MINH THỊ

DÂN TỘC VIỆT NAM KHÔNG CẦN THẮP ĐUỐC ĐI T̀M TỰ DO, DÂN CHỦ, NHÂN  QUYỀN Ở WASHINGTON, MOSCOW, PARIS, LONDON, PÉKING, TOKYO. ĐÓ LÀ CON ĐƯỜNG  CỦA BỌN NÔ LỆ VỌNG NGOẠI LÀM NHỤC DÂN TỘC, PHẢN BỘI TỔ QUỐC, ĐĂ ĐƯA ĐẾN KẾT THÚC ĐAU THƯƠNG VÀO NGÀY 30 - 4- 1975 ĐỂ LẠI MỘT XĂ HỘI  THẢM HẠI, ĐÓI NGHÈO, LẠC HẬU Ở VIỆT NAM GẦN NỬA THẾ KỶ NAY. ĐĂ ĐẾN LÚC QUỐC DÂN VIỆT NAM PHẢI DŨNG CẢM, KIÊN QUYẾT ĐỨNG LÊN GIÀNH LẠI QUYỀN QUYẾT ĐỊNH VẬN MẠNG CỦA ĐẤT NƯỚC.  

Email: kimau48@yahoo.com or kimau48@gmail.com. Cell: 404-593-4036. Facebook: Kim Âu

 

֎ Kim Âu ֎ Tinh Hoa ֎ Chính Nghĩa

֎ Bài Viết Của Kim Âu

֎ Vietnamese Commandos

֎ Biệt kích trong gịng lịch sử

֎֎֎֎֎֎֎

֎ Chính Nghĩa Việt Blogspot

֎ Nhật Tiến: Đặc Công Văn Hóa?

֎ Sự Thật Về Nguyễn Hữu Luyện

֎ Phân Định Chính Tà

֎ Secret Army Secret War

֎ CIA Giải mật

֎ Cám Ơn Anh hay Bám Xương Anh

֎ Chống Cải Danh Ngày Quốc Hận

֎ 8406= VC+VT

֎ Hài Kịch Nhân Quyền

֎ CĐ Người Việt QG Hoa Kỳ

֎ Tội Ác PG Ấn Quang

֎ Âm mưu của Ấn Quang

֎ Vụ Đài VN Hải Ngoại

֎ Mặt Thật Nguyễn Hữu Lễ

֎ Vấn đề Cựu Tù CT

֎ Lịch Sử CTNCT

֎ Về Tác Phẩm Vô Đề

֎ Hồng Y Và Lá Cờ

֎ Trăm Việt Trên Vùng Định Mệnh
֎ Giấc Mơ Lănh Tụ

֎ Biến Động Miền Trung

֎ Con Đường Đạo

֎ Bút Kư Tôi Phải Sống

֎ Dân Chủ Cuội - Nhân Quyền Bịp

֎ Đặc Công Đỏ Việt Thường

֎ Kháng Chiến Phở Ḅ

֎ Băng Đảng Việt Tân

֎ Mặt Trợn Việt Tân

֎ Tù Binh và Ḥa B́nh

֎ Mộng Bá Vương

֎ Phía Nam Hoành Sơn

֎ Lưu Trữ ֎ Làm Sao ֎ T́m IP

֎ Tác Giả ֎ Mục Lục ֎ Pháp Lư

֎ Tham Khảo ֎ Thời Thế ֎ Văn  Học  

 

 

♣♣♣♣♣♣

 

 

֎ 07-2008 ֎ 08-2008 ֎ 09-2008

֎ 10-2008 ֎ 11.2008 ֎ 11-2008

֎ 12-2008 ֎ 01-2009 ֎ 02-2009

֎ 03-2009 ֎ 04-2009 ֎ 05-2009

֎ 06-2009 ֎ 07-2009 ֎ 08-2009

֎ 09-2009 ֎ 10-2009 ֎ 11-2009

֎ 12-2009 ֎ 01-2010 ֎ 03-2010

֎ 04-2010 ֎ 05-2010 ֎ 06-2010

֎ 07-2010 ֎ 08-2010 ֎ 09-2010

֎ 10-2010 ֎ 11-2010 ֎ 12-2010

֎ 01-2011 ֎ 02-2011 ֎ 03-2011

֎ 04-2011 ֎ 05-2011 ֎ 06-2011

֎ 07-2011 ֎ 08-2011 ֎ 09-2011

֎ 10-2011 ֎ 11-2011 ֎ 12-2011

֎ 01-2012 ֎ 06-2012 ֎ 12-2012

֎ 01-2013 ֎ 12-2013 ֎ 03-2014

֎ 09-2014 ֎ 10-2014 ֎ 12-2014

֎ 03-2015 ֎ 04-2015 ֎ 05-2015

֎ 12-2015 ֎ 01-2016 ֎ 02-2016

֎ 03-2016 ֎ 07-2016 ֎ 08-2016

֎ 09-2016 ֎ 10-2016 ֎ 11-2016

֎ 12-2016 ֎ 01-2017 ֎ 02-2017

 

 

֎ Kim Âu ֎ Tinh Hoa ֎ Chính Nghĩa ֎ Đà Lạt ֎ Bài Vở Kim Âu ֎ Báo Chí ֎ Dịch ֎ Tự Điển ֎Tiếng Việt ֎ Learning ֎ Sports ֎ Chính Nghĩa Việt Blogspot ֎ Sports ֎ Video/TV ֎ Lottery ֎ Diễn Đàn ֎ Tác Phẩm ֎ Tác Gỉa

 

 

 

 

 

v White House v National Archives v

v Federal Register v Congressional Record

v USA Government

v Associated Press v Congressional Record

v Reuter News v Real Clear Politics  

v MediaMatters v C-SPAN v.

v Videos Library v Judicial Watch v

v New World Order v Illuminatti News   

v New Max v CNSv Daily Storm v

v Observe v American Progress  v

v The Guardian v Political Insider v

v Ramussen Report  v Wikileaks  v

v The Online Books Page v Breibart

v American Free Press v Politico Mag

v National Public Radio v

v National Review - Public Broacast v

v Federation of Anerican Scientist v

v Propublica v Inter Investigate v

v ACLU Ten  v CNBC v Fox News v

v CNN  v FoxAtlanta v Gateway

v Indonesian News v Philippine News v

v Nghiên Cứu Quốc Tế  v Nghiên Cứu Biển Đông 

v Thư Viện Quốc Gia 1 vThư Viện Quốc Gia 

v Học Viện Ngoại Giao  v Tự Điển Bách Khoa VN  

v Ca Dao Tục Ngữ v Học Viện Công Dân

v Bảo Tàng Lịch Sử v Nghiên Cứu Lịch Sử v

v Dấu Hiệu Thời Đại v Viêt Nam Văn Hiến   

v QLVNCH v Đỗ Ngọc Uyển  v

v Thư Viện Hoa Sen v Vatican?

v Roman Catholic  

v Khoa HọcTV  v Sai Gon Echo v

v Viễn Đông v Người Việt v

v Việt Báo  v Việt List  v Xây Dựngv

v Phi Dũng v Việt Thức v Hoa Vô Ưu

v Đại Kỷ Nguyên v Việt Mỹv

v Việt Tribune v Saigon Times USA v

v Người Việt Seatle v Cali Today v

v Dân Việtv Việt Luận v Thơ Trẻ v

v Nam Úcv DĐ Người Dân

v Tin Mới vTiền Phong v Xă Luận vvv

v Dân Trí v Tuổi Trẻv Express v

vLao Động vThanh Niên vTiền Phong

v Tấm Gương

vSài G̣n v Sách Hiếm v Thế Giới  v Đỉnh Sóng

vChúng Ta  v Eurasia  v ĐCSVN v Bắc Bộ Phủ

v Nguyễn Tấn Dũng v Ba Sàm

v Văn Học v Điện Ảnh v Cám Ơn Anh v TPBVNCH v1GĐ/1TPB v Bia Miệng ♣♣

 

San Jose, Tâm Bút

 

 

  

 

 

  

Tối thứ hai chuyến bay từ San Jose về Atlanta đầy ắp hành khách đáp xuống phi trường Hartsfield trả chúng tôi về với khung trời “Gone With The Wind”. Ngồi với hai vợ chồng người bạn thân đồng hành tṛ chuyện về những người bạn cũ từ thuở c̣n son trẻ vừa gặp lại và một vài người mới quen giữa bầu không khí vui vẻ, thân mật trong mấy ngày qua tại San Jose. California... Chúng tôi nói về sự thành đạt của những người bạn cũ. Cả đám bằng hữu chí thiết đó đến gần mấy trăm người đă từ bốn phương về hội ngộ. Họ là những người đă có chung với chúng tôi một quá khứ sôi nổi, kích động, dễ thương của tuổi thanh niên.

Tuy đă đông lắm mà vẫn thiếu, thiếu mặt một số người nhưng trong lúc hàn huyên, tṛ chuyện cũng biết được thông tin.......

Ngày thứ sáu, khi bước chân xuống phi trường San Jose trong ánh nắng chan ḥa, ấm áp. Tùng và Jacquot c̣n chơi tṛ ú tim với chúng tôi trước khi tay bắt, mặt mừng.

Trên đường tạt qua khách sạn lấy pḥng, để hành lư rồi về nhà. Jacquot và Tùng cho biết vợ chồng của Minh - Isabelle bị kẹt tại Milan -Italy phải quay trở lại Pháp chứ không th́ đă qua tới trước chúng tôi. Đến nhà Jacquot và Lang gặp Tường từ trong ra chào, chúng tôi kéo nhau vào nhà. Điện thoại réo tới tấp, hết người này rồi người kia gọi lại hỏi thăm tin tức.

Lưu từ New Jersey gọi cáo lỗi không thể bay được, Jacquot đưa điện thoại cho tôi.

Bên kia đầu dây tiếng Lưu vọng sang :“Sơn nhớ dành thời gian lên chơi với ḿnh. Hai tuần trước ḿnh đă có mặt bên đó rồi nhưng bây giờ vướng bận một số chuyện gia đ́nh nên đành để dịp khác. Biết anh em về đông và cũng rất muốn gặp Sơn nhưng sorry cho ḿnh hẹn lại.'

Đưa diện thoại cho Jacquot, tôi hỏi : “ Laurent Hưng có lên không Jacquot?”

Tùng xen vào trả lời: “Laurent và Trọng lẽ ra đi chung xe với “moi” và Tường nhưng giờ chót phải ở lại để đón Tính và vợ con từ Hawaii qua. Mai họ mới lên tới. Sau khi đón Minh với Isabelle về chắc Laurent sẽ gọi. Tất cả cùng lấy pḥng ở khách sạn Westin nên chắc chắn sẽ gặp nhau tại đó. Thôi bây giờ chuẩn bị đi ăn, c̣n nhiều công chuyện phải làm nữa. Tối nay anh em sẽ đến đây gặp nhau nâng chén hàn huyên.”

Sau khi Jacquot gọi hẹn với một số anh sẽ gặp nhau ăn trưa tại Lion Plaza, chúng tôi kéo nhau ra xe. Tám người ngồi chung một chiếc “van” vừa gọn.

Ngồi trong xe, chúng tôi nhắc lại những kỷ niệm cũ ở Thành Phố Đàlạt.

Chuyện tṛ râm ran, thoáng chốc xe đă đến Lion Plaza.

 

Bốn năm, nay mới trở lại San Jose , xuống lại Lion Plaza thấy h́nh như không đổi thay ǵ lắm. Khung cảnh, môi trường vẫn như xưa. Một số đông người lớn tuổi ngồi uống cà phê, đọc báo trong plaza chừng như vẫn là “những người muôn năm cũ.”

Lúc ở nhà Jacquot, gọi cho anh Cát để báo cho anh em đồng đội biết tôi đă tới quên không hẹn gặp tại đây. Chắc giờ này anh em nóng ḷng muốn biết tôi đang ở đâu, có về ngủ lại với gia đ́nh các anh hay không?.

Sau khi ăn xong đĩa bánh cuốnTây Hồ, tôi ra ngoài đứng hút thuốc nh́n ngắm vu vơ. Bỗng Jacquot ra kéo vào giới thiệu với Trần Mạnh Quỳnh. Vài câu xă giao, tôi được biết Quỳnh là Trung Úy hồi làm việc ở Đà Lạt.... thấy Quỳnh đang ăn dở dang tôi và Jacquot từ biệt.

Cả đám lại kéo nhau đi shopping....

Trở về nhà Jacquot, gần chục người anh em đến thăm ngồi uống với nhau chầu rượu nhỏ. Giờ này chắc Thúy đă có nhà, tôi bấm số .

Đầu dây bên kia nghe tiếng Thúy hỏi :

-Sơn đang ở đâu vậy?

-Đang nhậu tại nhà bạn, anh lên chơi cho biết chỗ. Sáng mai tôi sẽ xuống chơi với anh em đồng đội nguyên ngày.

-Cho tôi biết địa chỉ.

-OK !

Tôi quay sang Jacquot nói chỉ đường cho Thúy tới. Hai người, hai ư khác nhau. Thúy th́ chỉ cần địa chỉ. Jacquot th́ sợ không chỉ đường người lạ khó t́m. Nhưng rồi cũng xong.

Jacquot đưa lại điện thoại cho tôi, bên kia tiếng Thúy dặn ḍ:

-Tôi c̣n đang bận một chút việc khoảng hơn tiếng đồng hồ nữa mới tới được.

-Không sao ! Anh biết chỗ là được rồi. Tụi tôi đang uống rượu, tâm sự nên không đi đâu cả.

Bạn bè tuần tự ghé đến nên tiệc rượu càng lúc càng đông. Pḥng khách, khoảng sân từng nhóm, từng nhóm chụm đầu tṛ chuyện; chốc chốc lại nâng ly.

 

 

Rượu xưa uống với bạn xưa

Bao nhiêu ly cũng chỉ vừa lâng lâng.

 

 

Rồi th́ Thúy cũng đến, cuộc rượu vẫn c̣n kéo dài. Tôi giới thiệu Thúy với đám bạn bè. Sau đó, hai anh em ngồi trao đổi vắn tắt đôi câu chuyện rồi ḥa vào cuộc rượu với bạn bè. Hơn tiếng đồng hồ sau Thúy tạm biệt mọi người và hẹn sáng mai sẽ tới đón tôi.

Quá nửa đêm, anh em cáo biệt dần v́ c̣n tối mai và tối mốt nữa. Hai cặp vợ chồng Cẩm và Henry về khách sạn, tôi ngủ lại nhà Jacquot với Tùng và Tường. Quần áo chưa thay, hành lư để bên khách sạn. Jacquot đưa cho bộ quần áo ngủ. Ṿi sen mát rượi, giấc ngủ đến nhanh.....

Sáng sớm trở dậy lúc sáu giờ hơn xuống nhà dưới. Hai con chó Quot Quot và Lucky mừng rối rít . Thời tiết Cali thật dễ chịu. Ngồi trên băng gỗ trong mảnh vườn cỏ hút thuốc, lắng nghe bước chân dĩ văng rộn lên những nỗi niềm.

Trong bầu không khí im ắng ban mai h́nh như có một bản đàn nào đang thánh thót rơi vào tâm tưởng. Tôi ngồi trong ánh nắng Cali dịu dàng, nhớ nắng Đà lạt. Nhớ lại bài thơ của Nữ Sĩ Thụy An đọc cho nghe trong lần kỳ ngộ tại Nam Hà với những chữ : nắng mênh mang, lụa vàng, nắng uốn cong theo lưng đồi, nắng phiêu diêu theo ngọn gió, nắng Đào Nguyên...

Gần 9 giờ, cả nhà thức giấc và lục tục chuẩn bị cho ngày bận rộn với bạn bè và buổi party tối mai. Tùng nói :

-“Lát nữa qua đón vợ chồng Cẩm và Henry đi ăn sáng xong tụi “toi” đi chơi với bạn bè, c̣n “moi” với Jacquot xuống San Francisco đón vợ chồng Minh và Isabelle. Chiều tối sẽ gặp lại. Lúc đó “toi” ở đâu gọi, “moi” sẽ tới đón xuống chơi “party” tại nhà T́nh ở dưới Santa Cruz.”

Tùng vừa nói xong th́ Cẩm từ khách sạn gọi lại và Thúy cũng vừa đến. Tất cả hẹn nhau ở phở Bằng. Liêm cũng đă tới từ hồi đêm ở bên nhà người bạn tên Hùng.

Tôi và Thúy cùng ra, ngồi bên nhau Thúy nói riêng với tôi:

- “ Bạn của Sơn họ thành đạt cả. Nhóm này mạnh lắm đấy.”

Tôi cười nhẹ:

- “C̣n nữa, đông lắm, nhóm anh em này hầu hết xuất thân trường Pháp. Họ qua đây lâu rồi nên thành công không có ǵ đáng ngạc nhiên. Điều đáng nói là t́nh cảm bạn bè vẫn nguyên vẹn.”

-Sơn  nhiều bạn tốt thật. Đó cũng là một nét thành công đấy. Nhất là mấy chục năm trời mà họ vẫn rất là ưu ái với Sơn. Ḿnh đi dâu đây?

-Anh em hẹn gặp nhau ở phở Bằng.

-Sao vậy, phở này đâu có ngon!

-Tại v́ vợ Cẩm cần gặp người trong gia đ́nh.

 ra vậy.

Xuống tới phở Bằng các bạn đă ngồi chật hết mấy bàn, dễ chừng hơn hai mươi người. Vừa ngồi vào th́ Liêm và Hùng bạn của Liêm tới. Quả thật như Thúy nói phở Bằng không có ǵ là xuất sắc nhưng thực khách vẫn rất đông, nhộn nhịp ra vào tới tấp.

Tôi gọi Tùng ra xe lấy hành lư để xuống nhà mấy anh em Biệt Kích chơi rồi thay luôn....

Tùng dặn ḍ :

-Thăm anh em đồng đội rồi tới khoảng sáu giờ là gọi “moi” tới đón xuống nhà T́nh dự “party” đó chứ không phải biến luôn đâu nghe. Nhớ đấy!

Tôi cười :

-“Biến đi đâu, có điều đă đến đây phải gặp gia đ́nh Biệt Kích ở đây cái đă. Anh em cũng nóng ḷng muốn gặp ḿnh. Bao năm sống chết có nhau không đến gặp họ là có lỗi lớn với anh em.”

Nhớ lúc sáng sớm, gọi lại cho anh Cát nghe tiếng anh nói :

-“ hồn! Anh cứ tưởng em đi luôn nên nói với Thúy ḿnh quên lấy số điện thoại chỗ Sơn ở. Được cái tối hôm qua Thúy nói đă gặp Sơn rồi và hẹn sáng nay sẽ xuống. Cậu đang làm ǵ mà đến giờ này c̣n ở đâu đâu vậy.”

- Em với anh Thúy đang ra xe chạy về đây.

Trên đường, tôi nói với Thúy về việc phát biểu trên đài phát thanh chiều chủ nhật. Rồi gọi cho anh Nguyễn Tái Đàm. Đầu dây bên kia biết ngay là tôi.

Anh Đàm nói : “Sơn cứ sắp xếp rồi cho tôi biết trong chiều nay. Tôi mới đi xuyên bang hai ngày vừa về tới lúc tối.”

- Thảo nào hôm qua gọi anh mấy lần mà chỉ gặp các cháu.

- Sao không thấy mấy đứa nói ǵ cả.

- Tại em không cho số phone và nói sẽ gọi lại.

Xe xuống nơi của mấy anh em Biệt Kích tụ cư không xa. Dễ chừng tới khách sạn chỉ độ mười lăm phút.

Thúy chỉ cho tôi nhà của anh chị Cát. Anh Hồng và nhà của vợ chồng anh.

Cho xe vào chỗ đậu xong, Thúy dẫn tôi ra nhà anh Cát. Không thấy ai, đi qua nhà bên cạnh thấy mấy anh em đang ngồi đánh chắn có ư chờ tôi đến.

Thấy anh Thúy mở cửa đưa tôi vào mấy anh đều vui vẻ, rạng rỡ. Anh Hồng, anh Ngô đều hỏi thăm sức khỏe gia đ́nh. Tất cả đều ngưng mọi công việc để kéo nhau về nhà anh Cát, anh em ngồi tṛ chuyện. Anh Hồng hỏi tôi về diễn biến của vấn đề LÀM SAO ĐỂ NHỮNG NGƯỜI BIỆT KÍCH ở Việt Nam lănh được tiền. Tôi cho anh biết vừa trao đổi với luật sư về vấn đề này do một số anh em ở bên nhà gởi thơ sang báo cho biết tới nay họ chỉ nhận được giấy báo chứ chưa ai được lănh tiền cả. Ư của họ muốn tôi nói với luật sư để nhờ can thiệp. Luật sư cũng ngỏ ư sẵn sàng nhưng tôi th́ lại cảm thấy khó chịu, xấu hổ v́ hầu hết những người bên nhà đă phản bội lại những ǵ họ đă thỏa thuận trong bản hợp đồng sau cùng. Tôi nói rơ: “ Cái khó chịu nhất là luật sư nói với Sơn, ông ta sẵn sàng giúp họ mà không cần một điều kiện ǵ. Ông nhấn mạnh thuần túy v́ nhân đạo mà thôi. Thế mới đau các anh thấy không! Ḿnh mặt mũi nào dám nhờ ông về việc ở bên nhà khi số anh em đó v́ không biết rơ thông tin bị kẻ xấu lừa nên trở thành những kẻ bội tín. Ngay sự việc đấu tranh cho t́nh trạng cựu chiến binh của anh em ḿnh bị chững lại cũng là do một số người bội tín ở bên này, nếu không th́ mọi việc đă xong từ lâu rồi.

Nh́n lại diễn biến của việc đấu tranh thấy con người dễ thay đổi và mau mất chất quá. Lúc khởi đầu ai cũng châm biếm cho ḿnh là kẻ điên rồ. “Con kiến đi kiện củ khoai.” Nhưng khi ḿnh thắng rồi th́ khách quan lại nảy sanh sự ganh ghét, đố kỵ cầu cho ḿnh không được lănh tiền bồi hoàn. Chuyện đó không sao, thế gian thường t́nh. Nhưng đáng buồn nhất là khi anh em sắp làm thủ tục lănh tiền th́ nảy sanh ra những con người tranh công, bội tín. Thật không hiểu nổi tại sao có một số người lại xoay qua coi Bộ Quốc Pḥng như là những người ban ơn cho họ. Trong khi chính Bộ Quốc Pḥng đă cố t́nh bôi xóa mọi vết tích về chúng ta không nổi nên mới miễn cưỡng phải nh́n nhận. Và ngay việc thanh toán tiền bạc c̣n bị họ cố t́nh gây khó khăn, làm tŕ trệ.

Mấy anh biết rơ, Sơn vốn là người lời nói và việc làm song hành. Đă nói là làm mà đă làm là phải đi tới cùng. Sơn chưa hề có ư nghĩ tranh chấp công lao. Đáng giận nhất là chuyện sứt mẻ nội bộ. Nhưng ḿnh cũng biết chẳng có tổ chức nào hoàn hảo v́ bản chất con người vốn bất toàn. Tùy theo sự hấp thụ giáo dục của mỗi người và hoàn cảnh cuộc đời họ xui khiến họ tự chọn lấy cách thể hiện bản chất con người họ. Riêng anh em ḿnh th́ không bao giờ bán rẻ danh dự cho dù tiền muôn, bạc triệu nên vẫn cứ hiên ngang đứng ngẩng mặt giữa cơi đời.

Anh Cát cười : “ Anh em ở đây và các bà nội tướng lúc nào cũng tin cậy, ủng hộ và thương quư em. Tụi anh vẫn nói, Sơn là một trong những người trẻ nhất của lực lượng nhưng cậu ấy thông minh, bản lănh và can đảm có thừa. Việc ǵ cũng dám xông xáo đối phó. Kiếm người như vậy đâu dễ. Được cái nữa là chịu hy sinh. Cũng như các anh hay nói với nhau là lực lượng ḿnh qua Sơn có một tờ báo chính thức thật đáng tự hào và hănh diện. À! Em có gọi cho Tưởng Năng Tiến chưa?”

- Đă gọi nhưng không gặp, người nhà nói cậu ấy đi lo đám cưới cho đứa con của bà chị.

Anh Hồng như chợt nhớ:

- “ Bao giờ th́ Sơn bắt đầu làm cuốn sách mà cậu nói.”

- Anh muốn nói cuốn liệt kê các toán và từng người phải không? Phải làm chứ ! Nhưng để Sơn sắp xếp một số công việc và ngân khoản đâu vào đấy đă. Hơi tốn kém v́ phải đi một ṿng các nơi có anh em ḿnh cư ngụ. Chắc Sơn sẽ đến mỗi bang làm việc khoảng ba bốn ngày.

- Cậu hy sinh nhiều quá tụi anh cũng chẳng biết nói sao. Nếu cần phụ giúp về chi phí cứ nói.

- Chưa! Vấn đề bay đi, bay về Sơn coi như du lịch. Khi nào chuẩn bị in ấn mới yêu cầu đóng góp. Các anh nghĩ coi đó là việc ghi danh vào lịch sử đến muôn đời tại sao lại phải tính toán. Thử hỏi chừng trăm năm sau, một người Việt Nam đọc các đạo luật của Quốc Hội Hoa Kỳ về những vấn đề liên quan đến Chiến Tranh Việt Nam họ sẽ thấy đạo luật bồi hoàn và vinh danh Vietnamese Commandos. Khi tra cứu tiếp theo họ sẽ được đọc đến cuốn sách liệt kê danh tánh những người hùng. Theo Sơn nghĩ cái giá trị của một đấng nam nhi là ở chỗ “ lưu thủ đan tâm chiếu hăn thanh .” Các anh có đồng ư vậy không? Thật ra ngày xưa chúng ta đă chọn con đường quá lư tưởng và lăng mạn là tận hiến không điều kiện nhưng qua bao thử thách gian nan th́ chính anh em chúng ta đă làm nên lịch sử. Thật ḷng, Sơn chưa bao giờ nghĩ đến đồng tiền mà bằng chứng là ngày hôm nay ai cũng tận dụng được chút quyền lợi đó nhưng phần Sơn th́ cả tiền nhà làm ra cũng tung hết cả vào công việc. Phải nói may nhờ có bà vợ biết tính chồng, chẳng bao giờ ta thán ǵ...

Vừa nói đến đây th́ anh Thúy về tới. Chị Cát tiếp thêm trà nóng và nói với tôi : Lâu lắm em mới trở lại đây. Hôm nay anh em ở nhà đàm đạo với nhau. C̣n vài anh nữa chắc cũng sắp xuống tới bây giờ. Thhím Sơn và các cháu khỏe chứ hả.

- Cám ơn chị nhờ trời cô ấyvà mấy nhỏ khỏe mạnh cả chị ạ.

Tôi vừa dứt lời, Hải đă bước vào pḥng: - “Khỏe chứ Sơn? Anh em bên đó thế nào? Nghe nói ông Kính mất rồi c̣n bà Kính th́ sao? “

Tôi nói sơ qua t́nh h́nh rồi hỏi Hải bây giờ đang làm ǵ.

Ḿnh đang sắp lấy cái license để ra làm riêng. Làm công cho người ta hoài mệt quá.

Chuyện văn thêm vài câu chợt anh Ngô hỏi: - “ Này chú Sơn đám Hmong họ được nhập tịch miễn thi Anh ngữ rồi đấy. Chú thấy chuyện của ḿnh có ǵ lạ không”

Biết ư anh tôi mỉm cười nói: “ Vụ của họ, ḿnh đă viết cách đây hơn ba năm măi đến giờ này mới chính thức được giải quyết. Quốc Hội có trăm công ngh́n việc. Hay nói đúng hơn là họ đang làm việc v́ tất cả mọi biến động trên thế giới chứ không riêng ǵ nước Mỹ do đó cuộc đấu tranh của chúng ta phải khéo lách mới tiến lên hàng đầu. Ngày c̣n ở Cổng Trời. Anh Cát, Anh Thúy với Hải c̣n nhớ không ?. Ngày chúng nó tập họp anh em chúng ta lên hội trường nghe đám trung ương Bộ Nội Vụ về khoác lác, huênh hoang. Tên cán bộ lănh đạo đoàn Tuyên huấn Trung Ương nói suốt hai tiếng chẳng có một ai vỗ tay. Thậm chí dến khi kết thúc buổi nói chuyện, anh em ḿnh cũng cứ trơ trơ không ai thèm nhúc nhích.

Thúy tiếp lời: - Một tên trưởng ban học tập của trại Cổng Trời h́nh như tên là Tiếp mất mặt quá lên bục nói - các anh thật không biết điều chút nào. Cho dù có căm thù cách mạng tới đâu nhưng các anh phải nhớ là các anh c̣n sống là nhờ ở sự khoan hồng, nhân đạo của cách mạng. Chúng tôi vẫn đang cố sức cải tạo các anh thành người tốt rồi trả các anh về với gia đ́nh, xă hội. Công lao cán bộ lên nói chuyện để cho các anh thông hiểu t́nh h́nh mà các anh xem nhẹ thể quá. Các anh là những người có tŕnh độ ít ra cũng phải biết câu”gặp thời thế, thế thời phải thế”chứ?

Anh Cát sặc ra cười: Thế là hội trường đang im lặng như tờ bỗng bùng lên -Sao lại không biết? Biết hơn vậy nữa ḱa -Biết tới đâu đi chứ. Gặp thời thế, thế thời Cũng Thế. Gặp thời thế, thế thời Cứ thế. Tụi này th́ lúc nào Cũng Thế và Cứ Thế.- Nhớ lại vẫn không nhịn được cười. Thật bọn Cộng Sản cũng điên đầu với anh em chúng ḿnh.

- Nước c̣n, Chống là tất nhiên. Nước mất cũng cứ Chống. Không CŨNG THẾ và CỨ THẾ th́ là cái ǵ . Hào khí của anh em chúng ta là ở chỗ đó

Trăm năm Tổ Quốc nặng ḷng son.

Một mảnh cô trung giặc hết hồn

(Phan Đ́nh Phùng).

Thời kỳ đó khi đối đầu vớí kẻ thù, anh em chúng ta đă coi như những người TỬ ĐẠO cho lư tưởng TỰ DO nên không cần uyển chuyển nhưng ngày hôm nay , chúng ta đang đấu tranh để thay đổi những áp đặt bất công của bọn phản chiến đối với lịch sử của dân tộc Việt Nam hơn nữa cuộc đấu tranh này gần như là một cuộc đấu tranh nội bộ nên phải tránh làm nước chủ nhà mất mặt. Chúng ta phải lựa chọn một trong hai cách đạt tới mục đích sau đây:

1-Thắng lợi bằng cách làm mất thể diện của Hoa Kỳ.

2-Kiên nhẫn luồn lách, uyển chuyển để đạt tới mục đích mà Quốc Hội và Chính Phủ Hoa Kỳ dễ dàng và vui vẻ chấp nhận.

Cách thứ nhất là th́ triển khai nội lực làm gấp, làm lớn chuyện, tạo phong trào để làm áp lực như trước cuộc điều trần ngày 19-6 - 1996. Lúc đó là t́nh thế phải quyết định v́ vấn đề thành bại của cuộc đấu tranh.

T́nh h́nh hiện nay đă khác. Tất cả anh em trong lực lượng đă được công nhận là “War Heroes” đă lănh tiền bồi hoàn. Chúng ta đă có tư thế khác. Cánh cửa đầu tiên đă mở cánh cửa thứ hai cũng sẽ phải mở, tuần tự và lớp lang cái ǵ phải tới sẽ tới. Mấy chữ Chiến Sĩ Tự Do ngày nay đă trở thành lời đầu cửa miệng của nhiều người Quốc Gia. Chắc chắn cuộc đấu tranh này sẽ dẫn tới việc Quốc Hội Hoa Kỳ chuẩn thuận cho chúng ta lấy ngày 19 - 6 hàng năm làm ngày chính thức tưởng niệm những Chiến Sĩ Tự Do. Chúng ta đă làm được hai việc có ư nghĩa là cột mốc xoay chuyển lại ḍng chảy của lịch sử và phản công lại sự bóp méo, xuyên tạc lịch sử của bọn phản chiến và Cộng Sản. Luồng gió mới như một số nhà b́nh luận nói tới xuất phát từ ngày 19 - 6 - 1996.

Khi mà Quốc Hội Hoa Kỳ nh́n nhận sai lầm trong quá khứ và coi việc giải quyết bồi hoàn cho anh em chúng ta như là một hành động chuộc lỗi.

Ai là người dũng cảm đ̣i hỏi chính phủ Hoa Kỳ xét lại chính sách của Hoa Kỳ tại Việt Nam nếu không phải là chính chúng ta đă làm thành công. Họ công nhận chúng ta là những anh hùng th́ dân tộc Việt Nam, quân lực VNCH đâu có phải hèn yếu. Có lẽ có nhiều người nói về điều này nhưng không có ai công khai và dơng dạc lên tiếng trước Quốc Hội như chúng ta. Việc ghi nhận và vinh danh QLVNCH và QL các nước Đồng Minh tham chiến tại Việt Nam chính là kết quả đấu tranh của chúng ta.

Một cái sai đă được sửa th́ nhiều cái sai khác cũng phải sửa cho phù hợp với Sự Thật của Lịch Sử. Chính v́ thế, tôi chọn giải pháp thứ hai là vận động rộng và sâu trong giới Cựu Chiến Binh Hoa Kỳ và ở Lưỡng Viện.

Thật không mấy người hiểu tại sao khi nói chuyện với Cộng Đồng Việt Nam tại Santa Anna, Thượng Nghị Sĩ John MC Cain lại yêu cầu anh em chúng ta có mặt để ông giới thiệu :“ Đây là những người bạn chiến đấu của tôi. Những chiến sĩ đă chiến đấu cho những giá trị Dân Chủ và Tự Do đích thực của nhân loại.”

Chúng ta phải biết nh́n Sự Thật và hiểu rơ ư nghĩa của cuộc chiến đấu của chúng ta. Chính giới Hoa Kỳ cũng có nhiều phe phái: bồ câu, diều hâu. Vấn đề của chúng ta là phải biết chọn những người có quá khứ gần gũi với chúng ta. Nếu không có sự ủng hộ và bảo trợ của họ, chúng ta không thể được Quốc Hội chuẩn thuận một điều ǵ. Vừa qua, một sự việc xảy ra ở Boston làm tôi cảm thấy rất bực ḿnh. Luật sư đề nghị anh em gặp TNS John Kerry để t́m sự tán đồng, ủng hộ nhưng mấy anh em làm eo nói v́ không được hưởng tiền an sinh nên không muốn gặp ông ta. Thật xấu hổ! Chỉ v́ chút quyền lợi nhỏ mà quên rằng việc gặp một TNS không phải dễ dàng. Chẳng lẽ ḿnh lại phải kéo một phái đoàn đi lên Boston để làm việc với ông Kerry. Tôi thật sự khó chịu v́ thái độ không biết người, biết ta. Sống cho người ta nể th́ khó chứ để họ nh́n ḿnh như là một vài tên di dân quèn th́ đó là chuyện khỏi cần bàn. Thế giá của một số cá nhân rời khỏi tập thể đă chứng minh họ chỉ là con số không to tướng.

Anh Cát bực bội nói:

-Thật t́nh mấy người đó tệ quá. C̣n công việc tại đây, anh em đă gởi thư tới các vị dân biểu đề nghị giúp đỡ và đă được trả lời sẽ ủng hộ khi vấn đề được bàn thảo tới. Đây là thư của TNS Barbara Boxer.

Tôi nhận lá thư từ tay anh Cát, xem qua rồi trả lại : - Anh nhớ cho một bản copy để đưa vào tập lưu trữ. Hầu như toàn bộ các nơi đều đă làm đúng như kế hoạch.

Vấn đề của chúng ta là chọn thời điểm hành động. Hy vọng qua những trao đổi và truyền đạt với nhau bằng điện thoại với những anh em ở nơi khác. Các anh tiếp tục làm sáng tỏ ư nghĩa việc làm của chúng ta. Trừ một số anh em đă sáng tỏ và cương quyết đấu tranh, c̣n lại một số người khác mặc dù có động lực trong sáng nhưng không có quyền lợi thiết thân th́ họ cũng không có tinh thần trách nhiệm. Chúng ta đ̣i hỏi tinh thần trách nhiệm với đất nước và dân tộc, chúng ta đ̣i hỏi sự chia xẻ trách nhiệm với nhau trong công việc. Cái tṛ “sống chết mặc bay, tiền thầy bỏ túi” đó là chuyện thế gian hành xử với nhau. Giữa chúng ta là t́nh đồng đội, đồng cảnh, cùng chung lư tưởng không thể đối xử với nhau theo kiểu láu cá, khôn lỏi như vậy được. Chúng ta đă kiên nhẫn và c̣n kiên nhẫn với những kẻ lầm lỡ nhưng rồi cũng phải cương quyết với những kẻ cố t́nh. Quyền lợi của chúng ta là nhỏ nhưng Danh Dự Quốc Gia và Dân Tộc mới là lớn. Ngày xưa có kẻ nói chúng ta là “mercernary” câu hỏi đó họ cho là hóc búa nhưng Sơn đă giải tỏa v́ chúng ta sáng tỏ việc chúng ta làm là chiến đấu cho Tự Do, Dân Chủ và như vừa mới nói lúc năy John Mc Cain ủng hộ mạnh mẽ lập luận đó v́ nó thực sự là như vậy.

So sánh với tất cả những điều mà người ta ghi chép và cho vào tập “Vẻ Vang Dân Việt” th́ những điều được ghi chép chưa có ǵ đáng gọi là vẻ vang. Học hành đỗ đạt, bằng cấp chỉ là cái cần câu cơm để vun xới cho kinh tế bản thân và gia đ́nh chứ đă cống hiến được ǵ cho xă hội mà gọi là vẻ vang chẳng qua đó chỉ là phương thức khuyến học.

Thật là tầm thường và dung tục khi người ta chỉ quen ca tụng SỰ THU VÀO hơn là SỰ CHO ĐI. Theo tôi thu vào là vị kỷ, cho đi mới là vĩ đại.

NHƯ VẬY CHÚNG TA CÓ QUYỀN HĂNH DIỆN VỚI NHỮNG G̀ ĐĂ CHO ĐI....

Sực nhớ ra, tôi nói tiếp: “À! Cáchđây mấy tháng Sơn có lên Washington D.C. T́nh cờ gặp Lê Ng. ngay Eden, Ḿnh nhận ra Ng. gọi lại, rủ vào ăn sáng nhưng Ng. vội đi. Khi hai bên đối diện trao đổi với nhau vài câu tự dưng Sơn thấy sự bực bội lâu nay biến mất thay vào đó là t́nh thương. Thật đáng tiếc cho những con người đă tự đánh mất chính ḿnh. Sau lần gặp Lê Ng. đó, Sơn bây giờ chẳng c̣n quan tâm đến những hạng người thiếu khả năng, thiếu nhận thức, thiếu bản lănh mà bon chen coi SỰ XẢO TRÁ là KHÔN NGOAN và xem THÓI PHẢN PHÚC là NHÂN TÍNH. Thế giá của họ được mấy phân lượng mà phải quan tâm. Đúng không các anh? Sơn vẫn đánh giá cao những người có bản lănh cá nhân. V́ chính bản thân Sơn vẫn rất cô đơn trong những lúc suy nghĩ và phải quyết định trong công việc. Không ai quyết định thay cho ḿnh. Chúng ta phải thấy rơ là một tập thể muốn thành công th́ phải có những cá nhân tài giỏi. Chứ c̣n những con người bản lănh th́ ném vào môi trường nào họ vẫn vững vàng và chế thắng mọi trở lực.”

Anh Thúy cười :“Đương nhiên là vậy rồi nhưng cái đáng mừng là Sơn bây giờ bớt nóng nảy biết tự chế nhiều.”

Anh em thù tạc hồi lâu, bỗng anh Thúy hỏi: “Lúc sáng Sơn nói chuyện với Nguyễn Tái Đàm định lên đài phát thanh có hẹn sẽ gọi lại anh ấy phải không?”

Tôi hỏi ư :- “ Anh thấy thế nào?”

Thúy trả lời:“ Tùy Sơn nhưng nếu chưa cần thiết lắm th́ nên xem lại v́ bọn MT ở bên này chẳng ai quan tâm tới. Tụi bịp đó đâu c̣n giá trị ǵ”

- OK! Vậy th́ để rồi tính sau. Anh cho Sơn mượn điện thoại gọi cho Học cái đă. Qua gặp anh em mà quên Học đâu có được.

Anh Cát đọc cho tôi bấm số. Đầu dây bên kia có tiếng trả lời của bà xă Học:

“Anh Sơn hả ? Anh có khỏe không để em gọi nhà em nhé!.”

Rồi tiếng của Học:- “ Đang ở chỗ anh Cát hả. Ḿnh bận quá, phải chở các cháu đi một số công chuyện nên không tới được. Chiều mai Sơn cố xuống nhà ḿnh chơi. Ở đâu ḿnh sẽ đến đón.

- Biết ông giám đốc vườn trẻ bận nhiều rồi. Được! Không dám hứa trước nhưng ngày mai ḿnh sẽ gọi cho bạn.

Dứt câu chuyện với Học, tôi trở lại bàn ăn. Câu chuyện lại tiếp tục trong t́nh cảm thân thương của đồng đội. Vui chuyện, tôi nói về vấn đề giải quyết cho người Hmong vào quốc tịch và t́nh h́nh của phong trào Kháng Cộng tại Lào hiện nay.

Tôi kết luận:“ Hễ nước Mỹ họ bật đèn xanh ở đâu th́ những người có liên quan mật thiết, hữu dụng của dân tộc đó lập tức có ngay quyền lợi bù đắp. Ở Đông Dương, Sau khi Cambodia đă giải quyết xong về cơ bản là t́nh h́nh Lào chắc chắn sẽ tiến tới việc h́nh thành một lực lượng làm đối trọng để dẫn tới một phương thức chia xẻ quyền lực, xóa thế độc tôn của nhà cầm quyền Cộng Sản Lào.

Ảnh hưởng của Cộng Sản Việt Nam tại Cambodia và Lào sẽ tàn lụi dần. Và rồi điều phải đến là ngay tại Việt Nam cũng sẽ h́nh thành một lực lượng đối trọng. Nếu thế độc tôn của Cộng Đảng không bị thách thức quyết liệt ngay tại quốc nội th́ hăy khoan nói đến sự sụp đổ của Bắc Bộ Phủ. Chúng ta đừng mơ tưởng loại phép lạ chỉ đến trong những giấc mộng mà phải nh́n ra thế giới để có những nhận định đứng đắn về con đường cứu nước. Các anh có thấy một thời, thế giới phương Tây đă lên án Yasser Arafat như là một tên khủng bố?

Ngày hôm nay, Arafat đường hoàng đến Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ trong tư thế một Tổng Thống của Quốc Gia Palestin.

Thế giới hiếm có quốc gia nào như Nam Phi! Chính quyền phản động của thiểu số da trắng rút lui trả lại chính quyền cho đa số da đen. Chuyện đó lại càng không thể xảy ra với chính quyền Cộng Sản tại Việt Nam.

Chỉ nội việc giữ lấy một mảnh đất cho những người yêu chuộng Tự Do không Cộng Sản mà đă trải đầy xương trắng, máu đào nhưng cuối cùng c̣n mất sạch.

Không lẽ con đường cứu quốc trong thời kỳ này chỉ cần tung ra vài khẩu hiệu Tuổi Trẻ Lên Đường, thả bong bóng, rắc “confetti” , chơi vài Đêm Đại Nhạc Hội Hard Rock, Metal Rock hay Pop Rock là lấy lại được nước hay sao?

Người Việt Quốc Gia ngày hôm nay dù mang nặng trong ḷng mối hận với Cộng Sản nhưng chưa t́m ra phương thức quật khởi, vẫn chưa qua khỏi ṿng quanh quẩn với sinh kế gia đ́nh nhằm nuôi nấng con cái nên người nơi đất khách. Những người lính oai hùng ngày xưa nay đă bạc đầu vẫn nhẫn nại bấm thẻ lấy giờ đặt niềm hy vọng vào đám hậu duệ. Nhưng cũng rất lố bịch và nham hiểm khi một đám “chính khứa dở hơi” lại tung ra khẩu hiệu “giao quyền cho lớp trẻ”. Quyền lực đă mất từ lâu, lấy cái ǵ mà giao. Lớp trẻ th́ chẳng qua học được vài mảnh học vị chuyên môn bằng tiếng nước người làm cần câu cơm, kiến thức c̣n nông cạn, ư thức vẫn tù mù, chưa từng chỉ huy nói ǵ tới chuyện lănh đạo. Cái khẩu hiệu rất lố bịch nói trên nguy hiểm ở chỗ dẫn tới việc phân hóa ngay trong nội bộ những gia đ́nh Việt Nam nào thiếu vắng một gia trưởng thực thụ, thiết chế gia đ́nh không vững vàngỳ.

Theo Sơn nghĩ th́ làm ǵ có sự ngăn cách giữa hai thế hệ trẻ già. Con cháu là kế thừa, là hậu duệ của cha anh. Cha mẹ nuôi con nên người chứ con cái giỏi lắm th́ chỉ tiễn được mẹ cha xuống mộ.

Nhận định chính xác về tâm lư giới trẻ th́ thiểu số bất măn thường rơi vào những gia đ́nh cha mẹ chẳng có vốn liếng văn hóa là bao, kiến thức lại hao ṃn không bắt kịp hơi thở của thời đại nên con cái bất phục cha mẹ rồi mang luôn cái tâm lư đó vào đời rồi tự cho rằng những người bằng vai, phải lứa với cha chú của ḿnh cũng rặt một phường dốt nát.

Giới trẻ mang tâm trạng lệch lạc như vậy vào đời thật đáng thất vọng. Đám trẻ này không biết rằng cha mẹ ḿnh có thể chẳng ra ǵ nhưng đă bước vào xă hội chớ tưởng rằng đời toàn những người kém cỏi. Già hay trẻ là vấn đề thể xác.

Học thức chỉ là thứ giáo dục phổ thông, căn bản được tiếp nhận trong nhà trường. C̣n trí thức, kiến thức, ư thức, kinh nghiệm, bản lănh và sức sáng tạo là những ǵ chỉ có thể lănh hội được qua sự học hỏi, nghiên cứu liên tục và đúc kết qua thực tế công tác, thực tế đấu tranh. Sở học và kiến thức chẳng khác ǵ cái kính viễn vọng vốn tỷ lệ thuận với những điều không biết hoặc chưa biết. Hễ tầm nh́n của kính viễn vọng càng xa, th́ lại càng thấy rơ vũ trụ vô biên. Sở học càng cao, nghiên cứu càng sâu mới thấy có quá nhiều điều không biết, kiến thức con người ḿnh quá nhỏ nhoi.

Nhiều lúc nh́n hoạt động của giới trẻ bây giờ chẳng kỳ vọng được một điều ǵ. Nhớ lại thời anh em ḿnh c̣n trẻ trung đua nhau khoác lấy chiến y rồi nh́n đám trẻ bây giờ Thắp Nến Cầu Nguyện với Lên Đường Mà Chẳng Biết Đi Đâu.

Thật ngán quá. Như tại Cali này chỉ một dúm thanh niên mà hàng trăm hội đoàn, mỗi hội đoàn được dăm mười cậu th́ thử hỏi đoàn kết ở chỗ nào mà dám chê mấy ông già chia rẽ.”

Anh Cát cười ha hả: “Tất cả cũng tại v́ ở đậu nước người mà ra cả. Bực ḿnh làm ǵ.”

-Tại ḷng ḿnh c̣n nghĩ tới chuyện nước non mới vậy....

Lâu ngày gặp lại anh em. Mải vui thoáng chốc trời đă xẩm tối. Điện thoại lại vang lên, Tùng gọi trở về khách sạn trước 7 giờ để cùng đi party tại nhà của T́nh. Nh́n lại đồng hồ cũng đă gần 6:30. Định cáo biệt th́ Hạnh lại gọi tới nói đợi chút sẽ lên tới. Dễ đă mười mấy năm chưa gặp, nên cố nán đợi.

Khoảng nửa tiếng sau Hạnh đến, chuyện tṛ râm ran hơn 8: 30 chia tay.

Tạm biệt anh em, theo anh Thúy ra xe trở về nhà của Jacquot. Đến nhà mọi người chắc không chờ nổi đă kéo nhau đi hết. Gọi cho Tùng mấy lần điện thoại đứt nửa chừng. Thúy chở tôi đi ăn cháo vịt đến 9 giờ hơn liên lạc lại Tùng mới nhận được và hướng dẫn cho anh Thúy chạy xuống Santa Cruz.

 ṃ khoảng hơn 15 phút mới tới nơi. Gặp lại thêm một số bạn cũ. Vinh râu nhắc lại chuyện gặp nhau ở Hương Giang mấy chục năm về trước.

Tùng nói đi ǵ dữ vậy, anh em đợi không nổi phải đi trước, Minh và Isabelle. mệt về trước rồi. Thúy ở lại uống rượu khoảng hơn mười hai giờ phải về trước. Hơn tiếng sau tàn tiệc nhóm chúng tôi trở lại nhà Jacquot đă gần hai giờ sáng.

Tường lên pḥng ngủ liền.

Trong pḥng tắm ra, nghe dưới pḥng khách vẫn c̣n tiếng người nhưng phải đi ngủ cho đỡ mệt. Căn pḥng ch́m trong tiếng ngáy đều đều. Nh́n Tường ngủ vùi trong ánh đèn mờ; Tôi biết ḿnh cũng thấm mệt v́ rượu. Nhớ lại vài người bạn Huế được nhắc tên lúc gặp Vinh Râu ở nhà Tŕnh. Những người bạn của thời son trẻ, ngày nay hễ c̣n ai đều là những bạn vàng. Như những người bạn mà tôi đang gặp gỡ, hàn huyên hiện nay chẳng hạn. Họ là những người có vị trí trong sâu thẳm kư ức và tâm hồn tôi chẳng có ǵ thay thế được. Nhắc tên bạn cũ, có những thằng bạn đă mất tích, đă chết từ mấy chục năm về trước nhưng vẫn c̣n lưu lại những kỷ niệm thắm t́nh bằng hữu không bao giờ phai nhạt. Chuyện mấy mươi năm nhắc tới như vẫn c̣n sống động, nhảy múa trước mắt.

Nghĩ ngợi miên man, giấc ngủ đến lúc nào không biết...... Tỉnh giấc trong bầu không khí dễ chịu, tôi vào pḥng tắm ngâm nước cho thật sảng khoái. Chất rượu cognac thấm trong huyết quản như tăng cường sinh lực.Trở ra, thay quần áo xuống dưới pḥng khách ngồi hút thuốc một ḿnh trong căn pḥng tĩnh lặng. Trên bàn có sẵn cái gạt tàn và gói thuốc. Nhớ lại, tối qua lúc tôi đi ngủ c̣n có người thức ngồi nói chuyện tại đây.

Lát nữa sẽ biết. Mở cửa bước ra sân, hai con chó chạy quẩn, mừng rối rít.

Nhớ lại câu chuyện trao đổi với Vinh Râu đêm qua. .

Vinh nhắc lại chuyện cũ ở Khách Sạn Hương Giang: [“Toi” c̣n nhớ không? Lúc đó “moi” chưa đi lính. Sau đó một năm “moi” mới đi “pilot”. Hợi nó chết rồi. C̣n thằng Chấn hiện nay ở Florida. Lâu rồi “moi” không có liên lạc. Lúc chiều nghe Jacquot nói có “toi “ sang chơi với anh em. “Moi” chờ hoài không thấy. Chắc đi thăm anh em phải không.? ] Nói tới đó, nh́n thấy ly rượu tôi đă vơi hơn nửa, nh́n lại ly của Vinh cũng không khác . Vinh vội kéo tôi tới bàn rượu dưới gốc cây trong vườn nhà của Tŕnh, rót đầy hai ly, mấy anh em cũng châu vào rót rượu nâng ly mừng ngày hội ngộ......

Hút tàn hơi thuốc cuối cùng, trở vào pḥng khách vừa châm điếu mới th́ Minh xuống. Thấy tôi Minh ngạc nhiên hỏi: “Uả “moi” tưởng “toi” ngủ bên khách sạn. Tối hôm qua Isabelle mệt v́ chuyến bay nên vợ chồng “moi” về nghỉ sớm. Lúc ra về nghe nói “toi” đang chạy lên.”

-Buổi sáng Tùng và Jacquot đi xuống San Francisco đón “toi” ḿnh đi thăm anh em. Sau đó có nhiều chuyện phải bàn nên về trễ. Sao nghe nói chuyến đi trắc trở lắm phải không?

Minh cười nói tôi: “Thay đồ đi ra ngoài uống cà phê nói chuyện vui hơn. Mấy anh em chắc c̣n lâu mới dậy.”...

Minh  tôi kéo nhau ra cửa, chúng tôi cuốc bộ một quăng đường khá xa. Buổi sáng mùa hè ở Cali trời vẫn mát rười rượi. Những người chạy bộ và đi bộ thể dục lác đác khắp các ngả đường. Những người chạy ngược chiều chúng tôi đều giữ phép lịch sự nên chúng tôi cũng phải luôn miệng chào buổi sáng...

Minh nói với tôi:“Vợ con Sơn khỏe cả chứ? Nghe nói “toi” với Henry, Cẩm cũng qua ḿnh rất vui. Mới hai tuần trước ḿnh cũng c̣n ở bên này.Về sắp xếp công chuyện xong là bốc Isabelle đi luôn. Tới Milan mới biết giấy passport của Isabelle quá hạn. Chạy tới, chạy lui rồi cuối cùng phải mua vé về lại Paris rồi lại mua vé khác qua đây.”

Tôi lắc đầu :“ Thiệt t́nh đi chơi với bạn bè mà hao tiền vô lư quá. Rồi hăng xưởng bên đó ai coi?”

- “Moi” có mấy người quản lư rất tốt. Họ rất trung thành và tin cậy được.

- Sao  già và anh em bên này mà “toi “ không chịu qua đây ở luôn vừa gần bè bạn?

- Chuyện đó nếu có đă xảy ra hồi mười mấy năm về trước. Bây giờ mọi việc đă yên bề. Tụi ḿnh ǵa hết rồi nghe Sơn. Qua đây là làm lại hết từ đầu đâu có dễ. Nước Mỹ giàu thiệt nên tính cạnh tranh qúa gay gắt. Pháp so với Mỹ quá nhỏ. Hồi trước anh em tính qua thăm”moi” nhưng “moi” nói đừng qua làm chi thêm thất vọng. V́ tất cả mọi phương tiệỳn tại Pháp đều cổ lỗ và nhỏ bé. Đi Pháp để thăm những thắng tích, di tích văn hóa th́ OK. Đi chơi th́ đâu có bằng Hoa Kỳ. Kể “toi” nghe hồi đầu “moi” tới Pháp cũng vâỳt lộn với cuộc sống cực lắm mới tạo được cơ sở như bây giờ. Năm nào cũng qua đây thăm gia đ́nh và bạn bè là vui rồi. Ḿnh là người tỵ nạn đi dâu cũng được nhưng Isabelle là người Pháp đâu có ǵ mà đi sang đây làm dân tỵ nạn như ḿnh. Đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến ḿnh ở lại Pháp.

Tôi đồng t́nh:

-Đúng vậy ở đâu cũng là xứ người. “Toi “ có vợ Pháp, sống trên nước Pháp th́ cũng tạm coi như đă hội nhập gia đ́nh đă ổn định, thế giới đă thu ngắn khoảng cách bằng telephone, bằng những chuyến bay nên những lúc bạn bè hội ngộ muốn đến cũng không có ǵ khó khăn. Mà có khi như vậy nó lại c̣n có vẻ “ giang hồ vặt” hơn.

Minh cười xoà: “ Thiệt t́nh mấy chục năm tù mà “moi” thấy “toi” vẫn vui vẻ, vẫn dí dỏm. “Toi” biết không lần gặp nhau ở Atlanta rồi về lại bên Pháp. “Moi” nói chuyện với mấy người bạn ǵa bản xứ cũng ở quân đội đă về hưu, ai cũng lắc đầu và khâm phục sự chịu đựng, gan góc của những Commandos.

Tiệm cà phê Starbuck đă khá đông người . Xem ra người nào cũng có vẻ vội vă ngoại trừ chúng tôi - hai kẻ nhàn du - vào lấy cà phê xong ra ngồi ngoài trời ôn lại chuyện cũ.

Khỏang hơn nửa tiếng, chúng tôi quay trở lại con đường vừa đi. Bầu trời Cali buổi sáng trong vắt. Chúng tôi về tới nhà th́ Tùng cũng vừa dậy. Hai vợ chồng Jacquot - Lang đang sắp xếp công việc cần làm cho tối nay.

Minh lên pḥng chắc để nhắc Isabelle chuẩn bị v́ bên Hotel có thể gọi lại bất cứ lúc nào. Đúng như ư nghĩ chỉ vài phút sau là đă thấy chuông reo. Hai bên rủ nhau đi ăn sáng tận dưới tiệm Vũng Tàu. Buổi sáng qua rất mau. Chúng tôi trở về khách sạn đợi bạn bè các nơi kéo tới. Mấy lần định gọi cho Học nhưng lại có thêm anh em mới tới, chuyện văn, thăm hỏi liên miên.

Khoảng gần một giờ lên pḥng Trọng và Laurent rồi trở về pḥng chúng tôi. Đi ngang pḥng vợ chồng Henry, chị Bùi gọi lại giới thiệu hai cô em gái đều là những cây viết có tiếng. Trần Thị Bông Giấy vợ cũ của Trần Nghi Hoàng hiện đang làm tờ Văn Uyển và cô em tên Kiều Mỵ...

Cuối cùng rồi cũng phải gọi cho Khánh và Học. Khoảng ba giờ hơn tôi xuống pḥng đợi để đón hai người bạn.

Cả hai không hẹn mà đến cùng một lúc. Khánh nói với tôi:“ Như vậy là 33 năm rồi mới gặp lại nhau.” xong quay qua Học:

 Tôi với ông Sơn cùng học một trường. Ông Sơn học trên tôi mấy lớp. C̣n ông chắc cùng nằm hộp ngoài Bắc. Sau này tôi cũng công tác với Liên Đ̣an 5 LLĐB, năm 1972 mất một chân rồi về làm việc ở Lănh Sự Quán Đà Nẵng cho tới lúc tan hàng.

Anh em không ai nghĩ ông Sơn c̣n sống, măi sau này khi ông Sơn qua đây lên đài phát thanh và truyền h́nh nói chuyện, tôi mới nhận ra nhưng hỏi thăm ra khách sạn chỗ ông Sơn ở tới thăm th́ ông đă về lại Atlanta. Mấy hôm sau, Chiến đến nhà nói đă gặp ông và mời ghé qua dùng cơm với gia đ́nh rồi.”

Tôi xác nhận chuyện đó rồi hỏi thăm gia đ́nh Khánh và Học.

Biết cả hai người đều bận, khoảng nửa tiếng chúng tôi chia tay. Thôi ! Như vậy cũng hả ḷng đi đến nơi nào có bạn bè mà không gặp được ai th́ ḷng cũng áy náy.

Buổi tối dạ vũ thật đông vui. Hơn một giờ mọi người lục tục chia tay ra về. Phần chúng tôi tạm biệt vợ chồng Jacquot và hẹn gặp lại trong một dịp khác.

Vài ngày gặp gỡ với những anh em cũ qua như một ánh chớp. ...

Sáng nay c̣n ở San Jose chiều đă trở về dưới mái gia đ́nh. Vị “cognac” c̣n chưa tan hết. Có thể ví t́nh bằng hữu như chai rượu quư càng lâu năm, già tuổi hương vị càng nồng đậm...

 

 

Kim Âu

 

 

2211 Arnold Palmer Way

Duluth, GA 30096.

Cell: 404 - 593 - 4036

 

 


 


 

SERVED IN A NOBLE CAUSE

 

 

 

Vietnamese commandos : hearing before the Select Committee on Intelligence of the United States Senate, One Hundred Fourth Congress, second session ...

Wednesday, June 19, 1996

 

CLIP RELEASED JULY 21/2015

https://www.youtube.com/watch?list=PLEr4wlBhmZ8qYiZf7TfA6sNE8qjhOHDR6&v=6il0C0UU8Qg

  

 

US SENATE APPROVED VIETNAMESE COMMANDOS COMPENSATION BILL

http://www.c-span.org/video/?73094-1/senate-session&start=15807

BẮT ĐẦU TỪ PHÚT 4:22:12 - 4:52:10  (13.20 - 13.50)

 


Liên lạc trang chủ

E Mail: kimau48@yahoo.com, kimau48@gmail.com

Cell: 404-593-4036

 

Những người lính một thời bị lăng quên: Viết Lại Lịch Sử

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Liên lạc trang chủ

E Mail: kimau48@yahoo.com, kimau48@gmail.com

Cell: 404-593-4036

 


 

 

 

 

Tặng Kim Âu



Chính khí hạo nhiên! Tổ Quốc t́nh.
Nghĩa trung can đảm, cái thiên thanh.
Văn phong thảo phạt, quần hùng phục.
Sơn đỉnh vân phi, vạn lư tŕnh.


Thảo Đường Cư Sĩ.

 

 

 

 

Your name:


Your email:


Your comments: