MINH THỊ
DÂN TỘC VIỆT NAM KHÔNG CẦN THẮP ĐUỐC ĐI T̀M TỰ DO, DÂN CHỦ, NHÂN QUYỀN Ở WASHINGTON, MOSCOW, PARIS, LONDON, PÉKING, TOKYO. ĐÓ LÀ CON ĐƯỜNG CỦA BỌN NÔ LỆ VỌNG NGOẠI LÀM NHỤC DÂN TỘC, PHẢN BỘI TỔ QUỐC, ĐĂ ĐƯA ĐẾN KẾT THÚC ĐAU THƯƠNG VÀO NGÀY 30 - 4- 1975 ĐỂ LẠI MỘT XĂ HỘI THẢM HẠI, ĐÓI NGHÈO, LẠC HẬU Ở VIỆT NAM GẦN NỬA THẾ KỶ NAY. ĐĂ ĐẾN LÚC QUỐC DÂN VIỆT NAM PHẢI DŨNG CẢM, KIÊN QUYẾT ĐỨNG LÊN GIÀNH LẠI QUYỀN QUYẾT ĐỊNH VẬN MẠNG CỦA ĐẤT NƯỚC.
Email: kimau48@yahoo.com or kimau48@gmail.com. Cell: 404-593-4036. Facebook: Kim Âu
֎ Kim Âu ֎ Chính Nghĩa ֎ Chính Nghĩa
֎Tinh Hoa ֎ Bài Của Kim Âu ֎ Constitution
֎ Đại Kỷ Nguyên ֎ Vietnamese Commandos
֎ Biệt kích trong gịng lịch sử ֎ Chính Nghĩa Media
֎ Lưu Trữ ֎ Làm Sao ֎ T́m IP ֎ Computer
֎ Dictionaries ֎ Tác Giả ֎ Mục Lục ֎ Pháp Lư
֎ Tham Khảo ֎ Thời Thế ֎ Văn Học
֎ LƯU TRỮ BÀI VỞ THEO THÁNG/NĂM
֎07/2008 ֎08/2008 ֎09/2008 ֎10/2008
֎11/2008 ֎11/2008 ֎12/2008 ֎01/2009
֎02/2009 ֎03/2009 ֎04/2009 ֎05/2009
֎06/2009 ֎07/2009 ֎08/2009 ֎09/2009
֎10/2009 ֎11/2009 ֎12/2009 ֎01/2010
֎03/2010 ֎04/2010 ֎05/2010 ֎06/2010
֎07/2010 ֎08/2010 ֎09/2010 ֎10/2010
֎11/2010 ֎12/2010 ֎01/2011 ֎02/2011
֎03/2011 ֎04.2011 ֎05.2011 ֎06.2011
֎07/2011 ֎08/2011 ֎09/2011 ֎10/2011
֎11/2011 ֎12/2011 ֎05/2012 ֎06/2012
֎12/2012 ֎01/2013 ֎12/2013 ֎03/2014
֎09.2014 ֎10.2014 ֎12/2014 ֎03/2015
֎02/2015 ֎02/2015 ֎02/2015 ֎02/2016
֎02/2016 ֎03/2016 ֎07/2016 ֎08/2016
֎09/2016 ֎10/2016 ֎11/2016 ֎12/2016
֎01/2017 ֎02/2017 ֎03/2017 ֎04/2017
֎05/2017 ֎06/2017 ֎07/2017 ֎08/2017
֎09/2017 ֎10/2017 ֎11/2017 ֎12/2017
֎01/2018 ֎02/2018 ֎03/2018 ֎04/2018
֎05/2018 ֎06/2018 ֎07/2018 ֎08/2018
֎09/2018 ֎10/2018 ֎11/2018 ֎12/2018
֎ Nov/2016. Dec/2016. Jan/2017. Feb/2017.
֎ Mar/2017. Apr/2017. May/ 2017. Jun/2017.
֎ Jul/2017. Aug/2017. Sep/2017. Oct/2017.
֎ Nov/2017. Dec/2017. Jan/2018. Feb/2018
֎ Mar/2018. Apr/2018. May/ 2018. Jun/2018.
֎ Jul/2018. Aug/2018. Sep/2018. Oct/2018.
֎ Tṛ Bịp Cứu Trợ TPB: Cám Ơn Anh
֎ The Invisible Government Dan Moot
֎ The Invisible Government David Wise
֎ Việt Nam Đệ Nhất Cộng Ḥa Toàn Thư
֎ Giáo Hội La Mă:Lịch Sử và Hồ Sơ Tội Ác
֎ Secret Army Secret War ֎ CIA Giải mật
֎ Mật Ước Thành Đô: Tṛ Bịa Đặt
֎ Ngô Đ́nh Diệm Và Chính Nghĩa Dân Tộc
֎ Lănh Hải Việt Nam ở Biển Đông
֎ Nhật Tiến: Đặc Công Văn Hóa?
֎ Cám Ơn Anh hay Bám Xương Anh
֎ Chống Cải Danh Ngày Quốc Hận
֎ Tṛ Đại Bịp: Cứu Lụt Miền Trung
֎ Dân Chủ Cuội - Nhân Quyền Bịp
֎ 55 Ngày Chế Độ Sài G̣n Sụp Đổ
֎ Drug Smuggling in Vietnam War
v WhiteHouse vNationalArchives vFedReBank
v Federal Register vCongr Record v CBO
v US Government vCongressional Record
v C-SPAN v VideosLibrary vNational Pri Project
v JudicialWatch vReuter vAP v World Tribune
v RealClearPolitics vMediaMattersvLawNews
v NationalReviewv Hill v Dailly vStateNation
v Infowar vTownHall vCommieblaster v Examiner
v MediaBiasFactCheck vFactReport vPolitiFact
v MediaFactCheck v FactCheck v Snopes
v OpenSecret v SunlightFoundation v Veteran
v New World Order vIlluminatti News vGlobalElite
v New Max v CNSv Daily Storm v ForeignPolicy
v Observe v American Progress vFair vCity
v Guardian v Political Insider v Law v Media
v Ramussen Report v Wikileaks v Federalist
v The Online Books Page v Breibart Interceipt
v AmericanFreePress v PoliticoMag v Atlantic
v National Public Radio v ForeignTrade v Slate
v CNBC vFoxvFoxAtl vOAN vCBS v CNN
v Federation of American Scientist v Millenium
v Propublica vInter Investigate vIntelligent Media
v Russia Newsv Tass Defense vRussia Militaty
v Science&Technology vACLU Ten v Gateway
v Open Culture v Syndicate v Capital Research
v Nghiên Cứu Quốc Tế v Nghiên Cứu Biển Đông
v Thư Viện Quốc Gia 1 vThư Viện Quốc Gia
v Học Viện Ngoại Giao v Tự Điển BKVN
v Ca Dao Tục Ngữ v Học Viện Công Dân
v Bảo Tàng Lịch Sử v Nghiên Cứu Lịch Sử
v Dấu Hiệu Thời Đại v Văn Hiến v Sách Hiếm
v QLVNCH v Đỗ Ngọc Uyển v Hợp Lưu
v Thư Viện Hoa Sen v Vatican? v Roman Catholic
v Khoa HọcTV v Đại Kỷ Nguyên v Đỉnh Sóng
v Viễn Đông v Người Việt v Việt Báo v Quán Văn
v Việt Thức v Việt List v Việt Mỹ v Xây Dựng
v Phi Dũng v Hoa Vô Ưu v Chúng Ta v Eurasia
v Việt Tribune v Saigon Times USA v Thơ Trẻ
v Người Việt Seatle v Cali Today v
v Dân Việtv Việt Luận v Nam Úcv DĐ Người Dân
v Tin Mới vTiền Phong v Xă Luận vvv
v Dân Trí v Tuổi Trẻv Express v Tấm Gương
v Lao Động vThanh Niên vTiền Phong
v Sai Gon Echo v Sài G̣n v Thế Giới
v ĐCSVN v Bắc Bộ Phủ v Ng T Dũng v Ba Sàm
v Văn Học v Điện Ảnh v Cám Ơn Anh
Lời Ṭa Soạn: Ngày 19-6-1996 Thượng Viện Hoa Kỳ đă bỏ phiếu chấp thuận một ngân khoản- tối đa là 20 triệu Mỹ kim- để trả lương cho những chiến sĩ biệt kích Việt Nam nhảy dù hoặc đổ bộ ra miền Bắc để thực hiện công tác gián điệp và phá hoại kể từ 1961. Phần đông họ đă bị Việt cộng bắt và cầm tù. Họ được quân đội Hoa Kỳ và cơ quan T́nh Báo Trung Ương Mỹ tuyển mộ, huấn luyện và sử dụng. Nhưng các viên chức Hoa Kỳ đă xóa tên họ và loan báo cho gia đ́nh họ rằng họ đă chết ở Bắc Việt để khỏi trả lương cho họ khi họ trở về. Trong buổi điều trần tại thượng viện, phát ngôn viên của nhóm biệt kích ông Hà văn Sơn đă khẳng định:”Chúng tôi tranh đấu cho danh dự của chúng tôi, chứ không phải v́ đồng tiền.”
Từ năm 1968, nhà văn Hoàng Liên bị Việt cộng bắt trong vụ Tết Mậu Thân và bị đưa ra Bắc. Sau nhiều năm bị biệt giam, ông được đưa ra khỏi xà lim về giam chung với các chiến sĩ biệt kích cho đến ngày được phóng thích (1980). Trong cuốn hồi kư “Ánh Sáng và Bóng Tối”, xuất bản năm 1990, ông đă dành khá nhiều trang cho những người bạn tù biệt kích. Có lẽ đó là những tài liệu sớm nhất mà chúng ta có về tâm tư và cuộc sống lao tù của những người, v́ chính nghĩa quốc gia, đă mạo hiểm đi vào đất địch. Chúng tôi xin trích đăng hai đoạn trong cuốn hồi kư, một đoạn viết chung về các chiến sĩ biệt kích và một đoạn về ông Hà văn Sơn mà v́ lư do an ninh, tác gỉa Hoàng Liên nguỵ trang dưới nhân vật Văn trong tác phẩm.
Nhà văn Hoàng Liên tên thật là Nguyễn văn Đăi, tốt nghiệp Học Viện Quốc Gia Hành Chánh. Khi bị Việt cộng bắt tại Huế trong vụ Tết Mậu Thân, ông đang phụ trách chức vụ Đại Biểu Chính Phủ Miền Trung.
Ông cũng là thân phụ của nhà văn Nguyễn Quư Đức, chủ trương nhóm Mực và Máu, người viết b́nh luận cho đài BBC và cũng là một chuyên viên nghệ thuật cho cuộc triển lăm “Ngh́n Trùng Xa Cách”.
Những Ngày Tù Tối Tăm Của Nhóm Biệt Kích Nhảy Bắc
( Việt Nam Thời Báo) số 1798. Thứ Bảy, Chủ Nhật 29, 30 tháng Sáu 1996
CÁC BIỆT KÍCH TRỞ VỀ TỪ CỔNG TRỜI: Tuần vừa qua nhân dịp họp mặt tại San Jose đón bạn mới đến, các biệt kích sở Bắc có dịp hàn huyên. Từ trái qua phải Nguyễn Xuân Sang mới đến Hoa Kỳ tháng 6 - 96, Bùi Quang Cát ở San Jose; Hà văn Sơn từ Atlanta qua và Mai văn Học, San Jose. Tuổi từ 48 đến 62 , cộng chung bốn người là 80 năm tù. Tất cả đều về từ Cổng Trời là tên một trại tù khắc nghiệt nhất thế giới.( h́nh Tin Biển)
Hoàng Liên
Ánh Sáng và Bóng Tối
Chương VI
Hoàng Liên Sơn, Hà Tây, Nam Hà
ĐOẠN XXVI
Trích từ trang 341-371
Tôi lại ch́m vào bóng tối và cô đơn, hai yếu tố trường cửu tạo thành thực trạng ảm đạm của những năm tháng biệt giam dằng dặc. Như những tiếng than thầm không dứt, gió mùa Đông Bắc rên rỉ ngoài bức thành cao và gia tăng nỗi giá buốt và hiu hắt của một đêm Đông trên miền thượng du Bắc Việt. Mặc hết quần áo vào người - kể cả chiếc áo trấn thủ được cấp thêm ở Thanh liệt trong mấy ngày chờ đợi được phóng thích – tôi vẫn run rẩy không ngừng để chống lại không khí lạnh lẽo toát ra từ những bức tường đá của căn xà lim kiên cố. Kinh nghiệm lao tù do mấy người bạn h́nh sự trao lại cho tôi biết rằng tôi đang ở trong khu kỷ luật của trại giam dùng để câu lưu những người vi phạm nội quy. Nhà kỷ luật thường được xây cất ở một nơi kín đáo, xa những ngôi nhà khác, có tường bao quanh và cổng vào riêng biệt. Trong mỗi xà lim đều có cùm. Tùy theo tội nặng hay nhẹ, trong thời gian bị phạt, tù nhân bị cùm một hoặc hai chân, và khẩu phần bị giảm xuống đến mức tối thiểu. Xà lim nào cũng nhiều muỗi, nên tù nhân không ngủ được v́ suốt đêm phải xua đuổi những đàn muỗi liên tục tấn công. Dần dần những nốt muỗi đốt biến thành ghẻ và gây lở lói khắp cơ thể. Chiếc cùm xiết chặt vào chân làm đau nhức trong xương tủy; mu bàn chân sưng húp lên và người tù không đi đứng được nữa. Sau vài tháng bị hành hạ như thế, khi ḅ về pḥng, tù nhân chỉ c̣n là một bộ xương mất hết sinh khí.
Nhưng tại sao Việt cộng chuyển chúng tôi lên đây? Sau mấy đợt oanh tạc, viễn ảnh ḥa b́nh tan biến rồi chăng? Không c̣n có dự định trao đổi tù binh và tù dân sự, nên họ không cần giữ chúng tôi ở gần Hà nội nữa?
Chiều hôm đó men theo con đường cũ, đoàn tù nhân
đi lánh nạn lũ lượt kéo nhau từ Phú thuỷ trở về Thanh liệt; máy bay Mỹ đă ngưng
ném bom. Không biết ḥa b́nh đă thực sự trở lại chưa? Nhưng chúng tôi đinh ninh
rằng sẽ lưu lại Thanh liệt một thời gian, khi t́nh h́nh chưa ngă ngũ. Đột nhiên,
vào lúc đêm khuya, lúc Xuân và tôi đang ngủ say, Sự bỗng bước vào xà lim, bảo
tôi lấy quần áo để chuyển trại ngay. Tôi chỉ kịp nh́n Xuân và thốt ra một lời từ
biệt ngắn ngủi:
- Anh ở lại. Rất tiếc không ở lâu được với anh.
Tâm trí bàng hoàng, tôi nặng nề cất bước bên cạnh Sự. Tối hôm qua, Hà nội được yên tĩnh. Nếu cuộc không tập chấm dứt mà các bên lâm chiến chưa đạt được một thỏa hiệp, th́ có lẽ, trong khi chờ đợi, Việt cộng sẽ đưa tôi trở lên Thái nguyên. Mà khởi hành sớm như thế này, chắc là sẽ đi xa. Tôi ngồi đợi ở trạm gác cạnh cái cổng ra vào được một lát th́ Sự quay trở lại với hai anh Tứ và Lộc. Bên ngọn đèn dầu bịt giấy màu đỏ để che bớt ánh sáng, chúng tôi nh́n nhau, ḍ hỏi. Lộc lặng lẽ xếp lại hành trang; anh Tứ lắc đầu lộ vẻ chán nản, có lẽ v́ gần đây anh hy vọng quá nhiều.
Không bị bịt mắt và c̣ng tay, cùng với một vệ binh vũ trang, chúng tôi leo lên phía sau một chiếc quân xa. Ra khỏi cổng chiếc xe rẽ trái, ngược lại hướng Phú thuỷ, chậm chậm chạy quanh co một lúc trên một con đường hẹp vắng vẻ len lỏi giữa hai dăy nhà thấp. Có lẽ đây là xóm gia cư và buôn bán của khu Văn điển.
Rẽ vào một con đường rộng hơn, chiếc xe tăng tốc độ, lắc mạnh v́ đường xấu. Không bị nhức đầu và buồn nôn như lần di chuyển lên Thái nguyên trong chiếc xà lim lưu động ba năm trước đây, ḷng tôi vẫn nặng ưu tư. Tiếng bánh xe quay nhanh, tiếng gió rít bên ngoài và cái cảm giác được lao đi trong không gian không tạo được hương vị kỳ thú của một chuyến xê dịch. C̣n đâu nữa những buổi sáng sớm ngồi trên chiếc tắc xi hay xe ca để ra sân bay, tâm trí lâng lâng, vừa bịn rịn lưu luyến những h́nh ảnh, và màu sắc của nơi đang rời bỏ, vừa rộn ràng xao xuyến v́ linh cảm những ǵ sắp gặp?.. Dù sao, những năm tháng cũ đă đột ngột trở về, trộn lẫn với hiện tại và gợi lên một niềm xót xa khó nguôi, khi tương lai c̣n u ám như bóng đêm đang phủ xuống con đường phát văng dẫn vào một nơi vô định.
Trời sáng dần. Hai bên đường, những thửa ruộng mới cấy xong cho kịp vụ Đông Xuân mờ ảo hiện ra trong màu sương sớm, sau những dẫy bạch đàn rũ những ngọn lá dài tha thướt. Xa hơn, bên kia cánh đồng, những lũy tre già xanh thẫm bao quanh một vài thôn xóm: h́nh ảnh muôn thuở của quê hương, một quê hương cũng chưa biết đi về đâu trong cuộc tranh chấp trường kỳ giữa hai ư thức hệ. Con đường nhựa hun hút chạy dài trước mũi xe. Tôi đang cố nhận định hướng đi th́ Lộc bấm nhẹ vào cánh tay: Tôi đọc được hai chữ Vĩnh yên trên một cột cây số. Th́ ra chúng tôi không lên Thái nguyên như lần trước. Vậy sẽ đi đâu?
Quá Vĩnh yên, chúng tôi rẽ qua Việt tŕ rồi hướng về Tuyên quang. Thị xă này c̣n mang nhiều vết tích tàn phá của chiến tranh. Nhiều nhà cửa bị sụp đổ chưa được xây cất lại. Ngừng lại bên đường, dưới một gốc cây, trước mặt Ty Nông nghiệp Tuyên quang, chúng tôi ngồi luôn trên xe để ăn trưa, rồi khởi hành ngay. Có lẽ lộ tŕnh c̣n dài, nên phải đi gấp, không chần chừ như lần lên Thái nguyên. Đường vắng; th́nh thoảng mới có một vài chiếc xe vận tải chở đầy tre nứa chạy ngược chiều. Từ sáng đến giờ, không nghe tiếng bom đạn. Chiếc xe lao nhanh liên tục leo dốc, đổ dốc, vượt qua những quả đồi thấp trồng chè, dứa…. Xa xa đă thấy hiện ra những ngọn núi cao màu chàm và những thửa ruộng bậc thang; chúng tôi đang dần dần rời khỏi vùng trung du để đi sâu vào miền thượng du Bắc Việt. Lần này sẽ lên đến biên giới Trung quốc chăng?
Mặt trời đă khuất sau những dăy núi cao nhưng không gian vẫn c̣n sáng. Càng lêncao càng lạnh. Gió mùa Đông bắc thổi mạnh, dồn những đám sương mù như đang từ tư chui ra khỏi những sườn núi hùng vĩ. Trong bóng chiều đang đổ xuống núi rừng hoang vắng, hai chữ Lao cai in rơ nét trên cột cây số ven đường. Tôi nh́n anh Tứ; anh chỉ lắc đầu, không nói. Tại Phú thuỷ, một người tù h́nh sự cho hay rằng tại Lao cai có trại Trung ương số I, một trại rất lớn, giam giữ 5,6 ngàn người và chiếm một khu vực đất đai khá rộng để tù nhân canh tác. Ngày trước, người dân miền xuôi bị đưa lên vùng rừng sâu nước độc này đă không giấu nỗi lo âu và than văn:
Ai đem ta đến nơi đây
Bên kia Cốc lếu, bên này Lao cai!
Hoàn cảnh của chúng tôi, nếu phải lên trên ấy chắc c̣n bi đát hơn. Những đường nét sắc cạnh và những mảng màu xanh của đồi núi chập chùng đang mờ dần, ch́m dần trong lớp sương mù mỗi lúc một dày đặc. Đồi gần, núi xa, bóng hoàng hôn bàng bạc, màn sương huyền ảo và tiếng gió vi vu trong cành lá không gây được cảm giác thơ mộng thanh thoát, mà chỉ gieo vào ḷng kẻ lưu đày một nỗi hoang mang ray rứt. Chiếc quân xa chọc thủng lớp sương xám đục như lao vào một thế giới mịt mù, bí hiểm và đầy bất trắc. Măi đến lúc đêm tối đă hoàn toàn rũ xuống núi đồi và con đường trước mặt, nó mới ngừng lại trước một cái cổng lớn trông c̣n bề thế, vững chắc hơn cái cổng của trại Phú sơn IV. Dưới ánh sáng của một ngọn đèn băo treo trên ṿm cổng, thủ tục nhập trại được hoàn tất nhanh chóng. Một cán bộ của trại mới hướng dẫn chúng tôi đi một lúc khá lâu trên một con đường rải đá mà tôi đoán là rộng răi. Đến trước một bức tường cao, anh chiếu đèn pin vào tấm cửa, mở khóa và bảo chúng tôi bước vào. Đi tiếp một quăng ngắn nữa, chúng tôi gặp một bức tường khác. Tấm gỗ cửa nặng nề được mở ra, rồi chúng tôi tiến vào một hành lang tối om của một ngôi nhà kiên cố. Nương theo ánh đèn pin, mỗi người chúng tôi lọt vào một xà lim riêng biệt.
*
* *
Khoảng một tuần sau, một buổi sáng, chúng tôi được gọi dậy thật sớm để chuyển trại. Chúng tôi nh́n nhau ngạc nhiên. Trại này đă nằm sát biên giới rồi, nếu phải đi xa hơn nữa th́ chắc sẽ qua Trung quốc. Hồi ở Phú thuỷ, chúng tôi nghe nói một số tù binh Mỹ được đưa qua giam giữ bên nước “đồng chí vĩ đại“ ấy.
Khi chúng tôi ra đến cổng trại, người cán bộ hướng dẫn hỏi:
- Di chuyển lần này, các anh có e ngại ǵ không?
Chúng tôi thản nhiên đáp:
- Không.
Không ngờ người cán bộ nói rơ ra:
- Lần này các anh sẽ về Hà nội.
Tại sao lại trở về Hà nội? Chắc t́nh h́nh đă biến chuyển, mà biến chuyển đột ngột. Nếu Việt cộng tiên liệu được hoặc biết sớm hơn họ đă giữ chúng tôi ở lại Thanh liệt khỏi phải đưa chúng tôi lên đây rồi lại đưa về. Chúng tôi quay trở lại con đường cũ nhưng không về hẳn Hà nội, mà rẽ qua Hà tây. Vào khoảng năm giờ chiều, chúng tôi tiến vào một trại giam đang được xây cất giữa một băi đất rộng bằng phẳng Ngôi nhà dài trống trải, chưa có cửa, tường chưa được quét vôi. Tre nứa vôi vữa c̣n để ngổn ngang trên sân cỏ. Xuân và một số tù nhân miền Nam đă có mặt ở đây. Không phải thi hành thủ tục nhập trại và được tự do đi lại trong phạm vi của trại sau hàng rào tre đơn gỉản, chúng tôi đoán rằng hiệp định Ba lê đă được kư kết. Niềm hy vọng trở về quê hương sáng lên trong ḷng chúng tôi. Xuân và mấy người bạn tù khác cũng có một cảm tưởng như vậy. Sáng hôm sau, vào khỏang 10 giờ, một chiếc xe ca lớn tiến vào và đổ xuống chừng 20 người. Chúng tôi vội chạy ra. Là những tù nhân miền Nam từ trại Phong quang ở Lao cai và từ Quảng ninh về, họ tỏ vẻ lạc quan và tin tưởng sẽ được phóng thích. Tụ họp thành từng nhóm nhỏ, chúng tôi làm quen với nhau, trao đổi những hiều biết về t́nh h́nh các trại giam, kinh nghiệm lao tù và nhắc đến quê hương ở trong Nam. Không khí thật thân mật, vui nhộn và ai cũng nghĩ rằng ngày về sẽ không c̣n xa nữa.
Chúng tôi tưởng rằng sẽ lưu lại trại Hà tây này để chờ đợi kết qủa của cuộc ḥa đàm nhưng không ngờ hai hôm sau tất cả chúng tôi được chuyển đến trại Ba sao ở Nam hà.
*
* *
Là một khu riêng biệt của traị Ba sao rộng lớn, chỗ ở mới của chúng tôi là một ngôi nhà gạch dài, khang trang và sạch sẽ dành riêng cho những tù binh Mỹ vừa được chuyển đi nơi khác. Trên một ngọn đồi thấp, căn nhà nằm sau một mảnh sân rộng, trong một khuôn viên có thành cao bao quanh, với một cái cổng sắt chắc chắn. Phía sau ngôi nhà, ngoài bức thành, đứng sừng sững một ngọn núi đá cao. Dưới chân đồi một ngọn suối nhỏ chảy ra cánh đồng thấp trải dài đến tận con đường đất chạy về Chi nê. Cũng như tại Hà tây, ở đây không có thủ tục nhập trại. Người cán bộ hướng dẫn chúng tôi từ Hà tây về vừa quay lưng đi th́ người cán bộ của Ba sao dặn chúng tôi;
- Các anh ra suối rửa ráy rồi chuẩn bị ăn cơm chiều.
Ra khỏi cổng, lần theo con đường dốc hẹp, chúng tôi đến cạnh con suối nhỏ. Nước khá trong nhưng khi được múc vào ca, chỉ một lát sau, đă có một lớp vôi màu trắng đục đọng ở dưới đáy ca: đây là vùng núi đá vôi. Trước khi vào đến trại, tôi đă thấy mấy ngọn núi đá nằm lẻ loi giữa cánh đồng rộng.
Chúng tôi trở vào nhà được một lúc th́ hai người thường phạm gánh cơm vào: toàn cơm trắng, không độn bắp hoặc sắn, thức ăn khá đầy đủ. Người cán bộ phát cho mỗi tù nhân một gói thuốc lá thơm hiệu Tam Đảo. Chế độ ăn uống được “cải thiện” có nghĩa là Việt cộng có thay đổi cách đối xử nên chúng tôi càng vững tin rằng sắp được trả lại tự do. Chúng tôi càng ngạc nhiên hơn nữa khi thấy người cán bộ dẫn hai người thường phạm đi ra mà không đóng cửa pḥng và cái cửa sắt nặng nề.
Ăn cơm xong chúng tôi chia thành từng nhóm nhỏ, đi dạo quanh sân, hoặc ra khỏi cổng, xuống suối hay đi về phía văn pḥng của trại. Từ lâu bị giam hăm, nay được tự do ra ngoài, ai cũng muốn thực hiện những điều trước đây bị cấm đoán. Được ra khỏi pḥng lúc hoàng hôn đă là một biến cố đáng kể.
Khi bóng tối bắt đầu buông xuống, mấy ngọn đèn điện trong pḥng được bật sáng lên: Việt cộng không cần áp dụng biện pháp pḥng không nữa v́ những vụ oanh tạc đă ḥan ṭan chấm dứt. Ḥa b́nh đă thực sự trở lại rồi chăng? Trừ một vài người c̣n đứng ở ngoài sân, chúng tôi chia nhau ngồi trên hai cái sạp gỗ chạy dọc theo hai bức tường dày. Ngoài anh Tứ, Lộc, Xuân và vài ba uỷ viên hội đồng xă, số tù nhân tập trung tại đây gồm những nhân viên biệt kích t́nh báo từ các trại khác chuyển về. Họ vượt vĩ tuyến 17 bằng đường bộ hay đổ bộ bằng thuyền vào những bờ bể hẻo lánh, hoặc nhảy dù xuống những vùng rừng núi không có người ở. Một vài người ra Bắc đă lâu; phần đông mới bị bắt trong ṿng ba bốn năm trở lại đây. Hầu hết họ c̣n khá trẻ và khỏe mạnh, mặc dầu bị giam giữ lâu ngày và đă chịu đựng nhiều gian khổ. Sau một thời gian ngắn bị biệt giam, họ được học nghề, tham gia lao động và được ra ngoài khá nhiều nên biết rơ t́nh h́nh miền Bắc và tất nhiên kinh nghiệm lao tù của họ rất phong phú.
Từ ngoài sân bước vào, Văn đến gần chỗ tôi ngồi:
- Sạp bên cháu c̣n rộng, bác lại nằm với cháu cho vui.
Rồi không đợi tôi trả lời, anh nhanh nhẹn mang cái giỏ xách tay và lấy tấm chiếu của tôi qua trải sát chiếc chiếu của anh. Cao lớn, rắn rỏi, Văn thuộc nhóm đồng bào Thái di cư vào Nam sau hiệp định Geneve. Học xong cấp trung học tại trường Trần Hưng Đạo ở Đà lạt, Văn gia nhập ngành thám báo vào năm 1968, và sau khi qua một khóa huấn luyện cấp tốc, anh được đưa lên hoạt động tại vùng sơn cước tỉnh Quảng trị, giáp biên giới Lào, và bị bắt tại đó. Trong những năm “cải tạo”, công tác tuyên truyền của Việt cộng đă không lừa gạt được anh; những hành vi bỉ ổi của đám cán bộ và những nhận xét về hiện t́nh miền Bắc càng làm cho anh chán ghét và thù oán Cộng sản. Văn khẳng định:
- Bốn năm trong trại giam đă giúp cháu hiểu biết khá nhiều về chế độ và con người Cộng sản. Hồi c̣n ở trong Nam, cháu không ngờ chế độ miền Bắc tàn ác và xảo quyệt đến thế.
Đă từng biết tôi hồi ở Đà lạt, Văn rất mừng khi chúng tôi bất ngờ gặp nhau và nhận ra nhau. Nằm sát bên tôi, Văn nhắc lại những ngày tháng cũ. Giọng anh ấm áp, chân thành đôi lúc thiết tha:
- Ở trong tù, nhiều lúc cháu nhớ Đà lạt quá. Làm sao quên được những ngày học ở Trần Hưng Đạo, những tháng nghỉ hè ờ Tùng Nghĩa, những đêm ngồi ở quán cà phê Tùng rồi trở về ngôi nhà nhỏ trên ngọn đồi sau trường Yersin, trong lúc sương phủ xuống thành phố, và Hồ Xuân Hương huyền ảo dưới ánh điện quanh hồ.
Rất tự nhiên, tôi thấy không cần phải cảnh giác đối với Văn và không giấu cảm t́nh đối với người bạn trẻ. Chúng tôi cùng chia xẻ nỗi ḷng yêu mến miền Nam, nhất là Đà lạt, với khung cảnh thơ mộng và con người hiền ḥa. Rồi tôi trở lại với nỗi thắc mắc cũ:
- Anh có tin rằng chúng ḿnh sẽ được trở về Nam trong dịp này không?
- Sắp đặt cho chúng ta ở đây được tự do thế này có nghĩa là chúng nó chuẩn bị trao đổi tù binh và tù dân sự.
- Anh có dự định ǵ sau khi được phóng thích?
- Cháu sẽ gia nhập quân đội Việt Nam Cộng Ḥa để tiếp tục chiến đấu v́ cháu tin rằng dù ḥa b́nh có lập lại cuộc chiến vẫn chưa chấm dứt.
Chúng tôi im lặng nghĩ đến những ngày sắp tới. Ở phía cuối sạp, chỗ cửa ra vào, mấy người biệt kích trẻ tuổi chợt phá lên cười. Họ đang kể cho nhau nghe một câu chuyện vui xảy ra trong một trại giam. Tôi ngạc nhiên nhận ra rằng, kể từ ngày bị bắt cho đến nay tôi mới nghe được một chuỗi cười hồn nhiên và sảng khoái như thế. Trong xă hội Cộng sản, đặc biệt là trong thế giới lao tù, con người luôn luôn lo sợ bị theo dơi và tố cáo, nên dè dặt, kín đáo, và gỉa dối đă trở thành một thói quen, một bản tính thứ hai. Họa chăng, trong mấy ngày sống chung với những tù nhân h́nh sự tại Phú thuỷ, tôi mới thoáng thấy những cái nhếch mép mỉa mai và những nụ cười mỉm không thành tiếng v́ được ḱm hăm kịp thời.
Văn quay hẳn người về phía tôi th́ thầm:
- Không biết từ đây cho đến ngày chúng trả tự do, chúng c̣n giở tṛ ǵ nữa không? Cũng có thể lắm..
Tôi đang suy nghĩ về nhận xét của Văn th́ một người thanh niên thấp và gầy tiến đến gần. Văn ngồi dậy, giới thiệu:
- Nhân, người Tùng nghĩa.
Nằm cách quốc lộ 20 từ Sài g̣n lên Đà lạt, gần sân bay Liên khương, đại xă Tùng nghĩa quy tụ đông đảo những sắc dân thiểu số từ miền Bắc di cư vào Nam khi đất nước bị chia đôi: Thái , Nùng, Thổ, Mán.. Trên vùng đất đỏ ph́ nhiêu, họ phát triển nông nghiệp, trồng lúa, khoai, bắp, củ năng, hành tỏi… và buôn bán khá phồn thịnh. Trong khi tôi bắt tay Nhân, Văn cho biết thêm:
- Nhân đă can đảm chống cự đến phút cuối cùng trước khi bị bắt.
- Anh hoạt động ở vùng nào?
- Bên kia vĩ tuyến 17
- Anh nhảy dù ra đó?
- Không chúng tôi thuộc một toán thám báo công tác ở biên giới Lào và không có nhiệm vụ đi sâu vào địa phận miền Bắc.
Văn giải thích thêm.
- Nhân được huấn luyện đầy đủ nên có tŕnh độ chuyên môn cao.
Tôi nh́n kỹ người bạn mới đến: trên khuôn mặt dài của một thư sinh, đôi mắt đen sắc sảo đem lại một vẻ cương quyết bất ngờ. Khi biết tôi đă từng sống nhiều năm ở Đà lạt, Nhân tỏ vẻ vui mừng, và cũng như Văn. Anh nhắc lại những ngày đi học ở thành phố ấy với những lời tŕu mến. Cởi mở và chân thành, chúng tôi cùng ôn lại sinh hoạt ở miền Nam, nhắc đến những người quen biết chung… cho măi đến khuya mới ngủ.
*
* *
Sau bữa cơm sáng, một người cán bộ đem vào cho chúng tôi một qủa bóng chuyền, một cái lưới, một bàn cờ tướng với một hộp cờ và một cỗ bài x́ lát. Lập tức, lưới được căng lên ở giữa sân, và một nhóm người bắt đầu tung bóng. Trên sạp, bên cửa sổ, hai người đứng tuổi bày bàn cờ và chăm chú nghiên cứu những nước đi, cạnh một số người khác quây quần đánh bài ăn thuốc lá. Các anh em biệt kích c̣n lại kéo nhau đi dạo trên sân, trên con đường đất dẫn đến khu nhà ở của tù h́nh sự, hoặc xuống suối giặt giũ. Chưa biết rồi đây có được trả tự do hay không, nhưng ai cũng vui vẻ đùa cười như trong một cuộc cắm trại.
Lộc rủ tôi đi ra ngoài, Cách bức thành cao và cái cổng sắt vững chăi độ ba mươi thước, một ngôi nhà cũ kỹ nằm sau một mảnh sân hẹp ở lưng chừng đồi. Leo lên mấy bậc cấp, chúng tôi bước vào bên trong. Dưới mái tranh, chỉ có mấy cái bàn bào đầy bụi, một trại mộc không c̣n được sử dụng nữa. Quay trở ra, chúng tôi dừng lại trên sân. Đằng trước mặt, mấy triền đồi thấp lượn dài đến cánh đồng rộng mà hôm qua chúng tôi đă nh́n thấy trước khi vào trại. Lộc nhắc lại:
- Bác có nhớ một ngôi nhà gạch khá lớn nằm bên cạnh con đường ngoài xa không? Xung quanh, trồng toàn nhăn xanh um. Đó là an dưỡng đường của bộ đội.
Nh́n quanh không thấy ai lai văng, tôi hỏi:
- Anh có ḍ hỏi được tin ǵ về hiệp định Ba lê không?
- Những người từ Phong quang về cho biết hiệp định đă được kư kết.
- Họ lấy tin ở đâu?
- Cán bộ ở Phong quang cho hay trước khi họ rời khỏi trại.
- Chỉ ngại mừng hụt như lần trước ở Thanh liệt.
- Nếu hôm nay có báo xem th́ chắc có tin.
Chúng tôi đi thẳng ra phía ngoài. Bên phải, gần trại mộc là một căn nhà bếp, và xa hơn chút nữa, một dăy nhà dài thấp thóang bóng người. Những bộ quần áo ka ki màu vàng phơi trên một sợi dây thép cho biết đây là nhà ở của các cán bộ. Đi một quăng nữa, chúng tôi gặp một con đường rẽ dẫn vào một ngôi nhà gạch thấp, âm u như một ṭa miếu cổ. Ba tấm ảnh lớn của Mác, Lê nin, Hồ chí Minh choán hết bề cao của căn pḥng chính giữa và nh́n xuống mấy cái bàn viết đơn giản kê ngay ngắn ở hai bên. Chưa thấy có người đến làm việc, nhưng chắc hẳn đây là văn pḥng của trại Ba sao. Đang đứng nh́n xem địa thế, chúng tôi chợt nghe có tiếng người nói: hai anh biệt kích đang khiêng một nửa cái bàn dùng để đánh bóng từ phía trong đi ra. Họ gọi chúng tôi:
- Bác và anh mang hộ hai cái chân bàn để ở trong sân. Bàn này của cán bộ cho mượn.
Cái bàn được kê ngay trên mảnh sân trước trại mộc. Một trong hai người biệt kích trở lại lấy vợt và bóng. Căng lưới xong anh hỏi:
- Bác và anh có chơi không?
- Các anh cứ bắt đầu trước.
Anh quay qua người kia:
- Vũ vào đây dợt với ḿnh.
Một lát sau, Vũ mời Lộc:
- Anh vào đây, để Phan chơi với bác sau.
Phan chạy ra ngồi trên thềm nhà, cạnh tôi. Người
tầm thước, có lẽ c̣n trẻ hơn Văn, Phan có dáng dấp của một học sinh, nước da
trắng, khá đẹp trai. Anh nh́n tôi một lúc rồi hỏi:
- Bác ở trong quân đội?
- Không , tôi là công chức. Bị bắt từ Tết Mậu Thân ở Huế.
- Cháu bị bắt sau đó ít lâu, ở gần khu phi quân sự. Hồi đó cháu đi theo toán Lôi Hổ.
- Anh quê ở đâu?
- Cháu quê ở Đà Nẵng.
- Nghe giọng nói của anh, tôi cũng đoán là như thế. Tôi làm việc ở Đà nẵng trước khi bị bắt.
- Cháu học ở Đà nẵng, trong một trường Công giáo. Cháu ham chơi, bỏ học, rồi vào ngành thám báo.
- Anh ở Phong quang về?
- Ở Phong quang khổ lắm, nhưng chưa khổ bằng ở trại Quyết tiến. Nếu được về Nam, cháu sẽ làm lại cuộc đời. Mấy năm sống trong tù, cũng học được những bài học hay. Bọn cán bộ Việt cộng đểu cáng lắm, nhưng không đàn áp bọn cháu được. Bọn cháu đoàn kết chặt chẽ, chống lại chúng, chống một cách hợp pháp, nên chúng phải chịu.
Giọng nói Phan rất thành thực. Anh không chín chắn, không nghệ sĩ như Văn, nhưng lanh lợi và cởi mở. Tôi ngồi yên nh́n ánh nắng vàng lên cao, tràn ngập cánh đồng trước mặt và cảm thấy ḷng ḿnh ấm áp; đă qua rồi, những ngày cô đơn lạnh lẽo trong xà lim u ám. Giờ đây, bên cạnh tôi, có những người bạn có thể tin cậy được. Tiếng lóc cóc vui tai của quả bóng nhựa rơi trên mặt bàn gỗ đă im bặt. Vũ gọi:
- Phan vào chơi với bác đi.
Phan đưa bóng dài, mạnh và tấn công ào ạt. Cảm thấy hứng thú trước lối chơi của đối thủ, tôi nói to:
- Tôi rất thích lối đánh của anh.
Đứng bên ngoài Vũ cổ vũ:
- Cặp này đấu với nhau cân lắm!
Nửa giờ sau, chúng tôi nhường bàn cho những
người mới đến. Với một cử chỉ thân mật, Phan rủ tôi vào pḥng uống nước:
- Hôm nay chơi đă lắm, chỉ tiếc cặp vợt không được tốt.
ĐOẠN XXVII
CHUẨN BỊ TRAO TRẢ TÙ NHÂN:
NHỮNG NGÀY CHỜ ĐỢI
Năm nay chúng tôi ăn một cái Tết thật đặc biệt. Trong những ngày đầu Xuân, Việt cộng cố ư tạo ra một không khí vui tươi cởi mở trong trại giam. Họ muốn chúng tôi quên những ngày gian khổ, ”xóa bỏ hận thù” để cùng họ chung sống trong tinh thần “hoà hợp ḥa giải dân tộc”, và khi trở về quê hương, không đem theo những ấn tượng đen tối. Trong điều kiện sinh sống vô cùng thiếu thốn của miền Bắc, họ đă cố gắng trong ba ngày Tết trọng đại, cung cấp những bữa ăn khá đầy đủ: cơm trắng không độn sắn, thịt ngỗng, thịt dê, thuốc lá thơm, rượu mơ do trại sản xuất… Nhưng điều làm cho chúng tôi chú ư hơn cả - và đồng thời cản giác – là thái độ củaq cán bộ Việt cộng trong những cuộc tiếp xúc hàng ngày. Trại cắt cử Chung, một cán bộ trẻ tuổi trực tiếp phụ trách nhóm chúng tôi. Rơ ràng là đă được huấn luyện trước, anh ta tỏ ra hoà nhă, thân mật. Hằng ngày, Chung vào đánh cờ, chơi bài, uống trà với anh em chúng tôi. Rất vui tính, anh gọi những người tù trẻ bằng anh, những người lớn tuổi bằng chú, bằng bác, và hay rủ rê một vài người ra chơi nhà anh, một căn pḥng nhỏ trong dăy nhà tranh dành cho cán bộ ở cạnh nhà bếp cũ. Sau vài ba ngày theo dơi, chúng tôi nhận ra thâm ư của Chung; sống trà trộn với chúng tôi như thế, Chung để ư t́m hiểu từng người một, ḍ xét thái độ của mỗi người trước t́nh h́nh mới.
Sáng nay, trong lúc mọi người đang chơi bóng chuyền, đánh bài, cờ tướng hay chuyện gẫu, th́ Chung bước vào, mấy tờ báo cầm ở tay. Ngừng ngay các hoạt động khác, chúng tôi chia ra từng nhóm đọc bốn tờ Nhân Dân và Quân Đội Nhân Dân.
Nhân Dân loan tin hiệp định Paris đă được kư kết và đăng tải những điểm chính yếu của bản hiệp định. Cùng đọc chung với nhóm chúng tôi có Hải, một trung uư biệt kích bị bắt ở Lào. C̣n khá trẻ, Hải có vẻ thân với Lộc và Lộc cho biết Hải là người tốt, có thể tin cậy được. Hải đọc to nội dung của hiệp định rồi ḍ t́m những điều khỏan liên quan đến việc trao đổi những người bị bắt:
- Đây rồi! Điều 8 ấn định việc trao trả sẽ hoàn tất trong ṿng 60 ngày cho tù binh và 90 ngày cho tù dân sự, kể từ 28-1-1973.
Điều mà ai cũng mong đợi từ mấy năm qua nay sắp trở thành hiện thực. Đáng ra mọi người đều phải reo mừng nhưng ai cũng giữ im lặng, c̣ vẻ b́nh tĩnh suy nghĩ và không để lộ cảm xúc của ḿnh: những năm tháng sống chung với Cộng sản đă tạo ra cho chúng tôi thói quen cảnh giác. Tôi liếc nh́n Chung. Anh gỉa vờ cúi đầu, nh́n vào bàn cờ tướng đánh dở, nhưng thật ra đang lặng lẽ quan sát và lắng nghe. Một lát sau, hiểu rằng không thể ḍ được phản ứng của chúng tôi, Chung tiến vào giữa pḥng cất tiếng nói lớn:
- Các bác, các chú và các anh nên nghiên cứu kỹ bản hiệp định. Nếu cần cán bộ sẽ giải thích thêm.
Rồi anh nhanh nhẹn bước ra ngoài. Hải nh́n theo, và khi thấy Chung đă ra khỏi cổng, anh cầm tờ báo, bấm tay Lộc và tôi. Chúng tôi cùng đi ra một góc sân vắng người. Hải lên tiếng trước:
- Bác và anh nhận định thế nào? Tôi nghĩ rằng hiệp định này bất lợi cho Việt nam Cộng ḥa. Cứ duy tŕ quân đội giải phóng miền Nam, nghĩa là quân đội miền Bắc, cho chúng đóng tại chỗ, th́ chúng sẽ tiếp tục phá hoại.
Anh Lộc phát biểu:
- Phải xét kỹ bản văn đầy đủ của hiệp định mới biết chắc được. Nhưng ngay từ bây giờ, có thể nói rằng hiệp định này chỉ là một giải pháp tạm thời, không giải quyết dứt khoát cuộc tranh chấp giữa hai miền.
- Đúng thế. Cho nên chuyến này mà về Nam được th́ thật là may mắn. Biết đâu sau này t́nh h́nh sẽ trở nên phức tạp hơn.
- Điều đ́nh trong bốn năm trời, leo thang chiến tranh, mà rồi kết quả không được như ư muốn.
- C̣n có điều này nữa: kư kết hiệp định là một việc, tôn trọng hiệp định là một việc khác. Từ trước đến nay, có bao giờ Việt cộng tôn trọng những ǵ họ cam kết đâu!
Về vấn đề trao đổi những người bị bắt, Hải tỏ vẻ lạc quan:
- Ḿnh bắt của chúng nó khá nhiều người. Chúng nó phải thả người của chúng ta về, chúng ta mới thả người của chúng nó. Nhưng thôi, chúng ḿnh nên giải tán. Đứng ở đây lâu, chúng nó sinh nghi. Trong số anh em của chúng ta ở đây, thế nào cũng có người làm ăng ten cho bọn áo vàng. Bác và anh ra chơi bóng bàn đi. Tôi sẽ ra sau.
Trong tù áo vàng là danh từ tù nhân dùng để chỉ bọn công an, áo xanh dùng để chỉ bọn cảnh vệ vũ trang. Tôi nh́n vào trong pḥng; một vài người đă xúm lại quanh bàn cờ tướng; năm ba người khác quay lại với cỗ bài Tây, và số đông c̣n lại đang ngồi trên sạp bàn tán.
Lộc và tôi tiến về phía trại mộc. Phan, Vũ và mấy người khác bắt đầu giao đấu. Thấy chúng tôi đến, Phan reo lên:
- Địch thủ đây rồi! Mời bác và anh vào đây!
Tôi nhường cho Lộc chơi trước với Vũ. Phan kéo tôi ngồi trên thềm trại mộc, theo dơi hai người đang giao bóng rồi phê b́nh:
- Đường banh của anh Lộc dài, đẹp, nhưng không xoáy, không hiểm. Vũ th́ thích đưa banh ngắn, chặt mạnh cho banh xoáy xuống mặt bàn, chuyên về thế thủ hơn thế công. Vũ chơi rất cẩn thận, ít khi phí banh. Người như thế nào th́ đường banh như thế ấy.
Phan nheo mắt nh́n ánh nắng mới lên làm cho hàng
cây thấp chạy dọc theo con suối trở nên linh động hơn trong gío sớm, rồi đột
nhiên hỏi:
- Chuyến này được về, bác đă có dự định ǵ chưa?
- Dự định th́ có, nhưng chắc phải nghỉ ngơi một thời gian.
- Bác về lại Đà nẵng chứ?
- Có lẽ. Cũng c̣n tuỳ gia đ́nh hiện nay ở đâu. Trong mấy năm qua, có thể có nhiều thay đổi.
- Cháu sẽ về Đà nẵng với ba cháu. Cháu sẽ đi học lại.
- Anh c̣n trẻ tương lai c̣n dài, phải cố gắng nhiều. Đời sống lao tù đă tôi luyện ư chí cho ḿnh.
- Bác biết không, hồi trước cháu hút thuốc phiện.
Tôi sửng sốt quay đầu nh́n Phan. Anh cười
rất tự nhiên:
- Hút ít thôi, mỗi ngày một lần, vào khỏang mười giờ sáng . Nhưng hút
đều, nên đâm ra nghiện. Vào tù, người ta giúp cho cháu cai, và cai được. Bây giờ
th́ cháu khỏe lắm.
Mà trông Phan khỏe thực, với vóc người hơi gầy nhưng rắn rỏi. Tôi khuyên anh nên chọn một ngành học có công dụng thiết thực.
Lộc và Vũ đă ngưng tay, bỏ vợt và banh xuống bàn:
- Bác và Phan vào làm vài ván đi.
Tôi chơi với Phan được hai ván th́ Hải từ cổng
bước ra. Nhường cho Vũ trở lại đấu với Phan, tôi kéo Hải ngồi xuống thềm với Lộc:
- Anh em có ư kiến ǵ thêm về bản hiệp định không?
- Phần đông đều phấn khởi lắm. Họ đang t́m hiểu kỹ hơn.
Nhận thấy ngồi ở đây nói chuyện rất tiện, v́ có ai đi ngang qua, chúng tôi thấy được ngay, và v́ ai cũng tưởng chúng tôi ngồi chờ đến phiên vào chơi bóng, tôi rủ Hải:
- Anh nên ra đây chơi bóng thường xuyên với chúng tôi.
- Cháu chơi kém lắm, không đấu với nhóm này được.
- Hay với dở ǵ, cốt cho vui thôi. Này anh Hải, có phải trước đây anh đă ra Bắc một lần rồi không ?
Hải trố mắt nh́n tôi:
- Sao bác biết?
- Th́ có người biết và cho tôi hay.
Chính Văn đă cho tôi biết chi tiết này. Tôi nói
rơ thêm:
- Tôi biết có người nhảy dù xuống miền Bắc nhiều lần. Tôi có quen một
trung tá gốc người Thái đă ra ngoài này hai lần.
- Một lần cháu nhảy dù ra ngoài này để tham gia một vụ gỉai thoát những phi công Mỹ bị giam giữ ở Sơn tây.
- Kể cho nghe với
- Trước hết chúng cháu cắt đứt giây điện thoại để cô lập trại Sơn tây, sau đó, đột nhập trại mà không gặp trở ngại đáng kể. Chúng cháu đă mang theo dụng cụ mở khóa, mở cùm, quần áo, thuốc men….Nhưng bọnViệt cộng đă di chuyển các phi công đi nơi khác, chúng cháu chỉ bắt được tên giám thị.
- Việc xảy ra vào khoảng thời gian nào?
- Cuối năm 1969.
Tôi bỗng nhớ ra. Hồi đó, trước khi tôi rời Thanh liệt để lên Thái nguyên, Lâm cho hay là “chiến tranh phá hoại” đang lan rộng và không quân Mỹ có thể ném bom vào Thanh liệt. Lâm giải thích như thế khi đưa chúng tôi đi nơi khác, nhưng có phải Việt cộng không muốn để xẩy ra một vụ Sơn tây thứ hai nữa không? Thanh liệt vốn là một trại giam tập trung nhiều tù nhân Mỹ.
*
* *
Sau giờ nghỉ trưa, thấy trời nắng to, Văn rủ tôi ra suối tắm giặt. Tối hôm qua, nằm cạnh nhau trên sạp gỗ, chúng tôi đă phác họa những dự định cho ngày tự do sắp tới. Say mê văn học, Văn thuộc khá nhiều thơ và anh đă ngâm cho tôi nghe bài “Tống Biệt Hành” của Thâm Tâm. Ngoài tâm sự của thi sĩ, anh ưa thích âm điệu trầm hùng và không khí cổ kính của bài thơ. Giọng ấm áp của Văn nhắc tôi nhớ đến Hoàng, người bạn cảnh sát đă ngâm thơ trong một đêm mưa gió trên dăy Trường sơn. Hoàng, bây giờ anh ở đâu? Anh đă trở về Huế để phụng dưỡng bà mẹ ǵa hằng lo lắng cho anh khi anh đến tuổi phải thi hành quân dịch hay c̣n lưu lạc tại một trại giam nào trong rừng núi miền Trung?
Bên con suối nhỏ len lỏi giữa mấy phiến đá vôi,
đă có đông người tắm. Trời lạnh, chúng tôi tắm nhanh và giặt qua bộ quần áo bạc
màu. Nh́n tôi đang vắt khô bộ quần áo tù đă gần rách, Văn cười:
- Hôm nào được về, chắc bác phải mang bộ y phục này theo để làm kỷ niệm.
Chúng ta lên phơi ngay trong sân rồi đi ra phía dưới này có nhiều hoa rừng lắm.
Tôi bước theo Văn, lách ḿnh giữa những đám cây thấp mọc chằng chịt dọc bờ suối. Sau khi đi một quăng khá xa và hái được mấy cành lan rừng trắng muốt, Văn kéo tôi ngồi trên một mỏm đá khuất sau một bụi cây rậm:
- Bác cháu ḿnh ngồi đây nói chuyện một lúc. Sáng nay lên nhà bếp chơi, cháu được một anh tù h́nh sự cho biết bọn cán bộ trại này đang mua thức ăn để khỏan đăi một số cán bộ trung ương về công tác. Chắc là có liên quan đến chúng ḿnh. Chúng nó phải có kế hoạch trước khi trao đổi tù nhân.
- Ví dụ như…?
- Chúng nó sẽ chọn trong số những người sắp được phóng thích một vài người mà chúng nghĩ là có thể tin cậy được để cài vào miền Nam làm nội tuyến cho chúng.
- Điều đó có thể xẩy ra nhưng liệu trong số anh em chúng ta, có ai hưởng ứng không?
- Thế nào cũng có. Việt cộng sẽ hăm dọa; không theo chúng th́ chúng không cho về, hoặc chưa cho về. Có người có thân nhân ở ngoài Bắc này. Nếu không cộng tác với chúng nó th́ cha mẹ, anh em ở đây sẽ bị khủng bố. Cũng có thể có người giả vờ nhận lời cho yên chuyện, rồi sẽ liệu sau. Cho nên phải cảnh giác đối với anh em chúng ta và phải chuẩn bị lư do để từ chối đề nghị của chúng nó.
Văn táy máy bứt mấy ngọn lá, nh́n ra xa, có vẻ nghĩ ngợi. Một lúc sau tôi trở lại vấn đề:
- Anh đă thấy một dấu hiệu nào chứng tỏ bọn chúng chuẩn bị công tác này chưa?
- Bác có để ư rằng trong ba hôm nay, thằng Chung rủ rê một vài người trong số anh em chúng ta ra nhà nó chơi vào buổi tối không? Và cả trung uư Khanh cũng gọi vài người ra đánh cờ tướng ở nhà không? Đáng nghi lắm.
Trong tiếng gió vi vu hút vào thung lũng làm lay động đám lá ven bờ và trong tiếng suối róc rách không ngừng, tôi nghĩ đến không khí u uất đầy nghi kỵ bao trùm các trại giam và có lẽ cả xă hội miền Bắc; không ai tin ai được cả. Và đột nhiên tôi so sánh Văn với Xuân. Xuân dè dặt, không thẳng thắn, đôi khi ngượng ngập, lúng túng v́ đă nhận công tác theo dơi tôi. Văn hoàn toàn cởi mở và tỏ ra tin cậy tôi ngay từ lúc đầu. Từ ngày đến trại Ba Sao này, Xuân cố ư lẩn tránh tôi và chỉ hay tụ họp với mấy người uỷ viên hội đồng xă ở Quảng trị. Tôi cũng nhận ra rằng, trong khi chờ đợi được phóng thích, anh em tù nhân, ở Thanh liệt cũng như ở đây, phải thường xuyên cảnh giác, và sống trong một tâm trạng bất định, luôn luôn e ngại một điều không hay sẽ xảy đến cho ḿnh.
Văn đứng lên. Cũng như Hải , anh tỏ vẻ cẩn thận:
- Bác cháu ḿnh hái ít hoa nữa rồi trở về. Đi lâu, bọn chúng sẽ ngờ vực.
….. Nguồn tin của Văn khá xác thực. Sáng nay, trong lúc Lộc và tôi đang ngồi ở trại mộc xem Phan và Vũ chơi bóng bàn th́ từ phía văn pḥng, Chung hướng dẫn ba người khách lạ vào trại; một người cán bộ công an đứng tuổi mặc đồng phục, xách một cái cặp da, và hai người mặc thường phục c̣n trẻ, một người đeo máy ảnh, một người mang máy quay phim. Họ từ từ đi qua chỗ chúng tôi ngồi, rồi tiến vào trong sân. Chúng tôi cùng đi theo.
Chung tập trung mọi người lại trong pḥng và giới thiệu:
- Hôm nay cán bộ từ trung ương về thăm các bác, các chú và các anh.
Người cán bộ trung ương hỏi thăm sức khỏe, vấn đề ăn ở, rồi chuyển cho chúng tôi một số tài liệu; đó là bản hiệp định Ba lê và nghị định thư được in chung thành một tập mỏng. Chúng tôi ngồi chờ đợi người cán bộ giải thích tập tài liệu vừa được phát, nhưng anh ta không nói ǵ, chỉ đi một ṿng để quan sát pḥng giam rồi nói:
- Các anh cứ tiếp tục sinh hoạt.
Chung cùng người cán bộ đứng tuổi đi ra ngoài. Chúng tôi chia nhau đọc bản hiệp định, trừ một vài người trở lại chơi cờ tướng hoặc ván bài đang đánh nửa chừng. Thoáng thấy hai người cán bộ quay phim và chụp h́nh đưa máy lên, tôi vội vàng kéo Lộc ra ngoài, Lộc và tôi đều không muốn Việt cộng chụp ảnh và quay phim ḿnh, nhưng hầu hết các anh em khác đều không tránh né. Có người nh́n thẳng vào ống kính cười rất tươi. Từ ngoài sân nh́n vào, tôi thấy anh Tứ đứng yên bên cạnh bàn cờ tướng để có một tấm h́nh chụp chung với mấy anh biệt kích. Sau này anh phân trần riêng với tôi:
- Những ảnh và phim này chắc chắn sẽ được phổ biến. Như vậy Việt cộng không có thể chối là họ không bắt ḿnh và họ phải trả ḿnh về miền Nam.
Dù nhận thấy lời gỉai thích ấy không phải là không có lư, trong những hôm sau, tôi vẫn không muốn gặp người nhiếp ảnh viên. Anh ta lưu lại trại này khá lâu và thỉnh thỏang bất thần tạt vào trong nhà hay sân bóng chuyền chụp vội vài pô. Có lần, anh nấp sẵn ở một góc nhà, và khi thấy Lộc và tôi bước ra, bấm tách một cái. Họ chụp ảnh và quay phim để làm ǵ? Có phải để cho quốc tế lầm tưởng rằng chúng tôi không lao động cực nhọc trong rừng sâu nước độc hay chết ṃn trong xà lim tối tăm mà chỉ vui chơi trên sân bóng chuyền, bên cỗ bài hay bàn cờ tướng?
Màn chụp ảnh và quay phim đă tạm chấm dứt. Chúng tôi nằm dài trên sạp đọc bản hiệp định và nghị định thư. Càng xét kỹ càng thấy rơ đây không phải là một thắng lợi ngoại giao của Việt nam Cộng ḥa, và càng tin rằng cuộc tranh chấp giữa hai miền Nam Bắc sẽ c̣n tiếp diễn.
*
* *
Trong chờ đợi, chúng tôi vừa hy vọng vừa lo âu: biến cố nào sẽ xảy ra từ đây cho đến ngày lên đường trở về quê hương? Một số anh em tiếp tục những hoạt động giải trí hoặc đi câu cá, bắt rắn để cải thiện bữa ăn, v́ sau mấy ngày Tết, mức ăn sụt xuống rơ rệt, dù có khá hơn mức b́nh thường ngày trước. Một số người thường liên lạc với các cán bộ, và lâu lâu có người được gọi lên văn pḥng. Hải và Văn theo dơi t́nh h́nh rất sát. Phan và Vũ chơi bóng bàn đều đặn nhưng cũng không quên ghi nhận mọi động tĩnh.
Sáng nay, đang ngồi với Lộc ở trại mộc, tôi bỗng thấy Chung từ trong sân đi ra cùng với Văn. Chúng tôi đưa mắt nh́n nhau. Vũ và Phan ngừng giao bóng. Một lát sau, Hải từ trong sân bóng chuyền bước vội ra , nói nhỏ với Lộc:
- Không biết chúng nó gọi Văn lên có việc ǵ.
Có lẽ mỗi người đều có một gỉa thuyết nhưng chuư ai nói ra. Tôi linh cảm một sự việc không hay. Bỗng Phan cầm quả bóng bóp nhẹ rồi nói lớn.
- Bóng vỡ rồi. Tôi lên văn pḥng mượn qủa khác.
Chúng tôi hiểu rằng Phan mượn cớ để lên văn pḥng t́m hiểu sự việc. Lúc Phan trở lại, anh đưa cho tôi xem quả bóng mới:
- Loại này hơi nặng. Bác có thích bóng nặng không?
- Bóng nặng th́ khi ḿnh chặt mạnh, nó xoáy nhiều.
- Đúng. Cháu cũng thích loại bóng này.
Rồi anh nói rất khẽ:
- Chẳng thấy Văn ở đâu cả. Sẽ phải tiếp tục theo dơi.
- Trong lúc chờ đợi, chúng tôi vẫn ngồi ở trại mộc và thay phiên nhau dợt bóng. Măi đến trưa, vẫn không thấy Văn trở lại. Lúc hai người thường phạm gánh cơm vào cùng với Chung, Chung gọi Nhân.
- Anh lấy tư trang của anh Văn và đi theo tôi.
Phan và Vũ sửng sốt nh́n tôi. Thế là Văn không c̣n được ở chung với chúng tôi nữa, và cũng không được quay về để lấy quần áo. Người ta định đưa Văn đi đâu? Chúng tôi lặng lẽ ăn cơm. Không khí pḥng giam trở nên nặng nề. Mọi người đều có vẻ dè dặt và có lẽ ai cũng đang t́m hiểu lư do của biến cố vừa xảy ra. Có người nh́n tôi với cặp mắt ái ngại. Ai cũng biết từ mấy hôm nay, sau bữa cơm tối, Văn và tôi nằm cạnh nhau, tṛ chuyện cho măi đến khuya. Nhưng tôi tin rằng Văn không tiết lộ những ǵ anh và tôi đă nói với nhau.
Chúng tôi ăn xong được một lát th́ Nhân trở về. Một người ngồi ở cửa ra vào hỏi:
- Anh có gặp Văn không?
- Không. Tôi chỉ mang áo quần của Văn lên pḥng kỷ luật rồi trở về.
- Cán bộ Chung có nói ǵ không?
- Không. Nhưng chắc chắn là Văn bị kỷ luật.
Một người đứng tuổi nói bâng quơ:
- Biết đâu là một vụ vạ miệng..
Một người khác căi lại:
- Sao lại nói thế? Có bao giờ Văn phát ngôn bừa băi đâu!
Một người thứ ba đứng ra ḥa giải:
- Xin các anh lưu ư cho: chưa nắm vững vấn đề, chúng ta không nên phát biểu quá sớm.
Lời nhắc nhở ấy làm cho mọi người im bặt và phân tán đi các nơi. Nhưng chắc rằng trong các nhóm nhỏ, giữa những người thân và tin cậy lẫn nhau, họ sẽ thảo luận thêm về trường hợp của Văn. Phan gọi Vũ:
- Lấy vợt và banh rồi ra sân luôn.
Hải đưa mắt cho Lộc và tôi:
Bác và anh có nghỉ trưa không? Nếu không th́ ra xem cặp Phan Vũ đấu.
Ra đến trại mộc, Vũ nêu lên một nhận xét:
- Có lẽ Văn bị kỷ luật thật. Vấn đề cần biết là Văn bị phạt trong bao nhhiêu lâu và h́nh phạt có ảnh hưởng ǵ đến việc trả Văn về miền Nam không?
Cũng như Văn, Vũ di cư từ Bắc vào Nam từ khi c̣n nhỏ. Anh ít nói, trầm tĩnh và có vẻ già dặn, dù chỉ lớn hơn Phan có vài tuổi. Hải góp thêm ư kiến:
- Nhưng trước hết, cần t́m hiểu lư do tại sao Văn bị kỷ luật.
Phan tán
thành:
- Tôi nghĩ Vũ có thể làm được việc ấy. Tối
nay Vũ sẽ đến chơi cờ tướng với cán bộ Khanh để ḍ hỏi.
ĐỌAN XXVIII
THAM QUAN HÀ NỘI
Anh Tứ ngừng nói, bỏ bản hiệp định Ba lê xuống và ra hiệu cho tôi nh́n lên: anh em biệt kích đang tập họp trên cái sạp đối diện. Anh Mạc, người lớn tuổi nhất trong bọn lên tiếng trước:
- Chúng ta không thể để cho Văn bị thiệt tḥi mà không can thiệp. Tôi đề nghị chúng ta cử ba người cùng lên văn pḥng gặp giám thị trại để xin cho Văn trở về chung sống với chúng ta, ít nhất là trong mấy ngày đầu xuân này.
Một người đưa ư kiến:
- Trước khi can thiệp, cần phải biết rơ lư do tại sao Văn bị kỷ luật. Tôi nhận thấy Văn không vi phạm nội quy, mặc dầu bây giờ chúng ta được tương đối tự do và không bị buộc phải tôn trọng nội quy như trước.
Mạc trả lời:
- Nếu các anh đồng ư như thế, th́ tôi nghĩ chúng ta nên gặp cán bộ Khanh
để nắm vững t́nh h́nh trước, rồi sau đó sẽ xin gặp cán bộ trưởng trại.
Có lẽ v́ hai hôm nay anh em biệt kích đă thảo luận với nhau trong từng nhóm nhỏ rồi, nên họ đồng thanh chấp nhận đề nghị của Mạc. Một người khác phát biểu:
- Chúng ta đă đồng ư can thiệp cho Văn. Vậy tôi đề nghị anh Mạc đại diện anh em lên gặp cán bộ.
- Nên cử thêm hai người nữa.
- Tôi đề nghị anh Vũ
- Tôi đề nghị thêm anh Nhân.
Khoảng bốn mươi tuổi, Mạc là một người chín chắn và có uy tín đối với anh em. Trong các buổi mạn đàm, anh thường tỏ ra sắc bén, lư luận vững vàng.Theo Vũ cho biết, Mạc thuộc một hệ thống t́nh báo của ngành công an. Anh mở một tiệm may ở quận lỵ Cam lộ để làm nơi liên lạc và có nhiệm vụ theo dơi hoạt động của đối phương trong vùng. Nhưng anh không được Vũ cho biết kết quả của vụ ḍ hỏi cán bộ Khanh. Giữa hai ván cờ tướng, Khanh để lộ cho Vũ hay Văn “có thái độ không thích hợp với đường lối của Cách mạng”. Vũ không tin rằng đó là lư do đích thực nên không thông báo cho anh em biết mà chỉ nói riêng với Phan, Hải, Lộc và tôi.
Khi Mạc, Vũ và Nhân đi rồi, có người tỏ ư ngờ vực:
- Can thiệp th́ cứ can thiệp, nhưng nếu người ta đă có quyết định rồi, th́ khó mà làm cho người ta thay đổi ư kiến.
- Anh Tứ và tôi quay trở lại với bản hiệp định, đọc kỹ từng khỏan một. Anh Tứ nhận xét:
- Mặc dù các cường quốc đứng ra bảo đảm việc thi hành hiệp định, việc thực thi một số điều khỏan sẽ rất khó khăn. Quyền lợi xung khắc, quân đội hai bên đóng xen kẽ, làm sao mà tránh được sự xung đột?
- Bác có nghĩ rằng lần này chúng ḿnh sẽ được về Nam không?
- Lần này th́ chắc hơn lần trước v́ hiệp định đă được kư kết và sẽ được thi hành.
- Việc trao trả sẽ được thực hiện từng đợt. Liệu chúng ḿnh có được trao trả vào đợt này không?
- Họ đă tập trung chúng ḿnh về đây, th́ chắc là họ cho ḿnh về trong đợt này.
- Miễn là từ đây đến ngày ấy không có ǵ rắc rối xảy ra giữa bốn bên đă kư vào hiệp định. Bác nghĩ thế nào về chủ trương ḥa hợp và ḥa giải dân tộc?
- Khi người ta lấy căm thù giai cấp để làm căn bản cho hành động và để xách động quần chúng th́ không thể chủ trương ḥa hợp được. Đó chỉ là một chiêu bài bịp bợm có tính cách giai đoạn.
-
C̣n chính phủ ba thành phần?
- Anh c̣n nhớ chính phủ liên hiệp được thành lập hồi năm 1945 giữa Việt
Minh, Việt Quốc và Việt Cách không?
- Tôi c̣n nhớ. Chính phủ được tuyên bố thành lập vào tháng Chạp 1945, th́ qua tháng Giêng 1946, Việt Minh tấn công Việt Quốc tại Việt tŕ, Vĩnh yên, Phú thọ và Việt Cách tại Tiên yên.
- Lịch sử chắc sẽ tái diễn…
*
* *
Mạc, Vũ và Nhân đă trở về. Mạc loan báo:
- Cán bộ Khanh cho biết: Nội vụ đă được trại báo cáo về trung ương và trung ương sẽ quyết định. Kết quả sẽ được thông báo cho anh em biết sau.Và như vậy, chúng tôi không cần phải gặp giám thị nữa.
- Cán bộ Khanh có nói tại sao Văn bị kỷ luật không?
- Lư do là Văn có thái độ không tốt đối với Cách mạng và chỉ biết có chính quyền Sài g̣n.
Vũ đưa mắt nh́n Phan và tôi, không nói. Một
người hỏi:
- Có biết Văn bị giữ ở đâu không?
- Trong pḥng kỷ luật. Khi tôi đặt vấn đề thăm viếng, cán bộ Khanh cho hay rằng, theo lệnh của giám thị, trong lúc này, Văn không thể gặp bất cứ ai.
Một người nói sau tiếng thở dài:
- Thế là Văn mất hy vọng được về Nam.
- Cũng chưa biết được. C̣n chờ quyết định của trung ương. Trại này không có quyền định đoạt.
Khi anh em biệt kích đă tản mác đi nơi khác, anh
Tứ hỏi nhỏ:
- Anh biết rơ Văn. Anh ta là người thế nào?
- Văn có tinh thần quốc gia và tính rất cương trực.
- Tôi có cảm tưởng Văn để lộ thái độ của ḿnh quá sớm. Chịu nhẫn nhục một thời gian, đợi khi về Nam hẵng hay.
Câu này anh Tứ cẩn thận nói bằng tiếng Pháp, mặc dù lúc này trong pḥng chỉ có vài người đánh bài ở cuối chiếc sạp đối diện.
Anh Tứ nằm xuống sạp, đọc tiếp bản hiệp định. Tôi trở về chỗ của ḿnh. Bên cạnh tôi, chỗ nằm của Văn trống trải một cách chua xót. Lời buộc tội của Việt cộng thật mơ hồ và có lẽ dựa trên báo cáo của một người nào. Hơn nữa, tôi nghĩ rằng việc trừng phạt Văn c̣n có dụng ư dằn mặt anh em chúng tôi, và để đánh một đ̣n tâm lư vào những ai c̣n do dự không chịu làm nội tuyến cho Việt cộng sau khi được phóng thích.
Tôi tựa lưng vào tường nh́n ra ngoài. Qua khung cửa số, h́nh dáng mấy người chơi bóng chuyền chập chờn trong nắng sớm, giữa những tiếng reo ḥ đùa cợt. Họ đang hưởng những giờ phút tự do tương đối và hy vọng sẽ được tự do hoàn toàn trong những ngày sắp tới. Nhưng c̣n Văn? Văn đang gặp khó khăn và tôi không tin anh sẽ được về trong dịp này. Mới ba hôm trước đây, anh c̣n tỉ tê thổ lộ với tôi nỗi ḷng của một thanh niên yêu nước bị sa vào tay đối phương và những dự định phụng sự Tổ quốc sau khi về miền Nam.
Mấy câu thơ hào hùng của Thâm Tâm với giọng ngâm trầm trầm của anh như c̣n văng vẳng đâu đây:
Ly khách! Ly khách! Con đường nhỏ,
Chí lớn không về bàn tay không.
Hôm qua, Nhân, Vũ và tôi đă cố t́m cách tiếp tế cho Văn một ít thực phẩm, nhưng không được. Nhờ sự ḍ hỏi của Vũ, chúng tôi biết Văn bị giữ trong một ngôi nhà cổ nằm riêng biệt trên một sườn đồi. Nhưng bọn cảnh vệ thường xuyên canh gác ở khu vực ấy, nên không thể đến gần được. Cùng với nỗi lo âu cho ngày mai của Văn, nỗi mến thương người bạn trẻ dào dạt dâng lên trong ḷng tôi. Trong hoàn cảnh hiện tại, chúng tôi có thể làm những ǵ để giúp anh? Tôi chợt nhớ đến một người bạn khác, một người bạn già, bị trừng phạt sau một lần vượt ngục không thành: Vơ Thành Minh, bây giờ ông ra sao? Ông có được trở về Huế để tiếp tục trông coi từ đường của chí sĩ Phan Bội Châu và tranh đấu cho chủ trương trung lập hóa cả hai miền Nam Bắc Việt nam không?
ĐỌC THÊM
Vietnamese commandos : hearing before the Select Committee on Intelligence
of the United States Senate, One Hundred Fourth Congress, second session ...
Wednesday, June 19, 1996
CLIP RELEASED JULY 21/2015
https://www.youtube.com/watch?list=PLEr4wlBhmZ8qYiZf7TfA6sNE8qjhOHDR6&v=6il0C0UU8Qg
US SENATE APPROVED VIETNAMESE COMMANDOS COMPENSATION BILL
http://www.c-span.org/video/?73094-1/senate-session&start=15807
BẮT ĐẦU TỪ PHÚT 4:22:12 - 4:52:10 (13.20 - 13.50)
Liên lạc trang chủ
E Mail: kimau48@yahoo.com, kimau48@gmail.com
Cell: 404-593-4036
Những người lính một thời bị lăng quên: Viết Lại Lịch Sử
֎ Binh Thư Yếu Lược Trần Quốc Tuấn ֎ Một Trang Lịch Sử
֎ Vietnamese Commandos' History ֎ Vietnamese Commandos vs US Government ֎ Lost Army Commandos
֎ Bill of Compensation ֎ Never forget ֎ Viết Lại Lịch Sử Video ֎ Secret Army Secret War Video
֎ Đứng Đầu Ngọn Gió Video ֎ Con Người Bất Khuất Video ֎ Dấu Chân Biệt Kích Video ֎ Kiểm Lại Hồ Sơ Biệt Kích Video
֎ The Secret war against Hanoi Richard H. Shultz Jr.֎ Gulf of Tonkin Incident ֎ Pentagon Bạch Hóa ֎ The heart of a boy
֎ U.S Debt Clock ֎ Wall Street and the Bolshevik Revolution Antony C. Sutton
֎ Wall Street and the Rise of Hitler Antony C. Sutton ֎ None Dare Call It Conspiracy Gary Allen
֎ Chiến Tranh Tiền Tệ (Currency War) ֎ Confessions of an Economic Hit Man John Perkins
֎ The World Order Eustace Mullin ֎ Trăm Việt trên vùng định mệnh ֎ Chính Đề Việt Nam Tùng Phong (dịch)
֎ OSS vào Việt Nam 1945 Dixee R. Bartholomew - Feis ֎ Lyndon Baines Johnson Library Musuem
֎ Chủ Nghĩa Dân Tộc Sinh Tồn ֎ Nguồn Gốc Dân Tộc Việt Nam B́nh Nguyên Lộc
֎ Nghi Thức Ngoại Giao ֎ Lễ Nghi Quân Cách ֎ Sắc lệnh Cờ Vàng ֎ Quốc Tế Cộng Sản
֎ How Does a Bill Become Law?֎ New World Order ֎ Diplomacy Protocol. PDF
֎ The World Order Eustace Mullin ֎ Why Vietnam? Archimedes L. A. Patti
֎ Vietnam War Document ֎ American Policy in Vietnam
֎ Foreign Relations Vietnam Volum-1 ֎ The Pentagon Papers ֎ Pentagon Papers Archives
֎ Vietnam and Southeast Asia Doc ֎ Vietnam War Bibliogaphy ֎ Công Ước LHQ về Luật Biển
֎ CIA and NGOs ֎ CIA And The Generals ֎ CIA And The House Of Ngo ֎ Global Slavery
֎ Dấu Binh Lửa ֎ Đại Hội Toàn Quân? Phùng Ngọc Sa
֎ Bách Việt ֎ Lược Sử Thích Ca ֎ Chủ thuyết Dân Tộc Sinh Tồn
֎ Silenced! The Unsolved Murders of Immigrant Journalists in the USA. Juan Gonzales
֎ Society of Professional Journalists: Code of Ethics download
֎ Douglas Mac Arthur 1962 ֎ Douglas Mac Arthur 1951 ֎ John Hanson, President of the Continental Congress
֎ Phương Pháp Biện Luận ֎ Build your knowledge
֎ To be good writer ֎ Ca Dao -Tục Ngữ ֎ Chùa Bái Đính ֎ Hán Việt
֎ Top 10 Crime Rates ֎ Lever Act ֎ Espionage Act 1917 ֎ Indochina War ֎ Postdam ֎ Selective Service Act
֎ War Labor Board ֎ War of Industries ֎ War Production Board ֎ WWII Weapon ֎ Supply Enemy ֎ Wold War II ֎ OSS
֎ Richest of The World ֎ Truman Committee ֎ World Population ֎ World Debt ֎ US Debt Clock ֎
֎ An Sinh Xă Hội - Cách T́m IP Email ֎ Public Holiday ֎ Funny National Days
֎ Oil Clock ֎ GlobalResearch ֎ Realworldorder ֎ Thirdworldtraveler ֎ Thrivemovement ֎ Prisonplanet.com ֎ Infowars
֎ Rally protest ֎ Sơ Lược VềThuyền Nhân ֎ The Vietnamese Population in USA
֎ VietUni ֎ Funny National Days ֎ 1DayNotes
Liên lạc trang chủ
E Mail: kimau48@yahoo.com, kimau48@gmail.com
Cell: 404-593-4036
Tặng Kim Âu
Chính khí hạo nhiên! Tổ Quốc t́nh.
Nghĩa trung can đảm, cái thiên thanh.
Văn phong thảo phạt, quần hùng phục.
Sơn đỉnh vân phi, vạn lư tŕnh.
Thảo Đường Cư Sĩ.