1. Kim Âu

  2. Mapquest

  3. Thời Thế

  4. Chính Nghĩa Là Của Chúng Ta

  5. Nợ Núi Sông

  6. Ta Về Giữa Độ Tàn Thu

  7. Nửa Đêm Nghe Hồn Sử Gọi

  8. Tiếng Nói Công Lư

  9. Vietnamese Commandos

  10. History of Viet Commandos

  11. Compensation Commission

  12. President Unit Citation

  13. Son Tay Raid

  14. Gian Đảng Phở Ḅ

  15. Băng Đảng Việt Tân

  16. Thiên Cổ Tội Nhân

  17. Vàng Rơi Không Tiếc

  18. Câu Chuyện Về Một Đứa Trẻ

  19. Chiến Khu Ma

  20. Đỗ Hùng

  21. Đỗ Văn Phúc

  22. Đinh Lâm Thanh

  23. Nguyễn Mạnh Trinh

  24. Phùng Ngọc Sa

  25. Nguyễn văn Chức

  26. Nam Nhân

  27. Hoàng Đạo Thế Kiệt

  28. Nguyễn Đạt Thịnh

  29. Phạm Thanh Phương

  30. Trương Minh Ḥa

  31. Tân Dân

  32. Trần Thanh

  33. Hoàng Duy Hùng

  34. Dương Như Nguyện

  35. Đinh Thạch Bích

  36. Hoàng Hải Thủy

  37. Trần Kiêm Đoàn

  38. Đỗ Hoàng Gia

  39. Trúc Đông Quân

  40. Nguyễn Mạnh Quang

  41. Nửa Ngày Lao Tù

  42. Đọc "Tôi Phải Sống"

  43. Kiêm Ái

  44. Lăo Móc

  45. Trần Xuân Ninh, Houston

  46. Nguyễn Đ́nh Sài Tố Cáo

  47. Hồng Y Sepe

  48. Liên  Minh Thần Thánh

  49. Quan Niệm Chính Thống

  50. Chủ Nghĩa Dân Tộc Sinh Tồn

  51. Khái Niệm Về Số Trong Dịch

  52. Con Người Vô Dụng

  53. State of Denial

 

 

 

HÀNH ĐỘNG VÀ BẠO ĐỘNG TRONG ĐẤU TRANH DÂN CHỦ.

 

TRƯƠNG MINH H̉A.

 

Trường hợp tại Ấn Độ, trong thời kỳ quốc gia nầy bị Anh Quốc cai trị; trong số những cuộc chiến đấu chống ngoại bang suốt thời kỳ ấy, th́ cuộc đấu tranh bất bạo động của Ghandi mang lại thành công, ít hao tốn xương máu, được thế giới ca tụng, xem là lư tưởng, được nhiều tổ chức, cá nhân, khoa bảng kính phục; nên nhà đấu tranh Ấn Độ nầy trở thành THÁNH NHÂN của dân Ấn và cũng là bậc VĨ NHÂN THẾ GIỚI, lưu danh thiên cổ.

Tuy nhiên, trong suốt thời kỳ chủ nghĩa thuộc địa từ các nước Âu Châu làm mưa làm gió tại nhiều lục địa, hay ngay cả các nước đang bị cai trị bởi các chế độ độc tài, Cộng Sản ngày nay, sách lược" đấu tranh bất bạo động" mà ngày nay được một số người, tổ chức gọi là" h́nh thái đấu tranh đ̣i dân chủ ôn ḥa" của Ghandi không thấy thành công, nhiều dân tộc bị trị, bị áp bức đă từng áp dụng mà vẫn không đạt được mục đích, như Lăo Tử chủ trương:" Nhu thắng cương, nhược thắng cường". H́nh thức đấu tranh bất bạo động của thánh Ghandi ở Ấn Độ, không thể áp dụng thành công ở các nơi khác, tục ngữ có câu:" Ma bắt coi mặt người ta". Có nhiều người ví von một cách điển h́nh: dân là nước, chính quyền là thuyền, dân có thể nhận ch́m thuyền, tin tưởng là trước sau ǵ chế độ độc tài cũng sẽ phải bị tiêu vong; từ đó đưa đến thái độ tiêu cực, nằm ỳ, không đấu tranh, hoặc đấu tranh theo phương thức của Gandhi trước một đối tượng hung hăn, th́ biết bao giờ mới có tự do, dân chủ, quyền sống?.

Những kẻ điều hành đất nước bằng chính sách độc tài, nhất là các đảng Cộng Sản, rất thích những người tin tưởng hay đấu tranh mà không hành động như vậy để ru ngủ chính họ, tức là chân lư:"Sau cơn mưa th́ trời lại sáng" cứ chờ trời sẽ" diệt gian trừ bạo" và có người c̣n tin là:" Phật, Trời, Chúa...diệt Cộng Sản vô thần" trong một ngày nào đó như chân lư:" chánh thắng tà", do ảnh hưởng của những tuồng tích cải lương, hồ quảng, những chuyện xưa" mẫu mực" của người Trung Hoa đă được mang sang truyền bá, nhồi nhét vào dân Việt qua hàng ngàn năm cai trị; đây cũng là lối ru ngủ với vỏ bọc" thánh hiền, hiền nhân, quân tử, đạo lư" của các triều đ́nh phong kiến Trung Hoa, để dân bản xứ bị trị cứ tin tưởng như vậy là không thèm đứng lên đánh đuổi ngoại xâm, cứ chấp nhận, rồi sau nầy tà bị diệt, thật là thâm hiểm, ít nhiều ảnh hưởng làm suy giảm tinh thần dân tộc; nọc độc hàng ngàn năm Bắc thuộc vẫn c̣n tồn đọng trong tư tưởng dân tộc, có cơ bùng phát chứng bịnh" cầu an, ngáy ngủ" nếu có biến cố xảy ra.

Cầu nguyện không thay đổi cục diện, và không làm cho kẻ ác hồi tâm, sụp đổ; trái lại người Cộng Sản vô thần nh́n thấy những người cầu nguyện cho ḥa b́nh, ngay cả việc" cầu nguyện ơn trên tiêu diệt quỷ đỏ Cộng Sản" mà không có hành động, th́ Cộng Sản cũng dám xuất tiền để ủng hộ mua thêm đèn, nhang, in thêm kinh sách, ủng hộ tài chánh để những người" đấu tranh bất bạo động" tiếp tục cầu nguyện" măi măi để cho đảng bền, cán giàu. Cho nên, cầu nguyện chỉ có tác dụng tâm linh, tâm lư, c̣n hành động mới là chân lư, biến" lời cầu nguyện thành hiện thực", th́ mới có tác dụng, kết quả, là chân lư của các cuộc đấu tranh.

Thời thuộc địa, hầu như tất cả các nước Âu Châu đều có chính sách bành trướng thế lực, chiếm càng nhiều thuộc địa càng tốt, vơ vét tài nguyên...sự xâm lược nầy được ngụy trang bằng chiêu bài" đem ánh sáng văn minh đến khai hóa" các nước kém văn minh. Mấy đời bánh đút có xương, có ai thương dân ḿnh bằng chính ḿnh, ngoại trừ người Cộng Sản ngược lại:" Có ai giết hại dân ḿnh nhiều và tàn ác bằng chính những người của ḿnh theo chủ nghĩa Cộng Sản", nên tại Liên Sô, Trung Cộng, Việt Nam, Bắc Hàn, các nước Đông Âu, Cu Ba, Lào....tổng kết hơn 100 triệu người bị tàn sát, mà quốc tế không phản ứng mạnh bằng việc chế độ Quốc Xă của Hitler giết 6 triệu người Do Thái, khác chủng tộc; đúng là" Người nhà đóng cửa giết nhau" mà Việt Cộng lẫn Trung Cộng đều biện minh là:" không có vi phạm nhân quyền", họ xem chuyện giết người trong nước chỉ là chuyện" giáodục" nội bộ, không ai có quyền can thiệp.

Các nước thời thuộc địa đều tàn ác như nhau, nhưng cũng có nước ít ác, do dân tộc có tinh thần cởi mở hơn; đó là trường hợp Vương Quốc Anh, chiếm nhiều thuộc địa nhất và ngày nay các cựu thuộc địa vẫn gắng bó với mẫu quốc trong khối Thịnh Vượng Chung, theo định kỳ có Commonwealth games; mặt trời không bao giờ lặn ở nước Anh, là niềm tự hào về thời thuộc địa vàng son, người Anh cũng hănh diện với nhượng địa Hồng Kông, biến nơi nầy thành cửa khẩu giao thương và được coi là một trong vài nơi phồn thịnh nhất thế giới, dân" thuộc địa Hồng Kông" chẳng bao giờ" hồ hởi phấn khởi" khi được trao trả về đất mẹ do Trung Cộng cai trị vào năm 1997, khi hợp đồng tương nhượng từ Thanh Triều chấm dứt; chính sự cai trị mềm dẻo của người Anh, nên người dân thuộc địa thấm nhuần dần tư tưởng dân chủ, ư thức tự do, thế nên sau khi hoàn trả, Trung Cộng không dám mạnh tay, phải áp dụng chính sách" một quốc gia với hai chế độ chính trị"; sau khi nhiều thuộc địa được trao trả độc lập, chủ thuyết Cộng Sản khó thuyết phục người dân, nên không lọt vào nanh vuốt của Cộng Sản. Nếu nước Ấn Độ bị thực dân Pháp hay bất cứ nước nào cai trị, th́ thánh Gandhi khó thành công, và không chừng đă bị giết, tù đài từ trong trứng nước và ngày nay trên thế giới có nước Cộng Ḥa Nhân Dân Ấn Độ với một tập đoàn lănh đạo đảng Cộng Sản Ấn hung hăng, gian ác như Trung Cộng vậy.

Tại Việt Nam, thực dân Pháp có chính sách cai trị tàn ác, ngu dân, tạo ra bất măn, chồng chất thù hận trong dân chúng, tạo điều kiện thuận lợi cho chủ nghĩa Cộng Sản phát triển và thành công như vi trùng gặp môi trường dơ bẩn. Suốt gần một thế kỷ bị Pháp đô hộ, rất nhiều cuộc khởi nghĩa vũ trang từ phong trào Cần Vương, Văn Thân, Việt Nam Quốc Dân Đảng... đều bị đàn áp thẳng tay. Ngay cả những người chủ trương bất bạo động như phong trào Duy Tân của Phan Chu Trinh, phong trào Đông Du của Phan Bội Châu...cũng đều bị dập tắt; nếu Anh cai trị, th́ Phan Bội Châu và Phan Châu Trinh cũng có thể đă làm nên lịch sử và trở thành Thánh Nhân của dân tộc Việt Nam và danh nhân thế giới. Người Pháp đă làm những việc tàn ác ấy, nên sau khi chế độ thuộc địa chấm dứt, mẫu quốc Pháp suy dần, mất nhiều ảnh hưởng trên trường quốc tế, dù họ có Khối Liên Hiệp Pháp.

Do đó, cuộc đấu tranh bất bạo động chỉ có thể áp dụng vào đúng môi trường, th́ cơ may thành công cao; trái lại những người chủ trương bất bạo động trở thành những" anh chàng mơ mộng" khi áp dụng không đúng vào t́nh h́nh; chính trị, công cuộc đấu tranh rất uyển chuyển, không chính xác như toán học.

Phương thức đấu tranh bất bạo động chỉ thành công khi chính quyền với những người lănh đạo" biết điều", có tinh thần cởi mở như Anh, và ngày nay tại các nước dân chủ, đấu tranh bất bạo động hay" đ̣i hỏi một cách ôn ḥa" qua nhiều thức thức như: bày tỏ ư kiến, đăng báo, biểu t́nh ( có ồn ào với sự phản kháng, nhưng không thể là bạo động, được chấp nhận qua luật pháp).....

Trái lại ở các nước độc tài như Miến Điện, Cộng Sản như Việt Nam, Trung Cộng...dù lên tiếng cá nhân, viết báo điện tử trên mạng, giúp dân oan khiếu nại, ngay cả làm báo đụng chạm đến quyền lợi của các lănh chúa Cộng Sản.....cũng đều bị cho là bạo động, chống lại đảng và nhà nước, chính quyền. C̣n biểu t́nh th́ bị làm nhẹ bằng nhóm chữ:" phản ứng tập thể", đa phần bị chụp mũ là phản động, có âm mưu lật đổ chính quyền; để lấy cớ đàn áp mạnh tay th́ cho là:" bị kích động bởi các thế lực thù nghịch phản động nước ngoài...".

Do đó, đối với Cộng Sản Việt Nam, tất cả mọi h́nh thức sinh hoạt dân chủ được ghi trong bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền và ngay cả trong hiến pháp của họ có ghi.... đều là BẠO ĐỘNG cả; nói đúng hơn là hể ai cạnh tranh quyền cai trị độc tài của đảng, là bạo động cả. Cho nên ở Việt Nam, các cuộc biểu t́nh, khiếu kiện, đ́nh công.... cũng bị cho là bạo động và trước sau ǵ cũng bị công an, đảng ủy dẹp tan bằng nhiều cách.

Tại hải ngoại, một vài tổ chức, cá nhân, khoa bảng....ngây thơ, hay là c̣ mồi, nằm vùng, chủ trương" đấu tranh giải thể Cộng Sản theo phương thức bất bạo động", mới nghe qua th́:

" Rằng hay th́ thật là hay.

Thật là mơ mộng, ngủ say thế nầy".

Bạo động không thể chấp nhận trong sinh hoạt dân chủ, nhưng HÀNH ĐỘNG là việc làm thiết thực nhằm bảy tỏ lập trường, quan điểm chính trị, quyền lợi cá nhân hay tập thể một cách điển h́nh....như biểu t́nh với biểu ngữ phản đối, tiếng đả đảo....không phải là bạo động, mà là sự biểu hiện thái độ trước một vấn đề nào đó, là tiếng nói, ư dân.

Các nước dân chủ ngày nay, từ Á sang Âu, Mỹ, Phi.... dân chúng đều có quyền biểu t́nh; ngay cả nước Zimbawue do nhà độc tài tổng thống Robert Mugabe, cũng có biểu t́nh ủng hộ đối lập trong cuộc bầu cử; nhưng ở Việt Nam th́ hoàn toàn không được thể hiện, ngay cả người dân lên tiếng, phản đối về vụ đảng dâng đất vùng biên giới, đảo Hoàng Sa, Trường Sa cho Trung Cộng; biểu t́nh phản đối những mưu đồ đen tối đàng sau cây đuốc của thế vận hội 2008 của Bắc Kinh đến Việt Nam, giống như các cuộc biểu t́nh ở London, Paris, Úc... đều bị bạo quyền Việt Cộng ngăn cấm, vị sợ làm mất cái t́nh" hữu ngợm Việt-Trung đời đời bền vững như răng với môi". Như vậy th́ thế nào là:" không có ǵ quí hơn ĐỘC LẬP, TỰ DO" hay:" độc lập-tự-hạnh phúc" ghi chung với bản hiệu nước?. Rơ ràng đảng và nhà nước Việt Cộng là tập đoàn thái thú phục vụ cho" mẫu quốc" cho Trung Cộng. Nếu trong các cuộc biểu t́nh nầy bị công an đàn áp dă man, th́ người dân có quyền hành động tự vệ để bảo đảm nguyện vọng được giải quyết thỏa đáng; đây không phải là bạo động, nhưng nguồn gốc bạo động xuất phát từ cuộc đàn áp của công an, chẳng lẽ chủ nhà đứng lên đánh lại bọn cướp để bảo vệ tài sản, sinh mạng chính ḿnh, th́ bị kết án là bạo động hay sao?

Một số đảng phái, các nhân, khoa bảng bị ru ngủ bởi" đấu tranh bất bạo động" nên họ áp dụng vào các cuộc biểu t́nh theo kiểu:" Ông Phỏng Đá" của Nguyễn Khuyến, họ cũng có biểu ngữ, nhưng tại các cuộc biểu t́nh do họ tổ chức, thường khuyến cáo những người hô to đả đảo Cộng Sản, họ cho là" làm mất trật tự công cộng" là bạo động, trong khi luật pháp các nước sở tại cho phép. Tức là những kẻ, tổ chức nhân dân đấu tranh bất bạo động để triệt tiêu quyền hành động, phản ứng của dân chúng ngay tại các quốc gia dân chủ. Tổ chức nầy dùng những tấm biểu ngữ có màu rất ư là" ḥa hợp ḥa giải" là nền xanh đậm, chữ trắng, na na như cái bản hiệu đảng Dân Chủ Cuội của Hoàng Minh Chính ở Việt Nam, họ lấy ngày Quốc Hận 30-4 để làm ngày " diễn hành cho tự do"....thường có h́nh thức" bất bạo động" bằng cách xin chữ kư, biết có gởi đi hay không? Và từ hàng chục năm qua, nhiều người đă kư tên, mà không nghe, thấy kết quả.....họ chủ trương, phát động, làm những chuyện" ruồi bu", ru ngủ người Việt hải ngoại từ hàng chục năm qua. Nay cần phải chấm dứt để ngay, nên có những hành động phù hợp trong đấu tranh, mới có thể mang lại kết quả.

Đối với các nước độc tài như Miến Điện, dù các nhà sư, dân chúng có biểu t́nh phản đối bất bạo động, tức là không có vũ khí, giống như các cuộc biểu t́nh của dân chúng, phong trào phản chiến tại các nước tự do.... nhưng cũng bị tập đoàn quân phiệt đàn áp dă man. Những nhà sư, dân Tây Tạng đâu có bạo động, họ đ̣i độc lập, tự do tín ngưỡng...nhưng cũng bị đàn áp và nạn nhân là dân Tây Tạng bị chụp mụ là" bạo động", Đức Đai Lai Đa Ma cũng bị qui chụp là sách động làn sóng bạo động tại Tây Tạng, dù Ngài đang sống lưu vong ở Ấn Độ. Người dân Việt Nam đi biểu t́nh đ̣i đất đai bị cướp, thể hiện ḷng yêu nước qua vụ Hoàng Sa, Trường Sa, phản đối đuốc thế vận Bắc Kinh...v...v.. đều là hành động chánh đáng; mức độ thành công cao nếu tất cả mọi người đều" đồng ḷng cùng đi, hy sinh tiếc ǵ thân sống".

Tháng 5 năm 2008, biến cố 20 năm An Thiên Môn, sự kiện vang dội toàn cầu về sự đàn áp dă man của bạo quyền Trung Cộng đối với sinh viên, dân chúng chỉ đ̣i hỏi dân chủ một cách ôn ḥa; cuộc đấu tranh chưa hành động đúng mức nên bị dẹp tan bởi việc bạo động, dùng xe tăng, vũ khí Hồng Quân Trung Quốc tấn công vào những người biểu t́nh. Nếu hàng triệu người Trung Hoa cùng đứng lên như thời Mao dùng Hồng Vệ Binh, th́ đảng Cộng Sản Trung Quốc đă bị xóa tên từ 1989, đây là bài học mà người dân tại các nước bị Cộng Sản cai trị chớ bị ru ngủ bằng chiêu bài" đấu tranh dân chủ ôn ḥa, bất bạo động" th́ thất bại cầm chắc trong tay, tù đài, trù dập khó tránh khỏi và c̣n lâu mới được sống tự do.

Tại Việt Nam, sau nhiều thập niên cai trị, h́nh như các thế hệ thanh niên đă bị đảng Cộng Sản" thuần hóa" sau khi bị tṛng cái ṿng" kim cô" từ quàng khăn đỏ ở tiểu học, thành đoàn thanh niên Cộng Sản Hồ Chí Minh ở bâc trung và đại học, nên từ đó cũng có lối đấu tranh" bất bạo động" trước những biến cố đau ḷng, sĩ nhục của dân tộc. Từ hơn 2 thập niên, trong nước manh nha những nhà" phản tỉnh", rồi được đánh bóng ồn ào thành" nhà đối kháng" có khi bị bắt để làm" khổ nhục kế" th́ được vài tổ chức c̣ mồi hải ngoại thổi phồng, nâng cấp thành" tù nhân lương tâm"... làm nức ḷng một thời đối với dân chúng trong vài ngoài nước, nay th́" thần tượng phản tỉnh sụp đổ" sau khi nhận ra lối đấu tranh của họ là" phủi dùm bụi dính trên nền cờ đỏ" để đảng Cộng Sản Việt Nam tiếp tục cai trị, lừa đảo thế giới với" có cải thiện về mặt nhân quyền.." cán bộ càng giàu. Từ lúc với:

-Nguyễn Hộ: quan điểm và cuộc sống, nhưng ông ta chưa bao giờ hối hận, phê và tự phê sau ngày 30-4-1975 chủ trương:" Nhà chúng ta ở, vợ chúng ta lấy, con chúng ta bắt làm nô lệ", trái lại ông phản tỉnh để ủng hộ Sáu Dân, tức là Vỏ Văn Kiệt, dọn đường cho người đồng chí cật ruột lên làm thủ tướng.

-Nguyễn Văn Trấn: với" thơ cho mẹ và quốc hội", như tṛ đùa vô duyên" phản tỉnh dỏm"; v́ ông Bảy Trấn là đảng viên thâm nên Cộng Sản, biết rất rơ quốc hội là cơ cấu bù nh́n, mẹ th́ già yếu, như vậy ông" neo đơn" không đúng chỗ, là trớt quớt, đáng lẽ phải:" thư cho tổng bí thư và trung ương đảng" mới họa may có vài kết quả nhỏ bằng" hứa lèo" cho qua chuyện.

Nào là Hoàng Minh Chính tự do thoải mái phản tỉnh chống đảng, xuất ngoại; Lê Hồng Hà, La Văn Liếm ( tên hùng thần công an khét tiếng miền Nam, từng phụ tá cho Phạm Hùng..) trung tướng Trần Độ....tăng cường hàng ngũ lại có thêm những" Á PHẢN TỈNH" gia nhập như Phạm Văn Đồng, Vơ Văn Kiệt, Lê Khả Phiêu...trong tương lai, không chừng có thêm Nông Đức Mạnh, Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Minh Triết....sau khi hốt tiền đầu túi, không c̣n làm lớn nữa, th́ phê b́nh đảng để mách nước... Càng ngày càng có nhiều" nhà tranh đấu ôn ḥa" xuất hiện, ngay cả sinh viên cũng có một số người trẻ, nhằm tranh thủ giới trẻ, con cháu của nạn nhân Cộng Sản ở hải ngoại.

Tức là đảng Cộng Sản dùng liều thuốc ngũ phản tỉnh, chống đảng" vacine" vào dân trong, ngoài nước từ già đến trẻ, không bỏ sót đối tượng nào; đảng Cộng Sản đúng là:" Bạch phiến của nhân loại" chớ chẳng phải như Karl Marx nói:" tôn giáo là thuốc phiện". Từ đó, các nhà dân chủ đảng viên bị phục viên, sinh viên, dân chúng...cũng bày tỏ thái độ trước việc mất Hoàng Sa, Trường Sa, rước đuốc...và bị giải tán cũng trong" t́nh huống ôn ḥa" ngoan ngoản như đàn cừu non được con cừu đầu đàn" dắt cả bầy đi theo tấm bản chỉ đường" của bầy công an" chủ tŕ"; là h́nh thức đấu tranh ôn ḥa, dân chủ, được đảng và nhà nước" hồ hởi phấn khởi nhất trí", khi họ muốn ngưng là phải chấp hành ngay, mới xứng đáng là" công dân chân chính của nước Cộng Ḥa Xă Hội Chủ Nghĩa Việt Nam" tiên tiến trong thế kỷ 21. Hầu hết những cuộc đấu tranh ôn ḥa trong nước đều có lá cờ đỏ sao vàng, khiến người ngoại quốc nh́n vào, lầm tưởng nơi nầy có dân chủ, như nước của họ: dân chúng thường mang lá cờ Hoa Kỳ, Pháp, Úc...biểu t́nh đ̣i hỏi, phản đối chính phủ. Cờ đỏ trong các cuộc biểu t́nh, làm mất chánh nghĩa, không được người Việt hải ngoại đồng t́nh; nhưng đây cũng có thể là một mưu đồ trong kế" thuận thủ thu dương", lợi dụng h́nh ảnh dân oan, phản ứng tập thể để cho các tờ báo hải ngoại quảng cáo, treo dùm cờ máu?. Cờ đỏ, h́nh Hồ Chí Minh...không phải là bùa hộ mạng, nếu bạo quyền thấy không có lợi là đàn áp ngay, đừng lầm như thế mà mang những thứ ấy đi đấu tranh đ̣i dân chủ ôn ḥa là làm lợi cho Cộng Sản trước hết. Từ những cuộc biểu t́nh của dân oan, vụ Hoàng Sa, Trường Sa, rước đuốc....ngoài một số người đi biểu t́nh, sinh viên, th́ các nhà DÂN CHỦ," giờ nầy các ông ở đâu?", nhưng cái lư do rất ư là" duy vật" đưa ra là: các nhà dân chủ, đối kháng, tù nhân lương tâm (được thả) đều bị công an đe dọa, không thể ra khỏi" cơ ngơi", thế là đoàn biểu t́nh không có ai lănh đạo, trở thành hổn tạp, bị giải tán một cách nhẹ nhàng theo" định hướng xă hội chủ nghĩa".

" Trong phản tỉnh ra tài chống đảng.

Ngoài biểu t́nh chẳng thấy tăm hơi"

Các nhà DÂN CHỦ trong nước lúc t́nh h́nh lắng diệu th́ ồn ào lên tiếng, nhưng khi hữu sự, th́ DZỦ CHÂN ngồi nhà, chờ khi xong th́ xuất hiện, tuyên bố chống đảng tiếp, tạo cho đảng bộ mặt dân chủ, tăng thêm uy tín trên chính trường thế giới. Như vậy, lối đấu tranh mà không hành động, đến khi nào mới xóa sạch đảng Cộng Sản bán nước trên quê hương?.

Nên nhớ là bạo quyền Việt Công luôn coi tất cả những cá nhân, tập thể nào phản đối chính sách cai trị tàn ác đều là" phản động", nên tất cả những biểu hiện, HÀNH ĐỘNG dù lớn, nhỏ, đều bị qui chụp" bạo động". Do đó người Việt trong nước, nhất là giới thanh niên, là thành phần nồng cốt, tương lai của đất nước hảy thức tỉnh, sớm thoát khỏi" ṿng kim cô" khăn đỏ, đoàn, đảng, để đứng lên hành động khi sơn hà nguy biến, điển h́nh là việc Trung Cộng rước đuốc tại Thành Phố Hồ Chí Minh; đám thanh niên, Hoa kiều giương cờ đỏ với 5 sao vàng, được lực lượng công an ngụy Hán" cờ đỏ một sao vàng" bảo vệ tối đa như" con ngươi trong tṛng mắt", là mối nhục cho dân tộc, có cảm tưởng thành phố Saigon sẽ c̣n đổi tên lần nữa" thành phố Hồ Cảm Đào" trong tương lai không xa.

Hành Động song hành với công cuộc đấu tranh đ̣i dân chủ, không được coi là bạo động nếu người ta làm đúng, giống như cảnh sát dùng cả súng để bắn với các băng đảng cướp tội phạm để bảo vệ an ninh, trật tự, sinh mạng của dân...th́ không thể là bạo động, mà là hành động bảo vệ an ninh trật tự công cộng, bảo vệ sinh mạng và tài sản cho người dân.

Cho nên cuộc đấu tranh v́ dân chủ, tự do của người dân trong nước không phải làm bạo động, mà là hành động tự vệ chánh đáng để đ̣i lại tự do, cơm áo đă bị bạo quyền tước đoạt từ nhiều thập niên qua và đ̣i được độc lập với ngoại bang Trung Cộng.....người Việt Nam không c̣n chọn lựa nào khác là đứng lên đấu tranh, hành động dũng cảm và nhất là yếu tố đồng ḷng là ch́a khóa quyết định mang đến thành công. Như tại Liên Sô, các nước Đông Âu, người dân hành động đồng ḷng, th́ dù chế độ Cộng Sản có xe tăng, bom nguyên tử, Hồng Quân, công an....cũng không thể tồn tại trước sức mạnh vô địch của nhân dân. Người Việt Nam không bạo động, nhưng chính đảng Cộng Sản qua công cụ đàn áp Công An, là nguyên nhân chính đưa đến những hành động cần thiết để lật đổ chế độ Cộng Sản, đó là tương quan nhân quả, có lửa mới có khói. Khi toàn dân đồng ḷng, th́ chế độ nầy khó tồn tại, hảy cùng nhau đứng lên để làm nên lịch sử. T́nh h́nh tại Việt Nam ngày nay với nhiều rối loạn do đảng và nhà nước gây ra, phát xuất hậu quả từ nhiều thập niên cầm quyền bằng chính sách độc tài, tàn ác:- Tham nhũng tràn lan, công khai-Quản lư kinh tế tồi do quá dốt-Vật giá leo thang, không kiểm soát được nhất là giá gạo, nhu yếu phẩm, nhiên liệu-Bị Trung Cộng đô hộ, mà tập đoàn đảng Cộng Sản Việt Nam là đám Thái Thú thời đại ...trong khi cán bộ sống sung túc như vua chúa, cho con cháu du học...tất cả những điều trên có khả năng đưa đến toàn quốc hành động để dập tan nguồn gốc sinh ra bạo động chính là tập đoàn đảng và nhà nước Việt Cộng.

Bất cứ công cuộc đấu tranh nào cũng phải khó khăn, vất vả, ngay cả người Tây Phương cũng công nhận:" No pain no gain". Nhà ái quốc Nguyễn Thái Học chấp nhận hành động để giải phóng đất nước sớm thoát khỏi gông cùm ngoại bang:" cờ độc lập, hoa tự do được tưới bằng máu", hay linh mục Nguyễn Văn Lư:" tự do dân chủ không ai cho, phải đấu tranh mới có".

Đối với bạo quyền Việt Cộng, tập đoàn gian manh, tham quyền, cố vị, là đảng cướp, nên cần phải hành động để đuổi bọn cướp ra khỏi cơ cấu chính quyền. Trái lại đảng Cộng Sản muốn duy tŕ quyền lănh đạo lâu dài, th́ chính những tổ chức c̣ mồi dân chủ, với chủ trương đấu tranh mà không hành động có tác dụng ngược lại, trở thành vở hài kịch trên sân khấu và các tổ chức đấu tranh cuội đó là những kẻ đồng bọn, tiếp tay, tung hô vạn tuế, đội vương niệm, tṛng vào đảng cướp chiếc áo gấm dân chủ, để đảng cướp được hợp thức hóa, luồn lách, nhận thêm viện trợ, lừa được thêm nhiều người. Sau bao năm bị ru ngủ từ trong đến ngoài nước, nay sơn hà nguy biến, đây là lúc mà tất cả mọi người nên thức tỉnh nếu không muốn nước Việt Nam trở thành một phần lănh thổ của Trung Cộng, như Tây Tạng hiện nay, nhất là thành phần thanh niên trong nước./.

 

6/08. 7/08. 8/08. 9/08. 10/08. 11/08. 12/08