MINH THỊ
DÂN TỘC VIỆT NAM KHÔNG CẦN THẮP ĐUỐC ĐI T̀M TỰ DO, DÂN CHỦ, NHÂN QUYỀN Ở WASHINGTON, MOSCOW, PARIS, LONDON, PÉKING, TOKYO. ĐÓ LÀ CON ĐƯỜNG CỦA BỌN NÔ LỆ VỌNG NGOẠI LÀM NHỤC DÂN TỘC, PHẢN BỘI TỔ QUỐC, ĐĂ ĐƯA ĐẾN KẾT THÚC ĐAU THƯƠNG VÀO NGÀY 30 - 4- 1975 ĐỂ LẠI MỘT XĂ HỘI THẢM HẠI, ĐÓI NGHÈO, LẠC HẬU Ở VIỆT NAM GẦN NỬA THẾ KỶ NAY. ĐĂ ĐẾN LÚC QUỐC DÂN VIỆT NAM PHẢI DŨNG CẢM, KIÊN QUYẾT ĐỨNG LÊN GIÀNH LẠI QUYỀN QUYẾT ĐỊNH VẬN MẠNG CỦA ĐẤT NƯỚC.
Email: kimau48@yahoo.com or kimau48@gmail.com. Cell: 404-593-4036. Facebook: Kim Âu
֎ Kim Âu ֎ Tinh Hoa ֎ Chính Nghĩa
֎ Biệt kích trong gịng lịch sử
֎֎֎֎֎
֎ Nhật Tiến: Đặc Công Văn Hóa?
֎ Cám Ơn Anh hay Bám Xương Anh
֎ Chống Cải Danh Ngày Quốc Hận
֎ Dân Chủ Cuội - Nhân Quyền Bịp
֎ Kim Âu ֎ Tinh Hoa ֎ Chính Nghĩa ֎ Đà Lạt ֎ Bài Của Kim Âu ֎ Báo Chí ֎ Dịch ֎ Tự Điển ֎Tiếng Việt ֎ Learning ֎ Sports֎ Chính Nghĩa Việt Blogspot ֎ Sports ֎ Video/TV ֎ Lottery֎ Diễn Đàn ֎ Tác Phẩm ֎ Tác Gỉa
v White House v National Archives v
v Federal Register v Congressional Record
v Associated Press v Congressional Record
v Reuter News v Real Clear Politics
v MediaMatters v C-SPAN v.
v Videos Library v Judicial Watch v
v New World Order v Illuminatti News
v New Max v CNSv Daily Storm v
v Observe v American Progress v
v The Guardian v Political Insider v
v Ramussen Report v Wikileaks v
v National Review - Public Broacast v
v Federation of Anerican Scientist v
v Propublica v Inter Investigate v
v ACLU Ten v CNBC v Fox News v
v CNN v FoxAtlanta v
v Indonesian News v Philippine News v
v Nghiên Cứu Quốc Tế v Nghiên Cứu Biển Đông
v Thư Viện Quốc Gia 1 vThư Viện Quốc Gia
v Học Viện Ngoại Giao v Tự Điển Bách Khoa VN
v Ca Dao Tục Ngữ v Học Viện Công Dân
v Bảo Tàng Lịch Sử v Nghiên Cứu Lịch Sử v
v Dấu Hiệu Thời Đại v Viêt Nam Văn Hiến
v QLVNCH v Đỗ Ngọc Uyển v
v Khoa HọcTV v Sai Gon Echo v
v Viễn Đông v Người Việt v Học Xá
v Việt Báo v Việt List v Xây Dựngv
v Phi Dũng v Việt Thức v Hoa Vô Ưu
v Đại Kỷ Nguyên v Việt Mỹv
v Việt Tribune v Saigon Times USA v
v Người Việt Seatle v Cali Today v
v Dân Việtv Việt Luận v Thơ Trẻ v
v Tin Mới vTiền Phong v Xă Luận vvv
v Dân Trí v Tuổi Trẻv Express v
vLao Động vThanh Niên vTiền Phong
vSài G̣n v Sách Hiếm v Thế Giới v Đỉnh Sóng
vChúng Ta v Eurasia v ĐCSVN v Bắc Bộ Phủ
v
Văn Học v
Điện Ảnh
v
Cám Ơn Anh
v
TPBVNCH
v1GĐ/1TPB
v
Bia Miệng
GIAN HÙNG LỘ MẶT
BIỆT KÍCH CẢM TỬ VIỆT NAM
trong phiên ṭa: 21, 27, 28 - 10 - 1998.
tại JAMES LAWRENCE KING FEDERAL JUSTICE BUILDING
99 , 4TH Str. MIAMI - FLORIDA
Ngày 26 - 10 - 1998 chúng tôi lại lên đường vượt gần 800 dặm trở lại Florida để tiếp tục buổi thứ hai của phiên ṭa xử vụ BKCT VN cáo giác Bô Quốc Pḥng Hoa Kỳ đă cố t́nh đ́nh hoăn việc chi trả cho BKCT VN, nhằm mục đích vô hiệu hóa và loại luật sư John Mattes ra ngoài ṿng chiến.
Sáng sớm, lúc chưa khởi hành Hoàng Văn Đệ người bạn đồng đội đang ở Orange Park vùng Jacksonville đă gọi lên hỏi giờ xuất phát để chuẩn bị cơm nước và anh em nghỉ ngơi ít tiếng cho tỉnh người trước khi trực chỉ Miami. Trong phiên ṭa này, ngoài hai người chọn cùng đi từ Georgia là anh Sam, niên trưởng Thái Kiên, tôi yêu cầu thêm Hoàng văn Đệ tham gia để biết rơ công cuộc đấu tranh chung mặc dù Đệ đă nhận được tiền bồi hoàn danh dự.
Hiểu rơ tầm quan trọng của phiên ṭa này và cũng rảnh thời gian, Đệ đồng ư và qua một buổi thử lửa tuần trước th́ chính Đệ là người thay mặt anh em cùng đi trong nhóm để nói lên tấm ḷng và sự hy sinh của những người chấp nhận đấu tranh.. ...
Đón anh Kiên và anh Sam xong, chiếc xe Van cao tuổi hướng về điểm hẹn. Trên xe, anh Sam nói TV báo có mưa ở vùng gần Dayton Beach. Nhớ lại chuyến đi tuần trước, anh Kiên nói c̣n thấy ớn tận cổ. Đêm 20 trời tối mịt. Những cơn mưa ven biển đổ xối xả, mù mịt đất trời. Chiếc gạt nước làm việc cật lực nhưng không tạo ra một khoảng trống nào để nh́n thấy đường. Bao nhiêu xe đang chạy đều mở đèn “emergency”. Xe sau chỉ ước định phía trước mặt có xe là nhờ vào ánh sáng lập ḷe của hai ngọn đèn cấp cứu.
Mới đầu xe nào cũng cố vượt qua cơn mưa nhưng rồi hầu như đều bỏ cuộc chơi liều lĩnh để tấp vào bên đường. Riêng tôi cứ lầm ĺ giữ nguyên tốc độ 90 miles/giờ chạy ngay giữa hai “lane” . Chốc chốc tôi lại yêu cầu anh Sam đốt cho điếu thuốc, rót cho ngụm trà đậm chống buồn ngủ. Không khí trên xe lúc đó trầm lặng. Ngồi trong xe mà cứ như đang trên thuyền vượt biển gặp băo lớn.
Khi đến khách sạn Hampton Inn ngay trên đường US 1 vào “check” pḥng xong mọi người mới thở phào.
Tôi cười :
_” Đi vài lần là quen ngay có ǵ nguy hiểm đâu? “.
Ông Kiên nói:
_” Thời tiết xấu mà ḿnh th́ phải đi gấp chứ không th́ chui vào đại khách sạn nào gần ngủ cho xong. Bây giờ đến đây rồi, mai chỉ c̣n khoảng vài phút là tới văn pḥng của luật sư, an tâm hơn, khỏi sợ trắc trở.”
Đêm sau phiên ṭa, khi về trời cũng lại mưa như hôm trước nhưng không khí đă b́nh thường. Chuyện tṛ râm ran Anh em phó mặc tôi lái sao th́ lái.
Như hôm nay, ngay phút đầu tiên khởi hành. Câu chuyện xoay quanh việc đến ngày 29 - 10 - 1998 này BKCT mới ra công khai được có ba năm nhưng những thành tích tạo nên cũng rất là thần kỳ. Nhắc lại chuyện cũ, anh Kiên nổi máu la lối om ṣm :
- “ Bọn ăn cháo đái bát, tao nghĩ thằng Sơn nó ăn cái ǵ của ai. Có đi thế này ḿnh mới hiểu sự hy sinh của nó. Bỏ của nhà ra đi lo việc chung. Khi có tiền th́ nó cũng chỉ một phần như mọi người. Nó có ngửa tay cầm đồng tiền của mấy thằng chó chết đấy không? Chẳng qua ghen tỵ. Nhưng đă dốt th́ dựa cột mà nghe, ngậm miệng ăn tiền . Nói ra người biết chuyện th́ người ta chỉ muốn đập vào mồm. Mà sự thật cũng quá rơ ràng, thử hỏi không có thằng Sơn th́ chúng nó làm được ǵ? Tiếng Việt Nam nói c̣n chưa đúng, cho chúng nó đi để chúng nó xài động từ “ TU QUƠ “ à?. Nói ra tức lộn mửa.”.
Câu chuyện xoay quanh mấy tên phản phúc đang phá hoại công việc tranh đấu cho quyền lợi chung. Tôi vừa lái xe vừa nói lớn :
- “ Thôi ! Không nên để tâm tới chúng nó làm ǵ. Mấy thằng vô lại đó tự cuộc sống của nó cũng chỉ rơ chúng nó là ai rồi. Thằng Tấn hôm vừa rồi gọi cho tôi nó nói bây giờ nó mới thấy xấu hổ cho mấy thằng nhố nhăng ở Santa Anna. C̣n Hoàng Chương th́ nó chửi thôi hết biết. Tôi phải hăm nó lại. Sự thực bọn phản phúc đó cũng chỉ v́ ngu ngơ quá mà cứ tưởng ḿnh khôn. Mấy thằng chính phạm th́ chỉ chuyên xúi dục. Vài thằng khác th́ muốn tự bốc thơm ra cái điều nó là người quan trọng. Nhưng sự thực mọi việc như thế nào? Hoàng Đệ, anh Sam và anh Kiên đă biết quá rơ. Có điều tôi không nghĩ tới chuyện bọn này vô liêm sỉ tới mức dám tung tin láo là [Hà văn Sơn không được lănh tiền v́ không phải là Biệt Kích]. Thậm chí trong tuần trước c̣n có một số anh em ngồi chung tiệc nhậu vẫn nghĩ như vậy. Chẳng lẽ tôi trưng dẫn hết tài liệu của Quốc Hội ra cho chúng nó vỡ mặt v́ nếu không có tôi th́ Quốc Hội có công nhận Vietnamese Commandos hay không?. Chính Andrade viết một bài báo trách Quốc Hội là người được công nhận trong cuộc điều trần thuộc OPLAN 35 chứ không phải OPLAN 34A. Khi tôi lănh tiền xong, tôi gọi Quách Hinh sang để bảo nó cầm danh sách của mấy người đă được thông báo về đi điều chỉnh lại để nhận check từ luật sư gởi tới. Lúc đó, tôi không muốn anh em quá xôn xao v́ ở các bang khác họ sẽ nghĩ rằng nếu tôi lănh tiền rồi th́ bỏ cuộc, không tiếp tục đấu tranh nữa. Thực tế dù chẳng có chúng nó, tôi cũng vẫn làm công việc mà ḿnh cần phải làm bởi v́ đó là chuyện Lịch Sử. Là Một Chương Kỳ Lạ Trong Lịch Sử Hoa Kỳ.
Từ ngày Hoa Kỳ lập quốc đến nay đă có trường hợp nào độc đáo như trường hợp của anh em ḿnh không? Hơn nữa tôi chưa hề đ̣i tiền, ngày điều trần tại Quốc Hôi Hoa Kỳ tôi đă nói:
“ The problem is not money. No money can pay for my life ...” Vấn đề không phải là đồng tiền. Không đồng tiền nào trả được cho cuộc đời của tôi..... Ngày xưa tôi đă chiến đấu để tiêu diệt Cộng Sản...... Ngày hôm nay chúng tôi phải chiến đấu cho việc công nhận danh dự của chúng tôi.”
Nhưng mà thôi bọn ngu đần, dốt nát đó cũng chẳng là bao. Năm ngón tay có ngón ngắn, ngón dài. Dài hay ngắn đó là bản lănh, là đẳng cấp của con người.
Thời Thế tạo Anh Hùng nhưng nếu chẳng có Anh Hùng th́ lấy ai để vận dụng Thời Thế.
Lê Lợi, Quang Trung thuở trước xuất thân áo vải, ra đi từ gian lều cỏ, ngồi trên lưng ngựa chiến, cầm thanh gươm báu cứu quốc, lập quốc để lại công trạng ngh́n thu. Chúng ta những kẻ hậu sinh, soi gương Kim Cổ không làm được công trạng như Tổ Tiên của chúng ta th́ cũng chứng tỏ cho Hoa Kỳ và Thế Giới biết khí phách anh hùng, tinh thần cao thượng, trí tuệ và mưu lược của những người con nước Việt.
Món tiền được lănh thực ra chẳng nghĩa lư ǵ .Đối với tôi món tiền này chỉ là vấn đề Danh Dự và việc thừa nhận Sự Thật của Lịch Sử. Danh Dự này chẳng phải là của riêng anh em chúng ta với ư nghĩa lẩn thẩn, cục bộ.
Đó là Danh Dự của cả một Quân Lực hay đúng hơn của cả một Dân Tộc mà chúng ta chỉ là những người có được ưu thế và biết biến nó thành Quyền Năng Đối Tác với cả ba ngành Lập Pháp, Hành Pháp và Tư Pháp của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ.
Giả thử tôi điều trần tại Quốc Hội thất bại chắc chắn các cơ quan truyền thông Hoa Kỳ không gói gọn những sự phỉ báng trong cái Vietnamese Commandos mà họ sẽ bêu riếu cả dân tộc chúng ta là những kẻ ăn mày ḷng nhân đạo của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ mà c̣n lắm chuyện. Nhưng sự thật như chúng ta đă biết, Nhân Đạo Hoa Kỳ chỉ là thứ Nhân Đạo Thực Dụng nhằm phục vụ cho Quyền Lợi Hoa Kỳ. Cái điều tôi muốn và đă chứng minh rơ là tất cả mọi việc làm của Hoa Kỳ xuất phát từ Ư Thức Trách Nhiệm của họ với Hậu Quả do chính họ gây ra trong việc bỏ rơi người bạn Đồng Minh Nhược Tiểu đă quá hy vọng và tin cậy vào họ. Họ là những kẻ có lỗi với Dân Tộc Việt Nam. Sai lầm của họ ở Việt Nam quá lớn. Họ đă dựng lên cho dân tộc ta vị lănh tụ Ngô Đ́nh Diệm và cũng chính họ đă hủy hai anh em họ Ngô để tạo dựng lên đám lănh đạo quân phiệt, bát nháo lo tranh chấp quyền lực, tiêu diệt lẫn nhau để độc quyền vơ vét cho đầy túi tham hơn là thi hành nhiệm vụ Diệt Cộng.
Thực tế của lịch sử đă chỉ rơ trong cuộc chiến Việt Nam, công trạng và sự hy sinh của Người Lính không có ǵ so sánh được nhưng chính họ lại là những người bị ḅn xương, hút máu bởi một đám lănh đạo tồi tệ, tham nhũng, thối nát, chẳng ra ǵ.”...
Mải nói chuyện, thời gian trôi qua nhanh, quăng đường ngắn lại. Đường vào xa lộ số 10 đă ở trước mắt. Giờ này Hoàng Đệ đang nôn nóng chờ chúng tôi đây. Không hiểu sao mỗi khi nói đến mấy chữ “ Đồng Đội” là tôi lại thấy xúc động. Chắc bởi những phút giây cô đơn và đen tối nhất trong thời gian tù tội th́ tôi chỉ c̣n có họ là những người hữu quan, là mối dây liên hệ cuối v́ cùng chung số phận?
Hoàng Đệ gốc người Nghệ An, tính t́nh cương trực, thẳng thắn. Tuần vừa rồi chúng tôi cười vỡ bụng v́ chuyện “bé cái lầm” trong thời kỳ c̣n ở Việt Nam. Số là Hoàng Đệ mở quán nhậu gần chợ Thị Nghè, đám công an cộng sản thấy giọng Nghệ An đặc quánh, cứ nghĩ Đệ là “Cán Bộ về hưu” nên tới ăn nhậu đều trả tiền rất ṣng phẳng và cũng không dám eo sèo ǵ. Đến khi “Cán Bộ về hưu” nộp đơn đi Mỹ chúng mới té ngửa.
Sực nhớ lại chuyện cũ, tôi hỏi thăm về anh Vang - một sĩ quan bạn của Đệ - lúc đó nhờ tôi nói với K.C. can thiệp để tái phỏng vấn. Đệ cho biết anh Vang cũng đă sang Mỹ hiện đang ở South Carolina...
Rẽ vào băi đậu xe khu nhà Đệ đang ở, ba người chúng tôi xách hành lư lên lầu. Sau bữa ăn nhẹ, cơn buồn ngủ chợt tới. Tôi bịt miệng, ngáp dài rồi nằm duỗi thẳng trên “salon” :
- “ Mấy ông ngồi chơi, nói chuyện, tôi ngủ một giấc cho đỡ mệt rồi 7 giờ (pm) chúng ta lên đường. Xuống cách Miami khoảng 100 miles sẽ ngủ lại v́ phiên ṭa bắt đầu vào lúc 1:30 chiều mai. Chúng ta đủ thời gian đến Miami trước hẹn.”
Nói là vậy, nhưng ngủ sao được tôi chỉ nằm dài trên “salon”, mắt nhắm lại nghe mấy người bạn của ḿnh nói chuyện. Đề tài đang thảo luận là quyền lợi cựu chiến binh và đó mới là cái mà tôi dồn tâm lực để làm.
[Nằm giả ngủ lắng nghe anh em nói chuyện. Tôi thấy trách nhiệm của ḿnh c̣n quá nặng nề v́ không mấy người hiểu được những nhiêu khê của công việc.
Viện dẫn những điều luật sẵn có chỉ là chuyện b́nh thường. Nhưng thay đổi cả một ĐỊNH CHẾ PHÁP LUẬT là chuyện “đội đá vá trời”. Đành rằng thắng lợi từ cuộc điều trần 19- 6 - 1996 đă tạo ra một đạo luật mới nhưng VETERAN STATUS là một trận đánh c̣n nặng nề và cam go hơn rất nhiều.
Có không ít những gă Biệt Kích ngu xuẩn chỉ ngồi nhà rồi “nổ” là Bộ Quốc Pḥng gọi đến nói với y là đang lo giải quyết chính sách cựu chiến binh cho hắn. Tôi biết ư những tên này muốn ra cái điều “bất chiến tự nhiên thành”. Những luận điệu như vậy khiến tôi thực sự khó chịu.Ở đời làm ǵ có chuyện “bất chiến tự nhiên thành”. Thực ra đó chỉ là luận điệu của những tên vừa ngu, vừa dốt lại vừa hèn, những tên “ăn cháo đái bát”; luận điệu của những bọn “giá áo túi cơm” chỉ bo bo với cuộc sống hèn mọn, vị kỷ, ngồi há mồm ra chờ sung rụng, tránh gian lao, tranh vinh dự.
Cái bệnh của những tên vô lại luôn luôn đều giống nhau ở chỗ chẳng biết ḿnh và cũng chẳng biết người. Chân tài thực học , trí thức, kiến thức của ḿnh tới đâu, năng lực hành động của ḿnh ra sao?
Duy nhất chỉ có một cách nói năng trời biển nhưng thực ra càng nói càng lộ rơ sự ngu đần, dốt nát, bản chất vô học.Và dĩ nhiên hạng người này làm sao hiểu được hiện nay nhiều mũi tấn công pháp lư của chúng tôi và luật sư triển khai đang bị phản công và chặn lại.
Việc số người bị đ́nh hoăn trả tiền BỒI THƯỜNG DANH DỰ đến nay đă lên tới 119 là v́ có một số kẻ tiếp tay cho Bộ Quốc Pḥng trong đó có người bạn cũ của Vietnamese Commandos: Sedgwick Tourison, tên luật sư con buôn Erickson cùng một số TÊN NỘI PHẢN và BỘI TÍN (Danh sách của chúng nếu cân sẽ được công bố trong bài báo này.) đang muốn phá hủy mối quan hệ pháp lư giữa luật sư John Mattes với những người Biệt Kích Cảm Tử Việt Nam.
V́ thế, phiên ṭa này chính là một phiên ṭa quan trọng nhằm đánh tan những âm mưu “Đông Lạnh” việc đ̣i hỏi Chính Sách Cựu Chiến Binh và Buộc Phải Thắng chứ không kéo dài, nếu không chặng đường gian nan để đạt tới thắng lợi sau cùng sẽ dài vô tận.
Suốt thời gian qua tôi không muốn nói đến những ǵ xảy ra trong nội bộ Lực Lượng Biệt Kích Cảm Tử, không muốn đưa ra những yếu nhược, kém cỏi của một số người . V́ ḷng tôi muốn trang sử tranh đấu của Lực Lượng trở thành một HUYỀN THOẠI thực sự như nó đă là.
Bởi v́ lịch sử là ǵ nếu không phải là những sự kiện tổng quát có giá trị tác động, thay đổi về nhăn quan, nhận thức để phán xét và thẩm định những giá trị thuộc phạm trù của lịch sử.
Lịch sử không phải là chuyện riêng tư mà là những sự kiện có ảnh hưởng nhất thời hoặc lâu dài đến cả quốc gia, dân tộc. Lịch sử là những sự kiện tồn tại qua không gian và thời gian,
Tôi cũng không muốn nói nhiều về quăng đời tù tội mà nếu chỉ tính riêng những ngày cùm kẹp, chịu đựng khổ h́nh đă đủ tiêu chuẩn cho hai gia đ́nh xuất cảnh. Tôi không muốn đưa ra những dẫn chứng như trong cuốn Secret Army Secret War viết về tôi có vài ḍng (Ha van Son, had displayed a "belligerent attitude" and he was not repatriated) nhưng chỉ bọn người cực kỳ ngu tối mới không hiểu những ǵ sẽ xảy đến với con người đă được nhắc tới trong vài ḍng chữ đó (thử hỏi những đ̣n thù bọn Cộng Sản giáng lên nhân vật chống đối quyết liệt đó thâm độc và ghê gớm đến mức độ nào.)
Sedwick Tourison đă viết rất đơn giản. “Ư tại ngôn ngoại” hay “ Ngôn bất toại ư” , nó thể hiện năng lực ư thức, số lượng dữ kiện thông tin mà người viết thâu tóm được v́ thực ra người cung cấp thông tin hay kể chuyện cũng muốn d́m bớt cái khí phách hào hùng của con người mà anh ta buộc phải nhắc tới, hay bị hỏi tới. Người đọc có thể hiểu hay không hiểu cũng tùy do trí năng của chính họ.
Tôi cám ơn Sedgwick v́ lịch sự chứ đúng ra cũng chẳng cần phải cám ơn anh ta v́ đó cũng chỉ là một chuyện, một sự kiện mà người cầm bút phải làm và nếu nói một cách thực dụng kiểu Mỹ th́ Sedgwick Tourison thu hoạch lợi nhuận trên sự kiện của Vietnamese Commandos chứ chẳng phải Vietnamese Commandos có lợi lộc ǵ ở anh ta mà phải cám ơn.
Ngày c̣n trong ṿng tù tội bản thân tôi đă nguyện với đất trời:
_ “Nếu sống không làm được ǵ th́ xin cho chết. Nếu Trời đày đọa, thử thách, rèn luyện con người để làm một chuyện ǵ th́ mới nên để cho sống.”
Và rồi với những tín điều tự xác lập, tôi đă vượt lên trên những thử thách và cái chết một cách rất kỳ lạ, cô đơn. làm những bước nhảy rất hoang đường và chính điều này đă biến tôi trở thành một ẩn số đầy nghi vấn, một mục tiêu để ghen tỵ của bọn tiểu nhân, vô lại. Chúng cố che tai, bịt mắt trước sự thật, trơ tráo xuyên tạc nhưng tội nghiệp thay cho chúng đáp số của chân lư khách quan lại cứ hiển hiện không thể chối bỏ được.
Nhiều lúc tôi cũng mong ḿnh chỉ là một kẻ thật sự tồi tệ nhất, kém cỏi nhất, ngu muội nhất trong những người Việt Nam tại Hoa Kỳ để được nh́n thấy cảnh White House, Quốc Hội, Bộ Quốc Pḥng, Bộ Tư Pháp, Bộ Cựu Chiến Binh, Các Ṭa Án Tối Cao, các Hội Nghị Anh Hùng tràn ngập những trí thức, khoa bảng Việt Nam; tướng lănh; sĩ quan trung, cao cấp của Việt Nam Cộng Ḥa ra vào điều trần, đọc tham luận, đối thoại, đáp từ .. v.. v... cho thỏa nỗi tự hào được là một người dân đất Việt. Nhưng khổ thay đó mới chính là một ư tưởng điên rồ. Chuyện nói mà chơi. Kiếm đâu ra lắm nhân tài, hào kiệt chọc trời khuấy nước vậy?]
***
Tôi choàng tỉnh giấc, bụng đói meo. Ăn thêm chén cơm cho chắc dạ. Đầu bếp Nghệ An mà nấu canh chua ngon gớm. Uống thêm ngụm nước tôi đứng dậy, khoác máy h́nh xách cặp hồ sơ, dứt khoát:
_ “ Bảy giờ kém rồi , anh em ḿnh lên đường thôi. Chạy tới 10 giờ th́ chui vào khách sạn là vừa. Ba tiếng, trung b́nh 80miles/h như vậy c̣n hơn 100 miles để dành sáng mai là gọn nhất.”
Xe lại bon nhanh trên đường thiên lư. Suốt ngày hôm nay không vướng cơn mưa nào. Qua mấy tiếng đồng hồ nghỉ ngơi, tôi cảm thấy sung sức và phấn chấn vừa lái vừa hát mấy bài quen thuộc. Vâng ! ... Tôi yêu đất nước tôi nằm phơi phới bên bờ biển rộng ... Tôi yêu biết bao người? Lư, Lê, Trần và c̣n ai nữa? Những anh hùng của thời xa xưa. Những anh hùng của một ngày mai.
T́nh yêu Tổ Quốc đó là sức mạnh vạn năng, động lực thần kỳ nếu quả trong ḷng ta có T́nh Yêu Tổ Quốc đích thực...
Gần 10 giờ, tôi rẽ vào Palm City, lọt vào exit rồi mới thấy hố v́ con đường dài mút chỉ không thấy có cái “hotel” nào. Lại phải quay ra, chạy tuốt tới exit 53 rẽ vào mới thấy khách sạn Embassy Suites. Hai người vào “check in” không có pḥng cho hút thuốc, giá lại cắt cổ .
Tôi càu nhàu, bực bội :
- “ Trả tiền cho chúng nó mà như ở tù, hơi đâu. Đi chỗ khác”.
Chúng tôi quay xe sang chỗ “Double Tree” lấy một pḥng đôi, hai giường giá chỉ bằng một nửa ($79.95).
Tắm rửa xong, ngồi uống cà fé nói chuyện. Anh Sam xách chai rượu thuốc đem theo ra. Tôi làm một ly lớn xong ngồi xem TV chờ giấc ngủ. Đệ và anh Kiên nằm trên giường ôn lại chuyện tù tội, quê nhà, quân ngũ.
“Nhân sinh thất thập cổ lai hy” như anh Kiên. Gần hai mươi năm tù Cộng Sản mà c̣n sống khỏe mạnh là tốt quá rồi. Đôi lúc càm ràm chút không sao.
Tôi thiếp đi, trong lúc anh Sam vẫn lè nhè nói v́ thấm rượu...
***
Tỉnh dậy lúc 7:30. Lao vào pḥng tắm. Hoa nước mát lạnh làm tôi tỉnh táo hẳn. Sắp sửa vào trận nữa rồi. Lau khô người xong, tôi bước ra giục bạn bè tuần tự vào pḥng vệ sinh để chuẩn bị lên đường.
Nhiệm vụ nặng nề là ở tôi nhưng sự có mặt của mấy anh em là biểu tượng của sự đoàn kết. Tôi nhắc anh em nhớ kỹ chính ngôn ngữ của cơ thể (body language) có tác động mạnh đến tâm lư người đối diện, bởi vậy trong ṭa án chúng ta phải giữ khuôn mặt lạnh lùng và đằng đằng sát khí, động tác phải dứt khoát không thừa, không thiếu.
Rời khỏi khách sạn, trở ra đường 95 xuôi theo ḍng xe về hướng Nam, trực chỉ Miami. C̣n cách Miami cả trăm dặm mà thành phố, nhà cửa san sát, xe cộ nối đuôi nhau như đàn kiến ra khỏi tổ đi kiếm mồi, tốc độ xe giảm hẳn. V́ đă tính toán thời gian kỹ lưỡng nên chúng tôi không ai lo lắng ǵ. Xuống tới văn pḥng luật sư khoảng 10:30.
Tôi xách máy quay phim lên ghi lại những ǵ cần thiết. Từ chồng hồ sơ của những người đă lănh tiền đến những lá thơ cầu cứu từ Việt Nam. Những tên bội tín và quậy phá nhất vẫn c̣n nằm trong danh sách chưa được lănh tiền. Lê văn Ngung. Vũ Viết Tinh, Nguyễn Như Ánh, Trần văn Qúy, Nguyễn Cao Sơn. Thật chỉ có mấy tên mà gây ra bao trắc trở, hậu quả là thêm Trần Quang Toản ra đi chưa kịp nhận được một đồng tiền danh dự.
Bản chất vô lại phản phúc th́ biểu hiện vẫn là vô lại, phản phúc, không thể khá hơn được. Bản chất Anh Hùng th́ dù trong tù tội, đọa đày gian khổ tới đâu cũng toát ra khí phách anh hùng kiêu mạn.
Sau khi thu h́nh những tài liệu cần thiết, tôi nói với Jessica (phụ tá luật sư) là anh em chúng tôi sẽ tới ṭa án trước, bây giờ c̣n sớm chúng tôi đi ḷng ṿng quanh thành phố cho thoải mái. Jessica cười hỏi:
- “Liệu có tới đúng giờ không hay đi lạc”
Anh em đều cười, tôi trả lời vui vẻ :
-“Đừng lo chúng tôi sẽ có mặt trước ṭa đúng giờ”
***
Rời building trong khu vực Coral Gables. Chúng tôi chạy quanh mấy con đường trong thành phố, cuối cùng đi thẳng vào khu trung tâm gần ṭa án, cho xe vào gởi ở băi đậu, kéo nhau đi chụp vài tấm h́nh kỷ niệm sau đó cuốc bộ xuống khu thương mại gần đó t́m chỗ ăn trưa.
Tiệm ăn ở trên lầu hai của thương xá này do người Cuban làm chủ. Món ăn nửa Ư nửa Mỹ, trời lại nóng, vừa đi nhiều, khó nuốt. Ăn uống qua quưt, ngồi hút vài điếu thuốc chờ đến giờ ra ṭa.
Trả tiền xong mấy anh em chúng tôi quay về trước ṭa án đă 1:20. Tôi gọi cho luật sư David Tucker .
Ông ta trả lời
_:“Chúng tôi đang trên đường. Ba phút nữa sẽ có mặt . Cám ơn.”
Jessica và ba luật sư cùng tới một lúc. Chúng tôi kéo vào qua khu vực kiểm tra an ninh, tất cả những đồ vật kim khí. máy chụp h́nh và quay phim đều không được phép mang vào pḥng xử án.
Hôm nay, 27 -10 - 1998, phía bị cáo là Bộ Quốc Pḥng nâng số người tham gia lên tới 7 . Trong đó có ba luật sư một phụ tá và ba người thuộc VCCC (Ủy ban đặc nhiệm việc bồi thường cho Biệt Kích) gồm Đại Tá Witchonske, Trung Tá Hudson và trung sĩ nhất Việt Nguyễn. Mấy nhân vật này đă gặp gỡ tôi vài lần trong những phiên ṭa tại Washington DC trước đây. Nh́n thấy tôi họ có vẻ gượng gạo và không được tự tin cho lắm.
Luật sư John Mattes nói với tôi :
- “ Sự có mặt một cách nhẫn nại của anh và các bạn là một đ̣n nặng với họ”
Tôi hiểu ư luật sư và biết họ rất ngại tiếng nói của tôi trước ṭa án, họ đă bị những lần lên tiếng của tôi hết sức bất ngờ và bất lợi cho họ và trong bất cứ một vụ kiện nào những t́nh tiết và ư kiến bất ngờ luôn luôn gây ấn tượng mạnh. Bài bản của luật sư hai bên lúc nào cũng đầy đủ và hầu như biết tẩy nhau nhưng ăn thua ở những cú vượt lên có tính chất quyết định trong đối chất của các nhân chứng mới hy vọng đoạt thắng lợi.
Trong phiên ṭa trước, luật sư của Bộ Quốc Pḥng, Armando Bonilla lên tiếng bênh vực cho lập trường của VCCC và đưa ra một số luận điểm tấn công lại bên nguyên cáo là Luật Sư John Mattes và chúng tôi. Thời gian diễn tŕnh của Armando chiếm hầu như toàn bộ phiên ṭa.
Khi David - luật sư của chúng tôi bắt đầu lên tiếng tŕnh bày và bắt đầu đưa các hồ sơ chính được phóng đại đặt lên cái giá xoay về phía quan ṭa th́ cũng vừa lúc Chánh Án Highsmiths cho lệnh ngừng làm việc và sắp xếp thời gian biểu cho buổi xử sắp tới.
Vào đầu phiên xử, Luật Sư David Tucker gọi Jessica Martinez, Thư kư riêng của Luật Sư John Mattes đặc trách quản lư hồ sơ của Vietnamese Commandos lên làm nhân chứng. Cô bé này nắm toàn bộ mọi t́nh tiết và sự việc của Biệt Kích Cảm Tử Việt Nam và là người vẫn thường xuyên trao đổi t́nh h́nh với tôi qua điện thoại, Email và thư từ.
[Cô là một người mà luật sư rất tin cậy , hôm trước khi đến văn pḥng chưa gặp luật sư John, David có vẻ ngại chúng tôi không có khả năng đối đáp nên có hỏi tôi một số vấn đề, Jessica đă nói ngay:
- “ Ông Sơn Ha mới đến Hoa Kỳ nhưng chính ông là người phát ngôn trên media và nói chuyện tại Quốc Hội cũng như đối chất tại các phiên ṭa trước nên anh đừng tốn thời gian giải thích, ông ta có một khả năng rất đặc biệt nên John rất tin cậy và quư trọng ông ta.”
Tôi cũng cười và nói với David một cách rất tự tin:
- “ Anh dừng lo, chúng tôi đă tới đây là để chiến thắng chứ không phải để cam chịu thất bại.”
Thật vậy, tính bất khuất trong con người tôi không bao giờ chấp nhận thua. Một lần thua ông bạn Đồng Minh đểu cáng, lũ lănh đạo Việt Nam Cộng Ḥa khốn nạn, hèn nhát, khiếp nhược và bọn Cộng Sản tàn ác, mất hơn hai mươi năm tù cuối cùng phải nuốt nhục bỏ nước ra đi là quá đủ rồi.]
Sau khi Jessica tuyên thệ và ngồi vào ghế nhân chứng xong , David bắt đầu đặt những câu hỏi về lư lịch, nghề nghiệp của Jessica, thời gian nào bắt đầu làm việc cho văn pḥng của luật sư và làm những việc ǵ. Những câu hỏi của David đặt ra nhằm qua những câu trả lời của Jessica chứng minh cho ông chánh án và bồi thẩm thấy rơ công việc của Văn pḥng luật sư John Mattes, mối quan hệ của luật John Mattes với Biệt Kích Cảm Tử Việt Nam từ buổi đầu tiên cho tới nay. Phần thẩm cung của David luôn luôn bị Armondo phản đối nhưng chánh án vẫn thường bác khiếu nại của Armondo (luật sư của Bộ Quốc Pḥng) hơn là chặn đứng David.
Sau khi David làm việc xong đến phiên Armondo tiếp tục chất vấn Jessica một vài điểm nhưng Jessica vượt qua những cái bẫy ngôn từ một cách dễ dàng.
Không khí trong ṭa hơi lắng xuống, hai bên đều nặng những suy tư, mưu tính. Tôi kiểm lại những ư chính được cô đọng qua cuộc đối chất để chuẩn bị tinh thần vào cuộc. Đang cân nhắc, tính toán; Chánh Án Highsmiths tuyên bố nghỉ giải lao hai mươi phút.
Cả hai bên cùng kéo nhau ra khỏi pḥng xử, một số người ngồi lại pḥng đợi ngay bên ngoài. Chúng tôi cùng đi rửa mặt rồi kéo nhau xuống tầng cuối để xả hơi, hút thuốc.
Xuống chung một thang máy với Việt Nguyễn. Cậu này mang cấp bậc trung sĩ nhất thuộc Không Quân Hoa Kỳ, Chuyên Viên Cơ Khí cho Trực Thăng Apaches (Diệt tăng cơ). Cậu là một trong hai người Mỹ gốc Việt Nam được đưa về làm thông dịch viên cho VCCC, cậu c̣n lại tên Minh. Hội Đồng VCCC đă đụng đầu với tôi nhiều lần trong những phiên ṭa ở Washington D.C. Mà kết quả thắng lợi lúc nào cũng nghiêng về phía chúng tôi, nhưng lần này tôi mới gặp Việt đi cùng với đoàn Đại Diện Bộ Quốc Pḥng.
Xuống tầng chót cùng đứng hút thuốc, trao đổi vài câu xă giao. Tôi muốn nhân cơ hội này để xác định lại một số điểm nghi vấn nhưng mấy anh em đi cùng không hiểu ư, ham nói nên mất qúa nhiều thời gian, lỡ một dịp tốt.
Việt có nói thật ra số tiền bồi thường này không đáng quan tâm mấy (quá ít). Tôi hiểu vấn đề rất rơ, qua câu nói này th́ mọi việc đúng như những ǵ chúng tôi đă tiên liệu. Tôi chờ Việt nói tiếp th́ anh Kiên lại nhảy vào hỏi thăm quê quán, gia đ́nh.
Hơi khó chịu nhưng tôi vẫn không tỏ thái độ ǵ, với óc liên tưởng của ḿnh tôi có thể đoán ra những câu nói tiếp theo của Việt nếu như cậu ấy không bị chính anh em chúng tôi giành nói hết.
Tôi đă hiểu lâu rồi, hiện nay Bộ Quốc Pḥng đang cố chặn đứng mọi đ̣i hỏi của chúng tôi. Chính họ không ngờ chúng tôi mở phiên ṭa này để khiếu tố họ và điều động thêm hai luật sư trong Tổ Hợp của John Mattes tham chiến.
Qua câu chuyện trong giờ nghỉ, chúng tôi biết được có một số BKCT đă coi quyền lợi riêng tư quá lớn mà quên mất đi quyền lợi lâu dài và tính chất lịch sử của vấn đề. Họ là những người không nh́n thấy giá trị của cuộc đấu tranh. Có danh dự và có sự công nhận là có tất cả.
Họ đă không thấy được việc đ̣i công nhận và bồi hoàn chỉ là một cuộc đấu tranh chỉ để khẳng định tư thế đối tác.
Và như đă nói danh dự này chẳng phải là của riêng Biệt Kích Cảm Tử Việt Nam. v́ mọi người chắc hẳn chưa quên [Vào tháng 3 năm 1995 Cựu Bộ Trưởng Quốc Pḥng Hoa Kỳ trong giai đoạn Chiến Tranh Việt Nam - Mac Namara xuất bản hồi kư tiếp tục hạ nhục quân lực chúng ta.]
Trang huyết sử của dân tộc ta vẫn tiếp tục bị các cơ quan truyền thông và bọn phản chiến Mỹ bôi bác.
Ngày 24 tháng tư năm 1995, Vietnamese Commandos chính thức đệ đơn kiện chính phủ Hoa Kỳ, đồng thời tạo áp lực bằng việc các thành viên khắp nơi thay phiên nhau xuất hiện trên truyền h́nh, báo chí Hoa Kỳ.Tuy vậy để Lực Lượng Biệt Kích Cảm Tử Việt Nam ra công khai, tôi quyết định nhận tổ chức buổi ra mắt sách của Tourison vào ngày 29 - 10 - 1995. Buổi ra mắt thành công mỹ măn. Bài diễn văn đầu tiên của một người Biệt Kích Cảm Tử Việt Nam, Hà Văn Sơn đă tỏ rơ quyết tâm “Viết Lại Lịch Sử”.
Sau mấy lần ra ṭa,với bằng chứng duy nhất là bộ hồ sơ của tôi, vị chánh án cho chuyển qua Quốc Hội để làm ra luật mới nhằm giải quyết món nợ không bao giờ trả được của chính phủ Hoa Kỳ. Vụ kiện “class-action” của 281 Vietnamese Commandos vẫn duy tŕ sự tranh tụng cho đến khi thắng lợi.
trích AUGUST 1997 THE ARMY LAWYER • DA-PAM 27-50-297 15:
“Recent Lost Commandos Litigation and Legislation
On 24 April 1995, Au Dong Quy and 280 others filed suit in the United States Court of Federal Claims alleging that each plaintiff was an OPLAN 34A commando, or represented the estate of an OPLAN 34A commando, and had a contract with the United States during the Vietnam War providing for monthly wages and other benefits. They also alleged that their contract promised, upon capture, continued payment of the monthly wage. The government filed a motion to dismiss in February 1996, asserting among other things: lack of privity, lack of jurisdiction under Totten, and expiration of the statute of limitations.The case generated significant national media attention, culminating in a segment on the television news program 60 Minutes. Congressional interest in the Lost Commandos’ story was also increasing, and on 19 June 1996, the Senate Select Committee on Intelligence met to hear testimony on the issue.
As a result, the Court of Federal Claims stayed the litigation, pending possible resolution of the Commandos’ issues by legislative means. (Kết quả là, Ṭa án Liên bang tuyên bố duy tŕ sự vụ kiện tụng, chờ giải quyết các vấn đề của Commandos bằng phương tiện lập pháp) Subsequently, Congress passed into law a provision for compensation of all persons who were captured or incarcerated by the Democratic Republic of Vietnam as a result of the participation by that person in operations conducted under OPLAN 34A or its predecessor.
.
The Need to Contract for Secret Services
In recent history, the United States has conducted numerous unconventional warfare operations, many of which were similar to OPLAN 34A. For example, in his testimony before the Senate Select Committee on Intelligence, Major General (Retired) John K. Singlaub stated that the United States conducted such unconventional warfare operations during the Korean War. He stated that there were probably hundreds of Koreans who were in a situation similar to the OPLAN 34A Commandos.
The United States Supreme Court has recognized the importance of secrecy in intelligence gathering.In CIA v. Sims, for example, the CIA entered into research contracts, often through intermediaries, with numerous universities, research foundations, and similar institutions. Some of the agreements contained an explicit promise of confidentiality so that the identities of the researchers would not be disclosed.The Court commented on the importance of agreements for secrecy, stating “[t]he Government has a compelling interest in protecting both the secrecy of information important to our national security and the appearance of confidentiality so essential to the effective operation of our foreign intelligence service.”
59. Id.
60. Id. at 1065-66 (citing Snepp v. United States, 444 U.S. 507 (1980) (per curiam); New York Times Co. v. United States, 403 U.S. 713 (1971)).
61. Complaint ¶¶ 1-2, Au Duong Quy, et al./ Lost Army Commandos v. United States, No. 95-309C (Fed. Cl. filed Apr. 24, 1995).
62. Id. at ¶ 7.
63. Defendant’s Motion to Dismiss, Au Duong Quy, et al./ Lost Army Commandos v. United States, No. 95-309C (Fed. Cl. Feb. 2, 1996).
64. 60 Minutes: Lost Commandos (CBS television broadcast, May 5, 1996).
65. Vietnamese Commandos: Hearings Before the Senate Select Comm. on Intelligence, 104th Cong., 2d Sess. (1996). Subsequent to the hearings, Section 649 (subsequently
re-numbered 657) of the DOD Authorization Act was introduced before the Senate. See Comments Before the Senate Concerning Amendment 4055 to the
National Defense Authorization Act for Fiscal Year 1997, Pub. L. No. 104-201, reprinted in 142 CONG. REC. S6439-41 (daily ed. June 19, 1996). Unfortunately, some
senators sponsoring the bill disregarded Major General Singlaub’s testimony and incorrectly reached the conclusion that “the United States apparently contracted with
South Vietnamese nationals to conduct covert military operations in North Vietnam.” Statement of Senator John S. McCain, id. at S6440.
66. Order, Au Duong Quy, et al./ Lost Army Commandos v. United States, No. 95-309C (Fed. Cl. July 2, 1996) (order staying litigation).
67. National Defense Authorization Act for Fiscal Year 1997, Pub. L. No. 104-201, § 657(a)(1), 110 Stat. 2422, 2584 (1996).
68. See, e.g., U.S. DEP’T OF ARMY, FIELD MANUAL 100-25, DOCTRINE FOR ARMY SPECIAL OPERATIONS FORCES 2-5 through 2-6, 3-4 through 3-6, 3-8 through 3-9 (12 Dec.
1991) [hereinafter FM 100-25].
69. Singlaub Statement, supra note 35, at 61.
70. Id.
71. See CIA v. Sims, 471 U.S. 159 (1985), (discussed infra); Baldridge v. Shapiro, 455 U.S. 345, 361 (1982); Haig v. Agee, 453 U.S. 280, 307 (1981).
72. 471 U.S. at 161.
HẾT TRÍCH
Cường Quyền đă vượt trên Công Lư.
Các luật gia của Ngũ Giác Đài và CIA sau khi "filed a motion to dismiss in February 1996, asserting among other things: lack of privity, lack of jurisdiction under Totten, and expiration of the statute of limitations" rất đắc ư với thắng lợi này v́ họ tưởng rằng như vậy là cuộc chiến đă chấm dứt. Và cũng đáng buồn thay, rất nhiều chiến hữu trong QLVNCH lấy làm khoái chí nh́n thấy cuộc đấu tranh này bị dập tắt.
Nhưng tất cả mọi người đă lầm lẫn lớn. Trận đấu thứ hai được khởi đi từ trong căn Apartment nhỏ bé tại khu Chamblee , Atlanta. Sau khi đă bàn thảo và sắp xếp kỹ lưỡng với luật sư John Mattes. Hà Văn Sơn chính thức bước vào cuộc đấu. Một kế hoạch vận động dư luận trên “media“ được tính toán tỉ mỉ, cặn kẽ. Nhiều cuộc phỏng vấn của những nhà báo quốc tế và nhiều đài truyền h́nh CBS, CNN, đài phát thanh v.v. tác động rất mạnh đến dư luận Hoa Kỳ và quốc tế . Sau khi kiểm chứng lại những cuộc phỏng vấn. Luật sư John Mattes hoàn toàn tin cậy vào khả năng lư luận, khả năng đối đáp và ứng phó với các câu hỏi lắt léo của những phóng viên quốc tế bằng Anh Ngữ của tôi nên hoàn toàn tín nhiệm và coi tôi là người phát ngôn chính thức.
Từ đó tất cả mọi sự ứng phó đều dồn vào Atlanta. Thời gian này Tourison đang mê mải với việc bán cuốn sách “ Secret Army Secret War” (một cuốn sách với những tài liệu thật nhưng phần lời kể chuyện của một vài Biệt Kích th́ chỉ là những câu chuyện không đầy đủ nếu không muốn nóí có nhiều đoạn đầy cảm tính phiến diện, hồ đồ).
Sau đó những buổi tiếp xúc với các cơ quan truyền thông, báo chí tiếp tục với mật độ cao CBS,CNN,VOA,BBC,NHK, New York Times, Los Angeles Times, Times hoặc trực tiếp cho người đến phỏng vấn thu h́nh tại nhà tôi, hoặc phỏng vấn viễn liên đă mở rộng tầm mức của sự kiện ra toàn thế giới. Nhưng theo tôi cuộc phỏng vấn cuối cùng dẫn đến việc thay đổi quan điểm của John Dutchs- Giám đốc CIA chính là cuộc phỏng vấn của đài phát thanh Úc Châu đầu năm 1996 (đọc bài Trả Lời Phỏng Vấn Đài Phát Thanh Úc Châu) và buổi phát h́nh của 60 Minutes (CBS). (Cựu giám đốc CIA - Colby người công nhận sự hiện hữu của “Đội quân Bí Mật” đă chết trong một tai nạn”ca nô” với nhiều nghi vấn).
Do đă tự bảo vệ để tránh khỏi khả năng bị tấn công bạo lực bằng cách gởi kháng thư lên cơ quan luật pháp của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ, nên tôi vẫn tỉnh táo và b́nh tĩnh tập trung tinh thần để ứng phó bằng lư luận. Việc phải đến đă đến; hơn một tháng sau, tôi đại diện Lực Lượng Biệt Kích Cảm Tử Việt Nam ra điều trần tại Quốc Hội Hoa Kỳ ngày 19 - 6 - 1996 (đọc bài Tiếng Nói Công Lư).
Kết cuộc:
Lịch sử đă được viết lại. Biệt Kích Cảm Tử Việt Nam đă dóng một hồi chuông ngân măi tới ngàn sau.
Những ǵ tôi nói trước đây, đă thực hiện được và lưu lại vĩnh viễn trong lịch sử của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ.
Ngay sau đó, tôi đi khá nhiều nơi để nói chuyện về cuộc đấu tranh của Biệt Kích Cảm Tử Việt Nam. Nhưng thực ḷng tôi chẳng bao giờ muốn ḿnh trở thành một lá bài của bất kỳ tổ chức nào, không cần một sự tôn vinh nào của đám hoạt đầu, giá áo, túi cơm đang tranh giành nhau để sắm vai trong những tuồng tích, lớp lang rẻ tiền, quá sức lỗi thời và đê tiện. Lũ hoạt đầu, vô lại này có tư cách ǵ để tôn vinh và truy tặng cho ai...
Là người hiểu rơ ư nghĩa và mục đích của công việc ḿnh làm ba mươi năm về trước khi chung vai sát cánh với những người không cùng màu da, tiếng nói chiến đấu Diệt Cộng là để hằng mong Tổ Quốc có đượcTự Do và ngày hôm nay tuy cuộc chiến đă tàn qua sự mua bán, trao đổi của các thế lực quốc tế không như ước nguyện nhưng biết lấy điều Quốc Sỉ và Danh Dự là lớn nên với Quyền Năng Đối Tác có được nhờ thường xuyên tiếp xúc với những người hữu trách của các ngành Lập Pháp, Tư Pháp và Hành Pháp cuả Hoa Kỳ, tôi hay gợi ư với họ về sự đánh giá hết sức bất công những hy sinh của Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa và Đồng Minh trong cuộc chiến Việt Nam.
“Nước chảy đá ṃn” cuối cùng Quốc Hội đă chính thức ghi nhận và vinh danh tất cả những Quân Lực đă tham chiến trong thời kỳ Chiến Tranh Việt Nam (Section535HR).
Thực tế đó không thể xuyên tạc. Nhưng thực tế đó cũng chứng minh những Cựu Chiến Binh Việt Nam Cộng Ḥa đă không biết tiếp nhận niềm vinh quang đó một cách trọn vẹn.]
***
Giờ giải lao đă hết, chúng tôi cùng trở lại pḥng xử án. Giữ ư tứ, chúng tôi để Việt đi một thang máy khác.
Lần này luật sư David mời Đại Tá Lực Lượng Đặc Biệt Carl Witchonske, Chủ Tịch Ủy Ban VCCC để chất vấn.
Những câu hỏi rất hóc búa của David đẩy Carl vào thế bị động. Câu trả lời thường nghe : “ I don't know” “ I'm not sure”. Ư đồ của phía Bộ Quốc Pḥng là chối biến tất cả những mối quan hệ, liên lạc từ trước tới nay của văn pḥng luật sư John Mattes với VCCC. Nhưng thực tế Carl đang gặp trúng những luật sư giỏi nhất nước Mỹ. Với 9 tấm bản văn phóng đại tuần tự đưa lên trên giá đỡ để diễn giải, David chứng minh mối quan hệ của VCCC và luật sư của chúng tôi dẫn tới sự thỏa hiệp bàn bạc phương thức giải quyết và chi trả trước đây và chứng minh sự cố t́nh tŕ hoăn trong thời gian qua.
Khi được hỏi lư do tại sao tŕ hoăn th́ Carl được dịp tŕnh bày là có những Biệt Kích gọi vào khiếu nại và nhờ can thiệp để khỏi trả lệ phí cho luật sư theo hợp đồng trước đây.
Carl tŕnh ṭa được bản ghi nhận có 7 người gọi vào VCCC nhưng thực chất chỉ có 4 tên là Nguyễn Như Ánh, Nguyễn Cao Sơn, Vũ Viết Tinh và Lê Ngung là chính thức phản phé c̣n lại ba người th́ chỉ hỏi về trường hợp họ muốn trả đủ 23% có vi phạm ǵ không?
Tới đây David hỏi một câu:
-“Hiện tại chúng tôi có 4 Biệt Kích ở đây ông có biết họ không?”
Carl vội vă chối là không biết ai cả nhưng ông ta chữa ngay là có biết ông Hà Văn Sơn v́ đă gặp nhau nhiều lần.
David hỏi tiếp:
- “Ông có muốn nghe ông Hà Văn Sơn người đại diện Biệt Kích Cảm Tử Việt Nam tại Quốc Hội nói lên ư kiến của hầu hết Biệt Kích Cảm Tử Việt Nam hay không?”
- Tôi đă biết quan điểm của ông ta trong những lần trước đây.
- Không phải của ông ta mà là của hầu hết những người Biệt Kích Cảm Tử Việt Nam ở Atlanta, Seattle, Iowa, Cali. Ông Hà văn Sơn là người phát ngôn chính thức của Biệt Kích Cảm Tử Việt Nam trước công luận và các cơ quan đại diện chính phủ Hoa Kỳ. Ông có công nhận là các ông đang phải đối phó với vụ kiện đ̣i quyền lợi Cựu Chiến Binh do ông Hà văn Sơn đứng nguyên cáo hay không?
Carl lúng túng xác nhận sự thật. Jessica ngồi cạnh tôi thúc nhẹ cùi chỏ và th́ thào:
- Ông ta không muốn thấy mặt anh. Sơn (He doesn't want to see you Son)
- Vâng , tôi biết điều đó và tôi sẽ luôn luôn đối mặt với họ cho tới thắng lợi cuối cùng.( Yes, I know that and I will always face to face with them untill the last victory.)
- Tôi biết, Sơn. John kính trọng và cần sự ủng hộ của anh (I know Son. John respects you and needs your support.)
- Tôi phải bảo vệ ông ấy. Tất cả chúng tôi biết ơn ông ta. (I have to protect him. All of us appreciate him.)
John quay lại nh́n tôi mỉm cười, cuộc chất vấn của David c̣n đang hấp dẫn th́ đă hết thời gian.
Phiên xử được tiếp tục vào sáng ngày mai 28 tháng 10 năm 1998 lúc 11 giờ.
Ra khỏi ṭa án lúc 5:15 chiều. Chia tay với nhóm luật sư xong chúng tôi đi t́m nơi ăn uống và khách sạn để nghỉ ngơi. Vậy là tốn thêm một ngày nữa chưa chắc đă kết thúc.
Thắng bại vẫn c̣n là mối lo canh cánh bên ḷng.
***
Quay ngược trở lại hướng Bắc con đường 95, chạy vào Exit 18 t́m tiệm ăn Việt Nam theo như địa chỉ trong báo Gia Đ́nh nhưng t́m không ra. Trời sụp tối. Xăng đă gần cạn. Xe cộ trên đường quá nhiều. Tốc độ chỉ c̣n khoảng 20 miles/giờ. Tôi cho xe tấp vào trạm cho Hoàng Đệ đổ xăng để vào hỏi đường. Người bán xăng cũng không biết tiệm ăn Việt Nam ở chỗ nào. Anh ta chỉ cho tôi một tiệm ăn Nhật ở gần đó. Bước ra ngoài định hướng tôi thấy một tiệm làm “nail” ở phía bên kia đường, chéo góc ngă tư. “Thôi được rồi! Thế nào cũng có người đồng hương Việt Nam. Tới đó hỏi là chắc ăn nhất.”
Khi cho xe vào cái “Shopping Center” nhỏ này, chúng tôi thấy ngay một “Chinese Restaurant” nhưng cũng vẫn muốn xem mặt người đồng hương của ḿnh nên kéo nhau vào tiệm Nail nói chuyện. Cậu chủ tiệm nói giọng Huế rất vui vẻ chỉ cho chúng tôi nhưng cũng nói mất công đi hơi xa. Ước lượng thấy con đường hơi xa, lại thấm mệt, chỉ muốn tắm một chầu cho tỉnh. Chúng tôi đành ghé qua tiệm ăn Tầu hồi năy ăn cho xong bữa. Gần 9 giờ tối chúng tôi trở lại exit 10 lấy một pḥng ở cái Motel cũ kỹ. Vào pḥng xong, anh Kiên thấy có bếp nấu, khoái chí bèn đi ra ngoài kiếm mua cái soong nhỏ để nấu nước sôi. Khi tôi tắm xong, thấy ông anh cả ngồi thừ, buồn thiu biết là không kiếm được nồi, niêu, soong, chảo ǵ tôi giục anh đi tắm rồi cùng với anh Sám lái xe ra ngoài phố.
Ngay cạnh Motel có một chợ cho người Việt, vậy là có cái cho anh Kiên vui chơi rồi. Chuyến này ông ôm theo cả một thùng ḿ và hộp trà, cà phê, sữa, ly giấy linh tinh. Âu cũng là tṛ chơi giải khuây cho đỡ căng thẳng.
Năăm dài trên giường uống trà, cà phê nhắc lại chuyện tội tù. Cả một thời gian nan, kẻ mất, người c̣n mà tự hỏi sao con người tha hóa nhanh vậy? Hỏi rồi tự giải đáp và tặc lưỡi cho qua:
- “ Đời là vậy có ǵ đáng phải ngạc nhiên! Thằng vô lại cũng có danh dự của thằng vô lại vậy thôi. Mấy người dám nh́n thẳng sự thật để thú nhận sự thua kém, và dốt nát của ḿnh. Có điều với người thật sự có bản lănh tự biết công việc của ḿnh là t́m cách chế thắng những đối thủ chính để hoàn thành tâm nguyện, c̣n mấy tên vô lại th́ chỉ “quen nghề chờ sung và đâm sau lưng chiến sĩ”. Cái hay của chúng là dám làm và đắc ư với những chuyện vô liêm sỉ. Khôn nhà, Dại Chợ -”...
Măi đến buổi này, tôi mới biết chính anh Sám là người đă cho Tourison biết chuyện chống đối của tôi khi anh tới Hoa Kỳ mười mấy năm về trước, lúc đó anh chỉ biết tên và sự việc của tôi do Mai Văn Học kể lại khi ở Công Trường Hồng Thắng .
Hàn huyên chuyện cũ tới khuya. Khi bắt đầu ngủ trời đă hơn hai giờ sáng. Nằm trong bóng tối của gian pḥng một lúc lâu mới thiếp đi lúc nào không biết....
Tảng sáng, anh Kiên đă trở dậy nấu nước pha trà, cà phê và làm mấy gói mỳ gọi anh em dậy ăn.
Chúng tôi ngồi quây quần vừa ăn vừa nguyền rủa mấy tên chóp bu của Pentagon. Bọn quân phiệt đểu cáng th́ có cần ǵ biết đến Công Lư với Đạo Đức. Hy vọng ngày hôm nay chắc phiên ṭa sẽ kết thúc. Thắng bại ǵ th́ chúng cũng c̣n cố gắng tŕ hoăn và phá rối việc đ̣i chính sách Cựu Chiến Binh tới cùng.
Khoảng hơn tám rưỡi, chúng tôi chuẩn bị trả pḥng. Mang hết hành lư ra xe, trước khi nổ máy tôi nhắc mọi người vào xem có quên ǵ không. Hoàng Đệ và anh Kiên đều nói đă lấy ra hết rồi. Không yên tâm lắm, tôi nhắc anh Sám vào kiểm lại một lần nữa. Nể lời tôi, anh Sam bước vào pḥng xem lại rồi quay ra đóng cửa và nói:
- “ Tất cả không c̣n ǵ, yên tâm trả pḥng rồi đi thôi”.
Kinh nghiệm trong công việc đă giúp cho tôi biết dự kiến trước mọi trạng huống. Thói quen kiểm soát chặt chẽ từng chi tiết công việc đă ăn sâu vào tiềm thức. Sự xoay trở thích ứng với mọi hoàn cảnh đă trở thành bản lĩnh cá nhân giúp tôi đảo ngược t́nh thế đúng lúc. Không tin vào lời nói của ai nếu chưa kiểm chứng buộc tôi bước vào pḥng xem qua một lần nữa. Căn pḥng trống rỗng. Tôi cũng yên tâm trở ra. Sau khi trả pḥng xong, chúng tôi quay trở lại Miami, đầu óc thanh thản, buông thả v́ c̣n quá sớm.
Đến một “exit”, tôi phân vân và cuối cùng chọn con đường ra Key Biscan. Xe chạy vào con đường băng qua eo biển hẹp nối Miami với một ḥn đảo nhỏ nằm trong vịnh. Biển xanh hùng vĩ trải dài trước mắt.
Quê hương ơi! Bao giờ trở lại?
Đau ḷng lưu lạc, ngậm ngùi nhớ Nguyễn Du.
“ Xung quanh những nước non người.
Đau ḷng lưu lạc nên vời mấy câu.”
Con đường xe chúng tôi đang chạy trên đó là cây cầu rất đẹp, thành quả của nền khoa học kỹ thuật Hoa Kỳ, chúng tôi muốn dừng lại để chụp h́nh nhưng không có một nơi nào có thể dừng lại. Đường xá, xa lộ của Mỹ cũng là một h́nh thức đẩy người ta vào chỗ phải tuân thủ mọi luật lệ một cách rất khéo léo. Tự Do nhưng không phải thứ Tự Do Vô Chính Phủ.
Chúng tôi sang tới Biscan, cảnh đẹp như vẽ “non xanh nước biếc như tranh họa đồ ”.
Định vào thành phố dạo chơi nhưng xem lại thấy vốn thời gian đă cạn, buộc ḷng phải quay xe trở lại Miami .
Chúng tôi trở lại băi đậu xe quen thuộc lúc 10:15 vừa gởi xe xong. Anh Kiên la hoảng :
- “Có đứa nào thấy cái túi của tao không?”.
Cả đám bật ngửa, tôi bực ḿnh mở tung các cửa xe cho anh em coi lại. Kết luận cuối cùng là cái túi xách đă “ngủ lại” ở Motel. Quá bực, tôi nói:
_ “ Tôi đă nói rồi hành trang của ḿnh phải tự kiểm soát lấy, đó là trách nhiệm từng cá nhân. Tôi đă làm cái việc nhắc nhở mấy lần. Rốt cuộc chính tôi cũng phạm cái lỗi không đáng phạm là tin ở các ông . Bố ơi! Mẹ kiếp, nếu đi công tác mà nhảy không dù th́ toi mạng rồi.”
Anh Kiên và anh Sam cũng biết tôi bực nên yên lặng không nói ǵ nữa.
Mọi người phân vân.
Tôi nổi đóa, quát lớn:
_” Lên xe, trở lại lấy cái túi đă. Credit Card, giấy tờ, tiền bạc của anh để cả trong đó mà lọt vào tay bọn lưu manh th́ chỉ có Bankruptcy thôi.”
Vừa lái, tôi vừa cằn nhằn :
_ “ Đă dặn và nhắc các bố mấy lần rồi. Đừng chủ quan mà. Chuyến đi Dallas nhận huy chương anh cũng đă bỏ hết giấy tờ tiền bạc trên phi cơ. Lần sau mà đi nữa tôi thu hết tiền và giấy tờ của anh không cho giữ nữa”
Mấy anh em biết tôi bực, cười trừ. Anh Kiên cũng im re.
Trở lại đúng cái Motel đó chúng tôi chạy ào vào ngay Office, người thư kư mới nhận ca nghe tôi nói xong, giao cho tôi cái ch́a khóa pḥng và nói người vệ sinh pḥng vừa mới tới làm một tiếng trước vẫn c̣n đang ở dưới đó. Mừng quá tôi vọt ra, chạy xuống pḥng ngủ đêm trước. Gặp bà da đen đang quét dọn pḥng bên cạnh. Tôi mở cửa vào pḥng cũ. Tất cả đă dọn dẹp sạch sẽ. Không có cái túi xách nào.
Chừng như đoán ra chúng tôi là chủ nhân của cái túi. Bà da đen nh́n tôi hỏi có phải anh quên túi hay không?. Tôi nói phải. Bà ta nói đă thấy và c̣n đang cất ở trong kho đợi khi làm xong việc bà ta mới mang lên báo văn pḥng. Tôi và anh Kiên theo bà vào nhà kho. Nhận ra cái túi, tôi mở ra lấy giấy tờ của anh Kiên trong đó cho bà ta nhận diện. Anh Kiên mừng quá cảm ơn rối rít. tôi cười bảo :
_” Đừng có Thank You, Thank You suông kiểu Bill Clinton. Chi cho người ta hai chục đi ông cố”.
Người hầu pḥng nhận tiền, phấn khích ra mặt. Chúng tôi trở lại văn pḥng trả ch́a khóa cho người thư kư, báo đă t́m thấy món đồ bị bỏ quên rồi ra xe.
Đă hết giờ, ḷng như lửa đốt, tôi lầm ĺ lái xe chạy như một tên điên về ṭa án. Nhờ trời, không gă police nào gây thêm trở ngại.
Chúng tôi vào đến pḥng xử chậm mất mười lăm phút. Thế cũng c̣n may. Được cái chung mà mất cái riêng quá lớn th́ cũng đau, nếu được cái riêng mà hỏng cái chung th́ c̣n đau hơn nữa. Thôi “riêng chung vẹn cả đôi đường” đỡ áy náy.
Hồi c̣n trẻ dại tôi thích dấn thân chứ không có thói quen xúi người khác, khi trưởng thành có ư thức tôi càng biết rơ :
_“Nếu ḿnh cứ muốn người khác hy sinh th́ sẽ chẳng có ai chịu hy sinh cả. Người ta chỉ hy sinh theo mức độ hiểu biết giá trị công việc của họ đang làm mà thôi. Chủ nghĩa kinh nghiệm là một thứ chủ nghĩa làm tâm hồn người ta trở nên ti tiện, bẩn thỉu và xơ cứng. Ai khôn, Ai dại?”
Ở đời muôn sự của chung
Hơn nhau một tiếng Anh hùng mà thôi
Sự có mặt chậm trễ của chúng tôi cũng gây nên một ấn tượng trong cuộc phán xử..
David đang chất vấn Đại tá Carl Witchonske. Vẻ khó chịu hiện rơ trên khuôn mặt vị Đại Tá Special Forces này. Dù đă được luật sư của Bộ Quốc Pḥng cố vấn kỹ lưỡng nhưng ông ta không kịp có phản ứng với những câu hỏi khoét sâu vào những điểm yếu do luật sư David đặt ra.
Tôi ngồi nghe, ghi chép, đúc kết vấn đề đồng thời rút kinh nghiệm. Tôi biết tôi phải làm ǵ, hành động và cử chỉ ra sao khi bước lên ngồi vào ghế nhân chứng. Tôi có niềm tin và tự hào về ḿnh, về sự hy sinh của chúng tôi và mănh liệt nhất là niềm tự hào về mấy ngh́n năm văn hiến của Dân Tộc Việt Nam nên khi phải đối đầu lúc nào tôi cũng giữ được thái độ b́nh tĩnh, phong thái đĩnh đạc và óc sáng suốt.
Đại Tá Carl Witchonske là một người Mỹ hấp thụ chỉ một nền văn hóa của Mỹ. Chưa chắc đầu óc ông ta phong phú hơn một người được hấp thụ chí ít cũng hai nền văn hóa khác nhau.
Ông ta không biết Trần Hưng Đạo, Quang Trung, Lê Lợi, Nguyễn Trăi, Nguyễn Du, không đọc lịch sử, triết học Đông Phương. Chẳng biết Binh Xa Hành, Tỳ Bà Hành, Lư Bạch, Đỗ Phủ, Giả Đảo, Kinh Kha. Không đọc Đông Chu, không biết Tam Quốc. Ngược lại người Biệt Kích Cảm Tử đối đầu với ông ta hiểu khá rơ lịch sử của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ. Biết George Washington, Thomas Jefferson, Abraham Linlcon. biết Grant, Douglash Mac Athur, biết trận đánh Alamo, biết William Faulkner, Mark Twain, John Steinbeck, Ernest Hemingway, Pearl S Buck... Biết người, biết ta. Biết khẳng định chính ḿnh bằng quyết tâm chiến thắng để tỏ cái hùng khí Việt Nam.
Sau Carl, tới phiên John Mattes lên ngồi vào ghế nhân chứng. Ông tự giới thiệu tên tuổi, lư lịch và quá tŕnh làm việc. Điều đáng nói nhất đến giờ này tôi mới thực sự biết rơ là ông đă có một thời gian làm trong khối Pháp Lư của Ủy ban T́m Kiếm người Mỹ mất tích của Thượng Viện Hoa Kỳ do Thượng Nghị Sĩ John Kerrey đứng đầu.
John kể lại đầu giây mối nhợ sự việc. Từ việc t́m ra hồ sơ và gặp một số Biệt Kích Cảm Tử Việt Nam, gặp Tourison giúp cho Tourison tài liệu để viết cuốn Secret Arny, Secret War, rồi đi tới việc giúp Biệt Kích Cảm Tử Việt Nam kêu đ̣i Công Lư.
Ông có nói vấn đề hợp tác với Tourison lúc đầu là do Tourison muốn hoàn thành cuốn sách nên trao đổi thông tin qua lại nhưng sau này do mới vào việc chưa có chút kết quả nào Tourison đă yêu sách về vấn đề tiền bạc; trong khi văn pḥng trên thực tế lúc đó chẳng có nhận một đồng tiền nào của khách hàng cả nên ông đề nghị sẽ giải quyết chia phần trăm với nhau khi thu đoạt thắng lợi. Nhưng Tourison đă cố t́nh phá bĩnh và gây ra chuyện bằng cách kéo một số luật sư khác vào xớt tay trên, lôi kéo, rủ rê mấy Biệt Kích khác phá hủy hợp đồng khi “cơm đă tới miệng, của đă tới tay”. Thậm chí tệ nhất là anh ta c̣n trơ tráo viết thư yêu cầu anh em Biệt Kích Cảm Tử bỏ chuyện đ̣i chính sách Cựu Chiến Binh. Thực Dụng với Gian Hùng có khác ǵ nhau...
Hơn một giờ, ṭa tạm ngưng để ăn trưa, chúng tôi lại kéo nhau xuống phố.
Lần này. ghé vào tiệm ăn Pháp, ngồi lên ghế đẩu cao dọc theo cái quầy, mỗi người làm một miếng “jambon” cá. Đồ ăn hơi lạ nhưng tâm trạng nôn nóng nên ăn chẳng thấy mùi vị ǵ. Người chủ tiệm hỏi chúng tôi từ đâu đến. Việt Nam. Ông ta tự giới thiệu là người Cuba gốc Pháp. Tôi nói với ông mấy câu xă giao bằng tiếng Pháp, ông già có hàng ria cá chốt trắng bạc cười khoái chí khi thấy có người khách lạ nói tiếng mẹ đẻ của ông ta. Ông gọi người con gái đang làm mấy ly kem cho Hoàng Đệ và anh Kiên ra giới thiệu với chúng tôi. Ông nói với cô con gái một tràng tiếng Cuba như tiểu liên nổ. Thế này th́ chỉ có Fidel Castro tới làm thông dịch may ra mới hiểu nhau nhưng chừng như biết chúng tôi đă “điếc đặc”, cô con gái nói với chúng tôi bằng tiếng Anh. Cô ta nói rất hiếm khi cô ta gặp khách hàng Á Châu đến ăn tại tiệm của gia đ́nh cô.
Tôi lịch sự trả lời:
_” Điều này có lẽ v́ ở Miami ít người châu Á chứ món ăn ở tiệm rất đặc biệt, dễ ăn và cô ta th́ rất khả ái.”
Hai bố con cười vui vẻ xong quay qua phục vụ những người khách mới vào sau.
Chúng tôi trở lại ṭa án sớm. Lên pḥng đợi rửa mặt và vệ sinh xong ra ngồi nghỉ. Mấy anh em đang nói chuyện th́ nhóm người bên Bộ Quốc Pḥng đi lên. Không tránh được nhau, họ phải tới bắt tay và hỏi thăm chúng tôi. Khi Carl bắt tay và gọi tên tôi mỉm cười th́ tôi mời ông ngồi trao đổi với nhau đôi câu.
Carl xem ra cũng c̣n trẻ, mẫu người lính chiến Hoa Kỳ. Lúc này hai bên cởi mở với nhau hơn.
Tôi lên tiếng trước:
_“Colonel Carl. This is our opinion. The compensation is nothing with us. So that, I don't like anybody touch on our honor. We have to respect by ourselves. We have to keep our promise. We want you to pay immediately and directly for the Vietnamese Commandos. It's mean to pay immedately, directly to the account of Vietnamese Commandos that handle by our attorney - Mr. John Mattes - Not to be the individual commandos.” (Đại Tá Carl. Đây là quan điểm của chúng tôi. Tiền bồi thường đối với chúng tôi vô nghĩa.V́ vậy, tôi không thích bất kỳ ai đụng chạm đến Danh Dự của chúng tôi. Chúng tôi phải tự trọng. Chúng tôi phải giữ lời hứa. Chúng tôi muốn ông trả tức khắc và trực tiếp cho những Biệt Kích Cảm Tử Việt Nam. Có nghĩa là trả tức khắc và trực tiếp vào trương mục của Biệt Kích Cảm Tử Việt Nam do luật sư John Mattes bảo hộ. Không phải là cho từng cá nhân Biệt Kích.)
Carl nói với tôi ông ta biết quan điểm của tôi, hiểu chúng tôi là những người đầy ḷng quảng đại, cá nhân ông thán phục ḷng dũng cảm, sự hy sinh hào hùng và sức chịu đựng tuyệt vời của chúng tôi trong chiến tranh.
Ông thật ḷng chỉ làm trách nhiệm được giao phó mà thôi. Những ǵ phía sau, ông không được biết rơ.
Hiện nay, thứ trưởng Bộ Quốc Pḥng chưa chuẩn chi tiền cho những người đă được chấp thuận là ngoài quyền năng của ông.
Trách nhiệm của ông được giao phó là để xác định đúng từng biệt kích, ông đă làm tốt, làm đủ và đúng.
Ngồi nghe Carl nói về trách nhiệm, tôi rất hiểu và thông cảm ông ta.
[Hơn hai năm về trước tại Quốc Hội Hoa Kỳ , Tướng Singlaugh khi bị cùng đường cũng nói :
- “Tôi.. tôi chỉ làm trách nhiệm”.
C̣n tôi và anh em chúng tôi bị bỏ rơi, bị phản bội, chịu bao nhiêu khổ h́nh hơn hai chục năm cũng chỉ v́ Trách Nhiệm.
Con người có Trách Nhiệm là con người thiệt tḥi nhất có phải vậy không hở Trời?
Nhưng Trách Nhiệm nào?
Mấy thằng chó chết phản dân, hại nước cũng v́ Trách Nhiệm ư?
Bọn cầm đầu bất nhân trong guồng máy chiến tranh ở Ngũ Giác Đài cũng v́ Trách Nhiệm ư?
Thứ Trách Nhiệm Bất Nhân, Vô Cảm này tạo ra một bộ mặt Vô Liêm Sỉ của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ trái ngược với những truyền thống tốt đẹp, cao thượng của Tự Do, Công B́nh và Bác Ái.]
Dù rất thông cảm nhau, tôi cũng nói với Carl thêm một câu để ông ta về báo cáo trong các cuộc họp sắp tới.
“ Carl! I think, the Pentagon have responsibility to pay for us only. Don't teach us the method how to spend our money” (Carl ! Tôi nghĩ, Bộ Quốc Pḥng chỉ có trách nhiệm trả tiền cho chúng tôi thôi. Đừng dạy chúng tôi cách xài tiền)....
Giờ làm việc đă tới, chúng tôi lại kéo vào pḥng xử. Sau bữa ăn trưa phiên ṭa chuyển hướng một cách đột ngột. Ông Chánh Án gọi hai luật sư tới cùng hội ư khoảng mươi phút.
John rồi tới Carl tuần tự trở lại ghế nhân chứng nhưng mọi chuyện đă ngă ngũ khi Armando thay mặt Bộ Quốc Pḥng lên nói những kết luận cuối của bên bị.
Luật sư Scott trong đoàn luật sư của chúng tôi lên tŕnh bày yêu cầu tối hậu của phía nguyên cáo.
Scott nói sẵn sàng đưa Đại diện của Biệt Kích Việt Nam lên ghế nhân chứng nếu ṭa muốn biết và nghe quan điểm của chúng tôi.
Chánh Án Shelby Highsmiths nói mọi việc đă đủ để phán quyết. Ông đă hiểu rơ quan điểm của chúng tôi khi nghiên cứu những hồ sơ của vụ kiện.
Thêm vài phút hội ư, sau đó bản án được công bố.
Kết luận của ṭa sau khi xem xét những ư kiến của đôi bên và đối chiếu với luật pháp hiện hành.
Lệnh và tiên phán rằng : Carl Witchonske, Chủ Tịch Ủy ban bồi hoàn cho Biệt Kích Cảm Tử Việt Nam, Francis Rush, Jr Acting Assistant Secretary of Defense và Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ phải.......( đọc bản án đính kèm)
Chiến thắng! Một lần nữa lại thắng. Thắng lợi nhưng chưa phải là kết thúc. Mọi việc vẫn c̣n ở trước mắt.
Quyền sống và quyền làm người vẫn đ̣i hỏi phải tiếp tục đấu tranh.
Bọn hoạt đầu cứ mơ hồ về hai chữ Nhân Quyền. Người lính chiến đấu cho con người và v́ con người có Nhân Quyền không?
Biệt Kích Cảm Tử Việt Nam chưa từng đ̣i tiền. Mục đích tối hậu của cuộc đấu tranh là “ Viết Lại Lịch Sử “ của cuộc chiến tranh Việt Nam, là đ̣i hỏi được đối xử Công B́nh và thỏa đáng trơng Danh Dự phù hợp với Quyền làm người “ nhưng Biệt Kích Cảm Tử Việt Nam vẫn đơn độc trên bước đường tranh đấu, đơn độc giữ được Quyền Năng Đối Tác và bước vào lịch sử của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ bằng những thắng lợi phi thường.
Tháng mười năm 1998, bốn Biệt Kích Cảm Tử Việt Nam đă đến đây và chiến thắng đúng vào ngày hai mươi tám cũng vừa tṛn ba năm “ Những người lính một thời bị lăng quên” xuất hiện công khai.
Một lần nữa
“Nực cười Châu Chấu đá xe
Tưởng rằng Chấu ngă, ai dè xe nghiêng”
Nhưng không thể ngủ quên, chưa hẳn đă xong, cuộc đấu tranh chắc vẫn c̣n tiếp diễn dai dẳng.
Bỗng nhớ lại mấy câu thơ của người bạn đồng đội đă chết trong cuộc vượt biên qua Thái bằng đường bộ.
“Nặng trĩu hai vai nợ đấu tranh
Con nguyền dâng trọn tuổi xuân xanh
T́m vào cơi chết nuôi mầm sống
Nuôi mộng tương lai, mộng trưởng thành.”
( BKCT Hoàng Ngọc Chính)
Mộng trưởng thành rồi đấy Chính, bạn và một số anh em đă bỏ cuộc chơi sớm quá nên không được thấy chiến thắng của chúng ta mang về cho:
MẸ VIỆT NAM.
Atlanta 30 -10 - 1998
KIM ÂU HÀ VĂN SƠN
U.S. Senate approves reparations for Vietnamese espionage unit
Miami Kim Âu
Phản Bội Kim Âu
Oplan 21 Kim Âu
Càn Khôn Đă Chuyển Kim Âu
Sự Thật Khách Quan Kim Âu
Thẩm Phán Ngu Đần Kim Âu
Bebop. Cha cha cha. Boston. Tango. Rumba. Valse. Passodoble. Hoàng Thông1. Hoàng Thông02
Boston. Valse. Tango. Bebop. Cha Cha Cha. Passo Doble. Rhumba. Samba. Dance.
http://chinhnghiaviet.informe.com/forum/
http://nguoidalat.informe.com/forum/
http://chinhnghiamedia.informe.com/forum/