MINH THỊ

DÂN TỘC VIỆT NAM KHÔNG CẦN THẮP ĐUỐC ĐI T̀M TỰ DO, DÂN CHỦ, NHÂN  QUYỀN Ở WASHINGTON, MOSCOW, PARIS, LONDON, PÉKING, TOKYO. ĐÓ LÀ CON ĐƯỜNG  CỦA BỌN NÔ LỆ VỌNG NGOẠI LÀM NHỤC DÂN TỘC, PHẢN BỘI TỔ QUỐC, ĐĂ ĐƯA ĐẾN KẾT THÚC ĐAU THƯƠNG VÀO NGÀY 30 - 4- 1975 ĐỂ LẠI MỘT XĂ HỘI  THẢM HẠI,ĐÓI NGHÈO, LẠC HẬU Ở VIỆT NAM GẦN NỬA THẾ KỶ NAY. ĐĂ ĐẾN LÚC QUỐC DÂN VIỆT NAM PHẢI DŨNG CẢM, KIÊN QUYẾT ĐỨNG LÊN GIÀNH LẠI QUYỀN QUYẾT ĐỊNH VẬN MẠNG CỦA ĐẤT NƯỚC.  

Email: kimau48@yahoo.com or kimau48@gmail.com. Cell: 404-593-4036. Facebook: Kim Âu

 

֎ Kim Âu ֎ Tinh Hoa ֎ Chính Nghĩa

֎ Bài Viết Của Kim Âu

֎ Vietnamese Commandos

֎ Một Trang Lịch Sử /details

֎ Một Trang Lịch Sử /djvu.txt

֎ Một Trang Lịch Sử /org/3

֎ Một Trang Lịch Sử/pdf

֎ Biệt kích trong gịng lịch sử

֎֎֎֎֎֎

◙◙◙◙◙◙◙◙◙◙◙◙◙◙◙◙◙◙◙◙◙

Trang ChủKim ÂuBáo ChíDịch ThuậtTự ĐiểnThư QuánLưu TrữESPN3Sport TVMusicLotteryDanceSRSB RadioVideos/TVFOX NewsReutersAssociaed PressWhite HouseLearning Tác PhẩmLịch SửChính NghĩaTinh HoaKim ÂuCongress US HouseVấn ĐềĐà LạtDiễn ĐànChân LưBBCVOARFARFISBSTác GỉaVideoForum

 

 

 

 

 

White House National Archives .

Federal Register Associated Press

Reuter News Real Clear Politics  

MediaMatters C-SPAN .

Videos Library Judicial Watch

New World Order Illuminatti News   

New Max CNS Daily Storm

Observe American Progress 

The Guardian Political Insider

Ramussen Report  Wikileaks 

The Online Books Page

American Free Press

National Public Radio

National Review - Public Broacast

Federation of Anerican Scientist

Propublica Inter Investigate

ACLU Ten  CNBC  Fox News 

CNN  FoxAtlanta

Indonesian News Philippine News

Nghiên Cứu Quốc Tế  Nghiên Cứu Biển Đông 

Thư Viện Quốc Gia 1  Thư Viện Quốc Gia 

Học Viện Ngoại Giao  Tự Điển Bách Khoa VN  

Ca Dao Tục Ngữ Học Viện Công Dân

Bảo Tàng Lịch Sử Nghiên Cứu Lịch Sử

Dấu Hiệu Thời Đại Viêt Nam Văn Hiến   

QLVNCH Đỗ Ngọc Uyển 

Thư Viện Hoa Sen  Vatican? Roman Catholic  

Khoa HọcTV  Sai Gon Echo

Viễn Đông Người Việt

Việt Báo   Việt List   Xây Dựng

Phi Dũng  Việt Thức Hoa Vô Ưu

Đại Kỷ Nguyên Việt Mỹ

Việt Tribune Saigon Times USA

Người Việt Seatle Cali Today

Dân Việt Việt Luận  Thơ Trẻ

Nam Úc DĐ Người Dân

Tin Mới Tiền Phong Xă Luận

Dân Trí Tuổi Trẻ Express

Lao Động Thanh Niên Tiền Phong Tấm Gương

Sài G̣n Sách Hiếm Thế Giới  Đỉnh Sóng

Chúng Ta   Eurasia  ĐCSVN Bắc Bộ Phủ

Nguyễn Tấn Dũng Ba Sàm

Văn Học  Điện Ảnh Cám Ơn Anh TPBVNCH 1GĐ/1TPB Bia Miệng

 

 

 

 

 

Không ǵ nguy hiểm hơn bạn bè ngu dốt; tôi thà có kẻ thù khôn.

Nothing is as dangerous as an ignorant friend; a wise enemy is to be preferred.

La Fontaine

 

Như có Boóc Hồ ở Bolsa Street…!

 

 ...tại sao, cái ǵ làm họ đi một đường chồn lùi về nước úp mặt vào đít bọn cộng sản ác ôn? Đă khốn nạn thế rồi họ lại c̣n cái vô liêm sỉ cùng cực là mở mồm lép nhép kêu gọi người khác úp mặt vào đít bọn cộng sản như họ! Họ dám lên tiếng chửi những người Việt không úp mặt vào đít bọn cộng sản như họ là ngu xuẩn!.....HHT

 

 

“Nếu đi hết biển“, tập phỏng vấn do anh Bắc Việt Cộng Trần văn Thuỷ thực hiện, Trung Tâm William Joiner thuộc Trường Đại Học Massachusetts Boston in và bán ở Hoa Kỳ, 196 trang; những người được phỏng vấn: bà Nguyễn Thị Hoàng Bắc, các ông Hoàng Khởi Phong, Cao Xuân Huy, Nhật Tiến, Nguyễn Mộng Giác, Trương Vũ. Một bà và năm ông được Tiến sĩ Kevin Bowen, Giám Đốc Trung Tâm William Joiner, xưng tụng là “những nhà văn, những nhà tư tưởng sâu sắc, đáng kính, những cá nhân dũng cảm đứng đầu gió…”

.

Trích Introduction Nếu đi hết biển. Người viết Kevin Bowen. Trang 15:

Those interviewed include the esteemed and profound thinkers and writers, a rich diversity of voices. Writers Nhat Tien, Nguyen Mong Giac, Truong Vu, Nguyen Thi Hoang Bac, and Hoang Khoi Phong speak frankly and openly of the once taboo subject of political life in the Diaspora as well as in Vietnam and in its impact on writing…(…)

Lời dịch của Nếu đi hết biển, trang 12. Trích:

Những tác giả phỏng vấn là những nhà văn, những nhà tư tưởng sâu sắc đáng kính, với những tiếng nói đa dạng và phong phú. Nhà văn Nhật Tiến, Nguyễn Mộng Giác, Trương Vũ, Nguyễn Thị Hoàng Bắc, Hoàng Khởi Phong. vv… đă tŕnh bày một cách thẳng thắn và công khai về một số đề tài cấm kỵ (ta-bu) trong sinh hoạt chính trị ở hải ngoại cũng như Việt Nam, và ảnh hưởng của chúng trong lănh vực sáng tác.

“Những tác giả được phỏng vấn“, không phải “những tác giả phỏng vấn“. Trong “Nếu đi hết biển” – Nđhb – những “nhà văn, những nhà tư tưởng sâu sắc đáng kính” của Trung Tâm William Joiner chỉ trả lời những câu hỏi của anh VC Trần Văn Thủy. Cũng trong Introduction, Kevin Bowen viết:

– We owe a immense debt to those who have courageously stepped forward to participate in the dialogues..(….)

– Chúng ta mang một niềm tri ân sâu sắc với những cá nhân đă dũng cảm đứng đầu gió để tham dự vào những cuộc đối thoại này..

Không có đối thoại trong Nđhb, những người “được” phỏng vấn chỉ trả lời những câu hỏi, cũng có người nói vài câu chỉ trích bọn Bắc Cộng nhưng lời lẽ nhẹ hều, nói đến những chuyện hời hợt không đáng ǵ, như chuyện than phiền bọn văn nghệ sĩ Bắc Cộng bị rọ mơm được đến chơi Hoa Kỳ khi trở về Việt Nam viết bố lếu bố láo về cộng đồng người Việt ở Hoa Kỳ, hay chuyện bọn kư giả Bắc Cộng, sau hai mươi mấy năm, vẫn thẳng tay phóng bút nhục mạ nhân dân Quốc Gia Việt Nam Cộng Ḥa trong những bài viết của chúng. Quyển Nđhb không được in và phát hành trong nước Việt Nam, vài lời phản đối, tố cáo, than thở vớ vẩn kiểu mầu mỡ riêu cua không có tác dụng ǵ cả. Phải chi một trong năm ông, ông Hoàng Khởi Phong, hay ông Nhật Tiến, nói với người bạn Việt Cộng của các ông một câu như vầy th́ hay biết bao:

– Anh théc méc về những người Việt sống ở Hoa Kỳ làm ǵ. Những người Việt bị mất quê hương ấy là những người đáng thương. Những ông già, bà lăo Việt Nam sống rất cô đơn ở xứ Mỹ, những người trẻ th́ đi cầy tối ngày để kiếm sống. Họ sống ở Mỹ mà trái tim họ vẫn ở quê nhà. Ḿnh phải thương đồng bào của ḿnh. Ḿnh phải tôn trọng tâm trạng của họ. Cũng đừng trách đồng bào ḿnh hận thù cộng sản, ḿnh phải đăt câu hỏi tại sao đồng bào ḿnh hận thù cộng sản. Họ hận thù cộng sản có đúng không? Họ hận thù cộng sản v́ cộng sản làm họ đau khổ. Tại sao ta lại chê trách họ v́ họ hận thù? Cuộc sống của một triệu người Việt sống ở Hoa Kỳ có ǵ đáng kể so với cuộc sống của 80 triệu người Việt sống trong nước. Các anh nên nghĩ đến chuyện làm sao cho 80 triệu người Việt Nam trong nước được sống có hạnh phúc hơn là hục hặc với một triệu người Việt Nam sống ở Mỹ.

Mấy ông có thể nói như thế này:

– Các anh muốn hoà hợp, hoà giải với người Việt ở Mỹ ư? Các anh có làm được việc ấy hay không là ở các anh, không phải ở người Việt sống ở Mỹ. Muốn hoà hợp, hoà giải với người Việt ở Mỹ, các anh phải làm một số việc, trong đó việc các anh phải làm trước nhất là huỷ bỏ quyền độc đảng của đảng Cộng sản, sửa hiến pháp, công nhận dân chủ, đa đảng, tuyển cử tự do, tự do ngôn luận. Nếu các anh không làm những việc ấy th́ đừng mong đợi ǵ nơi người Việt ở Mỹ. Các anh chẳng có tư cách ǵ để đ̣i hỏi bất cứ cái ǵ ở bất cứ ai. Chủ nghĩa cộng sản của các anh đă tiêu rồi. Ở nước Nga tượng Thánh tổ Lê-nin của các anh đă bị người Nga tṛng xích sắt vào cổ, kéo ra cho nằm ở băi rác, bọn đảng viên cộng sản các nước Đông Âu, Đông Đức đàn anh của các anh đă cúi mặt, cụp đuôi đi ra khỏi chính quyền. Đảng cộng sản của các anh và người cộng sản các anh bị nhân dân cả thế giới khinh ghét, ghê tởm, xua đuổi. Các anh không c̣n ở cái thời bọn cộng sản hung hăng con bọ xít đ̣i nhuôm đỏ cả thế giới, các anh không c̣n ở cái thời Lê Duẩn huynh hoang “Chủ nghĩa Mác Lê-nin vô địch bách chiến bách thắng muôn năm..” Rồi các anh cũng phải cụp đuôi ra khỏi chính quyền, dù các anh có không muốn, có cố nắm. Các anh lấy tư cách ǵ mà đ̣i nói chuyện với những người Việt ở Mỹ? Nếu các anh c̣n chút liêm sỉ, dù cái gọi là liêm sỉ của các anh chỉ nhỏ bằng cái tĩ con gà mái, các anh cũng phải thấy nhục v́ các anh là đảng viên cộng sản chứ?

Tôi chỉ viết như thế cho đỡ phẫn hận thôi, những “nhà tư tưởng sâu sắc” của Trung Tâm William Joiner không thể nói với cán bộ Bắc Cộng những câu như thế. Nửa đêm xứ người, pḥng ấm, đèn vàng, yên lặng, tôi ngồi ở bàn viết, trước mặt tôi không là trang giấy trắng đợi chờ với cây bút Bic mà là màn h́nh monitor sáng lung linh, ḷng tôi buồn rười rượi. Dù sao những người ấy cũng là anh em tôi, họ từng ở phe tôi, bao nhiêu người anh em của tôi trong hai mươi năm đă theo nhau chết cho họ sống, tôi không muốn thấy họ phản bội những người anh em tôi đă chết cho họ sống, tôi không muốn thấy họ ôm đít bọn Bắc Cộng, tôi không muốn thấy họ ngoan ngoăn để cho bọn Bắc Cộng xoa đầu, sờ mông, bẹo má, véo tai, cho ăn cháo lú, mớm lời cho họ chửi những người Việt sống ở Mỹ.

 

Nguyễn Thị Hoàng Bắc. Nếu đi hết biển, trang 88.

Lâu lâu lại phải đọc tuyên cáo này, tuyên cáo nọ, lên án bọn cộng sản trong nước và tay sai ngoài nước. Lâu lâu lại có vụ đốt một quyển sách hay hăm doạ một nhà xuất bản nào đó đă dám bầy bán quyển sách thiên cộng kia, (…..) lâu lâu lại có biểu t́nh lẹt đẹt vài người hay tự thiêu, ủi xe tăng vào Sứ quán Việt Cộng.

(…..)

Nên tôi không mấy ngạc nhiên khi đọc các diễn văn, tuyên ngôn, tuyên cáo cùng các bài báo ở các loại báo biếu lá cải, các nhân vật cộng đồng tố cáo, mạ lỵ, chụp mũ tưng bừng lẫn nhau, người oan, kẻ ưng, cá mè một lứa. Trung tâm William Joiner tặng anh Thuỷ cái grant anh Thuỷ đang làm đó cũng gây ra một vụ kiện, đang đưa nhau ra ba ṭa quan lớn Mỹ đấy, chắc anh có nghe rồi! Tôi cũng nghe, nhưng nghe qua rồi bỏ.

 

Trong số những người Việt làm những chuyện bà Nhà văn NT Hoàng Bắc cho là “ruồi bâu” ấy có những cụ già đáng tuổi bố mẹ bà Nhà văn. Tội nghiệp các cụ. Nhưng các cụ cũng c̣n may, ấy là bà Nhà văn từng có thời là cô giáo, nếu bà vô học các cụ c̣n bị bà chửi tàn nhẫn đến đâu.

Đọc những lời năm ông, một bà “nhà văn, nhà tư tưởng sâu sắc, đáng kính” của Trung Tâm William Joiner, chửi bới những người Việt chống Cộng ở Mỹ tôi ngạc nhiên không hiểu v́ nguyên do nào một bà, năm ông ấy – cũng là người Việt y như một triệu người Việt trốn nạn cộng sản ở Mỹ – lại có thể thở ra những lời tệ bạc và khinh bỉ những người Việt chống Cộng ở Mỹ đến như thế!

Họ tệ bạc, họ vô ơn với quốc gia từng nuôi dưỡng họ, từng làm cho họ nên người v́ cái quốc gia đó đă bị diệt, đă tiêu vong, nhưng c̣n những người Việt ở Mỹ đă làm ǵ có lỗi với họ mà bị họ thù hằn, họ khinh miệt quá cỡ thợ mộc đến như thế?

Bọn cộng sản ở trong nước đă làm những ǵ tốt cho họ để họ sun xoe với chúng, để họ thay chúng chửi những người chống Cộng ở Mỹ tàn tệ như thế?

Cũng như tất cả những người Việt chống Cộng ở Mỹ trước năm 1975 họ là công dân của Quốc Gia Việt Nam Cộng Hoà, trong nửa đời họ, họ hưởng lộc của Quốc Gia Việt Nam Cộng Hoà, bọn cộng sản xâm chiếm quốc gia của họ, họ sống không nổi dưới ách cộng sản, họ trốn ra biển t́m đường chui sang Mỹ như mọi người, thời gian mới đến đất Mỹ họ cũng từng nói những lời, từng viết những bài tố cáo tội ác của bọn cộng sản. Những ḍng chữ kể tội ác cộng sản của họ c̣n đó. Năm tháng qua.. Người Mỹ cưu mang họ, đất Mỹ nuôi dưỡng họ, tại sao, cái ǵ làm họ đi một đường chồn lùi về nước úp mặt vào đít bọn cộng sản ác ôn?

Đă khốn nạn thế rồi họ lại c̣n cái vô liêm sỉ cùng cực là mở mồm lép nhép kêu gọi người khác úp mặt vào đít bọn cộng sản như họ! Họ dám lên tiếng chửi những người Việt không úp mặt vào đít bọn cộng sản như họ là ngu xuẩn!

Đây là bài thứ năm tôi viết về quyển “Nếu đi hết biển” và về những người Việt trả lời những câu phỏng vấn của cán bộ Bắc Cộng trong quyển sách mỏng ấy. Đêm nay tôi thấy tôi không muốn viết những ǵ tôi đă viết về mấy người tự nhận là “bạn” của bọn Bắc Cộng. Nhưng họ đă gây ra chuyện. Thay v́ đ̣i bọn Bắc Cộng phải làm chuyện này, việc nọ, thay v́ nói đến những người Việt sống ở Mỹ bằng những lời thông cảm, thương mến, xót xa, họ – tất cả bọn họ, một bà, năm ông – đă nói và chỉ nói những lời khinh bỉ, miệt thị đám người Việt khốn khổ sống mất quê hương ở Mỹ, những người bị bọn cộng sản hành hạ, bóc lột, bỏ tù khổ cực đến nỗi họ không sao sống được ở trong nước.

Dưới mắt các ông bà ấy, dưới mắt những “nhà văn, những nhà tư tưởng sâu sắc, đáng kính” của Trung Tâm William Joiner, Trung Tâm sống bằng “phân” xin của Cơ sở Rockefeller, người Việt ở Mỹ là một bọn người thối nát, tồi tàn, bọn người Việt hận thù cộng sản là bọn ngu xuẩn, đáng khinh.

V́ những người Việt đă chiến đấu và đă chết trong hai mươi năm để bảo vệ Quốc Gia Việt Nam Cộng Hoà, v́ những người Việt bị bọn Bắc Cộng bắt tù khổ sai đă chết trong ngục tù cộng sản, v́ những người trẻ tuổi Việt Nam bị bọn cộng sản đẩy sang Kampuchia và chết mất xác ở xứ người, v́ những thế hệ người Việt đă, đang và sẽ bị bọn Bắc Công làm cho khốn khổ, khốn nạn, làm cho điêu đứng, nhục nhă, v́ đất nước bị bọn cộng sản tàn phá, v́ những người Việt tị nạn cộng sản ở Mỹ bị nhục mạ, bị khinh bỉ, tôi viết những ḍng này.

Tôi muốn nói với họ, với năm ông, một bà nhà văn trong “Nếu đi hết biển“: các ông bà đừng tưởng bở mà nghĩ rằng bọn Bắc Cộng chúng nó quí trọng các ông bà. Các ông bà hẳn cũng thấy bọn Bắc Cộng chúng nó đối xử ra sao với những văn nghệ sĩ của chúng nó chứ?

Chúng nó coi bọn văn nghệ sĩ của chúng nó không bằng những con chó, chúng đeo rọ mơm vào mồm bọn văn nghệ sĩ của chúng; câu “cởi trói cho văn nghệ” tên Tổng Bí Nguyễn Văn Linh của chúng nói là sai, đúng ra hắn phải nói “tháo rọ mơm cho văn nghệ sĩ xă hội chủ nghĩa.”

Các ông bà có t́nh ngăi, có công trạng ǵ với chúng mà chúng quí trọng các ông bà?

Đám người Việt ở Mỹ mới là những người thương mến các ông bà, mới là những người thân của các ông bà. Đừng trách tôi nếu tôi nặng lời với các ông bà, tại các ông bà khinh bỉ, chửi bới những người Việt sống ở Mỹ nên tôi phải lên tiếng.

 

Nhà văn Nhật Tiến nói trong “Nếu đi hết biển“:

– Tôi cảm thông tâm trạng của những con người c̣n duy tŕ những chủ trương cứng dắn đó, nhưng con đường cứu nước của họ chỉ là một thứ đường ṃn vô dụng không đem lại một lợi ích nào cho dân tộc nếu không muốn nói là lại c̣n làm cản trở bước tiến của dân tộc. Tôi thường nghe rất nhiều lần người ta nhân danh quyền lợi của trên 80 triệu đồng bào ở trong nước để phát động những cuộc đấu tranh theo kiểu như trên, nhưng hầu như họ chẳng hiểu ǵ về tâm tư hay nguyện vọng đồng bào ở quê nhà. Ổn định và phát triển, theo tôi nghĩ, đó là khuynh hướng chung của thành phần đa số của dân tộc trong hoàn cảnh hiện nay.

 

Một triệu người Việt ở Mỹ “chẳng hiểu ǵ về tâm tư hay nguyện vọng đồng bào ở quê nhà” – Nhà văn Nhớn viết thiếu một chữ, “nguyện vọng đồng bào” là kư ǵ, phải là “nguyện vọng của đồng bào” – riêng Nhà Văn Nhớn hiểu cái tâm tư và nguyện vọng ấy. V́ ông cho rằng ông hiểu, ông biết đồng bào ở quê nhà muốn ǵ nên ông”hoà hợp, hoà giải” với bọn cộng sản, và ông kêu gọi người khác theo ông “hoà hợp, hoà giải” với bọn cộng sản. Không có lẽ người được Trung tâm William Joiner tôn vinh là “nhà tư tưởng sâu sắc” lại không biết rằng không quốc gia nào bị bọn cộng sản nắm quyền có thể ổn định và phát triển. Nếu cứ để cho bọn cộng sản nắm quyền mà có thể ổn đinh và phát triển được xă hội, nôm na là làm cho nhân dân được sống ấm no, ấm no thôi, đừng nói ǵ đến tự do, hạnh phúc, những người Nga, Hung, Tiệp, Ba lan, Lỗ, Đức đă làm. Nhưng không thể được. Trong bao nhiêu năm những người dân quằn quại trong gông xiềng của bọn cộng sản ở Nga, ở những nước Đông Âu đă đổ biết bao nước mắt, máu xương, để phá gông cùm cộng sản. Goóc-ba-chép nói: “Chủ nghĩa cộng sản là một thảm hoạ của nhân loại“, El-sin nói: “Việc thực hiện chế độ xă hội chủ nghĩa ở Nga là một bài học cho loài người..” Sau bao nhiêu hy sinh, bao nhiêu thất bại, bao nhiêu đau thương vỡ tim, đứt ruột, họ đă thành công, những người dân Nga, Tiệp, Ba lan, Hung Lỗ, Đức đă nhổ vào mặt bọn đảng viên cộng sản ở nước họ, họ đă bạt tai những tên đảng viên cộng sản cầm quyền ở nước họ, họ đă đá đít chúng, đuổi cổ chúng đi chỗ khác, họ đă tṛng xích sắt vào cổ tượng Lê- nin, kéo đổ, cho ra nằm ở băi rác. Nhân dân Việt Nam rồi cũng sẽ nhổ vào mặt, sẽ bợp tai, đá đít bọn cộng sản Việt, sẽ đuổi chúng ra khỏi chính quyền. Tại sao cho đến hôm nay c̣n có người nghĩ rằng bọn cộng sản Việt Nam sẽ nắm được chính quyền măi măi? Chuyện đáng cho là lạ là bẩy, tám mùa cóc chín sau khi bọn đảng viên cộng sản bị tống cổ ra khỏi chính quyền ở Nga, ở Đức, ở những quốc gia Đông Âu, vẫn c̣n có năm, bẩy người Việt Nam sống ở Mỹ cho rằng cần phải đầu phục bọn cộng sản để “ổn định và phát triển đất nước.” Không thể tin được trên cơi đời này lại có những người ngu độn đến như thế!

 

Trong lúc ông Nhật Tiến lép nhép, láp nháp nói phải “hoà giải” với bọn cộng sản ở trong nước để ổn định và phát triển quốc gia th́ tờ tuần báo Việt Tide Mỹ Lai xuất bản ở Quận Cam, Cali, Hoa Kỳ, do bà Mai Khanh, ái nữ của ông Nhật Tiến làm chủ bút, đăng những chuyện ruồi bâu như vầy về bọn cộng sản Việt:

 

Việt Tide, tờ báo của trào lưu mới. Số 137. February 27th – March 4th – Bài “Đổi mới hay đổi màu“. Thư Hà Nội, Người Hà Nội viết.

Chao ôi! Sao bây giờ c̣n có người hồn nhiên đến thế? Vẫn tin vào sự nghiệp cách mạng của Đảng nên đem tấm ḷng của một đảng viên ra để chứng minh ḷng trung thành của ḿnh, khuyên răn Đảng, đâu có biết Đảng bây giờ như một lăo già lụ khụ tham lam, độc ác, tàn bạo, 74 tuổi c̣n đâu là minh mẫn nữa, lại để cho cái khú lú cái khôn, chỉ giỏi nghe những thằng xiểm nịnh, lưu manh, cho nên màu của Đảng bây giờ tối om, hũ nút và cũ rích rồi, c̣n ǵ là mới nữa.

(…..)

– Nếu em đúng là trí thức xă hội chủ nghĩa th́ phải biết hiểu ngược những điều Đảng nói. Đảng bảo chế độ tư bản sắp giăy chết là nó sẽ sống nhăn hàng trăm năm lại vô cùng khoẻ mạnh, thậm chí nếu được quyền so găng, đấm bốc trên vũ đài chính trị, th́ chỉ gẩy nhẹ một cái là anh chủ nghĩa xă hội ngay lập tức bị xơi một cú nốc ao, ngă giập mặt. Bảo chủ nghĩa xă hội ưu việt, nhân đạo hơn triệu lần tư bản có nghĩa là bóc lột, bất công gấp triệu lần. Bảo xoá bỏ sự phân cách giữa giàu và nghèo trong xă hội hiện tại, có nghĩa là làm cho khoảng cách ấy mỗi ngày một rộng ra, do tham nhũng, quan tham. Bảo phấn đấu cho đồng bào miền núi tiến kịp đồng bào miền xuôi nghĩa là ngày càng để mặc cho họ lạc hậu, nghèo đói, rớt xa thêm. Bảo chống tức là xây, bảo triệt tức là để, bảo rời xa tức là bám vào.

(…..)

Trong khi người dân suốt đời úp mặt vào mông trâu, lấy đít trâu làm đích với thu nhập không nổi 1 USD một ngày th́ bọn lănh đạo vô lại ăn trên ngồi chốc, moi hàng tỉ đồng của nhà nước do công sức lao động của họ đóng góp dưới dạng sưu cao, thuế nặng, gấp 20 lần, 21 lần trước năm 1945. Thời ấy địa chủ có ác mấy cũng c̣n phần dân miếng cơm chim, không đến nỗi để mặc cho bọn cường hào, lư trưởng thu trắng trợn của dân như thế, đến lúc nộp sản xong, nhiều nhà lại trắng tay, có nhà c̣n lỗ chỏng vó.

(…..)

Vậy th́ đúng là đổi màu thật rồi, chị ạ, màu đỏ của máu dân thành màu vàng của kim loại, và màu xanh của USD trong các nhà băng quốc tế như báo chí Mỹ từng đưa tin. Phan văn Khải trong nước có 6 khách sạn 5 sao, ngoài nước có 1, 7 tỉ USD gửi ngân hàng, Lê khả Phiêu có 5 cái, 1, 7 tỉ USD, Nguyễn Tấn Dũng vừa ngấp nghé ngai vàng cũng kịp dính máu ăn phần 1, 4 tỉ USD, Chủ tịch nước Trần đức Lương ngoài căn nhà ở khổng lồ, c̣n 2.000 mét đất ở Quảng Ninh, 6 hécta đất ở khu nghỉ mát Đồng Mô… lại cũng có tiền tỉ gửi nước ngoài. Chủ tịch Quốc hội Nguyễn văn An lợi dụng việc mẹ chết làm ma to, ngoài họ hàng, làng nước c̣n hơn 60 ô tô lớn nhỏ thuộc trung ương và các bộ ngành về phúng viếng. Hàng ngh́n chiếc phong b́ đă rút ruột xong, không thèm đem đốt đi, lại đem thả trôi đầy sông Vị Hoàng, khiến cả triệu công dân thành phố Nam Định bàng hoàng, bàn tán xôn xao…

(…..)

Như một lăo già bội thực v́ ăn bẩn lại không giao lưu với thế giới bên ngoài. Cứ đóng cửa thành dầm dề, khai khắm, đảng cũng nên tự hạ huyệt chôn ḿnh, đừng bắt dân phải đào huyệt chôn Đảng. Hổ chết để da, người ta chết để tiếng, nếu muốn dân thắp cho Đảng một vài nén hương th́ Đảng nên giữ tiếng cho ḿnh ngay từ thời trai trẻ, tiếc là bây giờ đă quá muộn. Tiếng xấu của Đảng độc tài cộng sản đă truyền đi khắp năm châu bốn bể, và trong nước th́ ḷng dân đă x́ xào: Đảng đại bịp, đại loạn, đại láo, đại ngu, đại tham lam…(…)

 

Trong lúc ông bố kêu gọi người Việt ở Mỹ “hoà giải” – đúng hơn là “đầu phục” – bọn Bắc Cộng th́ tờ báo của bà con gái ông ta ở Quận Cam, Cali, Mỹ Quốc, lại đăng những chuyện ăn trộm, ăn cắp, ăn cướp, ăn lường, ăn ḅn, ăn mót, ăn móc, ăn mút, ăn liếm, ăn đút, ăn khoét, ăn đủ cách đểu giả của bọn đầu xỏ Bắc Cộng. Chúng nó bẩn đến như thế mà ông muốn chúng tôi đầu phục chúng nó ư, thưa ông nhà văn kiêm nhà tư tưởng sâu sắc đáng kính?

Ông cha tôi ngày xưa có câu “sui trẻ ăn cứt gà“, nay ông nỡ ḷng nào ông làm cái việc “súi người già ăn cứt Cộng sản.” Chúng tôi không đến nỗi ngu như ông tưởng đâu, thưa ông. Ai ăn cứt Bắc Cộng th́ ăn, chúng tôi, những người Việt ở Mỹ, chúng tôi không ăn.

Những năm 1980 u ám, trong số những người Việt v́ sống không nổi dưới ách cai trị tàn khốc của bọn cộng sản cướp nước nên liều mạng nhắm mắt đưa chân xuống thuyền vượt biển có nhiều người thành kính qú gối, chắp tay cầu xin những Đấng Bề Trên thương xót, ban ân cho đi thoát, cho không bị chết thảm giữa biển, cho được đến cái gọi là bến bờ tự do. Hai mươi năm sau nếu trong số những người vượt biển ấy có người trở về nước ṭ tí tí te tỉ tè tí tủm với bọn cộng sản, chắc các Đấng Bề Trên không được dzui. Có thể Đấng Bề Trên sẽ nói:

– Tao tưởng mày thù chúng nó, mày không sống được với chúng nó nên tao cho mày đi thoát. Mày đă sang được Mỹ như mày cầu xin nay mày lại vác mặt mày về mày ṭ tí với bọn Bắc Cộng là nghĩa lư ǵ? Mày nhớ quê hương mày muốn về th́ về, nhưng mày về thăm quê hương, thăm người thân, rồi mày lại sang Mỹ. Có ai nói ǵ đâu. Nhưng mày về mày ngửi đít bọn cộng sản mày khen thơm như múi mít th́ không được. Nếu biết mày sang Mỹ mày yên thân, mày khá rồi mày lại ḅ về mày lẹo tẹo với bọn người mày chê bỏ năm xưa, tao đâu có mất công cho mày sang Mỹ. Tao cho thằng khác sang Mỹ xứng đáng hơn mày. Mày ưa cộng sản sao mày không ở với chúng nó, mày sang Mỹ làm kư ǵ?

Ông bố rù quến người khác đầu phục bọn cộng sản, tờ báo của bà con gái đăng những chuyện bọn cộng sản thối rữa quá cỡ thợ mộc, ông bố có thể than với bà con gái:

– Con ơi..! Bố đang kêu gọi người ta đầu phục bọn cộng sản mà con cho báo con đăng những chuyện bọn đầu xỏ cộng sản tệ mạt như thế th́ bố c̣n mở mồm làm sao được!

Nghe nói ông Nhà văn tuy không có tên trong ban Trị sự tuần báo Việt Tide nhưng ông mới thật là ông Chủ Báo Việt Tide, ông là Bố Già chỉ huy tờ báo. Nếu vậy th́ ông là Nhà Văn Nhớn kiêm Nhà Tư Tưởng Sâu Sắc kiêm Nhân Vật dũng cảm đứng đầu sóng, ngọn gió, bà ái nữ của ông làm chủ đài phát thanh kiêm chủ bút tuần báo, bố con ông khống chế ngành truyền thông đại chúng ở Quận Cam rồi c̣n ǵ. Văn huê là “khống chế”, ngôn ngữ dân gian là “bóp trong tay, day dưới đít.” Nay ông dũng cảm đứng ra đầu phục, xin lỗi, bắt tay hoà giải với bọn Bắc Cộng..! Than ôi..! Sế ś cái gọi nà phong trào chống Cộng của người Việt ở Quận Cam, Cali, Xê Kỳ tiêu tán thọng đến nơi dzồi. Phải chăng sẽ có một ngày – ngày ấy sợ không c̣n xa lắm – Đài Phát Thanh ta và toà soạn báo ta sẽ được vinh hạnh đón tiếp Ngài Thủ Tướng Chính Phủ nước Cộng Hoà Xă Hội Chủ Nghĩa Việt Nam ghé thăm nhân chuyến Ngài công du Hoa Kỳ. Nhà Văn Nhớn com-lê, vét-tông, ca-la-hoách, trên ngực áo có huy chương Búa Liềm, sẽ kính cẩn đọc diễn văn chào mừng Ngài Thủ Tướng, Nhà Văn Nhớn sẽ thay mặt một triệu người Việt cư ngụ ở xứ Kỳ Hoa kính cẩn dâng lời biết ơn lên Chủ Tịt Hồ Chí Meo muôn éo, ngàn eo..! Vinh hạnh dường bao..! Ngài Thủ Tướng sẽ ban cho ông Nhà Văn Nhớn cái rọ mơm. Một triệu người Việt sẽ kính cẩn cúi đầu nghe Ngài Thủ Tướng ban huấn từ, nghe Ngài dậy bảo phải sống làm sao ở xứ người cho phải đạo. Bà Chủ Bút Báo ta kiêm Bà Chủ Đài cũng Đài ta nốt sẽ cầm cây chổi lông gà điều khiển ban nhạc đài ta đồng ca bài:

 

Như có Boóc Hồ trong nhà thương Chợ Quém

Boóc vừa ra là chúng chém bay đầu..!

 

Ngày đó sẽ là ngày khu Bolsa, Orange County, Cali đỏ rực cờ máu, một triệu người Việt ở khắp nơi trên đất Mỹ, nghe lời kêu gọi của Nhà Văn Nhớn, cơm nắm, muối mè lền khên kéo nhau về khu Bolsa dự mét-tinh chào mừng Ngài Thủ Tướng, h́nh Boóc Hồ dzại đĩ, xin lỗi, phốt ti-pô, sửa lại: …h́nh Boóc Hồ dzĩ đại được dựng lên che kín mặt tiền nhà Phước Lộc Thọ, nhà tranh đấu cho tự dzo độc tài dzô sản Trần Truồng được Ngài Thủ Tướng Chính phủ nước Cộng Hoà Xă Hội Chủ Nghĩa Việt Nam của ông Nhật Tiến, ông Nguyễn Mộng Giác, bà Nguyễn Thị Hoàng Bắc, ôm hun thắm thiết, gắn huy chương Sao Vành Lá Đa ghi công. Trong mít-tinh dzĩ đại tôn vinh Boóc Hồ và chào mừng Ngài Thủ Tướng, ngoài những bài diễn văn ca tụng công ơn trời biển của Boóc và Đảng c̣n, theo đúng truyền thống Bolsa, có phần dzăng nghệ dzăng gừng, Thi sĩ Cù Cưa lên micro trang trọng ngâm bài thơ Sao Vành kính dâng Hồ Chủ Tịt:

 

Tối trời em ngỡ trăng thanh

Em ngồi em để cái Sao Vành em ra.

Sao Vành như cái lá đa,

Đen như mơm chó, chém cha Sao Vành..

 

Nữ Ca sĩ Thờn Bơn kính dâng Boóc Hồ bài ca từng được nhân dân Sài G̣n hát chào mừng Boóc trong những tháng đen hơn mơm chó cuối năm 1975:

 

Đêm qua em mơ gặp Boóc Hồ

Chân Boóc dài Boóc đạp xích-lô…

 

Nữ ca sĩ Thị Mầu kính tặng Ngài Thủ Tướng bài ca dân tộc theo điệu Con Đĩ Đánh Bồng;

 

Ối.. a.. chứ mà.. t́nh bằng.. t́nh bằng như cái quạt mo..

Em đem lên lăng Boóc, em dâng cho Boóc Hồ..

Chị dại chị ở Thành Hồ..

Chứ mà.. Em khôn em ở Liên Xô em về.

Liên Xô th́ mặc Liên Xô…

Em đi.. mà em đi.. với Cộng th́ đồ em hôi!

 

Nữ Em Xi Chem Chép tem tép, toen toét kể công:

– Kính thưa Ngài Thủ Tướng.. Hôm nay người Việt ở Mỹ hôi họp chào mừng Ngài đông đảo như vầy, bố Kỳ Nhông cũng có một phần công. Khi bố Kỳ Nhông đi tiên phong trên đường về nước kính thăm Lăng Boóc, bọn xấu ở xứ Mỹ này chúng nó chửi bố Kỳ Nhông tàn tệ quá, nhưng ngày vinh quang đỏ ḷm hôm nay Boóc Hồ muôn kính, ngàn yêu đến khu Bolsa Ś-trít này th́ bọn xấu trốn chui, trốn nhủi hết rồi, Kỳ Nhông nh́n quanh đây không thấy thằng nào cả..! Kỳ Nhông mà thấy thằng nào trong bọn xấu từng chửi bố Kỳ Nhông lảng vảng ở đây Kỳ Nhông đập … vào mặt nó!

Trong Đại Hội Việt Kiều Chào Mừng Ngài Thủ Tướng Chính Phủ Nước Cộng Hoà Xă Hội Chủ Nghĩa Việt Nam tổ chức ở Bolsa, Westminster, Cali, Xê Kỳ cờ đỏ rợp trời Mỹ quốc ấy tất nhiên phải có mặt Chủ Tịt Lực Lượng Chồn Lùi Nguyễn Cao Cầy. Đứng dưới h́nh Boóc Hồ dzĩ đại, Cao Cầy xúc động, nước mắt lưng tṛng, ria mép rung rung, bằng giọng lên bổng xuống trầm rất lưu manh, Cao Cầy kể công:

– Được thấy ngày hôm nay Boóc Hồ đến Bolsa Cầy tôi vô cùng phấn khởi, hồ hởi. Thật bơ công Cầy tôi làm Câu Tiễn nếm phân..! Cờ đỏ máu, ảnh Boóc Hồ vào Bolsa, tiệm Phở Nguyễn Huệ bầy bàn thờ Boóc Hồ đèn nến lung linh, hương trầm quyện mùi phở ḅ thơm ngát, Cầy tôi không c̣n mong ǵ hơn nữa!

 

Lại nghe nói ông con rể của Nhà Văn Nhật Tiến cũng là nhà văn, nhà văn nhưng không phải là nhà văn thường, ông Rể là tác giả một tác phẩm tiểu thuyết viết bằng văn Mỹ bán chạy quá chời, quá đất; ở nhiều tiệm sách người ta xô đẩy, chen lấn nhau tụt cả váy để dành giật tác phẩm ấy, tác phẩm đă được dịch ra 589 thứ tiếng, trong số có tiếng Congo. Ông Bố là Nhà Văn Nhớn, bà ái nữ là Chủ Đài Phát Thanh, Chủ Báo, ông Rể là Nhà Văn Quốc Tế. Dzậy th́ gia đ́nh ông, ngoài việc nắm trong tay ngành truyền thông đại chúng ở Cali, c̣n là Đại Gia Đ́nh Quí Tộc Truyền Thông Văn Học Việt Nam USA! Đại Gia Đ́nh Quí Tộc Truyền Thông Văn Hoc Việt Nam Hải Ngoại ấy mà bắt tay thân thiện với Bắc Cộng th́ những người Việt chống Cộng ở Cali chỉ c̣n có nước bỏ Cali mà cà lơ thất thểu đi về những nơi văn chương cải lương gọi là chân trời, góc biển, cuối băi, đầu ghềnh, cuộc đời tàn trong ngày tháng đ́u hiu, cô đơn gậm nhấm nỗi sầu hận của ḿnh, chiều chiều bùi ngùi nh́n trời mây man mác mà than thở:

– Hồ chường..! Hồ chường..! Ta biết rót về đâu..?

Rót về Cali? Westminster đầy cờ máu, Bolsa ngộp ảnh Hồ Chí Râu..!

 

Công Tử Hà Đông

 

Viết Ở Rừng Phong

 

Ngoc Huong, on September 9, 2009 at 5:56 pm said:

Mu Hoang Bac nay hoc het lop ba chua , sao mu ta treo len duoc nghe “co giao”? Mu nay de bi nem “phan ” vao mat .

Reply

Quan, on September 9, 2009 at 6:22 pm said:

Ong CTHD : “May ma co ong , doi them chong cong .” Cam on va rat thuong ong .

Reply

Giang Anh, on September 17, 2009 at 3:40 am said:

Nếu chúng ta muốn có câu trả lời địch đáng cho bọn ra vẻ ” tiến bộ “, bọn ăn cháo đá bát, bọn bồi bút VC, bọn theo voi VC hít bă miá, bọn sớm đầu tối đánh, bọn phản thùng, bọn ưa lên mặt ” thông thái ” khen VC và chê trách cái chế độ đă nuôi dưởng và dậy dỗ chúng, bọn nhổ rồi lại liếm, bon mặt dầy sớm mất liêm sỉ v..v.. th́ xin qúy độc giả cứ trich dẫn và xử dụng những lư luận sắc bén và tinh xác của ông nhà văn Hoàng Hải Thủy. Bất cứ trong bài viết nào của ông cũng chứa đựng những lư luận đanh thép, dùng để đập vỡ mặt bọn nói trên đây .

Cảm ơn Công Tử Hà Đông.

 

Trăm Hoa Vẫn Nở Trên Quê Hương

 


 

 

Những người lính một thời bị lăng quên: Viết Lại Lịch Sử

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


 

 

 

 

 

 

 

  

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Your name:


Your email:


Your comments: