MINH THỊ

 

NGƯỜI  QUỐC  GIA ĐẶT QUYỀN LỢI CỦA TỔ QUỐC VÀ DÂN TỘC LÊN BẢN VỊ TỐI THƯỢNG CHỨ KHÔNG TRANH QUYỀN ĐOẠT LỢI CHO CÁ NHÂN, PHE NHÓM, ĐẢNG PHÁI HAY BẦY ĐÀN TÔN GIÁO CỦA M̀NH.

NGƯỜI QUỐC  GIA BẢO VỆ LĂNH THỔ CỦA TIỀN NHẦN, GIỮ G̀N DI SẢN VĂN HÓA DÂN TỘC, ĐĂI LỌC VÀ KẾT HỢP HÀI H̉A VỚI VĂN  MINH VĂN HÓA TOÀN CẦU ĐỂ XÂY DỰNG XĂ HỘI VÀ CON NGƯỜI VIỆT NAM PHÙ HỢP VỚI XU THẾ TIẾN BỘ CỦA NHÂN LOẠI.

Email: kimau48@yahoo.com or kimau48@gmail.com. Cell: 404-593-4036. Facebook: Kim Âu

 

֎ Kim Âu ֎ Tinh Hoa ֎ Chính Nghĩa

֎ Bài Viết Của Kim Âu

֎ Vietnamese Commandos

֎ Biệt kích trong gịng lịch sử

 

֎֎֎֎֎֎֎

 

֎ Chính Nghĩa Việt Blogspot

֎ Sự Thật Về Nguyễn Hữu Luyện

֎ Phân Định Chính Tà

֎ Lưu Trữ ֎ Làm Sao ֎ T́m IP

֎ Tác Giả ֎ Mục Lục ֎ Pháp Lư

֎ Tham Khảo ֎ Thời Thế ֎ Văn  Học

 

 

     ֎ LƯU TRỮ BÀI  VỞ THEO THÁNG/NĂM

 

֎ 07-2008 ֎ 08-2008 ֎ 09-2008 ֎ 10-2008

֎ 11.2008 ֎ 11-2008 ֎ 12-2008 ֎ 01-2009

֎ 02-2009 ֎ 03-2009 ֎ 04-2009 ֎ 05-2009

֎ 06-2009 ֎ 07-2009 ֎ 08-2009 ֎ 09-2009

֎ 10-2009 ֎ 11-2009 ֎ 12-2009 ֎ 01-2010

֎ 03-2010 ֎ 04-2010 ֎ 05-2010 ֎ 06-2010

֎ 07-2010 ֎ 08-2010 ֎ 09-2010 ֎ 10-2010

֎ 11-2010 ֎ 12-2010 ֎ 01-2011 ֎ 02-2011

֎ 03-2011 ֎ 04-2011 ֎ 05-2011 ֎ 06-2011

֎ 07-2011 ֎ 08-2011 ֎ 09-2011 ֎ 10-2011

֎ 11-2011 ֎ 12-2011 ֎ 01-2012 ֎ 06-2012

֎ 12-2012 ֎ 01-2013 ֎ 12-2013 ֎ 03-2014

֎ 09-2014 ֎ 10-2014 ֎ 12-2014 ֎ 03-2015

֎ 04-2015 ֎ 05-2015 ֎ 12-2015 ֎ 01-2016

֎ 02-2016 ֎ 03-2016 ֎ 07-2016 ֎ 08-2016

֎ 09-2016 ֎ 10-2016 ֎ 11-2016 ֎ 12-2016

֎ 01-2017 ֎ 02-2017 ֎ 03-2017 ֎ 04-2017

֎ 05-2017 ֎ 06-2017 ֎ 07-2017 ֎ 08-2017

֎ 09-2017 ֎ 10-2017 ֎ 11-2017 ֎ 12-2017

֎ 01-2018 ֎ 02-2018 ֎ 03-2018 ֎ 04-2018

֎ 05-2018 ֎ 06-2018 ֎ 07-2018 ֎ 08-2018

֎ 09-2018 ֎ 10-2018 ֎ 11-2018 ֎ 12-2018

 

 

 

֎ Liberal World Order

֎ The Heritage Constitution

֎ The Invisible Government Dan Moot

֎ The Invisible Government David Wise

֎ Montreal Protocol Hand Book

֎ Death Of A Generation

֎ Giáo Hội La  Mă:Lịch Sử và Hồ Sơ Tội Ác

֎ Secret Army Secret War ֎ CIA Giải mật

֎ Mật Ước Thành Đô: Tṛ Bịa Đặt

֎ Hồ Chí Minh Hay Hồ Quang

֎ Lănh Hải Việt Nam ở Biển Đông

֎ Sự Thật Về Trận Hoàng Sa

֎ Nhật Tiến: Đặc Công Văn Hóa?

֎ Cám Ơn Anh hay Bám Xương Anh

֎ Chống Cải Danh Ngày Quốc Hận

֎ Tṛ Đại Bịp: Cứu  Lụt Miền Trung

֎ 8406= VC+VT

֎ Hài Kịch Nhân Quyền

֎ CĐ Người Việt QG Hoa Kỳ

֎ Tội Ác PG Ấn Quang

֎ Âm mưu của Ấn Quang

֎ Vụ Đài VN Hải Ngoại

֎ Mặt Thật Nguyễn Hữu Lễ

֎ Vấn đề Cựu Tù CT

֎ Lịch Sử CTNCT

֎ Về Tác Phẩm Vô Đề

֎ Hồng Y Và Lá Cờ

֎ Trăm Việt Trên Vùng Định Mệnh
֎ Giấc Mơ Lănh Tụ

֎ Biến Động Miền Trung

֎ Con Đường Đạo

֎ Bút Kư Tôi Phải Sống

֎ Dân Chủ Cuội - Nhân Quyền Bịp

֎ Đặc Công Đỏ Việt Thường

֎ Kháng Chiến Phở Ḅ

֎ Băng Đảng Việt Tân

֎ Mặt Trợn Việt Tân

֎ Tù Binh và Ḥa B́nh

֎ Mộng Bá Vương

֎ Phía Nam Hoành Sơn

֎ Nước Mắt Trước Cơn Mưa

Trang ChủKim ÂuBáo ChíDịch ThuậtTự ĐiểnThư QuánLưu TrữESPN3Sport TVMusicLotteryDanceSRSB RadioVideos/TVFOX NewsReutersAssociaed PressWhite HouseLearning Tác  PhẩmLịch SửKim ÂuTinh HoaUS CongressUS HouseVấn ĐềNVR RadioĐà LạtDiễn ĐànBBC RadioVOA NewsRFARFISBSTác GỉaVideosFederal RegisterUS Library

 

 

 

 

v WhiteHouse vNationalArchives vFedReBank

v Federal Register vCongr Record vCBO

v US Gov vCongressional Record vPBS

v C-SPAN v VideosLibrary vNational Pri Project

v JudicialWatch vReuter vAP vWorld Tribune 

v RealClearPoliticsvZegnetvLawNewsvNYPost

v MediaMattersvSourceIntelvFRUSvIntelnews

v GlobalSecvGlobalIntelvEnergyvArchive

v NationalReviewv Hill v Dailly vStateNation

v Infowar vTownHall vCommieblaster vExaminer

v MediaBiasF.Check vFactReport vPolitiFact

v MediaF.Check vFactCheck vSnopes

vThe DiplomatvNews Link vNewsweekvSalon

v OpenSecretvSunlightvPolitical Critique

v N.W.Order vIlluminatti News vGlobalElite   

v New Max vCNSvDailyStorm vForeignPolicy

v Observe vAmerican Progress vFair vCity

v Guardian vPolitical Insider vLaw vMedia

v RamussenvWikileaksvFederalistvHistory

v The Online Books vBreibart vInterceipt

v AmFreePress vPoliticovAtlantic

v National Public Radio vForeignTrade vSlate

v CNBC vFoxvFoxAtl vOAN vCBS vCNN

v Federation of American Scientist v Millenium

v Propublica vInter Investigate vIntelligent Media  

v Russia Newsv Tass DefensevRussia Militaty

v Scien&TechvACLUvGatewayvVeteran

v Open Culture vSyndicate vCapital Research

v Nghiên Cứu QTvN.C.Biển Đông 

v T.V.QG1vTV.QG vHọc Viện NvTĐ.BKVN

v Ca DaovH.V.Công DânvThư Viện PG

v Bảo Tàng LSvNghiên Cứu LS vNhân Quyền

v Thời Đại vVăn HiếnvSách HiếmvHợp Lưu  

v TV Hoa Sen vVatican?vRomanCatholic

v K.H.TV vĐại Kỷ Nguyên v Đỉnh Sóng

v Viễn Đông vNgười Việt vViệt Báo vQuán Văn

v Việt Thức vViệt List  vViệt Mỹ vXây Dựng

v Phi Dũng v Hoa Vô Ưu v ChúngTa v Eurasia

v NVSeatle v CaliToday v NVR

v Dân ViệtvViệt LuậnvNam ÚcvDĐ Người Dân

v Tin Mới vTiền Phong v Xă Luận vvv

v Dân Trí vTuổi TrẻvExpressvTấm Gương

v Lao Động vThanh Niên vTiền Phong

v S.G.Echo vSài G̣n vThế Giới vTCCS 

v ĐCSVN v Bắc Bộ Phủ v Ng.TDũng v Ba Sàm

v Văn Học v Điện Ảnh v Cám Ơn Anh

v TPB v1GĐ/1TPB v

Đằng sau người và việc trong bộ phim

The Vietnam War

(phần 1)

Đinh Từ Thức

 

 

 

Như một trùng hợp ngẫu nhiên, Mỹ đă trực tiếp tham chiến tại Việt Nam sau cuộc đảo chính lật đổ chế độ Ngô Đ́nh Diệm năm 1963, và bộ phim Chiến Tranh Việt Nam đă được công chiếu vào mùa Thu 2017, dịp nhớ lại hơn nửa thế kỷ nhà lănh đạo quốc gia đă bị sát hại trong biến cố được Mỹ hậu thuẫn này.

Bộ phim 10 tập dài 18 giờ của Ken Burns và Lynn Novick, chiếu trên PBS của Mỹ và tại cả nhiều nước trên thế giới vào cuối tháng 9, đầu tháng Mười, 2017, đă gây nhiều tranh căi sôi nổi, khen chê lẫn lộn. Nói chung, bộ phim mới nhất về chiến tranh VN này, khá hơn những bộ phim cùng chủ để từ trước tới nay; nhờ làm sau, có nhiều tài liệu hơn, và kỹ thuật tân tiến hơn. Tuy nhiên, không phải v́ thế mà không có những thiếu sót, những điểm đáng tranh căi. V́ phim đă được chiếu rộng răi, và người chưa xem có thể t́m xem dễ dàng, nên ở đây, xin miễn kể lại nội dung tổng thể, mà chỉ đề cập tới những điểm đáng nói, “đằng sau” một số người và việc xuất hiện trong phim. 

H́nh ảnh và sự thật

Đúng với châm ngôn rất hay của bộ phim: “There is no single truth in war” (Không chỉ có một sự thật trong chiến tranh), nhiều người đă chê nó thiếu sót, thiên vị, như nói nhiều về Mỹ và phía cộng sản, mà rất ít về VNCH, hay tŕnh bầy người chiến binh cộng sản can trường hơn người lính quốc gia…

Những nhận xét trên không sai. Nhưng nếu chỉ lên án mà không t́m hiểu nguyên do, sẽ chỉ gây thêm mâu thuẫn, đào sâu thêm hố chia rẽ, và tăng ô nhiễm môi trường thảo luận.

Chiến Tranh Việt Nam là bộ phim tài liệu. Lời dẫn và h́nh ảnh loại phim này thường phải dựa vào sự thật lịch sử, không hư cấu. Chỉ có hai trong ba phía tham chiến c̣n tồn tại, có thể tiếp cận tham khảo, sao chép và trích thuật tài liệu lưu trữ. Nếu hai phía hiện hữu này được tŕnh bầy nhiều hơn phía không c̣n tồn tại, là điều có thể hiểu được. Phía vắng mặt bao giờ cũng thiệt tḥi.

 

Tuy nhiên, đằng sau những h́nh ảnh được tŕnh bầy, và những phát ngôn của người chứng, cũng có vấn đề cần xét tới.

Thí dụ tiêu biểu là cảnh Tướng Loan bắn chết Bảy Lốp trên đường phố, quá dă man, không thể chấp nhận, không được diễn ra, dù thời b́nh hay thời chiến. Nhưng sự thật đằng sau cảnh này, hầu như mọi người đă biết, Bảy Lốp c̣n dă man hơn ông Loan nhiều; anh ta đă giết cả một gia đ́nh, trong khi ông Loan chỉ giết một người. Nói vậy không phải để bênh vực hành vi giết người không cần xét xử của ông Loan, mà chỉ muốn góp ư, nếu lời dẫn cũng đề cập tới sự thật này, có lẽ người xem phim cảm thấy thăng bằng hơn trong t́nh cảm của ḿnh; vẫn nh́n thấy điều ác trong chiến tranh, từ cả hai phía, không phải chỉ riêng bên nào.

Ngoài ra, c̣n phải nói tới h́nh ảnh thật, và h́nh ảnh diễn lại. Người viết không có chứng cớ nào về phía Mỹ cho diễn lại các sự kiện lịch sử để chụp h́nh, quay phim lưu trữ như tài liệu lịch sử chính thức. Trong khi ấy, phía nhà cầm quyền Cộng Sản Hà Nội, chuyện này hầu như là b́nh thường. Thí dụ điển h́nh là bức ảnh xe tăng Việt Cộng húc đổ cổng Dinh Độc Lập ngày 30 tháng 04, 1975, không phải h́nh chụp cảnh thật đă diễn ra như thế, mà chỉ là h́nh chụp cảnh diễn lại vào hôm sau, để chụp h́nh. Chính truyền thông quốc doanh của Hà Nội đă xác nhận như vậy.

H́nh ảnh các trận đánh quan trọng, như trận Điện Biên Phủ, cũng được chế độ Hà Nội cho diễn lại như thế. Trong cuốn hồi kư In The Midst of Wars (ITMOW), Tướng Edward Lansdale đă cho biết, ông được nghe các quân nhân Pháp bị bắt làm tù binh, sau khi được Việt Minh thả, kể lại rằng: “Việt Minh đă chọn các tù nhân Pháp trở lại trận địa để diễn lại trận đánh trước máy quay phim hầu làm cuốn phim chính thức về trận đánh. Khi các diễn viên đến, trận địa đă bị ngập nước! Vào thời gian trận đánh, Tướng Giáp của Cộng Sản đă ra lệnh thay đổi ḍng chảy của mấy con suối chung quanh những ngọn núi, để làm lụt vùng đất thấp. Khi trời mưa, những công sự pḥng thủ của Pháp như đặt dưới đáy một bồn tắm với ṿi nước chảy tối đa. Hàng ngàn sinh mạng đă có thể không bị hy sinh nếu Việt Minh chỉ đợi trời mưa. Rơ ràng nhu cầu chính trị về một chiến thắng mau lẹ đă khiến Việt Minh bỏ qua việc đợi một chiến thắng qua thuỷ lực” (ITMOW, tr. 151).

H́nh ảnh diễn lại tất nhiên phải có lợi cho bên liên hệ. V́ thế, những h́nh ành do các đạo diễn người Việt giúp lấy trong kho dự trữ của chế độ Cộng Sản Việt Nam để tŕnh bầy trong bộ phim, chỗ nào là h́nh ảnh diễn lại, đương nhiên phải là h́nh ảnh đẹp cho quân đội của chế độ Hà Nội. Có lẽ v́ thế, những trận đánh không có cơ hội diễn lại, v́ quân cộng sản bị đánh bật ra, như trận Huế, Quảng Trị, An Lộc… Ít h́nh ảnh đẹp cho Hà Nội hơn.

 

clip_image004

 

David Halberstam (trái), Malcolm Browne, and Neil Sheehan—1963

Bộ ba nhà báo Mỹ nổi tiếng nhờ đánh… VNCH!

 

Dối trá sáng ngời

Trong phần giới thiệu bộ phim, Ken Burns đă nói rơ: Phim không tŕnh bầy giải pháp, mà chỉ là những ǵ đă xảy ra.

Bộ phim đă làm đúng như vậy. Đó là cố gắng của các nhà làm phim. Nhưng sự thật đă không đúng như vậy, qua những chỗ chỉ là phim diễn lại, hoặc lời kể không đúng sự thật của nhân chứng. Chính v́ thế, nó đă có những điểm đáng chê trách.

Thay v́ tăng thêm giá trị bộ phim, nhân chứng như nhà báo Neil Sheehan, chỉ bôi bẩn công tŕnh mười năm của các nhà sản xuất. Sheehan sang Việt Nam khi mới 25 tuổi, chuyên săn tin giật gân để được nổi tiếng. Và ông đă nổi tiếng thật nhờ tác phẩm A Bright Shining Lie (Một Dối Trá Sáng Ngời). Trong tác phẩm đoạt giải Pulitzer này, Sheehan đă ca tụng một cố vấn quân sự Mỹ tại Việt Nam, Trung Tá John Paul Vann, như anh hùng, và dựa vào những tiết lộ và quan điểm của Paul Vann, ông đă không tiếc lời nói những điều không đẹp về chính quyền và quân đội VNCH. Sheehan viết: “Vann dậy chúng tôi hầu hết, và thật sự người ta có thể nói rằng không có ông, tường thuật của chúng tôi đă không như thế… Ông đă biến đổi chúng tôi thành một băng phóng viên đưa ra cái nh́n của John Vann về chiến tranh”.

Trong chiến tranh Việt Nam, có thể nói Paul Vann và Neil Sheehan là đồng minh của nhau, giúp nhau nổi tiếng bằng cái giá VNCH phải trả. Paul Vann và Sheehan muốn đóng vai cặp bài trùng, một bên cho tin đặc biệt, bên kia viết báo đề cao ḿnh, cả hai cùng nổi tiếng, như cặp bài trùng T. E. Lawrence (Lawrence of Arabia) và nhà báo Lowell Thomas, hồi Thế Chiến Một ở Trung Đông.

Trong những tin chiến sự quan trọng, như trận Ấp Bắc, Sheehan không căn cứ vào nguồn chính thức, mà viết theo tiết lộ và quan điểm của Paul Vann, bỏ qua khuyết điểm của ông ta, và nêu ra những chi tiết có hại cho phía VN. Ví dụ, trong khi diễn ra trận đánh, Paul Vann ngồi máy bay quan sát trên không, chỉ địa điểm đổ quân ngay tại nơi quân VC phục kích, Sheehan không nói tới khuyết điểm của Paul Vann, chỉ nói tới việc Paul Vann ra lệnh cho Đại Uư Lư Ṭng Bá đem đoàn thiết vận xa tới cứu một đơn vị đang bị cầm chân, và ông Bá từ chối. Điều này khiến dư luận có cảm tưởng quân VNCH lười biếng hay hèn nhát. Sự thật là cố vấn Mỹ không có quyền ra lệnh cho sĩ quan chỉ huy VN. Ông Bá phải đợi lệnh từ cấp chỉ huy trực tiếp của ḿnh.

Xuất hiện trong bộ phim, Sheehan nói phía Việt Mỹ đă vơ trang cho quân Việt Cộng. Ông nói khoảng 1962, một đơn vị cỡ đại đội của VC chỉ có một súng máy, sau này họ có nhiều, nhờ cướp được súng Mỹ. Điều này khiến dư luận có cảm tưởng, phía VN chẳng những đánh dở, c̣n để lọt vào tay kẻ thù vơ khí do Mỹ cung cấp. Theo tài liệu chính thức, Tướng Westmoreland yêu cầu trang bị cho binh sĩ VN súng M16 từ năm 1965. Măi đến sau Tết Mậu Thân, khoảng giữa năm 1968, yêu cầu này mới được thực hiện. Trong khi ấy, VC đă được phía Cộng Sản cung cấp súng AK 47 từ trước, loại vơ khí tốt hơn M16.

Vào cuối bộ phim, cả lời dẫn và ông Neil Sheehan đều cho rằng ông ta là vai chính trong việc đưa Tài Liệu Mật Bộ Quốc Pḥng (Pentagon Papers) lên báo New York Times. Sự thật, công đầu trong chuyện này là Daniel Ellsberg. Trong cuốn hồi kư SECRETS: A Memoir of Vietnam and the Pentagon Papers (BÍ MẬT: Một hồi kư về Việt Nam và Tài Liệu Mật Ngũ Giác Đài), Ellsberg đă nói rơ. Chính Ellsberg làm copy bảy ngàn trang tài liệu mật tại Rand Corporation thành ba bản, đem về cất giấu tại những nơi khác nhau, rồi liên lạc với các Nghị Sĩ và Dân Biểu, để phổ biến tại Quốc Hội hầu tránh bị trở ngại, trong số có các Nghị Sĩ Fulbright và McGovern. Ông này lúc đầu nhận lời phổ biến, sau đổi ư, khiến Ellsberg nghĩ đến đưa cho Sheehan, người từng quen biết hồi ở Việt Nam, để phổ biến trên New York Times. Ellsberg cho Sheehan đọc và ghi chép, với điều kiện không được mang tài liệu ra khỏi nơi cất giữ ờ Cambridge, ngoại ô Boston. Lợi dụng lúc Ellsberg đi vắng, Sheehan cùng vợ lén đem tài liệu đi copy, rồi âm thầm đưa cho New York Times, không hề cho Ellsberg biết. New York Times thuê nhiều suites tại New York Hilton, bí mật xếp đặt, chuẩn bị. Ngày tài liệu mật đăng trên New York Times, 13 tháng 6, 1971, Ellsberg mới biết ḿnh bị ông “bạn quư” Neil Sheehan lừa. Dă man ở chỗ là vào ngày này, toà báo New York Times canh gác vô cùng cẩn mật, đề pḥng FBI tới can thiệp, mà không hề báo cho “thủ phạm” là Ellsberg biết để thủ thân. Ellsberg gọi hai ba lần, vẫn không được Sheehan trả lời.Văn là người. Tên sách cũng là người. Với Neil Sheehan, tất cả chỉ là “dối trá sáng ngời”! Rất tiếc, Shining Sheehan đă làm lu mờ một phần giá trị cùa bộ phim.

 

Gọi tên cuộc chiến

Không ai đ̣i hỏi người làm phim phải tŕnh bầy giải pháp (answer) cho cuộc chiến, nhưng khi tŕnh bầy về diễn tiến của một cuộc chiến quan trọng, diễn ra trong nhiều năm, thiệt hại hàng triệu sinh mạng, ít ra cũng cần giúp khán thính giả hiểu rơ lư do trung thực đưa tới cuộc chiến. Nhất là lư do chính tại sao Mỹ mang quân tới đánh nhau ở Việt Nam. 

Trước hết, vấn đề “chính danh”. Chiến tranh Việt Nam (The Vietnam War) mà Ken Burns và Lynn Novick mô tả, là cuộc chiến được gọi tên khác nhau tuỳ từng phía: Mỹ gọi là Vietnam War, người Việt Quốc gia gọi là cuộc chiến Chống Cộng Sản, người Việt Cộng Sản gọi là Chiến Tranh Chống Mỹ. Thởi gian tham gia cuộc chiến cũng khác nhau tuỳ từng phía. Quân chiến đấu Mỹ chính thức tham chiến (trên bộ) từ 1965 đến 1973, kéo dài 8 năm. Với người Việt, cuộc chiến kéo dài 30 năm, từ 1945 đến 1975.

Tháng Ba năm 1945, Nhật cướp chính quyền từ tay Pháp. Ngày 15 tháng Tám 1945, Nhật chịu đầu hàng Đồng Minh. Lợi dụng t́nh trạng vô chính phủ, Việt Minh, lănh đạo bởi các thành phẩn Cộng Sản chủ chốt, dựa vào phong trào quần chúng yêu nước, cướp lấy chính quyền, lập Chính phủ Lâm thời, ra Tuyên ngôn Độc lập ngày 02 tháng 09, năm 1945, tại Hà Nội, đúng ngày Nhật chính thức kư văn kiện đầu hàng trên tầu U.S.S. Missouri, đậu tại Vịnh Tokyo. Cùng ngày này, cuộc đánh nhau giữa người Việt và người Pháp nổ ra tại Sàig̣n, bắt đầu chiến tranh Nam Bộ. Một năm sau, cuộc chiến Việt Pháp mới nổ ra tại miền Bắc, bắt đầu là đụng độ ở Hải Pḥng vào cuối tháng 11, rồi tới Hà Nội ngày 19 tháng 12, sau khi Việt Minh từ chối tối hậu thư của Pháp đ̣i giải tán đạo quân Tự Vệ, và trao quyền kiểm soát an ninh cho Pháp. Ba năm đầu, từ 1945 đến 1948, là cuộc chiến chống Pháp dành độc lập. Trong giai đoạn này, tuy lănh đạo cuộc chiến là những thành phần cộng sản chủ chốt, nhưng họ đă phải nấp dưới chiêu bài chiến đấu v́ nền độc lập quốc gia. Hầu hết những người tham gia, và hy sinh trong cuộc chiến, đều một ḷng v́ mục tiêu cao cả này.

Năm 1947, trong cố gắng dành thắng lợi về phần ḿnh, cả Pháp và Việt Minh đều lôi kéo sự hợp tác của thành phần người Việt yêu nước không cộng sản. Vào giữa năm, Hồ Chí Minh cải tổ chính phủ, trong thành phần mới có cả người không cộng sản, độc lập và Công giáo. Vào cuối năm, Pháp kư thoả hiệp tại vịnh Hạ Long với cựu hoàng Bảo Đại, hứa sẽ trả độc lập cho Việt Nam. Nhưng cả Việt Minh và Pháp đều không thật ḷng. Việt Minh chỉ t́m cách che đậy bộ mặt thật cộng sản của ḿnh, trong khi Pháp không thực tâm từ bỏ mục tiêu giữ thuộc địa cũ. Chính ông Bảo Đại tẩy chay thoả hiệp Hạ Long lần đầu, trong khi những người Việt không cộng sản bỏ vùng kháng chiến về thành thị, dưới quyền kiểm soát của Pháp, không phải để hợp tác với Pháp, mà ít nhất, thoát cảnh sống chung với cộng sản.

Giữa năm 1948, Pháp cố gắng lần nữa, lập ra chính phủ bù nh́n Nguyễn Văn Xuân, kéo ra Hạ Long lần thứ nh́, dưới sự chứng kiến của Bảo Đại, Pháp công khai và long trọng cam kết trả độc lập cho Việt Nam, nhưng không có một lịch tŕnh rơ ràng về việc chuyển quyền từ Pháp sang Việt. Bảo Đại lại tẩy chay.

Năm 1949, tháng Ba, ngày 08, lần này không phải từ Hạ Long nữa, mà tại Phủ Tổng Thống Pháp, Điện Elysée, Pháp kư thoả hiệp thừa nhận Việt Nam là nột quốc gia liên kết, thống nhất, độc lập trong Khối Liên Hiệp Pháp. Nhưng Pháp vẫn giữ lại quyền chỉ huy quân sự và ngoại giao. Lần này Bảo Đại không tẩy chay nữa, ông đă đồng ư về Sài G̣n, với tư cách Quốc Trưởng. Ngày 14 tháng 6, 1949, chính quyến Nam Kỳ tự trị đệ đơn từ chức lên Bảo Đại, hoàn tất mục tiêu thống nhất đất nước.

Ngày 1 tháng Bảy 1949, Quốc Trưởng Bảo Đại chính thức tuyên bố thành lập Quốc Gia Việt Nam. Từ đây, có hai nước Việt: Một nước do Bảo Đại đứng đầu, nước kia là Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà, do HCM đứng đầu. Cuộc kháng chiến chống Pháp ban đầu dần dần biến thành cuộc chiến Quốc Cộng.

Đầu năm 1950, sau khi làm chủ lục địa, Trung Cộng chính thức thừa nhận và kư thoả hiệp viện trợ quân sự cho Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà. Ngày 30 tháng 01, 1950, Liên Xô cũng chính thức thừa nhận VNDCCH. Bốn ngày sau, 04 tháng 02, Hoa Kỳ chính thức thừa nhận Quốc Gia Việt Nam của Bảo Đại. Cuộc chiến Quốc Cộng không hoàn toàn là chuyện nội bộ của người Việt, mà có sự tham dự trực tiếp hay gián tiếp từ bên ngoài.

Phía Việt Minh do cộng sản lănh đạo núp dưới vỏ bọc quốc gia yêu nước, được cung cấp vơ khí và nhân sự cố vấn đa số từ Trung Cộng và một phần từ Liên Xô, cùng theo ư thức hệ Cộng Sản. Quân đội được nhồi sọ chiến đấu để bảo vệ độc lập, chống ngoại xâm, trong khi h́nh ảnh các lănh tụ nước ngoài như Stalin, Mao Trạch Đông, được đặt trên bàn thờ Tổ Quốc.

Phía Quốc Gia, quân đội đă thành h́nh và chiến đấu trong hoàn cảnh trớ trêu. Trong khi dân chúng sống tại các thành thị hay vùng do Pháp kiểm soát, vẫn nuôi mối căm thù thực dân Pháp, quân đội Quốc Gia do Pháp huấn luyện và chỉ huy, chiến đấu chống Việt Minh bên cạnh quân Pháp, và Pháp được Hoa Kỳ chu cấp tiền bạc cùng phương tiện. Mối căm hờn người Pháp vẫn cao đến nỗi, đôi khi người dân sống dưới vùng Pháp kiểm soát cảm thấy hứng khởi, trước nguồn tin Việt Minh gây thiệt hại cho Pháp trong một trận đánh lớn, quên rằng người ḿnh, có khi là người thân của ḿnh, đang chiến đấu bên cạnh người Pháp.

 

Chủ thuyết Domino

Ngày nay, trước câu hỏi “Tại sao Mỹ đă tham chiến tại Việt Nam?” câu trả lời của những người có chút hiểu biết thường nhắc tới chủ thuyết Domino. Từ năm 1952, dưới thời chính quyền Truman, Mỹ đă dự đoán có thể sẩy ra sự xụp đổ dây chuyền tại Đông Nam Á, nếu để một nước lọt vào tay cộng sản, nhưng chưa nói rơ về lư thuyết domino. Đúng một tháng trước khi Điện Biên Phủ thất thủ, ngày 7 tháng Tư năm 1954, trong một cuộc họp báo tại toà nhà hành pháp (Executive Office Building) bên cạnh Bạch Ốc, trước gần hai trăm kư giả tham dự, Tổng Thống Eisenhower lần đầu tiên nói tới thuyết domino (Domino theory hay domino principle) khi trả lời một câu hỏi của nhà báo Robert Richards của Copley Press, về sự quan trọng chiến lược của Đông Dương đối với thế giới tự do. 

Sau khi nêu ra sự phong phú về tài nguyên thiên nhiên tại các nước địa phương Đông Nam Á như thiếc, tungsten, cao su và cả khối dân chúng có thể bị rơi vào chế độ độc tài thù địch với thế giới tự do, ông Eisenhower nêu ra thí dụ: “Bạn có một dẫy con bài domino xếp cạnh nhau, bạn xô đổ con bài đầu tiên, và điều ǵ sẽ sẩy ra cho con bài cuối cùng là chắc chắn nó sẽ bị đổ mau chóng. V́ thế, con bài đầu tiên bị đổ có ảnh hưởng sâu xa nhất.”

 

 clip_image006

 

H́nh minh hoạ sự sụp đổ dây chuyền theo thuyết domino (H́nh trên Net)

 

Tướng Eisenhower tuyên bố rơ ràng rằng để mất những nước khác tại Đông Nam Á chẳng những tăng gấp bội sự thiệt hại mà Châu Á không kham nổi để mất trên 450 triệu dân Trung Hoa, mà Đông Nam Á c̣n biến ṿng đai pḥng thủ của Hoa Kỳ dọc theo ven biển Thái B́nh Dương, và điều này sẽ đe doạ Úc và Tân Tây Lan trong khi loại bỏ Nhật Bản là một đối tác thương mại cực kỳ quan trọng.

Eisenhower có viễn kiến rơ ràng. Nhưng ông là Tổng Thống Mỹ, không phải nhà độc tài như Stalin hay Mao Trạch Đông, muốn làm ǵ th́ làm. Muốn can thiệp trực tiếp vào Việt Nam, ông cần có sự hậu thuẫn của dân chúng, thường bầy tỏ qua các cuộc thăm ḍ dân ư, qua thái độ của các hội đoàn thế lực như thương mại, lao động, cựu chiến binh… và nhất là của Quốc Hội. Đồng thời, về mặt quốc tế, cần sự đồng thuận và chia sẻ gánh nặng của các đồng minh, quan trọng hơn cả là Anh. Tổng Thống Eisenhower, nhất là Ngoại Trưởng Dulles, đă cố gắng tới phút chót, trước khi Điện Biên Phủ hết hy vọng cứu vớt, cuối cùng, đành bó tay, v́ không có được sự đồng thuận của cả quốc nội lẫn quốc tế.

Hai thập niên sau, Cộng Sản chiếm Nam VN, con bài domino đầu tiên đổ, chỉ có Miên, Lào, cùng đổ, các nước khác như Thái Lan, Miến Điện, Mă Lai, Singapore, Nam Dương, vẫn c̣n, khiến phe chống đối cho là thuyết Domino sai. Luận cứ này không vững, v́ tới năm 1975, khối Cộng Sản quốc tế đă suy yếu và chia rẽ, trong khi các nước không cộng sản ở Đông Nam Á, một phần nhờ chiến tranh VN, đă giầu mạnh lên và đứng vững. Nếu Nam VN mất vào năm 1955, thuyết Domino vẫn có thể đúng.

Tuy thiếu hậu thuẫn để cứu Điện Biên Phủ, ông Eisenhower hy vọng Pháp vẫn tiếp tục chiến đấu ngăn làn sóng Đỏ ở Đông Dương, bằng phương tiện của Mỹ, với lời khuyên muốn thành công, Pháp phải đạt được hậu thuẫn của dân Việt. Điều này chỉ có thể đạt được khi Pháp chứng tỏ thực tâm trao trả hoàn toàn độc lập cho Việt Nam. Lời khuyên có vẻ hợp lư, nhưng với Pháp là chuyện kỳ cục, không thể chấp nhận. Dùng tiền và phương tiện của Mỹ, hy sinh xương máu dân Pháp, để cuối cùng trao trả hoàn toàn độc lập cho Việt Nam, khác nào đánh thuê cho Mỹ. Cho nên, sau khi thua đậm ở Điện Biên Phủ, với chính phủ mới thuộc phe Xă Hội lên cầm quyền, Pháp quyết định ra đi.

Mỹ lâm vào thế khó xử: Một đằng thiếu hậu thuẫn quốc nội và quốc tế để trực tiếp can thiệp cứu Đông Dương. Đằng khác, nếu để mất Đông Dương, có triển vọng sẽ mất cả Đông Nam Á, ṿng đai pḥng thủ của Mỹ từ Tây Thái B́nh Dương (dọc theo Việt Nam, Mă Lai, Nam Dương) sẽ thu hẹp và chuyển sang bờ Đông Thái B́nh Dương (chạy từ Alaska tới Mexico). Ngoài ra, c̣n chuyện bầu cử sẽ diễn ra năm 1956. Phía Cộng Hoà từng làm khó phía Dân Chủ trước đây qua câu hỏi “Ai để mất Trung Hoa?” Bây giờ, nếu để phe Cộng sản thắng, sẽ trả lởi thế nào trước câu hỏi trả đũa của phía Dân Chủ: “Ai để mất Đông Dương?”

 

 

 

Trong khi ấy, phía Quốc Gia Việt Nam, ông Bảo Đại vốn dựa vào Pháp để tồn tại. Nay Pháp ra đi, chỉ c̣n hy vọng vào Mỹ. Ông không có hậu thuẫn tại Mỹ, nên phải t́m người có thể được Mỹ ủng hộ. Người đó, không ai khác hơn một nhân vật Cựu Hoàng từng biết rơ từ lâu, ông Ngô Đ́nh Diệm. Ông này từng được Vua Bảo Đại cử làm quan đầu triều khi mới 32 tuổi, và đă khảng khái từ chức v́ bất b́nh với người Pháp. Ông nổi tiếng liêm khiết, chống cộng kịch liệt, và điều quan trọng là được nhiều yếu nhân tại Mỹ ủng hộ, như Thẩm phán Tối Cao Pháp Viện William Douglas, các Nghị Sĩ Mike Mansfield và John Kennedy, Dân Biểu Walter Judd, và nhất là Hồng Y Francis Spellman, Tổng Giám Mục New York, Tổng Tuyên Uư Quân Đội Hoa Kỳ, bạn học cũ tại Roma của Giám Mục Ngô Đ́nh Thục, anh ruột ông Diệm.

Tất nhiên, một người hoàn toàn phụ thuộc vào Pháp như ông Bảo Đại không thể tự ḿnh trao quyền cho ông Diệm, mà quyết định này, phải có sự gợi ư hay thoả thuận của Pháp. Dù họ chẳng ưa ǵ ông Diệm, nhưng để ông cầm quyền vào phút chót, khi Pháp không c̣n hy vọng gi nữa, là thủ đoạn khôn ngoan. Họ có thể ra đi trong trật tự theo kịch bản không phải v́ thua trận, mà v́ đă trả hết quyền hành cho Việt Nam, đă hết nhiệm vụ. Nếu ông Diệm để đất nước ông mất vào tay Cộng Sản, là trách nhiệm của ông, không phải của người Pháp.

Theo Bernard Fall trong The Two Viet-Nams, Ông Bảo Đại từng nhiều lần mời ông Diệm làm thủ tướng, nhưng ông đều từ chối, v́ thấy t́nh h́nh chưa chin mùi. Sau Điện Biên Phủ, Pháp đành kư thoả hiệp cuối cùng với Hoàng Thân Bửu Lộc ở Paris, ngày 4 tháng 6, 1954, trả hoàn toàn độc lập về chính trị cho Việt Nam (Chủ quyền về tiền tệ và tài chánh măi đến ngày 02 tháng 01, 1955 mới được bàn giao cho VN). Ngày 16 tháng 6, 1954, Bảo Đại mời ông Diệm thành lập chính phủ mới. Ông Diệm đ̣i được trao toàn quyền về dân sự và quân sự. Sau ba ngày do dự, ông Bảo Đại chịu nhượng bộ vào ngày 19 tháng 6. Trao toàn quyền, chẳng khác ǵ một h́nh thức thoái vị. Để vớt vát, ông Bảo Đại yêu cầu ông Diệm phải thề trung thành với ông.

Thủ Tướng tân cử Ngô Đ́nh Diệm về tới Sài G̣n ngày 26 tháng 6. Thành lập và tŕnh diện tân chính phủ ngày 7 tháng 7, được kỷ niệm hàng năm với tên “Ngày Song Thất.”

Ông Diệm về nước cầm quyền, giống cảnh một cô dâu trưởng được rước về quán xuyến giang sơn nhà chồng trong một đám cưới chạy tang. Mọi việc diễn ra trong cấp bách, bối rối, bất trắc nhiều hơn ổn định. Đám tang chờ đợi đă diễn ra vào đêm 20 rạng 21 tháng 7, 1954, đất nước bị chia đôi tại Genève đúng hai tuần sau khi ông lập xong chính phủ.

 

Gánh nặng giang sơn nhà chồng giờ đây nằm trọn trên vai cô dâu trưởng họ Ngô, tuy không phải sống chung với mẹ chồng (theo Bernard Fall, ông Bảo Đại có t́m cách trở về VN, nhưng bị ngăn cản – ít nhất một lần bị chặn ngay trên sân bay Orly), được toàn quyền xoay sở, giữa một họ nhà chồng chưa biết lành dữ ra sao.

 

Lịch sử sang trang mới, mọi sự hoàn toàn thay đổi.

 

Người Việt Quốc Gia chấm dứt được cảnh trớ trêu, không ưa Pháp mà phải chiến đấu bên cạnh người Pháp, do Pháp chỉ huy, để chống lại người ḿnh là Việt Minh.

 

 

 

 

TT Eisenhower và NT Dulles đón TT Diệm tại Washington – National Airport (AP)

 

Người Mỹ trước đây trong thế “chẳng đặng đừng” phải giúp Pháp ngăn Cộng Sản, mang tiếng giúp thực dân, đi ngược đường lối của Mỹ sau Thế Chiến Hai. Bây giờ, tiền bạc vơ khí viện trợ thẳng cho Việt Nam, không qua trung gian Pháp, chính danh ngôn thuận hơn. Một tháng sau Hiệp Định Genève, ngày 20 tháng 8, 1954, Tổng Thống Eisenhower đă chấp thuận bản ghi nhớ về An Ninh Quốc Gia, mang tên Review of US Policy in the Far East, hậu thuẫn quan điểm của Ngoại Trưởng John Foster Dulles là Hoa Kỳ nên giúp đỡ cả về quân sự và kinh tế cho Thủ Tướng Ngô Đ́nh Diệm của Nam Việt Nam, cùng lúc khuyến khích ông mở rộng thành phần cai trị. Đồng thời, chỉ ba tuần sau, Mỹ đă cùng với bảy nước khác là Anh, Úc, Pakistan, Thái, Tân Tây Lan, Philippines và Pháp, kư thoả ước tại Manila, lập ra Tổ Chức Liên Pḥng Đông Nam Á (SEATO), tạo căn bản pháp lư để có lư do ngăn chặn cộng sản bành trướng tại vùng này. Để khỏi trái với Hiệp Định Genève, Nam Việt Nam và Miên, Lào không được gia nhập như là thành viên, chỉ là quan sát viên. Nhưng tổ chức này hữu danh vô thực, không đi đến đâu.

 

Ư muốn giúp đỡ của Mỹ cho Chính quyền Ngô Đ́nh Diệm đă được cụ thể hoá qua lá thư của Tổng Thống Eisenhower gửi ông Diệm ngày 24 tháng 10, 1954, có đoạn quan trọng sau đây:

 

Mục đích của đề nghị này là để hỗ trợ Chính quyền Việt Nam trong việc phát triển và duy tŕ một quốc gia mạnh mẽ, thành tựu, có thể đương đầu với mưu toan nổi dậy hay xâm lấn bằng phương tiện quân sự. Chính quyền Hoa Kỳ mong đợi rằng viện trợ này sẽ được đáp ứng bằng thành tích về phía Chính quyền Việt Nam trong quyết tâm thực hiện những cải cách cần thiết. Hy vọng rằng Chính quyền Việt Nam sẽ đáp ứng những nguyện vọng quốc gia của người dân, sáng tỏ trong mục đích và hữu hiệu trong thực hiện, để sẽ được kính trọng tại cả trong nước và ngoại quốc và làm nản ḷng bất cứ ai muốn áp đặt một ư thức hệ ngoại lai trên người dân quư quốc.

 

 

 

Thái độ tích cực của Mỹ, ư chí cương quyết của ông Diệm, thủ đoạn của ông Nhu, cộng với sự hứng khởi của người dân lúc ban đầu, Chính quyền Ngô Đ́nh Diệm đă vượt qua nhiều trở ngại tưởng như không thể vượt nổi. Ông Diệm đă bị Mỹ quyết định bỏ rơi vào tháng Năm 1955. Mỹ đă thay đổi vào phút chót, và tiếp tục ủng hộ ông Diệm, nhờ ông đă thắng B́nh Xuyên. Với ủng hộ tích cực của Chính quyền Eisenhower, nhất là Ngoại Trưởng Dulles. Trong năm năm kế tiếp, ông được chính quyền và giới truyền thông Mỹ coi như thần tượng, người của phép lạ, Miracle Man.

 

Về phía Việt Minh cộng sản, sau chín năm chiến đấu gian khổ, tuy có dịp xả hơi vào đúng lúc hơi cùng lực kiệt, giă biệt chiến khu, có được một thành phố làm thủ đô, một thành phố cảng, nhưng mục tiêu mới đạt một nửa, mới được làm chủ nửa nước. Trước đây vốn cầm cờ kháng chiến, hô hào toàn dân hy sinh chống Pháp dành độc lập, bây giờ hết Pháp, chống ai? Hà Nội bắt đầu giai đoạn mới, hướng vào mục tiêu thống nhất.

 

Trong khi ấy, quá tự phụ về những thành công ban đầu của ḿnh, sai lầm tai hại đầu tiên của chính quyền miền Nam là vào tháng Bảy 1955, một năm trước hạn dự trù bầu cử để thống nhất đất nước theo bản tuyên bố sau cùng của Hiệp Định Genève, ông Diệm đă gạt phắt chuyện này. Cũng là sai lầm của Mỹ khi ủng hộ ông Diệm làm điều này. Ai chả biết Cộng Sản là thứ đại bịp, chơi tṛ bầu cử với họ cũng như chơi bài với những tay cờ bạc bịp chuyên nghiệp, là điều tối nguy hiểm. Nhưng nếu ông Diệm mềm dẻo hơn, cứ đồng ư thương thuyết về tiến tŕnh bầu cử, đưa ra những đ̣i hỏi rất chính đáng để chắc chắn có thể bảo đảm một cuộc tổng tuyển cử thực sự tự do dân chủ ở cả Bắc lẫn Nam. Ngày nay, trên sáu mươi năm sau, Cộng Sản vẫn chưa dám cho bầu cử thực sự tự do dân chủ và có giám sát quốc tế, làm sao họ có thể chấp nhận điều này vào năm 1956? Nếu thương thuyết bế tắc, cả hai bên cùng đồng ư hoăn hay huỷ bỏ bầu cử, là quyết định chung của đôi bên, không thể đổ lỗi cho bên nào. V́ vội vàng gạt phắt, ngày nay ông Diệm vẫn bị mang tiếng v́ không được ḷng dân, sợ thua nên không chấp nhận bầu cử. Đó là điều đáng tiếc. Đáng tiếc hơn nữa, là nếu có thương thuyết về bầu cử, có dịp để đại diện hai miền có cơ hội gặp gỡ, biết đâu chả nảy ra một cơ hội tốt đẹp hơn thảm cảnh chiến tranh.

 

Cộng Sản phải tạo ra lư do để người dân chịu tiếp tục hy sinh. Hết hy vọng thống nhất bằng bầu cử, Hà Nội quyết định thống nhất bằng quân sự. Tháng Năm 1955, thay v́ tập kết ra Bắc theo Hiệp Định Genève, Lê Duẩn, Lê Đức Thọ trốn ở lại, tổ chức hàng ngũ với hy vọng dành thắng lợi qua bầu cử. Hết hy vọng bầu cử, họ ra Bắc, làm lớn, phát động chủ trương thống nhất bằng quân sự để làm chủ cả nước, đồng thời cứu hàng ngàn cán bộ c̣n ần náu tại Miền Nam, trước nguy cơ họ bị tiêu diệt hết.

 

Một việc làm khác của Chính Quyền Ngô Đ́nh Diệm, nh́n qua tưởng như thành công lớn, nhưng thật ra là sai lầm quan trọng. Vào thời gian Ông Diệm gạt bỏ tiến tŕnh thảo luận về bầu cử để thống nhất, Sài G̣n đă phát động “Chiến dịch Tố Cộng” rầm rộ, từ thành thị tới nông thôn. Qua sách báo và các ban văn nghệ dân vận lưu động, không khí “Tố Cộng” rất sôi nổi. Ngoài mặt có vẻ thành công, nhưng tai hại ở chỗ nhiều người dân bị dẩy vào hoàn cảnh oán ghét chính quyền. Tại sao?

 

Gần 900 ngàn người Miền Bắc di cư vào Nam, hầu hết đi cả gia đ́nh. Gần 90 ngàn người từ Miền Nam tập kết ra Bắc, mỗi gia đ́nh chỉ đi một vài người. Tổng số người ở lại trong các gia đ́nh có người tập kết cũng đông ngang ngửa với tổng số người di cư. Rồi những gia đ́nh có người tập kết c̣n có họ hàng quen thuộc nữa, kể tất cả, có thể lên tới nhiều triệu người. Đó là tập thể có cảm t́nh với những người tập kết. Họ mong được tái đoàn tụ trong hai năm. Đối với những người di cư từ miền Bắc, họ đă ghét cộng sản sẵn, chiến dịch Tố Cộng có thể làm họ thêm hứng khởi, nhưng không cần thiết. Với những người miền Nam có liên hệ gia đ́nh, quen thuộc hay t́nh cảm với những người tập kết, vừa mất hy vọng tái đoàn tụ qua bầu cử, vừa bị đẩy vào thế thù địch qua chiến dịch Tố Cộng, có thể ngoài mặt vẫn chịu đựng, nhưng trong ḷng, nếu họ nuôi căm hơn là điều dễ hiểu. Thay v́ mở chiến dịch thu phục nhân tâm, chiến dịch Tố Cộng đă đẩy họ vào thế thù địch. Khi các du kích nằm vùng nổi dậy khủng bố, chính họ là những người nuôi dưỡng.

 

Tuy nằm vùng ở miền Nam hay công khai ở miền Bắc, tất cả lực lượng Cộng Sản đều do Hà Nội chỉ huy. Nhưng để che mắt quốc tế, Hà Nội nói dân quân Miền Nam là những người dân bất măn nổi dậy chống chính phủ Sài G̣n. Hà Nội c̣n đi thêm những bước kế tiếp bằng cách lập ra Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam và Chính Phủ Lâm Thời Miền Nam VN. Dư luận sai lầm khi gọi những người này là Việt Cộng, để phân biệt với Cộng Sản Bắc Việt. Cả hai chỉ là một.

 

Như đă tŕnh bầy, trong văn thư đầu tiên ngày 24 tháng 10, 1954, tỏ ư sẵn sàng giúp ông Diệm, Tổng Thống Eisenhower đă nói rơ “Mục đích của đề nghị này là để hỗ trợ Chính quyền Việt Nam trong việc phát triển và duy tŕ một quốc gia mạnh mẽ, thành tựu, có thể đương đầu với muu toan nổi dậy hay xâm lấn bằng phương tiện quân sự”. Nhưng khi chính quyền của ông Diệm thẳng tay đàn áp những kẻ nổi dậy bằng phương tiện quân sự, chính quyền và truyền thông thời Kennedy đồng hoá quân du kích cộng sản với đối lập chính trị, kêu ầm lên rằng ông Diệm dùng viện trợ Mỹ để đàn áp đối lập, mất ḷng dân và làm xấu mặt Hoa Kỳ trên thế giới. Cuối cùng, đi tới kết luận: Phải được ḷng dân mới có thể thắng Cộng Sản. Muốn được như vậy, phải thay anh em ông Diệm.

 

Món quà Trời cho

 

Các nhà làm phim The Vietnam War đă đưa lên màn h́nh loại nhân chứng có thành tích rất đáng phàn nàn, như nhà báo Neil Sheehan. Một trong những phát biểu của ông này là, tại một ngôi chùa thời Phật Giáo tranh đấu chống chính quyền Ngô Đ́nh Diệm, ông thấy một phụ nữ cởi nhẫn trên ngón tay để cúng dường, và ông nói “chế độ này đă tiêu tùng rồi”, khiến người xem phim có thể hiểu ông Diệm bị lật đổ chỉ v́ mất ḷng dân. Sự thật không phải thế. Anh em ông Diệm đă có nhiều sai lầm, và họ đă phải trả bằng giá quá đắt. Nhưng yếu tố chính khiến họ bị lật đổ và chết thảm là vai tṛ của Mỹ. Không có yếu tố Mỹ, chắc chắn họ đă không bị lật đổ. Bằng chứng là ba năm sau, ông Kỳ dẹp Phật Giáo tranh đấu mạnh tay hơn cả ông Diệm, nhưng được Mỹ ủng hộ, nên chẳng hề hấn ǵ.

 

Khi được tin anh em ông Diệm bị giết sau cuộc đảo chánh ở Sài G̣n, ông Hồ Chí Minh tuyên bố ở Hà Nội, “Đây là món quà Trời cho!” Không mấy khi biết tên họ của Trời. Ở đây, Ông Trời tên John, họ Kennedy.

 

Không cần t́m hiểu đâu xa, chỉ căn cứ vào chính lời nói của ông Kennedy, đă đủ biết trách nhiệm của ông ta. Ngày 4 tháng 11 năm 1963, ba ngày sau cuộc đảo chánh tại Sài G̣n, tự ḿnh đọc vào máy ghi âm tại Bạch Ốc để giữ làm tài liệu lịch sử, Tồng Thống Kennedy nói:

 

Cuộc đảo chánh đă xảy ra tại Sài G̣n vào cuối tuần. Nó là cực điểm của cuộc thảo luận trong ba tháng về một cuộc đảo chánh, một cuộc thảo luận đă gây chia rẽ trong chính quyền ở đây và ở Sài G̣n…

 

Tôi cảm thấy chúng ta phải gánh vác rất nhiều trách nhiệm v́ nó đă khởi sự bằng điện văn của chúng ta gửi vào đầu tháng Tám trong đó chúng ta gợi ư cuộc đảo chánh …

 

Tôi đă bị sốc về cái chết của Diệm và Nhu. Tôi đă gặp Diệm với Thẩm Phán Tối Cao Douglas nhiều năm trước. Ông đă là người có cá tính ngoại hạng và trong khi ông trở thành khó khăn vào những tháng vừa rồi nhưng trong khoảng mười năm qua ông đă giữ vững nước ông để duy tŕ được nền đôc lập dưới những nghịch cảnh rất khó khăn. Cách mà ông đă bị giết thật là kinh khủng. Vấn đề bây giờ là liệu các tướng có thể đoàn kết với nhau để cùng xây dựng một chính quyền ổn định hay là Sài G̣n sẽ bắt đầu, công luận tại Sài G̣n, trí thức, sinh viên, vân vân, sẽ chỉ trích chính quyền này như là áp bức và phi dân chủ trong một tương lai không xa.

 

Ông Kennedy đă cho biết vài điều quan trọng: Thứ nhất, cuộc đảo chánh đă được Chính quyền Mỹ thảo luận ở cấp cao nhất trong ba tháng. Trong thời gian này, chính ông Kennedy là người có quyền ngăn chặn bất cứ lúc nào. Nhưng ông đă không làm. Điều này có nghĩa, tuy có kẻ chống, người thuận, nhưng chính ông là người đă chấp thuận cho tiến hành.

 

Thứ nh́, tuy vấn đề đă được thảo luận trong ba tháng, có tranh căi cả ở Washington và giới chức Mỹ cao cấp ở Sài G̣n, cuối cùng, tuy là vấn đề vô cùng hệ trọng, mặc dầu chưa nắm vững diễn tiến và hậu quả, ông vẫn OK cho tiến hành. Xong rồi, ông mới cảm thấy sốc, và hoang mang, không biết tương lai sẽ ra sao. Đó là lời tự thú của một người vô trách nhiệm.

 

Không cần đợi đến cuối tháng Mười 2017, tất cả hồ sơ về vụ ám sát Tổng Thống Kennedy được giải mật, dư luận mới được biết Tổng Thống Johnson đă từng nghi ngờ ông Kennedy ra lệnh giết ông Diệm. Trong cuốn The Triumph & Tragedy of Lyndon Johnson (Vinh quang và Bi thảm của Lyndon Johnson), xuất bản từ năm 1991, Joseph Califano, Jr., phụ tá thân cận nhất của Tổng Thống Johnson, đă viết rằng: “Ông (Johnson) tin khi đó, cũng như nói với tôi sau này, rằng chuyện John Kennedy đă cho lệnh ám sát Diệm được che dấu bằng những ǵ có thể phủ nhận được (nghĩa là không để lại dấu tích nào chứng tỏ đă được tổng thống Kennedy chấp thuận).”

 

Dù ông Kennedy có ra lệnh giết ông Diệm thật, như nghi ngờ của ông Johnson, hay vụ đảo chánh ông Diệm chỉ là do thái độ vô trách nhiệm của chính quyền Washington, hậu quả thực tế là, vụ đảo chánh đă là một món quà Trời cho phía Cộng Sản, như xác nhận của HCM, do đó t́nh h́nh Nam VN, cả chính trị lẫn quân sự, đă suy sụp mau lẹ. Về chính trị, Chính Quyền Sài G̣n mất tư thế hợp pháp, thay đổi nhiều lần trong một năm, sau những vụ đảo chánh, chỉnh lư, hay biểu dương lực lượng. Nỗ lực đối phó với chiến tranh hướng vào mục tiêu tranh quyền. T́nh h́nh quân sự suy thoái mau lẹ, một phần v́ thiếu phối hợp chỉ huy, phần khác do đối phương gia tăng hoạt động, nhờ cơ hội Trời cho. Bắc Việt được dịp hướng dân chúng vào mục tiêu hy sinh mới: Trước 54, chống Pháp dành độc lập; sau 54, chống Mỹ-Diệm không chịu thống nhất; bây giờ, Diệm đă bị giết, khẩu hiệu ăn khách là, Chống Mỹ Cứu Nước.

 

Như tài liệu lịch sử đă chứng minh, từ các Tổng Thống Truman, Eisenhower đến Kennedy, không ai muốn đưa quân Mỹ chiến đấu trên bộ vào VN. (Không nên lầm cố vấn quân sự với quân trực tiếp chiến đấu trên bộ). Do đó, không có chuyện Mỹ đảo chánh ông Diệm để có thể đưa quân vào VN, một xác định “lộng giả thành chân” vẫn được nhắc đi nhắc lại về phía người Việt. Với chính quyền Kennedy, đảo chánh không phải để đưa quân vào VN, mà để có thể thắng Cộng Sản (họ cho rằng anh em ông Diệm là trở ngại cho tiến tŕnh đạt chiến thắng), hầu có thể sớm rút hết có vấn và chuyên viên Mỹ từ VN.

 

Sau đảo chánh, v́ t́nh h́nh suy sụp quá mau, trong cuộc thảo luận giữa ông Johnson và đại diện Quốc Hội để t́m cách đối phó, Nghị Sĩ Mansfield, trưởng khối đa số Thượng Viện, đă trích lời Ngoại Trưởng Dean Rush, nhấn mạnh rằng: “Mỹ cam kết giúp Nam VN để họ tự vệ, không phải để nhận lấy trách nhiệm bảo vệ từ Nam VN”. Trong khi ấy, dư luận chung, c̣n đượm chút mầu sắc kỳ thị, cho rằng, trong hai trận Thế Chiến Một và Hai, thanh niên Mỹ đánh nhau ở châu Âu, là để bảo vệ ḍng giống da trắng của họ. Đánh nhau ở Việt Nam là bảo vệ dân da màu, châu Á.

 

Vẫn theo Califano, ở địa vị tổng thống, trách nhiệm của ông Johnson nặng nề hơn. Câu hỏi đối với ông là: “Liệu Hoa Kỳ có thể dàn dựng vụ ám sát một nhà lănh đạo quốc gia rồi bỏ mặc những cam kết của ḿnh đối với nước đó, lấy cớ rằng người lănh đạo hợp pháp của quốc gia đó không c̣n cầm quyền?” Với người viết bài này, bên cạnh lư do đạo đức trên nguyên tắc, c̣n lư do thực tế thầm kín khác, đó là, kế nghiệp Kennedy, ông Johnson không muốn dư luận đương thời và lịch sử sau này phán xét rằng ông kém cỏi hơn người tiền nhiệm, để mất Nam VN, giống như Truman đă để mất Trung Hoa. Nếu để chuyện này xảy ra, làm sao trả lời trước cử tri.

 

Thế là, tuy từng chống lại nỗ lực can thiệp vào VN đề cứu Điện Biên Phủ năm 1954, khi c̣n là lănh tụ tại Quốc Hội, Tổng Thống Johnson đành vận động Quốc Hội chấp thuận cho ông gửi quân chiến đầu vào VN.

 

Mỹ trực tiếp tham chiến tại Việt Nam, ngoài việc giúp Cộng Sản Bắc Việt có cớ nêu cao khẩu hiệu “Chống Mỹ cứu nước”, cuộc đảo chánh lật ông Diệm c̣n gây ra hậu quả tai hại khác, kể cả sau khi Nam VN đă có chính quyền hợp pháp, được thành lập qua bầu cử thời Đệ Nhị Cộng Ḥa, với người đứng đầu là Tướng Nguyễn Văn Thiệu.

 

 

Tổng thống VNCH Nguyễn văn Thiệu

 

Bộ phim The Vietnam War tŕnh bầy ông Thiệu như một người tham nhũng, mà không nêu chứng cớ rơ ràng. Khi c̣n tại chức, đáp lại tố cáo của phong trào chống tham nhũng, ông Thiệu nói “có ít xít ra nhiều.” Bao nhiêu là ít, bao nhiêu là nhiều, không phải là con số dễ xác định. Trong cuộc phỏng vấn ông Thiệu dành cho nữ nhà báo Ư Oriana Falaci, kéo dài nhiều tiếng đồng hồ tại Dinh Độc Lập vào tháng Giêng 1973, có bốn câu hỏi chót mà kư giả Falaci xếp vào loại “tàn bạo” (brutal). Câu thứ nhất về dư luận cho rằng ông Thiệu là bù nh́n của Mỹ. Câu thứ nh́ nói rằng ông là người tham nhũng nhất VN. Câu thứ ba cho rằng ông là người rất giầu có. Câu thứ tư là “Ông có sợ bị giết không? Chẳng hạn như bị ám sát giống ông Diệm?” Dĩ nhiên ông Thiệu phủ nhận ba câu đầu. Về câu chót, ông nói ông không sợ bị giết, v́ ông tin có Chúa phù hộ. Nhưng ông không tin một cách mù quáng là cứ đề mặc Chúa che chở, trong khi ḿnh không làm ǵ cả để tự bảo vệ. Theo ông, ḿnh phải làm bất cứ điều ǵ có thể để tiếp tay với Chúa và giúp Chúa bảo vệ ḿnh. Trước đó, qua câu truyện trong bữa ăn sáng, bà Falaci đă chứng kiến vẻ buồn bất ngờ khi ông Thiệu nhắc tới cái chết của ông Diệm trong cuộc đảo chánh mà ông có tham dự. Ông nói những kẻ giết ông Diệm là đồ ngu. Bọn khùng vô trách nhiệm. “Điều này khiến tôi vẫn c̣n đau đớn, tại đây, giữa đầu và tim tôi. Mỗi dịp giỗ ông, tôi đều xin lễ, trong nhà nguyện của tôi ở đây. Và tôi luôn cầu cho ông, cho linh hồn ông.”

 

Về phương diện tiếp tay với Chúa để bảo vệ ḿnh, phải công nhận ông Thiệu đă tỏ ra vô cùng xuất sắc. Trong mười năm, từ khi đạt địa vị nguyên thủ quốc gia đến khi từ chức, lo chống đảo chánh là mối quan tâm hàng đầu của ông. Ngoài chức Tổng Tư Lệnh Quân Đội do ông kiêm nhiệm theo hiến pháp, vai tṛ quan trọng nhất về quân sự là Chủ Tịch Bộ Tham Mưu Liên Quân, ông trao cho Đại Tướng Cao Văn Viên. Thành tích nổi tiếng của vị tướng này là trung thành với ông Diệm, đến nỗi suưt mất mạng. Nhiều phần chắc là ông Viên không đảo chánh, nhưng không thể bảo đảm các tướng tá khác cũng trung thành như ông. Thế là ông Thiệu phải tự lo giúp Chúa bảo vệ ḿnh, ông trực tiếp nắm quyền chỉ huy về quân sự, cắt đặt mọi chức vụ quan yếu, “trung hơn chuyên”; anh nào có tí máu tham nhũng, càng dễ cầm chân, ít muốn làm phản, v́ “có tật giật ḿnh.” Thế là Tướng Viên ngồi chơi xơi nước. Xin từ chức, ông Thiệu không cho. Để người khác ngồi vào địa vị quan trọng đó, như ông Diệm dùng ông Đính, chỉ có sớm về chầu Chúa.

 

Hăy thử đọc quân sử khắp thế giới, có nước nào, trải qua một thập niên chiến tranh, thiệt hại hàng triệu sinh mạng, mà vị tướng ở địa vị cao nhất, rảnh rỗi đến nỗi, thay v́ bận tâm giết thù, đă giết th́ giờ bằng cách đi học Văn Khoa, và ngồi thiền!

 

 

Đại Tướng Cao Văn Viên, quá nhàn rỗi trong thời chiến

 

Chưa hết chuyện ông Thiệu lo đảo chánh. Trong cuốn Tears Before the Rain (Nước mắt trước Mưa) của Larry Engelmann xuất bản năm 1997, Dân Biểu Pete McCloskey đă kể câu truyện đáng chư ư. Tháng 2, 1975, vào thời kỳ sắp bỏ phiếu quyết định viện trợ 300 triệu đô la cho VN, Tổng Thống Gerald Ford khuyến khích Quốc Hội cử một phái đoàn Lưỡng Viện sang quan sát tại chỗ t́nh h́nh Nam VN, v́ có những điều “Chúng tôi biết mà Quốc Hội không biết.” Dân Biểu McCloskey là thành viên của phái đoàn 8 người. Sau khi gặp Tướng Ngô Quang Trưởng, Tư Lệnh Quân Khu Một (gồm 5 tỉnh vùng giới tuyến), trở về Mỹ, ông nói với các ông Ford và Kissinger rằng: “Bạn không thể thắng. Chúng có thể vượt qua bất cứ lúc nào chúng muốn.” Tướng Trưởng nói với Dân Biểu McCloskey rằng ông thiếu quân để ngăn chặn các sư đoàn Bắc Việt ngay tại biên giới. “Và ông ấy mới mất một đơn vị thiện chiến, bởi v́ Thiệu đă hoảng hốt, và rút đơn vị này về phía Nam để pḥng vệ chống một cuộc đảo chánh ở Sài G̣n.”

 

Vẫn chưa hết. Tối 26 tháng Ba, 1975, giữa lúc Huế bỏ ngỏ, Đà Nẵng hấp hối trong cảnh náo loạn, vào nửa đêm, cả một lữ đoàn Thuỷ Quân Lục Chiến tan vỡ, lọt gọn vào tay khoảng một đại đội du kích Việt Cộng, bị bắt làm tù binh ở làng Cự Lại, miền Trung, như mô tả trong hồi kư Tháng Ba Gẫy Súng của Cao Xuân Huy. Tại Sài G̣n, ông Thiệu ngồi với các thân cận trong ngành Cảnh Sát ở một nơi bí mật gần Khách San Majestic, bàn kế hoạch và ra lệnh bắt mười người, gồm các nhà hoạt động chính trị và nhà báo, v́ t́nh nghi họ âm mưu đảo chánh, theo ghi nhận của Frank Snepp trong Decent Interval.

 

Mỹ đă rao giảng các nguyên tắc căn bản về dân chủ cho cả thế giới noi theo. Trong ngôn ngữ của một nền dân chủ đích thực, không hề có hai chữ “đảo chánh.” Với tất cả những di hại của cuộc đảo chánh do Mỹ khuyến khích vào tháng 11 năm 1963, dù Đồng Minh không tháo chạy, chiến thắng cũng xa vời. Lỗi ấy tại ai? Ông Thiệu cũng chỉ là nạn nhân.

 

 

 

 

Đài kỷ niệm Chiến Tranh Việt Nam tại Washington D.C.

 

***

 

Tuy có những khuyết điểm như đă tŕnh bầy, ít nhất, bộ phim The Vietnam War đă nêu bật được sự vô lư và tàn ác của chiến tranh.

 

 

 

Vô lư v́, trong khi Mỹ nỗ lực phát huy dân chủ, đă không hề bận tâm trong việc khuyến khích đảo chánh, lật đổ chính quyền hợp pháp của Đồng Minh. Vô lư khi cho rằng, nếu không loại bỏ anh em ông Diệm th́ sẽ thua Cộng Sản. Loại bỏ rồi, t́nh h́nh tệ hơn dự đoán, phải mang cả nửa triệu quân Mỹ vào cứu văn, cuối cùng cũng vẫn thua Cộng Sản. Vậy th́, sự hy sinh của một chế độ cùng với nhà lănh đạo, cộng với mạng sống của hàng triệu người từ mọi phía, và những di hại khác do chiến tranh gây ra đến nay vẫn chưa dứt, để làm gi? Được ǵ? Sinh mạng, tài sản và tương lai người dân các nước liên hệ chỉ là tṛ chơi của một nhóm người có quyền lănh đạo?

 

Mặc dầu chiến tranh vô lư và tàn ác, như đă được chứng kiến qua phim ảnh, vẫn có người lớn tiếng chỉ trích những người làm phim là tay sai của khuynh hướng phản chiến.

 

Tàn ác như vậy chưa đủ sao?

 

Phải hiếu chiến bao lâu nữa mới là yêu nước?

 


Tặng Kim Âu


Chính khí hạo nhiên! Tổ Quốc t́nh.
Nghĩa trung can đảm, cái thiên thanh.
Văn phong thảo phạt, quần hùng phục.
Sơn đỉnh vân phi, vạn lư tŕnh.


Thảo Đường Cư Sĩ.

 

SERVED IN A NOBLE CAUSE

 

 

 

Vietnamese commandos : hearing before the Select Committee on Intelligence

of the United States Senate, One Hundred Fourth Congress, second session ...

Wednesday, June 19, 1996

 

CLIP RELEASED JULY 21/2015

https://www.youtube.com/watch?list=PLEr4wlBhmZ8qYiZf7TfA6sNE8qjhOHDR6&v=6il0C0UU8Qg

  

 

US SENATE APPROVED VIETNAMESE COMMANDOS COMPENSATION BILL

http://www.c-span.org/video/?73094-1/senate-session&start=15807

BẮT ĐẦU TỪ PHÚT 4:22:12 - 4:52:10  (13.20 - 13.50)

 


Liên lạc trang chủ

E Mail: kimau48@yahoo.com, kimau48@gmail.com

Cell: 404-593-4036

 

Những người lính một thời bị lăng quên: Viết Lại Lịch Sử

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

֎ Binh Thư Yếu Lược Trần Quốc Tuấn  ֎ Một Trang Lịch Sử

֎ Vietnamese Commandos' History ֎ Vietnamese Commandos vs US Government ֎ Lost Army Commandos

֎ Bill of Compensation ֎ Never forget ֎ Viết Lại Lịch Sử  Video ֎ Secret Army Secret War Video

֎ Đứng Đầu Ngọn Gió Video ֎ Con Người Bất Khuất Video ֎ Dấu Chân Biệt Kích Video ֎ Kiểm Lại Hồ Sơ Biệt Kích Video

֎ The Secret war against Hanoi Richard H. Shultz Jr.֎ Gulf of Tonkin Incident ֎ Pentagon Bạch Hóa ֎ The heart of a boy

֎ U.S Debt Clock ֎ Wall Street and the Bolshevik Revolution Antony C. Sutton

֎ Wall Street and the Rise of Hitler Antony C. Sutton ֎ None Dare Call It Conspiracy Gary Allen

֎ Chiến Tranh Tiền Tệ (Currency War) ֎ Confessions of an Economic Hit Man John Perkins

֎ The World Order Eustace Mullin ֎ Trăm Việt trên vùng định mệnh ֎ Chính Đề Việt Nam Tùng Phong (dịch)

֎ OSS vào Việt Nam 1945 Dixee R. Bartholomew - Feis ֎ Lyndon Baines Johnson Library Musuem

֎ Chủ Nghĩa Dân Tộc Sinh Tồn ֎ Nguồn Gốc Dân Tộc Việt Nam B́nh Nguyên Lộc

֎ Nghi Thức Ngoại Giao ֎ Lễ Nghi Quân Cách ֎ Sắc lệnh Cờ Vàng ֎ Quốc Tế Cộng Sản

֎ How Does a Bill Become Law?֎ New World Order ֎ Diplomacy Protocol. PDF

֎ The World Order Eustace Mullin ֎ Why Vietnam? Archimedes L. A. Patti

֎ Vietnam War Document ֎ American Policy in Vietnam

֎ Foreign Relations Vietnam Volum-1 ֎ The Pentagon Papers ֎ Pentagon Papers Archives

֎ Vietnam and Southeast Asia Doc ֎ Vietnam War Bibliogaphy ֎ Công Ước LHQ về Luật Biển

֎ CIA and NGOs ֎ CIA And The Generals ֎ CIA And The House Of Ngo ֎ Global Slavery

֎ Politics of Southeast Asia ֎ Bên Gịng Lịch Sử

֎ Dấu Binh Lửa ֎ Đại Hội Toàn Quân? Phùng Ngọc Sa

֎ Bách Việt  ֎ Lược Sử Thích Ca  ֎ Chủ thuyết Dân Tộc Sinh Tồn

֎ Silenced! The Unsolved Murders of Immigrant Journalists in the USA. Juan Gonzales

֎ Society of Professional Journalists: Code of Ethics download

֎ Douglas Mac Arthur 1962 ֎ Douglas Mac Arthur 1951 ֎ John Hanson, President of the Continental Congress

֎ Phương Pháp Biện Luận ֎ Build your knowledge

֎ To be good writer ֎ Ca Dao -Tục Ngữ ֎ Chùa Bái Đính ֎ Hán Việt

֎ Top 10 Crime Rates  ֎ Lever Act ֎ Espionage Act 1917 ֎ Indochina War ֎ Postdam ֎ Selective Service Act

֎ War Labor Board ֎ War of Industries ֎ War Production Board ֎ WWII Weapon ֎ Supply Enemy ֎ Wold War II ֎ OSS

֎ Richest of The World ֎ Truman Committee   ֎ World Population ֎ World Debt ֎ US Debt Clock ֎

֎ An Sinh Xă Hội - Cách T́m IP Email ֎ Public Holiday ֎ Funny National Days

֎ Oil Clock ֎ GlobalResearch ֎ Realworldorder ֎ Thirdworldtraveler ֎ Thrivemovement ֎ Prisonplanet.com ֎ Infowars

֎ Rally protest ֎ Sơ Lược VềThuyền Nhân ֎ The Vietnamese Population in USA

֎ VietUni ֎ Funny National Days  ֎ 1DayNotes 

 

Liên lạc trang chủ

E Mail: kimau48@yahoo.com, kimau48@gmail.com

Cell: 404-593-4036

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


 


 

Your name:


Your email:


Your comments: