MINH THỊ

DÂN TỘC VIỆT NAM KHÔNG CẦN THẮP ĐUỐC ĐI T̀M TỰ DO, DÂN CHỦ, NHÂN  QUYỀN Ở WASHINGTON, MOSCOW, PARIS, LONDON, PÉKING, TOKYO. ĐÓ LÀ CON ĐƯỜNG  CỦA BỌN NÔ LỆ VỌNG NGOẠI LÀM NHỤC DÂN TỘC, PHẢN BỘI TỔ QUỐC, ĐĂ ĐƯA ĐẾN KẾT THÚC ĐAU THƯƠNG VÀO NGÀY 30 - 4- 1975 ĐỂ LẠI MỘT XĂ HỘI  THẢM HẠI,ĐÓI NGHÈO, LẠC HẬU Ở VIỆT NAM GẦN NỬA THẾ KỶ NAY. ĐĂ ĐẾN LÚC QUỐC DÂN VIỆT NAM PHẢI DŨNG CẢM, KIÊN QUYẾT ĐỨNG LÊN GIÀNH LẠI QUYỀN QUYẾT ĐỊNH VẬN MẠNG CỦA ĐẤT NƯỚC.  

Email: kimau48@yahoo.com or kimau48@gmail.com. Cell: 404-593-4036. Facebook: Kim Âu

 

֎ Kim Âu ֎ Tinh Hoa ֎ Chính Nghĩa

֎ Bài Viết Của Kim Âu

֎ Vietnamese Commandos

֎ Biệt kích trong gịng lịch sử

֎֎֎֎֎֎֎

֎ Chính Nghĩa Việt Blogspot

֎ Nhật Tiến: Đặc Công Văn Hóa?

֎ Sự Thật Về Nguyễn Hữu Luyện

֎ Phân Định Chính Tà

֎ Secret Army Secret War

֎ CIA Giải mật

֎ Cám Ơn Anh hay Bám Xương Anh

֎ Chống Cải Danh Ngày Quốc Hận

֎ 8406= VC+VT

֎ Hài Kịch Nhân Quyền

֎ CĐ Người Việt QG Hoa Kỳ

֎ Tội Ác PG Ấn Quang

֎ Âm mưu của Ấn Quang

֎ Vụ Đài VN Hải Ngoại

֎ Mặt Thật Nguyễn Hữu Lễ

֎ Vấn đề Cựu Tù CT

֎ Lịch Sử CTNCT

֎ Về Tác Phẩm Vô Đề

֎ Hồng Y Và Lá Cờ

֎ Trăm Việt Trên Vùng Định Mệnh
֎ Giấc Mơ Lănh Tụ

֎ Biến Động Miền Trung

֎ Con Đường Đạo

֎ Bút Kư Tôi Phải Sống

֎ Dân Chủ Cuội - Nhân Quyền Bịp

֎ Đặc Công Đỏ Việt Thường

֎ Kháng Chiến Phở Ḅ

֎ Băng Đảng Việt Tân

֎ Mặt Trợn Việt Tân

֎ Tù Binh và Ḥa B́nh

֎ Mộng Bá Vương

֎ Phía Nam Hoành Sơn

֎ Lưu Trữ ֎ Làm Sao ֎ T́m IP

֎ Tác Giả ֎ Mục Lục ֎ Pháp Lư

֎ Tham Khảo ֎ Thời Thế ֎ Văn  Học  

 

 

♣♣♣♣♣♣

 

 

֎ 07-2008 ֎ 08-2008 ֎ 09-2008

֎ 10-2008 ֎ 11.2008 ֎ 11-2008

֎ 12-2008 ֎ 01-2009 ֎ 02-2009

֎ 03-2009 ֎ 04-2009 ֎ 05-2009

֎ 06-2009 ֎ 07-2009 ֎ 08-2009

֎ 09-2009 ֎ 10-2009 ֎ 11-2009

֎ 12-2009 ֎ 01-2010 ֎ 03-2010

֎ 04-2010 ֎ 05-2010 ֎ 06-2010

֎ 07-2010 ֎ 08-2010 ֎ 09-2010

֎ 10-2010 ֎ 11-2010 ֎ 12-2010

֎ 01-2011 ֎ 02-2011 ֎ 03-2011

֎ 04-2011 ֎ 05-2011 ֎ 06-2011

֎ 07-2011 ֎ 08-2011 ֎ 09-2011

֎ 10-2011 ֎ 11-2011 ֎ 12-2011

֎ 01-2012 ֎ 06-2012 ֎ 12-2012

֎ 01-2013 ֎ 12-2013 ֎ 03-2014

֎ 09-2014 ֎ 10-2014 ֎ 12-2014

֎ 03-2015 ֎ 04-2015 ֎ 05-2015

֎ 12-2015 ֎ 01-2016 ֎ 02-2016

֎ 03-2016 ֎ 07-2016 ֎ 08-2016

֎ 09-2016 ֎ 10-2016 ֎ 11-2016

֎ 12-2016 ֎ 01-2017 ֎ 02-2017

 

Trang ChủKim ÂuBáo ChíDịch ThuậtTự ĐiểnThư QuánLưu TrữESPN3Sport TVMusicLotteryDanceSRSB RadioVideos/TVFOX NewsReutersAssociaed PressWhite HouseLearning Tác PhẩmLịch SửChính NghĩaTinh HoaKim ÂuCongress US HouseVấn ĐềĐà LạtDiễn ĐànChân LưBBCVOARFARFISBSTác GỉaVideoForum

 

 

 

 

 

v White House v National Archives v

v Federal Register v Congressional Record

v USA Government

v Associated Press v Congressional Record

v Reuter News v Real Clear Politics  

v MediaMatters v C-SPAN v.

v Videos Library v Judicial Watch v

v New World Order v Illuminatti News   

v New Max v CNSv Daily Storm v

v Observe v American Progress  v

v The Guardian v Political Insider v

v Ramussen Report  v Wikileaks  v

v The Online Books Page v Breibart

v American Free Press v Politico Mag

v National Public Radio v

v National Review - Public Broacast v

v Federation of Anerican Scientist v

v Propublica v Inter Investigate v

v ACLU Ten  v CNBC v Fox News v

v CNN  v FoxAtlanta v Gateway

v Indonesian News v Philippine News v

v Nghiên Cứu Quốc Tế  v Nghiên Cứu Biển Đông 

v Thư Viện Quốc Gia 1 vThư Viện Quốc Gia 

v Học Viện Ngoại Giao  v Tự Điển Bách Khoa VN  

v Ca Dao Tục Ngữ v Học Viện Công Dân

v Bảo Tàng Lịch Sử v Nghiên Cứu Lịch Sử v

v Dấu Hiệu Thời Đại v Viêt Nam Văn Hiến   

v QLVNCH v Đỗ Ngọc Uyển  v

v Thư Viện Hoa Sen v Vatican?

v Roman Catholic  

v Khoa HọcTV  v Sai Gon Echo v

v Viễn Đông v Người Việt v

v Việt Báo  v Việt List  v Xây Dựngv

v Phi Dũng v Việt Thức v Hoa Vô Ưu

v Đại Kỷ Nguyên v Việt Mỹv

v Việt Tribune v Saigon Times USA v

v Người Việt Seatle v Cali Today v

v Dân Việtv Việt Luận v Thơ Trẻ v

v Nam Úcv DĐ Người Dân

v Tin Mới vTiền Phong v Xă Luận vvv

v Dân Trí v Tuổi Trẻv Express v

vLao Động vThanh Niên vTiền Phong

v Tấm Gương

vSài G̣n v Sách Hiếm v Thế Giới  v Đỉnh Sóng

vChúng Ta  v Eurasia  v ĐCSVN v Bắc Bộ Phủ

v Nguyễn Tấn Dũng v Ba Sàm

v Văn Học v Điện Ảnh v Cám Ơn Anh v TPBVNCH v1GĐ/1TPB v Bia Miệng ♣♣

 

Kontum, Kẻ ở người đi

 

BĐQ Phạm Văn Lương

 

 

 

 

 

 

 

***

 

 

Chỉ c̣n vài giờ đồng hồ nữa là Tiểu đoàn của Hoàng sẽ di chuyển từ KonTum xuống Pleiku. Đời lính Biệt Động, đi hành quân chẳng có ǵ lạ, nhiều khi thật bất ngờ, chẳng hạn định. Có nhiều lần đơn vị mới về sau một cuộc hành quân xa, dài ngày, lính vừa ra khỏi trại, súng vừa lau sạch, người có gia đ́nh, đi chợ mua chút thức ăn cho một bữa cơm họp mặt, người khác đi hớt tóc, mấy chục ngày hành quân tóc phủ ngang tai, những Sĩ quan độc thân, ngồi chật trên chiếc xe, ra phố, tắm nước nóng, uống một ly cà phê, một vài ly bia, nói chuyện với mấy cô ngồi két, phút giây hạnh phúc, câu chuyện đang hào hứng, lại có lệnh hành quân ngay, ai cũng than thở, chưa được nghỉ một ngày. Nhưng nói th́ nói, than th́ than, không ai bảo ai, đành đứng dậy trả tiền. Mấy người c̣n chưa kịp hớt tóc, thôi đành hẹn hớt tóc lần sau.

 

Tiểu đoàn Hoàng đang đóng trên tiền đồn 4, ngay phía Bắc Kontum, tiền đồn là một dăy núi cao, hiểm trở, bao bọc bởi một con suối, chảy thật siết và trong vắt. Hoàng nhận lệnh xuống núi từ hôm qua. Trước khi đi, Trân, Tiểu đoàn trưởng cũng là bạn cùng khóa, nói :

 

- Tôi gởi Alpha xuống trước một đêm, nhớ nghe ngóng t́nh h́nh. Luôn tiện Alpha hỏi Niên trưởng San và anh Năm Nhí xem có chuyện ǵ lạ ? Báo cho tôi liền khi có tin.

 

Lúc nào cũng vậy, ngắn ngủi, nhẹ nhàng như lời thăm hỏi, nhưng Hoàng luôn thi hành thật đúng.

 

Trân biết Hoàng chỉ loanh quanh tại KonTum, thể nào cũng vào quán cà phê của cô chủ quán Dung, Dung ở lứa tuổi học tṛ. Gọi là quán cũng đúng, mà gọi là nhà cũng phần nào đúng, v́ Dung và cô em gái gần bằng tuổi nhau, dùng cái pḥng lớn, trang hoàng tươm tất, bán cà phê. Ba Dung đang làm việc tại tiểu khu, má Dung buôn bán lặt vặt ngoài chợ. Những quán loại này ở đâu cũng có, nhất là chỗ nào nhiều lính từ xa tới như vùng này, hay vùng Tân Cảnh, một thành phố địa đầu.

 

Chiến tranh làm những cô gái mới lớn như Dung, tuổi c̣n mơ ước được vào trường, phải tạm nghỉ học, lo toan cuộc sống. Nhiều lần Hoàng được Dung tâm sự :

 

- Em muốn được học tiếp lên Đại học, nhưng Thành phố này chưa có tới lớp Đệ nhất. Pleiku cũng chưa có, chỉ hứa hẹn sẽ có, nếu xin Chính phủ được tiền mở thêm lớp. Em muốn học nơi tốt hơn như Đalat, Huế hay SaiGon, th́ ba má em không có tiền. Tính đi tính lại, muốn xuống Qui Nhơn học Sư phạm, nhưng cũng không dễ ǵ, v́ đâu đâu cũng đổ về Qui Nhơn, lớp học có hạn, chỉ ai học giỏi lắm, mới hy vọng.

 

Hoàng thông cảm, nh́n Dung ái ngại, nh́n cô gái, an ủi :

 

- Thôi, người ta nói phi thương bất phú. Em thấy người Tàu, ở đâu cũng chỉ buôn bán, nhỏ lớn cũng chỉ có một nghề, mà có thấy ai nghèo, và khổ đâu. Anh thấy quán em đông khách, chẳng lẽ lợi nhuận không bằng lương giáo viên ư ? Theo anh nh́n, lương em hơn cả lương anh nữa. Dung cười :

 

- Nếu tính tới tiền th́ anh nói đúng. Nhưng dậy học, người ta nh́n khác, người ta kêu khác, đứng bán cà phê, người ta nh́n cách khác, người ta kêu khác. Mà như anh, là Sĩ quan th́ lại càng khác, chẳng ai nhầm lẫn đâu anh ạ, chẳng ai kêu lầm đâu anh ạ.

 

Hoàng cười :

 

- Quan quyền ǵ, cả tháng nằm ẹp trên núi, xuống dưới Thành phố huy hoàng vài bữa là xong, lại mong lên núi.

 

- Thật anh mong lên núi không ? Em không tin rồi.

 

Dung vừa hỏi vừa liếc mắt nh́n Hoàng. Hoàng biết, Dung đánh ngay yếu điểm của ḿnh, Hoàng chỉ cười.

 

Khách đă vắng, Dung châm b́nh trà nóng, vừa kéo ghế ngồi cạnh Hoàng, khẽ nói :

 

- Mấy ngày nay, ba em đi làm về, lúc nào cũng bồn chồn lo lắng, làm cả nhà lo theo. Đài phát thanh th́ ngày nào cũng loan báo tin di tản, nhất là ngoài Huế, Quảng Trị, Đông Hà. Anh có bao giờ đi hành quân mấy vùng đó, không anh ?.

 

Hoàng hơi ngạc nhiên, sao Dung có vẻ quan tâm tới t́nh h́nh như vậy. Thật t́nh, sau khi họp hành quân tại Liên Đoàn, Hoàng nói chuyện với Trân trên tiền đồn 4, tả tỉ mỉ những điều ḿnh nhận lệnh, và ngay cả những ǵ ḿnh nhận xét khi nh́n dân chúng đang xôn sao, dân chúng hoang mang, chuẩn bị. Từ hơn nửa tháng nay, dân chúng ai cũng mở đài VOA, đài BBC nghe tin chiến sự.

 

Dung nh́n Hoàng tư lự, hơi lo :

 

- Anh suy nghĩ ǵ ? Anh biết ǵ, đừng dấu em nghe, những lúc này, em cần nghe anh nói ghê gớm.

 

Hoàng trớ, anh cũng không hơn em một chút nào. Dung vẫn không tin, cô gái rất tinh ư, tế nhị, không hỏi thêm. Dung rót ly nước đưa Hoàng :

 

- Uống chút nước nóng đi anh, trà thơm lắm. Em mới mua loại này. Trà xanh lại ướp lài nên thơm lừng.

 

Câu chuyện bị bỏ lửng, Dung đứng dậy tiếp người khách mới vào. Cô bé hơi nhăn mặt, h́nh như người khách chọc cô như mọi khi. Dung ít khi làm khách bực ḿnh, nhưng hôm nay, Dung có cử chỉ hơi khác. Đây là lần đầu tiên cô bé nhăn mặt, không bằng ḷng. Hoàng vẫn thầm khen cách buôn bán cuả Dung. Dung chiều khách hết mực, do đó khách khó tính mấy cũng không phật ḷng.

 

Thấy thái độ của Dung, Hoàng hiểu, Dung đang lo lắng, v́ t́nh h́nh mỗi ngày. Hoàng nghĩ thầm, cũng đúng thôi, làm ăn đang yên ổn, mà nghe tin tức nơi này chạy, nơi nọ rút quân, ai mà không lo, nhất là những vùng như KonTum, người dân đă có kinh nghiệm. Mùa Hè Đỏ Lửa, dân chúng phải bỏ nhà bỏ cửa, để thoát thân, để tránh đạn, khi về lại nhà, nhiều người trắng tay. Nhiều người thiếu may mắn, nhà bị cháy rụi, họ phải bắt đầu lại. Mới chỉ hai năm, vết thương cũ chưa lành th́ dấu hiệu của mất mát, của chia ĺa đă hiện ra, qua những tin tức của các đài Quốc tế. Ai chẳng năo ḷng.

 

Lệnh bỏ Kontum về Pleiku, làm Hoàng buồn. Khác với mọi lần trước, lần này t́nh h́nh các chiến trường đều sôi sục, nhất là vùng địa đầu giới tuyến. Hằng ngày, càng có nhiều tin xấu, nơi này bỏ, nơi kia rút quân. Mỹ vẫn im ĺm, trong khi miền Nam cần được tiếp tế thêm vũ khí, đạn dược. Miền Nam cần thêm tài chánh th́ Quốc hội Mỹ nghỉ hè. Trong khi chiến trường cần nhiều đạn dược, Mỹ gởi nón sắt, những vật dụng không cần thiết tới phi trường Tân Sơn Nhất. Nhiều nguồn tin từ đài nước ngoài cho biết Mỹ đang chuẩn bị di tản, rút nhân viên Ṭa đại sứ, chỉ c̣n giữ rất ít, đủ để điều hành và khi có lệnh chỉ cần vài chuyến trực thăng, người Mỹ đă ra Hạm đội 7, ngoài khơi.

 

Khi đi họp nhận lệnh, Hoàng nghe nói, lệnh trực tiếp từ Tổng Thống và Tư Lệnh Quân Đoàn, yêu cầu toàn bộ Ban Tham Mưu Quân Đoàn II xuống Nha Trang lập bộ chỉ huy nhẹ. Đơn vị Hoàng, Tiểu Đoàn 34 Biệt Động Quân, phải bỏ căn cứ 4 xuống núi, Quân Đoàn lại điều đơn vị Địa phương quân lên trám chỗ. Hoàng chép miệng :

 

- Lệnh ǵ kỳ quặc thật. Như vậy là Quân đoàn muốn thí quân, mang con bỏ chợ.

 

Hoàng đau khổ, là lính, mang chung nỗi buồn, nỗi buồn cho thân phận :

 

- "Lính nào, cuối cùng cũng là con người. Chỉ huy sao kỳ lạ thật, mang một mạng người đi, bỏ một mạng người khác thế, bằng một lệnh mập mờ."

 

Lúc họp hành quân, Hoàng là cấp thấp, chỉ ngồi nghe, khẽ dấu tiếng thở dài. Liên Đoàn cũng chẳng khá ǵ hơn, cũng hoang mang, cũng chỉ theo lệnh, chẳng ai có quyền hỏi, và hỏi ai bây giờ ? Ai khôn khéo, ai suy luận hơn, ai nghe đài ngoại quốc hơn, họ hiểu rơ t́nh thế hơn. Đây chính là những lúc đơn vị bảo nhau, mỗi đơn vị làm sai một chút để tự bảo vệ ḿnh. Thay v́ mang nhiều đạn, lại mang nhiều cơm sấy, nhiều xăng dầu. Thay v́ mang thêm vũ khí nặng, đơn vị lại bỏ bớt một vài cây súng cối, bỏ bớt một vài khẩu 57 ly không giật. Thành thử, không ai dám chống lệnh, nhưng chẳng đơn vị nào thi hành đúng lệnh.

 

Chiến tranh chỉ là một cớ, cấp chỉ huy không sáng kiến, cứng nhắc, sợ trách nhiệm, thiếu t́nh cảm đă làm cho các đơn vị như đơn vị Hoàng càng ngày càng xuống tinh thần. Thiếu tin tức, gây hoang mang, làm mất niềm tin của lính rất nhiều. Các đơn vị lưu động như Liên Đoàn 6 BĐQ của Hoàng, liên đoàn trừ bị của pḥng 3 Tổng Tham Mưu, Hoàng nhớ lại, chỉ nhận lệnh hành quân một lần, từ Long B́nh đi B́nh Định, mà hơn 3 năm nay, chẳng bao giờ về lại hậu cứ. Nhiều người lính khi đi vợ mang bầu, giờ này con chập chững đi, chưa thấy mặt cha. Vợ th́ ở xa, chồng ở tiền đồn, sống một cảnh hai quê. Nhiều người vợ, ráng dành dụm, ra đơn vị thăm chồng, may lắm được một lần, rồi phải về lại hậu cứ. Cũng v́ hoàn cảnh éo le này, nhiều gia đ́nh đổ vỡ, thật khổ.

 

Không có người lính nào được nghỉ phép, Sĩ quan cũng không khá ǵ hơn, cùng lắm được xuống phố một hai ngày. Hoàng buồn bă, cuộc chiến tranh không lối thoát của cả hai phe. Quân Đội Việt Nam Cộng Ḥa như vậy, c̣n quân Việt Cộng càng khốn khổ hơn, đói khát hơn. Những chữ “giải phóng”, những chữ “sinh Bắc tử Nam”, chỉ là khẩu hiệu để đánh lừa những Cán binh Cộng Sản, để đẩy những tên lính 14, 15 tuổi, ḿnh trần, tấn công vào những đơn vị pḥng thủ thiện chiến của miền Nam, để chết với người rách bươm, chết không toàn thân. Hoàng đang mải suy nghĩ, Dung kéo ghế ngồi cạnh, hỏi nhỏ, Dung chặn đầu :

 

- Em biết anh có ǵ bận tâm lắm, có ǵ làm anh suy nghĩ nhiều lắm phải không ?

 

Nh́n đôi mắt lo lắng, hơi buồn của Dung, nước da ngày nào hồng hào, bây giờ xanh xao, thật tội, chỉ chút xíu nữa, nếu không đắn đo, Hoàng đă nói cho Dung những ǵ ḿnh biết, những ǵ ḿnh đă nhận lệnh từ trên, nhưng Hoàng chợt ngưng lại, tự nhủ, đây chính là khoảnh khoắc mà địch quân biết được tin tức của các đơn vị, ḿnh không thể yếu ḷng, ḿnh c̣n trách nhiệm, vừa nghĩ vừa cười, nắm bàn tay mát rượi của Dung, để che đậy chút bối rối :

 

- Em chỉ đoán non, đoán già, em thấy có bao giờ anh nói dối không ?

 

Rồi Hoàng lại làm bộ, khẽ giật ngón tay Dung, khen, anh chưa thấy bàn tay ai đẹp hơn tay em, Dung cười :

 

- Lúc nào cũng vậy, gặp anh là chỉ nghe khen, hôm nay em không muốn khen mà muốn chuyện khác, anh lại giữ riêng cho anh, không kể cho em.

 

Hoàng biết Dung muốn trở lại tin tức, thời sự, Dung muốn đánh vào điểm yếu nhất của ḿnh, nói đúng ra là của đàn ông. Hoàng bèn nói :

 

- Em hơi khác hơn mọi ngày. Lúc năy, ông khách nào hơi xui, bị em nhăn mặt, chau mày.

 

- Em đang lo nhiều chuyện, mà ông khách cứ đ̣i nhạc này, nhạc kia. (Dung bật cười). Nhưng nếu chỉ có vậy, em ráng nhịn, đằng này, ông ta kéo tay em, làm như thân t́nh lắm, chỉ về phía anh, ông ta hỏi em : “Dung biết ông lính đó không ?” Em quên ông ấy là khách, em trả lời : “Ông tới mà hỏi”. Cũng tội ông khách, mặt tiu nghỉu, buồn thiu. Khi mang cà phê lại cho khách, em cũng ân hận, cười giả lả, nói : “Em xin lỗi anh nghe. Đáng lẽ, em không nên nói thế”. Rồi em làm bộ hỏi tiếp : “Lúc năy, anh muốn bản nhạc nào ? Em tới mở nghe.” Ông khách tươi tỉnh, “Thôi, Dung để nhạc nào cũng được.”

 

- Anh thấy em không được vui như mọi ngày, khuôn mặt lo âu, mắt th́ quầng, như mất ngủ mấy đêm liền vậy.

 

Hoàng đánh đúng tâm lư mấy cô, nói ǵ chứ đụng tới sắc đẹp, là họ có phản ứng ngay. Dung hỏi lại :

 

- Em coi tệ lắm ư ?

 

- Không tệ lắm mà tệ chút chút thôi, (Dung nắm tay Hoàng), anh nói đúng, em mất ngủ mấy đêm nay.

 

Hoàng biết, nhiều khi chỉ cần một câu hỏi đúng lúc, là có thể biết nhiều chuyện. Hoàng biết Dung đă sẵn sàng kể lể, sẵn sàng nói hết cả những nỗi lo lắng của ḿnh, nhất là nói với người ḿnh tin. Hơn lúc nào hết, lúc này Dung cần được nói, Hoàng hỏi nhỏ :

 

- Mấy bữa nay, khi ba em đi làm về, có nói ǵ, có chuẩn bị ǵ không ?

 

Hoàng vừa hỏi vừa rót ly nước đưa cho Dung rồi nói tiếp :

 

- Uống chút đi, cho bớt mệt. Nước trà nhiều khi giúp người ta trấn tĩnh được nỗi lo lắng em à.

 

Dung cảm động :

 

- Sao không bao giờ em thấy anh lo lắng ? Từ năy tới giờ, tuy bận bịu tiếp khách, em vẫn để ư nh́n anh. Em biết chắc, anh đang suy nghĩ điều ǵ quan trọng.

 

Dung nắm tay Hoàng, và bắt đầu kể :

 

- Đêm hôm kia, cả nhà ăn cơm, ba em nói với em và em Hằng rằng ba em muốn hai đứa đi PleiKu. Ba em nói, “Hai chị em xuống nhà chú Th́n, ở đó. Nếu t́nh h́nh chiến sự xấu đi như mùa Hè năm 1972, ba má sẽ xuống sau với hai đứa. Cả nhà sẽ kiếm đường đi Qui Nhơn hay đi đâu cũng được miễn là giữ được mạng sống.” Chú Th́n, tuy chỉ làm Thượng sĩ, nhưng chú làm trong ban Chuyển vận Không Quân tại phi trường Cù Hanh. Mọi việc đều trong tay chú, v́ mấy Sĩ quan giao chú lo hết. Mấy lần ba đi công tác, xuống gặp chú là chú gởi đi ngay. Mùa Hè 72, nhà ḿnh đi C130 xuống Qui Nhơn, chẳng phải chờ đợi ǵ cả.

 

Má em hỏi tại sao, ba em buồn bă, má hỏi tiếp : “Có phải KonTum lại bị bỏ như mùa Hè 1972 ? ông nghe sao, nói hết đi, rồi ḿnh cùng tính.” Ba em chậm răi : “Trong tiểu khu, cả tuần nay, chẳng ai làm việc ǵ hết. Người này nói một chút, người kia nói một chút, ai cũng nói chắc kỳ này nặng hơn năm 72 nữa”. Má em lại hỏi : “Thế ông Thiếu tá trưởng pḥng có nói ǵ với anh không ?” Ba em lắc đầu : “Ổng cũng không hơn ǵ ḿnh. Nhưng ông ta cũng nói với tôi một cách thân t́nh. Ông dặn tôi giữ chiếc xe Dodge, lúc nào cũng phải lái, đừng bỏ xe cho ai. Ông ta c̣n dặn tiếp, tôi ráng kiếm thêm mấy can xăng sơ cua, nếu có ǵ, là nhà ḿnh và nhà ông ta lên chiếc xe, chạy thẳng xuống Pleiku. Ông Thiếu tá lập đi lập lại bắt tôi phải kín miệng, đừng bô bô ra, sau này, không có ǵ, đi tù cả đám. Ông nói nhà ḿnh 4 người, nhà ông ta cũng 4 người, c̣n dư chỗ, thêm một vài người nữa. Khi nào, không c̣n hy vọng ǵ nữa, ông ta cho ḿnh biết, là đi ngay.”

 

Em hỏi ba :

 

- Như vậy ḿnh đóng cửa quán, không bán hàng ư ? Ba em nói : “Nếu con và con Hằng không đi PleiKu liền th́ cứ bán, được đồng nào th́ được. Nhưng đừng mua thêm hàng, nhất là sữa, nặng nề, lỡ đi cũng phải bỏ lại”. Em tiếc, phàn nàn với cả nhà : “quán làm ăn đang được, mà phải đóng cửa”. Mẹ em xen vào : “Ai cũng vậy chứ con. Người ta nói, nhà tan cửa nát. Ḿnh buôn bán nhỏ c̣n đỡ, mấy tiệm buôn bán lớn th́ chết luôn. Nói chung ai cũng khổ cả, nghèo khổ theo nghèo, giàu khổ theo giàu. Bà chép miệng : “nước mất, nhà tan, sao tránh khỏi, miễn là c̣n sống, th́ c̣n gây dựng lại được.”

 

Hoàng lắng nghe chuyện, thầm nghĩ : “Như vậy, ai cũng biết, ai cũng chuẩn bị”. Nhưng Hoàng muốn biết cuối cùng, ba má Dung quyết định thế nào. Dung buồn bă :

 

- Mà quên, biết em quen anh, ba em có hỏi : “Dung, con có nghe ông Biệt Động Quân con quen nói ǵ không ? Đi hay ở ǵ không ?” Nói tới đây, Dung khẽ liếc mắt nh́n Hoàng. Em hỏi lại :

 

- Ư ba muốn hỏi anh Hoàng, phải không ? Bán quán mà ba hỏi ông lính này, lính kia. Con ai cũng quen, như khách b́nh thường. Ba em cười : “Mày muốn lấy vải thưa che mắt thánh. Ba từng qua tuổi con rồi, nh́n vài cử chỉ, ba cũng biết khách nào thường, khách nào thân. Nội ba thấy con lúng ta, lúng túng khi ông Biệt Động đó tới quán là ba và mẹ mày biết ngay rồi.” Tiện thể, ba em c̣n răn : “Coi chừng con ạ, mấy lính từ xa tới, chẳng biết người ta ra sao, đừng thấy hợp nhăn là đa vào. Vào th́ dễ, mà ra th́ khó lắm con à.

 

Dung ngưng nói, ghé miệng vào má Hoàng hỏi :

 

- Vào hay ra dễ hả anh.

 

Hoàng hôn nhẹ vào má Dung: “em đoán thử xem ?

 

Dung lại tiếp, ba em nói tiếp : “Thường th́ các đơn vị từ xa tới, nếu họ đi là có chuyện, v́ thường họ tới khi thành phố ḿnh bị nguy hiểm, nhưng tự nhiên đùng đùng bỏ đi, là mệt rồi. Ba nhớ mùa Hè 72, mọi đơn vị của Nhẩy Dù bỏ đi hết trơn, mang mấy đơn vị Địa phương quân về thay thế. Chỉ hơn tuần sau, Thành phố bỏ hoang, tan tành. Em nghe ba vặn đi vặn lại, không biết trả lời sao, chỉ nói : “Có nước, ba cậy miệng th́ may mới biết tin đơn vị anh ấy. Giờ này, con cũng chẳng biết anh ấy thuộc đơn vị nào, Tiểu đoàn nào. Sở dĩ con biết anh ấy là BĐQ là nhờ con cọp nhe răng, anh may bên vai trái.”

 

Nghe Dung nói, Hoàng véo nhẹ tai Dung :

 

- Cọp cười đẹp như vầy mà gọi là cọp nhe răng, em hay thật.

 

- Em kêu vậy là thương lắm đấy. Bữa con bạn em tới, miệng gịn tan : “Dung, cọp đói của mày đâu rồi ? Sao tao không thấy ”? Em phải chặn lại : “ Mày giữ mồm, giữ miệng giùm tao chút được không” ? Dung lại chọc Hoàng tiếp, nhéo vào tay Hoàng, nhưng Cọp này th́ cười đẹp, em công nhận và mê từ khuya rồi.

 

- Chẳng lẽ, ba em hỏi về đơn vị anh, hay hỏi cọp nhe răng thôi ư, chỉ có vậy thôi a. Hoàng muốn biết thêm chuyện, nên hỏi tiếp :

 

- Ba em muốn nhờ em xin anh một hai can xăng.

 

Dung không che dấu. Thật t́nh, từ năy tới giờ Hoàng chỉ muốn hỏi về xe cộ, rồi sẽ ngỏ ư giúp Dung xăng, hoặc ít gạo, v́ sau khi họp hành quân, khi nói chuyện với Trân qua C25, Trân nhắc Hoàng thứ ǵ cần mang, thứ ǵ không mang, khi chuyển quân. Tiểu đoàn có một GMC, 5 chiếc Dodge cho Đại đội, 7 chiếc Jeep, một xe Hồng thập tự, tiếp liệu th́ mới lănh, chỗ nào cũng thừa gạo, xăng. Hoàng lúc đó, lắc đầu ngao ngán, v́ lúc cần không có, lúc có th́ không cần.

 

Chiến tranh bao giờ cũng đầy bất ngờ, bây giờ ḿnh có th́ không mang được. Không chừng vài ngày nữa, kiếm không ra, giống hệt như đơn vị qua suối nước, lúc gần đóng quân chiều, ai cũng biết chỉ chút nữa, là cần nước nấu cơm, nấu trà, nhưng mỗi người chỉ mang được một bi đông, ráng xách thêm một nón sắt. Lên tới chỗ đóng quân đêm, đơn vị lại thiếu nước. Đời lính thật kỳ lạ nấu cơm mà chẳng bao giờ có nước để vo gạo. Suy nghĩ thật lung, Hoàng nói với tiếp liệu Đại đội và Tiểu đoàn rằng tiếc mấy cũng chỉ mang vừa đủ. Mang nhiều, nặng xe, không di chuyển được, th́ càng chết. Hoàng gọi máy bàn với Trân rằng Tiểu đoàn không có cách ǵ mang tất cả, đành phải bỏ nhiều thứ lại, kể cả xăng dầu, súng đạn.

 

Hoàng hỏi Dung :

 

- Em có mấy can trống trong nhà không ?

 

- Em có 3 can, hai thùng đạn.

 

- Tiện lúc không có khách, em mang cho anh, anh nói tài xế đổ đầy cho.

 

Nghe Hoàng nói, Dung trợn mắt ngạc nhiên, nhưng cũng vào bếp mang hết can và thùng đạn cho Hoàng, Hoàng không nói thêm, mang ra xe Jeep, nói nhỏ với người tài xế :

 

- Anh chạy về tiền cứ, đổ đầy mấy cái này, ḿnh để lại cũng chẳng làm ǵ, mỡ treo, mèo nhịn.

 

Người tài xế đi, Hoàng bước vào, thấy Dung vẫn ngồi chỗ cũ, Dung nói :

 

- Sao lính anh nhiều xăng vậy ? Ba em muốn xin thùng đạn để chạy xe Honda mà c̣n khó. Anh cho xăng sao dễ dàng quá.

 

Hoàng không trả lời, nghĩ thầm trong bụng : “Dung đâu biết, không chừng lần này là lần cuối. Lần cuối của mọi thứ, lần cuối nói chuyện, lần cuối được uống ly cà phê, lần cuối uống trà của quán nhỏ tại Thành phố này.

 

Chiếc xe Jeep trở lại, Hoàng phụ mang xăng vào cho Dung, dặn hờ :

 

- Từ giờ tới chiều, nếu anh chưa trở lại đơn vị, em cần thêm xăng cứ nói, anh hơi kẹt can chứa xăng thôi. Nhưng nhớ đừng nói cho ai hết nghe, anh không cho ai đâu.

 

Dung cảm động, nh́n Hoàng, không nói. Trong bụng, Dung nghĩ, chắc Hoàng bớt chỗ này, cắt chỗ nọ cho nhà ḿnh, chứ xăng đâu mà nhiều thế.

 

Hoàng lại nghĩ khác, tránh tiếng thở dài. Có ai ngờ, ngày mai, ngày mốt, nhiều gia đ́nh trong Thành phố này, sẽ phải bỏ lại tất cả, bỏ mà không hề suy nghĩ, đắn đo, kể cả gia đ́nh Dung. Giờ này th́ xin từng lít xăng, ngày mai khác hẳn. Những ǵ họ gầy dựng cả cuộc đời, đành bỏ của chạy lấy người. Chiến tranh tàn nhẫn. Chiến tranh ở đâu cũng vậy, tàn phá mà không bao giờ xây dựng.

 

Đă mấy lần tính nói cho Dung một phần câu chuyện Hoàng biết, nhưng suy nghĩ đắn đo, Hoàng vẫn im lặng. Hoàng cứ lập đi lập lại với Dung :

 

- Ba em nói vậy, em đă chuẩn bị ǵ chưa ? Hoàng nhắc khéo : “Quần áo, tiền bạc, chằng hạn”.

 

Hoàng làm bộ kể những chuyện ngày xưa trong chiến tranh :

 

- Ba má anh ngày xưa chạy tản cư, ông bà nói rằng không ǵ bằng vàng, dễ mang, dễ dấu, tiền mặt cũng vậy. Ông bà thường kể cho anh nghe, chạy tản cư, có chút vốn liếng, khi cần, bán một chỉ vàng, là yên chuyện. Vàng bán ở đâu cũng được. Tuy hai ông bà chỉ có anh, nhưng tiền bạc, ṿng vàng cũng chia làm 3, mỗi người giữ một chút. Kinh nghiệm các cụ cho biết, khi chạy loạn, đă chắc ǵ cả gia đ́nh lúc nào cũng gần nhau. Nhiều khi lạc nhau, lúc đó mới khổ, người ăn không hết, người lại đói, v́ tiền dồn cho một người. Ba má anh luôn nhắc rằng, đừng mang quần áo, gạo thóc nhiều, lỡ chạy xa th́ cũng phải bỏ. Thời ba má anh c̣n trẻ, tản cư từ làng này, sang làng kia, nhiều khi cứ loanh quanh, hết chạy ngược, lại chạy xuôi.

 

- Anh nói cũng có lư, em phải nói ba em chuẩn bị, mỗi người một chút.

 

Dung chăm chú nghe, có vẻ suy nghĩ. Hoàng nh́n cặp mắt lo lắng của Dung, khẽ châm chọc, nhưng anh nhắc em một điều quan trọng nghe, Dung ghé sát Hoàng, thật dễ thương, chờ đợi :

 

- Em đừng mang nhiều vàng quá, đi không nổi nghe.

 

Dung đấm trên lưng Hoàng :

 

- Anh hay thật, lúc nào cũng giỡn được. Vàng mà anh làm như đạn của anh. Anh đánh em 3 ngày cũng không ra được vài chỉ cho đỏ tay.

 

Dung cũng chọc Hoàng, nói tiếp :

 

- Em phải hỏi anh mới đúng, anh có vàng không, đưa em giữ giùm ? Bảo đảm đưa bao nhiêu, lấy lại bao nhiêu, không thiếu một phân.

 

- Như vậy anh gửi em một thùng đạn, hay một “mũ sắt ”, chắc tiện hơn em nhỉ ? Dung hiểu ư, mỉm cười lắc đầu :

 

- Thôi, ai mà giữ của nợ đó, ai cũng sợ loại vàng biết nói đó lắm.

 

Hoàng giả bộ :

 

- Thế anh biết gửi ai ?

 

Dung nắm tay Hoàng thật chặt :

 

- Gửi ai, kệ anh.

 

Qua cách Dung kể, Hoàng biết gia đ́nh Dung không nhiều th́ ít cũng đă chuẩn bị. Hoàng cũng biết hướng đi của mọi người vùng địa đầu này. Nếu họ thuần túy là dân, không nhiều tài sản, họ chọn ở lại, c̣n gia đ́nh nào như gia đ́nh Dung, bằng mọi giá, sẽ bỏ tất cả. Mỗi lần Hoàng im lặng là một lần Dung ngờ vực :

 

- Em biết anh vẫn c̣n giữ một tin tức ǵ cho riêng anh. C̣n em, đă chia xẻ tất cả những ǵ em biết.

 

Hoàng buồn bă, lắc đầu :

 

- Những điều anh biết cũng như ba em biết, và chỉ có vậy. Khác một chút là ba em có thể bỏ đơn vị, cùng gia đ́nh đi Pleiku, anh th́ không được, v́ anh là lính tác chiến. Ngay tại đây, anh không bận bịu gia đ́nh, nhưng đơn vị anh, bạn bè, lính tráng chính là gia đ́nh. Anh phải sống chết với họ. Họ đi, họ ở, anh cùng làm với họ, v́ bọn anh, cả đơn vị nhưng cùng một định mạng mà. Nếu giả thử, chút nữa đây, anh rời khỏi chỗ này, ngày mai, không trở lại, hay đi thật xa, cầu chúc em và gia đ́nh em luôn có nhau, ở đây hay ở mọi nơi.

 

Hoàng liếc mắt nh́n Dung, không hiểu Dung có hiểu lời úp mở của Hoàng không ? Nh́n khóe mắt Dung đỏ, những giọt nước mắt, lăn nhẹ trên g̣ má, Hoàng thấy đă tới lúc phải đi. Dung ngước mắt nh́n, nắm chặt bàn tay Hoàng như kéo lại, nói trong nước mắt :

 

- Em muốn anh ở lại với em, không đi đâu hết, được không ?

 

Hoàng im lặng, lắc đầu. Thấy không giữ được Hoàng, Dung nói trong tiếng nấc :

 

- Em cảm ơn anh, cảm ơn những ư nghĩ tốt về em. Mặc dù, chưa bao giờ anh nói những tiếng mà nhiều người hay nói cho nhau, nhưng em linh cảm, em hiểu. Em cũng biết, anh không nói thật hết ḷng ḿnh, nhưng chẳng bao giờ em trách. Anh có nhiệm vụ của anh, chính v́ thế, em càng tôn trọng anh, quí mến anh. Ngày mai, nếu đơn vị anh c̣n ở đây, anh nhớ ra uống cà phê nghe.

 

Hoàng tránh cặp mắt buồn và những giọt nước mắt của Dung, khẽ trả lời :

 

- Nếu mai anh chưa lên núi, anh sẽ tới quán em. Nhớ mở cửa sớm nghe.

 

Dung cười :

 

- Năm giờ sáng được không ?

 

- Ừa, anh tới quạt lửa, đun nước pha trà giùm em.

 

Dung lau nước mắt vội vàng. Hoàng biết, sẽ không bao giờ có sáng mai tại chỗ này, ngày mai, biết bao giờ trở lại.

 

Hoàng bước ra khỏi quán, vừa ngoái cổ lại :

 

- Nếu ba em cần thêm xăng, hay gạo xấy, em dẫn ba em tới tiền cứ, chỗ em đă mấy lần tới với anh. Anh dặn lính rồi, muốn bao nhiêu cũng được.

 

Khi nói, Hoàng biết ḿnh nói dối, Hoàng dối ḷng v́ trách nhiệm của ḿnh với đơn vị, với Quân đội. Dung chẳng biết ḿnh nói ǵ, nhưng chắc chắn, chỉ vài ngày sau, Dung sẽ chợt nhận ra, ồ anh Hoàng đă nói hết cho ḿnh, chỉ tại ḿnh không hiểu thôi. Riêng Dung, nàng muốn ôm hôn Hoàng một lần, và chỉ một lần, nhưng lại thôi, nén tiếng thở dài. Dung mang máng hiểu bằng linh tính của đàn bà, Hoàng sẽ đi xa.

 

Mấy giờ sau, bộ chỉ huy và toàn bộ Tiểu đoàn, Thiếu tá Trịnh Trân, Tiểu đoàn trưởng, bỏ tiền đồn 4, xuống núi. Hoàng gặp Trân, hai anh em mừng rỡ, Hoàng chia xẻ tất cả những ǵ đă xẩy ra, Trân lúc nào cũng vui, đùa giỡn :

 

- Alpha có từ giă cô hàng cà phê chưa ?

 

- Có tới, Hoàng nói, nhưng không từ giă v́ sợ lộ bí mật quân sự cho “Việt cộng nằm quán Cà Phê” “. Tôi c̣n nhờ Dung làm cho tôi ít bánh bông lan, để mang lên núi cho 45 đấy.

 

Trân cười :

 

- Ít ra cũng phải vậy chứ, cái ǵ cũng nói hết th́ có ngày banh xà rông.

 

Đoạn đường KonTum - PleiKu không dài, chỉ 48 cây số. Đoàn xe của Tiểu Đoàn 34 BĐQ chạy thật nhanh. Hoàng nh́n lần chót, thở dài :

 

- Chẳng lẽ ḿnh không trở lại Kontum thật ư ?

 

Tiểu đoàn tới Pleiku đă xế chiều, không đóng tại ngă ba Thiết Giáp, mà đóng cạnh Hàm Rồng, đường đi Phú Bổn. Hoàng chuẩn bị pḥng thủ đêm. Nếu không có ǵ thay đổi, sáng sớm mai, chi đoàn Thiết Giáp, thuộc Lữ Đoàn II tại ngă ba Thiết Giáp sẽ tăng phái, và hành quân mở đường theo liên tỉnh lộ 7B. Theo tin tức t́nh báo Quân Đoàn, đoạn đường này an toàn, ngắn nhất, bất ngờ nhất. Quân Đoàn không chọn Quốc lộ 19, xuống Qui Nhơn v́ đụng độ Sư Đoàn 3 Sao Vàng vẫn hoạt động từ lâu. Quân Đoàn cho lệnh Liên Đoàn 6, với Tiểu Đoàn 34 mở đường bắt tay với tiểu khu tại Sông Ba, Tuy Ḥa lập một cầu nổi tại đây.

 

Hoàng lái xe chạy quanh Thành phố. Pleiku nhộn nhịp hơn Kontum nhiều. Hoàng lái trên đường Hoàng Diệu, chạy lên chợ mới, qua những đường kỷ niệm, qua khu Ṭa án. Cũng chỗ này, khi đang xây dựng dở dang, Hoàng và Trâm mới quen nhau. Lúc đó, Trâm học Đệ tam tại Trung học Pleime, một hoa khôi của trường, nhiều khi, Hoàng và Trâm ngồi hàng giờ vào những đêm sáng trăng, nhất là những buổi mới hành quân về. Từ chỗ này, có thể nh́n thấy toàn Thành phố dưới chân, hơn nữa, lại gần nhà Trâm, ngay đường Phan Đ́nh Phùng. Hoàng ngậm ngùi :

 

- Ngày ấy nay c̣n đâu ! Mấy năm rồi c̣n ǵ, Trâm đă có chồng, một Sĩ quan của Tiểu khu. Mấy lần, Hoàng tính chạy ngang qua nhà Trâm nhưng lại thôi. Chuyện ǵ đă qua, hăy cho qua. Hoàng nhớ lại, Trâm xa Hoàng v́ Hoàng đi Mỹ, không trở lại Pleiku, mà về Dục Mỹ. Hai người mất liên lạc. Chẳng ai lỗi ǵ, chẳng nợ nần ǵ, cũng chẳng vấn vương ǵ. Chỉ mối t́nh học tṛ, nhiều kỷ niệm.

 

Chỉ vài ṿng dạo lại phố xưa, Hoàng đă thấy Pleiku, khác một chút, rất nhiều xe Quân đội chạy lui tới trên đoạn đường từ bến xe Lam vào phi trường Cù Hanh, phi trường chính nằm cạnh Quân Đoàn. Trên trời th́ lại khác, rất nhiều máy bay C130, C123 lên xuống phi đạo. Hoàng thắc mắc :

 

- Không biết sao lượng máy bay càng về khuya càng nhiều. Nếu gia đ́nh Dung ở đây, chắc ra khỏi Thành phố bằng những chuyến máy bay đáp lên, đáp xuống như vậy thật dễ dàng, v́ chú Dung làm trong phi trường, chuyên sắp xếp người đi.

 

Hoàng bừng tỉnh khi trời hừng sáng, lính tráng đă nấu cơm cho ngày mới. Đây là cuộc hành quân tùng thiết, hỗn hợp cả thiết vận xa M113. Đại Úy Hội, Chi Đoàn Trưởng 3/2, đơn vị tăng phái của Thiết Đoàn 2, đă gặp Tiểu Đoàn Trưởng Trân của Hoàng từ hôm qua. Mọi việc đă sắp xếp xong. Mọi người đă biết đơn vị nào, theo xe nào. Đúng giờ, lính bắt đầu lên những xe qui định, nằm rải rác lẩn khuất bên vệ đường và mấy đồi trà. Hoàng và Trân ngồi cùng xe Jeep, lúc nào cũng vậy, hai anh em khi đi xa, luôn ngồi chung. Tiểu đoàn khởi hành, chạy về hướng Phú Bổn. Tiếng thiết giáp và tiếng xe ồn ào, rầm rộ, làm những người dân chung quanh ṭ ṃ, nhưng họ đă quen nh́n cảnh hàng đoàn dài, xe đầy lính, chẳng ai thắc mắc hay nghĩ đây là đoàn xe đầu tiên của cuộc di tản khỏi PleiKu. Ngay cả, những vai chính như Trân, Hoàng, như Hội không ngờ được, đây là chuyến hành quân cuối cùng của họ, của cả một Quân đội họ đă từng phục vụ.

 

Thay đoạn kết :

 

Đơn vị Hoàng nhận lệnh di chuyển về Tuy Ḥa. Đă mấy ngày qua, Hoàng vẫn mỏi mắt trông chờ, và thất vọng. Hoàng nhớ, mới mấy ngày trước đây, Dung tâm sự :

 

- Em chỉ mong ước được học hành tới nơi tới chốn. Em chỉ mong được xuống Qui Nhơn, học Sư phạm, làm cô giáo, một ước vọng thật đơn giản. Em chẳng thích mở quán cà phê.

 

Nhưng ước mong của Dung, là ước mộng không thành, tính một đường, ra một nẻo khác. Có ai ngờ, giờ này, đoàn người đă vơi hẳn đi, đoàn xe không c̣n lăn bánh được, v́ bị dồn cục, tắc đường, kẹt xe. Tiếng súng Việt Cộng đă bắt đầu nổ gần đoạn đường 7B. Hoàng vẫn không thấy bóng dáng Dung. Hy vọng cuối cùng thành thất vọng, có lẽ Dung, vẫn c̣n ở lại Kontum, hay c̣n dong duổi trên chiếc xe Dodge định mệnh. Hoàng đă gặp nhiều nhóm người thất thểu, đói khát, từ các cánh rừng chạy ra khi thấy lính của Hoàng, có nhiều người, kể cho Hoàng, họ chạy xe từ Kontum tới đây. Hoàng vẫn mong đợi, chỉ một bóng người, không bao giờ gặp lại. Hoàng tự an ủi, thà không gặp mà c̣n hy vọng.

 

 

BĐQ Phạm Văn Lương

 

 

 

 

 


SERVED IN A NOBLE CAUSE

 

 

 

Vietnamese commandos : hearing before the Select Committee on Intelligence

of the United States Senate, One Hundred Fourth Congress, second session ...

Wednesday, June 19, 1996

 

CLIP RELEASED JULY 21/2015

https://www.youtube.com/watch?list=PLEr4wlBhmZ8qYiZf7TfA6sNE8qjhOHDR6&v=6il0C0UU8Qg

  

 

US SENATE APPROVED VIETNAMESE COMMANDOS COMPENSATION BILL

http://www.c-span.org/video/?73094-1/senate-session&start=15807

BẮT ĐẦU TỪ PHÚT 4:22:12 - 4:52:10  (13.20 - 13.50)

 


Liên lạc trang chủ

E Mail: kimau48@yahoo.com, kimau48@gmail.com

Cell: 404-593-4036

 

Những người lính một thời bị lăng quên: Viết Lại Lịch Sử

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

֎ Binh Thư Yếu Lược Trần Quốc Tuấn  ֎ Một Trang Lịch Sử

֎ Vietnamese Commandos' History ֎ Vietnamese Commandos vs US Government ֎ Lost Army Commandos

֎ Bill of Compensation ֎ Never forget ֎ Viết Lại Lịch Sử  Video ֎ Secret Army Secret War Video

֎ Đứng Đầu Ngọn Gió Video ֎ Con Người Bất Khuất Video ֎ Dấu Chân Biệt Kích Video ֎ Kiểm Lại Hồ Sơ Biệt Kích Video

֎ The Secret war against Hanoi Richard H. Shultz Jr.֎ Gulf of Tonkin Incident ֎ Pentagon Bạch Hóa ֎ The heart of a boy

֎ U.S Debt Clock ֎ Wall Street and the Bolshevik Revolution Antony C. Sutton

֎ Wall Street and the Rise of Hitler Antony C. Sutton ֎ None Dare Call It Conspiracy Gary Allen

֎ Chiến Tranh Tiền Tệ (Currency War) ֎ Confessions of an Economic Hit Man John Perkins

֎ The World Order Eustace Mullin ֎ Trăm Việt trên vùng định mệnh ֎ Chính Đề Việt Nam Tùng Phong (dịch)

֎ OSS vào Việt Nam 1945 Dixee R. Bartholomew - Feis ֎ Lyndon Baines Johnson Library Musuem

֎ Chủ Nghĩa Dân Tộc Sinh Tồn ֎ Nguồn Gốc Dân Tộc Việt Nam B́nh Nguyên Lộc

֎ Nghi Thức Ngoại Giao ֎ Lễ Nghi Quân Cách ֎ Sắc lệnh Cờ Vàng ֎ Quốc Tế Cộng Sản

֎ How Does a Bill Become Law?֎ New World Order ֎ Diplomacy Protocol. PDF

֎ The World Order Eustace Mullin ֎ Why Vietnam? Archimedes L. A. Patti

֎ Vietnam War Document ֎ American Policy in Vietnam

֎ Foreign Relations Vietnam Volum-1 ֎ The Pentagon Papers ֎ Pentagon Papers Archives

֎ Vietnam and Southeast Asia Doc ֎ Vietnam War Bibliogaphy ֎ Công Ước LHQ về Luật Biển

֎ CIA and NGOs ֎ CIA And The Generals ֎ CIA And The House Of Ngo ֎ Global Slavery

֎ Dấu Binh Lửa ֎ Đại Hội Toàn Quân? Phùng Ngọc Sa

֎ Bách Việt  ֎ Lược Sử Thích Ca  ֎ Chủ thuyết Dân Tộc Sinh Tồn

֎ Silenced! The Unsolved Murders of Immigrant Journalists in the USA. Juan Gonzales

֎ Society of Professional Journalists: Code of Ethics download

֎ Douglas Mac Arthur 1962 ֎ Douglas Mac Arthur 1951 ֎ John Hanson, President of the Continental Congress

֎ Phương Pháp Biện Luận ֎ Build your knowledge

֎ To be good writer ֎ Ca Dao -Tục Ngữ ֎ Chùa Bái Đính ֎ Hán Việt

֎ Top 10 Crime Rates  ֎ Lever Act ֎ Espionage Act 1917 ֎ Indochina War ֎ Postdam ֎ Selective Service Act

֎ War Labor Board ֎ War of Industries ֎ War Production Board ֎ WWII Weapon ֎ Supply Enemy ֎ Wold War II ֎ OSS

֎ Richest of The World ֎ Truman Committee   ֎ World Population ֎ World Debt ֎ US Debt Clock ֎

֎ An Sinh Xă Hội - Cách T́m IP Email ֎ Public Holiday ֎ Funny National Days

֎ Oil Clock ֎ GlobalResearch ֎ Realworldorder ֎ Thirdworldtraveler ֎ Thrivemovement ֎ Prisonplanet.com ֎ Infowars

֎ Rally protest ֎ Sơ Lược VềThuyền Nhân ֎ The Vietnamese Population in USA

֎ VietUni ֎ Funny National Days  ֎ 1DayNotes 

 

Liên lạc trang chủ

E Mail: kimau48@yahoo.com, kimau48@gmail.com

Cell: 404-593-4036

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


 


 

 

 

 

Tặng Kim Âu



Chính khí hạo nhiên! Tổ Quốc t́nh.
Nghĩa trung can đảm, cái thiên thanh.
Văn phong thảo phạt, quần hùng phục.
Sơn đỉnh vân phi, vạn lư tŕnh.


Thảo Đường Cư Sĩ.

 

 

 

 

Your name:


Your email:


Your comments: