Con Đường Hiệp Thông
Bảo Giang
LNV. Trưóc đây trong loạt bài “ Sự yên lặng của HDGMVN “ tôi rất trân qúy và đánh gía rất cao sự yên lặng của HDGMVN trước những sự kiện ồn ào có liên quan đến vụ việc LM Nguyễn văn Lư và các vấn đề nhạy cảm về chính trị. Tôi đă trân qúy sự yên lặng này như sự yên lặng của Đức Maria trên đường theo con đi chịu chết để giừ lấy đoàn chiên vẹn toàn. Rất nhiều người, kể cả những người không chấp nhận sự yên lặng của HDGMVN vẫn không thể phản bác quan điểm của loạt bài này.
Nhưng nay, một sự kiện không nhỏ vừa xảy ra, sự kiện mà trước đây, người ta chỉ nghe nói, hoặc vơ đoán về hướng đi với bắc bộ phủ của Đức Hồng Y Phạm Minh Mẫn. Nay th́ không cần suy diễn nữa, bởi v́ chính Ngài đă công khai hóa việc muốn dẹp bỏ cờ Vàng, là là cờ biểu tượng cho một khát vọng Tự Do, Nhân Quyền, Công Lư của người Việt Nam, mà không phải chỉ có người tỵ nạn cộng sản Việt Nam, lúc bỏ nước ra đi vẫn hằng đem theo bên minh, mà toàn thể con dân Việt Nam, người c̣n sống cũng như đă chết, vẫn luôn mơ ước cho đất Mẹ có được ngày sống trong Tự Do, Dân Chủ Nhân Quyền, Công Lư. Bằng một văn thư chính thức, Ngài lên án ngọn cờ ấy đă… làm nghẽn con đường hiệp thông! Tệ hơn thế, Ngài c̣n ca nền văn hoá vô đạo, bất nhân, bất nghĩa của Việt cộng như một truyền thống văn hóa giá trị của dân tộc Việt…th́ qủa là một điều không thể chấp nhận được.
Dĩ nhiên, sự kiện này c̣n để lại nhiều hệ lụy cho vết thương chưa bao giờ lành. Tuy thế, tôi cũng không có ư định viết về chuyện này. Nhưng sáng nay, trong bài phúc âm, tôi được nghe lại lời của Chúa truyền day cho các môn đệ rằng” Đừng sợ hăi, những điều ǵ thày truyền dạy các con trong đêm tối, các con hăy rao giảng giửa ban ngày… Và đừng sợ những kẻ chỉ có thể giết được phần thân xác nhưng không bao giờ có thể giết được linh hồn của các con” ( Mt 10. 26-30). Theo đó tôi buộc tôi phải viết. Viết theo tiếng nói của công tâm, c̣n việc mất ḷng ai hay được ḷng ai th́ đó không phải là vấn đề của tác giả nữa. Trân trọng.
“người mẹ VN, lúc mặc áo vàng( cờ vàng) lúc mặc áo đỏ( cờ đỏ), lúc mặc áo lành, lúc áo rách, vẫn là người mẹ đă dày công sinh thành dưỡng dục con dân VN, vẫn là người mẹ đă để lại cho dân tộc VN một di sản vô giá. Di sản đó là truyền thống văn hóa của dân tộc VN, một nền văn hóa khá phong phú với những giá trị tinh thần và đạo đức. DHY Phạm Minh Mẫn.( Hết trích).
Kính thưa qúy độc gỉa,
Kính thưa Đức Hồng Y Phạm Minh Mẫn,
Tôi thực sự không muốn tham gia bàn luận, càng không muốn viết một chữ nào về sự kiện tôi tạm gọi là “ Sự cố Hồng Y Phạm Minh Mẫn “ trong vụ việc Ngài viết thư cho mấy vị Giám Mục như cảnh tỉnh các Ngài về sự kiện Cờ Vàng xuát hiện trong ngày World Youth Day tại Úc. Hơn thế, Ngài c̣n nặng lời cho rằng sự xuất hiện của những lá cờ Vàng trong ba kỳ đại hội trước đây tại Pháp, Đức, Canada đă làm nghẽn lối con đường hiệp thông của giới trẻ Việt Nam. Nhưng rút cuộc, tôi lại phải viết lên đôi ḍng. Những ḍng chữ v́ đồng bào của tôi, v́ độc gỉa và niềm mơ ước của tôi cũng như v́ nền văn hóa của dân tộc Việt Nam chúng tôi!
Trong những lư do này, lư do v́ độc gỉa của tôi, tôi thực t́nh không nắm rơ số lượng nhiều hay ít. Nhưng chỉ biết rơ một điều, họ là những độc gỉa chững chạc, hiểu biết. Họ là những độc gỉa ôm mơ chữ Tự Do, Nhân Quyền, Công Lư cho quê hương Việt, Họ hoàn toàn khác biệt với khoảng vài, ba triệu độc gỉa cán cộng mà Ngài Hồng Y đang nhắm đến .Tuy thế, ở đề mục hôm nay, tôi không viết riêng cho lư do này nhưng chỉ viết đến những lư do chính khác mà thôi:
V́ đồng bào của tôi, những người di cư, di tản, vượt biên, vượt biển.. Những ngựi không kịp di cư, di tản và những người không có phương tiện hoặc không thể vượt biên, vượt biển khi bọn cộng sản tràn vào và chiếm đóng trên quê hương Việt Nam , nay c̣n sống hay đă chết.
Như có một giọt nước mắt bỗng dưng chảy lăn xuống trên mặt tôi. Tôi nhớ đến họ, tôi mủi ḷng. Rồi tôi nhớ đến hai Vị Giám Mục khả kính của Giáo hội Công Giáo Việt Nam là Đức cố Giám Mục Lê Hữu Từ và Đức Cố Giám Mục Phạm Ngọc Chi ,cùng với nhiều qúy Linh Mục, tu sỹ đạo đức thánh thiện , trong đó có cha sở của tôi suốt một đời lao tâm khổ tứ. Các Ngài lao tâm khổ tứ bởi v́, trước là muốn cho con chiên, bổn đạo của ḿnh được hưởng lấy phần Tự Do, Nhân Bản, Công Lư trong đời sống, sau là được tự do trong việc giữ ǵn đạo thánh Chúa, nên đă không quản ngại gian lao khi dẩn dắt đoàn chiên vào nam. Trong những vị ấy, có Ngài đă về nhà Cha trước khi Việt cộng ṃ vào nam năm 1975, Có Người lại giật nẩy ḿnh lên khi thấy cái đôi dép râu bước vào khuôn viên nhà thờ rồi mới về với Chúa trong lo âu không biết cuộc đời của đoàn chiên kia sẽ ra sao? Rồi lại có Vị th́ đă chết trong nhà tù với ṿng gông cùm của cộng sản như Linh Mục Nguyễn Huy Chuơng, Linh Mục Hoàng Qùynh… Hầu như, tất cả những Vị này khi ra đi đều để lại ḷng thương nhớ cũng như sụ kính trọng vô biên ở trong ḷng những người c̣n sống. Công đức của các Ngài, có lẽ ngàn năm c̣n tồn tại với con chiên và ṇi giống Việt.
Nhưng thương ôi, có ai ngờ đâu. Một hậu bối của các Ngài, ngày nay đă tiến cao xa hơn. Ngài đă mặc Áo Đỏ ( không có sao vàng), là phẩm hàm cao nhất đang tại chức của Giáo Hội Công Giáo Việt Nam, nhưng đă không bước theo hướng đi của các Ngài đi trước, trái lại, c̣n giáng bút lên án những Vị đă vào nam, ôm mơ cái lá cờ Vàng đem lại hạnh phúc cho dân như là “ làm nghẽn đường hiệp thông!”. ( Pháp, Đức Canada , chẳng qua chỉ là con số đế ám chỉ cho cái khoảng thời gian trong cái thư của DHY Mẫn mà thôi). Giời ạ!, Từ xưa đến nay, dân Việt tôi và dân trên khắp hoàn cầu chỉ nghe rằng, Cộng sản là bọn Vô Thần, cấm cách các sinh hoạt tôn giáo và chính là thủ phạm làm nghẽn đường hiệp thông thôi. Có nghe thấy một vị lănh đạo công giáo nào nói là lá cờ Vàng nhân Quyền, Tự Do của Việt Nam làm nghẽn đường hiệp thông bao giờ đâu? Không biết các Giám Mục, Linh Mục Tu Sỹ nam nữ đưa giáo dân từ ngoài bắc vào nam để tỵ nạn cộng sản đă phạm những tội ǵ để Đưc Hồng Y phải viết ra án lệnh như thế nhỉ? Chẳng lẽ việc các Ngài muốn cho giáo dân được hưởng Tụ Do, Dân Chủ, Nhân Quyền, Công Lư và đặc biệt là đươc tự do phát triển xây dựng nền luân lư đạo hạnh, khơi nguồn từ tôn giáo lại là cái tội? Hay chẳng lẽ việc các Ngài di cư vào nam, đă làm chậm lại việc Việt cộng thôn tính miền nam là cái tội để bị kết án là làm nghẽn đường hiệp thông?
Câu hỏi là thế, nhưng trong trường hợp các Ngài không có tội th́ v́ lư do ǵ Đức Hồng Y lại quy kết, đội mũ cho các Ngài như thế nhỉ? Câu trả lời th́ tôi nghĩ rằng, chỉ có một ḿnh Đức Hồng Y biết, chứ Trời Đất , Thần Thánh chẳng một ai hay! Tôi chỉ cầu mong cho các Ngài không c̣n nghe được tiếng nói trần thế ấy nữa!
Viết đến đây, tôi lại nhớ đến chuyện đức Thánh Cha Gioan Phaolo Đệ Nhị, khi Ngài vế thăm quê hương Ba Lan, Ngài nắm lấy tay Lech Walecca mà dẫn đi lên đường chính nghĩa, Chính nhờ sức mạnh từ nơi Đức Thánh Cha Giooan Phao Lô Đệ Nhị mà Ba Lan nói riêng,và toàn khối cộng sản Đông Âu và Liên Sô nói chung đă sụp đổ. Toàn thể thế giới như đă nhảy mừng, reo vui khi chế độ cộng sản toàn cầu đổ xuống âm phủ. Nhưng nay th́ chuyện đời bỗng dưng trớ trêu, Và thật là may cho Đức Thánh Cha qúa, Chúa đă gọi Ngài về sớm, chứ nếu Ngài c̣n sống đến hôm nay th́ chắc Ngài cũng bị Đức Hồng Y Minh Mẫn ra cho bản án là đă làm nghẽn đường hay làm tan nát sự hiệp thông đấy nhi?
Chuyện ấy đă xa, mới đây, Đức Tổng Hà Nội đă kêu gọi đoàn chiên đến cầu nguyện trong hoà b́nh để đ̣i lại Công Lư, đ̣i lại phần đất của nhà chung đă bị bọn Việt cộng chiếm đoạt từ mấy chục năm qua. Nhiều nơi giáo dân phấn khởi nghe theo lời cha chung, kéo nhau về hoặc cùng hiệp chung một lời ư cầu. Riêng toà tổng Sài g̣n do Đức Hồng Y trấn nhiệm th́ lặng như thóc ngâm. Cho đến nay, sau bài viết của Đức Hồng Y Phạm Minh Mẫn, người dân mới bàng hoàng để biết và suy ra rằng, đ̣i lại Công Lư như thế là đang làm nghẽn đường hiệp thông đấy! Ngài yên lặng là phải phép lắm!
Không biết việc giáo dân Hà Nội tập trung đến Toà Khâm Xứ cũ để đọc kinh cầu nguyện trong ḥa b́nh theo lời kều mời của Đức Tổng Giám Mục Hà Nội để đ̣i lại Công Lư có phải là một “ thói đời đối kháng “ mà ngài nhắc đến không, thưa Ngài?
Thưa qúy anh hồn tướng sỹ trận vong, qúy anh hồn các thần lương tướng của non sông Việt. Những anh tài của non sông như qúy tướng Đỗ Cao Trí, Nguyễn Viết Thanh… Nguyễn Khoa Nam , Lê văn Hưng, Pham văn Phú Lê đăng Vỹ, Trần văn Hai… Máu xương của qúy vị đă đổ ra trên non sông Việt để băo vệ cho màu cờ sắc áo, để bảo vệ cho người dân được hưởng tự do an vui lạc nghiệp nay khéo mà thành ra công… Dă Tràng , nếu không muón nói là đă bị Đức Hồng y Phạm Minh Mẫn chính thức lên án rồi đấy. Lư do của sự việc kết án à? Bởi v́ việc làm của qúy tướng sỹ trận vong, của các anh hồn tử đă bảo vệ cho non sông Việt được tươi thắm trong Tự Do Công Bằng và Nhân Bản lúc trước là …. làm nghẽn đường hiệp thông! Bởi v́ nếu không có sự hy sinh cao qúy của qúy vị giữ lấy màu cờ sắc áo ở miền nam mấy chục năm, để chính Đức Hồng Y hưởng lợi là có được tự do đi học, đi tu và rồi lên tới phẩm hàm Hồng Y của Giáo Hội Công Giáo th́ đă…. hiệp thông lâu rồi, Ngài cần ǵ phải đi học!
Lại đến những người vượt biên bượt biển, di tản c̣n sống hay đă chết nữa. Qúy vị có biết là giơ cao lá cờ ấy lên trong những nơi công cộng , trước khách ngoại như thế là … làm nghẽn đường hiệp thông không đấy? Ai bảo thế? Đức Hồng Y Phạm Minh Mẫn đấy! Không ở nhà để hiệp thông c̣n đi tỵ nạn làm ǵ? Chỉ làm khổ cho người ta khi phải vác rổ đi xin!
Thế mới biết, câu viết ngắn ngủi của Ngài c̣n sắc và ngọt hơn đường dao mă tấu!
2, V́ nền Văn Hóa của dân tộc tôi.
Về đời sống xă hội., có lẽ tôi nêu ra vài ba câu chuyện ấy đủ làm phản chứng cho vấn đề đúng đằn cho đoạn viết sau: “người mẹ VN, lúc mặc áo vàng( cờ vàng) lúc mặc áo đỏ( cờ đỏ), lúc mặc áo lành, lúc áo rách, vẫn là người mẹ đă dày công sinh thành dưỡng dục con dân VN, vẫn là người mẹ đă để lại cho dân tộc VN một di sản vô giá. Di sản đó là truyền thống văn hóa của dân tộc VN, một nền văn hóa khá phong phú với những giá trị tinh thần và đạo đức. Phạm Minh Mẫn.( Hết trích).
Thưa Đức Hồng Y khả kính,
Nếu Ngài cho rằng đoạn văn này Ngài viết là đúng với lương tâm và nhận xét của Ngài, kính xin Ngài vui ḷng chứng minh cho, không những chỉ cho con chiên bổn đạo của Ngài, mà cả Quốc Dân Việt Nam biết là truyển thống văn hóa của Việt cộng trong suốt mấy chục năm qua trên đất nước Việt là truyền thống nào và gía trị của chúng ra sao?
Phần chúng tôi, những con dân Việt nam th́ tất cả đều thấy rơ một điều. là: Kể từ ngày 03-02- 1930, Việt Minh cộng sản gọi tắt là bọn Việt cộng đă đem và gieo rắc vào Việt Nam một nền văn hóa vô luân, bạo ngườc, bất nhân và phi pháp.
Tại sao người dân Việt Nam lại gọi nền văn hóa dép râu, nón cối là nền văn hóa Vô luân, vô đạo, phi nghĩa? Xin trả lời:
1, Cuộc đấu tố bất nhân, vô đạo.
Nhờ văn hóa dép râu, nón cối, bịt mắt, bịt mặt của Việt cộng, người dân Việt Nam mới biết đến Đại Từ đấu tố. Hơn thế, được chúng giáo dục và rồi cùng buộc nhau đi vào cuộc người đấu tố người. Trong cuộc đấu tố, việc gơ cửa, bịt mắt người dẫn đi ban đêm rồi cắt cổ, giết người vùi xuống sông hồ, ao tù có thể c̣n là chuyện… nhỏ, nhưng chủ trương tiêu diệt nền luân lư đạo nghĩa trong làng xóm Việt Nam chắc không phải là chuyện nhỏ đâu thưa Ngài..Nhưng đó chính là một sách lược khởi động nền văn hóa vô luân , bất nhân của Hồ của cộng đây.
Sở dĩ, người dân Việt Nam gọi nó là một nền văn hóa hay chủ nghĩa vô luân là bởi v́, khơi nguồn từ cuộc đấu tố, người dân Việt Nam mới biết được những hành động không phải là của con người do Việt cộng chủ trương như: Con đấu tố bố, vợ chồng đấu tố lẫn nhau, hàng xóm anh em th́ không kể ǵ đến t́nh nghĩa, độc ác lên ngôi và hận thù cá nhân là chỉ đạo cho một nền luân lư của Việt cộng.. Tóm lại, nền văn hóa Việt cộng qua cuộc đấu tố này có một chủ trương rơ ràng: Bạo hành nhân bản, thủ tiêu t́nh ngươi. Chỉ có độc ác, bất nhân, bất nghĩa là lẽ sống. Chính v́ thế chúng đă giết chết hơn 60 ngàn người trong mùa đâu tố cướp của của đồng bào từ 1953-1056 ở ngoài bắc. Và c̣n biết bao cảnh chém giết người dă man trên khắp các nẻo đường đất nước mà người ta không c̣n có thể ghi nhân lại trong sách vở được nữa. Kế đến là cuộc tàn sát và chôn sống cả năm ngàn đồng bào ta tại cố đô Huế vào tết Mậu Thân 1968 cũng không ngoài một mục đích trên của Hồ và cộng.
Vậy, cuộc bạo hành luân lư ấy lả gía ttị tinh thần và đạo đức chăng ?
Khi tôi viết lại những điều này, có thể Đức Hồng Y sẽ trách là lại sao tôi cứ nhắc lại cái tội ác của Việt cộng măi, thay v́ quên nó đi để mà hiệp thông? Xin thưa với Ngài rằng. Tội tổ tông truyền không biết là có từ bao giờ nhỉ, mà đến hôm nay vẫn c̣n truyền lại cho chúng tôi và con cháu chúng tôi. Đă thế, không tự nhiên mà được khỏi tôi tổ tông truyên đâu, nhưng phải qua phép Thánh Tấy cơ đấy!. Theo đó, xin Ngài nh́n xem, bọn dă nhân Việt cộng đă có bao giờ công khai xin lỗi đồng bào tôi v́ những điều vô đạo chúng đă thực hiện trong suốt mấy chục năm qua chưa.? H́nh như chẳng có ai nh́n thấy cái dấu chỉ là chúng sẽ xin lỗi đồng bào v́ những hành động dă nhân giết người ấy. Trái lại., ngày đêm vần điên cuồng để thưc hiện trọn vẹn con đường vô luân bất nhân của chúng mà thôi, Ngài không tin ư, xin Ngài hăy cải trang, giả cầm một cái đơn vào bất cứ một nơi gọi là cơ quan công quyền của chúng để chỉ xin thị thực một chữ kư thôi th́ Ngài sẽ thấy.cái bản mặt dă nhân của chúng ra sao. Và xin Ngài hăy thả bộ ra khỏi tháp ngà của Ngài khoảng chừng vài ba trăm thước thi ngài sẽ hiểu được cái thảm trạng của dân tôi dưới cái gông cùm cộng sản này ra sao.
Cuộc tuyên truyền và thuật áp dụng nền văn hóa vô luân.
Ngày xưa, một đứa trẻ từ khi c̣n nằm nôi đă thấm nhuần t́nh nghĩa đồng bào theo những bài ca dao:
- Công cha như núi Thái Sơn,
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra,
Một ḷng thờ mẹ kính cha,
Cho tṛn đạo hiếu mới là đạo con
Hoặc là
- Bầu ơi thương lấy bí cùng,
Tuy rằng khác giống nhưng chung một ǵan
Nhưng từ sau năm 1954 ở miền bắc, và miền nam sau 1975, khi vào nhà trường, trẻ được giáo dục về nền luân lư và nhân bản con ngựi ra sao? Ngài có thấy chúng mở sách và dạy dỗ cho trẻ truyền thống đồng loại phải biết bao bọc lẫn nhau theo t́nh huynh đệ, nghĩa đồng bào hay không? Ngài có thấy chúng dạy Nhân Lễ Nghĩa Trí Tín Trung cho trẻ hay không? Ngài có thấy chúng nói đến chữ luân lư và công bằng xă hội hay không? Hay Ngài chỉ thấy đâu đâu chúng cũng o ép và dạy trẻ theo gương “ bác Hồ “ vĩ đại. Mà cái gương vĩ đại của Hồ chí Minh là cài gương nào nhỉ?
:
Gương bất hiếu, vô gia đ́nh chăng?
Áo rách giữ lấy lề, cổ nhân đă dạy thế. Và có lẽ, người dân Việt từ bắc chí nam, dù nghèo khó, hay giàu sang cũng đều có một điểm giống nhau là giữ lấy chữ hiếu làm đạo con trong nhà trong những ngày giỗ chạp tết nhất cho ông bà cha mẹ.. Nhưng Hồ chí Minh, tên cầm đầu của cái tỗ chức dă nhân cộng sản..Kẻ huyênh hoang là v́ dân v́ nước và cũng chính là kẻ đẻ ra cái nền văn hóa Việt cộng vô luân ấy không c̣n biết đến cha mẹ ḿnh là ai, rồi họ sống chết ra sao? Phận làm con không làm được một ngày giỗ chạp cho cha mẹ, th́ luân lư ở đâu, đạo đức làm người ở đâu, mà Ngài lại bảo rằng.mẹ ḿn Việt cộng đă dày công dưỡng dục và đem vào xă hội Việt Nam một “ di sản vô gía , di sản ấy là một truyền thống văn hóa khá phong phú với những gía trị tinh thần và đạo đức” ?
Ấy là chưa kể đến một văn học vô phụ vô phu của Việt cộng do Tố Hữu làm lănh đạo và cổ vơ cho giống ṇi Việt làm nô lệ là:
- “Thương cha thương mẹ, thương chồng,
Thương ḿnh thương một thương ông thương mười”
Tưởng ông là ai. Không ngờ lại là tên đồ tể Stalin, kẻ mà dân Liên Sô đă treo cổ lên vào năm 1989 khi chế độ tàn bạo vô luân của y đổ xuống âm phủ. Thật tởm qúa!
Thế mà nay Ngài định đánh bóng cho cái nên văn hóa vô luân ấy chăng?
Hay là gương trộm cướp?
Chắc là thế.? Khi sang Pháp th́ Nguyễn Tất Thành đi cướp lấy cái tên Nguyễn Ái Quốc là tên viết chung trên báo của nhiều người. Vào tù th́ nghề đi ăn cướp vặt càng tinh vi hơn. Cuốn sách Ngục Trung Thư có phải lá của Hồ không? Rơ ràng là không phải , ấy thế mà Hồ cũng sang đoạt tài sản tŕ tuệ của người khác và được bon lưu manh Việt cộng ra sức chà bóng! Gương trộm cướp này có phải là truyền thống giá trị Văn Hóa không thưa Ngài?
C Hay là phải noi theo gương bất nhân, bất nghĩa của Hồ?
. Cuộc đấu tố vô đạo giết chết hơn 60 ngàn người dân miền bắc, không c̣n kể đến chữ Nhân chữ Nghĩa là truyền thống văn hóa vô gía chăng? Sự thật, chỉ riêng cái chết của bà Nguyễn thị Lan, là người mà có thể nói là toàn bộ cái trung ương đầu tiên của chúng, từ Hồ chí Minh, đến Đặng xuân Khu, Phạm văn Đồng, Vơ Nguyên Giáp, Trần Quốc Hoàn. Lê Duẩn… đều đến ăn ở lê la ở nhà bà trong lúc gọi là kháng chiến. nhưng ngay khi chúng huyênh hoang kháng chiến thành công là chúng lôi bà Nguyễn thị Lan ra đấu tố và làm thịt bà vào năm 1955. Chỉ cần một sự kiện này thôi đă đủ nói lên toàn bộ cái bất nhân, bất nghĩa của đám vô loại này rồi. Nhưng nay, Đức Hồng Y, Tổng Giáo Phận Sài G̣n lại đi đánh bóng chúng và coi đó là một trưyên thống văn hóa có gía trị về mặt tinh thần và đạo đức chăng? Hăi qúa!
3. Cuộc bịt mặt vĩ đại,
Bằng những cú lừa vĩ đại của thế kỷ, Hồ và Việt cộng đă đẩy toàn bộ Quốc Dân Việt Nam vào ṿng chết để chúng mưu cầu mục đích xích hóa dân ta vào ṿng nô lệ đỏ.
A . Cú lừa thứ nhất:
Chiêu bài chống Tây để giải phóng dân tộc! Hầu như chả c̣n mỹ từ nào hay hơn thế nữa để lừa phỉnh biết bao tầng lớp, từ sỹ phu cho đến anh công nhân, nông dân nổi lên đánh đuổi ngoại xâm. Những tưởng là dân ta sẽ được độc lập tự do và nhân phẩm con người không c̣n bị chà đạp như dưới thời thằng tây đô hộ. Kết qủa ra sao thưa Ngài? Có phải là cái ṿng ngoại xâm vừa được bẻ gẫy th́ toàn dân phải đeo lấy cái ách cộng sản c̣n nặng nề và tàn độc hơn ngàn lần cái ḱm kẹp của ngoại xâm không? Duới ách đô hộ của thực dân th́ người dân rên xiết lầm than. Nay dưới cách ách của Việt cộng th́ chẳng c̣n phải rên xiết và lầm than nữa. Bởi v́, ngườii chưa kịp rên la th́ chúng đă giét chết rồi th́ c̣n ai đâu nữa mà rên với xiết! Rồi dươi thời thằng Tây tuy ác độc mà những nhà ái quốc, thương dân c̣n có đất mà cắm dùi, c̣n có báo chí để mà lên án chúng. Nay dưới cái ách toàn trị của cộng sản th́ có đất nào dành cho những nhà dân chủ đấu tranh. xây dựng nhân quyền? May ra có vài vuông đất sau khung sắt!
Xem thế th́ cái ác độc của thằng Tây chả thấm ǵ cái tàn bạo của Hồ của Cộng nhỉ?
B Cú lừa thứ hai: Đánh Mỹ cưu nước?
Nay chiêu bài đánh Mỹ cứu nước ra sao rồi thưa Ngài?. Từ những tên cán gộc Kiệt Khải Dũng Triết ngày đêm lê la đến nhà Mỹ để van nài xin ăn, xin ngoại giao. Nếu Mỹ ngoảnh mặt làm ngơ th́ chúng ăn không ngon ngủ không yên, vậy th́ cái liêm xỉ của Việt cộng ỡ đâu? và xương máu của biết bao nhiêu ngựi chết v́ cái chiêu bài ấy nay ra sao rồi? Nghe nói rất nhiều những anh hùng của ngày ấy nay lại là dân oan lang thang trên b́nh diện cả nươc đấy thưa Ngài,.Rôi khi đọc danh sách dâm oan th́ thấy toàn là tên của các cha mẹ, phụ huynh của các chiến sỷ anh hùng đánh Mỹ , chống Pháp cứu nứớc đấy thưa Ngài.
Thế mới biết là cảnh đời thường hay trớ trêu, Kẻ huyênh hoang đánh cho Mỹ cút, đánh cho ngụy nhào th́ nay lại đi qùy gối van lạy Mỹ mở ḷng ra và ban cho tư ngoại giao, kinh tế, và van lạy “khúc ruột ngàn dăm” kia quay về thăm nhà để chúng ḅn mót lấy dăm đô la chia nhau. Chuyện đến khôi hài!
Không biết có cái chiến thắng nào lại hèn mạt như cái chiến thắng ấy không thưa Ngài?
C, Cú lừa thứ ba Tự Do Nhân Quyền Công Lư.?
Thưa Ngài ở Việt Nam ngày nay có Tự Do , Dân Chủ, Nhân Quyền và Công Lư không nhỉ? Tôi tin rằng Ngài sẽ bảo là có. Như thế, chắc chuyện Giáo Tŕnh huấn luyện các chủng sinh Đại Chủng Viện Sài G̣n hiện nay, mà ngựi ta đồn rằng phải được Việt cộng duyệt xét trưóc là không có thật đâu nhỉ? Cái bọn nhà báo.. Tây phương chắc chỉ giỏi nói điêu thôi chứ làm ǵ có việc Việt cộng kiểm soát giáo án và chương tŕnh học của các Đại Chủng Sinh? Tổng Giáo Phận Sài G̣n muốn nhận bao nhiêu người nhập học mà chả được, cần ǵ phải xin phép VC.?
Rồi không biết cái tấm h́nh Linh Mục Lư bị bịt miệng giữa toà như thế là có thật không nhỉ, hay lại là cái bọn xấu nó ghép phim đấy? Ngài đă nh́n thấy tấm h́nh…. “nghịch Lư” ấy bao giờ chưa, thưa Ngài ?
Để trả lời những thắc mắc trên , tôi xin trích lại đây một đoạn phát biểu của đại biểu Trần Quốc Thuận, phó chủ nhiệm quốc hội khóa X của Việt cộng, và đem xo sánh với đoạn phát biểu của Ngài xem nó thế nào? Trần Quốc Thuận phát biểu:
“ Ngày nay ngướ ta phải ṇi dối nhau mà sống…Nói dối lâu ngày thành tḥi quen. Thói quen lâu ngày thành đạo đức, mà cái đạo đức ấy là rât mất đạo đức, nhưng nó lại là đạo đức của xă hội ( Việt cộng.)
Trich bài phỏng vấn trên Vnexpress 10-2006,
Trong hai đoạn trích của bài viết này. Một của Ngài, một của Trần quốc Thuận, không biết ai là người đă nói lên sự thật?: Ngài th́ cho rằng: Việt cộng đă dày công dưỡng dục và đem vào nhà Việt Nam một nền văn hóa phong phú và có gía trị tinh thần và đạo đức! Trong khi đó, Trần quốc Thuận lại thẳng thắn nh́n nhận rằng: Ngày nay người ta phải nói dối nhau mà sống, nói dối lâu ngày thành thói quen, thói quen lâu ngày thành đạo đức,. Mà cái đạo đức ấy là đạo đức cách mạng ( của Việt công) Như thế, theo Trần quốc Thuận, cái xă hội Việt cộng ấy không có nền tảng luân lư và đạo đức mà chỉ có dối trá. Phần Ngài, không biết phải giải thích thế nào khi Ngài đánh gía đó là một nền văn hóa có gía trị tinh thần và đạo đức?
Kính thưa qúy độc giả,
Kính thưa Đưc Hồng Y
Viết lắm th́ nhiều khi cũng giống như nước đổ lá môn. nhưng không viết th́ không được. Tôi không có ư đả kích riêng ai, chỉ nói lên những ư nghĩa đích thực của một chữ nhân tâm. Chữ nhân tâm c̣n lại ở trong ḷng người c̣n mơ ước cho một Việt Nam được sống trường tồn trong Tự Do Dân Chủ Nhân Quyền và Công Lư thôi.
Bài viết đến đoạn kết rồi đây., nhưng tôi c̣n một thắc mắc, không thể không nói. Không biết Ngài có tính ra hải ngoại làm” mục vụ di dân?” ở những nơi có đồng bào tỵ nạn cộng sản và đồng bào công giáo Việt Nam, là những người yêu ngọn cờ Vàng Nhân Quyền, Công Lư, là ngọn cờ mà Ngài không muốn nh́n thấy, nhưng lại muốn đến xin t́ền, lạc quyên và bảo là để xây dựng cơ sở như trường học, nhà thờ hay nhà thương cho người dân nghèo nữa hay không nhỉ? (Nhắc đến chữ “Mục vụ di dân của Ngài “ là nhắc đến chuyện cười của thế kỷ, nên tôi không viết lại ở đây nữa)
- Nếu có th́ Ngài sẽ ăn nói làm sao với họ nhỉ? Yêu cầu họ dẹp cờ Vàng trước khi Ngài đến chăng?
- Và nếu không đến nữa th́ chúng tôi đang chờ đợi Ngài loan tin mừng rằng: Thôi, chúng tôi đă có cờ đỏ rồi, hơn thế, các đảng viện Việt cộng nhớn nhỏ đă hết ḷng hết sức xây nhà thương, trường học, nhà thờ, chùa chiền cho nhân dân rồi, chả cầu các người mặc cờ vàng nữa!
Ôi! Nếu được một nhời như thế th́ vạn phúc cho dân biết mấy và cũng may mắn cho những người tỵ nạn cộng sản đang phải sống chuỗi ngày ly hương biết là chừng nào?. Họ mừng , không phải v́ ngọn cờ Vàng đă tung bay trên quê hương ấy, cũng không phả v́ người ra đi đă hoàn tất cuộc hành tŕnh tranh đấu cho Tự Do, Nhân Quyền, Công Lư của quê hương rồi. Nhưng mừng v́ biết nơi đó có Ngài Áo Đỏ đă lo cái lo của dân, đă đói cái đói của dân, đă khổ cái khổ của dân. Hơn thế, các cán cộng nhớn nhỏ đă thi nhau tri hành tích phúc cho dân, để mọi người được no cơm ấm áo, vui hưởng cảnh thanh b́nh trong Tự Do Nhân Quyền Công Lư thay v́ bạo hành công lư và làm băng hoại xă hội th́ thưa Ngài, được như thế, cần chi phải nói tới lớp áo màu này màu kia nữa nhỉ? Được như thế ai không mừng?
Nhưng trái lại, nếu Ngài thích ăn ngon trên cái lo của dân, Ngài hạnh phúc trên nỗi khốn cùng của dân tộc, và nói tiếng nói của cộng ḥng bịt miệng Công Lư, chà đạp nhân phẩm con người, bóp nghẹt Tự Do, Nhân Quyền của đồng bào Việt Nam th́ chắc chắn chúng tôi phải giữ vững lấy ngọn cờ Vàng để làm một ngọn đuốc soi đừờng cho tuổi trẻ v́ Tự Do Nhân Quyền Công Lư cùng nhau đi lên. Ngày hôm nay chưa thành th́ ngày mai phải tới. Đó là một hành tŕnh, không phải là “ thói đời đối kháng” như ngài tưởng.
Để kết. Điều tôi có thể thưa ,tôi xin thưa rằng: Tôi lấy làm tiếc, tiếc qúa. Tiếc cho vị thế của Ngài. Bởi lẽ, Ngài đă sống, sống trong đạo cao trọng vọng mà không theo kịp một tấm gương can trường của thời đai mà Đức Cố Giáo Hoàng Gioan Phao Lô Đệ Nhị đă dẫn đường. Đó là việc Ngài sống anh dũng giữa ḷng Cộng Sản . Rồi chính Ngài đă nắm tay Lech Walecca để mở đường cho Công Lư tiêu diệt toàn bộ cộng sản ở Ba Lan nói riêng, và ở Đông Âu cũng như chính cái nôi Liên Sô nói Chung.. Tấm gương can trường vĩ đại ấy, Ngài đă không có gan để theo, thiết tưởng cũng nên giữ im lặng qua ngày th́ tốt hơn. Ai ngờ Ngài lại đi nói tiếng nói cũa cộng quyền mà ḥng bóp nghẹt một lá cờ là niềm mơ ươc cuối cùng của đồng bào ḿnh th́ qủa là một điều rất lạ, nếu như không muốn nói là quái lạ! Ḷng dân không phục, nếu như không muốn nói là oán vọng!
V́ thế, tôi tiếc. Tiếc v́, phải chi Ngài nói được một câu: Cái lá cờ đỏ sao sàng ấy đă làm nghẽn đường hiệp thông của dăn tộc Việt Nam mấy chục năm qua. Sau đó, Ngài đến thăm Nguyễn văn Đài, Lê thị Công Nhân, LM Nguyễn văn Lư th́ có lẽ Ngài đă trở thành một vị Anh Hùng cúu dân cứu nước rồi, chứ có đâu lại phải nghe tiếng bấc tiếng ch́ như hôm nay.
Thế mới biết, lằn ranh giữa Vơ Mục Vương và Tần Cối chỉ cách nhau bằng một cách nh́n, một hành động, mà không phải v́ lớp áo hay cái mũ..
Bảo Giang