng ở Mỹ có 40 tổ chức cộng đồng người Việt quốc gia dùng lá cờ Vàng là biểu tượng, là lập trường, là mục tiêu tranh đấu của họ. Đó là chưa kể đến những tổ chức cộng đồng ở Âu châu, Canada, Úc châu đều dùng cờ Vàng là biểu tượng của cộng đồng người Việt, biểu tượng của chánh nghĩa, biểu tượng của cuộc tranh đấu của họ.

Trong tất cả những lễ hội, Tết, ngày 30 tháng Tư kể cả tết Trung Thu cho trẻ em, người Việt đều mang theo lá cờ Vàng. Những lần tập hợp, biểu dương sức mạnh họ không bao giờ thiếu lá cờ Vàng và chính lá cờ nầy là sự thu hút, là niềm tin, là hy vọng của cả gần 50 ngàn người trong cuộc biểu t́nh cả tháng trời chống tên Trần Trường treo cờ Đỏ Việt cộng làm kinh ngạc cả giới truyền thông, chính giới Hoa Kỳ. Thử hỏi nếu không có lá cờ Vàng nầy, ai tập hợp được số lượng người tham dự đó?

Đức Giáo Hoàng Benoit 16 ban phép lành cho cờ Vàng ở Úc châu ngày 17 tháng 7 năm 2008 và chính lá cờ Vàng được vinh hạnh choàng qua vai Đức Giáo Hoàng trong dịp nầy đă thể hiện được tầm mức, vai tṛ và tính biểu tượng của cờ lá Vàng trong ḷng dân tộc và cho cuộc tranh đấu của người Việt trong và ngoài nước.

“Đă 39 năm qua, ta làm không được. Làm không được mà cứ nói hoài, hóa ra ta thành một thứ người buôn bán ảo tưởng: mới đầu người ta lắng nghe ta, nhưng rồi rốt cuộc người ta phải quay đi, không muốn nh́n thấy ta nữa”. (trích từ bác sĩ Tấn) Phải chăng người Việt ở hải ngoại là người buôn ảo tưởng? Không, hoàn toàn không ảo tưởng mà trái lại đó là sức mạnh tinh thần, niềm tin trong tranh đấu của dân tộc và được nhận phép lành từ Đức Giáo Hoàng.

“Nay chuyện ta đối xử với Điếu Cày như thế nào, th́ nhờ truyền thông, Internet - họ có thể đă biết là ta (hải ngoại) chỉ chú ư tới lá cờ - c̣n việc tranh đấu cho tư do dân chủ là...không đáng nói tới. Họ hiểu là họ đă mất hỗ trợ từ hải ngoại và từ đó tiếng nói cuả họ khó được quốc tế (nhất là Mỹ) biết”. Câu trích trên đây cho thấy bác sĩ kết luận thiếu cẩn trọng và thiếu chính xác. Đưa ra một kết luận ác ư như vầy để làm ǵ thưa bác sĩ?

“Ngày CS chiếm miền Nam anh Điếu Cày mới 18 tuổi. Có nghĩa là trong suốt tuổi thơ cuả anh ta (ở miền Bắc) và sau này, sau khi CS chiếm miền Nam, anh ta chưa hề nh́n thấy lá cờ vàng". Tôi chưa dám tin điều nầy, trừ khi chính miệng anh Điếu Cày nói ra.

Suốt 39 năm qua người Việt hải ngoại vẫn dùng lá cờ Vàng để làm ngọn đuốc cho cuộc tranh đấu và người Mỹ trên hơn 200 thành phố cũng phải công nhận, ủng hộ lá cờ Vàng là biểu tượng cho cuộc tranh đấu cho tự do, dân chủ cho Việt nam. Vậy mà bác sĩ dám lộng ngôn cho rằng: “mới đầu người ta lắng nghe ta, nhưng rồi rốt cuộc người ta phải quay đi, không muốn nh́n thấy ta nữa”. Đổi trắng thay đen có phải là nghề mới của bác sĩ?

Tóm lại, có thể trong khi chúng ta, hải ngoại và quốc nội c̣n đang dồn hết tâm trí vào cuộc tranh đấu với bạo quyền cộng sản, người tranh đấu trong nước đang hy sinh vô cùng to lớn cho đại cuộc, thiết nghĩ chúng ta đừng tạo thêm tranh căi làm tốn hao tâm trí, tạo chia rẽ giữa những người ủng hộ. Hăy dồn hết công sức ủng hộ đồng bào quê nhà chống bạo quyền. Sau khi chế độ cộng sản cáo chung, Quốc gia sẽ chọn thể chế chánh trị, quốc kỳ, quốc ca qua Quốc Hội Lập Hiến do toàn dân chính thức bầu ra. Ngày nào cộng sản c̣n tồn tại mà đem việc quốc kỳ ra bàn căi chỉ làm tổn hại cho sự đoàn kết tranh đấu. Dĩ nhiên sự tranh căi giữa chúng ta không bao giờ là điều lợi cho người tranh đấu.

 

 

  Trang ChủKim ÂuBáo ChíDịch ThuậtTự ĐiểnThư QuánLưu TrữESPN3Sport TVMusicLotteryDanceSRSB RadioVideos/TVLearningLịch SửTác PhẩmChính NghĩaVấn ĐềĐà LạtDiễn ĐànChân LưBBCVOARFARFISBSTác GỉaVideoForum

 

 

US Senator John McCain , Kim Âu Hà văn Sơn

NT Kiên , UCV Bob Barr, Kim Âu Hà văn Sơn

 

 

 

 

 

 

NT Kiên , Kim Âu Hà văn Sơn, Cố Vấn An Ninh

Đặc Biệt của TT Reagan và NT Sám