|
|||||||
|
TỘI ÁC CỦA IM LẶNG
Gần ba mươi năm đă trôi qua, kể từ thảm kịch 1975, thảm kịch Miền Nam rơi vào nanh vuốt CS. Đối với thảm kịch đó, tất cả chúng ta–Người Quốc Gia– đều có trách nhiệm. Trách nhiệm lớn hay nhỏ, tuỳ trường hợp. Bởi v́: ít hay nhiều, chúng ta đă thờ ơ với đất nước, đă im lặng trước những sai lầm của tập đoàn Nguyễn văn Thiệu. Sự thờ ơ và im lặng ấy đă khuyến khích những sai lầm trở thành tội ác. Tham nhũng, phá nát quân đội, phá nát lănh đạo, rồi ôm đầu bỏ chạy. Và ngoại bang đă có được cái cớ để phản bội và hạ nhục Người Quốc Gia. Bước chân ra đi, mỗi người chúng ta đều mang trên trán một dấu sắt nung đỏ, dấu sắt nung đỏ của trách nhiệm đối với thảm kịch 1975.. Sẽ có một dấu đóng thứ hai , cũng bằng sắt nung đỏ, đóng trên trán chúng ta, những kẻ mất quê hương, nếu chúng ta–người Viêt Tỵ Nạn–lại thờ ơ với thời cuộc, nh́n thấy tội ác mà không dám lên tiếng vạch mặt tội ác. Tội ác đối với quê hương đất nước.
*
Bạo quyền VC hiên đang bị dồn vào ngơ cụt. Những vũ khí để kềm kẹp nhân dân từ gần nửa thế kỷ nay (chính sách hộ khẩu, uy lực của đảng, và sự bưng bít) không c̣n nữa, hoặc nếu c̣n, th́ không c̣n như xưa. Ngày nay, nhân dân không cần hộ khẩu để có miếng ăn; sự hiện diện của tư bản ngoại quốc đă tiêu diệt vũ khí đáng sợ này của đảng đối với người dân. Ngày nay, uy lực của bạo quyền không c̣n nữa. Xă hội chủ nghĩa với lá cờ nước vỏ lựu máu mào gà chỉ c̣n là miếng giẻ rách để nhân dân chùi đít.. Đảng không tin cán bộ, cán bộ không tin đảng, từ trên xuống dưới cá đối bằng đầu, tranh nhau vơ vét và tố cáo lẫn nhau. Hậu quả là: sự nhất phiến cuả Hệ Thống không c̣n nữa. Ngày nay bạo lực CS không c̣n dám hoành hành như xưa. Ngành tin học, và sự có mặt của tư bản ngoại quốc đă khiến đảng CSVN phải co cụm lại, để tồn tại.
Hậu quả là: chưa bao giờ nhân dân trong nước coi thường, thách đố và iả vào mặt bạo quyền như bây giờ. Thêm vào đó, sự vùng dậy của tôn giáo và những lực lượng dân chủ trong nước. Sự vùng dậy ấy đă trở thành một cao trào, và ngày càng lan rộng.
*
Đang khi nhân dân trong nước vùng lên đấu tranh , th́ hải ngoại có những sinh vật nguời đi bằng bốn chân. Như lũ chó.. Họ là ai? Trước hết, là những tên chính trị gia đón gió. Chúng nó mang danh người QG, khoác áo áo nhân quyền, kêu gọi quên đi quá khứ, quên đi hận thù, để cùng xây dựng đất nước. Thậm chí, có đứa c̣n xin Việt Cộng cấp môn bài để làm đối lập với nhà nước. Thứ đến, là bọn nhà báo lá cải và văn nghệ sĩ c̣ mồi . Từ hơn 20 năm nay, chúng nó sống trong đũng quần của đồng bào tỵ nạn. Bây giờÔ đổi mới tư duy, chúng nó ca tụng kẻ thù, bôi nhọ cuộc chiến đấu của quân dân ta, và kêu gọi quên đi quá khứ. Những con chó vẫy đuôi liếm đít Việt Cộng. Cuối cùng, là những băng đảng, những mặt trận, những liên minh, những tổ chức được VC thuê mướn để đánh phá Người Việt Tỵ Nạn. Băng đảng Hoàng Cơ Minh (trong đó có Liên Minh Viêt Nam Tự Do), và Nghị Hội Toàn Quốc Người Việt. Tại Hoa Kỳ,v,.. Những lũ nguời nói trên, từ bọn chính trị đón gió, đến bọn nhà báo c̣ mồi, đến bọn văn nghệ sĩ c̣ mối , đến bọn mặt trận liên minh c̣ mồi, tất cả đều có chung một mẫu số: vô liêm sỉ. Ḷn trôn liếm đít Việt Cộng mà không biết .nhục.Và không biết câm mồm lại. Người QG khinh bỉ chúng nó. VC c̣n khinh bỉ hơn. Nên nhớ rằng: VC là loài vô liêm sỉ đấy, nhưng c̣n thừa liêm sỉ và lưu manh để biết khinh bỉ những kẻ trước đây từng chịu ơn Người QG, nay cúi đầu ḷn trôn VCệt CộngÔ. Dĩ nhiên, những bọn đó sẽ chẳng làm được tṛ trống ǵ, ngoài tṛ hề. Nhưng không phải v́ vậy, mà chúng ta được quyền im lặng. Ngày xưa, tại nhiều thành cổ Hy Lạp, có những trạm vệ sinh khám xét và chận bắt những kẻ mắc bệnh cùi hủi tim la , để tránh hiểm hoạ cho dân chúng trong thành. Những trạm vệ sinh ấy cũng chận bắt mấy đứa mẵc bệnh lậu,ghẻ hờm, sâu quảng. Lậu, ghẻ hờm, sâu quảng, tuy không là hiểm hoạ cho sinh mạng dân chúng trong thành, nhưng mất vệ sinh và mang tiếng xấu cho cả thành.
*
Thần thoại Hy Lạp có truyện Sisyphe. V́ xúc phạm đến các thần linh, Sisyphe bị các thần linh trừng phạt. Anh ta phải vác một tảng đá ngàn cân từ chân một ngọn núi dốc, mang lên đặt trên đỉnh núi. Được đặt trên đỉnh núi, tảng đá tự động lăn xuống chân núi theo sức nặng của nó. Sisyphe phải đi xuống chân núi vác tảng đá lên đặt trên đỉnh núi; tảng đá lại lăn xuống chân núi, Sisyphe lại phải đi xuống chân núi vác tảng đá lên đỉnh núi. Cứ như vậy, cứ như vậy, suốt đời. Trong quyển “Le Mythe de Sisyphe”, văn hào Albert Camus (giải thưởng Nobel 1957) gọi đó là một h́nh phạt vô cùng khủng khiếp. Khủng khiếp,v́ Sisyphe phải làm đi làm lại một công việc vô cùng nặng nhọc mà anh ta biết trước là vô ích. Và phải làm như vậy suốt đời.. Chúng ta, Người Quốc Gia, giống Sisyphe, đồng thời không giống Sisyphe. Chúng ta giống Sisyphe ở chỗ: chúng ta làm những điều mà định mệnh đ̣i hỏi, và khi làm như vậy, chúng ta biết trước những gian khổ nhọc nhằn. Nhưng chúng ta khác Sisyphe. Ở chỗ: chúng ta coi định mệnh là đại nghiă. Và ở chỗ: tảng đá của chúng ta, lăn từ trên đỉnh núi xuống, đă không làm một công việc vô ích. Nó đă làm lung lay tận gốc thành tŕ bạo quyền trong nước, nó đă đánh thức bao nhiêu tảng đá trong nước cùng lăn xuống, đè dập mặt dập mũi bạo quyền. Tại hải ngoại, nó đă đánh thức dư luận thế giới , cũng như nó đă đè cho què –-phải bó bột–vô số Việt Cộng nằm vùng và tay sai. Dĩ nhiên, có những cái giá mà chúng ta phải trả. Đó là những lời thoá mạ, những lời vu khống. Từ phiá kẻ thù. Từ phiá tay sai. Từ phía những kẻ từng chịu ơn Ngưới Quốc Gia, nay ḷn trôn VC.. Nhưng, có là ǵ, những lời thoá mạ vu khống ấy, bên cạnh cái hùng vĩ cao cả của chúng ta? Có là ǵ, so với sự hy sinh vô bờ bến của những anh em chiến sĩ QG đă nằm xuống , bị tàn phế, bị tù tội, v́ đại nghĩa? Có là ǵ, so với những thành quả mà chúng ta, Người Việt Tỵ Nạn, đă và đang gặt hái được, trong cũng như ngoài nước, cho đại nghĩa? Vụ vạch mặt Video Mẹ Thuư Nga với lời thuyết minh vô liêm sỉ cuả tên Nguyễn Ngọc Ngạn năm 1997. Vụ lột da Trần Trường năm 1999. Vụ xỉ mặt cuộc triển lăm tranh ảnh tên giặc già Hồ Chí Minh tại Oakland năm 2000., Vụ vạch mặt băng đảng và ḍng họ Hoàng Cơ Minh. Những cuộc biểu dương tinh thần dân tộc với những đêm đốt nến nhân dịp ngày 30/4/2000 trên toàn thế giới. Những cuộc biểu dương của Người Việt Tỵ Nạn trong ngày Văn Hoá của Liên Hiệp Quốc hàng năm tại Nữu Ước, dưới rừng cờ vàng ba sọc, và trước con mắt ngưỡng mộ của cả thế giới. Nghị quyết 295 của quốc hội Mỹ lên án bạo quyền CSVN đàn áp tôn giáo., Nghị quyêt của những thành phố lớn tại Hoa Kỳ công nhận lá cờ vàng ba sọc của nguời quốc gia VN.. Bức tượng Tựỳ Do với lễ tôn vinh cuộc chiến đấu của nguời chiến sĩ Mỹ và nguời chiến sĩ QLVNCHtại Westmninster, Cali, ngày 27.4.2003 vưà qua. Vân vân và vân vân. Bằng ấy những biẻu hiện sức mạnh của Nguời Quốc Gia tại hải ngoại. Bằng ấy những tảng đá khổng lồ lăn xuống đầu bạo quyền trong nuớc và lũ tay sai bạo quyền tại hải ngoại. Đồng thời đánh thức những tảng đá khổng lồ trong nước.
* Hỡi Người Quốc Gia .Hỡi anh em cựu chiến QLVNCH. Hăy đi cho tận cùng sinh mệnh chính trị của chúng ta. Hăy thét lớn lên chính nghĩa của chúng ta. Hăy thét lớn lên tội ác của bạo quyền và tay sai. Hăy sắt máu và quyết liệt trong trận đánh cuối cùng này. Trận đánh tiêu diệt bạo quyền CS và tay sai. Nhân danh chính nghĩa dân tộc VN. Và cho một ngày mai huy hoàng của quê hương VN . Đồng bào trong nước đang nh́n vào chúng ta.
30 tháng 4. 2003
|
||||||