1. Kim Âu

  2. Mapquest

  3. Thời Thế

  4. Chính Nghĩa Là Của Chúng Ta

  5. Nợ Núi Sông

  6. Ta Về Giữa Độ Tàn Thu

  7. Nửa Đêm Nghe Hồn Sử Gọi

  8. Tiếng Nói Công Lư

  9. Vietnamese Commandos

  10. History of Viet Commandos

  11. Compensation Commission

  12. President Unit Citation

  13. Son Tay Raid

  14. Gian Đảng Phở Ḅ

  15. Băng Đảng Việt Tân

  16. Thiên Cổ Tội Nhân

  17. Vàng Rơi Không Tiếc

  18. Câu Chuyện Về Một Đứa Trẻ

  19. Chiến Khu Ma

  20. Đỗ Hùng

  21. Đỗ Văn Phúc

  22. Đinh Lâm Thanh

  23. Nguyễn Mạnh Trinh

  24. Phùng Ngọc Sa

  25. Nguyễn văn Chức

  26. Nam Nhân

  27. Hoàng Đạo Thế Kiệt

  28. Nguyễn Đạt Thịnh

  29. Phạm Thanh Phương

  30. Trương Minh Ḥa

  31. Tân Dân

  32. Trần Thanh

  33. Hoàng Duy Hùng

  34. Dương Như Nguyện

  35. Đinh Thạch Bích

  36. Hoàng Hải Thủy

  37. Trần Kiêm Đoàn

  38. Đỗ Hoàng Gia

  39. Trúc Đông Quân

  40. Nguyễn Mạnh Quang

  41. Nửa Ngày Lao Tù

  42. Đọc "Tôi Phải Sống"

  43. Kiêm Ái

  44. Lăo Móc

  45. Trần Xuân Ninh, Houston

  46. Nguyễn Đ́nh Sài Tố Cáo

  47. Hồng Y Sepe

  48. Liên  Minh Thần Thánh

  49. Quan Niệm Chính Thống

  50. Chủ Nghĩa Dân Tộc Sinh Tồn

  51. Khái Niệm Về Số Trong Dịch

  52. Con Người Vô Dụng

  53. State of Denial

 

 

 

 PHỤNG LỘN VỚI GÀ

 

Trương Minh Ḥa   

 

 

Khi giặc đến, tất cả mọi người dân cùng chống, ngay cả "đàn bà cũng phải đánh", đó là tinh thần bất khuất của một dân tộc với truyền thống chống ngoại xâm kiên cường, nên nước Việt Nam vẫn c̣n tên trên bản đồ thế giới đến ngày nay. Tập đoàn đảng Cộng Sản Việt Nam dù có cùng màu da, tiếng nói, nhưng họ là thứ "thực dân nội địa" hay "tập đoàn thái thú thời đại", là tay sai ngoại bang từ Nga đến Tàu, với bản chất tàn ác, dă man hơn bất cứ giặc ngoại xâm nào trong quá tŕnh lịch sử. Cho nên toàn dân Việt Nam luôn chiến đấu bằng mọi cách để quét sạch bọn ác ôn, ḷng người dạ thú ra khỏi sinh hoạt chính trị, đặt chúng ngoài ṿng pháp luật như những tên tội phạm khủng bố nguy hiểm, để dân chúng có được tự do dân chủ, quyền sống, đất nước được độc lập thật sự. Tại hải ngoại, bọn giặc Cộng t́m mọi cách tấn kích bằng nhiều mũi nhọn chiến lược từ lâu nay: tôn giáo, trí vận, kiều vận, kinh tài vận...và nhất là nghị quyết 36 là lịnh tổng tấn công mà đảng Cộng Sản chỉ đạo cho bọn gián điệp nằm vùng, tay sai đón gió, đánh phá ráo riết, đồng loạt, để sau cùng nhuộm đỏ cộng đồng, lập hệ thống hộ khẩu trá h́nh, kiểm soát dân số nằm ngoài lănh thổ, để rút rỉa, hút hết tiền, như họ thực hiện đối với người dân trong nước. Trong suốt thời gian từ 1975 đến nay, dù thoát khỏi gông cùm kiếm kẹp của Việt Cộng, nhưng hàng triệu nạn nhân Cộng Sản nào sống được yên, thường phải đối phó với kẻ thù từ các đoàn văn công, tu sĩ quốc doanh sang móc túi và vừa triệt hạ lá cờ vàng ba sọc đỏ.... nhất là những tên ác ôn lănh đạo ṃ qua các nước Tây Phương để ăn mày, cầu viện, kiếm hậu thuẫn bằng lợi dụng b́nh phong bang giao, khai thác quyền lợi của các nước quan hệ để t́m thế đứng trên chính trường quốc tế...mục đích tối hậu của bạo quyền là duy tŕ quyền lực lâu dài. Do đó, những tên lănh đạo từ Vơ Văn Kiệt, Phan Văn Khải, Nguyễn Minh Triết, Nông Đức Mạnh, Nguyễn Tấn Dũng....khi đến nơi nào, là nơi ấy người Việt hải ngoại phải dàn chào, khiến chúng phải kinh hoàng khiếp vía, đa số đi bằng cửa sau, được các cơ quan an ninh sở tại bảo vệ chặt chẻ như những tên tội phạm h́nh sự nguy hiểm, đó là cái nhục của những tên tướng cướp và cũng là sự thành công của người Việt hải ngoại trong cuộc chống bọn Việt Cộng bằng lịnh" cấm vận ngoại giao bất thành văn".

Cũng như những lần trước, tên thủ tướng Việt Cộng Nguyễn Tấn Dũng ṃ sang Hoa Kỳ lần nữa để t́m cách cứu văng chế độ trước t́nh h́nh kinh tế bi đát, có khả năng đưa đến bạo loạn, bạo động do dân đứng lên đồng loạt v́ khủng hoảng tiền tệ, nhu yếu phẩm, sự sụp đổ đang là "bóng ma diễn biến ḥa b́nh" trước mắt; bạo quyền Việt Cộng như chuông treo chỉ mành, chỉ cần một luồn gió thổi qua là đứt ngay. Tin Nguyễn Tấn Dũng đến làm nhiều cộng đồng, đồng bào, hội đoàn.... chuẩn vị dàn chào, nên các hội đoàn, tổ chức chính trị hành động cũng không phải là chuyện mới lạ, đây là điều nhiều tổ chức từng ra tuyên cáo mỗi khi có vấn đề liên quan đến vận mệnh đất nước, hay những biến động chính trị trong và ngoài nước. Lần nầy, người Việt hải ngoại cảm thấy mừng và" cực kỳ hồ hởi phấn khởi" là có tới 11 đảng phái chính trị cùng đứng chung vào thành một lực lượng, đúng như câu: "họp quần gây sức mạnh":

"Một đảng làm chẳng nên tṛ.

 Mười một hợp lại, hát ḥ mạnh hơn"

 

Sự hợp nhất nầy được "nhất trí" qua bản Tuyên Bố của các chánh đảng, làm tại hải ngoại ngày 16 tháng 6 năm 2008, có chữ kư và phổ biến trên truyền thông, nh́n qua th́ thấy:

" Rằng hay th́ thật là hay.

 Xem lại mới thấy đắng cay thế nào? "

Các đảng phái lớn, nhỏ, mới cũ được đứng chung danh sách, đáng ghi nhận như:

1-Đại Việt Cách Mạng Đảng, do ông phó chủ tịch Nguyễn Văn Lung, mà ai cũng biết vị lănh đạo đương đại là cựu đại sứ Bùi Diễm, người có thành tích cùng với nhà phản phé Hoàng Minh Chính hợp đại hội dân chủ trước đây, cũng gây nhiều tranh cải...lần nầy không thấy cựu đại sứ xuất hiện, thật là thiếu sót, hay là ông đang có công tác đặc biệt, hoặc ngại xuất hiện gây bất lợi cho công cuộc ra quân "đoàn kết, đoàn kết, đại đoàn kết" thế nầy, th́ mức độ:" thành công, thành công, đại thành công" cũng có thể lắm cơ! ( có đăng trong TinParis.net)

2- Đại Việt Quốc Dân Đảng, do ông chủ tịch Phan Văn Song ( Mục Sư giả, tiến sĩ giả cùng phe với bá Nguyễn tôn Hoàn: nội tuyến CS  có đăng trong TinParis.net).

 3- Đảng Dân Chủ Nhân Dân, đảng mới ra đời không lâu, do ông Đổ Thành Công là phát ngôn viên, được biết sau vụ ông nầy bị Việt Cộng bắt tại Việt Nam nhân chuyến về công tác.

4- Đảng Tân Đại Việt với chủ tịch Nguyễn Ngọc Sẳng, trong nầy có Lê Tấn Trạng (nội tuyến  Cộng Sản, có đang trên Tinparis.net) , Nguyễn Tấn Trí... nghe đâu cũng đi theo đàn Vịt Tiềm, làm nội ứng trong tổ chức? (có đăng trong TinParis.net)

5- Đảng Thăng Tiến Việt Nam, do ông Nguyễn Ngọc Hùng đại diện.

6- Đảng V́ Dân, với đại diện Nguyễn Công Bằng.

7- Liên Minh Dân Chủ Việt Nam do chủ tịch là bác sĩ Nguyễn Quốc Nam, người từng chen vào "hội thảo với Nguyễn Tấn Dũng trước đây ở Paris, chưa làm ǵ được và bị đuổi ra ngoài. (có đăng trên TinParis.net)

8- Nghị Hội Toàn Quốc Người Việt Tại Hoa kỳ với chủ tịch Nguyễn Ngọc Bích, người cũng đă từng vào tận hang hùm để dự tiệc trong lần thủ tướng Phan Văn Khải đến thủ đô Washington D.C ngày 21/6/2005 tại khách sạn Mayflowers.

9- Tổ chức Phục Hưng Việt Nam với đại diện là ông Trần Quốc Bảo.

10-Việt Nam Canh Tân Cách Mạng Đảng, do chủ tịch Đổ Hoàng Điềm, một tổ chức thoái thân của Mặt Trận Hoàng Cơ Minh, danh xưng cũng mới xuất hiện không lâu trong sinh hoạt đảng phái "đa nguyên" ở hải ngoại. Chủ trương chào mừng ngày "đại thắng mùa xuân" cùng chia vinh quang với Văn Tiến Dũng và đoàn bộ đội "nối C̣ng tay lớn", nên mới có chuyện "liên hoan" là" diễn hành cho tự do" khi toàn dân đau buồn ngày quốc hận 30-4.

11- Việt Nam Quốc Dân Đảng với ông Trần Tử Thành, chủ tịch Hội Đồng Điều Hợp Các Cơ Sở V.N.Q.D. Đ tại hải ngoại.

   Tất cả 11 đảng phái chính trị, mới, cũ, cùng nhau soạn thảo ra tuyên cáo, đồng kư tên với 5 điểm, nội dung "vẫn như cũ" và cũng không có ǵ mới lại, khỏi cần ra tuyên cáo, ai cũng biết t́nh h́nh tại Việt Nam là thế ấy: Chính Phủ Việt Nam do thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, hay bất cứ tên tướng cướp nào, giữ những chức vụ" đầu lănh" như chủ tịch nhà nước, tổng bí thư... đều là "KHÔNG NGƯỜI LÁI", tức là những chức đó là do đảng Cộng Sản "tự biên tự diễn" đặt ra, dân nào bầu cho mấy thằng ăn cướp, thất học, lưu manh, gian ác, tham tàn... lên để lănh đạo đất nước. Ngay cả cái gọi là "đại biểu quốc hội" cũng" là thứ bù nh́n: "đảng lái, dân bị bắt phải bầu", cũng là thứ: "Quốc Hội Không Người Lái". Trong khi tại các nước dân chủ, tổng thống, tủ tướng, quốc hội.... đều được dân bầu ra, đó là những chức vụ:" có người lái" để phục quyền lợi của cử tri. Việc Trung Cộng ngang nhiên chiếm hai quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa là điều đă xảy ra từ thời Hồ Chí Minh, chỉ thị cho đàn em Phạm Văn Đồng kư kết dâng cho Trung Cộng. Nạn lạm phát th́ ai cũng biết là do những tên lănh đạo quá dốt, thiếu sáng kiến, mà chính tên Phạm Văn Đồng lúc c̣n ọ ẹ đă than ràng:" Dốt nát, cộng với tích cực, đâm ra phá hoại"....

   Với những lư do "vũ như cẫn" nên trên, bản tuyên bố có thái độ cũng "vẫn như cũ" là:

- Ủng hộ các hoạt động "ÔN H̉A BẤT BẠO ĐỘNG CÁC CÁC THÀNH PHẦN DÂN CHÚNG TẠI VN", đă là các thành phần th́ phải bao gồm: công, nông, thanh niên, trí thức, văn nghệ sĩ, nhà báo....v...v... nếu có thêm công an, bộ đội phản tỉnh thiệt t́nh (chứ không phản tỉnh giả), dám đứng lên th́ càng tốt, Việt Cộng mau tan tành. Ai cũng biết đấu tranh phải đ̣i tự do, công lư, chống đàn áp do bất đồng chánh kiến...chống tham nhũng, đ̣i tự do tôn giáo; chẳng lẽ đấu tranh để giành quyền lực, tiếp tục đè đầu cỡi cổ dân, hay" chia ghế với Việt Cộng" hay sao?. Nếu có th́ cũng đâu có ai ủng hộ... Điều tuyên cáo nầy đă được rất nhiều nhà" đấu tranh ôn ḥa, bất bạo động..." trong nước, là thứ gộc, cán bộ Cộng Sản thâm niên như trung tướng Trần Độ, viện trưởng viện nghiên cứu Marx Lenin Hoàng Minh Chính, đại tá công an Lê Hồng Hà, nhà báo dân chủ pḥng lạnh Nguyễn Khắc Toàn, Nguyễn Hộ, Nguyễn Văn Trấn...và ngay cả những thủ tướng về hưu như Phạm Văn Đồng, Vơ Văn Kiệt....cựu tổng bí thư Lê Khải Phiêu...cũng "ôn ḥa bất bạo động" phê b́nh đảng lúc "phục viên", nhưng lúc tại chức th́ có ai dại ǵ "phản tỉnh" hay chống đảng mà mất nhiều quyền lợi.  CHỐNG ĐẢNG chứ không phải CHỐNG CỘNG, xin đừng lầm lẫn hai từ ngữ nầy mà lọt vào quỷ kế của kẻ gian, c̣ mồi và cả Việt Cộng nữa. Chống Cộng với tổng thể, tức là chống lại chủ nghĩa Cộng Sản do Marx Lenin đưa ra và trong đó có cả tư tưởng lănh tụ địa phương như Hồ Chí Minh, Mao Trạch Đông và đảng cầm quyền... c̣n chống đảng là chống lại đảng cầm quyền đương thời để người khác lên áp dụng chủ nghĩa Cộng Sản đúng theo giáo điều hơn; hay nói khác đi, phe bị mất quyền chống đảng để lên cầm quyền, nếu đi theo, ủng hộ những kẻ chống đảng th́ vô t́nh ủng hộ một phe Cộng Sản nầy đánh lại phe khác, hóa ra" mèo lại hoàn mèo"; đó là lư do mà một số nhà phản tỉnh cứ hô hào chống đảng, nhưng vẫn coi Hồ Chí Minh là yêu nước, thời kỳ theo đảng cướp Việt Cộng là" làm cách mạng" và họ tự hào là" nhà cách mạng lăo thành"..

 

   Đối với đảng Cộng Sản ngoan cố, gian manh, đánh chúng dập đầu, bể trán...mà vẫn chưa thắng được, huống chi áp dụng theo lối bất bạo động, ôn ḥa như thánh Gandhy ở Ấn Độ, th́ biết đến bao giờ mới có dân chủ? Tại các nước dân chủ, h́nh thức ĐỐI LẬP là lư tưởng để giám sát chính quyền thi hành chính sách" kinh bang tế thế"; nhưng tại các nước Độc Tài, Cộng Sản th́ không bao giờ có đối lập, nếu có cũng chỉ là" đối lập cuội", c̣ mồi, đương nhiên là có lợi cho nhà cầm quyền. Tại Việt Nam cũng thế, chỉ có" CHỐNG CỘNG" chớ nào có đối lập hay Chống đảng; bài học ở miền Bắc sau 1954, Hồ Chí Minh cũng tung ra hai đảng đối lập là: Dân Chủ với ông Nguyễn Xiễn (đảng nầy cũng được Hoàng Minh Chính đối lập lần nữa, với chức tổng thư kư, thế mà cũng có người tin), đảng Xă Hội với chủ tịch Nghiêm Xuân Yên. Hai đảng đối lập nầy, tuy hai mà một, như cương lỉnh của đảng Dân Chủ có đoạn ghi:" đảng Dân Chủ Việt Nam tuyệt đối trung thành với chủ nghĩa Marx Lenin...". do đó, đối lập, đấu tranh ôn ḥa, bất bạo động...là MƠ MỘNG, như câu nói của Pascal:" chánh án mà không có Hiến Binh, chỉ là anh chàng mơ mộng mà thôi". Trong cuộc đấu tranh giành lại tự do, cơm áo cho dân tộc Việt Nam, cần phải tận dụng" SỨC MẠNH VÔ ĐỊCH CỦA QUẦN CHÚNG ĐANG CÓ SẴN", dựa vào t́nh h́nh suy sụp kinh tế như ngày nay, biến sức mạnh ấy thành "HÀNH ĐỘNG THIẾT THỰC" qua những cuộc biểu t́nh đồng loạt, huy động hàng trăm, kẻ cả triệu người, với quyết tâm, th́ mới mong đuổi bọn cướp ra khỏi chính quyền; c̣n cứ thương lượng, đàm phán, ôn ḥa, bất bạo động.... đối với kẻ gian manh như Việt Cộng, th́ biết đến bao giờ mới thành công? Trong quá khứ, những cuộc thương thuyết mang tính cách quốc tế như hiệp định Geneve, paris...thế mà vẫn bị Việt Cộng lật lọng, huống chí vài nhà" đối kháng" hoặc" nhóm nầy, tổ chức nọ"....cứ đấu tranh ôn ḥa, đối lập, đối mặt, đối đầu, đối đít, đối háng, đối mông, đối đít....chưa kể đến những tay c̣ mồi, được đảng tung ra trong diện" đối lập theo định hướng xă hội chủ nghĩa", thỉnh thoảng giả vờ bắt giam theo Khổ Nhục Kế, biến thành "tù nhân lương lẹo", nhưng được các tổ chức c̣ mồi, đón gió nâng cấp thành" tù nhân lương tâm". Đó là sự bết tắt của cái gọi là" đấu tranh ôn ḥa, bất bạo động", chỉ là lối mộng mơ, thôi" bỏ qua đi tám!"

 

"Nước mất nhà tan, hồn chửa tỉnh.

Sơn hà nguy biến, hảy c̣n say".

 

-Tin tưởng có tự do mới phát triển đất nước, có bầu cử tự do...th́ dư, không cần phải dùng" mệnh đề nầy" để làm cho phần tuyên cáo lượn thượm, nhất là tới 11 đảng hợp lại soạn thảo ra viết ra như vậy, coi như chưa" nhất trí", chẳng lẽ 11 đảng như vậy mà không có ai soạn ra bản tuyên cáo ra hồn, nên khi tung ra quần...chúng là nhiều người cảm thấy" bức xức" ǵ đó?

 

   Như vậy, đọc bản văn được tất cả 11 bộ óc tinh hoa, tinh túy của 11 đảng phái hợp lại như câu:" tam nhân đồng hành, tất hữu ngả sư", th́ phải là" chất lượng cao lắm". Nhưng cương lỉnh chính trị hầu hết là thật hay, tuyên cáo cũng phải nổ hơn hỏa tiển, đại pháo...mà những thứ nổ lớn mà không có miễn, là coi như" trớt quớt" như vậy th́:" cương lỉnh như nói giởn, tuyên cáo như nói chơi", giống như h́nh thức phê, tự phê của các cán bộ có gốc bự trong đảng Cộng Sản, khi làm sai, bị phê b́nh và là tự kiểm, rồi được thăng chức, nên mới có cầu tục ngữ:" phê b́nh như nói láo, báo cáo như nói chơi". 

    Một điều đáng lưu ư là trong số bầy phụng hoàng gồm các đảng phái kỳ cựu, có uy tín, th́ có vài đảng phái mới sinh sau đẻ muộn, lại gây nhiều nghi ngại, như đảng Việt Tân (Canh Tân Cách Mạng Đảng), thoát thai từ Mặt Trận Hoàng Cơ Minh, nay chia hai, kẻ đúng hướng, người "chệch hướng" hay đi lộn ṣng, đúng ṣng.... Được biết, Mặt Trận Hoàng Cơ Minh đă mất hết sự tín nhiệm của quần chúng ngay tại hải ngoại là cái nôi sinh ra nó, ngay cả những người quốc gia, chống Cộng và những thành viên cũ cũng chạy dài sau khi biết đây là tổ chức kháng chiến dỏm với mục đích thu tiền cho bè nhóm, chống Cộng lập lờ, khi th́ ḥa hợp ḥa giải, khó lường. Tổ chức nầy bị quần...chúng khinh thường, nên mới đặt cho nhiều hỗn danh như: Mặt Trận Bán Phở, Mặt Trợn, Mặt Trận Phở Ḅ, đảng Vịt Tiềm, Đảng Việt Nam Canh Chua Cá Kho Tộ....có thể nói là tổ chức nầy sanh sanh đẻ muộn mà được quần chúng "thân thương" đặt cho nhiều tên, mang tính cách quần chúng, v́ quần...chúng phản ứng là có vấn đề. Trong khi đó các tổ chức như Việt Nam Quốc Dân Đảng, Đại Việt... đâu có ai đặt tên, v́ dân chúng c̣n kính trọng. Đảng Vịt Tiềm hay Mặt Trợn là tổ chức thật nhuyễn như con bạch tuộc, có ṿi tùa ra khắp nơi, ăn bám vào các hội đoàn và từ đó khuynh đảo. Đây là nguyên tắc" lấy thiểu số khống chế đa số" như Hồ Chí Minh từng áp dụng thời Việt Minh. Mặt Trận đẻ ra nhiều tổ chức ngoại vi trước đây như: Liên Minh Việt Nam Tự Do, Hội Chuyên Gia Việt Nam...dù là ngoại vi, nhưng quần...chúng cũng biết mà đặt tên là: Lưỡi Mèo Tái Dấm, Chả Gị Việt Nam. T́nh h́nh càng bất lợi khi Vịt T́m bị quần chúng tẩy chay, nên ṿi bạch tuộc cùng tḥ và biến hóa khôn lường trong Đảng Thăng Tiến, Đảng V́ Dân...dù chưa rơ ràng, nhưng cũng coi là "cá mè một lứa". 

   Người lương thiện thường ngán đứng chung với những thành phần nổi danh "đầu trộm đuôi cướp", dù không phải bất lương, nhưng dể bị hiểu lầm. Gái nhà lành mà chụp h́nh chung với đám gái "bốn làng" th́ dù là trinh trắng nhưng cũng bị nghi ngờ, dị nghị là cùng nghề "bốn trang" với nhau. Do đó, dù là chống giặc, cũng nên thận trọng khi đứng chung với các tổ chức với thành tích đáng nghi ngờ, mang nhiều tai tiếng, làm mất đi ư nghĩa và sự ủng hộ cũng quần chúng. Trong danh sách 11 đảng phái chống Nguyễn Tấn Dũng, những cánh Phượng Hoàng thanh cao đứng "chen vài sát cánh" cùng vài con "chim se sẻ", khiến người ta nh́n vào mà lầm "phượng hoàng với chim sẻ là một". Đây là một kinh nghiệm để sau nầy các đảng phái chính trị có uy tín, truyền thống, từng được dân chúng tín nhiệm, nếu không cẩn thận, th́ "đốn củi ba năm rụi một giờ", là đắc tội với những người sáng lập đảng, chưa kể đến tổ quốc, đồng bào.

   Dân tộc Việt Nam với quá tŕnh chống ngoại xâm qua hàng ngàn năm lịch sử, v́ ḷng yêu nước, chớ đâu có cái vụ:" yêu nước gắng liền với xă hội chủ nghĩa". Cho nên, việc chống Cộng cũng đâu cần đảng Vịt Tiềm hay các tổ chức ngoại vi, có mợ th́ chợ cũng đông; hảy tưởng tượng một người ḿnh dính đầy dầu nhớt, chất dơ...mà ôm nhiều người ăn mặc sạch sẻ với veston, cà vạt, cảm giác như thế nào?. Đồng ư là "đoàn kết là sống, chia rẻ là chết", nhưng đoàn kết kiểu nầy th́ hóa ra là "đoàn kết chết chùm", các chánh đảng uy tín chưa thấy Việt Cộng thua ra sao, nhưng trước mắt là bị mất uy tín khi đứng chung với các đảng phái mang nhiều tai tiếng. Mong rằng các tổ chức, đảng phái nên thận trọng trong việc liên kết, bài học Mặt Trận Việt Minh c̣n đó, Hồ Chí Minh lợi dụng chiêu bài "đoàn kết" để khuynh đảo tổ chức, trèo lên chức chủ tịch, mời Pháp trở lại cai trị qua hiệp ước sơ bộ Fontainbleau ngày 4-6-1946; sự "đoàn kết" nầy khiến cho tổ chức quốc gia "đếch c̣n", bị nhuộm đỏ, và Hồ cũng ra tuyên cáo: "không có ǵ quí hơn độc lập, tự do.." ngày 2 thánh 9 năm 1945 tại quảng Trường Ba Đ́nh...

(Người viết bài nầy rất kính trọng các tổ chức, đảng phái quốc gia, với thành tâm thiện ư, nhằm đưa ư kiến đóng góp để không bị lọt vào quỹ đạo của kẻ xấu, làm hại đến uy tín của tổ chức. Đảng phái sống c̣n là nhờ quần chúng ủng hộ, nên bất cứ đảng phái nào bị quần chúng "dị ứng" nghi ngờ, th́ đừng nên đoàn kết, nhất là không nên đứng chung để chống Cộng, nay ngay cả những sinh hoạt cộng đồng...tay họ đă nhúm chàm, bắt tay với ḿnh là làm dơ tay thôi. Kính mong các vị trưởng thượng thông cảm cho bài phân tích nầy, thành thật xin lổi nếu có ǵ xúc phạm)
6/08. 7/08. 8/08. 9/08. 10/08. 11/08. 12/08