CHÍNH NGHĨA

 

   

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Sau hội nghị lần thứ 12 Ban Chấp Hành Trung Ương Đảng Cộng Sản khóa IX bế mạc, t́nh h́nh nội bộ đảng CSVN theo dư luận trong nước, đặc biệt là hàng ngũ lănh đạo cấp địa phương đều đánh giá “mỗi ngày một xấu đi.”

Sở dĩ có hiện tượng đó v́ ngay cả Ban Chấp Hành Trung Ương (do Bộ Chính Trị chỉ định) thông thường th́ ngoan ngoăn thi hành mệnh lệnh ít khi dám căi lại; nhưng hiện nay th́ t́nh h́nh đă trái ngược, thậm chí quá tŕ trệ, v́ thế Phan Văn Khải đă than: “trên bảo dưới không nghe”. Hệầ thống Đảng do đó không c̣n có kỷ cương như trước. Bằng chứng rơ rệt là chưa đến ngày Đại Hội Đảng mà đă có hàng chục kiến nghị, ư kiến của các nhân vật nổi tiếng trong đảng ở khắp nơi tới tấp yêu cầu, lưu ư Bộ Chính Trị không được tự đặt ḿnh cao hơn Ban Chấp Hành Trung Ương, không được “Bịt kín” (bưng bít), “bóp chết”, tức là ém nhẹm tin tức, nghĩa là các vụ việc xảy tỉ như vụ án T2 và T4 đều phải được giải quyết ṣng phẳng và công khai. Nói chung, các cấp bộ đảng h́nh như đă xem Bộ chính trị không c̣n có ki lô nào. Lư do: V́ Ban Chấp Hành Trung Ương Đảng có 150 người, trong đó gồm 15 Ủy viên Bộ Chính Trị th́ mọi người đều lo hối mại quyền thế và tham nhũng tối đa, nên không một ai “huỡn” để lo việc thanh lư các vấn nạn của đất nước.

Trước đây, từ đầu thế kỷ thứ XX, nhà triết học Pháp, ông Jean Jacques Rousseau từng nói “Quyền lực tuyệt đối dẫn đến tham nhũng tuyệt đối”. Hiện nay, tại Việt Nam tất cả quyền hành đều nằm gọn vào trong tay Ban Chấp Hành Trung Ương Đảng CS gồm có 150 tên chia nhau nắm giữ; thế th́ thử hỏi tại sao tránh được nạn tham nhũng.

Chế độ CSVN đang gặp khó khăn, bị “tứ bề thọ địch”: Trong nước, th́ bị chia rẽ trầm trọng do nạn bè cánh tranh chấp quyền bính để kiếm ăn khiến nội bộ mâu thuẫn cấu xé lẫn nhau; bên ngoài, do Hà Nội v́ vi phạm trầm trọng các vấn đề Nhân Quyền, Nhân Đạo và Tôn Giáo nên bị quốc tế phản đối, đặc biệt là Khối Liên Âu và Hoa Kỳ lên án. T́nh h́nh chung như thế, thử hỏi CSVN đâu đủÔ khả năng đối phó để đưa đất nước đi lên. Riêng việc bang giao với các “đối tượng” mà CSVN nghĩ là có thể dựa hơi như các nước láng giềng Trung Cộng; hoặc Hoa Kỳ, một siêu cường nhờ đó có thể phát triển kinh tế nhưng cả hai th́ lại gặp quá nhiều nhiêu khê phức tạp, t́nh trạng đó làm cho các tên đầu sỏ Hà Nội điên đầu. Thử lướt qua hiện t́nh bang giao để xem Hà Nội phải đối phó thế nào với 2 cường quốc dưới đây:

- Trung Cộng: Tuy dựa trên tinh thần chung của Bộ Chính Trị đề ra là”lấy đại cuộc làm trọng, thông cảm và nhân nhượng lẩn nhau, công bằng hợp lư, hiệp thương hữư nghị..”. Nhưng quái ác thay mấy đồng chí Tàu đỏ của Hà Nội ở Trung-Nam-Hải th́ mỗi tên đều mang trong người 2 đặc tính, một là tính Xă Hội Chủ Nghĩa; hai là mộng Tham Vọng Bành Trướng; lư do đó cho đến cuối năm 2005 này, quan hệ giữa Trung Cộng và CSVN chỉ phát triển theo một chiều hướng bất lợi: Việt Nam càng ngày càng bị Trung Cộng chi phối cả hai mặt Kinh Tế lẫn Chính trị.

- Hoa Kỳ: kẻ cựu thù “Đế Quốc Mỹ” và CSVN tưởng chừng như “không đội trời chung”. Nhưng sau khi đă có quan hệ b́nh thường (11-7-1995); và sau 10 năm đặt quan hệ ngoại giao (1995-2005), đặc biệt khi Thủ tướng VC Phan Văn Khải thăm viếng Hoa Kỳ vào tháng 6-05 th́ t́nh h́nh có phần thay đổi, bang giao hai nước đă được nâng lên một tầm cao mới. Tuy thế nhưng dưới mắt các nhà quan sát quốc tế, hai bên chỉ “lợi dụng” nhau: CSVN muốn dựa vào Mỹ để phát triển kinh tế; trong khi đó Mỹ lại muốn biến CSVN thành đồng minh chiến lược trong cuộc tranh chấp quyền lực với Trung Cộng tại Châu Á-Thái B́nh Dương. ƯÔ đồ đó đă được che lấp bằng những mỹ từ ngoại giao khéo léo, tỉ như “những vấn đề mà hai bên cùng có lợi”. Cái kẹt của Hà Nội là muốn “ăn xổi” để rút nhanh đoạt gọn, rồi trở mặt, nhưng phía Hoa Kỳ lại chơi tṛ “diễn biến ḥa b́nh”, cứ tuần tự như tiến. Mặc dầu Ông Michael W. Marine, Đại sứ Hoa Kỳ tại VN đă dùng nhiều lời lẽ tốt đẹp không những đểợ “bôi son trát phấn” chế độ bạo quyền, mà c̣n t́m cách vớt vát thể diện có lợi cho nhà cầm quyền Cộng Sản Hà Nội. Tuy Đại sứ Mỹ tại Hà Nội phải lo “lăng xăng” ngược xuôi chống đỡ giúp Hà Nội, nhưng phía Washington th́ ngược lại, họ vẫn cứ ỡm ờ, đặt điều kiệt tiên quyết để rồi từ đó quay ngược hướng, cũng v́ thế, Hà Nội chẳng những không được vào WTO trong năm 2005 mà tên tuổi cũng không được xóa khỏi “Sổ Đoạn Trường”: Việt Nam vẫn tiếp tục bị ghi là một “Quốc Gia Đáng Quan Tâm” (CPC:Country particular concerned).

Trước thất bại triền miên và mọi mặt; CSVN cố bám vào Khối Người Việt Hải Ngoại hy vọng vớt vát giúp chế độ tồn tại. Nhưng khốn thay, với bản chất lưu manh cố hữu, CSVN chỉ thích “chơi cha”, muốn nắm đầu hải ngoại để phục vụ chế độ, t́m mọi cách khống chế Khối người Việt Tị Nạn. Rủi cho chúng, tất cả chiêu bài trong đó có Nghị Quyết 36, cũng như các nhân vật được xem là tin tưởng và đắc ư mà Hà Nội đưa ra dụ khị đều bị hải ngoại, đặc biệt là Cộng Đồng Người Việt tại Hoa Kỳ đốn ngă không nương tay. Ngoài ra, nhờ tiếng nói của Khối Người Việt Tị Nạn tại Hoa Kỳ mỗi ngày một có ảnh hưởng và được nể trọng, cụ thể là “Chiến dịch Cờ Vàng” v́ thế đă gây áp lực nặng nề cho bạo quyền trong nước. Sự kiện nầy khiến Hà Nội e ngại; CS lo nghĩ, nếu cứ cái đà nầy và với sự hậu thuận tích cực của Người Việt hải ngoại rồi đây “bọn phản động thứ thiệt trong nước” sẽ có cơ hội ngóc đầu dậy hoạt động mạnh làm cho chế độ điêu đứng. Cũng v́ lư do đó CSVN buộc ḷng phải dùng nhiều đ̣n phép để phản công, trong đó có kế sách Tá Lực Đả Lực..

* Tá Lực Đả Lực: là nương vào sức địch để diệt nội thù, cụ thể t́m cách vận dụng, xúi hải ngoại diệt chính đối thủ của chúng trong nước dưới hai h́nh thức:

- Tề mũi nhọn những tên mà chúng thấy nguy hiểm cho bọn đương quyền.

- Gây hỏa mù, khiến hải ngoại nếu không điều nghiên, thiếu tin tức sẽ không biết ai là đối lập thực sự và ai là đối lập cuội.

Kế sách Tá Lực Đả Lực như đă nói trên, tức là Nhờ Sức Người Triệt Kẻ Thù Của Ḿnh, một điều quan trọng và tối cần thiết trong nguyên tắc đấu tranh. Sở dĩ phải áp dụng kế sách đó v́ CSVN đă thấy trước: Do xu hương của thời đại và trước sức ép của quốc tế, sớm muộn ǵ đương quyền Hà Nội cũng phải xây dựng một nền dân chủ pháp trị cho Việt Nam. Nhưng nếu Hà Nội cứ quang minh chính đại thực hiện một chế độ dân chủ chân chính, th́ đó là một hành động tự sát ; bởi lẽ, khối toàn dân bị trị; nạn nhân chế độ CS hiện nay đông đảo nhất là khối sắc tộc, khối công dân các tôn giáo như: Cao Đài, Ḥa Hảo, Phật Giáo, Tin Lành và Công Giáo; lực lượng nầy trong mọi hoàn cảnh, tiên quyết buộc phải ủng hộ các thành phần đối lập thực sự một khi có dân chủ. CS lo sợ, nếu để trường hợp nầy xảy ra, ắt chế độ sẽ bị đi đong; muốn tránh t́nh trạng đó, CSVN bằng mọi giá, tráo trở mọi cách, phải tạo cho được một nền dân chủ, nhưng dân chủ giả hiệu. Muốn có Dân chủ giả hiệu th́ phải tạo đối lập cuội. Muốn đạt được các điều đó Hà Nội phải t́m cách nhào nặn ra một tầng lớp đối lập cuội gồm có các thành phần dưới đây:

a-) Thành phần đối kháng: Tức là những tên cùng băng đảng với Cộng sản, nhưng bị thất sủng do tranh ăn hay bất đồng chính kiến bị gạt ra khỏi hệ thống quyền lực; mất ăn đâm oán hận bọn cầm quyền, trở thành đối kháng, (dissedent) điền h́nh là Hoàng Minh Chính, Trần Khuê, Nguyễn Thanh Giang và Trần Mạnh Hảo v.v..

- b-)Thành phần đối lập: Gồm một số chính khách VNCH cũ không có lập trường, tham tiền bị mua chuộc như Nguyễn Cao Kỳ, hoặc bị bắt đă khiếp nhược đầu hàng Cộng Sản như ĐVH, NĐH v.v.; bọn phản động trong các tôn giáo công khai ra mặt như Đại Thiền Sư Thích Nhất Hạnh, nửa kín nửa hở như mấy chức sắc tôn giáo từng long trọng tổ chức nghênh đón đoàn quân xâm lăng Cộng Sản vào thành phố Sài G̣n khi Việt Cộng mới cưỡng chiếm Miền Nam; được biết, các chức sắc nầy c̣n được CS phái người nhắn gửi, là phải chuẩn bị nhân sự để tham gia tranh cử; họ c̣n phải lo nuôi dưỡng một số cán bộầ CS đội lốt tôn giáo từ trong nước gửi ra hải ngoại để hoạt động nội gián. Ngoài ra, một số đầy rẫy những “chính khách” chạy hiệu trong một số đảng phái cũ cũng như mới thành lập ở hải ngoại đếm không hết.

* Kỹ thuật sử dụng đối lập: Như đă tŕnh bày ở trên, muốn có Dân Chủ Giả Hiệu phải có Đối Lập Cuội.; điều quan trọng nhứt là bọn cầm quyền phải áp đặt điều kiện khắt khe để khống chế bọn đối lập cuội, buộc chúng phải đi đúng hướng với cái được gọi là tṛ chơi dân chủ giả hiệu. Dưới đây xin đưa ra một vài kỹ thuật mà phản gián CS đă áp dụng cho một vài tên tay sai đối lập, điển h́nh như Hoàng Minh Chính và Trần Khuê v.v.:

1-/ Hoàng Minh Chính (HMC): Nguyên là một cán bộ cao cấp CSVN, ứng viên sáng giá chức vụ Tổng Bí Thư Đảng sau Trần Xuân Bách (bị loại); được xem là người đứng đầu nhóm chống đảng, nhiều lần bị tống giam vào ngục; hiện là tay đối kháng hàng đầu và lănh tụ Phong Trào Dân Chủ Trong Nước. Dưới tài nhào nặn tinh xảo của bọn phản gián, lại được sự đề bạt của tên Phan Văn Khải, người học tṛ cũ của y; HMC nhận đóng vai “khổ nhục kế” qua Mỹ lấy cớ chữa bệnh để du thuyết, kêu gọi mấy tay trí thực khờ dại, bọn đón gió trở cờ nghe tiếng gọi CSVN “Ḥa giải&Ḥa Hợp” để trang trí chế độ.

Muốn chắc ăn và nắm vững đầu cán; phản gián bố trí cho mỗi tên đóng vai đối lập phải đội một cái mũ “Kim Cô”, tức là phải nắm được một cái tẩy của “đối tượng” để khai thác. Ngoài ra, xúi biểu mấy tên nầy làm chuyện vụng về ấu trĩ khi ra hải ngoại, tỉ như: Bố trí cho HMC ở tại nhà Bs Nguyễn Xuân Ngăi, một thành viên của nhóm chống Mỹ-Ngụy trước 1975, đây là một hành động trái nguyên tắc tổ chức, không những cơ sở bị tiết lộ mà c̣n hé cho hải ngoại biết HMC vẫn là một cán bộ CS đi làm công tác của Đảng. Quái gở hơn, mang danh là một nhà “hoạt động dân chủ” mà trong hành động th́ chẵng dân chủ một tí nào: chẳng cần hỏi ư kiến ai thế mà HMC lại ngang ngược xấc láo chỉ định một kẻ vô danh như Nguyễn Xuân Ngăi làm đại diện trí thức hải ngoại; rồi lại tùy tiện tiến cử Trần Khuê, một đặc công phản gián văn hóa, đặc trách theo dơi tầng lớp trí thức “Nguỵ” cũ làm đại diện trí thức trong nước. Ngược đời hơn là lúc ra đi chữa bệnh, th́ lớn tiếng tố cáo tội ác của chế độ mà về nước, khi bị CS đóng kịch “trừng phạt” lại tự mâu thuẫn, kêu gọi cơ quan an ninh can thiệp rồi lại điện thoại “mét bu” tùm lum.

Xem vở hoạt cảnh phản gián CSVN diễn kịch “quấy nhiễu” HMC cho thấy rơ hai mặt của một vấn đề: Mặt một, CS điều khiển mũ “Kim Cô” cảnh cáo HMC, “Coi chừng đấy nhé! Khi qua Mỹ anh đă có vẻ cường điệu, muốn trở mặt với Đảng rồi đó”; Mặt khác, chứng minh cho bọn khờ dại hải ngoại thấy, HMC chống chế độ thật đấy, nên giờ mới bị nhân dân trả thù. Hành động quấy nhiễu nhằm nói cho những ai ở hải ngoại từng lên án HMC sử dụng “khổ nhục kế”, đối lập cuội là lầm lẫn và hố to. Trước sau, HMC thực sự là một nhà đối kháng chống chế độ số “dzách”, v́ thế nên vừa mới về tới nhà đă bị nhân dân trị cái tội phản bội. Một cảnh dàn dựng “quấy nhiễu” đă triệt được 2 đối thủ: một là cảnh cáo bản thân HMC biết, “chưa thoát ra khỏi bàn tay của Đảng đâu”; hai là lừa gạt bọn khờ dại hải ngoại. Một mũi tên bắn được 2 con chim. Phe ủng hộ HMC ở hải ngoại vin vào đó để bàu chữa nói: HMC là đối lập thiệt nên về nhà đă bị ném phân vào mặt. Muốn bảo đảm vai tṛ HMC, phản gián CS c̣n lệnh cho Lê Nhân qua hệ thống Đàn Chim Việt viết thư giả bộ chửi Phan Văn Khải là “vô ơn bạc nghĩa” quên công ơn thầy (HMC) đă từng giúp bênh vực lỗi lầm của Khải trước đây; điều đó chứng minh, HMC v́ đối lập thật nên bị bọn cầm quyền trả thù. Xin lưu ưÔ độc giả, giao du với CS mà không dùng trí, lại suy luận theo kiểu tư bản th́ chỉ có “từ bị thương đến chết”.

2-/ Trần Khuê: Là nhân vật số hai trong danh sách những người chống Đảng; mặc dầu y chưa có nổi được một mảnh bằng Trung Học, nhưng nhờ làm tay sai, phụ tá cho những tên bồi bút CS như Phan Huy Lê; nhà sử học Trần Quốc Vượng và Phạm Quế Dương nên được bọn đặc công đỏ như Bùi Tín, Vũ Thư Hiên tôn là “giáo sư học giả”. Xin nhớ, khóa thi Tú Tài và Cử Nhân Hán Học đă bị bỏ từ năm 1905, th́ thử hỏi Trần Khuê nghiên cứu học hỏi Hán Nôm với ai? Học Hán Nôm ở đâu mà thành học giả? Tuy nhân vật Trần Khuê không được sáng giá bằng HMC, v́ y cố lắm mới viết được quyển “Đối thoại năm 2000“nhưng chẳng ra ǵ, trái lại nhờ y có tài nịnh bợ, tâng bốc mấy tên thất học trong Chính Trị Bộ; láu cá nhất của Trần Khuê là dám nói dốc và nói láo mà không biết đỏ mặt; y đă nói láo để chứng minh với hải ngoại là chế độ Hà Nội thực sự đă có Tự Do&Dân Chủ, v́ thế trong nước mới có báo điện tử mang tên là Tiến Nói Dân Chủ ra mắt vào ngày 10 tháng 12 - 05. Thực sự, qua kiểm tra, các chuyên viên hải ngoại đă thừa biết, trang báo mà Trần Khuê nói là do Nguyễn Xuân Ngăi làm tại California; hành động nầy chứng tỏ Trần Khuê quá gian manh. Học giả nhà ta không những nói láo mà c̣n quá ngớ ngẫn: ví dụ khi có người hỏi:“Tờ báo đó do ai viết?” Y Trả lời “hải ngoại th́ có Bùi Tín, Vũ Thư Hiên và Giáo sư Nguyễn Ngọc Bích viết” Ôi giời! Hải ngoại th́ ai chả biết mấy tên đặc công đỏÔ như Bùi Tín, Vũ Thư Hiên mà ông khoe.

Phản gián CS dùng Trần Khuê, nhưng vẫn cho Trần Khuê hố, bị trượt vỏ chuối để nắm tẩy dễ bề sai khiến; đặc biệt hơn CS thưởng Trần Khuê v́ y dám muối mặt gọỳi tên quốc tặc Hồ Chí Minh là “Thánh Hồ” nhờ đó mới được mấy tên đầu sỏ trong Bắc Bộ Phủ tặng cho danh hiệu “học giả” để dễ kiếm ăn.

Sở dĩ Trần Khuê hết đi với nhóm phản kháng nầy đến liên lạc với phe chống đối khác là để mong t́m một miếng đỉnh chung. V́ thế sau khi “lăng xăng”, y tuyên bố là sẽ ra tranh cử vào Quốc Hội bù nh́n CS vào năm 2007.

Thử hỏi “học giả” Trần Khuê, hiện CSVN là một chế độ độc tài toàn trị, không có tự do th́ làm sao có sinh hoạt dân chủ? Cứ tin là năm 2007 sẽ là năm có bầu cử tự do như Trần Khuê quảng cáo. Nhưng hiện nay không được phép tự do ngôn luận, không có tự do báo chí; tối thiểu cũng phải có được một vài tờ báo của tư nhân xuất bản; được phép nói lên sự thật mà không bị nhà cầm quyền bỏ tù th́ cử tri mới biết rơ thành tích của các ứng viên để dồn phiếu cho họ. Phải chăng, nói là bầu cử dân chủ nhưng bọn đương quyền vẫn là người chủ tŕ, là cơ quan đứng ra tổ chức bầu cử để tha hồ đưa “gà nhà” trong đám đảng viên CS và “nhân sĩ” trong các tôn giáo do đảng lập ra để tạo thành tầng lớp đối lập cuội?

Cứ nh́n xem nước láng giềng Trung Hoa Dân Quốc, tức Đài Loan. Muốn đạt cho được nên dân chủ thực sự ; người Tàu sau cuộc Cách Mạng Tân Hợi năm 1911 đă trải qua một giai đoạn lâu dài; từ Quân Chính qua Huấn Chính đến Hiến Chính rồi cuối cùng vào đầu vào đầu Thập Niên “70” họ mới bước vào tiến tŕnh dân chủ thực sự. Người Tàu mà c̣n ư thức được như vậy, thử hỏi “giáo sư học giả” Trần Khuê lú lẫn thế nào mà không biết chuyện đó hay sao mà phịa bậy?

Trên đây người viết chỉ nêu ra một vài thành tích của Hoàng Minh Chính và Trần Khuê cùng với một vài thủ thuật của phản gián CSVN. Chỉ chừng đó độc giả cũng đă thấy khó mà phán đoán, huống ǵ mấy loại đối lập đối kháng kiểu “sáng nắng chiều mưa” như Trần Mạnh Hảo, tác giả quyển Ly Thân, người muốn ngấp nghé đóng vai tṛ của Tố Hữu, hoặc Thanh Giang hôm nay th́ phản kháng mai kia mốt nọ được đảng thí cho một vài ân huệ th́ lại “Đảng muôn năm” như thế th́ khó mà nhận chân được thực giả.

Trước hỏa mù của CS nói trên, hải ngoại nếu không điều nghiên, thiếu “tỉnh táo” sẽ khó mà nhận định; đặc biệt với hạng người háo danh hám lợi, bọn đón gió trở cờ sớm muộn cũng chui đầu vào bẫy sập của bạo quyền CSVN để phản dân hại nước.

Xin nhắc lại, quả thật nếu Hà Nội muốn có tuyển cử vào năm 2007 như “học giả” Trần Khuê quảng cáo, th́ đương quyền CSVN tiến quyết phải tiến hành những điều ưu tiên dưới đây:

1-/ Lập tức và không điều kiện trả tự do cho những người đang tranh đấu cho Dân chủ&Tựỳ do hiện bị chế độ CS giam giữ.

2-/ Thực hiện ngay quyền Tự Do Ngôn Luận, nhờ đó mới có Tự Do Báo Chí để có tiếng nói công luận, hy vọng có được cuộc vận động bầu cử công khai và công bằng.

3-/ Người dân phải được phép tự do hội họp, mới có cơ hội tranh luận t́m được ứng cử viên hợỳp ư để làm đại diện cho ḿnh.

4-/ Phải có luật bầu cử do đại diện công nhân các tôn giáo và đảng phái soạn thảo. Chú ư: tránh các cá nhân cũng như đảng phái quá nổi tiếng. (dễ bị mua chuộc) . Triệt để chống lại Luật Bầu cử do đương quyền CSVN soạn thảo.

Nếu không hội đủ các điều nói trên mà cứ nhắm mắt chấp nhận tham gia bầu cử do CSVN tổ chức, tức là tự nguyện tổ điểm và trang trí cho chế đương quyền. Đây sẽ là một thất bại lớn, một thảm bại lớn gập bội hơn sự sụp đổ 30-4-75, v́ giờ đây CSVN: có quyền; có tiền và có súng.

PNS

 

 

 

 

 

 

 

Nếu Thiếu Cảnh Tỉnh

Lực Lượng Chống Cộng Sẽ Bị Thảm Bại!

Phùng Ngọc Sa