CHÍNH NGHĨA

 

   

Chính Nghĩa Tự Có Tính Thuyết Phục - Nhân Nghĩa Tự Có Tính Cảm Hoá

 

Mục Sư hay Mục Súc

Nói chuyện với “Mục Sư “ Nguyễn Quang Minh

 

 

Song Kiếm

Mạn đàm mà chơi

Quốc-Ca VNCH, Mất quốc-tịch Mỹ, Ngừời quốc gia ?

 

 

Ở hải-ngoại nếu hát bài quốc-ca của Việt-Nam Cộng-Ḥa, và nếu ḿnh đang có quốc-tịch Mỹ. Pháp, Úc... th́ phải hát là “Này CON dân ơi”, chớ không phải “này CÔNG-dân ơi”. V́ nếu công-dân th́ phải có quốc- gia, không lẽ là quốc-gia Việt-Nam ngày nay ? Không lư đang làm công-dân nước Hoa-kỳ, Canada, Pháp... mà lại hát như là công-dân của nước VN ! Cộng-đồng người Việt ở hải-ngoại đă 30 năm nay hát mà không để- ư đến đieu này. Mà có ai dám nói lên đâu ! Mà có biết đâu mà nói !

Khi vào quốc-tịch Mỹ th́ ai cũng phải đọc lời-the là Pledge of Allegeance==Lời the Tín-trung (Tôi the tín-trung với lá-cờ của Hợp Chủng Quốc == I pledge allegeance to the flag of the United States, và Nen Cộng-Ḥa mà lá-cờ này đại-diện, and to the Republic for which it stands, một quốc-gia dưới Thượng-Đế, one nation under GOD (phải hữu-than, v́ vô-than th́ không được làm công-dân nước Mỹ !), indivisible, bất khả-phân.... Và đó là Lời-Hứa của một người Quốc-Gia Mỹ (v́ tin vào nen Cộng-Ḥa, tin nơi Thượng-Đế (Trời-Đất), không chấp-nhận đất-nước bị chia-cắt). Nó rơ ràng với những đặc-tính cho một người “quốc-gia”. Con người Quốc-Gia VN nếu biểu định-nghĩa là thế nào, th́ rất ít người định-nghĩa được. V́ từ khi sanh ra cho tới ngày chết cũng chưa bao giờ được tuyên-thệ làm người “quốc-gia” bao giờ cả ! Mỹ th́ khác, bắt đau học mẫu-giáo hay vào lớp một là đă phải đọc Lời Tín-Trung này rồi. Rồi khi họp Hướng-Đạo, khi dự lễ chào-cờ đều phải đọc cả. trẻ em Mỹ 5 tuổi là đă thuộc Lời-Hứa Tín-Trung này roi. C̣n VN th́ chẳng có ǵ hết ! May ra khi đi học làm lễ chào-cờ ở trường học th́ chỉ hát quốc-thiều mà thôi. Nào là : “Này công-dân ơi quốc-gia đến ngày giải-phóng !”

(trước 1975 mà cứ đ̣i “giải-phóng” hoài ! (danh-từ giải-PHÓNG th́ nó mới âm-điệu hợp với câu sau: “tiếc ǵ thân SỐNG”). Thành ra đă bị Việt-Cộng nó vào nó giải-phóng cho ! Nào là “cùng xông-pha khói-tên” (nhưng lại trốn quân-dịch !). Nào là “phơi-thây trên gươm-giáo” (th́ lại trốn-lính !). Roi “hùng-tráng quyết chiến-đấu” (th́ lại tháo-chạy !). “Mau hiến-thân dưới cờ” (nhưng chỉ muốn người khác đi-lính chết thay ḿnh, hay là “phục-quốc” th́ chỉ muốn con của người khác ve chien-khu biên-thùy, c̣n con ḿnh th́ phải để đi học các trường Harvard, Yale, Princeton... nổi-tiếng để ra bác-sỹ, kỹ-sư...! Nhạc sỹ Lưu Hữu Phước làm bài-hát này là để đánh Tây, đuổi Mỹ chớ đâu phải để những người mien Nam hát như con vẹt, hát mà không biết ḿnh đang hát cái ǵ ! Từ đau đen cuối bài quốc-ca này không thấy có danh-từ nào nói lên ư-niệm Dân-Chủ cả (Mỹ c̣n có chữ Republic nghĩa là Cộng-Ḥa), cũng không nói lên một ư-niệm hữu-than hay có niem tin tín-ngưỡng tâm-linh nào cả (Mỹ th́ có chữ “under God”), roi cũng không có một chữ nào nói ve công-bằng xă-hội hay là NHÂN-QUYỀN, hoặc TỰ -DO nào cả !( Mỹ th́ c̣n có cụm-từ: “with Liberty and Justice for all” == “với Tự -Do và Công-Bằng đối với mọi người”, tức là b́nh-đẳng, ai cũng như ai, và đó là dân-chủ và nhân-quyền ). C̣n quốc-ca VNCH chẳng có một chữ nào nói lên những ư-niệm nhân-bản này cả ! Bởi vậy mà khi biểu định-nghĩa bạn là một người Việt “quốc-gia” th́ không ai biết định-nghĩa như thế nào ! Lời Thề Tín-Trung th́ không có, chỉ có quốc-ca, mà quốc-ca th́ chỉ nói đến toàn là “bảo vệ non-sông cho đến giọt máu cuối cùng” mà thôi. Nhiều người Việt ty-nạn định-nghĩa: “Người quốc-gia là người chống Cộng-Sản !”. Trật lất ! Nói mà chẳng biết là ḿnh nói ǵ nữa ! V́ theo suy-luận thông-thường th́ tĩnh-từ “quốc-gia” có nghĩa là đối-chọi với “quốc-tế”, c̣n “cộng-sản” th́ là đối-chọi với “tư-bản” !

Nguyễn Quang Minh này qua Mỹ đến 15 năm sau mới “bị” vào quốc-tịch. Vào chỉ v́ phải ve VN làm phước -thiện ở Ha-Tĩnh và tái-lập Hướng-Đạo, sợ ve lại Mỹ, Mỹ nó không cho vào lại nước Mỹ, chớ không phải v́ sợ Việt-Cộng bắt. Khi tuyên-thệ vào quốc-tịch Mỹ, NQM tôi đă khóc sướt-mướt khi vẫy la-cờ Mỹ và đọc tới câu: “Tôi hứa chối-bỏ To-quốc cũ của tôi và nay sẽ cam-súng để bảo-vệ Hợp-Chủng-Quốc Hoa-kỳ này”. Nhưng cũng bắt đầu từ ngày đó NQM tôi mới cảm thấy ḿnh là một người quốc-gia thật-sự, và đó là một người Mỹ quốc-gia, chớ không phải là một người Việt quốc-gia (v́ đă lỡ thề chối-bỏ Tổ -Quốc cũ của ḿnh).

Trong Thông-Hành Mỹ có ghi :“Nếu ai theềtrung-thành với một nước khác ngoài Hoa-Kỳ th́ sẽ bị MẤT QUỐC-TỊCH Mỹ, nhưng ít ai để-ư đieu này ! (Thí dụ như nhắc-lại Lời Hứa Hướng-Đạo VN là “tôi the trung-thành với Tổ -Quốc” mà nếu Mỹ nó chứng-minh được rằng ư ḿnh muốn nói “Tổ -Quốc” đó không phải là nước Mỹ, mà là nước Việt-Nam, th́ cũng đủ bị thu-hồi quốc-tịch Mỹ roi ! (Thông Hành Mỹ của NQM cấp năm 1990 nơi trang 3 có câu: “LOST OF NATIONALITY. You may lose your U.S. nationality... by taking an oath or making a declaration of allegiance to a foreign state...” (dịch là: MẤT QUỐC-TỊCH. Bạn có thể mất quốc-tịch Hoa-ky... bằng cách đọc một lời-the hoặc tuyên-bố trung-thành với một nước khác...)

Mà người Hướng-Đạo th́ chỉ có cái Danh-Dự của ḿnh là vốn-liếng, là “tài-sản”, và đieu-luật thứ-nhất của Hướng-Đạo-Sinh có nói rằng: “HDS trong danh-dự, và ai cũng có thể tin được lời-nói của nguoi HD”. Không lư người HD VN ḿnh tuyên-thệ khi vào quốc-tịch Mỹ th́ lại xem-thường Danh-Dự và Lời-Thề Tín-Trung với nước Mỹ của ḿnh hay sao ?

Nguyễn Quang Minh (viết mạn-đàm cho vui vậy-thôi. Ai muốn góp-ư th́ cứ góp-ư)

Mục Sư hay Mục Súc

Đọc bài “Mạn đàm mà chơi”, một bài viết mang đầy tính “bới lông t́m vết, vạch lá t́m sâu” của một Mục Sư (MS) mà từ trong nước cho đến hải ngoại ai ai cũng biết là một nhân vật đă từng gây nhiều tai tiếng và thân cộng. Ngoài ra, tuy miệng MS thường xuyên đề cập đến các vấn đề Hướng Đạo, nhưng v́ hành vi bất xứng trong vụ gian lận tài chánh tại Hoa Kỳ nên đă bị Phong trào Hướng đạo hải ngoại khai trừ từ lâu không c̣n liên hệ ǵ đến tổ chức nầy nữa.

Tuy không muốn liên hệ đến những chuyện thị phi, nhưng để đồng bào lương thiện rơ biết được cái chân tướng dối đạo xạo đời của MS, chúng tôi xin được trả lời và giải thích một vài điểm mà MS nêu ra cho mọi người thấy gian ư của ông ta, làợ muốn bịa chuyện để “bôi bác” Khối Người Việt Quốc Gia Tị Nạn như : diễu cợt Quốc ca VNCH; hiểu thế nào là quốc gia và cuối cùng là việc “Mất quốc tịch Mỹ”.

1-/ Quốc ca Việt Nam Cộng Ḥa:

Trên thực tế sau khi bị thua trận và mất nước từ 30-4-05, VNCH không c̣n hiện diện trên thế giới nữa. Tuy nhiên, gần 3 triệu đồng bào hải ngoại đă bằng mọi giá đấu tranh cố giữ lấy lá “Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ” để làm biểu tượng của Người Việt Tự Do, và là một “Tụ điểm” để kết hợp những người quốc gia chân chính c̣n nghĩ đến quê hương dân tộc, và những nạn nhân của chế độc bạo tàn CSVN; tất cả hy vọng một ngày nào đó không xa, lá cờ nầy sẽ tung bay trở lại trên toàn cơi đất nước VN khi chế độ bạo tàn CSVN bị nhân dân trong nước phế bỏ.

Nói đến Quốc kỳ là một Tụ điểm, th́ Quốc ca là một nơi để “Tụ nghĩa”, v́ ư và lời của một bản Quốc ca hay Quốc thiều chính là những yếu tố tâm lư tác động mănh liệt đến đời sống từng mỗi người để từ đó họ dễ nhận diện nhau. Xin nhớ, đồng bào VN đâu phải ai cũng đều hiểu và thuộc hết ư và lời trong bản Quốc ca VNCH, nhưng v́ đó là những lời thân thuộc, là truyền thống quư báu từng được nhắc lại măi nên nó đă khắt dấu trong tâm khảm mọi người, v́ thế bất kỳ ở đâu và hoàn cảnh nào, cứ mỗi lần được hát lên, th́ tâm hồn mọi người đều bị xao xuyến rúng động, đặc biệt là trong trường hợp xa quê hương hay sau những biến cố lớn xảy ra. Tỉ du:ỳ cố đô Huế và cổ thành Quảng Trị sau khi được tái chiếm, lá Quốc kỳ VNCH được kéo lên và bản Quốc thiều được hàng chục ngàn đồng bào hiện diện đồng ca khiến một số người có mặt quá cảm động khóc nức nở không cầm được nước mắt. Một vài ví dụ cũ điển h́nh, là có lần trong buổi họp tất niên tại Montpellier, Pháp năm 1954, ngoại trừ người viết là quân nhân, c̣n lại đều là du học sinh và một số Việt kiều sinh sống ở Pháp đă cùng nhau tổ chức một buổi họp “Mừng Năm Mới” trong không khí đầy hân hoan vui nhộn, nhưng đến khi người đứng đầu tổ chức, bà BS. . T mời tất cả đứng dậy cùng nhau hát bản Quốc ca VN (dưới thời Bảo Đại) th́ buổi họp mặt bổng trở nên trang trọng khác thường; trừ mấy em nhỏ không biết ǵ, c̣n người lớn th́ bị xúc động, vừa hát Quốc ca vừa chảy nước mắt. Nếu cho là tâm hồn người Á đông quá ủy mỵ dễ xúc động mau ra nước mắt, đánh giá như vậy là hơi lệch lạc, v́ ngay những người Âu như Pháp làm ăn tại nước ngoài họ cũng chẳng khác ǵ với người Á đông, như trường hợp đêm lễ Noel năm 1956 tại thành phố New York mà người viết được mời tham dự và chứng kiến, thật quá đổi ngạc nhiên khi thấy mấy “ông tây bà đầm” không phân biệt trẻ già lớn bé ôm chầm nhau nức nở khóc khi bản La Marseillaise, quốc ca Pháp được cất lên để bắt đầu buổi tiệc Giáng Sinh. Những điều đó nói lên tính cách thiêng liêng của bản Quốc ca.

MS Quang Minh chê bản Quốc caVNCH không được như Mỹ v́ trong đó không nêu lên những ư niệm Dân chủ, không nói đề cập ǵ đến hữu thần, hoặc công bằng xă hội như quốc ca Hoa Kỳ, và qua đó để đánh giá là Quốc ca VNCH “không ra ǵ” hay không giá trị. Nói vậy th́ MS chẳng có một chút hiểu biết ǵ. Đâu phải bản quốc ca nào cũng giống nhau; từ âm điệu, ư và lời đều tùy thuộc vào thời gian, không gian và hoàn cảnh đương thời mà nó tác động trên nhạc bản. Tỉ dụ, La Marseillaise do một sĩ quan ngành Công binh Pháp (không phải một nhạc sĩ) trong lúc hứng khởi v́ cuộc cách mạng thành công đă tức tốc sáng tác một nhạc bản theo thể hành khúc tempo di marcia, lời lẽ trong đó kêu gọi công dân Pháp đứng lên vũ trang tranh đấu tiến lên làm cuộc cách mạng, v́ thế mới có câu:“Aux armes nos citoyens, formez nos bataillons, marchons, marchons. . “ Qua đó, ông Quang Minh thấy quốc ca Pháp có ǵ giống Mỹ đâu, nhưng chính phủ và nhân dân Pháp thấy hay, hợp thời đă đồng ư dùng nó làm quốc thiều. Trường hợp VNCH, bản quốc ca nguyên là bài Tiếng Gọi Sinh Viên, chỉ là một hành khúc được Lưu Hữu Phước viết ra bằng âm giai Fa majeur (Fa cao) và Si mineur (Si giảm) lúc đang c̣n học trường Pétrus Kỳ ở Sài G̣n. Với âm điệu hành khúc của tác giả ắt phải gần với dân tộc tính, đó là đức tính đôn hậu chân thành, thể hiện tâm trạng của người Việt Nam đang khát vọng độc lập và tự do cho đất nước. Các chính quyền Quốc Gia và nền Đệ I&Đệ II Cộng Ḥa dùng làm Quốc ca cũng v́ lư do chính đáng nói trên. Một điều khác nhắc MS hăy nhớ mà nói cho đúng tránh đừng nói bậy; thời gian Lưu Hữu Phước sáng tác nhạc bản nầy là để kích động ḷng yêu nước của thanh niên VN, và kêu gọi toàn dân “đứng lên đáp lời sông núi”, tức chống lại ách thực dân Pháp thống trị đất nước, chứ đâu có nghĩ đến chuyện đánh Mỹ. Phải chăng ông bị CSVN gài để phá Mỹ nên “mê sảng”nói bậy, chứ lúc đó nào đă có Mỹ đâu để Lưu Hữu Phước đuổi?

Tiện đây cũng xin nói để độc giả rơ, vào năm 1956, khi đổi Quốc hiệu từ “Quốc Gia VN” sang “Việt Nam Cộng Ḥa” đă có nhiều ư kiến và đề nghị thay đổi quốc kỳ và quốc ca, nhưng không có kiểu mẫu hay bài hát nào xuất sắc hơn nên đành phải giữ nguyên.

MS Quang Minh không biết, hay biết mà cố t́nh cố t́nh chẻ sợi tóc làm 8 để bôi bác Khối Người Việt hải ngoại, nào là hát như con vẹt, hát mà không hiểu ǵ, càng nói người ta lại c̣n thấy rơ cái ngu dốt của ông. Ông phê b́nh quốc ca, hát:“. . . quốc gia đến ngày giải phóng. .”( ông b́nh luận: trước năm 1975 mà cứ đ̣i giải phóng). Thật sự ông ăn phải cái bả của CS nên mới nói VC giải phóng, c̣n tất cả nhân dân Miền Nam đều lên án CSVN là: ăn cướp, bọn cướp nước, bọn xâm lăng, bọn thôn tính VNCH v.v; hai chữ giải phóng ở đây có nhiều nghĩa, một là nhắc nhỡ trước đây toàn dân mong muốn mau được thoát khỏi ách nô lệ của Pháp, sau đó giải phóng khỏi nghèo nàn, lạc hậu và giải phóng khỏi ách xâm lược của CSVN tay sai cộng sản quốc tế. Ngoài ra, MS Quang Minh c̣n trích đoạn nhiều câu để diễu cợt châm biếm như “Nào thây phơi trên gươm giáo”( th́ trốn lính); hoặc “cùng xông pha khói tên”(trốn quân dịch) “hùng tráng quyết chiến đấu”(th́ lại tháo chạy),”Mau hiến thân dưới cờ”(nhưng chỉ muốn người khác chết thế cho ḿnh). Ông chỉ vịn một vài cớ bẩn thỉu xảy ra trong thời nhiễu nhương loạn lạc để rồi vơ đũa cả nắm, kết tội chế độ VNCH là một chế độ thối nát và hải ngoại là ngu xuẩn và toàn là con vẹt không hiểu biết ǵ. Thực tế “Anh hùng hào kiệt th́ đời nào chả có” và kẻ tâm địa ác đức, tay sai Việt gian phản bội đất nước th́ triều đại và chế độ nào mà không thiếu? Ông thử xem, Jesus Christ, đấng mà ông dùng làm b́nh phong để kiếm tiền, Ngài là một đấng toàn năng, thông minh và khôn ngoan vô cùng, thế mà Ngài đích thân chọn 12 môn đệ, chỉ 12 thôi, th́ trong đó đă có một Juda Acarios phản lại Ngài, bán Ngài 30 đồng bạc để lấy tiền nói chi đến những bọn vô loại khác.

Qua việc phê b́nh bản Quốc ca VNCH, MS Quang Minh đă dùng ngụy biện để tự đề cao, xỉ vă anh em và phủ nhận ḷng yêu nước của đồng bào. Phải chăng ông hành động như vậy là để đề cao CSVN, v́ trong lúc đang có cuộc đấu tranh để phân biệt chính tà, vạch rơ “Lằn Ranh Quốc Cộng” th́ ông lại ném bùn vào Khối Người Việt Quốc Gia Tị Nạn, tức là đề cao bên kia. Như vậy th́ phải chăng ông cho bài “Tiếng Quân Ca” của VC là hay, là có chính nghĩa hơn bài Quốc ca của VNCH sao?

Dưới đây chúng tôi nói về bài quốc ca của VC do Văn Cao viết để soi sáng đầu óc đất bùn và tính cách bợ đỡ CSVN của ông.

Theo hồi kư của nhạc sĩ Văn Cao th́ vào năm 1945, khi gặp một em bé ốm gầy xơ xác, nạn nhân của nạn đói năm Ất Dậu năm 1945; em bé đang lang thang thất thểu trên đường phố kiếm ăn, trước cảnh quá mũi ḷng đó, Văn Cao quá xúc động nên đă sáng tác bài Tiến Quân Ca theo âm giai Sol majeur (Sol cao) với Fa # (Fa tăng) với âm điệu táo bạo đậm nguồn bạo lực và thù hận, liền đó nó được Việt Minh CS sử dụng làm quốc ca đi đôi với lá cờ máu của chúng. Lời ca lẽ dĩ nhiên không thoát ra khỏi âm điệu, v́ xuất phát từ những cảm xúc mănh liệt nên đă lộ ra nhiều tính chất sắt máu, tàn ác dă man của tập đoàn CSVN tỉ như “Thề phanh thây uống máu quân thù”. Suốt thời gian từ 1947 đến 1954 bọn cộng sản đă cưỡng ép Văn Cao theo kháng chiến và tận cho đến những ngày tàn c̣n lại, sau khi thề “thề phanh thây uống máu quân thù”với CSVN trong rừng núi Thượng du Bắc Việt; Văn Cao chợt tỉnh ngộ . . nhưng đă quá trể; Văn Cao bị bỏ rơi; và một sự thật quá phũ phàng là ông lại bị kiểm điểm, bị khiển trách nặng nề v́ tội hát “nhạc vàng đồi trụy”, “nhạc ngụy”; mà thực tế là trong một buổi “nhạc thính pḥng của Văn Cao” được tổ chức tại Quận V-Tp Sài G̣n vào tháng 9-90, ông đă tŕnh diễn lại những ca khúc tiền chiến nổi tiếng do chính ông sáng tác trước năm 1945, như Suối Mơ, Thiên Thai, Bến Xuân hay Đàn Chim Việt, Buồn Tàn Thu, Trương Chi v,v, từ đó Văn Cao bị đảng gạt bỏ và sống trong cảnh nghèo túng cho đến chết.. Một Văn Cao, đảng viên CSVN từng đóng góp nhiều công sức cho kháng chiến thành công, thế mà cuối cùng cũng bị bọn VC gian ác loại bỏ như một miếng giẻ rách, thử hỏi QM “bưng bô” cho VC được bao lâu mà đă lên mặt trở cờ đề cao CS, hạ nhục đồng bào hải ngoại.

2-/ Thế nào là người quốc gia

Theo MS th́ người Việt hải ngoại phần lớn quá ngu dốt nên không có được một ư niệm nào về quốc gia dân tộc; v́ thế ông mới vớ được một câu nói của một tên đầu đường xó chợ nào đó định nghĩa:“Người quốc gia là người chống cộng sản” rồi dùng nó để mạ lị và chửi người Việt là”nói mà chẳng biết ḿnh nói ǵ nữa!” Bết hơn ông lại “suy luận” tĩnh từ “quốc gia” có nghĩa đối chọi với “quốc tế”.

Đến đây, quả thật chúng ta thấy MS Quang tỏ ra ngạo mạn một cách “đần độn”, hết thuốc chửa cần phải đưa vào nhà thương điên để trị bệnh thần kinh mà ông đă bị bọn VC đầu độc trong mấy năm về làm tay sai cho chúng tại miền Bắc Trung Việt.

Người dân Miền Nam ai cũng biết, từ bài học “công dân giáo dục” ở học đường, cho đến những lư luận căn bản về chính trị và luật pháp, dù có người chậm hiểu bao nhiêu, phần lớn đều biết ư nghĩa hai chữ quốc gia:

- Quốc gia, mà tiếng Pháp gọi État, ví dụ État du Viet Nam mà CSVN gọi là Nhà Nước th́ gồm có: lănh thổ, chính quyền và nhân dân. Thực chất hai chữ Nhà Nước mà VC dùng chẳng qua là để “bao che” cái chủ nghĩa quốc tế Cộng sản. Với CSVN th́ thế giới đại đồng c̣n ǵ biên cương, lănh thổ và đồng bào. Chúng chỉ có đồng chí, tức là đảng viên đảng cộng sản, một chi bộ của quốc tế cộng sản, chúng đâu có nước, có nhà và đồng bào.

- Quốc gia cũng theo Pháp gọi Nation, nó bao gồm những ai cùng có chung huyết thống, lịch sử, văn hóa và truyền thống của một dân tộc; v́ thế mới có từ ngữ quốc tịch, tức là nationalité( trừ một vài quốc gia đa chủng như Hoa Kỳ), nói chung để chỉ những người cùng màu sắc da, cùng chung văn hóa, huyết thống và ngôn ngữ, ví dụ Nationalité Vietnamienne v.v. tức là những người da vàng, nói tiếng Việt. Như vậy kiểu “suy luận”quốc gia có nghĩa đối chọi với “quốc tế”của Quang Minh th́ nên vứt vào sọt rác.

Người tự cho ḿnh là “quốc gia” là những người chủ trương lấy dân tộc làm trọng, v́ dân tộc mà chiến đấu, v́ đồng bào mà hy sinh. Người quốc gia không phải là người chống cộng suông, mà suốt đời chi v́ hạnh phúc của nhân dân. Những nhà ái quốc suốt đời v́ dân v́ nước tranh đấu như Phan Bội Châu, Phan Châu Trinh, Phạm Hồng Thái, Nguyễn Thái Học v.v. mới thực sự là những người quốc gia. Thử hỏi cựu Thủ tướng Trần Văn Hữu, Nguyễn Văn Tâm, Nguyễn Cao Kỳ tuy họ triệt để chống cộng đó, nhưng đâu phải là người quốc gia. Lư do: Họ chống cộng v́ quyền lợi và theo lệnh người Pháp hay quan thầy, chứ đâu phải là v́ sự ấm no và hạnh phúc của đồng bào VN. Như vậy câu định nghĩa mà MS Minh đă mượn một tên bá vơ nào không ngoài mục đích là dùng để chũi người Việt hải ngoại là ngu, là ấu trĩ chính trị, chỉ có những tên “bưng bô” cho CSVN mới “thông minh” tầm cơ như MS Quang.

3-/ Mất quốc tịch Mỹ.

MS Minh nói:“nay qua Mỹ đến 15 năm mới BỊ vào quốc tịch. Vào (quốc tịch) chỉ v́ phải về VN làm phước thiện ở Hà Tỉnh và tái lập Hướng Đạo th́ sợ về Mỹ nó không cho vào lại nước Mỹ, chứ không phải sợ VC bắt”.Chỉ có bây nhiêu thôi cũng đủ thấy MS đề cao CS là nhân hậu, tốt lành, c̣n Mỹ th́ ác ôn, chỉ chực để bắt và hăm hại người.

Lẽ ra, chúng tôi không nên đề cập những lời bôi bác của MS Quang trong vấn đề “Sợ mất quốc tịch Mỹ” v́ đây chỉ là những câu chuyện bẩn thỉu của những tên ăn cháo đá bát, qua đ̣ giết lái như MS Quang. Là người tị nạn, nương nhờ và được sự hỗ trợ của người Mỹ, rồi moi móc tiền của đồng bào VN tị nạn tại Hoa Kỳ đem về giúp CSVN thế mà c̣n vu oan giá họa cho Mỹ “Sợ nó không cho vào lại đất Mỹ”quả thật là khốn nạn.

Sao lại có chuyện “Bị” vào quốc tịch, không phải là ông vận động hộc máu mới mang được nhăn hiệu công dân Mỹ để làm vơ an toàn cho công tác “nằm vùng”. Nếu ông ngon, cho CSVN là “số dzách” sao không ở lại bên đó ở với VC mà qua lại Mỹ làm chi cho tốn sức và “ sợ Mỹ nó không cho vào lại nước Mỹ”. Vềả VN làm phước thiện như ông nói, xây dựng đất nước giúp VC, tỉ như tái lập Hướng Đạo giúp bọn thống trị thêm hoa lá cành đánh bóng chế độ, th́ bọn thống trị thừa sức để tài trợ vốn cho ông “Mần công chiện” cần chi phải vất vả gian lận tiền bạc để xấu đạo hại đời. Phải chăng, dưới nhăn quan của ông th́ chỉ đất Mỹ mới dễ bịp, dễ ăn cắp và gian lận tài chánh để cung cấp và làm kinh tài cho VC.

ThửƯ hỏi ở Hoa kỳ có biết bao người sinh sống tại đây đâu cần phải có quốc tịch Mỹ, hoặc rất nhiều người mang song tịch th́ có chết thằng Tây nào đâu? Nhập gia tùy tục, sinh sống ở đâu phải tuân theo luật lệ tại đó, nào có ai bắt buộc vào quốc tịch Mỹ đâu mà ông la hoảng như bị ép?

Muốn nói nhiều, nhưng với cái mặt chai mày đá như ông chúng tôi cảm thấy tốn công vô ích. Tất cả nhưng ǵ ông Quang viết trong “Mạn đàm mà chơi” không ngoài mục đích “ ố nhân thắng kỷ”, tức tự đề cao ḿnh và hạ nhục người khác, đồng thời giúp cho bọn CS nằm vùng và tay sai có cớ phỉ báng Khối người Việt hải ngoại là mù quáng, là ngu dốt. Nói chung là đề cao bọn CSVN. Đạo đời chẳng ra ǵ mà c̣n dám diễu cợt đồng bào, th́ những tên như MS Quang chỉ là một bọn cống rảnh (crapuleux), nên gọi là “mục súc” U-minh hơn là Quang Minh.