MINH THỊ
Chính Nghĩa là nơi tập hợp tất cả những nhân sinh quan, chính trị quan, thế giới quan, các lĩnh vực học thuật khác nhau từ nhiều nguồn khác biệt với mục đích cung cấp thông tin đáp ứng yêu cầu tham khảo, điều nghiên, nâng cao kiến thức của Người Việt Quốc Gia. Nội dung các bài viết được đăng tải không nhất thiết phản ánh quan điểm của chúng tôi.
Email: kimau48@yahoo.com or kimau48@gmail.com. Cell: 404-593-4036. Facebook: Kim Âu
Ư tưởng rằng Hoa Kỳ là duy nhất đạo đức có thể an ủi được người Mỹ. Quá xấu! V́ không đúng với sự thật.
Trong hai thế kỷ qua, người Mỹ nổi tiếng đă mô tả Hoa Kỳ như là một " đế chế của tự do ", một " thành phố sáng trên đồi ", các " hy vọng lớn nhất cuối cùng của Trái đất ", các "lănh đạo của thế giới tự do", và " quốc gia không thể thiếu ." Những tropes lâu dài giải thích lư do tại sao tất cả các ứng cử viên tổng thống cảm thấy muốn cho paeans nghi thức vĩ đại của nước Mỹ và tại sao Tổng thống Mỹ Barack Obama hạ cánh trong nước nóng - Gần đây nhất, từ Mitt Romney - cho rằng trong khi ông tin rằng trong "ngoại lệ Mỹ," nó cũng không khác từ "ngoại lệ của Anh," "ngoại lệ Hy Lạp," hay thương hiệu nào khác của đất nước yêu nước ngực đập th́nh thịch.
Hầu hết các báo cáo của "ngoại lệ Mỹ" cho rằng giá trị của Mỹ, hệ thống chính trị và lịch sử là duy nhất và xứng đáng với sự ngưỡng mộ phổ quát. Họ cũng hàm ư rằng Hoa Kỳ đang cả định mệnh và được đóng một vai tṛ riêng biệt và tích cực trên sân khấu thế giới.
Điều duy nhất sai với bức chân dung tự chúc mừng này về vai tṛ toàn cầu của Mỹ chủ yếu là một huyền thoại. Mặc dù Hoa Kỳ sở hữu những phẩm chất độc đáo nào đó - từ mức cao của tôn giáo đến một nền văn hóa chính trị mà quyền tự do cá nhân - những hành vi của chính sách đối ngoại đă được xác định chủ yếu bởi sức mạnh tương đối của nó và bởi tính chất cạnh tranh vốn chính trị quốc tế. Bằng cách tập trung vào những phẩm chất được cho là đặc biệt, người Mỹ mù tự cách mà họ có rất nhiều giống như mọi người khác. đức tin không bị thách thức này trong ngoại lệ Mỹ làm cho nó khó khăn hơn cho người Mỹ để hiểu tại sao những người khác ít nhiệt t́nh về sự thống trị của Mỹ, thường được báo động bởi chính sách của Mỹ, và thường xuyên bị kích thích bởi những ǵ họ cho là đạo đức giả của Mỹ, cho dù chủ đề là sở hữu vũ khí hạt nhân, phù hợp với luật pháp quốc tế, hoặc xu hướng của Mỹ lên án hành vi của những người khác trong khi bỏ qua những thiếu sót của riêng ḿnh. Trớ trêu thay, chính sách đối ngoại của Mỹ có lẽ sẽ hiệu quả hơn nếu người Mỹ ít thuyết phục về đức tính độc đáo của riêng ḿnh và ít mong muốn tuyên bố chúng.Những ǵ chúng ta cần, trong ngắn hạn, là một đánh giá thực tế hơn và quan trọng của nhân vật thật và sự đóng góp của Mỹ. Trên tinh thần đó, tôi đưa ra ở đây là Top 5 thần thoại về American biệt lệ.
Huyền thoại 1
Có điều
ǵ đó vượt
trội
về
American biệt
lệ.
Bất cứ khi nào các nhà lănh đạo Mỹ tham khảo các trách nhiệm "độc đáo" của Hoa Kỳ, họ đang nói rằng nó là khác nhau từ các nước khác và rằng những khác biệt này đ̣i hỏi họ phải đảm nhận gánh nặng đặc biệt.
Tuy nhiên, không có ǵ bất thường về khai báo cao cả như thế là; thực sự, những người làm cho họ được bước vào con đường ṃn. Hầu hết các cường quốc đă coi ḿnh vượt trội hơn đối thủ của ḿnh và tin rằng họ đă tiến một số tốt hơn khi họ áp đặt sở thích của ḿnh vào người khác. Anh nghĩ rằng họ đă mang "gánh nặng của người da trắng", trong khi thực dân Pháp gọi civilisatrice nhiệm vụ la để biện minh cho đế chế của ḿnh . Bồ Đào Nha, mà hoạt động của triều đ́nh hầu như không phân biệt, tin rằng nó đă thúc đẩy một số civilizadora missăo . Thậm chí nhiều người trong số các quan chức của Liên Xô trước đây thực sự tin rằng họ đă dẫn đầu thế giới hướng tới một xă hội không tưởng xă hội chủ nghĩa bất chấp nhiều sự tàn ác mà chế độ cộng sản gây ra. Tất nhiên, Hoa Kỳ có cho đến nay là tuyên bố tốt hơn để đức hơn Stalin hay người kế nhiệm ông, nhưng Obama đă đúng để nhắc nhở chúng ta rằng tất cả các nước giải chất đặc biệt của riêng ḿnh.
V́ vậy, khi Mỹ tuyên bố họ là đặc biệt và không thể thiếu được, họ chỉ đơn giản là các quốc gia mới nhất để hát một bài hát cũ quen thuộc. Trong số các quyền lớn, nghĩ bạn đặc biệt là các chỉ tiêu, không phải là ngoại lệ.
Lầm tưởng 2
Hoa Kỳ cư
xử
tốt
hơn
quốc
khác Do.
Tờ khai c̣n lại củngoại lệ Mỹ trên niềm tin rằng Hoa Kỳ là một quốc gia duy nhất có đạo đức, một trong đó yêu ḥa b́nh, nuôi dưỡng sự tự do, tôn trọng nhân quyền, và bao trùm các quy tắc của pháp luật. Mỹ muốn nghĩ rằng đất nước của họ cư xử tốt hơn nhiều so với các quốc gia khác làm, và chắc chắn là tốt hơn so với các cường quốc khác.
Nếu chỉ có nó là sự thật. Hoa Kỳ có thể không có được như tàn bạo như các quốc gia tồi tệ nhất trong lịch sử thế giới, nhưng một cái nh́n vô tư xét các hồ sơ lịch sử điền viên hầu hết các yêu về ưu đạo đức của Mỹ.
Để bắt đầu, Hoa Kỳ đă là một trong những cường quốc bành trướng nhất trong lịch sử hiện đại. Nó bắt đầu như là 13 thuộc địa nhỏ bám vào Đông Seaboard, nhưng cuối cùng mở rộng trên khắp Bắc Mỹ, thu giữ Texas, Arizona, New Mexico và California từ Mexico năm 1846. Trên đường đi, nó loại bỏ hầu hết các cư dân bản địa và hạn chế những người sống sót để đặt nghèo khó. Vào giữa thế kỷ 19, nó đă đẩy Anh ra khỏi vùng Pacific Northwest và củng cố quyền bá chủ của nó trên bán cầu Tây.
Hoa Kỳ đă chiến đấu rất nhiều cuộc chiến tranh kể từ đó - bắt đầu từ một vài trong số họ - và tiến hành chiến tranh của nó hầu như không được một mô h́nh của sự kiềm chế. Các 1899-1902 chinh phục của Philippines giết chết khoảng 200.000 đến 400.000 người Philippines, hầu hết là thường dân, và Hoa Kỳ và các đồng minh của nó đă không ngần ngại gửi một số 305.000 người Đức và 330.000 thường dân Nhật Bản thông qua vụ đánh bom máy bay trong Thế chiến II, chủ yếu là thông qua ư các chiến dịch chống lại các thành phố của đối phương. Không có thắc mắc tướng Curtis LeMay, người chỉ đạo chiến dịch ném bom chống lại Nhật Bản, nói với một phụ tá, "Nếu Mỹ thua trong cuộc chiến, chúng ta sẽ bị truy tố là tội phạm chiến tranh." Mỹ giảm hơn 6 triệu tấn bom trong chiến tranh Đông Dương, bao gồm cả tấn bom napalm và chất làm rụng lá gây chết người như chất độc da cam, và nó chịu trách nhiệm trực tiếp đối với cái chết của nhiều trong số gần 1 triệu dân thường đă chết trong cuộc chiến tranh đó.
Gần đây hơn, các Contra Mỹ hậu thuẫn chiến tranh ở Nicaragua giết chết khoảng 30.000 người Nicaragua, một tỷ lệ phần trăm dân số của họ tương đương với 2 triệu người Mỹ đă chết. Mỹ hành động quân sự đă dẫn trực tiếp hoặc gián tiếp đến cái chết của 250.000 người Hồi giáo trong ba thập kỷ qua (và đó là một ước tính thấp, không kể các trường hợp tử vong do các biện pháp trừng phạt đối với Iraq vào những năm 1990), trong đó có hơn 100.000 người chết sau cuộc xâm lược và chiếm đóng Iraq vào năm 2003. bay không người lái của Mỹ và lực lượng đặc biệt sẽ khủng bố sau khi bị nghi ngờ trong ít nhất năm nước ta hiện nay và đă giết chết một số không rơ của thường dân vô tội trong quá tŕnh này. Một số các hành động có thể là cần thiết để làm cho người Mỹ thịnh vượng và an toàn hơn. Nhưng trong khi người Mỹ chắc chắn sẽ coi hành vi đó là không thể bảo vệ nếu một số nước ngoài đă làm cho chúng tôi, hầu như bất kỳ chính trị gia Mỹ đă đặt câu hỏi những chính sách này. Thay vào đó, người Mỹ vẫn tự hỏi, "Tại sao họ lại ghét chúng tôi?"
Hoa Kỳ nói một tṛ chơi tốt về nhân quyền và luật pháp quốc tế, nhưng nó đă từ chối kư hầu hết các công ước nhân quyền, không phải là một bên trong Ṭa án h́nh sự quốc tế, và đă được tất cả các quá sẵn sàng để gây thiện cảm với nhà độc tài - nhớ người bạn của chúng tôi Hosni Mubarak? - Với thành tích nhân quyền kém cỏi. Nếu đó là không đủ, việc lạm dụng tại nhà tù Abu Ghraib và sự tin cậy của chính quyền George W. Bush trấn nước, rendition phi thường, và giam giữ pḥng ngừa nên bắt niềm tin của Mỹ rằng nó luôn hoạt động trong một thời trang cao về mặt đạo đức. quyết định của ông Obama để giữ được nhiều của những chính sách này cho thấy họ không phải là một thác loạn tạm thời.
Hoa Kỳ không bao giờ chinh phục một đế quốc rộng lớn ở nước ngoài hoặc khiến hàng triệu người chết thông qua sai lầm ngớ ngẩn độc tài như Đại nhảy vọt của Trung Quốc hoặc tập thể buộc của Stalin. Và trao quyền rộng lớn tại xử lư của nó cho nhiều thế kỷ qua, Washington có thể chắc chắn đă làm tồi tệ hơn nhiều. Nhưng kỷ lục là rơ ràng: các nhà lănh đạo Hoa Kỳ đă thực hiện những ǵ họ nghĩ rằng họ đă phải làm ǵ khi phải đối mặt với nguy hiểm bên ngoài, và họ quan tâm rất ít đến các nguyên tắc đạo đức trên đường đi. Ư tưởng rằng Hoa Kỳ là duy nhất đạo đức có thể được an ủi khi người Mỹ; quá xấu đó là không đúng sự thật.
Lầm tưởng 3
thành công của
Mỹ
là Do Genius đặc
biệt
của
nó.
Hoa Kỳ đă đạt được thành công đáng ghi nhận, và người Mỹ có xu hướng miêu tả sự gia tăng của họ quyền lực trên thế giới như là một kết quả trực tiếp của tầm nh́n xa chính trị của các nhà lập quốc, các nhân đức của Hiến pháp Hoa Kỳ, ưu tiên đặt vào tự do cá nhân, và sự sáng tạo và công việc vững chắc của người dân Mỹ. Trong câu chuyện này, Hoa Kỳ hưởng một vị trí toàn cầu đặc biệt hôm nay bởi v́ đó phâm chất tốt, đặc biệt tiền định .
Có nhiều hơn một hạt chân lư cho phiên bản này của lịch sử nước Mỹ. Nó không phải là một tai nạn mà người nhập cư đến Mỹ lũ lượt t́m kiếm các cơ hội kinh tế, và "tan chảy nồi" huyền thoại tạo điều kiện cho sự đồng hoá của từng làn sóng người Mỹ mới. thành tựu khoa học và công nghệ của Mỹ là hoàn toàn xứng đáng được khen ngợi và nợ cái ǵ đó để sự cởi mở và sức sống của trật tự chính trị Mỹ.
Nhưng thành công quá khứ của Mỹ là do nhiều may mắn tốt như những nhân đức riêng Hoa Kỳ. Các quốc gia mới là may mắn rằng châu lục này đă hào phóng ưu đăi với nguồn tài nguyên thiên nhiên và đi qua bởi các con sông thông thuyền. Thật may mắn là đă được thành lập cho đến nay từ các cường quốc khác và thậm chí may mắn rằng các cư dân bản địa đă được ít tiên tiến và rất dễ bị bệnh châu Âu. Mỹ đă may mắn rằng các cường quốc châu Âu đang có chiến tranh với nhiều lịch sử ban đầu của nền cộng ḥa, mà rất nhiều tạo điều kiện mở rộng của nó trên khắp lục địa, và tính ưu việt của nó trên toàn cầu được đảm bảo sau khi các cường quốc khác đă chiến đấu hai tàn phá cuộc chiến tranh thế giới. Tài khoản này của sự gia tăng của Mỹ không phủ nhận rằng Hoa Kỳ đă làm nhiều điều phải, nhưng nó cũng thừa nhận rằng vị trí hiện tại của Mỹ nợ nhiều đến sự may mắn như với bất kỳ thiên tài đặc biệt hoặc "vận mệnh hiển nhiên."
Lầm tưởng 4
Hoa Kỳ là trách Hầu
hết
các tốt
trong thế
giới.
Người Mỹ thích hiến cho tín dụng cho phát triển quốc tế tích cực. Tổng thống Bill Clinton cho rằng Hoa Kỳ là "không thể thiếu để rèn các mối quan hệ chính trị ổn định", và cuối Đại học Harvard khoa học chính trị Samuel P. Huntington nghĩ tính ưu việt của Mỹ là trung tâm "cho tương lai của tự do, dân chủ, nền kinh tế mở, và trật tự quốc tế trên thế giới." Nhà báo Michael Hirsh đă đi xa hơn nữa, viết trong cuốn sách của ông At War Với bản thân chúng ta rằng vai tṛ toàn cầu của Mỹ là " món quà lớn nhất thế giới đă nhận được trong nhiều, nhiều thế kỷ, có thể tất cả các ghi chép lịch sử." Công tŕnh học thuật như Tony Smith Sứ mệnh của Mỹ và G. John Ikenberry của Tự do Leviathan nhấn mạnh sự đóng góp của Mỹ đến sự lan truyền của dân chủ và xúc tiến thương mại của một trật tự thế giới được cho là tự do. Với tất cả các-fives cao các nhà lănh đạo Mỹ đă cho ḿnh, đó là hầu như không đáng ngạc nhiên là hầu hết người Mỹ nh́n thấy đất nước của họ như là một lực lượng rất tích cực trong các vấn đề thế giới.
Một lần nữa, có cái ǵ đó để luận vấn đề này, chỉ là không đủ để làm cho nó hoàn toàn chính xác. Hoa Kỳ đă có những đóng góp không thể phủ nhận đối với ḥa b́nh và ổn định trên thế giới trong thế kỷ qua, bao gồm cả kế hoạch Marshall, việc tạo ra và quản lư hệ thống Bretton Woods, hỗ trợ tu từ của nó đối với các nguyên tắc cốt lơi của dân chủ và nhân quyền, và chủ yếu của nó ổn định sự hiện diện quân sự ở châu Âu và Viễn Đông. Nhưng niềm tin rằng tất cả những điều tốt đẹp chảy từ sự khôn ngoan của Washington đă nói quá sự đóng góp của Mỹ bởi một biên độ rộng.
Để bắt đầu, mặc dù người Mỹ xem Saving Private Ryan hay Patton có thể kết luận rằng Hoa Kỳ đóng vai tṛ trung tâm trong việc khắc phục Đức Quốc xă, hầu hết các chiến đấu là ở Đông Âu và gánh nặng chính của việc đánh bại cỗ máy chiến tranh của Hitler được sinh ra bởi Liên Xô. Tương tự như vậy, mặc dù kế hoạch Marshall và NATO đă đóng vai tṛ quan trọng trong sự thành công sau Thế chiến II của châu Âu, châu Âu xứng đáng tín dụng ít nhất là nhiều để xây dựng lại nền kinh tế, xây dựng một liên minh kinh tế và chính trị tiểu thuyết, và đi xa hơn bốn thế kỷ của sự đối đầu đôi khi cay đắng. Người Mỹ cũng có xu hướng nghĩ rằng họ đă giành được chiến tranh lạnh tất cả của ḿnh, một cái nh́n mà bỏ qua sự đóng góp của các đối thủ chống Liên Xô khác và bất đồng chính kiến can đảm có sức đề kháng với chế độ cộng sản là "cách mạng nhung" của năm 1989.
Hơn nữa, như Godfrey Hodgson mới đây lưu ư trong cuốn sách thông cảm nhưng rơ ràng đôi mắt của ḿnh, The Myth của American biệt lệ , sự lây lan của các lư tưởng tự do là một hiện tượng toàn cầu với gốc rễ trong sự giác ngộ, và triết gia châu Âu và các nhà lănh đạo chính trị đă nhiều để thúc đẩy các lư tưởng dân chủ . Tương tự như vậy, việc băi bỏ chế độ nô lệ và những nỗ lực dài để cải thiện t́nh trạng của phụ nữ nợ nhiều hơn để Anh và các nước dân chủ khác hơn là Hoa Kỳ, nơi mà tiến bộ trong cả hai khu vực kéo nhiều nước khác. Hoa Kỳ cũng không thể khẳng định vai tṛ lănh đạo toàn cầu hiện nay về quyền đồng tính, tư pháp h́nh sự, hoặc b́nh đẳng kinh tế - Châu Âu đă bị những khu vực được bảo hiểm.
Cuối cùng, bất kỳ kế toán trung thực của một nửa thế kỷ qua phải thừa nhận những nhược điểm của tính ưu việt của Mỹ. Hoa Kỳ đă được nhà sản xuất chính của các loại khí nhà kính đối với hầu hết các hàng trăm năm qua và do đó một nguyên nhân chủ yếu của những thay đổi bất lợi đang làm thay đổi môi trường toàn cầu. Hoa Kỳ đứng về phía sai trái của cuộc đấu tranh lâu dài chống phân biệt chủng tộc ở Nam Phi và được hỗ trợ nhiều chế độ độc tài không lành mạnh - bao gồm cả Saddam Hussein - khi lợi ích chiến lược ngắn hạn quyết. Mỹ có thể được minh tự hào về vai tṛ của họ trong việc tạo ra và bảo vệ Israel và trong cuộc chiến chống toàn cầu chống Do Thái, nhưng chính sách một mặt của nó cũng có statelessness Palestine kéo dài và duy tŕ nghề tàn bạo của Israel.
Tóm lại: người Mỹ mất tín dụng quá nhiều cho sự tiến bộ toàn cầu và chấp nhận quá ít đổ lỗi cho các khu vực nơi mà chính sách của Mỹ trên thực tế đă bị phản tác dụng. Mỹ bị mù đến các điểm yếu của họ, và theo những cách mà có hậu quả thực tế. Hăy nhớ khi Lầu Năm Góc hoạch định nghĩ quân đội Mỹ sẽ được chào đón tại Baghdad với hoa và diễu hành? Họ chủ yếu là có game RPG và IED thay thế.
Lầm tưởng 5
Thiên Chúa ở phía của
chúng ta.
Một thành phần quan trọng của ngoại lệ Mỹ là niềm tin tưởng rằng Hoa Kỳ có một sứ mệnh thần thánh để đưa phần c̣n lại của thế giới. Ronald Reagan nói với khán giả rằng " một số kế hoạch của Thiên Chúa " đă đặt Mỹ ở đây, và một khi dẫn lời Đức Giáo Hoàng Piô XII nói, "Into the tay Kỳ Thiên Chúa đă đặt số phận của một con người bị ảnh hưởng." Bush cung cấp một cái nh́n tương tự vào năm 2004, nói rằng, "Chúng tôi có một sự kêu gọi từ bên ngoài các ngôi sao để đứng cho tự do." Ư tưởng này cũng được bày tỏ, mặc dù ít cao thượng, trong quip cáo buộc Otto von Bismarck rằng "Thiên Chúa có một quan pḥng đặc biệt dành cho kẻ ngu, say rượu, và Hoa Kỳ."
Tự tin là một thứ hàng hóa có giá trị cho bất cứ nước nào. Nhưng khi một quốc gia bắt đầu nghĩ nó thuộc về thiên mệnh và trở nên tự thuyết phục rằng nó không thể thất bại hoặc bị dẫn đi lạc lối bởi bọn vô lại hoặc incompetents, sau đó thực tế là khả năng cung cấp một lời quở trách nhanh chóng. Cổ Athens, Napoleon Pháp, đế quốc Nhật Bản, và vô số các nước khác đă qua đời v́ loại ngạo mạn này , và gần như luôn luôn có kết quả thảm khốc.
Mặc dù có nhiều thành công của nước Mỹ, đất nước là khó tránh khỏi thất bại, điên rồ, và sai lầm boneheaded. Nếu bạn có bất kỳ nghi ngờ về điều đó, chỉ cần suy nghĩ về làm thế nào một thập kỷ của việc cắt giảm thiếu khôn ngoan thuế, hai cuộc chiến tranh tốn kém và không thành công, và một cuộc khủng hoảng tài chính chủ yếu do sự tham lam và tham nhũng đă quản lư để lăng phí các vị trí đặc quyền Mỹ thưởng thức tại cuối của thế kỷ 20. Thay v́ giả định rằng Thiên Chúa là bên phía họ, có lẽ người Mỹ nên chú ư đến lời khuyên của Abraham Lincoln rằng mối quan tâm lớn nhất của chúng ta là "cho dù chúng tôi đều đứng về phía Thiên Chúa."
Với những thách thức nhiều người Mỹ đang phải đối mặt, từ t́nh trạng thất nghiệp dai dẳng vào gánh nặng của cuộn xuống hai cuộc chiến tranh chết người, nó không ngạc nhiên khi họ t́m thấy những ư tưởng của ngoại lệ riêng của họ an ủi - và rằng các nhà lănh đạo chính trị tham vọng của họ đă được công bố nó với tăng nhiệt t́nh. ḷng yêu nước như vậy có lợi ích của nó, nhưng không phải khi nó dẫn đến một sự hiểu lầm cơ bản về vai tṛ của Mỹ trên thế giới. Đây chính là cách mà quyết định sai lầm được thực hiện.
Mỹ có những phẩm chất đặc biệt của riêng ḿnh, như tất cả các nước làm, nhưng nó vẫn là một nhà nước nhúng trong một hệ thống cạnh tranh toàn cầu. Nó là xa mạnh mẽ hơn và phong phú hơn so với hầu hết, vị trí địa chính trị của nó là khá thuận lợi. Những lợi thế này cho Hoa Kỳ một phạm vi rộng lớn hơn của sự lựa chọn trong hành vi của ḿnh trong vấn đề đối ngoại, nhưng họ không đảm bảo rằng sự lựa chọn của nó sẽ là những người tốt. Thay v́ là một nhà nước độc đáo mà hành vi là hoàn toàn khác so với các cường quốc khác, Hoa Kỳ đă hành xử giống như tất cả các phần c̣n lại, theo đuổi lợi ích riêng tư của nó đầu tiên và quan trọng nhất, t́m cách cải thiện vị trí tương đối của nó theo thời gian, và dành tương đối ít máu hoặc kho báu để theo đuổi những ư tưởng hoàn toàn duy tâm.
Tuy nhiên, giống như các cường quốc trong quá khứ, nó đă thuyết phục rằng bản thân nó khác và tốt hơn, so với những đế quốc quá khứ khác. Chính trị quốc tế là một môn thể thao tiếp xúc, thậm chí cả quốc gia hùng mạnh phải thỏa hiệp nguyên tắc chính trị của họ v́ lợi ích của an ninh và thịnh vượng. Chủ nghĩa dân tộc cũng là một lực lượng mạnh mẽ, và nó chắc chắn làm nổi bật đức tính của đất nước và là vỏ bọc đường cho những khía cạnh ít mặn mà của nó. Nhưng nếu người Mỹ muốn được thực sự đặc biệt, họ có thể bắt đầu bằng cách xem toàn bộ ư tưởng về "ngoại lệ Mỹ" với một con mắt nhiều hoài nghi hơn.
The Myth of American Exceptionalism
The idea that the United States is uniquely virtuous may be comforting to Americans. Too bad it's not true.
BY STEPHEN M. WALTOCTOBER 11, 2011facebooktwittergoogle-plusredditLinkedIn email
The Myth of American Exceptionalism
Over the last two centuries, prominent Americans have described the United States as an "empire of liberty," a "shining city on a hill," the "last best hope of Earth," the "leader of the free world," and the "indispensable nation." These enduring tropes explain why all presidential candidates feel compelled to offer ritualistic paeans to America’s greatness and why President Barack Obama landed in hot water — most recently, from Mitt Romney — for saying that while he believed in "American exceptionalism," it was no different from "British exceptionalism," "Greek exceptionalism," or any other country’s brand of patriotic chest-thumping.
Most statements of "American exceptionalism" presume that America’s values, political system, and history are unique and worthy of universal admiration. They also imply that the United States is both destined and entitled to play a distinct and positive role on the world stage.
The only thing wrong with this self-congratulatory portrait of America’s global role is that it is mostly a myth. Although the United States possesses certain unique qualities — from high levels of religiosity to a political culture that privileges individual freedom — the conduct of U.S. foreign policy has been determined primarily by its relative power and by the inherently competitive nature of international politics. By focusing on their supposedly exceptional qualities, Americans blind themselves to the ways that they are a lot like everyone else.
This unchallenged faith in American exceptionalism makes it harder for Americans to understand why others are less enthusiastic about U.S. dominance, often alarmed by U.S. policies, and frequently irritated by what they see as U.S. hypocrisy, whether the subject is possession of nuclear weapons, conformity with international law, or America’s tendency to condemn the conduct of others while ignoring its own failings. Ironically, U.S. foreign policy would probably be more effective if Americans were less convinced of their own unique virtues and less eager to proclaim them.
What we need, in short, is a more realistic and critical assessment of America’s true character and contributions. In that spirit, I offer here the Top 5 Myths about American Exceptionalism.
Myth 1
There Is Something Exceptional About American Exceptionalism.
Whenever American leaders refer to the "unique" responsibilities of the United States, they are saying that it is different from other powers and that these differences require them to take on special burdens.
Yet there is nothing unusual about such lofty declarations; indeed, those who make them are treading a well-worn path. Most great powers have considered themselves superior to their rivals and have believed that they were advancing some greater good when they imposed their preferences on others. The British thought they were bearing the "white man’s burden," while French colonialists invoked la mission civilisatrice to justify their empire. Portugal, whose imperial activities were hardly distinguished, believed it was promoting a certain missăo civilizadora. Even many of the officials of the former Soviet Union genuinely believed they were leading the world toward a socialist utopia despite the many cruelties that communist rule inflicted. Of course, the United States has by far the better claim to virtue than Stalin or his successors, but Obama was right to remind us that all countries prize their own particular qualities.
So when Americans proclaim they are exceptional and indispensable, they are simply the latest nation to sing a familiar old song. Among great powers, thinking you’re special is the norm, not the exception.
Myth 2
The United States Behaves Better Than Other Nations Do.
Declarations of American exceptionalism rest on the belief that the United States is a uniquely virtuous nation, one that loves peace, nurtures liberty, respects human rights, and embraces the rule of law. Americans like to think their country behaves much better than other states do, and certainly better than other great powers.
If only it were true. The United States may not have been as brutal as the worst states in world history, but a dispassionate look at the historical record belies most claims about America’s moral superiority.
For starters, the United States has been one of the most expansionist powers in modern history. It began as 13 small colonies clinging to the Eastern Seaboard, but eventually expanded across North America, seizing Texas, Arizona, New Mexico, and California from Mexico in 1846. Along the way, it eliminated most of the native population and confined the survivors to impoverished reservations. By the mid-19th century, it had pushed Britain out of the Pacific Northwest and consolidated its hegemony over the Western Hemisphere.
The United States has fought numerous wars since then — starting several of them — and its wartime conduct has hardly been a model of restraint. The 1899-1902 conquest of the Philippines killed some 200,000 to 400,000 Filipinos, most of them civilians, and the United States and its allies did not hesitate to dispatch some 305,000 German and 330,000 Japanese civilians through aerial bombing during World War II, mostly through deliberate campaigns against enemy cities. No wonder Gen. Curtis LeMay, who directed the bombing campaign against Japan, told an aide, "If the U.S. lost the war, we would be prosecuted as war criminals." The United States dropped more than 6 million tons of bombs during the Indochina war, including tons of napalm and lethal defoliants like Agent Orange, and it is directly responsible for the deaths of many of the roughly 1 million civilians who died in that war.
More recently, the U.S.-backed Contra war in Nicaragua killed some 30,000 Nicaraguans, a percentage of their population equivalent to 2 million dead Americans. U.S. military action has led directly or indirectly to the deaths of 250,000 Muslims over the past three decades (and that’s a low-end estimate, not counting the deaths resulting from the sanctions against Iraq in the 1990s), including the more than 100,000 people who died following the invasion and occupation of Iraq in 2003. U.S. drones and Special Forces are going after suspected terrorists in at least five countries at present and have killed an unknown number of innocent civilians in the process. Some of these actions may have been necessary to make Americans more prosperous and secure. But while Americans would undoubtedly regard such acts as indefensible if some foreign country were doing them to us, hardly any U.S. politicians have questioned these policies. Instead, Americans still wonder, "Why do they hate us?"
The United States talks a good game on human rights and international law, but it has refused to sign most human rights treaties, is not a party to the International Criminal Court, and has been all too willing to cozy up to dictators — remember our friend Hosni Mubarak? — with abysmal human rights records. If that were not enough, the abuses at Abu Ghraib and the George W. Bush administration’s reliance on waterboarding, extraordinary rendition, and preventive detention should shake America’s belief that it consistently acts in a morally superior fashion. Obama’s decision to retain many of these policies suggests they were not a temporary aberration.
The United States never conquered a vast overseas empire or caused millions to die through tyrannical blunders like China’s Great Leap Forward or Stalin’s forced collectivization. And given the vast power at its disposal for much of the past century, Washington could certainly have done much worse. But the record is clear: U.S. leaders have done what they thought they had to do when confronted by external dangers, and they paid scant attention to moral principles along the way. The idea that the United States is uniquely virtuous may be comforting to Americans; too bad it’s not true.
Myth 3
America’s Success Is Due to Its Special Genius.
The United States has enjoyed remarkable success, and Americans tend to portray their rise to world power as a direct result of the political foresight of the Founding Fathers, the virtues of the U.S. Constitution, the priority placed on individual liberty, and the creativity and hard work of the American people. In this narrative, the United States enjoys an exceptional global position today because it is, well, exceptional.
There is more than a grain of truth to this version of American history. It’s not an accident that immigrants came to America in droves in search of economic opportunity, and the "melting pot" myth facilitated the assimilation of each wave of new Americans. America’s scientific and technological achievements are fully deserving of praise and owe something to the openness and vitality of the American political order.
But America’s past success is due as much to good luck as to any uniquely American virtues. The new nation was lucky that the continent was lavishly endowed with natural resources and traversed by navigable rivers. It was lucky to have been founded far from the other great powers and even luckier that the native population was less advanced and highly susceptible to European diseases. Americans were fortunate that the European great powers were at war for much of the republic’s early history, which greatly facilitated its expansion across the continent, and its global primacy was ensured after the other great powers fought two devastating world wars. This account of America’s rise does not deny that the United States did many things right, but it also acknowledges that America’s present position owes as much to good fortune as to any special genius or "manifest destiny."
Myth 4
The United States Is Responsible for Most of the Good in the World.
Americans are fond of giving themselves credit for positive international developments. President Bill Clinton believed the United States was "indispensable to the forging of stable political relations," and the late Harvard University political scientist Samuel P. Huntington thought U.S. primacy was central "to the future of freedom, democracy, open economies, and international order in the world." Journalist Michael Hirsh has gone even further, writing in his book At War With Ourselves that America’s global role is "the greatest gift the world has received in many, many centuries, possibly all of recorded history." Scholarly works such as Tony Smith’s America’s Mission and G. John Ikenberry’s Liberal Leviathan emphasize America’s contribution to the spread of democracy and its promotion of a supposedly liberal world order. Given all the high-fives American leaders have given themselves, it is hardly surprising that most Americans see their country as an overwhelmingly positive force in world affairs.
Once again, there is something to this line of argument, just not enough to make it entirely accurate. The United States has made undeniable contributions to peace and stability in the world over the past century, including the Marshall Plan, the creation and management of the Bretton Woods system, its rhetorical support for the core principles of democracy and human rights, and its mostly stabilizing military presence in Europe and the Far East. But the belief that all good things flow from Washington’s wisdom overstates the U.S. contribution by a wide margin.
For starters, though Americans watching Saving Private Ryan or Patton may conclude that the United States played the central role in vanquishing Nazi Germany, most of the fighting was in Eastern Europe and the main burden of defeating Hitler’s war machine was borne by the Soviet Union. Similarly, though the Marshall Plan and NATO played important roles in Europe’s post-World War II success, Europeans deserve at least as much credit for rebuilding their economies, constructing a novel economic and political union, and moving beyond four centuries of sometimes bitter rivalry. Americans also tend to think they won the Cold War all by themselves, a view that ignores the contributions of other anti-Soviet adversaries and the courageous dissidents whose resistance to communist rule produced the "velvet revolutions" of 1989.
Moreover, as Godfrey Hodgson recently noted in his sympathetic but clear-eyed book, The Myth of American Exceptionalism, the spread of liberal ideals is a global phenomenon with roots in the Enlightenment, and European philosophers and political leaders did much to advance the democratic ideal. Similarly, the abolition of slavery and the long effort to improve the status of women owe more to Britain and other democracies than to the United States, where progress in both areas trailed many other countries. Nor can the United States claim a global leadership role today on gay rights, criminal justice, or economic equality — Europe’s got those areas covered.
Finally, any honest accounting of the past half-century must acknowledge the downside of American primacy. The United States has been the major producer of greenhouse gases for most of the last hundred years and thus a principal cause of the adverse changes that are altering the global environment. The United States stood on the wrong side of the long struggle against apartheid in South Africa and backed plenty of unsavory dictatorships — including Saddam Hussein’s — when short-term strategic interests dictated. Americans may be justly proud of their role in creating and defending Israel and in combating global anti-Semitism, but its one-sided policies have also prolonged Palestinian statelessness and sustained Israel’s brutal occupation.
Bottom line: Americans take too much credit for global progress and accept too little blame for areas where U.S. policy has in fact been counterproductive. Americans are blind to their weak spots, and in ways that have real-world consequences. Remember when Pentagon planners thought U.S. troops would be greeted in Baghdad with flowers and parades? They mostly got RPGs and IEDs instead.
Myth 5
God Is on Our Side.
A crucial component of American exceptionalism is the belief that the United States has a divinely ordained mission to lead the rest of the world. Ronald Reagan told audiences that there was "some divine plan" that had placed America here, and once quoted Pope Pius XII saying, "Into the hands of America God has placed the destinies of an afflicted mankind." Bush offered a similar view in 2004, saying, "We have a calling from beyond the stars to stand for freedom." The same idea was expressed, albeit less nobly, in Otto von Bismarck’s alleged quip that "God has a special providence for fools, drunks, and the United States."
Confidence is a valuable commodity for any country. But when a nation starts to think it enjoys the mandate of heaven and becomes convinced that it cannot fail or be led astray by scoundrels or incompetents, then reality is likely to deliver a swift rebuke. Ancient Athens, Napoleonic France, imperial Japan, and countless other countries have succumbed to this sort of hubris, and nearly always with catastrophic results.
Despite America’s many successes, the country is hardly immune from setbacks, follies, and boneheaded blunders. If you have any doubts about that, just reflect on how a decade of ill-advised tax cuts, two costly and unsuccessful wars, and a financial meltdown driven mostly by greed and corruption have managed to squander the privileged position the United States enjoyed at the end of the 20th century. Instead of assuming that God is on their side, perhaps Americans should heed Abraham Lincoln’s admonition that our greatest concern should be "whether we are on God’s side."
Given the many challenges Americans now face, from persistent unemployment to the burden of winding down two deadly wars, it’s unsurprising that they find the idea of their own exceptionalism comforting — and that their aspiring political leaders have been proclaiming it with increasing fervor. Such patriotism has its benefits, but not when it leads to a basic misunderstanding of America’s role in the world. This is exactly how bad decisions get made.
America has its own special qualities, as all countries do, but it is still a state embedded in a competitive global system. It is far stronger and richer than most, and its geopolitical position is remarkably favorable. These advantages give the United States a wider range of choice in its conduct of foreign affairs, but they don’t ensure that its choices will be good ones. Far from being a unique state whose behavior is radically different from that of other great powers, the United States has behaved like all the rest, pursuing its own self-interest first and foremost, seeking to improve its relative position over time, and devoting relatively little blood or treasure to purely idealistic pursuits. Yet, just like past great powers, it has convinced itself that it is different, and better, than everyone else.
International politics is a contact sport, and even powerful states must compromise their political principles for the sake of security and prosperity. Nationalism is also a powerful force, and it inevitably highlights the country’s virtues and sugarcoats its less savory aspects. But if Americans want to be truly exceptional, they might start by viewing the whole idea of "American exceptionalism" with a much more skeptical eye.
Vietnamese commandos : hearing before the Select Committee on Intelligence of the United States Senate, One Hundred Fourth Congress, second session ...
Wednesday, June 19, 1996
CLIP RELEASED JULY 21/2015
https://www.youtube.com/watch?list=PLEr4wlBhmZ8qYiZf7TfA6sNE8qjhOHDR6&v=6il0C0UU8Qg
US SENATE APPROVED VIETNAMESE COMMANDOS COMPENSATION BILL
http://www.c-span.org/video/?73094-1/senate-session&start=15807
BẮT ĐẦU TỪ PHÚT 4:22:12 - 4:52:10 (13.20 - 13.50)
Liên lạc trang chủ
E Mail: kimau48@yahoo.com, kimau48@gmail.com
Cell: 404-593-4036
Những người lính một thời bị lăng quên: Viết Lại Lịch Sử
Viết Lại Lịch Sử Video
Secret Army Secret War Video
Đứng Đầu Ngọn Gió Video
Con Người Bất Khuất Video
Dấu Chân Biệt Kích Video
Kiểm Lại Hồ Sơ Biệt Kích Video
The Secret war against Hanoi Richard H. Shultz Jr.
Binh Thư Yếu Lược Trần Quốc Tuấn
Wall Street and the Bolshevik Revolution Antony C. Sutton
Wall Street and the Rise of Hitler Antony C. Sutton
None Dare Call It Conspiracy Gary Allen
Confessions of an Economic Hit Man John Perkins
The World Order Eustace Mullin
Chính Đề Việt Nam Tùng Phong (dịch)
OSS vào Việt Nam 1945 Dixee R. Bartholomew - Feis
Nguồn Gốc Dân Tộc Việt Nam B́nh Nguyên Lộc
The World Order Eustace Mullin
Why Vietnam? Archimedes L. A. Patti
Đại Hội Toàn Quân? Phùng Ngọc Sa
Silenced! The Unsolved Murders of Immigrant Journalists in the USA. Juan Gonzales
Society of Professional Journalists: Code of Ethics download
Liên lạc trang chủ
E Mail: kimau48@yahoo.com, kimau48@gmail.com
Cell: 404-593-4036
Mặt Trận Lừa Đảo Kháng Chiến Cuội Đảng Phái Gian Trương Minh Ḥa
Trùm Mafia Việt Nam Bị Quỷ Sứ Áp Tải Vào Hỏa Ngục Việt Thường
Mặt Trận Lừa Đảo Kháng Chiến Cuội Đảng Phái Gian Trương Minh Ḥa
Khi Những "Chính Khứa Nhà Quàn" Dọn Đường Về Nước Ứng Cử Nguyễn Thiếu Nhẫn
Bonjour Viet Nam - người đi - người ở- người về Nguyễn Mạnh Trinh
Suy Nghĩ về sự quyên góp cho những hội từ thiện ở VN Quốc Huy
Hăy Chấm Dứt Các Chương Tŕnh VHNT Vinh Danh Cộng Sản Và Đồng Bọn Người tổ chức thường
C̣n Một Lối Thoát : Ḷn Trôn - Tâm Đăng
Hội Nhập Văn Học Nguyễn Mạnh Trinh
Chính Nghĩa Là Của Chúng Ta Kim Âu
Chính Khứa Nhà Quàn Kim Âu
Không Dùng Chữ Của Việt Cộng Trần Thanh
Sự Thật Về Hoàng Minh Chính Việt Thường
Những Tṛ Bịp Của Việt Gian Cộng Sản Trần Thanh
Tại Sao VT Chống Little Saigon Châu Lan Nguyễn Thị Linh
Kư Sinh Trùng : Trịnh Công Sơn BB&Liêm
Chuyện Văn Cùng Sách Vở Nguyễn Mạnh Trinh
Một Chủ Nhật Khác Nguyễn Mạnh Trinh
TCS:Linh Hồn Lấp Lửng Việt Hải
Ngàn Năm Bia Miệng Duyên Lăng Hà Tiến Nhất
Lại Một Tṛ Lưu Manh Nữa Của Bùi Tín Trần Thanh
Chu Tât Tiến: Nhiệt T́nh+Ngu Dốt= Chống Người Quốc Gia Nam Nhân
Vài Nhận Xét Về Trung Tâm Băng Nhạc Asia Trần Thanh
Chiến Lược Đồng Hóa Lê Hùng Bruxelles
Hồ Hữu Tường Nguyễn Mạnh Trinh
Màu Tím Hoa Sim Nguyễn Mạnh Trinh
Người Bị Treo Bút Trong Chế Độ Đỏ Nguyễn Mạnh Trinh
Chữ Chưa Thâm Thuư Trương Minh Ḥa
Im Lặng Của Biển Cả Trần Văn Tích
Kịch Lói Của Băng Đảng Phở Ḅ Việt Tân Trương Minh Ḥa
Không Thể Có Hai Ngọn Cờ Tại Hải Ngọai Đào Văn B́nh
Xin Đừng Nhập Nhằng Về Hai Lá Cờ Đỗ Văn Phúc
Cá Mè Một Lứa Kim Âu
Đối Thoại Với Ông Hiếu Kim Âu
Loá Rắn Độc Kim Âu
Những Tṛ Hí Lộng (456) Kim Âu
Quyền Tự Do Báo Chí : Ông Nguyễn Kinh Luân Dạy Dỗ Tuyết Mai:
Đoàn Kết Hay Đoạn Kết (454) Kim Âu
Bao Giờ Người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản Mới Đủ Dũng Khí Để Sống Tự Do Kim Âu
Hiểm Họa Trước Mắt Kim Âu
Đôi Ḍng Nhận Định Kim Âu
Màn Kịch Vụng Về
Việt Tân Hành Hung & Hăm Dọa Nhà Báo Phạm Thanh Phương, Úc Châu.
Những nhà tù bí mật của CIA và chính sách tra khảo tù nhân của Hoa Kỳ
Chính sách ngoại giao hụt hẫng của Hoa Kỳ trong ḷ lửa Trung Đông
Liệu cuộc chiến tại Iraq giúp bảo vệ được an ninh tại nội địa Hoa Kỳ?
Valse Andy Wong . Viennese Valse . DrDance . Danptner . Dispatch
The Beatles. French Music . Nhạc Pháp . Dalida . Jaune. Ngọc Lan. Thanh Lan. Elvis Phương. Best English1
Bee Gees . Rolling Stones . Animals . Shadow . Ventures. Dancing Music. 2015
Tặng Kim Âu
Chính khí hạo nhiên! Tổ Quốc t́nh.
Nghĩa trung can đảm, cái thiên thanh.
Văn phong thảo phạt, quần hùng phục.
Sơn đỉnh vân phi, vạn lư tŕnh.
Thảo Đường Cư Sĩ.
US Senator John McCain , Kim Âu Hà văn Sơn
NT Kiên , UCV Bob Barr, Kim Âu Hà văn Sơn
NT Kiên , Kim Âu Hà văn Sơn, Ross Perot Cố Vấn An Ninh Đặc Biệt của TT Reagan và NT Sám
Federation of Anerican Scientist
Học Viện Ngoại Giao
Người Việt Seatle