VỪA BÁN NƯỚC, VỪA KÊU GỌI LẤY LẠI NƯỚC.
- TRƯƠNG MINH H̉A -
Sau khi quân Nhật đầu hàng v́ hai trái bom nguyên tử thả xuống Hiroshima và Nagasaki của Hoa Kỳ, các nước đồng minh lấy danh nghĩa kẻ chiến thắng đến Việt Nam để giải giới quân đội Thiên Hoàng Nhật, miền Bắc giao cho chính phủ Trung Hoa của thống chế Tưởng Giới Thạch do tướng Lư Hán chỉ huy. Được biết, trước khi sang làm công việc nầy, tướng Trương Phát Khuê đă chỉ thị cho tướng Lư Hán phải t́m mọi cách để giúp đỡ những đảng phái quốc gia, tuy nhiên phụ tá tướng Lư Hán là tướng Tiêu Văn, một người Cộng Sản, được Mao Trạch Đông cài vào, thế nên sau khi đến Việt Nam, tên tướng nầy ngầm ngấm giúp cho nhóm Cộng Sản do Hồ Chí Minh cầm đầu, nên nhóm Cộng Sản càng được lợi thế, phát triển thế lực trong thời kỳ tranh tối tranh sáng. Tên tướng Tiêu Văn dáng người lùn, thích cỡi ngựa rong chơi, nên Hồ Chí Minh cử một" đồng chí" có nhiệm vụ" nghiệp chuyên" là kḥm lưng cho tên tướng Tàu đạp để lấy đà lên lưng ngựa, việc nầy được người làm công tác mang tính cách đầy tớ nầy, tự hào là:" yêu nước, là phục vụ cách mạng", khi có ai hỏi đến cái sứ mệnh" phục vụ đất nước" quái gở và nhục nhả nầy.
Lợi dụng t́nh h́nh ấy, thực dân Pháp, dù mới lấy lại chủ quyền từ tay Đức Quốc Xă, nhưng tướng De Gaulle cũng không quên con mồi Việt Nam, muốn trở lại đây tái lập chế độ thuộc địa, hầu duy trí thế lực tại vùng Đông Dương. Thời cơ thuận lợi cho thực dân Pháp là ở Việt Nam đă có" ứng trực" những kẻ bán nước, sẵn sàng dâng cả giang sơn để bảo vệ một băng đảng cướp lấy danh nghĩa" cách mạng", mà Hồ Chí Minh từng dạy đảng viên nồng cốt rằng:" Thà mất nước, chớ không để đảng, phải bảo vệ đảng như bảo vệ con ngươi trong tṛng mắt", dù sông có thể cạn, núi có thể c̣n, song việc bán nước của đảng Cộng Sản là không bao giờ thay đổi, được duy tŕ đến ngày nay. Nhằm mục đích đến Đông Dương càng sớm càng tốt và cũng phù hợp với ư đồ thâm độc của Hồ Chí Minh trong việc triệt hạ tất cả các đảng phái quốc gia như Đại Việt Quốc Dân Đảng, Việt Nam Quốc Dân Đảng, Duy Dân.....qua chủ trương: " liên kết với kẻ thù xa, để diệt kẻ thù gần", v́ cái đảng Cộng Sản của hắn chỉ là một nhóm nhỏ trong chính phủ liên hiệp, nên Hồ Chí Minh sau khi gạt Nguyễn Hải Thần ra khỏi chức vụ lănh đạo, bèn chụp lấy thời cơ qua việc lợi dụng tư cách chủ tịch, sang dự hội nghị Fontainebleau, nhưng thoạt đầu, không được hai bên đồng thuận và đang bàn cải; với chủ mưu bành trướng thế lực Cộng Sản, nên nữa đêm, Hồ Chí Minh đến gơ cửa nhà của bộ trưởng thuộc địa Marius Mautet để bí mật bổ túc hiệp ước sơ bộ 6-3 1946 thành tạm ước, nội dung là rước thực dân Pháp sang cai trị lần thứ hai, hắn không dám đề tên, mà đẩy người quốc gia, thành viên cao cấp của Việt Nam Quốc Dân Đảng ra làm b́nh phong, đó là hiệp ước Sainteny-Vũ Hồng Khanh.
Sau khi cấu kết với thực dân Pháp bán nước, Hồ cho cán bộ, dân chúng học tập và khai triển những ǵ có lợi, tuy nhiên điều nầy gây căm phẩn trong quần chúng, nhất là sự phản kháng mạnh mẻ của các đảng phái quốc gia là bản tạm ước nầy đi ngược lại những ǵ mà tên Hồ Chí Minh tuyên bố tại quảng trưởng Ba Đ́nh, ngày 2 tháng 9 năm 1945:" không có ǵ quí hơn độc lập, tự do". Trước t́nh thể bị phản ứng ngược nầy, Hồ Chí Minh đánh lạc hướng qua ngụy tạo vụ án Ôn Như Hầu, tấn công trụ sở của Việt Nam Quốc Dân Đảng tại số 9 Đường Ôn Như Hầu vào ngày 12 tháng 7 năm 1946, chính tên đại tướng" không người lái" anh hùng dỏm Điện Biên, là người thiệt nhưng mang sao" quân hàm" dỏm do Hồ Chí Minh gắng, sau nầy là" anh hùng nạo thai, chỉ huy chiến trường bịt háng, bí trôn phụ nữ lừng danh cả nước" là Vơ Nguyên Giáp đă thông đồng với đại tá Crépin, quyền tạm thời đại diện cho Ṭa Cao Ủy Pháp để xin giúp một số chuyên viên sử dụng pháo binh, nhắm vào các chiến khu của Việt Nam Quốc Dân Đảng; đương nhiên là thực dân Pháp không bỏ lỡ cơ hội nầy, nên lần lượt nhiều chiến khu của Việt Nam Quốc Dân Đảng bị tấn chiếm và " tiếp thu" nhờ thủ đoạn, cấu kết với thực dân, nhiều chiến sĩ quốc gia bị giết một cách oan uổng.
Đó là cái giá mà những người quốc gia như Vũ Hồng Khanh, Nguyễn Hải Thần...phải trả cho sự tổn thất các nhân sự của các đảng phái quốc gia, khi những người nầy bắt tay liên hiệp với đảng Cộng Sản do tên Việt gian Hồ Chí Minh cầm đầu. Vụ án ngụy tạo ở Đường Ôn Như Hầu, Hà Nội là đ̣n hỏa mù, nhằm khỏa lấp chuyện bán nước của tập đoàn Hồ Chí Minh, trong thời kỳ ấy có những tin tức, dư luận tạm lắng dịu khi t́nh h́nh đảng phái bất đồng do chính Cộng Sản gây ra, thực dân chính thức đổ bộ vào Việt Nam, mà Hải Pḥng là một trong số các điểm đổ quân, trơ trẽn là ngày Pháp đến th́ đảng Cộng Sản cổ động dân chúng mang cờ đỏ sao vàng ra" chào mừng đoàn quân viễn chinh Pháp", dân chúng thắc mắc hỏi, th́ được Cộng Sản nói láo là:" ngày sinh nhật của Hồ Chí Minh", nói láo thành thiệt, nên từ đó đảng Cộng Sản bắt dân chúng miền Bắc và sau 1975 ở miền Nam, hàng năm kỷ niệm ngày sinh chủ tịch Hồ Chí Minh 19 tháng 5, là một trong số những" quốc lễ" của đảng và nhà nước Cộng Sản.
Sau khi thực dân Pháp đổ bộ qua sự cấu kết của đảng Cộng Sản Việt Nam, th́ tại Hà Nội, chính Hồ Chí Minh lại lên tiếng kêu gọi" toàn quốc kháng chiến đánh Tây giành độc lập", hắn huênh hoang kêu gọi dân chúng toàn quốc:" ai có dao dùng dao, có búa dùng búa..." và liền sau đó tổng bộ chính trị, cơ sở chỉ huy đầu băo của đảng Cộng Sản và cả tên cáo Hồ cùng nhau" lẫn trốn" lên rừng núi, để mặc cho dân chúng" đánh Tây giành độc lập" muốn đánh đấm kiểu nào tùy ư:
" Giặc về th́ ta lánh.
Giặc tràn th́ ta dông"
Trước t́nh thế nầy, những người Việt yêu nước đứng lên thành lập lực lượng Tự Vệ Thành, tự trang bị vũ khí, quân phục, tiếp liệu.... thực sự đánh Tây. Sau khi toàn dần bị lừa vào phong trào" Đánh Tây" thành công qua trận Điên Biên và cũng chính tên Hồ Chí Minh cấu kết với thực dân Pháp do thủ tướng Mendes Frances, đại diện quan thầy Trung Cộng là Chu Ân Lai, quan thầy Liên Sô là ngoại trưởng Molotov, là thủ phạm tạo ra hiệp định Geneve chia đôi đất nước ngày 20 tháng 7 năm 1954, đưa đến gần 1 triệu người Bắc chạy vào Nam tỵ nạn Cộng Sản ngay trên đất nước ḿnh và từ năm 1954, cuộc chiến khác cũng do đảng Cộng Sản gây ra, kết thức ngày 30 tháng 4 năm 1975, với hàng triệu người bỏ ḿnh trên đường t́m tự do. Từ ngày có đảng Cộng Sản và tên đại quốc tặc Hồ Chí Minh, người Việt Nam trải qua hai cuộc chiến đổ xương máu vô ích, dân thường bị giết, tất cả phải nói đến con số hơn 10 triệu cũng chưa đủ nói lên mức độ dă man của đảng Cộng Sản và tên quốc tặc Hồ Chí Minh. ( tên nầy tên thật là Nguyễn Sinh Cung, làm nhiều điều gian ác, gây tội tày trời với dân tộc; hắn lấy tên giả là Hồ Chí Minh, đây là cái đểu nữa, khi dân chúng nguyền rủa, cứ hài tên giả ra, c̣n tên họ thật th́ ít ai nói tới).
Quá tŕnh vừa bán nước vừa hô hào kêu gọi" bảo vệ tổ quốc" thường được lập lại, khi đảng suy yếu và cần lừa đảo đồng bào. Từ lâu, đảng Cộng Sản Việt Nam đă đem đất nước" Nam Quốc Sơn Hà Nam Đế Cư" của tiền nhân để dâng lần cho quan thầy, từ khi Mao Trạch Đông làm chủ Hoa Lục năm 1949, với cái t́nh hữu nghị như răng với môi, Trung Cộng dời lần các cột mốc biên giới, lấn đất từ từ ngay trong thời kỳ giúp quân lính, vũ khí, cố vấn đánh trận Điện Biên Phủ và sau khi chia đôi đất nước, miền Bắc cũng đă thực hiện những văn bản dâng đất cho Tàu để đổi lấy viện trợ vũ khí hầu thực thi chính sách nhuộm đỏ khu vực, làm lợi cho Nga, Tàu.
Từ năm 1956, Hồ Chí Minh ra lịnh cho bộ trưởng ngoại giao, gốc miền Nam tập kết là Ung Văn Khiêm, kư công hàm công nhận chủ quyền của Trung Cộng ở quần đảo Hoàng Sa, và ngày 14 tháng 9 năm 1958, Phạm Văn Đồng, cũng tuân lịnh Hồ, xác nhận việc nầy lần nữa, nhằm củng cố t́nh hữu nghị Việt-Trung đời đời bền vững, mà Hồ Chí Minh th́ vẫn lếu láo nói với đàn em:" Ông Trung Quốc đă cho ḿnh quá nhiều, ḿnh biếu lại vài ḥn đảo toàn là phân chim, có đáng giá ǵ đâu". Trong thời kỳ đó, Trung Cộng lấn dần biên giới bằng nhiều thủ đoạn như:
-Bộ đội Tàu giả vờ tắm, làm pḥng tắm trên đất Việt, rồi sau đó giả vờ bỏ quên sà pḥng, khăn...và ngày hôm sau cứ sang tắm, đến khi quân Cộng Sản Việt Nam sợ không dám đụng tới, v́ chưa được lịnh từ trung ương, sợ làm mất t́nh hữu nghị, nên thời gian mà nhường lần đất cho bội đợi Trung Cộng chiếm.
-Dân Tàu trồng bí đỏ, đọt ḅ về phía Nam, hể đọt bí ḅ tới đâu là thuộc đất Tàu...dân Việt Nam ở vùng nầy cũng được đảng và nhà nước cho học tập với thứ" t́nh hữu nghị Việt-Trung" nên không dám phản đối những" đọt bí xâm lăng" dần lănh thổ hàng năm, giống như những bàn tay lông lá tḥ từ bên kia biên giới.
Với những thủ đoạn gậm nhấm như thế, từ cái dạo" t́nh hữu nghị" đó đất biên cương từ Mường Tè đến Mống Cái càng bị" tầm ăn dâu" một cách" không người lái" nhưng Hồ Chí Minh th́ cứ một mực" bảo vệ t́nh hữu nghị Việt-Trung", trong thời kỳ c̣n" đồng chí cật ruột thân thương" Hồ thường cỡi chiếc máy bay bản hiệu BH-195 sang Bắc Kinh để cùng Mao Trạch Đông" liên hoan" món chưn vịt chiên với cách biến chế dă man, uống rượu Mai Quế Lộ, Mao Đài, hút á phiện ro ro, thưởng thức gái ( là sở thích của Hồ trên đường làm tay sai ngoại bang) ở Điếu Ngư Đài, nơi trước đây dành cho vua chúa Tàu câu cá giải trí. Do sự ràng buộc nầy, nên Mao Trạch Đông nắm hết" sơ yếu lư lịch" và" sở thích của Hồ" nên Hồ Chí Minh không dám hó hé phản đối quân Tàu gậm nhấm từ từ vùng đất biên thùy, và điều làm cho Hồ sợ nhất là: Mao Chủ Tịch đưa lên cảnh dâm dục ở đất Tàu, th́ c̣n ǵ là:" Bác Hồ một đời lo cho dân cho nước mà không nghĩ đến lập gia đ́nh", nên đành ngậm miệng để mặc cho Mao muốn làm ǵ cũng được.
Theo tài liệu từ quyển" Đ̣i Nợ Máu" của Nguyễn Ngọc Nga, th́ từ thời Hồ Chí Minh, Trung Cộng đă coi nước Việt ( miền Bắc) là đất Tàu, nên ngang nhiên muốn làm ǵ th́ làm, chỉ thông báo chiếu lệ thôi. Bằng chứng là vào thời Hoa Kỳ trừng trị bọn hiếu chiến Cộng Sản Bắc Việt bằng những ngày tháng không kích, khiến cho bộ chính trị, gia đ́nh chúng phải" sơ tán" để tránh thiệt hại ở noi an toàn. Nơi lư tưởng trốn bom là địa danh tên" cánh đồng Tế Tiêu", dành cho gia đ́nh và đám mầm non đỏ trung ương, có" chế độ bồi dưỡng" bơ sửa hàng ngày, y như dân Tây Phương, trong khi dân chúng th́ phải tạm" khắc phục" dùng nhao, phó sản từ các bịnh viện, xào với rau xanh để có chất đạm, sống qua ngày hầu" đánh Mỹ cứu nước" và bảo vệ thành tṛ xă hội chủ nghĩa.
Cánh đồng nầy cách Hà Nội chừng 36 cây số, không có cầu, xe chạy không gặp trở ngại giao thông, v́ đảng cấm dân không được dùng trục lộ nầy để sơ tán, nên các loại xe Volga, Pobeda, do Nga chi viện cho cán bộ cao cấp cứ một đường chạy tới nơi an toàn, khi được báo động là sắp có máy bay Mỹ tới" tham quan". Vùng nầy là cánh đồng lớn, không có bất cứ nhà máy, cơ sở quân sự, nên không lực Hoa Kỳ không lưu ư đến cái mục tiêu nầy. Tuy nhiên nhằm bảo vệ tối đa cho gia đ́nh, cán bộ cao cấp, cánh đồng Tế Tiêu có đặt 2 đơn vị tên lửa SAM -10 ở Chùa Hương và B́nh Đà, cùng với lực lượng đại pháo, pḥng không tua tủa như lưới, rất an toàn ở Ba Thá. Thế mà Bộ Chính Trị vẫn cẩn thận tối đa, chuẩn bị cả thuyền, để đưa gia đ́nh trốn ở Chùa Hương, nếu quân Mỹ đổ bộ xuống bằng trực thăng vận, nỗi ám ảnh của bộ chính trị trung ương đảng, khi nhận ra là" thằng Mỹ" cũng dám chơi bạo lắm. Nơi nầy đảng chỉ đạo cho công binh xây dựng những hầm trú ẩn kiên cố hơn cả hầm chỉ huy của tướng De Castrie trong trận cố thủ Điện Biên.
Sau một năm trú ẩn an toàn, th́ một hôm, sứ quán Trung Quốc đến thông báo với chủ tịch Hồ Chí Minh, với nội dung: Trung Quốc muốn giúp Việt Nam xây dựng một nơi tránh bom thuộc loại" hiện đại" ở núi Thiên Thai, nằm bên kia sông Hồng, mà Hồ Chí Minh thừa biết với đủ thứ trở ngại: cầu Long Biên độc nhất dẫn đến địa điểm, là nơi từng Mỹ đánh bom sập ba nhịp, trở thành vô dụng, thay vào đó là chiếc cầu phao" hiện đại" do ông Trung Quốc viện trợ th́ như" cầu tre lắc lẻo, gập ghềnh khó đi", ngày đêm nghẹt cả dân chúng xuôi ngược, gánh gồng, xe ô tô, xe đạp...khiến cầu đứt và nối lại nhiều lần như bài thơ" Đôi Mắt người Sơn Tây" của Quang Dũng:" hết điêu tàn, nối lại điêu tàn..", núi Thiên Thai lại nằm trong tầm hoạt động của phi cơ Mỹ, thế mới nguy. Dù thấy bất lợi hoàn toàn, nhưng Hồ Chí Minh nào dám cải lịnh quan thầy, nên sau đó, tên trưởng phái đoàn xây dựng hầm trú ẩn từ Trung Quốc đến, không cần Hồ chủ tịch đồng ư hay có ư kiến, chỉ tŕnh chiếu lệ đồ án và cho nhân viên đến làm việc, đả thế mà c̣n ra lịnh là trong thời gian nầy, tuyệt đối không cho bất cứ người, đơn vị bộ đội Việt nào đến gần, sau khi làm xong, giao cái hầm trú ần sơ sài và công tác hoàn thành, thu dọn hành trang về nước. Được biết, thời quân Măn Thanh xâm lăng nước ta, bị vua Quang Trung đánh tơi tả, chạy về Tàu không kịp mang theo những tài sản ăn cướp, nên Tôn Sĩ Nghị mới chôn kho tàng ở núi Thiên Thai; sau nầy Mao Trạch Đông biết được, nên cho người sang đào lên lấy hết mang về, lấy danh nghĩa là giúp cho trung ương đảng xây hầm tránh bom. Đây là thông lệ và cũng là truyền thống tùng phục Trung Cộng từ thời Hồ Chí Minh, nên Trung Cộng công khai lấy danh nghĩa" hợp đồng" kinh tế để vào Tây Nguyên khai thác quặng Boxít, cũng là làm theo" tư tưởng Hồ Chí Minh". Để chứng minh" hụ hợ" ḷng yêu nước, một số tướng phục viên như Vơ Nguyên Giáp, các khoa học gia, chuyên gia, kinh tế gia... đang" ăn lương đảng, nói sảng tối ngày" cũng lên tiếng phân tích lợi hại bằng miệng và có chừng mực, có chính sách, chớ làm mạnh quá sẽ bị phục viên hay bị ú tim đấy; tuy nhiên ai cũng biết rơ ràng là quyền cho phép giặc Trung Cộng vào khai thác, đặt căn cứ quân sự hay là nơi nầy có" kho tàng" quí báu nào của vua chúa....như chuyện hầm trú ẩn núi Thiên Thai, là do bộ chính trị trung ương đảng? Có ai biết được những bí mật bán nước của tập đoàn đảng Cộng Sản Việt Nam....
T́nh hữu nghị có khi trồi, khi sụt, khi có, khi không, nên thời kỳ sau khi chiếm được miền Nam, Đảng CSVN theo Nga, làm phật ḷng quan thầy Tàu, nên ở biên giới Tây Nam, đàn em Bắc Kinh là Pol Pot phát động cuộc chiến và phía Bắc, quan thầy Trung Cộng cử đại tướng Dương Đắc Chí mang quân hù dọa, đến năm 1989, th́ đă dạy cho Việt Nam một bài học. Đoàn quân Tàu đánh với quân Việt Cộng, hai bên tổn thất cao, giờ nầy chưa công bố chính xác; đây là cuộc chiến tranh giành quyền lực giữa hai quan thầy Cộng Sản, mà tên đầy tớ trung thành với Nga là Việt Nam chỉ có nhiệm vụ thi hành lịnh, nên đây không thể gọi là" cuộc chiến chống xâm lược" như nhiều người lầm tưởng. Cuộc chiến nầy làm hao tiềm năng kinh tế Việt Nam và nhất là cái" thánh địa VC" ở Hang Pác Pó đă bị quân Tàu chiếm, đập phá, nghe đây phóng uế và nay thuộc đất Tàu, mất luôn những di tích lịch sử khác như Ải Nam Quan, Bản Giốc, suối Nguyễn Trải....
Từ sau ngày 20 tháng 8 năm 1991, quan thầy Liên Sô sụp đổ do dân chúng" thế quyết đấu tranh giành lại chính quyền" nên cùng nhau xuống đường:" giành lấy chính quyền về tay nhân dân". Thế là con chó Việt Cộng bị mất chủ, nên cuối cùng phải đưa đầu cho quan thầy cũ Trung Cộng tṛng vào sợi dây, dắt nó đi theo" tấn bản chỉ đường của Bắc Kinh". Con chó đói Việt Nam hết đường binh, bên ngoài cố liếm đít, hít địt Mỹ" kẻ thù số một" để hưởng chút bơ thừa sửa cặn nhưng giữ nhà th́ làm theo lịnh chủ Trung Cộng, đó là thứ cho đói trong thời kỳ Cộng Sản suy tàn. Qua các triều đại tổng bí thư Nguyễn Văn Linh đến Đổ Mười và nhất là tên thượng tướng ngố Lê Khả Phiêu, cái t́nh hữu nghị Việt-Trung càng thấm thiết như" răng với môi", nhưng môi Việt Nam mềm nên bị răng Trung Cộng cắn đứt nhiều vùng đất. Tổng bí gốc cán binh ngố Lê Khả Phiêu, kế thừa sự nghiệp:
" Bác Hồ có công rước giặc vào nhà.
Các đồng chí ta phát huy thêm truyền thống bán nước".
Hay là:
" C̣n trời, c̣n đất, c̣n dân.
Kư kết bán nước, cán hốt bạc gắp mười lần qua".
Những đợt bán nước qua cái gọi là" hiệp ước song phương" kéo dài và đưa đến kết quả: đất, đảo, vùng biển Việt Nam càng ngày càng thuộc chủ quyền Trung Cộng một cách" không người dân nào lái" mà chỉ có" đảng Cộng Sản lèo lái" mà thôi.
" Ai bán nước mà không hề thương thuyết.?
Ai buôn dân mà chẳng kư hiệp định bao giờ.?
Dậy mà đi, dậy mà đi, hởi đồng chí ơi!".
Thời kỳ Lê Khả Phiêu, đánh dấu bằng những kư kết bí mật bán nước. Năm 1988, Lê Khả Phiêu sang Bắc kinh, nơi nầy được quan thầy chiêu đăi đủ thú, kể cả mặt giải quyết sinh lư, như chủ tịch Hồ Chi Minh năm xưa, lúc c̣n sống cũng đă từng đến đây thụ hưởng; đương nhiên là Trung Cộng có thừa khả năng để dàn dựng màng" mỹ nhân kế" để đưa tên thượng tướng quân hại nhân dân, tổng bí thư ngố vào bẩy, Phiêu hành lạc ở Bắc kinh với cô gái tên là Cheng Mei Wang, sinh ra đứa bé gái, nên Trung Cộng bắt chẹt, nếu không th́ bạch hóa hồ sơ, mất mặt và c̣n có khả năng bay luôn chức Tổng Bí Thư, cái ghế mà hầu hết các" đồng chí thân thương, cật ruột" luôn chờ sẵn để lên thay bất cứ lúc nào. Do đó, ngày 30 tháng 12 năm 1999, Lê Khả Phiêu đă kư những hiệp ước nhượng đất và ngày hôm sau, 31 tháng 12 năm 1999, phái đoàn do một ủy viên trung ương đảng Cộng Sản Trung Quốc là Tang Jiaxuan đến Việt Nam để" tiếp nhận", nên vào ngày 25 tháng 2 năm 2000, Phiêu cử bộ trưởng ngoại giao là Nguyễn Duy Niên sang Bắc Kinh để hợp thức việc dâng đất, đảo, vùng biển, là coi như hoàn thành thủ tục. Do đó, thời Lê Khả Phiêu, Việt Nam đă nhường hết 50 % vùng biển với hơn 24, 000 cây số vuông, nên sau nầy các tàu đánh cá của ngư phủ Việt Nam không được thông báo, khi ra khơi là bị hải quân Trung Cộng bắn chết, bất về Tàu, mà c̣n vu khống là cướp biển. Ngoài ra hiệp ước tái cắm mốc biên giới, thi hành cam kết từ thời Lê Khả Phiêu, đă nuốt hết hàng ngàn cây số vuông và được hoàn thành" một cách xuất sắc năm 2008" do đứa con rơi của Hồ Chí Minh là Nông Đức Mạnh. Theo nguồn tin đồn là tổng bí thư Lê Khả Phiêu, đă" mênh mông ḷng dân" nên sau khi kư bán đất, vùng biển, hải đảo, được quan thầy" biếu" số tiền lên đến khoản 2 tỷ Mỹ Kim.
Ngày nay, việc đảng Cộng Sản Việt Nam bán nước, dâng cả giang sơn mà" tiền nhân đổ máu để dựng và giữ nước" rơ ràng hơn cả" đêm giữa ban ngày", bị dân chúng phản đối, nên tập đoàn bán nước t́m cách chạy tội" vừa bán nước vừa kêu gọi giữ nước, chống ngoại xâm" như Hồ Chi Minh năm xưa thôi. Với thủ đoạn gian manh, Việt Cộng muốn lợi dụng việc đất nước bị mất vào tay Trung Cộng, do chính chúng hiến dâng, biến thành" tương kế tựu kế" để xóa váng cờ bán nước, nhập chung với tập thể hơn 3 triệu người Việt hải ngoại, với chiêu bài" cùng nhau chống lại bọn bành trướng Bắc Kinh" để bảo vệ bờ cơi, đánh động t́nh yêu nước như thời" đánh Tây với chiêu bài giành độc lập" để thôn tín luôn vùng đất VÀNG hải ngoại th́ có lợi vô cùng về mặt tàu chánh và chính trị. Đây là mưu gian, kế độc, nhưng bàn tay nào che được mặt trời, khi mà người dân trong nước và người Việt hải ngoại ngày nay không phải có tầm nhận thức như thời 1945, nên khó lừa được ai. Do đó những cổ động đi biểu t́nh trước sứ quán Trung Cộng tại các nước dân chủ, cờ vàng và cờ đỏ" ḥa hợp ḥa giải" cùng nhau chống xâm lược, được bọn tay sai, gián điệp thi hành, kích động, hoàn toàn không tác dụng; cho nên những cuộc biểu t́nh lạc lơng ở sứ quán Trung Cộng ở Đức, do đám sinh viên du học" con đảng cháu bác" với cờ đỏ sao vàng, không gây chú ư và một vài nhóm tay sai, thuộc băng đảng Mafia Việt Tân đă bị thất bại trong việc đánh lạc hướng dư luận, kêu gọi biểu t́nh nơi không phải là sứ quán Việt Cộng, nhưng có dính dáng tới Trung Cộng ở chợ Hoa vào ngày quốc hận đă bị" lạc lơng giữa quần chúng", làm tiêu tán kế" cách ngạn quan hỏa", khi hướng dẫn lạc mục tiêu đấu tranh đi" chệch hướng" đấu tranh để bảo toàn lực lượng bán nước Việt Cộng, đồng thời ru ngủ những người chưa nh́n thấy những mưu đồ của giặc và tay sai. Người Việt hải ngoại đă biết rất rơ tập đoàn bán nước chính là Việt Cộng, c̣n Trung Cộng chỉ là người mua; để lấy lại giang sơn, trước hết phải:
" Đánh Việt Cộng đổ, đánh cho đảng nhào.
Tiến lên toàn thể đồng bào.
Chính quyền lấy lại, đất đ̣i mới xong".
Với sách lược cũ" vừa bán nước vừa hô hào giữ nước" cũng như thời Hồ Chí Minh" vừa rước thực dân Pháp vào và vừa hô hào dân chúng đánh Tây giành độc lập"; ngày nay tập đoàn đảng Cộng Sản và tay sai bỗng tái dấy lên cơn triều cường chính trị:" bảo vệ sự toàn vẹn lănh thổ" thật là nhịp nhàng, từ trong nước đến hải ngoại nhằm đánh lá bài ba lá lận lần nữa; đây chắc không phải là" sự t́nh cờ lịch sử" như một số người suy luận, v́ hầu hết các phản ứng chính trị đều phải xuất phát từ những nguyên do nhân-quả như câu:" có khói mới có lửa", như viên đá ném xuống nước gây nên những chấn động dây chuyền.
Tháng 4 năm 2009, giáo sư Nguyễn Văn Canh, khoa bảng tên tuổi trong nước trước đây và hải ngoại ngày nay, đi Úc Châu và nghe đâu nhiều nơi khác ở Âu, Mỹ.... để thuyết tŕnh" suông" về đất đai, lănh hải, hải đảo đă" lọt vào tay Trung Cộng" khá rần rộ, được đài phét thanh SBS dành vài buổi phỏng vấn, thật là" một tấm L̉N yêu nước cao độ" của một người có tăm tiếng, được coi là có nhiều uy tín với người Việt. Thật sự th́ nước Việt Nam đă bị ngoại bang đặt xích xiềng nô lệ từ thời tên cáo già Hồ Chí Minh đem tà thuyết ngoại lai Karl Marx, Lenin vào. Từng phần đất nước lần lượt bị Nga, Tàu thay phiên làm quan thầy và miền Bắc đă được nếm mùi" xă hội chó ngựa" từ sau 1954, c̣n miền Nam th́" đi trước về sau" chỉ thấy được" mặt trời đen phi lư rọi trong tim" sau ngày 30 tháng 4 năm 1975.
Tuy nhiên, trong thời gian gần đây, bỗng" cao trào yêu nước" nở rộ như nấm sau cơn mưa dầm, rồi những tổ chức bảo vệ đất tổ, bảo vệ bờ cơi, đi xa hơn là" cùng với toàn dân" trong và ngoài nước, chống bọn bành trướng Bắc Kinh, rần rộ rất ư là" ḥa hợp ḥa giải theo định hướng xă hội chủ nghĩa" đoàn kết, đoàn kết, đại đoàn kết....cùng nhau, cùng nhau, hảy cùng nhau" ru ngủ dài dài bằng các cuộc hội thảo, hội luận, bàn tán, góp ư," hội ư" về những vùng đất, hải đảo, vùng biển đă lọt vào tay Trung Cộng từ lâu, nay những người yêu nước hơi muộn cũng nh́n ra, thật là may mắn cho dân tộc biết chừng nào! Ngay cả một số tướng tá, cán ngố thâm niên trong đảng cướp Việt Cộng, đă" giả từ quyền lực" phục viên từ lâu, cũng trổi dậy" t́nh yêu sông núi bao la" góp tiếng với những người có" tấm ḷng hải ngoại"; chớ đương cầm quyền, béo bở, th́ có tên cán ngố nào" mênh mông t́nh dân" bao giờ?.
Rồi những vận động đ̣i đất, đảo, vùng biển, cứ tuông ra với những diễn giả, khoa bảng, có vị cũng dám có lắm bằng cấp treo đầy cả pḥng khách, nhiều khi không đủ chỗ, đành phải treo ở nhà bếp để chứng minh tài học rộng hiểu cao về công pháp quốc tế, kinh nghiệm sinh hoạt chính trị.... Những tin tức, có cả bản đồ về những phần đất quê hương bị bán đứt cho Trung Cộng đă được nhiều tờ báo giấy, điện tử đăng tải nhiều lần, đăng hoài không thấy nhàm, thế mà vẫn phải nhờ đến những DIỄN GIẢ, bỏ công đi nhiều nơi để DIỄN THIỆT về nguy cơ mất nước, cũng đáng hoan nghinh sự kiên tŕ của những nhà yêu nước, thương ṇi. Nhưng cứ nói hoài mà không có hành động cụ thể, cứ nói dài, nói dở, nói dai....th́" biết bao giờ lấy lại quê hương?". Nói th́ ai mà không nói được, không phải đợi đến ông tiến sĩ, giáo sư, luật sư.....nói mới có" trọng lượng"; nhưng bất cứ ai có tấm ḷng yêu nước, cũng có thể đóng góp bàn tay, tuy nhiên đừng để bị lợi dụng để lọt vào bẩy sập của những kẻ xấu, tay sai Việt Cộng, th́ coi như không làm ǵ được cho quê hương, khi bị ru ngủ bằng" biểu t́nh tại gia" chống Việt Cộng mà nhiều khi c̣n bị công an hỏi thăm sức khỏe v́ không thèm đi họp hành ở phường, khóm, xă, ấp... huống ǵ biểu t́nh chống Trung Cộng xâm chiếm đất là coi như đụng tới" ông cố nội của Việt Cộng", nên biện pháp tốt nhất và bảo đảm không bị thiệt hại là" biểu t́nh tại tâm chống ngoại xâm Trung Công tại gia". Nhưng dân oan khiếu kiện th́ không có nhà đâu mà biểu t́nh, nên đành phải" biểu t́nh tại công viên" hoặc là" cơ ngơi" của mất thằng đầu đảng ăn cướp Việt Cộng, nên bị đàn áp...
Bọn Cộng Sản và tay sai rất là" tài ba lỗi lạc HẬU" trong việc" cải tạo" chữ nghĩa theo ư riêng, nhằm phù hợp với chính sách gian manh: giết người gọi là" đấu tranh gian cấp", chế độc độc tài gọi là" nhà nước vô sản chuyên chính"....ăn cướp gọi là" làm cách mạng" và hai chữ DIÊN HỒNG cũng bị" cách mạng hóa" để lừa đảo dân chúng. Được biết hội nghị Diên Hồng thời nhà Trần là cuộc" trưng cầu dân ư" lịch sử, độc nhất chỉ có dân tộc Việt Nam thực hiện vào thời đó, để cùng nhau đánh đuổi ngoại xâm, ư nghĩa như thế, nhưng ngày nay có vài nhóm ăn nhậu, thường hẹn nhau ra quán cuối tuần là" đại hội Diên Hồng", rồi đám ăn cướp họp nhau để bàn thảo kế hoạch hành động, cũng dám gọi là" Diên Hồng" lắm!
Vào cuối tháng 8 năm 2000, một đảng viên đảng cướp Cộng Sản kỳ cựu là Hoàng Minh Chính sang Hoa Kỳ với lư do chửa bịnh, được bác sĩ Nguyễn Xuân Ngải tổ chức khá rần rộ, có thêm một số khoa bảng" nhất trí" đứng chung hàng ngũ đón gió khi có được" minh chủ" từ trong nước sang để t́m giải pháp" tháo gở độc tài bằng đường lối bất bạo động" mà ngày nay có dạng" biểu t́nh tại gia", chống Cộng tại giường, giải phóng đất nước tại quán nhậu, đấu trang dân chủ đa nguyên tại nhà hàng Tàu.....là sách lược được băng đảng Mafia Việt Tân đưa lên hàng chiến lược, để giúp đảng Cộng Sản bền vững. Hoàng Minh Chính, gia nhập đảng cướp Cộng Sản từ năm 1945, chân thành đứng trước lá cờ máu búa liềm thề rằng:" Suốt đời trung thành với đảng. Luôn luôn chấp hành mọi mệnh lệnh của đảng.", hắn lập chiến công là trước 10 ngày Điện Biên mở màn, Hoàng Minh Chính chỉ huy một đơn vị cảm tử Việt Minh đột nhập, đánh phi trường Gia Lâm vào một đêm tối trời tháng 3 năm 1945, phá hủy một số phi cơ Pháp, nhằm làm giảm tiềm năng không quân.
Sau 1954, hắn bị Hồ Chí Minh cho phục viên và sang Liên Sô học, trở về làm chức Viện Trưởng Nghiên Cứu Marx Lenin, sau đó vâng lịnh Liên Sô, cùng với thiếu tướng gốc tiểu tư sản bị đ́ là Đăng Kim Giang làm cuộc đảo chánh nhưng bất thành và bị Hồ nhốt nhưng không dám thủ tiêu v́ sợ ông Liên Sô ngưng chi viện vũ khí. Đây là vụ tranh giành quyền lực trong đảng Cộng Sản, chớ nào phải là vụ án" xét lại" như lời tuyên truyền, đánh bóng tên Hoàng Minh Chính của bọn Việt gian, Việt Tân, tay sai hải ngoại, nhằm" recycle" một tên Cộng Sản trung thành với đảng, để tạo dựng thành thần tượng qua màng" phản tỉnh" giả được đảng dàn dựng, đạo diễn. Tên Hoàng Minh Chính cũng hợp với một số tay c̣ mồi hải ngoại, cũng biến chế ra cái gọi là Tiểu Diên Hồng, là một bàn bài ba lá lận rơ ràng, nên chỉ làm tṛ cười cho thiên hạ, khi cái" Tiểu Diên Hồng qui tụ chỉ có ba thành phần, nhằm bàn giao hải ngoại trong ṿng trật tự:
-Thành phần trí thức trong nước: gồm những khoa bảng xă hội chủ nghĩa" Hồng hơn chuyên", tôn thờ lá cờ đỏ sao vàng và Hồ Chí Minh.
-Thành phần trí thức hải ngoại: đă có sẵn trong Hội chuyên Gia của Mặt Trận Hoàng Cơ Minh.
-Đảng Cộng Sản Việt Nam.
Cái Tiểu Diên Hồng nầy quả là tṛ ảo thuật tồi, vở kịch Lói thật vô duyên, nên không ai tham dự, ngoại trừ đám bầu b́, tay sai và lối" trưng cầu dân ư thu hẹp" trong phạm vi chỉ có đảng Cộng Sản và tay sai, rặc một màu cờ" đỏ sao vàng" th́ thất bại là điều không thể tránh khỏi. Sau đó, cái màng dàn dựng Hoàng Minh Chính về nước bị chọi" chai nhựa rổng" vào nhà, và rồi hắn cũng theo Hồ Chí Minh:
" Bác đă lên đường theo tổ tiên.
Mác-Lê, thế giới người hiền"
( thơ Tố Hữu khóc tên đại gian dâm ác Hồ Chí Minh).
Ông cố nội của đám Việt gian, đón gió qua đời, nên ở hải ngoại, chúng khóc lóc, mất đi một cái" đầu cầu giao liên" một cái b́nh phong lừa đảo, nên nhiều tên qú lạy hơn cả tổ tiên, ông bà, thật là:
" Ông Hoàng Minh Chính, Ông Hoàng Minh Chính ơi!
Nghe tin ông VẢNH, đất trời như không.
Thương cha, thương mẹ, thương chồng.
Thương ḿnh thương một, thương Ông thương mười".
Hổ trợ ḷng yêu nước được" định hướng theo xă hội chủ nghĩa" sau khi đảng Cộng Sản đă" hết ḷng bán nước" từ thời Hồ Chí Minh đến nay, tại hải ngoại, cũng dựng nên thứ DIÊN HỒNG lần nữa, qui tụ các tổ chức sau đây:
-Bùi Diểm, Đại Việt Cách Mạng
-Trần Khuê: trong nước, là Tổng Thư Kư cái tổ chức dỏm mang tên Dân chủ thế kỷ 21, có từ thời Hồ Chi Minh ở miền Bắc sau 1954 để đánh lừa dư luận và thế giới. Tổ chức tên là Đảng Dân Chủ Việt Nam do Nguyễn Xiển lănh đạo, có cương lĩnh:" đảng Dân Chủ tuyệt đối trung thành với chủ nghĩa Mác Lê Nin.". Trần Khuê này có phải là người nằm trong" ban bói toán" trong ban văn hóa tư tưởng trung ương, là một trong những người thấy bói đă có công chỉ vẽ cho Hồ Chí Minh để râu dài, trông giống Ông Tiên trong nhản hiệu thuốc Tàu, để phù hợp với phong cách đế vương, làm vua măn đời?.
-Bác sĩ Nguyễn Xuân Ngải.
-Luạt sư Nguyễn Tường Bá.
-Ông Trần Quốc Bảo: Phục Hưng.
-Tiến sĩ Phan văn Song:( Đại Việt cánh ḥa hợp ḥa giải), được" phát hiện" là người thật, nhưng tiến sĩ giả.
-Ông Trần Tử Thanh: Việt Nam Quốc Dân Đảng hải ngoại.
-Giáo sư Nguyễn Ngọc Bích: Nghị Hội Toàn Quốc, được biết ông giáo sư nầy tiếng Anh như gió" quạt máy" van tới đa, có công đóng góp" vĩ đại" vào nền văn hóa qua việc có sáng kiến dịch chữ biển dâu thành Mulberry sea, rất xác nghĩa, đáng được bổ xung vào tự điển Việt-Anh lắm.
-Bà Bs Nguyễn Thể B́nh: Chủ tịch Cao Trào Nhân Bản.
Và chừng 50 tổ chức ủng hộ, nh́n thấy nhân sự, đa số là" khoa bảng" và nhiều tổ chức cùng nhau" đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu, đồng minh tương ư, đồng chí tương...tư" trong : cơn mộng du kéo dài", cùng nhau gởi văn bản tới Tổng Thư Kư Liên Hiệp Quốc chỉ để" phản đối Trung Cộng chiếm đảo, vùng biển, đất.." của Việt Nam mà thôi. Con số hội đoàn nầy coi bộ" tốt mă rả đám", không biết mỗi tổ chức có bao nhiêu người? Mà theo kinh nghiệm th́ có rất nhiều tổ chức rất đông, chỉ có" thành phần ban chấp hành" thôi, nếu cần cũng đem danh sách hội viên ma để ḷe thiên hạ, như trước đây Mặt Trận kháng chiếm dỏm Hoàng Cơ Minh từng khoe có tới 10 ngàn kháng chiến quân ma, đang ẩn hiện tại một nơi" không bật mí" trong rừng núi Thái Lan, chờ ngày trở về hưởng nhang khói và được hát bài:" mờ trong bóng chiều, một đoàn quân thấp thoáng...". Có khi hội viên các tổ chức lại" tṛng tréo nhau" như mạng nhện, tức là một người có thể là hội viên của nhiều tổ chức, nên gọi đó là" Hội viên recycle". Do đó, với con số tổ chức nầy, không phải là đại diện cho hơn 3 triệu người, ai bầu họ ra để" quan hệ hữu cơ" với tổ chức Liên Hiệp Quốc? Họ làm công việc" không người lái và tự biên tự diễn" nên Liên Hiệp Quốc chắc là biết rơ điều nầy, nên các văn bản" dị hợm" nầy chỉ là thứ giấy lộn, mà ngày nay hầu hết các văn pḥng các nước dân chủ hay có đặt cái" BIN RECYCLE" nhằm giảm lượng cây bị cắt, làm thiệt hại môi trường sinh thái, nhưng cái văn bản" cà nhỏng chống xăm lăng" Trung Cộng nầy làm cho nhiều người" dị ứng" khi nh́n thấy nhiều người" ăn học" cao, dù bằng cấp thật giả lẫn lộn, mà lại không nh́n thấy hai vấn đề: đụng tới Trung Cộng là rất khó, nên đ̣i đất từ Trung Cộng th́ c̣n lâu mới được:
" Nực cười châu chấu đá xe.
Xe không nhúc nhích, chấu què càng ngoe".
C̣n đánh Việt Cộng dễ hơn, nếu toàn dân cùng nhau đồng tâm hiệp lực như Liên Sô, Đông Âu, chỉ một vài ngày là kéo sập chế độ bạo tàn xuống và khi có được chính quyền trong tay, người Việt Nam mới mong đưa ra trước Liên Hiệp Quốc về chủ quyền đất, đảo, vùng biển, sau khi vận động được các siêu cường ủng hộ. Các tổ chức" bảo toàn lănh thổ" rần rộ họp báo, diễn thuyết rất hăng say, t́nh yêu nước dâng cao như sóng thần...cũng đều lên án Việt Cộng bán nước, nhưng khi chống th́ mục tiêu" chệch hướng" là chỉ chống Trung Cộng, như vậy là trớt quớt, cái đuôi chồn ḷi ra rơ ràng thế ấy! Chẳng lẽ những người" yêu nước" nầy bị mang tật về mắt:" ngó cây ớt, thành cây cà?"
Một điều hết sức là" quái gở" là: các tổ chức nêu trên chỉ chống Trung Cộng bành trướng, là kẻ mua nước, trong khi kẻ bán nước là Việt Cộng, th́ phớt lờ, được coi là" im lặng có ư nghĩa" hay trong Phật Giáo có hai chữ" Tịnh khẩu" khi thấy t́nh h́nh bất lợi, như thiền sư Thích Nhất Hạnh sau 1975. Trong xă hội, nếu ai có chút học thức, dù là bậc tiểu học, hay có đầu óc b́nh thường, cũng biết ngay hai điều: kẻ ăn cắp và người mua đồ gian, ai nặng tội hơn ai? Đương nhiên là tất cả đều" nhất trí" là: kẻ ăn cắp phải nặng tội và người mua đồ gian là đồng phạm. Tuy nhiên, thành phần những tổ chức" dâng kiến nghị" lên Tổng Thư Kư Liên Hiệp Quốc chỉ phản đối Trung Cộng mà không nhắc đến Việt Cộng, th́ rơ ràng đây là đám" ăn cơm tự do, đội mo Cộng Sản", nên ngay cả người Việt cũng thấy vô lư, th́ ông Ban Ki Moon, tổng thư kư Liên Hiệp Quốc, một người Nam Hàn, từng có nhiều kinh nghiệm với Cộng Sản, chắc ông phải" ph́ cười" cho cái tṛ bịp bợm rẻ tiền của những người Việt, tự nhận là các tổ chức ĐẤU TRANH, nhưng lại khéo léo binh vực, chạy tội cho lũ ĐÁNH TRÂU ở Bắc Bộ Phủ. Trong luật pháp, có quan ṭa nào chỉ truy tố kẻ mua đồ gian mà không truy tố kẻ ăn cắp đồ gian đem bán?
Vào ngày 7 tháng 5 năm 2009, đột nhiên nhà nước Việt Cộng cùng với Mă Lai nộp bản tuyên bố chủ quyền thềm lục địa với Liên Hiệp Quốc, và trước đó vài ngày, Việt Cộng cũng đă bổ nhiệm huyện ủy Hoàng Sa, khiến Trung Quốc tức giận phản đối, th́ phía Việt Nam nói trại là" chỉ có tính cách nghiên cứu". Như vậy, chính Việt Cộng bán nước cho Trung Cộng từ thời c̣n tên Hồ Chí Minh, cho đến nay, tiếp tục truyền thống ấy; nhưng dân chúng Việt Nam trong vào ngoài nước đă nh́n ra bộ mặt thật của tập đoàn bán nước, để bảo vệ quyền lợi cho thiểu số đảng cướp và túi bạc đang tích trữ ở các ngân hàng ngoại quốc, mà số tiền nầy không c̣n được coi là an toàn, khi chính phủ Thụy Sĩ bỏ nguyên tắc bảo mật tuyệt đối với các trương chủ xộp, tiền tạo ra từ tham nhũng, tội ác, khủng bố.
Đảng Cộng Sản Việt Nam đang đương đầu với cái" t́nh huống cực kỳ khó khăn và khẩn trương" trên đe dưới búa: quan thầy Trung Cộng đă lấy được đất, hải đảo, vùng biển, nên cương quyết bảo vệ những ǵ đă có trong tay; c̣n đảng Cộng Sản Việt Nam th́ lúng túng, bị dân chúng vạch mặt, phản đối qua quá tŕnh bán nước cho Tàu, nên chúng t́m mọi cách để né tránh, vừa tuân thủ cam kết với quan thầy và vừa xoa dịu ḷng dân. Đó là những phản ứng chiếu lệ qua việc nộp văn bản thềm lục địa và bổ nhiệm quan chức lo" quản lư" huyện Hoàng Sa. Bên ngoài th́ băng đảng Mafia Việt Tân cũng hổ trợ bằng" ủy ban bảo vệ bờ cơi, vẹn toàn lănh thổ", cũng cổ động ỳ xèo, thuyết tŕnh" như nói láo, báo cáo như nói chơi", nộp đơn khiếu nại lên Tổng Thư Kư Liên Hiệp Quốc... và đất, đảo, vùng biển th́ vẫn như cũ, nằm trong tay Trung Cộng, chưa kể đến nước Việt Nam ngày nay trở thành một huyện" bất thành văn" của nước Cộng Ḥa Nhân Dân Trung Hoa, theo công thức: một quốc gia, hai chế độ như Hồng Kông, đỡ hơn Tây Tạng một chút là việc cai trị huyện nầy do người Việt Nam, nhưng đây là" tập đoàn quan Thái Thú Trung Cộng GỐC VIỆT' mới đáng báo động, v́ đây là kẻ thù, quan cai trị cùng chủng tộc, nhưng chỉ để phục vụ quyền lợi ngoại bang, là thứ quan thái thú" hiện đại" trong vong tay quân phương Bắc ngày nay.
Muốn lấy lại lănh thổ, lănh hải, hải đảo không phải là đơn giản như chuyện" refund" tại sác siêu thị ở các nước Tây Phương, cứ mang hàng ra đổi lại hay hoàn trả. Do đó việc lấy lại những ǵ của đất nước đă bị tập đoàn Việt Cộng dâng bán cho Trung Cộng c̣n nhiều gây go, đ̣i hỏi phải có thời gian và tiến tŕnh từng bước. Nhưng bước đầu tiên, phải có để làm bàn đạp là: lấy lại chủ quyền đất nước, từ tay bọn thái thú Bắc Kinh gốc Việt và trên căn bản đó, chính quyền dân cử Việt Nam mới có tư cách pháp lư, nộp đơn khiếu nại, thưa kiện ở Liên Hiệp Quốc. C̣n bây giờ, chưa có chính quyền trong tay, mà cứ đi thuyết tŕnh, xin chữ kư, vận động các chánh khách, nộp đơn lên Liên Hiệp Quốc....cũng giống như người xây nhà mà không có được miếng đất, th́ đây là điều mộng mơ, làm tṛ hề cho thiên hạ thôi..Tuy nhiên, cái tṛ hề tồi nầy lại được dàn dựng từ một số người có học đàng hoàng, th́ càng làm cho dân chúng thất vọng về giai tầng được tin cậy trong xă hội, dùng sở học để phục vụ đảng cướp Việt Cộng, thay v́ quyền lợi dân tộc:
" Khoa bảng ngày nay đă hỏng rồi.
Số th́ khoác lác, kiếm tiền thôi.
Người bằng cấp giả, hay cờ trở.
Kẻ học vị cao đón gió thời.
Hùa theo Việt Cộng, t́m lợi lộc.
Nương đám Việt Tân, tổ chức mồi.
Chớ tin bằng cấp mà lầm đấy!.
Tư cách, lập trường, đáng kính thôi"../.
Trương Minh Ḥa
14.5.2009
Trang Chủ . Kim Âu . Lưu Trữ. Báo Chí . RFI . RFA . Tác Giả . Chính Trị . Văn Nghệ . Khoa Học . Mục Lục . Quảng Cáo . Photo . Photo 1. Tinh Hoa . Liên lạc
US Senator John McCain , Kim Âu Hà văn Sơn
NT Kiên , UCV Bob Barr, Kim Âu Hà văn Sơn
Nguyễn Thái Kiên , Kim Âu Hà văn Sơn, Cố vấn an ninh đặc biệt của Reagan-Tỷ phú Ross Perot,Tŕnh A Sám
MINH THỊ
Bài trong trang này nhằm cung cấp thông tin phục vụ yêu cầu tham khảo, điều nghiên của Người Việt Quốc Gia trong tinh thần "tri kỷ, tri bỉ", " biết ta, biết địch" để nhận rơ những âm mưu, quỷ kế, ngôn từ và hành động của kẻ thù và có phản ứng, đối sách kịp thời. V́ mục đích chiến đấu chống kẻ thù chung là Cộng Sản nên nhận được bài cùng lập trường là chúng tôi tiếp sức phổ biến. V́ thế có những tác gỉa chúng tôi đăng bài nhưng chưa liên lạc được. Nếu tác gỉa nào cảm thấy không hài ḷng xin liên lạc qua email, chúng tôi sẽ lấy bài của quư vị xuống trong ṿng 48 tiếng.