MINH THỊ
LỊCH SỬ ĐĂ CHỨNG MINH, KHÔNG MỘT ĐÁM NGOẠI NHÂN NÀO YÊU THƯƠNG ĐẤT NƯỚC, DÂN TỘC CỦA CHÚNG TA NẾU CHÍNH CHÚNG TA KHÔNG BIẾT YÊU THƯƠNG LẤY ĐẤT NƯỚC VÀ DÂN TỘC CỦA M̀NH.
DÂN TỘC VIỆT NAM PHẢI TỰ QUYẾT ĐỊNH LẤY VẬN MỆNH CỦA M̀NH CHỨ KHÔNG THỂ VAN NÀI, CẦU XIN ĐƯỢC TRỞ THÀNH QUÂN CỜ PHỤC VỤ CHO LỢI ÍCH CỦA NGOẠI BANG VÀ NHỮNG THẾ LỰC QUỐC TẾ.
Email: kimau48@yahoo.com or kimau48@gmail.com. Cell: 404-593-4036. Facebook: Kim Âu
֎ Kim Âu ֎ Tinh Hoa ֎ Chính Nghĩa
֎ Biệt kích trong gịng lịch sử
֎֎֎֎֎֎֎
֎ Tham Khảo ֎ Thời Thế ֎ Văn Học
֎ LƯU TRỮ BÀI VỞ THEO THÁNG/NĂM
֎ 07-2008 ֎ 08-2008 ֎ 09-2008 ֎ 10-2008
֎ 11.2008 ֎ 11-2008 ֎ 12-2008 ֎ 01-2009
֎ 02-2009 ֎ 03-2009 ֎ 04-2009 ֎ 05-2009
֎ 06-2009 ֎ 07-2009 ֎ 08-2009 ֎ 09-2009
֎ 10-2009 ֎ 11-2009 ֎ 12-2009 ֎ 01-2010
֎ 03-2010 ֎ 04-2010 ֎ 05-2010 ֎ 06-2010
֎ 07-2010 ֎ 08-2010 ֎ 09-2010 ֎ 10-2010
֎ 11-2010 ֎ 12-2010 ֎ 01-2011 ֎ 02-2011
֎ 03-2011 ֎ 04-2011 ֎ 05-2011 ֎ 06-2011
֎ 07-2011 ֎ 08-2011 ֎ 09-2011 ֎ 10-2011
֎ 11-2011 ֎ 12-2011 ֎ 01-2012 ֎ 06-2012
֎ 12-2012 ֎ 01-2013 ֎ 12-2013 ֎ 03-2014
֎ 09-2014 ֎ 10-2014 ֎ 12-2014 ֎ 03-2015
֎ 04-2015 ֎ 05-2015 ֎ 12-2015 ֎ 01-2016
֎ 02-2016 ֎ 03-2016 ֎ 07-2016 ֎ 08-2016
֎ 09-2016 ֎ 10-2016 ֎ 11-2016 ֎ 12-2016
֎ 01-2017 ֎ 02-2017 ֎ 03-2017 ֎ 04-2017
֎ 05-2017 ֎ 06-2017 ֎ 07-2017 ֎ 08-2017
֎ The Invisible Government Dan Moot
֎ The Invisible Government David Wise
֎ Giáo Hội La Mă:Lịch Sử và Hồ Sơ Tội Ác
֎ Secret Army Secret War ֎ CIA Giải mật
֎ Nhật Tiến: Đặc Công Văn Hóa?
֎ Cám Ơn Anh hay Bám Xương Anh
֎ Chống Cải Danh Ngày Quốc Hận
֎ Tṛ Đại Bịp: Cứu Lụt Miền Trung
v WhiteHouse vNationalArchives vFedReBank
v Federal Register vCongr Record v CBO
v US Government vCongressional Record
v C-SPAN v VideosLibrary vNational Pri Project
v JudicialWatch vReuter vAP v World Tribune
v RealClearPolitics vMediaMattersvLawNews
v NationalReviewv Hill v Dailly vStateNation
v Infowar vTownHall vCommieblaster v Examiner
v MediaBiasFactCheck vFactReport vPolitiFact
v MediaFactCheck v FactCheck v Snopes
v OpenSecret v SunlightFoundation v Veteran
v New World Order vIlluminatti News vGlobalElite
v New Max v CNSv Daily Storm v ForeignPolicy
v Observe v American Progress vFair vCity
v Guardian v Political Insider v Law v Media
v Ramussen Report v Wikileaks v Federalist
v The Online Books Page v Breibart Interceipt
v AmericanFreePress v PoliticoMag v Atlantic
v National Public Radio v ForeignTrade v Slate
v CNBC vFoxvFoxAtl vOAN vCBS v CNN
v Federation of American Scientist v Millenium
v Propublica vInter Investigate vIntelligent Media
v Russia Newsv Tass Defense vRussia Militaty
v Science&Technology vACLU Ten v Gateway
v Open Culture v Syndicate v Capital Research
v Nghiên Cứu Quốc Tế v Nghiên Cứu Biển Đông
v Thư Viện Quốc Gia 1 vThư Viện Quốc Gia
v Học Viện Ngoại Giao v Tự Điển BKVN
v Ca Dao Tục Ngữ v Học Viện Công Dân
v Bảo Tàng Lịch Sử v Nghiên Cứu Lịch Sử
v Dấu Hiệu Thời Đại v Văn Hiến v Sách Hiếm
v QLVNCH v Đỗ Ngọc Uyển v Hợp Lưu
v Thư Viện Hoa Sen v Vatican? v Roman Catholic
v Khoa HọcTV v Đại Kỷ Nguyên v Đỉnh Sóng
v Viễn Đông v Người Việt v Việt Báo v Quán Văn
v Việt Thức v Việt List v Việt Mỹ v Xây Dựng
v Phi Dũng v Hoa Vô Ưu v Chúng Ta v Eurasia
v Việt Tribune v Saigon Times USA v Thơ Trẻ
v Người Việt Seatle v Cali Today v Trí Thức
v Dân Việtv Việt Luận v Nam Úcv DĐ Người Dân
v Tin Mới vTiền Phong v Xă Luận vvv
v Dân Trí v Tuổi Trẻv Express v Tấm Gương
v Lao Động vThanh Niên vTiền Phong
v Sai Gon Echo v Sài G̣n v Thế Giới
v ĐCSVN v Bắc Bộ Phủ v Ng T Dũng v Ba Sàm
v Văn Học v Điện Ảnh v Cám Ơn Anh
American Exceptionalism
A Double Edged Sword
By Seymour Martin Lipset
Chapter One: Ideology, Politics, and Deviance
Born out of revolution, the United States is a country organized around an ideology which includes a set of dogmas about the nature of a good society. Americanism, as different people have pointed out, is an "ism" or ideology in the same way that communism or fascism or liberalism are isms. As G. K. Chesterton put it: "America is the only nation in the world that is founded on a creed. That creed is set forth with dogmatic and even theological lucidity in the Declaration of Independence. . . ." As noted in the Introduction, the nation's ideology can be described in five words: liberty, egalitarianism, individualism, populism, and laissezfaire. The revolutionary ideology which became the American Creed is liberalism in its eighteenth- and nineteenth-century meanings, as distinct from conservative Toryism, statist communitarianism, mercantilism, and noblesse oblige dominant in monarchical, state-church-formed cultures.
Other countries' senses of themselves are derived from a common history. Winston Churchill once gave vivid evidence to the difference between a national identity rooted in history and one defined by ideology in objecting to a proposal in 1940 to outlaw the anti-war Communist Party. In a speech in the House of Commons, Churchill said that as far as he knew, the Communist Party was composed of Englishmen and he did not fear an Englishman. In Europe, nationality is related to community, and thus one cannot become un-English or un-Swedish. Being an American, however, is an ideological commitment. It is not a matter of birth. Those who reject American values are un-American.
The American Revolution sharply weakened the noblesse oblige, hierarchically rooted, organic community values which had been linked to Tory sentiments, and enormously strengthened the individualistic, egalitarian, and anti-statist ones which had been present in the settler and religious background of the colonies. These values were evident in the twentieth-century fact that, as H. G. Wells pointed out close to ninety years ago, the United States not only has lacked a viable socialist party, but also has never developed a British or European-type Conservative or Tory party. Rather, America has been dominated by pure bourgeois, middle-class individualistic values. As Wells put it: "Essentially America is a middle-class [which has] become a community and so its essential problems are the problems of a modern individualistic society, stark and clear." He enunciated a theory of America as a liberal society, in the classic anti-statist meaning of the term:
It is not difficult to show for example, that the two great political parties in America represent only one English party, the middle-class Liberal party. . . . There are no Tories . . . and no Labor Party. . . . [T]he new world [was left] to the Whigs and Nonconformists and to those less constructive, less logical, more popular and liberating thinkers who became Radicals in England, and Jeffersonians and then Democrats in America. All Americans are, from the English point of view, Liberals of one sort or another. . . . The liberalism of the eighteenth century was essentially the rebellion . . . against the monarchical and aristocratic state--against hereditary privilege, against restrictions on bargains. Its spirit was essentially anarchistic--the antithesis of Socialism. It was anti-State.
COMPARATIVE PERSPECTIVES
In dealing with national characteristics it is important to recognize that comparative evaluations are never absolutes, that they always are made in terms of more or less. The statement that the United States is an egalitarian society obviously does not imply that all Americans are equal in any way that can be defined. This proposition usually means (regardless of which aspect is under consideration--social relations, status, mobility, etc.) that the United States is more egalitarian than Europe.
Comparative judgments affect all generalizations about societies. This is such an obvious, commonsensical truism that it seems almost foolish to enunciate it. I only do so because statements about America or other countries are frequently challenged on the ground that they are not absolutely true. Generalizations may invert when the unit of comparison changes. For example, Canada looks different when compared to the United States than when contrasted with Britain. Figuratively, on a scale of 0 to 100, with the United States close to 0 on a given trait and Britain at 100, Canada would fall around 30. Thus, when Canada is evaluated by reference to the United States, it appears as more elitist, law-abiding, and statist, but when considering the variations between Canada and Britain, Canada looks more anti-statist, violent, and egalitarian.
The notion of "American exceptionalism" became widely applied in the context of efforts to account for the weakness of working-class radicalism in the United States. The major question subsumed in the concept became why the United States is the only industrialized country which does not have a significant socialist movement or Labor party. That riddle has bedeviled socialist theorists since the late nineteenth century. Friedrich Engels tried to answer it in the last decade of his life. The German socialist and sociologist Werner Sombart dealt with it in a major book published in his native language in 1906, Why Is There No Socialism in the United States? As we have seen, H. G. Wells, then a Fabian, also addressed the issue that year in The Future in America. Both Lenin and Trotsky were deeply concerned because the logic of Marxism, the proposition expressed by Marx in Das Kapital that "the more developed country shows the less developed the image of their future," implied to Marxists prior to the Russian Revolution that the United States would be the first socialist country."
Since some object to an attempt to explain a negative, a vacancy, the query may of course be reversed to ask why has America been the most classically liberal polity in the world from its founding to the present? Although the United States remains the wealthiest large industrialized nation, it devotes less of its income to welfare and the state is less involved in the economy than is true for other developed countries. It not only does not have a viable, class-conscious, radical political movement, but its trade unions, which have long been weaker than those of almost all other industrialized countries, have been steadily declining since the mid-1950s. These issues are covered more extensively in chapter Three. An emphasis on American uniqueness raises the obvious question of the nature of the differences. There is a large literature dating back to at least the eighteenth century which attempts to specify the special character of the United States politically and socially. One of the most interesting, often overlooked, is Edmund Burke's speech to the House of Commons proposing reconciliation with the colonies, in which he sought to explain to his fellow members what the revolutionary Americans were like. He noted that they were different culturally, that they were not simply transplanted Englishmen. He particularly stressed the unique character of American religion. J. Hector St. John Crevecoeur, in his book Letters from an American Farmer, written in the late eighteenth century, explicitly raised the question, "What is an American?" He emphasized that Americans behaved differently in their social relations, were much more egalitarian than other nationalities, that their"dictionary" was "short in words of dignity, and names of honor," that is, in terms through which the lower strata expressed their subservience to the higher. Tocqueville, who observed egalitarianism in a similar fashion, also stressed individualism, as distinct from the emphasis on "group ties" which marked Europe.
These commentaries have been followed by a myriad--thousands upon thousands--of books and articles by foreign travelers. The overwhelming majority are by educated Europeans. Such writings are fruitful because they are comparative; those who wrote them emphasized cross-national variations in behavior and institutions. Tocqueville's Democracy, of course, is the best known. As we have seen, he noted that he never wrote anything about the United States without thinking of France. As he put it, in speaking of his need to contrast the same institutions and behavior in both countries, "without comparisons to make, the mind doesn't know how to proceed." Harriet Martineau, an English contemporary, also wrote a first-rate comparative book on America. Friedrich Engels and Max Weber were among the contributors to the literature. There is a fairly systematic and similar logic in many of these discussions. Beyond the analysis of variations between the United States and Europe, various other comparisons have been fruitful. In previous writings, I have suggested that one of the best ways to specify and distinguish American traits is by contrast with Canada. There is a considerable comparative North American literature, written almost entirely by Canadians. They have a great advantage over Americans since, while very few of the latter study their northern neighbor, it is impossible to be a literate Canadian without knowing almost as much, if not more, as most Americans about the United States. Almost every Canadian work on a given subject (the city, religion, the family, trade unions, etc.) contains a great deal about the United States. Many Canadians seek to explain their own country by dealing with differences or similarities south of the border. Specifying and analyzing variations among the predominantly English-speaking countries--Australia, Canada, Great Britain, New Zealand, and the United States--is also useful precisely because the differences among them generally are smaller than between each and non-Anglophonic societies. have tried to analyze these variations in The First New Nation. The logic of studying societies which have major aspects in common was also followed by Louis Hartz in treating the overseas settler societies--United States, Canada, Latin America, Australia, and South Africa--as units for comparison. Fruitful comparisons have been made between Latin America and Anglophonic North America, which shed light on each.
Some Latin Americans have argued that there are major common elements in the Americas which show up in comparisons with Europe. Fernando Cardoso, a distinguished sociologist and now president of Brazil, once told me that he and his friends (who were activists in the underground left in the early 1960s) consciously decided not to found a socialist party as the military dictatorship was breaking down. They formed a populist party because, as they read the evidence, class-conscious socialism does not appeal in the Americas. With the exceptions of Chile and Canada (to a limited extent), major New World left parties from Argentina to the United States have been populist. Cardoso suggested that consciousness of social class is less salient throughout most of the Americas than in postfeudal Europe. However, I do not want to take on the issue of how exceptional the Americas are; dealing with the United States is more than enough.
IBERALISM, CONSERVATISM, AND AMERICANISM
The United States is viewed by many as the great conservative society, but it may also be seen as the most classically liberal polity in the developed world. To understand the exceptional nature of American politics, it is necessary to recognize, with H. G. Wells, that conservatism, as defined outside of the United States, is particularly weak in this country. Conservatism in Europe and Canada, derived from the historic alliance of church and government, is associated with the emergence of the welfare state. The two names most identified with it are Bismarck and Disraeli. Both were leaders of the conservatives (Tories) in their countries. They represented the rural and aristocratic elements, sectors which disdained capitalism, disliked the bourgeoisie, and rejected materialistic values. Their politics reflected the values of noblesse oblige, the obligation of the leaders of society and the economy to protect the less fortunate.
The semantic confusion about liberalism in America arises because both early and latter-day Americans never adopted the term to describe the unique American polity. The reason is simple. The American system of government existed long before the word "liberal" emerged in Napoleonic Spain and was subsequently accepted as referring to a particular party in mid-nineteenth-century England, as distinct from the Tory or Conservative Party. What Europeans have called "liberalism," Americans refer to as "conservatism": a deeply anti-statist doctrine emphasizing the virtues of laissez-faire. Ronald Reagan and Milton Friedman, the two current names most frequently linked with this ideology, define conservatism in America. And as Friedrich Hayek, its most important European exponent noted, it includes the rejection of aristocracy, social class hierarchy, and an established state church. As recently as the April and June 1987 issues of the British magazine Encounter, two leading trans-Atlantic conservative intellectuals, Max Beloff (Lord Beloff) and Irving Kristol, debated the use of titles. Kristol argued that Britain "is soured by a set of very thin, but tenacious, aristocratic pretensions . . . [which] foreclose opportunities and repress a spirit of equality that has yet to find its full expression. . . ." This situation fuels many of the frustrations that make "British life . . . so cheerless, so abounding in ressentiment." Like Tocqueville, he holds up "social equality" as making"other inequalities tolerable in modern democracy." Beloff, a Tory, contended that what threatens conservatism in Britain "is not its remaining links with the aristocratic tradition, but its alleged indifference to some of the abuses of capitalism. It is not the Dukes who lose us votes, but the 'malefactors of great wealth. . . .'" He wondered "why Mr. Kristol believes himself to be a 'conservative,' " since he is "as incapable as most Americans of being a conservative in any profound sense." Lord Beloff concluded that "Conservatism must have a 'Tory' element or it is only the old 'Manchester School,' " i.e., liberal.
Canada's most distinguished conservative intellectual, George Grant, emphasized in his Lament for a Nation that "Americans who call themselves 'Conservatives' have the right to that title only in a particular sense. In fact, they are old-fashioned liberals. . . . Their concentration on freedom from governmental interference has more to do with nineteenth century liberalism than with traditional conservatism, which asserts the right of the community to restrain freedom in the name of the common good." Grant bemoaned the fact that American conservatism, with its stress on the virtues of competition and links to business ideology, focuses on the rights of individuals and ignores communal rights and obligations. He noted that there has been no place in the American political philosophy "for the organic conservatism that predates the age of progress. Indeed, the United States is the only society on earth that has no traditions from before the age of progress." The recent efforts, led by Amitai Etzioni, to create a "communitarian" movement are an attempt to transport Toryism to America. British and German Tories have recognized the link and have shown considerable interest in Etzioni's ideas. Still, it must be recognized that American politics have changed. The 1930s produced a qualitative difference. As Richard Hofstadter wrote, this period brought a "social democratic tinge" to the United States for the first time in its history. The Great Depression produced a strong emphasis on planning, on the welfare state, on the role of the government as a major regulatory actor. An earlier upswing in statist sentiment occurred immediately prior to World War 1, as evidenced by the significant support for the largely Republican Progressive movement led by Robert LaFollette and Theodore Roosevelt and the increasing strength (up to a high of 6% of the national vote in 1912) for the Socialist Party. They failed to change the political system. Grant McConnell explains the failure of the Progressive movement as stemming from "the pervasive and latent ambiguity in the movement" about confronting American anti-statist values. "Power as it exists was antagonistic to democracy, but how was it to be curbed without the erection of superior power?"
Prior to the 1930s, the American trade union movement was also in its majority anti-statist. The American Federation of Labor (AFL) was syndicalist, believed in more union, not more state power, and was anti-socialist. Its predominant leader for forty years, Samuel Gompers, once said when asked about his politics, that he guessed he was three quarters of an anarchist. And he was right. Europeans and others who perceived the Gompers-led AFL as a conservative organization because it opposed the socialists were wrong. The AFL was an extremely militant organization, which engaged in violence and had a high strike rate. It was not conservative, but rather a militant anti-statist group. The United States also had a revolutionary trade union movement, the Industrial Workers of the World (IWW). The IWW, like the AFL, was not socialist. It was explicitly anarchist, or rather, anarcho-syndicalist. The revived American radical movement of the 1960s, the so-called New Left, was also not socialist. While not doctrinally anarchist, it was much closer to anarchism and the IWW in its ideology and organizational structure than to the Socialists or Communists.
The New Deal, which owed much to the Progressive movement, was not socialist either. Franklin Roosevelt clearly wanted to maintain a capitalist economy. In running for president in 1932, he criticized Herbert Hoover and the Republicans for deficit financing and expanding the economic role of the government, which they had done in order to deal with the Depression. But his New Deal, also rising out of the need to confront the massive economic downsizing, drastically increased the statist strain in American politics, while furthering public support for trade unions. The new labor movement which arose concomitantly, the Committee for (later Congress of) Industrial Organization (CIO), unlike the American Federation of Labor (AFL), was virtually social democratic in its orientation. In fact, socialists and communists played important roles in the movement. The CIO was much more politically active than the older Federation and helped to press the Democrats to the left. The Depression led to a kind of moderate "Europeanization" of American politics, as well as of its labor organizations. Class factors became more important in differentiating party support. The conservatives, increasingly concentrated among the Republicans, remained anti-statist and laissez-faire, but many of them grew willing to accommodate an activist role for the state.
This pattern, however, gradually inverted after World War 11 as a result of long-term prosperity. The United States, like other parts of the developed world, experienced what some have called an economic miracle. The period from 1945 to the 1980s was characterized by considerable growth (mainly before the mid-1970s), an absence of major economic downswings, higher rates of social mobility both on a mass level and into the elites, and a tremendous expansion of higher educational systems--from a few million to 11 or 12 million going to colleges and universities--which fostered that mobility. America did particularly well economically, leading Europe and Japan by a considerable margin in terms of new job creation. A consequence of these developments was a refurbishing of the classical liberal ideology, that is, American conservatism. The class tensions produced by the Depression lessened, reflected in the decline of the labor movement and lower correlations between class position and voting choices. And the members of the small (by comparative standards) American labor movement are today significantly less favorable to government action than European unionists. Fewer than half of American union members are in favor of the government providing a decent standard of living for the unemployed, as compared with 69 percent of West German, 72 percent of British, and 73 percent of Italian unionists.33 Even before Ronald Reagan entered the White House in 1981, the United States had a lower rate of taxation, a less developed welfare state, and many fewer government-owned industries than other industrialized nations.
© 1996 Seymour M. Lipset
American biệt lệ
A Double Gỗ Kiếm
Bằng Seymour Martin Lipset
Chương Một: tư tưởng, chính trị, và sự lạc lối
Được sinh ra từ cuộc cách mạng, Hoa Kỳ là một quốc gia tổ chức xung quanh một hệ tư tưởng trong đó bao gồm một tập hợp các tín điều về bản chất của một xă hội tốt. Bài Mỹ, như những người khác đă chỉ ra, là một "ism" hay ư thức hệ trong cùng một cách mà cộng sản hay chủ nghĩa phát xít hay chủ nghĩa tự do là chủ nghĩa. Như GK Chesterton đă nói: "Hoa Kỳ là quốc gia duy nhất trên thế giới được thành lập dựa trên một tín điều tín ngưỡng đó được đặt ra với tính sáng suốt của giáo điều và thậm chí thần học trong Tuyên ngôn Độc lập....." Như đă nói trong phần giới thiệu, tư tưởng của quốc gia có thể được mô tả trong năm chữ: tự do, chủ nghĩa quân b́nh, chủ nghĩa cá nhân, chủ nghĩa dân túy, và laissez-faire. Các hệ tư tưởng cách mạng mà trở thành Creed Mỹ là chủ nghĩa tự do trong ư nghĩa thứ mười tám và mười chín thế kỷ của nó, khác với chủ nghĩa bảo thủ bảo thủ, nghĩa cộng đồng người thống kê, chủ nghĩa trọng thương, và quư tộc bắt buộc chiếm ưu thế trong chế độ quân chủ, nền văn hóa nhà thờ được h́nh thành.
giác quan của bản thân các quốc gia khác có nguồn gốc từ một lịch sử chung. Winston Churchill đă từng đưa ra bằng chứng sống động cho sự khác biệt giữa một bản sắc dân tộc bắt nguồn từ lịch sử và một định nghĩa bởi ư thức hệ trong phản đối một đề nghị trong năm 1940 để cấm những cuộc chiến tranh chống Đảng Cộng sản. Trong một bài phát biểu tại Hạ viện, Churchill nói rằng theo như ông biết, Đảng Cộng sản đă được sáng tác của Anh và ông không sợ một người Anh. Tại châu Âu, quốc tịch có liên quan đến cộng đồng, và do đó không ai có thể trở thành không biết nói tiếng Anh hoặc un-Thụy Điển. Là một người Mỹ, tuy nhiên, là một cam kết về ư thức hệ. Nó không phải là một vấn đề sinh. Những người từ chối các giá trị Mỹ là un-Mỹ.
Cách mạng Mỹ mạnh làm suy yếu các quư tộc bắt buộc, phân cấp bắt nguồn từ, giá trị cộng đồng hữu cơ đă được liên quan đến t́nh cảm Tory, và vô cùng mạnh những cá nhân, quân b́nh, và chống người thống kê mà đă có mặt trong các định cư và nền tảng tôn giáo của các thuộc địa. Những giá trị này là hiển nhiên trong thực tế của thế kỷ XX, như HG Wells đă chỉ ra gần chín mươi năm trước, Hoa Kỳ không chỉ có thiếu một đảng xă hội chủ nghĩa khả thi, nhưng cũng chưa bao giờ phát triển một Anh hay châu Âu loại đảng Bảo thủ hay Tory . Thay vào đó, Mỹ đă bị chi phối bởi tư sản tinh khiết, giá trị cá nhân trung lưu. Như Wells đặt nó: "Về cơ bản Mỹ là một tầng lớp trung lưu [có] trở thành một cộng đồng và v́ vậy vấn đề thiết yếu của nó là những vấn đề của xă hội chủ nghĩa cá nhân hiện đại, hoàn toàn và rơ ràng." Ông đề ra một lư thuyết của Mỹ như là một xă hội tự do, trong ư nghĩa chống người thống kê cổ điển của từ này:
Nó không phải là khó khăn để hiển thị ví dụ, hai đảng chính trị lớn ở Mỹ chỉ chiếm một bên tiếng Anh, đảng Tự do tầng lớp trung lưu. . . . Không có Đảng Bảo thủ. . . và không có Đảng Lao động. . . . [T] ông mới thế giới [c̣n lại] đến Whigs và Nonconformists và những nhà tư tưởng ít có tính xây dựng, ít hợp lư, phổ biến hơn và giải phóng người đă trở thành gốc tự ở Anh, và Jefferson và sau đó đảng Dân chủ ở Mỹ. Tất cả người Mỹ, từ điểm tiếng Anh xem, đảng Tự do của một hay h́nh thức khác. . . . Các nghĩa tự do của thế kỷ XVIII về cơ bản là cuộc nổi loạn. . . chống lại nhà nước quân chủ và quư phái - chống đặc quyền cha truyền con nối, chống lại các hạn chế về giá rẻ. tinh thần của nó là bản chất vô chính phủ - phản đề của chủ nghĩa xă hội. Đó là chống nhà nước.
TRIỂN VỌNG SO SÁNH
Trong giao dịch với đặc điểm quốc gia điều quan trọng là nhận ra rằng những đánh giá so sánh là không bao giờ là tuyệt đối, rằng họ luôn luôn được thực hiện trong điều kiện nhiều hơn hoặc ít hơn. Những tuyên bố rằng Hoa Kỳ là một xă hội b́nh đẳng rơ ràng là không có nghĩa là tất cả người Mỹ đều b́nh đẳng trong bất kỳ cách nào mà có thể được xác định. Đề xuất này thường có nghĩa là (bất kể là khía cạnh đang được xem xét - quan hệ xă hội, t́nh trạng, di động, vv) mà Hoa Kỳ là nhiều hơn b́nh đẳng hơn so với châu Âu.
bản án so sánh ảnh hưởng đến tất cả những khái quát về xă hội. Đây là một ví dụ rơ ràng, sự thật hiển nhiên thuận chung rằng nó có vẻ gần như ngu ngốc để phát âm nó. Tôi chỉ làm như vậy bởi v́ báo cáo về Mỹ hoặc các nước khác thường xuyên được thử thách trên mặt đất mà họ không hoàn toàn đúng. Khái quát có thể biến đổi khi các đơn vị thay đổi so sánh. Ví dụ, Canada trông khác nhau khi so sánh với Hoa Kỳ hơn là khi tương phản với nước Anh. Nói theo nghĩa bóng, trên thang điểm từ 0 đến 100, với gần Hoa Kỳ đến 0 trên một đặc điểm nhất định và Anh tại 100, Canada sẽ giảm khoảng 30. Như vậy, khi Canada được đánh giá bằng cách tham chiếu đến Hoa Kỳ, nó xuất hiện là tầng lớp thượng hơn , tuân thủ pháp luật, và người thống kê, nhưng khi xem xét các biến thể giữa Canada và Anh, Canada trông chống người thống kê, bạo lực, và b́nh đẳng.
Khái niệm "ngoại lệ Mỹ" đă trở thành ứng dụng rộng răi trong bối cảnh của những nỗ lực để giải thích cho sự yếu kém của tầng lớp lao động cấp tiến tại Hoa Kỳ. Câu hỏi lớn được gộp trong các khái niệm đă trở thành lư do tại sao Hoa Kỳ là nước công nghiệp duy nhất mà không có một phong trào xă hội chủ nghĩa có ư nghĩa hay đảng Lao động. câu đố đó đă bedeviled nhà lư luận chủ nghĩa xă hội từ cuối thế kỷ XIX. Friedrich Engels đă cố gắng để trả lời nó trong thập niên cuối cùng của cuộc đời ḿnh. Các nhà xă hội học Đức xă hội chủ nghĩa và Werner Sombart xử lư nó trong một cuốn sách lớn được xuất bản bằng tiếng mẹ đẻ của ḿnh vào năm 1906, Tại sao là Có Không có chủ nghĩa xă hội ở Hoa Kỳ? Như chúng ta đă thấy, HG Wells, sau đó một Fabian, cũng giải quyết vấn đề này năm đó tại Tương lai ở Mỹ. Cả hai Lenin và Trotsky đă quan ngại sâu sắc bởi v́ logic của chủ nghĩa Mác, các đề xuất thể hiện bởi Marx trong Das Kapital rằng "các nước phát triển hơn cho thấy sự kém phát triển h́nh ảnh của họ trong tương lai", ngụ ư đến chủ nghĩa Marx trước Cách mạng Nga rằng Hoa Kỳ sẽ là nước xă hội chủ nghĩa đầu tiên ".
Kể từ khi một số đối tượng đến một nỗ lực để giải thích một âm, một vị trí tuyển dụng, các truy vấn có thể của khóa học được đảo ngược để hỏi tại sao Mỹ được chính thể tự do cổ điển nhất trên thế giới từ ngày thành lập đến nay? Mặc dù Mỹ vẫn là quốc gia giàu công nghiệp lớn, nó dành ít thu nhập của ḿnh cho phúc lợi và nhà nước là ít tham gia vào nền kinh tế hơn là đúng đối với các nước đang phát triển khác. Nó không chỉ không có một, phong trào chính trị triệt để lớp có ư thức khả thi, nhưng các công đoàn thương mại của nó, mà từ lâu đă yếu hơn so với những người gần như tất cả các nước công nghiệp phát triển khác, đă được giảm mạnh kể từ giữa những năm 1950. Những vấn đề này được đề cập rộng răi hơn trong chương Ba. An nhấn mạnh vào tính độc đáo của Mỹ đặt ra câu hỏi rơ ràng về bản chất của sự khác biệt. Có một nền văn học lớn có niên đại ít nhất là từ thế kỷ XVIII mà cố gắng để xác định các kư tự đặc biệt của Hoa Kỳ về chính trị và xă hội. Một trong những thú vị nhất, thường bị bỏ qua, là bài phát biểu của Edmund Burke để Hạ viện đề nghị ḥa giải với các thuộc địa, trong đó ông đă t́m cách giải thích cho các thành viên của ḿnh những ǵ người Mỹ cách mạng là như thế nào. Ông lưu ư rằng họ là khác nhau về văn hóa, rằng họ không chỉ đơn giản là được cấy ghép người Anh. Ông đặc biệt nhấn mạnh tính cách độc đáo của tôn giáo Mỹ. J. Hector St. John Crevecoeur, trong các Thư của cuốn sách của ḿnh từ một nông dân Mỹ, được viết vào cuối thế kỷ thứ mười tám, lớn lên một cách rơ ràng các câu hỏi, "một người Mỹ là ǵ?" Ông nhấn mạnh rằng người Mỹ cư xử khác nhau trong quan hệ xă hội của họ, đă được nhiều hơn b́nh đẳng hơn so với các dân tộc khác, rằng "từ điển" của họ là "ngắn trong lời nói của nhân phẩm, và tên của danh dự", có nghĩa là, trong điều kiện thông qua đó các tầng lớp thấp hơn thể hiện của họ sự giúp đở cho cao hơn. Tocqueville, người đă quan sát thấy chủ nghĩa b́nh quân trong một thời trang tương tự, cũng nhấn mạnh chủ nghĩa cá nhân, khác với sự nhấn mạnh vào "quan hệ nhóm" đánh dấu châu Âu.
Những b́nh luận đă được theo sau bởi một vô - hàng ngàn hàng ngàn - những cuốn sách và bài báo của du khách nước ngoài. Phần lớn là do giáo dục châu Âu. các tác phẩm như vậy có hiệu quả bởi v́ họ là những so sánh; những người viết chúng nhấn mạnh sự thay đổi giữa các quốc gia trong hành vi và các tổ chức. Dân chủ Tocqueville, tất nhiên, là nổi tiếng nhất. Như chúng ta đă thấy, ông lưu ư rằng ông không bao giờ viết bất cứ điều ǵ về nước Mỹ mà không nghĩ đến nước Pháp. Như ông nói, khi nói về nhu cầu của ḿnh để tương phản với các tổ chức và hành vi tương tự ở cả hai nước ", mà không so sánh để thực hiện, tâm không biết làm thế nào để tiến hành." Harriet Martineau, một đương đại Anh, cũng đă viết một cuốn sách so sánh tỷ lệ đầu tiên trên nước Mỹ. Friedrich Engels và Max Weber là những người đóng góp cho văn học. Có một logic khá hệ thống và tương tự như trong rất nhiều các cuộc thảo luận. Ngoài việc phân tích các biến thể giữa Hoa Kỳ và Châu Âu, khác nhau so sánh khác đă được hiệu quả. Trong các bài viết trước, tôi đă gợi ư rằng một trong những cách tốt nhất để xác định và phân biệt những đặc điểm của Mỹ là trái ngược với Canada. Có một so sánh văn học Bắc Mỹ đáng kể, văn bản gần như hoàn toàn do người dân Canada. Họ có một lợi thế lớn hơn người Mỹ kể, trong khi rất ít các nghiên cứu thứ hai láng giềng phương bắc của họ, đó là không thể được một người Canada biết chữ mà không biết gần như là nhiều, nếu không nhiều hơn, như hầu hết người Mỹ về Hoa Kỳ. Hầu hết các công việc của Canada về một chủ đề nhất định (thành phố, tôn giáo, gia đ́nh, tổ chức công đoàn, vv) có chứa rất nhiều về Hoa Kỳ. Nhiều người Canada t́m cách giải thích đất nước của họ bằng cách giao dịch với sự khác biệt hay tương đồng về phía nam của biên giới. Xác định và phân tích các biến thể trong các nước chủ yếu nói tiếng Anh - Úc, Canada, Anh, New Zealand và Hoa Kỳ - cũng là hữu ích chính v́ sự khác biệt trong số đó thường là nhỏ hơn giữa mỗi người và xă hội phi Anglophonic. đă cố gắng phân tích những thay đổi trong The First New Nation. Logic của việc nghiên cứu các xă hội mà có những khía cạnh quan trọng trong chung cũng đă được theo sau bởi Louis Hartz trong điều trị các xă hội định cư ở nước ngoài - Hoa Kỳ, Canada, Châu Mỹ Latin, Australia và Nam Phi - là đơn vị để so sánh. so sánh hiệu quả đă được thực hiện giữa Mỹ Latinh và Anglophonic Bắc Mỹ, trong đó làm sáng tỏ từng.
Một số người Mỹ Latin đă lập luận rằng có những yếu tố chung lớn ở châu Mỹ mà hiện lên trong sự so sánh với châu Âu. Fernando Cardoso, một nhà xă hội học nổi bật và hiện là chủ tịch của Brazil, có lần nói với tôi rằng ông và bạn bè của ḿnh (là người hoạt động trong ḷng đất c̣n lại trong đầu những năm 1960) có ư thức quyết định không t́m thấy một đảng xă hội chủ nghĩa là chế độ độc tài quân sự đă được phá vỡ. Họ thành lập một đảng dân túy bởi v́, khi họ đọc những bằng chứng, chủ nghĩa xă hội lớp có ư thức không hấp dẫn ở châu Mỹ. Với những trường hợp ngoại lệ của Chile và Canada (đến một mức độ hạn chế), chính New World trái bên từ Argentina sang Hoa Kỳ đă được dân túy. Cardoso cho rằng ư thức của tầng lớp xă hội là ít nổi bật trong hầu hết các nước châu Mỹ hơn trong postfeudal châu Âu. Tuy nhiên, tôi không muốn đi trên những vấn đề như thế nào đặc biệt là các nước châu Mỹ; đối phó với Hoa Kỳ là quá đủ.
IBERALISM, bảo thủ, và bài Mỹ
Hoa Kỳ đang xem bởi nhiều như các xă hội bảo thủ tuyệt vời, nhưng nó cũng có thể được coi là chính thể tự do cổ điển nhất trong thế giới phát triển. Để hiểu được bản chất đặc biệt của nền chính trị Mỹ, nó là cần thiết để nhận ra, với HG Wells, bảo thủ, như định nghĩa bên ngoài của Hoa Kỳ, đặc biệt yếu ở đất nước này. Bảo thủ ở châu Âu và Canada, có nguồn gốc từ các liên minh lịch sử của Giáo Hội và chính phủ, được kết hợp với sự xuất hiện của nhà nước phúc lợi. Hai tên xác nhất với nó là Bismarck và Disraeli. Cả hai đều là các nhà lănh đạo của phe bảo thủ (Đảng Bảo thủ) trong nước của họ. Họ đại diện cho các yếu tố, các lĩnh vực mà coi khinh nghĩa tư bản nông thôn và quư phái, không thích giai cấp tư sản, và từ chối giá trị vật chất. chính trị của họ phản ánh các giá trị của quư tộc bắt buộc, nghĩa vụ của các nhà lănh đạo của xă hội và nền kinh tế để bảo vệ những người kém may mắn.
Sự nhầm lẫn ngữ nghĩa về chủ nghĩa tự do ở Mỹ nảy sinh bởi v́ người Mỹ cả hai đầu và ngày sau không bao giờ chấp nhận thuật ngữ để mô tả các chính thể độc đáo của Mỹ. Lư do là đơn giản. Hệ thống Mỹ của chính phủ tồn tại rất lâu trước khi từ "tự do" nổi lên trong Napoleon Tây Ban Nha và sau đó đă được chấp nhận như là đề cập đến một bữa tiệc đặc biệt vào giữa thế kỷ XIX Anh, khác biệt so với Tory hoặc Đảng Bảo thủ. Những người châu Âu gọi là "chủ nghĩa tự do," người Mỹ gọi là "bảo thủ": một học thuyết sâu sắc chống người thống kê nhấn mạnh các nhân đức của laissez-faire. Ronald Reagan và Milton Friedman, hai cái tên hiện thường xuyên nhất liên kết với hệ tư tưởng này, định nghĩa bảo thủ ở Mỹ. Và như Friedrich Hayek, mũ quan trọng nhất châu Âu ghi nhận, nó bao gồm những từ chối của tầng lớp quư tộc, hệ thống phân cấp lớp xă hội, và một giáo hội nhà nước thành lập. Như gần đây là tháng tư và tháng 6 năm 1987 vấn đề của Encounter tạp chí Anh, hai hàng đầu trí thức bảo thủ xuyên Đại Tây Dương, Max Beloff (Chúa Beloff) và Irving Kristol, thảo luận việc sử dụng các tiêu đề. Kristol lập luận rằng nước Anh "đang trở nên xấu đi bởi một tập hợp của rất mỏng, nhưng dai dẳng, vọng tộc... [Đó] tịch thu các cơ hội và đàn áp tinh thần b́nh đẳng mà vẫn chưa t́m thấy biểu hiện đầy đủ của nó...." T́nh trạng này nhiên liệu nhiều những nỗi thất vọng mà làm cho "cuộc sống của Anh... nên ủ rũ, v́ vậy hăy dư dật trong ressentiment." Giống như Tocqueville, ông nắm giữ lên "công bằng xă hội" như làm "bất b́nh đẳng khác chấp nhận được trong nền dân chủ hiện đại." Beloff, một Tory, cho rằng những ǵ đe dọa bảo thủ ở Anh "không phải là liên kết c̣n lại của nó với truyền thống quư tộc, nhưng sự thờ ơ cáo buộc của nó với một số các vi phạm của chủ nghĩa tư bản. Nó không phải là Dukes người mất chúng phiếu, nhưng 'malefactors của giàu có.... "" anh tự hỏi "tại sao ông Kristol tin rằng ḿnh là một" bảo thủ ", kể từ khi ông là" như không có khả năng như hầu hết người Mỹ là một người bảo thủ trong bất kỳ ư nghĩa sâu sắc. " Chúa Beloff kết luận rằng "bảo thủ phải có một yếu tố của Tory 'hay nó chỉ là cũ' Manchester School," ", nghĩa là tự do.
trí tuệ bảo thủ nổi bật nhất của Canada, George Grant, nhấn mạnh trong Lament của ḿnh cho một quốc gia rằng "người Mỹ đă tự gọi ḿnh là" bảo thủ "có quyền mà chỉ có tiêu đề trong một ư nghĩa đặc biệt. Trong thực tế, họ là những người tự do kiểu cũ.... nồng độ của họ về tự do khỏi sự can thiệp của chính phủ có nhiều hơn để làm với chủ nghĩa tự do thế kỷ XIX hơn với sự bảo thủ truyền thống, trong đó khẳng định quyền của cộng đồng để hạn chế sự tự do trong tên của công ích. " Grant than rằng thực tế là bảo thủ Mỹ, với sự căng thẳng của nó trên những ưu điểm của đối thủ cạnh tranh và liên kết đến các tư tưởng kinh doanh, tập trung vào các quyền của cá nhân và bỏ qua các quyền và nghĩa vụ xă. Ông lưu ư rằng đă có không có chỗ trong triết học chính trị Mỹ "cho sự bảo thủ hữu cơ xảy ra trước tuổi của sự tiến bộ. Thật vậy, Hoa Kỳ là xă hội duy nhất trên trái đất mà không có truyền thống từ trước tuổi của sự tiến bộ." Những nỗ lực gần đây, do Amitai Etzioni, để tạo ra một phong trào "cộng đoàn" là một nỗ lực để vận chuyển chủ nghĩa bảo thủ Mỹ. Đảng Bảo thủ Anh và Đức đă nhận ra sự liên kết và đă thể hiện sự quan tâm đáng kể trong những ư tưởng của Etzioni. Tuy nhiên, nó phải nh́n nhận rằng nền chính trị Mỹ đă thay đổi. Những năm 1930 đă tạo ra một sự khác biệt về chất lượng. Như Richard Hofstadter đă viết, thời gian này mang một "vẻ dân chủ xă hội" đến Hoa Kỳ lần đầu tiên trong lịch sử của nó. Đại khủng hoảng đă tạo ra một sự nhấn mạnh về quy hoạch, về nhà nước phúc lợi, về vai tṛ của chính phủ như là một diễn viên pháp lư lớn. Một xu hướng đi lên trước đó trong t́nh cảm người thống kê, xảy ra ngay trước khi Thế chiến 1, bằng chứng là sự hỗ trợ đáng kể cho phong trào tiến bộ lớn của đảng Cộng ḥa do Robert LaFollette và Theodore Roosevelt và sức mạnh ngày càng tăng (lên đến mức cao 6% số phiếu trong 1912) cho Đảng Xă hội. Họ thất bại trong việc thay đổi hệ thống chính trị. Grant McConnell giải thích sự thất bại của các phong trào tiến bộ như xuất phát từ "sự mơ hồ phổ biến và tiềm ẩn trong phong trào" về đối mặt với giá trị chống người thống kê của Mỹ. "Power v́ nó tồn tại là đối lập với dân chủ, nhưng làm thế nào được nó để được kiềm chế mà không có sự cương cứng của sức mạnh vượt trội?"
Trước những năm 1930, phong trào công đoàn thương mại của Mỹ cũng là trong đa số chống người thống kê của nó. Liên đoàn Lao động Mỹ (AFL) là nghiệp đoàn, tin tưởng vào công đoàn hơn, quyền lực nhà nước không nhiều hơn, và là chống chủ nghĩa xă hội. lănh đạo chủ yếu của nó trong bốn mươi năm, Samuel Gompers, từng nói khi được hỏi về chính trị của ông, mà ông đoán ông đă được ba phần tư của một kẻ vô chính phủ. Và ông đă đúng. Châu Âu và những người khác nhận thức AFL Gompers dẫn đầu là một tổ chức bảo thủ v́ nó phản đối chủ nghĩa xă hội là sai. AFL là một tổ chức vô cùng chiến binh, mà tham gia vào bạo lực và có tốc độ tấn công cao. Nó không phải là bảo thủ, mà là một nhóm chống người thống kê chiến binh. Hoa Kỳ cũng đă có một phong trào công đoàn cách mạng, các công nhân công nghiệp của thế giới (IWW). Các IWW, như AFL, không phải là xă hội chủ nghĩa. Đó là một cách rơ ràng vô chính phủ, hay đúng hơn, anarcho-nghiệp đoàn. Việc hồi sinh phong trào cấp tiến Mỹ của những năm 1960, cái gọi là New Left, cũng không phải là xă hội chủ nghĩa. Trong khi không phải giáo lư vô chính phủ, đó là gần gũi hơn với vô chính phủ và các IWW trong hệ tư tưởng của nó và cơ cấu tổ chức hơn là chủ nghĩa xă hội hay cộng sản.
The New Deal, mà nhờ rất nhiều vào phong trào tiến bộ, không phải là xă hội chủ nghĩa hoặc. Franklin Roosevelt rơ ràng muốn duy tŕ một nền kinh tế tư bản chủ nghĩa. Trong tranh cử tổng thống vào năm 1932, ông chỉ trích Herbert Hoover và đảng Cộng ḥa để tài trợ thâm hụt và tăng cường vai tṛ kinh tế của chính phủ, mà họ đă thực hiện để đối phó với khủng hoảng. Nhưng cải cách của ông, cũng tăng ra khỏi sự cần thiết phải đối đầu với thu hẹp kinh tế lớn, tăng mạnh chủng người thống kê trong nền chính trị Mỹ, trong khi thúc đẩy hơn nữa sự ủng hộ các tổ chức công đoàn. Các phong trào mới lao động phát sinh đồng thời, Ủy ban (sau này là Đại hội) Tổ chức công nghiệp (CIO), không giống như các Liên đoàn Lao động Mỹ (AFL), hầu như xă hội dân chủ trong định hướng của nó. Trong thực tế, xă hội chủ nghĩa và cộng sản đă đóng vai tṛ quan trọng trong phong trào. Các CIO đă được nhiều chính trị tích cực hơn so với Liên đoàn cũ và giúp cho báo chí Dân chủ bên trái. Suy thoái dẫn đến một loại "Âu hoá" vừa phải của chính trị Mỹ, cũng như của các tổ chức lao động của ḿnh. yếu tố lớp trở nên quan trọng hơn trong việc phân biệt hỗ trợ bên. Những người bảo thủ, ngày càng tập trung trong đảng Cộng ḥa, vẫn chống người thống kê và laissez-faire, nhưng nhiều người trong số họ đă lớn sẵn sàng để thích một vai tṛ hoạt động của nhà nước.
Mô h́nh này, tuy nhiên, dần dần đảo ngược sau khi chiến tranh thế giới 11 là kết quả của sự thịnh vượng lâu dài. Hoa Kỳ, giống như các phần khác của thế giới phát triển, trải qua những ǵ một số người đă gọi là một phép lạ kinh tế. Giai đoạn từ năm 1945 đến năm 1980 đă được đặc trưng bởi sự tăng trưởng đáng kể (chủ yếu là vào khoảng giữa những năm 1970), một sự vắng mặt của downswings kinh tế lớn, giá cao hơn của tính di động xă hội cả về mặt kĩ đại chúng và vào giới thượng lưu, và một sự mở rộng to lớn của giáo dục cao hệ thống - từ vài triệu đến 11 hoặc 12 triệu sẽ cao đẳng và đại học - mà bồi dưỡng mà di động. Mỹ đă đặc biệt tốt về kinh tế, hàng đầu châu Âu và Nhật Bản bằng lăi đáng kể về tạo việc làm mới. Một hệ quả của sự phát triển này là một tân trang lại của tư tưởng tự do cổ điển, đó là, bảo thủ Mỹ. Những căng thẳng lớp được sản xuất bởi suy thoái giảm, phản ánh sự suy giảm của phong trào công nhân và sự tương quan thấp hơn giữa các vị trí lớp học và sự lựa chọn bỏ phiếu. Và các thành viên của phong trào lao động Mỹ nhỏ (theo tiêu chuẩn so sánh) được ngày hôm nay ít hơn đáng kể thuận lợi cho hành động của chính phủ hơn là đoàn viên châu Âu. Ít hơn một nửa số thành viên đoàn Mỹ đang ủng hộ của Chính phủ quy định một tiêu chuẩn sống đàng hoàng cho những người thất nghiệp, so với 69 phần trăm của Tây Đức, 72 phần trăm của Anh, và 73 phần trăm của unionists.33 Ư Ngay cả trước khi Ronald Reagan vào Nhà trắng vào năm 1981, Hoa Kỳ đă có một tỷ lệ thấp hơn thuế, một nhà nước phúc lợi kém phát triển, và nhiều ngành công nghiệp nhà nước sở hữu ít hơn các nước công nghiệp khác.
© 1996 Seymour M. Lipset
Vietnamese commandos : hearing before the Select Committee on Intelligence
of the United States Senate, One Hundred Fourth Congress, second session ...
Wednesday, June 19, 1996
CLIP RELEASED JULY 21/2015
https://www.youtube.com/watch?list=PLEr4wlBhmZ8qYiZf7TfA6sNE8qjhOHDR6&v=6il0C0UU8Qg
US SENATE APPROVED VIETNAMESE COMMANDOS COMPENSATION BILL
http://www.c-span.org/video/?73094-1/senate-session&start=15807
BẮT ĐẦU TỪ PHÚT 4:22:12 - 4:52:10 (13.20 - 13.50)
Liên lạc trang chủ
E Mail: kimau48@yahoo.com, kimau48@gmail.com
Cell: 404-593-4036
Những người lính một thời bị lăng quên: Viết Lại Lịch Sử
֎ Binh Thư Yếu Lược Trần Quốc Tuấn ֎ Một Trang Lịch Sử
֎ Vietnamese Commandos' History ֎ Vietnamese Commandos vs US Government ֎ Lost Army Commandos
֎ Bill of Compensation ֎ Never forget ֎ Viết Lại Lịch Sử Video ֎ Secret Army Secret War Video
֎ Đứng Đầu Ngọn Gió Video ֎ Con Người Bất Khuất Video ֎ Dấu Chân Biệt Kích Video ֎ Kiểm Lại Hồ Sơ Biệt Kích Video
֎ The Secret war against Hanoi Richard H. Shultz Jr.֎ Gulf of Tonkin Incident ֎ Pentagon Bạch Hóa ֎ The heart of a boy
֎ U.S Debt Clock ֎ Wall Street and the Bolshevik Revolution Antony C. Sutton
֎ Wall Street and the Rise of Hitler Antony C. Sutton ֎ None Dare Call It Conspiracy Gary Allen
֎ Chiến Tranh Tiền Tệ (Currency War) ֎ Confessions of an Economic Hit Man John Perkins
֎ The World Order Eustace Mullin ֎ Trăm Việt trên vùng định mệnh ֎ Chính Đề Việt Nam Tùng Phong (dịch)
֎ OSS vào Việt Nam 1945 Dixee R. Bartholomew - Feis ֎ Lyndon Baines Johnson Library Musuem
֎ Chủ Nghĩa Dân Tộc Sinh Tồn ֎ Nguồn Gốc Dân Tộc Việt Nam B́nh Nguyên Lộc
֎ Nghi Thức Ngoại Giao ֎ Lễ Nghi Quân Cách ֎ Sắc lệnh Cờ Vàng ֎ Quốc Tế Cộng Sản
֎ How Does a Bill Become Law?֎ New World Order ֎ Diplomacy Protocol. PDF
֎ The World Order Eustace Mullin ֎ Why Vietnam? Archimedes L. A. Patti
֎ Vietnam War Document ֎ American Policy in Vietnam
֎ Foreign Relations Vietnam Volum-1 ֎ The Pentagon Papers ֎ Pentagon Papers Archives
֎ Vietnam and Southeast Asia Doc ֎ Vietnam War Bibliogaphy ֎ Công Ước LHQ về Luật Biển
֎ CIA and NGOs ֎ CIA And The Generals ֎ CIA And The House Of Ngo ֎ Global Slavery
֎ Dấu Binh Lửa ֎ Đại Hội Toàn Quân? Phùng Ngọc Sa
֎ Bách Việt ֎ Lược Sử Thích Ca ֎ Chủ thuyết Dân Tộc Sinh Tồn
֎ Silenced! The Unsolved Murders of Immigrant Journalists in the USA. Juan Gonzales
֎ Society of Professional Journalists: Code of Ethics download
֎ Douglas Mac Arthur 1962 ֎ Douglas Mac Arthur 1951 ֎ John Hanson, President of the Continental Congress
֎ Phương Pháp Biện Luận ֎ Build your knowledge
֎ To be good writer ֎ Ca Dao -Tục Ngữ ֎ Chùa Bái Đính ֎ Hán Việt
֎ Top 10 Crime Rates ֎ Lever Act ֎ Espionage Act 1917 ֎ Indochina War ֎ Postdam ֎ Selective Service Act
֎ War Labor Board ֎ War of Industries ֎ War Production Board ֎ WWII Weapon ֎ Supply Enemy ֎ Wold War II ֎ OSS
֎ Richest of The World ֎ Truman Committee ֎ World Population ֎ World Debt ֎ US Debt Clock ֎
֎ An Sinh Xă Hội - Cách T́m IP Email ֎ Public Holiday ֎ Funny National Days
֎ Oil Clock ֎ GlobalResearch ֎ Realworldorder ֎ Thirdworldtraveler ֎ Thrivemovement ֎ Prisonplanet.com ֎ Infowars
֎ Rally protest ֎ Sơ Lược VềThuyền Nhân ֎ The Vietnamese Population in USA
֎ VietUni ֎ Funny National Days ֎ 1DayNotes
Liên lạc trang chủ
E Mail: kimau48@yahoo.com, kimau48@gmail.com
Cell: 404-593-4036
Tặng Kim Âu
Chính khí hạo nhiên! Tổ Quốc t́nh.
Nghĩa trung can đảm, cái thiên thanh.
Văn phong thảo phạt, quần hùng phục.
Sơn đỉnh vân phi, vạn lư tŕnh.
Thảo Đường Cư Sĩ.