thegioisauchientranhlanh

 

 

Trang ChủKim ÂuBáo ChíLưu TrữVấn ĐềChính Nghĩa ViệtĐà LạtThư QuánDịch ThuậtTự Điển

Tác Phẩm Chính Nghĩa BBC LONDON HISTORY AUSTRALIAN RFI PARIS Chân Thiện Mỹ Tác Giả

ESPN3Sport TVMusicLotteryDanceSRSB RadioLearning

 

 

 

 

US Senator John McCain , Kim Âu Hà văn Sơn

NT Kiên , UCV Bob Barr, Kim Âu Hà văn Sơn

 

 

 

 

 

Nguyễn Thái Kiên , Kim Âu Hà văn Sơn, Cố vấn an ninh đặc biệt của Reagan-Tỷ phú Ross Perot,Tŕnh A Sám

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Làm thế nào để Trung Quốc đánh bại Mỹ. 

 

 

 

Tôi mới đọc bài “Làm thế nào để Trung Quốc đánh bại Mỹ?” (How China Can Defeat America) của Diêm Học Thông (Yan Xuetong) trên tờ The New York Times. Một bài viết thật hay. Trong đó, Diêm Học Thông vạch ra kế sách để Trung Quốc có thể thắng Mỹ và trở thành siêu cường quốc số một trên thế giới.

 

Diêm Học Thông sinh năm 1952, tốt nghiệp tiến sĩ tại Đại học Berkeley, California năm 1992 và hiện đang làm giám đốc Viện Nghiên cứu Quốc tế Hiện đại tại Đại học Thanh Hoa, Bắc Kinh, tác giả của nhiều công tŕnh nghiên cứu nổi tiếng, người được tạp chí Chính sách Đối ngoại (Foreign Policy) của Mỹ b́nh chọn là một trong 100 trí thức công chúng có ảnh hưởng nhất thế giới vào năm 2008. Ông cũng là người, như lời chính ông tự nhận trong bài viết, bị nhiều học giả Tây phương liệt vào thành phần “diều hâu” ở Trung Quốc.

 

Trong bài viết nêu trên, Diêm Học Thông cho biết, trong t́nh h́nh hiện nay, khi kinh tế của Trung Quốc càng ngày càng phát triển mạnh mẽ, một cuộc đối đầu giữa Trung Quốc là Mỹ là điều không thể tránh khỏi. Nhiều nhà lănh đạo trấn an dân chúng là cuộc đối đầu sẽ diễn ra trong ḥa b́nh. Nhưng Diêm Học Thông không tin vào điều đó. Theo ông, một siêu cường mới nổi bao giờ cũng muốn khẳng định vị thế của ḿnh, điều mà siêu cường được xem là độc nhất và độc tôn trong hiện tại không bao giờ chấp nhận được. Huống ǵ giữa Trung Quốc và Mỹ lại có những xung khắc hầu như không thể hóa giải được về ư thức hệ và thể chế chính trị. Không hóa giải được th́ sao? Th́ có chiến tranh. Chứ c̣n ǵ nữa?

 

Nhưng theo Diêm Học Thông, nếu xung đột diễn ra, trong t́nh h́nh hiện nay, Trung Quốc không thể thắng được. Dù Mỹ có suy thoái đến mấy th́ Mỹ vẫn mạnh hơn ở hai điểm quan trọng: Thứ nhất, Mỹ có nhiều kinh nghiệm chiến tranh hơn. Gần đây, Mỹ tiến hành cả ba cuộc chiến tranh cùng lúc: ở Iraq, Afghanistan và Libya. Mà vẫn đầy sinh lực. C̣n Trung Quốc th́ từ sau chiến tranh với Việt Nam vào năm 1979, không hề tham gia vào một trận đánh lớn nào. Hầu hết các tướng lănh, do đó, đều không có kinh nghiệm trận mạc. Nhưng yếu tố thứ hai này mới thực quan trọng: Mỹ có đồng minh quân sự ở khắp nơi. Với hơn 50 quốc gia. Trong đó không ít đồng minh sẵn sàng sống chết với Mỹ. C̣n Trung Quốc th́ hoàn toàn không. May lắm th́ có Bắc Hàn và Pakistan. Nhưng đó không hẳn là đồng minh. Khi xảy ra chiến tranh với Mỹ, chưa chắc đă có nước nào nhảy vào đứng chung chiến tuyến với Trung Quốc.

 

Theo Diêm Học Thông, đó chính là điểm yếu nhất của Trung Quốc. Muốn khắc phục được nhược điểm ấy, tức muốn mạnh hơn Mỹ và đánh thắng được Mỹ, Trung Quốc phải chiến thắng, trước tiên, trái tim của mọi người trên thế giới. Nhưng để chiến thắng mặt trận đó, những cuộc viện trợ kinh tế hào phóng mà Trung Quốc đă vung tay thực hiện rơ ràng là không đủ. Diêm Học Thông đề nghị: để chinh phục thiện cảm của thế giới, phải bắt đầu từ ngay trong nhà ḿnh: chính phủ phải chuyển trọng tâm từ việc phát triển kinh tế sang việc xây dựng một xă hội hài ḥa, b́nh đẳng, không có khoảng cách quá xa giữa người giàu và người nghèo; phải từ bỏ tâm lư sùng bái tiền bạc để đề cao các giá trị đạo đức truyền thống; phải chống tham nhũng để xây dựng một quốc gia công chính và b́nh quyền. Đối với nước ngoài, Trung Quốc phải thể hiện một gương mặt nhân đạo, phải có chính sách ngoại giao có chất lượng cao hơn hẳn Mỹ, đặc biệt về phương diện đạo đức, phải dám nhận lănh trách nhiệm bảo vệ các nước nhỏ và yếu. Hơn nữa, Trung Quốc phải cố gắng thu hút thật nhiều nhân tài từ khắp nơi trên thế giới để nâng cao khả năng quản trị của ḿnh.

 

Noi cách khác, theo Diêm Học Thông, cuộc chiến tranh thực sự giữa Trung Quốc và Mỹ là cuộc chiến tranh nhằm tranh thủ nhân tâm trên thế giới. Cuối cùng, quốc gia nào chứng minh được rơ thứ quyền lực nhân đạo nhất, quốc gia ấy sẽ chiến thắng.

 

Kể ra, nếu, trong tương lai, Trung Quốc thực sự là một siêu cường mang bộ mặt nhân đạo như thế th́ việc nước nào thắng trong trận chiến Trung-Mỹ cũng chẳng phải là một vấn đề ǵ quan trọng khiến chúng ta phải quan tâm.

 

Tôi nhắc đến bài báo của Diêm Học Thông v́ một lư do khác. Đọc xong, trong óc lóe lên ư nghĩ: sẽ viết một bài, đại khái, làm thế nào để Việt Nam thắng Trung Quốc? Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, thấy không ổn. Thứ nhất, ḿnh chỉ là một blogger chứ chả phải chính khách chính khiếc ǵ cả; bàn những vấn đề như vậy, nghe “nổ” quá. Thứ hai, chuyện Việt Nam thắng Trung Quốc giống như một thứ khoa học viễn tưởng. Cả hai đều không nên chút nào. Thôi th́ bàn chuyện làm thế nào để thua Trung Quốc một cách nhanh chóng vậy.

 

Một đề tài như thế đă bao hàm cái ư là Việt Nam nhất định thua Trung Quốc. Không cần bàn căi nữa. Chỉ phân tích vấn đề là: làm thế nào để thua cho nhanh thôi.

 

Nói thế, tôi biết, nhiều người sẽ cho là nhảm. Muốn thua nhanh ư? – Dễ quá! Cứ kư một hiệp ước trao nhượng chủ quyền cho Trung Quốc là xong ngay thôi. Hay cứ để Trung Quốc tràn qua biên giới tiếp quản Bộ chính trị, Trung ương Đảng và guồng máy chính phủ. Là xong. Chỉ mất vài tuần, hay nhiều lắm, vài tháng.

 

Nhưng một “kế hoạch” như thế chắc chắn là bất khả thi. Lư do thứ nhất là dân chúng sẽ bất măn và sẽ quyết liệt tranh đấu, thứ nhất, với những kẻ bán nước, và thứ hai, với những kẻ cướp nước. Lư do thứ hai là các nước Đông Nam Á sẽ hoảng lên: Trung Quốc chiếm Việt Nam, thế nào cũng tràn qua Lào và Miên, sau đó, Thái Lan, Miến Điện, Singapore, Mă Lai Á và Indonesia. Thuyết domino một thời nổi tiếng lừng lẫy lại tái hiện. Úc, xa xôi đến vậy, cũng sẽ run bắn lên. Dĩ nhiên, họ sẽ không khoanh tay chờ Trung Quốc xông vào nhà. Nhưng có lẽ sẽ không có nước nào đủ can đảm trực diện khai chiến với Trung Quốc. Cách thức quen thuộc, ít tốn kém và không chừng hiệu quả nhất là đổ viện trợ, kể cả vũ khí cho dân chúng Việt Nam để họ đánh nhau với Trung Quốc.

 

Như vậy, chiến tranh sẽ dằng dai. Và cuối cùng, như ngày xưa, Việt Nam sẽ đánh bật Trung Quốc và giành lại độc lập.

 

Bởi vậy, có thể nói “Kế hoạch” trao nhượng chủ quyền nghe tưởng dễ, nhưng thực tế, lại không thể thực hiện được. Đó là chưa kể, nó khá nguy hiểm. Lỡ lúc quân Trung Quốc chưa sang “tiếp quản”, dân chúng nổi giận đứng lên tiêu diệt giới cầm quyền th́ không biết họ sẽ chui vào đâu để trốn? Số lượng ống cống ở Việt Nam chắc không bằng Libya. Lại dơ bẩn nữa.

 

Tôi xin đề nghị một cách khác:

 

Hiểm họa lớn nhất đối với “kế hoạch thua nhanh” chính là ở dân chúng. Trọng tâm chiến lược, do đó, phải là dân chúng. Nhưng không thể giết hết dân chúng. Mà cũng không cần giết hết. Chỉ cần làm sao cho họ không thấy chuyện Trung Quốc đe dọa Việt Nam, đừng bất măn v́ chuyện Trung Quốc xâm lấn Việt Nam, đừng nổi giận nếu một ngày nào đó lính Trung Quốc tràn sang Việt Nam. Làm được những điều đó là bảo đảm an toàn. Sẽ không có ai, trong dân chúng, nổi giận chính quyền nếu chính quyền kư hiệp ước trao nhượng chủ quyền. Sẽ không có ai, trong dân chúng, căm thù Trung Quốc khi Trung Quốc kiểm soát hết đất đai, rừng núi, hải đảo và cả vùng biển mênh mông của Việt Nam. Mọi người sẽ coi đó là những chuyện b́nh thường.

 

Dĩ nhiên, những việc như vậy cần phải có thời gian. Không nên sốt ruột. Cần có thời gian để dân chúng tập thói quen không quan tâm đến việc nước. Cần có thời gian để mọi người tập thói quen xài hàng giả của Trung Quốc và xem phim lịch sử Việt Nam đóng theo khuôn mẫu của Trung Quốc để dần dần nhận ra Việt Nam, thật ra, chỉ là một tỉnh lẻ của Trung Quốc. Cần có thời gian để mọi người tập thói quen nhịn nhục trước Trung Quốc. Cần có thời gian để mọi người tập thói quen xem bất cứ chuyện ǵ xảy ra trên lănh thổ Việt Nam đều không phải chuyện của ḿnh.

 

Sau khi những việc như vậy đă hoàn tất th́ việc Việt Nam được sát nhập vào Trung Quốc sẽ vô cùng an toàn và dễ dàng. Sẽ chẳng có ai bất măn hay phản kháng cả. Lúc ấy, ngay cả khi Mỹ hay bất cứ nước nào “quỳ lạy” xin dâng vũ khí cho dân chúng Việt Nam để họ chống lại Trung Quốc th́ cũng chẳng ai thèm nhận.

 

Lúc ấy, sứ mệnh coi như hoàn thành mỹ măn.

À, mà này, đến đây, tôi mới nhận ra “kế hoạch” tôi vừa viết ở trên h́nh như cũng chẳng mới mẻ ǵ lắm, phải không?

Không chừng đă có kẻ áp dụng rồi.

 

Nguồn: Blog Nguyễn Hưng Quốc (VOA)

 

 

Nếu bài nay làm phiền Quư Huynh, xin delete !

 

 

Giáo Hoàng hay Quốc Trưởng Vatican:

Một Đầu Hai Mặt

 

*Tiến Sĩ TRẦN AN BÀI

 

 

Sơ lược ít gịng về Tiến sĩ Trần An Bài;

Tiến Sĩ Trần An Bài nguyên Thẩm Phán Việt Nam Cộng Ḥa, cựu Giáo Sư giảng dạy ngành Phạm Tội Học tại Đại Học Vạn Hạnh, giảng sư môn H́nh Sự Tố Tụng tại Học Viện Cảnh Sát Quốc Gia. Ông chuyên nghiên cứu về luật pháp tại Hoa Kỳ và các nước dân chủ. Là trí thức Thiên Chúa Giáo được ông Pham kim Vinh nhiệt liệt tuyên dương trong tác phẩm :Cuộc Tự Vệ Văn Hóa Việt tại San Jose

*

Bài viết này nhằm hiểu thêm sự việc Đức Tổng Ngô Quang Kiệt rời khỏi chức Tổng Giám Mục (TGM) Hà Nội, rồi âm thầm vội vă ra ngoại quốc trên một chuyến bay đêm.* Từ chức hay cách chức? Lư do chính thức trong vụ Đức Tổng Kiệt rời khỏi chức TGM Hà Nội được chính ngài và Toà Thánh nhắc đến là "Sức khỏe: Bệnh mất ngủ". Nhưng nhiều sự việc không b́nh thường đă xảy ra chung quanh căn bệnh mất ngủ này, khiến người ta đặt nghi vấn và cho rằng đây chỉ là "căn bệnh chính trị giả tưởng" do Vatican và Cộng Sản Việt Nam (CSVN) giàn dựng lên. Theo dơi lịch tŕnh làm việc trong những năm ở Hà Nội của Đức Tổng Kiệt, vị giám mục trẻ tuổi nhất VN, người ta không thấy có triệu chứng bệnh hoạn ǵ nơi ngài. Chỉ đến khi Vatican chính thức gửi văn thư ngày 30-1-2008 yêu cầu Đức Tổng Kiệt ngưng tay và hạ giọng trong việc hỗ trợ các giáo dân Hà Nội đốt nến cầu nguyện đ̣i Công Lư và kể từ ngày 23-9-2008, Cộng Sản Việt Nam (CSVN) căm phẫn đ̣i đuổi ngài ra khỏi chức TGM Hà Nội th́ căn bệnh "mất ngủ"của Đức Tổng bắt đầu phát sinh..???

 

Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt

Dầu vậy, nh́n cách thức ngài điều khiển Tổng Giáo Phận th́ ai cũng phải công nhận: Ngài vẫn c̣n sung sức như một chiến sĩ can trường khi ra trận. Ngay cả trong giây phút trao quyền ngày 7-5-2010 và hớt hải lên máy bay đêm 12-5-2010 để ra đi không hẹn ngày về, ngài vẫn uy dũng, khoẻ khoắn, chứ không phải nằm trên băng ca được xe Hồng Thập Tự hú c̣i chở đi.

Giả thuyết một: Nếu Đức Tổng bị bệnh thật th́ quả thực hồn ma của bọn Karl Marx, Lênin và Hồ Chí Minh cũng "linh" đấy chứ, v́ chúng đă tạo ám khí cho Đức Tổng Kiệt bị bệnh đến nỗi phải từ chức, đúng vào lúc Đảng CSVN run sợ, phải làm hết cách để đuổi ngài ra khỏi Hà Nội.

Nếu hồn ma CS không "linh" th́ cũng gặp "hên", ngáp phải nhiều con ruồi, như trong quá khứ: Được các cường quốc chọn để thắng miền Nam, được Cộng Đồng người Việt tỵ nạn, dù ghét cay ghét đắng, vẫn cứ gửi tiền mỗi năm hàng tỷ Đô la về VN, v́ không nỡ để gia đ́nh và người thân túng đói.

Giả thuyết hai: Nếu Đức Tổng Kiệt không bệnh tật ǵ và cũng không chịu áp lực nào của Vatican mà khai bệnh giả để đào nhiệm th́ thật tội cho những người đă tôn vinh ngài lên bậc Anh Hùng!

Giả thuyết cuối cùng: Nếu Đức Tổng Kiệt đang khỏe mạnh mà phải theo lệnh của Vatican nhận là có bệnh để kư đơn từ chức th́ Vatican quả thật tàn ác, chẳng khác nào cha giết con để chiều ḷng quân thù. Trong ba giả thuyết ấy, giả thuyết nào đúng?

*Từ chức hay cách chức?

C̣n quá sớm để có câu trả lời chính xác. Tuy nhiên, dù bệnh thật hay bệnh giả, những xáo trộn, những phẫn nộ, những chán chường, những than trách và những hoang mang, thất vọng đang thực sự xảy đến cho các tín hữu VN, trong cũng như ngoài nước. Đa số h́nh như không tin vào hai giả thuyết đầu mà nghiêng vào giả thuyết cuối là Vatican và CSVN đă mặc cả trao đổi quyền lợi với nhau để hy sinh Đức Tổng Kiệt. Sự tin tưởng này không phải là vô lư nếu biết rằng Giáo Hội Công Giáo hiện đang mang hai bộ mặt.

* Một đầu hai mặt Giáo Hoàng La Mă - những người kế vị Thánh Phêrô - được Chúa Giêsu giao cho sứ mạng lèo lái con thuyền Giáo Hội, nhưng các ngài c̣n dựng nên nước Vatican để khoác lên ḿnh thêm chiếc áo Quốc Trưởng. Việc thành lập quốc gia Vatican hoàn toàn không nằm trong chương tŕnh của Thiên Chúa, v́ trong Phúc Âm, Chúa Giêsu đă khẳng quyết: "Nước Ta không thuộc về thế gian này" (Gioan, 18, 36). Nước Vatican chỉ được thành lập vào ngày 11-2-1929, sau nhiều tranh căi, giằng co, mặc cả giữa triều đại ĐGH Piô XI với chính phủ Ư. Gọi là quốc gia Vatican để có tư thế chính trị, chứ thực sự quốc gia này chỉ rộng 44 hectare (tức 110 mẫu tay), với khoảng 800 người mang quốc tịch Vatican. Nhất cử nhất động của quốc gia này đều không qua được mạng lưới t́nh báo của chính phủ Ư. Chính v́ Giáo Hoàng thành lập nước Vatican để làm chính trị, nên đă gây ra nhiều hệ lụy tang thương và làm hoen ố bộ mặt thánh thiện của Giáo Hội. Với tư cách Giáo Chủ Đạo CG, mọi hành vi và quyết định của Giáo Hoàng bắt buộc phải dựa trên nền tảng Phúc Âm.

 

(Nguyễn Thế Thảo CT/ UB/ND Hà Nội

áp lực Giáo Hoàng thuyển chuyển Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt)

 

Nhưng với tư cách Quốc Trưởng một quốc gia, Giáo Hoàng phải áp dụng những nguyên tắc chính trị. Đạo giáo th́ thánh thiện, c̣n chính trị th́ mưu lược.

Sở dĩ Giáo Hoàng bị chống đối v́ Giáo Hoàng làm chính trị vụng về, lươn lẹo theo thói đời. Các tu sĩ và ngay chính Giáo Hoàng cũng chỉ được huấn luyện để trở thành một tông đồ rao giảng Tin Mừng Phúc Âm, chứ không được huấn luyện để trở thành một chính khách hay một lănh tụ trên chính trường. Các tu sĩ CG không được học chính trị, quân sự và t́nh báo trong chủng viện.

Các chính khách phải biết tam thập lục kế để áp dụng trong chính trường, phải có những nữ t́nh báo chuyên nghiệp, có khi phải dùng cả mỹ nhân kế để săn tin hoặc thủ tiêu đối phương. Nhưng Vatican không thể có những phương tiện này.

 

V́ thế, khi lao ḿnh vào chính trị, Vatican đă tự đặt ḿnh vào một t́nh huống rất khó khăn và khó xử. Dù các Giám Mục VN có nói thế nào đi nữa, các giáo dân VN vẫn nghĩ vụ Vatican giải quyết cơn sốt TGP Hà Nội là hoàn toàn mang màu sắc chính trị và không thể chối căi rằng Vatican đă thua nước cờ chính trị của CSVN, v́ Vatican làm sao biết lật lọng và nói dối như Vẹm được. Đó là chưa kể nhiều nhân vật có tên tuổi và lư lịch rơ ràng đang quả quyết và sẵn sàng làm chứng rằng Đức Ông Cao Minh Dung, nhân viên thuộc Bộ Ngoại Giao Vatican, đặc trách Đông Nam Á, là một đặc công CSVN. Chính Đức Ông Dung là người đă giàn dựng việc thay ngôi đổi vị tại TGP Hà Nội, có nghĩa là CS đă xâm nhập được vào Vatican rồi.

* Ḿnh với ta tuy hai mà một.

Cũng chính v́ có chuyện hàm hồ, lẫn lộn giữa đạo với đời mà nhiều giáo dân rất khổ tâm mỗi khi thấy Giáo Hoàng và hàng giáo phẩm bị phê b́nh, chỉ trích. Họ vẫn sợ rằng: "Chống Cha là chống Chúa!"

Nhưng thực sự, họ đă lầm! Cha không bao giờ là Chúa. Và ngàn lần Chúa cũng không thể là Cha. Nhân dân biểu t́nh, đả kích các nhà lănh đạo quốc gia của họ là chuyện thường. Quốc trưởng Vatican mặc cả, đổi chác quyền lợi với CSVN mà sai lầm, tạo cơ hội truyền hơi tiếp sức cho CSVN, làm khổ người dân VN th́ tại sao giáo dân VN lại phải tung hô Vatican?

Việc vạch mặt chỉ tên những gián điệp CSVN cài vào Vatican, nếu có, tại sao giáo dân VN phải im tiếng? Đă là con người, kể cả Giáo Hoàng và giáo sĩ, cũng đều có thể sai lầm. Đọc lịch sử Giáo Hội, nhiều lần Giáo Hội đă có những sai lầm nghiêm trọng. Chẳng thế mà vào năm 2000, trong một buổi lễ thật long trọng tại Roma, dưới sự chủ tọa của ĐGH Gioan Phaolô II, Giáo Hội đă công khai và chính thức xin lỗi toàn thể thế giới về những lỗi lầm của Giáo Hội. Đối ngược với thái độ chủ trương yên lặng trước lỗi lầm của Giáo Hội, có người lại để ḿnh rơi vào một thái cực khác.

Đó là t́nh trạng tuyệt vọng: Bỏ đạo, bỏ Chúa khi phải chứng kiến những khuyết điểm của Giáo Hội. Thiết tưởng hành động này cũng không đúng. Những lỗi lầm lớn của Giáo Hội đă xảy ra khi Giáo Hoàng và hàng giáo phẩm đi lạc sang các lănh vực chính trị, khoa học và xă hội. Do đó, giáo dân và những người đang t́m hiểu về Đạo Công Giáo không nên thất vọng và tức giận để rồi bỏ Chúa, bỏ Đạo, bỏ nhà thờ, ngưng học Đạo, khi thấy Giáo Hội ngu ngơ về chính trị. Đạo Chúa dựa trên nền tảng là chính Chúa, chứ không phải nơi Giáo Hoàng này, Giám Mục nọ. Cho nên, đừng v́ lỗi lầm của hàng giáo sĩ mà bỏ Chúa, bỏ Đạo. Giáo dân thường được nghe những lời giảng quen thuộc này:"Giáo Hội là Mẹ khôn ngoan. Giáo Hội được Chúa Giêsu thiết lập và quyền lực thế gian không thể nào phá nổi..." Và lời kinh Tin Kính giáo dân thường đọc rằng: "Tôi tin Giáo Hội thánh thiện!!??". Đúng vậy! Hăy tin tưởng vào những việc Giáo Hoàng làm trong tư thế thay mặt Chúa Giêsu cai quản Giáo Hội, qua những giáo huấn liên quan đến đức tin và đời sống tâm linh. C̣n tất cả những việc Giáo Hoàng làm trong tư thế Quốc Trưởng Vatican th́ không phải lúc nào cũng hoàn toàn đúng.

Chúa Giêsu chỉ lập Giáo Hội mà không lập Quốc Gia Vatican. Chúa chỉ giao cho Thánh Phêrô coi sóc Giáo Hội, chứ không giao nước Vatican cho thánh Phêrô hay các vị Giáo Hoàng. V́ thế, hăy vững tin rằng ma quỷ không phá hủy được Giáo Hội, nhưng ma quỷ dư sức phá được quốc gia Vatican.

(Đức ông Cao minh Dung)

Chúng tôi không chống Giám Mục Rôma, tức Giáo Hoàng Bênêdictô XVI đang là Giáo Chủ Đạo Thiên Chúa, nhưng chúng tôi phê b́nh đường lối chính trị nửa mùa của Quốc Trưởng Vatican Ratzinger đă thoả măn yêu sách chính trị của CSVN, trói tay TGM Ngô Quang Kiệt, một người dám v́ đức tin Kitô Giáo đối đầu với bọn CS vô thần, một người con yêu của Quê Hương và Dân Tộc VN đă uy dũng đứng lên chống áp bức CS phi nhân.

Khi giáo triều Vatican làm chính trị ngu ngơ, nửa mùa và sập bẫy CSVN th́ phải tự đấm ngực, ăn năn và sửa ḿnh, chứ đừng đưa Chúa ra để biện minh cho sự thất bại và cũng đừng nên trông chờ giáo dân yên lặng để che lấp sai lầm của Giáo Hội, v́ thời đại giáo-dân-thần-thánh-hoá-giáo-sĩ đă qua rồi.

Những ai là nạn nhân của những lỗi lầm, kể cả hành vi tội lỗi của Giáo Hội và hàng giáo phẩm, đều có bổn phận phải lên tiếng sửa sai. Thực tế, những nạn nhân của các tu sĩ phạm tội ấu dâm đă lên tiếng để trong sạch hóa bộ mặt Giáo Hội và họ phải được trân trọng.

Đối với ai được Chúa Thánh Thần soi sáng, nh́n thấy những sai lầm và khuyết điểm của Giáo Hội, họ cũng có trách nhiệm phải lên tiếng, v́ Giáo Hội cần được mọi thành phần dân Chúa, từ giáo dân đến Giáo Hoàng, trân trọng, bảo vệ và canh tân. Xin đừng ai lấy đức vâng lời để giữ yên lặng trước tội ác. Cũng đừng ai dùng đức vâng lời để kết án và bắt những người chỉ trích Giáo Hội phải im tiếng, miễn là những chỉ trích này có căn bản, có chứng cớ cụ thể, được tŕnh bày bằng thiện ư và trong tinh thần xây dựng. Chúa Giêsu cũng tán thành việc sửa lỗi lầm cho anh em. (Luca, 17, 3)

* Đ̣i một - Cho hai

Hầu hết những chỉ trích nhắm vào Vatican trong vụ thuyên chuyển Đức Tổng Kiệt là v́ Vatican đă sai lầm trong chính sách và đường lối chính trị khi phải đối đầu với mưu chước của CSVN.Hành động của Đức Tổng Kiệt khi phát động đ̣i Công lư cũng chỉ hoàn toàn mang tính cách công b́nh xă hội, một giáo điều căn bản của Kitô Giáo, tức là đ̣i lại chủ quyền đất đai của Ṭa Khâm Sứ và của Tổng GP Hà Nội thôi, chứ không liên quan ǵ đến tôn giáo hay chính trị. Nhưng Đảng CSVN sợ các cuộc đốt nến, tụ họp dân chúng đông đảo có thể đụng chạm đến quyền lợi chính trị của Đảng nên họ đ̣i cách chức TGM Kiệt.

Vatican đă giải quyết yêu sách của CSVN bằng con đường chính trị pha lẫn đạo đức, tức là muốn dùng chính trị để củng cố đạo: Tốt đời, đẹp đạo!!??

CSVN đ̣i đuổi TGM Kiệt ra khỏi Hà nội, Vatican cũng giàn dựng đưa ngài đi và đi tuốt ra tận ngoại quốc, vượt quá ḷng mong ước của chúng. Đây là giải pháp chính trị có pha giáo huấn Phúc Âm:

CS xin một, Vatican cho hai. CS tát má phải, Vatican đưa luôn má trái cho nó tát nữa.

V́ thế, giáo dân có quyền bất măn với Vatican, khi vô lư hy sinh thuộc cấp của ḿnh bằng những mánh lới chính trị, như tạo ra bệnh tật hay biện pháp tay sắt bọc nhung: "Giám Mục phó với quyền kế vị." Các linh mục và giáo dân Hà Nội đă phải một phen hốt hoảng và sửng sốt về "quyền kế vị" này. Trong khi đó, Cộng Sản đang ḥ hét "Dzô! dzô!" để cạn ly chiến thắng. Chúng c̣n coi đây là "đại chiến thắng" nữa.

* Bên một đại bại - Bên hai đại thắng.

Một bản tin trên mạng với tựa đề xem ra thật chua chát "CSVN đang dành phần thắng về ḿnh trong vụ thuyên chuyển Đức Tổng Kiệt". Chưa có ai chứng minh được rằng trong vụ này, CSVN thua và thua ở điểm nào?

Trái lại, phải đau khổ mà nhận rằng Vatican đại bại, CSVN đại thắng. Chúng thắng thật, chứ không phải "cố dành phần thắng". Ḿnh thua th́ nên chấp nhận thua. CSVN thắng th́ phải cho nó nói thắng.

Tin tức của báo chí CSVN viết rằng: "Thủ Tướng Chính phủ đă chấp thuận cho Đức Giáo Hoàng bổ nhiệm người thay thế TGM Kiệt". Nghe sao mà xót xa, nhức nhối con tim! Nhưng nghĩ cho cùng CS nói vậy cũng có ǵ sai đâu? Nếu CS không chấp thuận cho Giáo Hoàng bổ nhiệm ĐC Nhơn, liệu Giáo Hoàng có dám bổ nhiệm không? - Chắc chắn là không.

Vậy th́ phải cho nó thắng.Đáng lẽ vấn đề cần đặt ra là: Tại sao Giáo Hoàng từ bao nhiêu năm nay đă nhượng bộ, cho phép CSVN được xía vào quyền bổ nhiệm Giám Mục là đặc quyền của Giáo Hoàng? Nếu Giáo Hoàng cứ từ Roma công bố bổ nhiệm Giám Mục nào ḿnh muốn, bất chấp CSVN có đồng ư hay không th́ làm sao CS dám dương dương tự đắc khoe là "đă chấp thuận cho Giáo Hoàng bổ nhiệm Giám Mục"?

Nhưng nếu Giáo Hoàng không chấp nhận điều kiện của CSVN th́ chuyện ǵ sẽ xảy ra? Rất nhiều chuyện: Giám Mục được bổ nhiệm sẽ không được truyền chức, không được nhận mũ gậy với lễ nghi rềnh rang, cờ xí rợp trời và kèn trống rền vang. Rồi GHVN sẽ phải làm việc "chui" và sẽ bị làm khó dễ trăm điều. Giả như t́nh trạng này xảy ra thực như vậy th́ cũng giống như thời kỳ Giáo Hội La Mă và Giáo Hội VN trong thời bị cấm đạo mà Giáo Sử ghi rằng đây là thời kỳ huy hoàng nhất của Giáo Hội. Nhưng nay Giáo Hội không muốn cảnh này diễn ra nữa, nên đă áp dụng lư thuyết "thực dụng".

Đó là nhượng bộ CSVN để được sống c̣n, v́ chống Cộng th́ sợ ḿnh chết trước nó.

Kết quả là sau nhiều năm tháng áp dụng thuyết này, Vatican đă nhào nặn ra khuôn mặt HĐGMVN mà tôi phải chua xót dùng lời này để diễn tả:

 HĐGMVN ngày nay v́ sợ Máu Đào Tử Đạo nên đă chấp nhận Màu Đỏ Sao Vàng và chối từ nguồn gốc Màu Vàng Sọc Đỏ.

Những người phê b́nh HĐGMVN thường bị những "con chiên ngoan đạo" bắt bẻ rằng: "Nói th́ hay lắm. Chỉ xúi HĐGM vào chỗ chết. Về VN mà làm đi!" Thiết tưởng đây không phải là lời bênh vực HĐGMVN có tính cách thuyết phục. Sở dĩ HĐ này được các giáo dân kính trọng đặc biệt v́ họ tin rằng thành phần HĐ gồm những người can đảm, đă được Chúa chọn lên hàng khanh tướng. Chính các ngài thường dạy dỗ giáo dân"Đừng Sợ!" Đừng sợ súng đạn, đừng sợ đàn áp, đừng sợ Satan, cũng đừng sợ Cộng Sản. Bài học "Đừng Sợ!" này cũng xuất phát từ nơi cửa miệng của các Đức Giáo Hoàng. Khi Giáo Hoàng dạy thế giới "Đừng Sợ!" có ai hạch hỏi và bảo các ngài về VN mà dạy đâu? Sở dĩ người ta dám nghĩ đến con đường Anh Hùng, thay v́ con đường Hèn Nhát, mà HĐGHVN phải đi, v́ chính các ngài từng giảng dạy rất hùng hồn bài học "Đừng Sợ!" và khuyến khích giáo dân hăy can đảm tiến bước.

* Kết luận

Qua vụ việc từ chức của Tổng GM Ngô Quang Kiệt, Giáo Hội cần xét lại việc có cần phải duy tŕ Quốc Gia Vatican để cho Giáo Hoàng đu đưa chính trị không? Trong khi các quốc gia văn minh tiền tiến đă loại bỏ nguyên tắc hỗn quyền giữa đạo và đời, tức là phải tách biệt hẳn các hoạt động chính trị ra khỏi các hoạt động tôn giáo.

Vậy mà Giáo Hoàng La Mă đang kiêm luôn chức Quốc Trưởng Vatican.

Giáo Hoàng không nên mang hai bộ mặt cùng một lúc:

Hăy bỏ bộ mặt chính trị Quốc Trưởng đi, và chỉ nên giữ lại bộ mặt đạo đức Giáo Chủ Đạo Công Giáo. Đạo Giáo th́ tốt lành và thánh thiện. C̣n chính trị th́ lừa lọc và thế tục.Bộ mặt Giáo Hoàng là bộ mặt đạo đức, bộ mặt nguyên thủy, bộ mặt chân thật, chất phác của ngư phủ Phêrô. C̣n bộ mặt Quốc Trưởng Vatican là bộ mặt tô son trát phấn, ḷe loẹt, giả tạo và rỗng tuếch!

Với bộ mặt Giáo Chủ Công Giáo, làm sao Giáo Hoàng có thể cho phép các đảng viên Cộng Sản thênh thang bước vào Giáo Đô La Mă được, v́ một bên hữu thần, một bên vô thần. Giáo Hội và CS làm sao có thể bang giao với nhau được khi lệnh của Giáo Hội ra vạ tuyệt thông cho những ai hợp tác với CS vẫn c̣n hiệu lực?

Nhưng với bộ mặt Quốc Trưởng Vatican, ĐGH Bênêdictô XVI đă mở cửa mời CS vô thần Nguyễn Minh Triết và Nguyễn Tấn Dũng vào nhà, không khác nào Giáo Hoàng mở cửa Đền Thánh cho quỷ Satan vênh váo xâm nhập. Nhờ vậy, chúng đă dán vào bàn Giáo Hoàng bản án lưu đày cho Đức Tổng Kiệt. Và đấy là câu trả lời - tuy cay đắng - cho những ai đang thắc mắc về những điều nghịch thường, phi lư đă xảy ra trong vụ thuyên chuyển Đức TGM Ngô Quang Kiệt.

 

Tiến Sĩ TRẦN AN BÀI

 

 


 


 

 

 

 

 

http://www.youtube.com/user/kimau48?feature=mhee

http://www.youtube.com/user/khieuvusaigon#g/u

http://www.youtube.com/user/vgdoanchinhthuan?feature=watch

 

 

 

  http://www.chinhnghia.com/

http://chinhnghiaviet.informe.com/forum/

http://nguoidalat.informe.com/forum/

http://chinhnghiamedia.informe.com/forum/

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Your name:


Your email:


Your comments: