Trang ChủKim ÂuBáo ChíLưu TrữVấn ĐềChính Nghĩa ViệtĐà LạtThư QuánDịch ThuậtTự Điển

Tác Phẩm Chính Nghĩa BBC LONDON HISTORY AUSTRALIAN RFI PARIS Chân Thiện Mỹ Tác Giả

ESPN3Sport TVMusicLotteryDanceSRSB Radio

 

 

 

 

US Senator John McCain , Kim Âu Hà văn Sơn

NT Kiên , UCV Bob Barr, Kim Âu Hà văn Sơn

 

 

 

 

 

Nguyễn Thái Kiên , Kim Âu Hà văn Sơn, Cố vấn an ninh đặc biệt của Reagan-Tỷ phú Ross Perot,Tŕnh A Sám

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

  

Liệu bà Đào Nương Hoàng Dược Thảo (báo Sài G̣n Nhỏ) có khui thêm chuyện “tai tiếng t́nh ái” của bà Hoàng Vĩnh (báo Người Việt)?

 

 

 

LÊ KHUI CHUYỆN

 

 

 

Báo Người Việt qua “sự cố Sơn Hào” trong tuần qua vẫn có chiều hướng nóng bỏng theo tỉ lệ thuận của thời tiết mùa hè. Các hội đoàn chính trị vẫn ḥ hẹn nhau họp kín họp hở, hăm he đ̣i phản đối qua nhiều h́nh thức, từ biểu t́nh lai rai, tới “Thỉnh nguyện thư,” “Bạch thư,” “Bản lên tiếng chung (lẫn riêng)”… ́ xèo.

 

 

Đó là khía cạnh chính trị của cánh đàn ông. C̣n giới chị em ta, nhất là giới làm “neo,” phe ngồi lê đôi mách, nhóm ngồi cà phê nghe chuyện dưới gầm giường kháo nhau về một đề tài khác có phần nặng về đời sống pḥng the, đời sống t́nh ái, đời sống ngoại hôn v.v. và v.v. Ai nấy chuyền tay nhau ấn bản báo Sài G̣n Nhỏ số ra ngày thứ Bảy, 11 tháng 8, 2012 để được tận mắt đọc, nghe tận tai rồi hùa nhau b́nh luận chí chát chuyện bà Đào Nương Hoàng Dược Thảo, chủ nhiệm kiêm chủ bút hệ thống báo Sài G̣n Nhỏ “đụng” với bà Hoàng Vĩnh, Phụ tá Tổng giám đốc báo Người Việt. Nếu chuyện hai bà lớn này khui ra những “hũ mắm t́nh ái” của nhau, c̣n ǵ mà không nghe, đáng bàn, đáng nói. 

 

Đ̣i đính chính và không chịu đính chính về “khả năng trí tuệ” và “tai tiếng t́nh ái”

 

Ai đ̣i đính chính và đính chính điều ǵ? 

 

Chuyện khá dài ḍng, xin lược gọn lại cho dễ hiểu. 

 

Đó là một đoạn ngắn trong bài phiếm dị tố khổ báo Người Việt, khi cao hứng nói đến mấy đấng mày râu của báo Người Việt như quư ông Hoàng Ngọc Tuệ, Đỗ Ngọc Yến, Đỗ Quí Toàn, Phạm Phú Thiện Giao, Vũ Quí Hạo Nhiên, Đinh Quang Anh Thái… bà Đào Nương hạ bút phán một câu xanh rờn là hạng “bọt bèo th́ thường nổi trên bề mặt.” Liền đó, bà Đào Nương lái sang chuyện đàn bà, đề cập ngay đến bà Hoàng Vĩnh bằng một đoạn văn như sau (trích): “Sự kiện vợ của ông Hoàng Ngọc Tuệ, bà Hoàng Vĩnh ra mặt điều hành báo Người Việt như ngày hôm nay là một điều lạ. Điều lạ thứ nhất bà Hoàng Vĩnh không phải là một người có khả năng trí tuệ. Bà lại là một người nhiều tai tiếng về t́nh ái. Là một người rất khôn ngoan, Hoàng Ngọc Tuệ ngu ǵ mà đưa vợ vào nơi thị phi để mà mang nhục?” (Ngưng trích). 

 

Chà chà. Ng̣i bút phiếm của Đào Nương thật là độc địa. Một ná bắn rơi mấy con chim/cú một lúc chứ chẳng vừa. Chọc quê các ông do mặt đă dày, nên cũng chẳng sao, bất quá chỉ nhăn mặt rồi thôi. Nhưng đă đụng đến quư bà, nhất là khi bị chê bai, dè bỉu về mặt “trí tuệ” lẫn “tai tiếng về t́nh ái” th́… chết với bà. Tự nhiên không thù không oán, chỉ v́ chút ganh tức địa vị (?) hay tài năng (?) mà chê ỏng chê eo người ta, đâu có được. Thế là, dù hai ṭa soạn chỉ cách nhau vài bước chân trên cùng một con đường, nhưng bà Hoàng Vĩnh vẫn nhờ luật sư (?) thảo ngay một lá thư bằng Anh ngữ, dán tem bảo đảm, gởi ngay cho bà Đào Nương vào hôm thứ Năm, 9 tháng 8, 2012, đ̣i bà Đào Nương và báo Sài G̣n Nhỏ phải đính chính về chuyện mạ lị (libelious) trí tuệ và nói sai (untrue) về đạo đức cá nhân của bà Hoàng Vĩnh. 

 

Theo một thống kê bán chính thức, chưa được kiểm chứng của Việt Weekly, giới chị em làm “neo” thường xuyên đăng rao vặt trên báo Người Việt đă tán đồng với bà Hoàng Vĩnh, vỗ tay ầm ầm. Làm sao có chuyện một Phụ tá Tổng giám đốc của một đại nhật báo như Người Việt chỉ thỉnh thoảng mới phải xin lỗi v́ sơ xuất kỹ thuật một lần, mỗi lần sơ xuất bị biểu t́nh vài năm… mà lại là người “không phải là một người có khả năng trí tuệ” được. Láo thật. Khả năng trí tuệ này so sánh từ góc độ nào, so sánh với ai? Nếu so sánh với giới chị em làm “neo,” bà Hoàng Vĩnh không thể kém hơn. Nếu so sánh với chính bà Đào Nương về mặt trí tuệ cũng chưa chắc ai đă hơn ai v́ đă có dịp tỉ thí tŕnh độ với nhau bao giờ đâu mà biết?

 

Vậy đây là một quả “chơi” nhau thấy rơ. Đúng là v́ ganh ăn tức ở, quyết tâm “hạ thấp nhân phẩm” nhau đây mà! Đó là kiểu lư luận giới ủng hộ bà Hoàng Vĩnh suy diễn để bênh vực gà nhà. Điểm thứ hai quan trọng hơn chuyện chê bai trí tuệ nhiều, đó là đời sống riêng tư, chuyện t́nh ái, chuyện pḥng the, chuyện yêu đương cá nhân của bà Hoàng Vĩnh bị bà Đào Nương hạ bút phát khá chắc nịch: “…Bà (Hoàng Vĩnh) lại là một người nhiều tai tiếng về t́nh ái.” Viết thế th́ bố ai chịu cho nổi. Nói nửa vời, không chịu kê khai cặn kẽ cho mọi người hiểu rơ ràng thế nào là “tai tiếng” và chuyện “t́nh ái” liên quan tới bà Hoàng Vĩnh là chuyện ǵ? Một người phụ nữ đang có chồng con đàng hoàng, chồng là một dược sĩ khả kính có phần hùn trong báo Người Việt là ông Hoàng Ngọc Tuệ. Quan trên trông xuống, người ta trông vào như một phụ nữ quư phái, xinh đẹp, duyên dáng, trí thức, sang trọng, đáng nể nang, cần phải nâng niu như hoa sen hoa lài, đùng một cái bị phán xét là “tai tiếng t́nh ái,” đâu có được. Bà phản đối. Bà yêu cầu cải chính. Bà hăm kiện (?) tưng bừng. Đó là ư kiến của bà Hoàng Vĩnh và phe ủng hộ bà. C̣n phe bàn quang, tưng tửng bên ngoài th́ sao? 

 

Nhà báo Trung Đỗ (VMA), người đă từng làm việc với báo Người Việt nên khá rành chuyện “thâm cung bí sử” của các nhân vật lănh đạo của báo này, khi nghe đến khúc này, đă phọt miệng b́nh luận: “Nếu bà Hoàng Vĩnh khiếu nại với Saigon Nhỏ, đúng là trúng kế của bà Đào Nương, v́ nhân vụ đính chính này, bà Đào Nương sẽ có nhiều tài liệu về bà Hoàng Vĩnh để khui cho lớn chuyện.” Bên cạnh đó, nhà tranh đấu Ngô Kỷ, trong buổi tối biểu t́nh báo Người Việt kỷ niệm 30 năm, đă từng công khai đứng trước ṭa soạn biểu t́nh báo Người Việt, chửi thẳng bà Hoàng Vĩnh là “Con đ. Hoàng Vĩnh! Mày lăng nhăng, đ. với cha Mai Khải Hoàn!” (Không tin cứ đi hỏi Ngô Kỷ xem, ông có chửi vậy không? Chắc chắn ông Ngô Kỷ sẽ xác nhận là có chửi trước công chúng và báo chí như vậy.) Ông Ngô Kỷ cũng cho biết thêm, ông đă cung cấp một số tài liệu liên quan đến “cuộc đời t́nh ái” của bà Hoàng Vĩnh, theo như dư luận đồn đại. Trong phần “không đính chính” của bà Đào Nương Hoàng Dược Thảo số báo ra ngày thứ Bảy, 11 tháng 8, 2012 tuần qua, bà Đào Nương đă phản biện lại yêu cầu đính chính của bà Hoàng Vĩnh. Lư luận của bà Đào Nương như sau 

(trích):

 

Bà Hoàng Vĩnh yêu cầu báo Saigon Nhỏ cải chính hai điều:

 

- Phần thứ nhất: “Bà Hoàng Vĩnh không phải là một người có khả năng trí tuệ” là nhận định riêng của kư giả Đào Nương sau khi đă: t́m hiểu về quá khứ, về t́nh trạng học vấn, về quá tŕnh làm việc của bà ở Hoa Kỳ, phỏng vấn nhiều người quen biết cũng như đă làm việc chung với bà Hoàng Vĩnh. Đó là một nhận định của Saigon Nhỏ về kiến thức của bà Hoàng Vĩnh, phụ tá TGĐ của báo Người Việt. Chúng tôi không có ǵ để cải chính.

 

- Phần thứ hai: “Bà lại là một người nhiều tai tiếng về t́nh ái.” Kư giả SGN đă phỏng vấn nhiều người trong cộng đồng giáo dân, trong tổ chức từ thiện “Helf the poors” và ngay cả những người đă và đang cộng tác với báo Người Việt trước khi viết nhận định này. Trước đây, gia đ́nh bà Hoàng Vĩnh đă đưa một người ra ṭa về những tai tiếng này và đă bị ṭa bác đơn. “Tai tiếng” theo tự điển Việt Anh của Nguyễn Văn Tạo là “bad reputation” tức mang tiếng xấu. Đây là nhận định của SGN về tư cách, về phương cách giao tiếp với người khác phái của một phụ nữ đang có chồng. Chúng tôi thấy cũng không có ǵ cải chính.” (Ngưng trích) 

 

Ái chà. Lối viết “không cải chính” của bà Đào Nương trước sự đ̣i hỏi nửa khẩn thiết, nửa đe dọa của bà Hoàng Vĩnh, theo lời định nghĩa của bà Đào Nương (trích): “là một nhân vật công chúng (public figure) nổi tiếng trong cộng đồng giáo dân, bà đại diện báo Người Việt nhiều lần tại các buổi họp công cộng, ngồi vào hàng ghế danh dự dành cho báo chí. Bà cũng đại diện cho các tổ chức từ thiện đi về Việt Nam cứu trợ nhiều lần. Tư thế “người của quần chúng” (Public figure) của bà Hoàng Vĩnh không phải là một điều cần phải bàn căi.” (Ngưng trích). 

 

Th́ ra là vậy. Trước khi viết phiếm (một loại văn có thể bông đùa tối đa, bông phèng hết mức về các nhân vật công chúng), bà Đào Nương đă cẩn thận sưu tra lư lịch, đời tư đời chung của bà Hoàng Vĩnh rồi. Chưa kể bà đă quan sát “con mồi” đường đi nước bước, từ trong (nước) ra ngoài (nước), từ trên xuống dưới không bỏ sót chỗ nào. Nhưng điểm giới làm “neo” bực ḿnh nhất là bà Đào Nương chỉ kể khơi khơi có mấy chữ “tai tiếng t́nh ái” như một lối kết luận không có hậu về một chuyện t́nh dài lê thê mùi mẫn kiểu Lan và Điệp có t́nh tiền tù tội, nước mắt nước mũi, có oan trái năo ḷng; hay chát chúa đắng cay kiểu “Romeo và Juliet” có máu mũi máu miệng lâm ly bi đát; hay có chút taboo nửa đạo nửa đời, nửa phàm nửa tục kiểu “Tiếng chim hót trong bụi mận gai” chuyện t́nh xảy ra giữa một Giám mục và một bà nạ ḍng linh tinh… nghe mới đă. Kiểu cụt ngủn kết luận như Đào Nương ai chịu mua vé vào xem hát, hay tốn 25 xu mua tờ Sài G̣n Nhỏ cầm đọc bẩn cả tay! Bà Đào Nương chẳng xứng vai con đào, cái hát ǵ hết. Dở ẹc!

 

Đ̣i hỏi của độc giả để làm sáng tỏ vấn đề “Tai tiếng t́nh ái” của cả hai! 

 

Như đă nói, độc giả ở quận Cam lâu nay mệt mỏi v́ nghe “đả đảo” hay chứng kiến cảnh “biểu t́nh” chán ngơ chán ngắt của mấy khứa lăo Phan Kỳ Nhơn, Trần Thanh Hiền, Nguyễn Xuân Nghĩa. Chuyện Quốc-Cộng kiếm ăn hay nuôi con cũng nhàm chán quá. 37 năm chẳng rụng lông chân ông CS nào, chỉ tổ mất thời giờ, các khứa cụ bị ốm tốn tiền thuốc của chính phủ. Thời đại kinh tế nghèo khó, đi biểu t́nh chống cộng hay Việt gian không c̣n ăn khách. Nghe tới biểu t́nh ai cũng ngán ngẩm, lè lưỡi lắc đầu. Đâu có ǵ vui! Vậy nên, nghe chuyện bà Đào Nương đang chuẩn bị khui chuyện “tai tiếng t́nh ái” của bà Hoàng Vĩnh, độc giả nhảy nhỏm c̣n hơn “gái ngồi phải cọc,” quyết định đón báo Sài G̣n Nhỏ mỗi ngày để coi mấy hũ mắm tôm mắm tép khi khui ra giữa trưa hè, ruồi nhặng nó sẽ bu ra sao. Mùi thum thủm coi vậy mà bắt mũi, tuy có hơi mất vệ sinh, nhưng khối người quan tâm muốn biết. Báo Sài G̣n Nhỏ bảo đảm sẽ đắt như tôm tươi, khỏi mất công theo đuổi “chủ trương chống cộng bất biến” bố láo bố xạo chi cho ngượng miệng. Cứ đăng mỗi ngày một cuộc phỏng vấn, đưa t́m hiểu “về quá khứ, về t́nh trạng học vấn, về quá tŕnh làm việc của bà Hoàng Vĩnh ở Hoa Kỳ, phỏng vấn “nhiều người quen biết cũng như đă làm việc chung với bà Hoàng Vĩnh” theo tinh thần “tiểu thuyết phóng tác” của nhà văn Lâm Tường Dũ là ăn khách bậc nhất, đắt như tôm tươi. Nếu thực sự bà Đào Nương có phỏng vấn, t́m hiểu và có nhiều tài liệu liên quan đến bà Hoàng Vĩnh thật, chắc chắn bà sẽ khui, chờ xem.  

 

Tuy nhiên, nói về người cũng có khi bị người nói về ḿnh. Vỏ quít dày có móng tay nhọn, kẻ cắp gặp bà già, 49 gặp 50, trai giang hồ gặp gái mại dâm v.v. và v.v. Bà Đào Nương cũng nên tự biết sờ gáy ḿnh, kẻo cũng có “khắc tinh” sẽ khui lại “tai tiếng t́nh ái” của chính bà Đào Nương. Người sẵn sàng tham chiến, trả đũa bà Đào Nương không ai khác hơn là bà Nguyễn Thụy Minh Ngữ, một bà viết lách cũng táo tợn không kém Đào Nương. Trên các trang diễn đàn mạng, bà Minh Ngữ đă từ trong hậu trường thấy cảnh diễn của bà Đào Nương hơi vụng về, liền xông lên ca sáu câu vọng cổ như sau (trích một đoạn): 

 

…Tôi cũng hiểu rằng, một số tờ báo ngày cũng muốn tờ báo thành công nhất quận Cam phải đóng cửa, bởi những lời lẽ không cùng một tư tưởng đấu tranh mà phun phèo ra những lư lẽ ḷi hẳn ra sự cạnh tranh bất chính: THỪA NƯỚC ĐỤC THẢ CÂU! Tôi hiểu, nhưng không v́ một lư lẽ đó mà không cùng đồng bào đứng trước ṭa soạn báo Người Việt phản đối, biểu lộ thái độ không tôn trọng  cộng đồng Người Việt tị nạn, từng ban cơm áo cho toàn bộ nhân viên lẫn chủ nhân của tờ báo Người Việt trong nhiều năm qua. Tôi không viết để cho họ đóng cửa, v́ tôi phải công nhận, con số độc giả của tờ báo Người Việt rất đáng kể v́ số lượng in ấn rơ ràng, không phải một vài tờ báo phét láo con số in ấn thật nhiều nhưng thực ra ít ỏi thua xa báo Người Việt rất nhiều. Thí dụ như tờ Sàig̣n Nhỏ chẳng hạn. Số lượng của tờ báo này thua xa tờ báo NV, nội dung kém cỏi, nhưng được cái thích hùa chửi bất chấp đúng hay sai, và chưa bao giờ biết xin lỗi khi thấy cần. 

(Lược bỏ một đoạn v́ có nhiều chữ tục tĩu)

 

Chuyện gần là chuyện ông Nguyễn Ngọc Ngạn, chưa biết ra sao đă a tà phù đánh xối xả ông Ngạn như thể tầm thù tự bao giờ. Và khi chuyện rơ ràng ông NNN không thân cộng như bà la làng trên tờ báo Nhỏ và rồi không một lời xin lỗi! Về cá nhân của HDT, miễn bàn nếu đừng có thói "Chửi thiên hạ để tưởng ḿnh danh giá tiết hạnh." Người đàn bà luôn nhận ḿnh là dược sĩ mà trong cả bài viết không hề phảng phất mùi dược chỉ phảng phất mùi xú uế tiếm danh chửi người để tự xướng! Một sự ngang ngược khó giải bày mà một số tà lọt theo ủng hộ không biết ngượng khi đứng trước đám đông đ̣i hỏi "gzái" ông Nguyễn Chí Thiện. Tiếc không có tôi, để tôi hỏi bằng cấp dược sĩ của bà!!!” (Ngưng trích) 

 

Kết luận về nỗi sợ “tai tiếng t́nh ái”

 

 

Khác với người bản xứ Hoa Kỳ, sống tự do với tinh thần “có sao nói vậy người ơi,” người Việt tuy ở xứ tự do hơn 37 năm nhưng vẫn “đất lề quê thói” nơm nớp lo chuyện “vạch áo cho người xem lưng.” Những chuyện riêng tư, đặc biệt là chuyện t́nh cảm lăng nhăng chỉ thích ăn vụng trong âm thầm, không bao giờ dám công khai bày tỏ. Người dân thường đă sợ bị dư luận ḍm ngó, đến cả các nhân vật công chúng như bà Hoàng Vĩnh, bà Đào Nương hay bà Nguyễn Thụy Minh Ngữ cũng cảm thấy khó chịu khi báo chí khui chuyện “tai tiếng t́nh ái” của ḿnh cho bàng dân thiên hạ biết. Khổ nỗi, chuyện “tai tiếng t́nh ái” lại là chuyện thiên hạ khoái nghe nhất, vảnh lỗ tai lên chờ nghe nhiều nhất. Do đó, khi có bài báo xuất hiện dù trên báo lá nho hay lá cải, thiên hạ kháo nhau đi mua ầm ầm. Chuyện bà Bùi Bích Hà xổ toẹt đài Little Saigon Radio v́ “môi trường độc hại” ra sao? Chuyện ông Bùi Bảo Trúc “rũ áo từ quan” (?) với bà Đào Nương thế nào? Chuyện bà Hoàng Dược Thảo “ra vào” với ông này ông nọ có ǵ vui v.v. đều được mọi người chú ư và t́m hiểu cho ngọn ngành! 

 

Bà Đào Nương có thế mạnh trong tay là “hệ thống báo Sài G̣n Nhỏ” với “chủ trương chống cộng bất biến” nên tha hồ tung hoành khắp bốn vùng chiến thuật. Bà chẳng nể nang ai. Bà sẵn sàng dựng chuyện “Trần Đông Đức ngồi vui vẻ với Hồng Thuận bên Việt Nam” hay xúi giục Quân-Dân-Cán-Chính tẩy chay, biểu t́nh chống báo Người Việt v́ “mạ lỵ quân đội VNCH.” Thừa thắng xông lên, bà tác oai tác quái mon men chuyện “tai tiếng t́nh ái” đo lường phản ứng của bà Hoàng Vĩnh để xem coi thế nào… Chuyện bà Hoàng Vĩnh có “vấn đề ǵ đó” với linh mục Mai Khải Hoàn khiến dư luận đồn ầm lên, đâu phải chỉ ḿnh bà Đào Nương biết, nhiều người trong xóm Bolsa đều thầm th́ to nhỏ. Như đă nói ở trên, trong lúc biểu t́nh phản đối báo Người Việt, ông Ngô Kỷ đứng giữa đường, trước ṭa soạn Người Việt kêu réo, đưa sự kiện này ra trước bàn dân thiên hạ. Nếu không có lửa tại sao có khói? Và nếu bà Hoàng Vĩnh, người của công chúng thấy chuyện không có, sai sự thật cứ việc lên tiếng minh oan cho ḿnh, khẳng định ḿnh trong trắng, minh bạch thực thà (?) có phải hay hơn không? Lối nhờ luật sư viết thư tiếng Anh, nửa hù dọa nửa năn nỉ “làm ơn đừng nói tới chuyện đó” chỉ tổ khiến cho đối phương thấy ra nỗi sợ, điểm yếu của ḿnh rồi chúng già họng, làm tới. Bà Hoàng Vĩnh hiện đang là Phụ tá Tổng giám đốc Cty Người Việt, chức lớn oai lắm chứ. Có một đại nhật báo lớn nhất hải ngoại là tờ Người Việt, bà hăy ra lệnh cho mấy phóng viên giỏi giang như Hà Giang, Phạm Phú Thiện Giao, Đỗ Dzũng, Đỗ Tài Thắng mở ngay một cuộc điều tra về “cuộc đời t́nh ái của Đào Nương Hoàng Dược Thảo” xem sao. Cũng chơi chiêu “t́m hiểu về quá khứ, về t́nh trạng học vấn, về quá tŕnh làm việc của bà Hoàng Dược Thảo ở Hoa Kỳ, phỏng vấn nhiều người quen biết cũng như đă làm việc chung với bà Hoàng Dược Thảo trong hệ thống báo Sài G̣n Nhỏ” xem sao, rồi đăng dài dài mỗi ngày một cột y như mục “những chuyện nên nói” xem, báo Người Việt đắt khách thế nào. Bà Hoàng Vĩnh nên thuê thám tử tư đi t́m hiểu tŕnh độ “trí tuệ” của bà Đào Nương xem bằng cấp, cách viết bài “phiếm” của Đào Nương có thực sự ghê gớm như vậy hay không? Ai đă viết dùm bà ta? Ai đă cung cấp tài liệu cho bà ta v.v. rồi kết luận về “khả năng trí tuệ Đào Nương” thế nào… Hay ra phết. 

 

Nếu phóng viên báo Người Việt nhát gan, cứ gọi phóng viên Etcetera của Việt Weekly xem, tôi bảo đảm anh chàng này sẽ không từ chối. Bà Đào Nương Hoàng Dược Thảo đâu có thiếu kẻ không ưa, ganh tị. Từ một “tiểu thư con gái nhà ai” cành vàng lá ngọc, bị đời sống quật lên quật xuống biến thành “làm báo chống cộng nuôi con” có thiếu ǵ giai thoại “tai tiếng t́nh ái.” Kể dài dài cũng không hết. Điểm khác biệt ở đây giữa hai người là, bà Hoàng Vĩnh thích đóng vai lệnh bà, vai khuê các, vai chính chuyên không “trốn chúa lộn chồng” nên bị chích thuốc, đau quá, nên phải la oai oái. Bà Đào Nương Hoàng Dược Thảo nghĩ ḿnh là “bà Chúa không ngai” nên sẵn sàng “mục hạ vô nhân” chẳng xem ai ra ǵ. Bà Đào Nương Hoàng Dược Thảo có tờ báo trong tay, muốn viết ǵ th́ viết, nhiều khi bà cao hứng, viết quá sự thật (như vụ vu cáo Trần Đông Đức và Hồng Thuận vui vẻ bên nhau ở Việt Nam chẳng hạn) đă bị Trần Đông Đức lên tiếng phản đối, yêu cầu bà đính chính ngay trên tờ báo do Trần Đông Đức làm chủ ở Philadelphia. Có tờ báo lớn là Người Việt trong tay nhưng lại sợ, không dám lên tiếng trên báo ḿnh, đi nhờ luật sư viết thư tiếng Anh năn nỉ đối phương đính chính dùm, làm ǵ có chuyện có kẻ lại “từ tâm” như thế. Sống ở xứ tự do nên nghĩ và hành động như người tự do. Thói mặc cảm, tự ti, lạc hậu từ Việt Nam phải đánh giá lại.  

 

Chuyện “tai tiếng t́nh ái” chẳng có ǵ đáng xấu hổ. Cuộc đời có nhiều mặt, t́nh yêu cũng có nhiều nỗi riêng, v́ đă mang kiếp con người, sống “ở chỗ nhân gian không thể hiểu” (Thơ Du Tử Lê) rồi, bị tai tiếng, bị dèm pha là chuyện nhỏ. Các bà Hoàng Vĩnh, Đào Nương, Nguyễn Thụy Minh Ngữ đâu phải là các cô gái mới lớn, e thẹn, trong sáng ǵ đâu. Trở thành bà nội, bà ngoại hết rồi. Đem chuyện pḥng the, chuyện “tai tiếng t́nh ái” của nhau ra khoe cho thiên hạ xem, mua vui cho thiên hạ vài phùa, chẳng chết ai. Giữ cho ng̣i bút của ḿnh đúng đắn, trong sáng, đúng mực, đừng đi quá sự thật mới là điều đáng nói. Để khi giải nghệ, ngẫm lại, thấy ḿnh đúng là người sống thành thật với chữ nghĩa, với nhân gian, với ḷng ḿnh. Thủ thuật khai thác “tai tiếng t́nh ái” của người khác của bà Đào Nương Hoàng Dược Thảo, suy cho cùng chỉ hù được mấy mợ yếu bóng vía, ưa tṛ “mèo mả gà đồng,” hay khoái ăn vụng mà không có khả năng chùi mép mà thôi.

 

 


 


 

 

 

  http://www.chinhnghia.com/

http://chinhnghiaviet.informe.com/forum/

http://nguoidalat.informe.com/forum/

http://chinhnghiamedia.informe.com/forum/

www.nguyenkinhdoanh.com

www.nguyenkinhdoanh.net

www.lesyminhtung.net

www.diendantheky.net

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Your name:


Your email:


Your comments: