MINH THỊ

 

NGƯỜI  QUỐC  GIA ĐẶT QUYỀN LỢI CỦA TỔ QUỐC VÀ DÂN TỘC LÊN BẢN VỊ TỐI THƯỢNG CHỨ KHÔNG TRANH QUYỀN ĐOẠT LỢI CHO CÁ NHÂN, PHE NHÓM, ĐẢNG PHÁI HAY BẦY ĐÀN TÔN GIÁO CỦA M̀NH.

NGƯỜI QUỐC  GIA BẢO VỆ LĂNH THỔ CỦA TIỀN NHẦN, GIỮ G̀N DI SẢN VĂN HÓA DÂN TỘC, ĐĂI LỌC VÀ KẾT HỢP HÀI H̉A VỚI VĂN  MINH VĂN HÓA TOÀN CẦU ĐỂ XÂY DỰNG XĂ HỘI VÀ CON NGƯỜI VIỆT NAM PHÙ HỢP VỚI XU   THẾ TIẾN BỘ CỦA NHÂN LOẠI.

Email: kimau48@yahoo.com or kimau48@gmail.com. Cell: 404-593-4036. Facebook: Kim Âu

 

 

֎ Kim Âu ֎ Tinh Hoa ֎ Chính Nghĩa ֎ Đà Lạt

֎ Bài Của Kim Âu ֎ Báo Chí ֎ Dịch ֎ Tự Điển ֎Tiếng Việt ֎ Learning ֎ Đại Kỷ Nguyên

֎ Sports֎ Chính Nghĩa Việt Blogspot ֎ Sports

֎ Vietnamese Commandos ֎ Video/TV ֎ Lottery

֎ Biệt kích trong gịng lịch sử ֎ Diễn Đàn

֎ Tác Phẩm ֎ Tác Gỉa ֎ Chính Nghĩa Media

֎ Sự Thật Về Nguyễn Hữu Luyện

֎ Phân Định Chính Tà

֎ Lưu Trữ ֎ Làm Sao ֎ T́m IP ֎ Computer

֎ Dictionaries ֎ Tác Giả ֎ Mục Lục ֎ Pháp Lư

֎ Tham Khảo ֎ Thời Thế ֎ Văn  Học

 

    ֎ LƯU TRỮ BÀI  VỞ THEO THÁNG/NĂM

 

֎ 07-2008 ֎ 08-2008 ֎ 09-2008 ֎ 10-2008

֎ 11.2008 ֎ 11-2008 ֎ 12-2008 ֎ 01-2009

֎ 02-2009 ֎ 03-2009 ֎ 04-2009 ֎ 05-2009

֎ 06-2009 ֎ 07-2009 ֎ 08-2009 ֎ 09-2009

֎ 10-2009 ֎ 11-2009 ֎ 12-2009 ֎ 01-2010

֎ 03-2010 ֎ 04-2010 ֎ 05-2010 ֎ 06-2010

֎ 07-2010 ֎ 08-2010 ֎ 09-2010 ֎ 10-2010

֎ 11-2010 ֎ 12-2010 ֎ 01-2011 ֎ 02-2011

֎ 03-2011 ֎ 04-2011 ֎ 05-2011 ֎ 06-2011

֎ 07-2011 ֎ 08-2011 ֎ 09-2011 ֎ 10-2011

֎ 11-2011 ֎ 12-2011 ֎ 01-2012 ֎ 06-2012

֎ 12-2012 ֎ 01-2013 ֎ 12-2013 ֎ 03-2014

֎ 09-2014 ֎ 10-2014 ֎ 12-2014 ֎ 03-2015

֎ 04-2015 ֎ 05-2015 ֎ 12-2015 ֎ 01-2016

֎ 02-2016 ֎ 03-2016 ֎ 07-2016 ֎ 08-2016

֎ 09-2016 ֎ 10-2016 ֎ 11-2016 ֎ 12-2016

֎ 01-2017 ֎ 02-2017 ֎ 03-2017 ֎ 04-2017

֎ 05-2017 ֎ 06-2017 ֎ 07-2017 ֎ 08-2017

֎ 09-2017 ֎ 10-2017 ֎ 11-2017 ֎ 12-2017

֎ 01-2018 ֎ 02-2018 ֎ 03-2018 ֎ 04-2018

֎ 05-2018 ֎ 06-2018 ֎ 07-2018 ֎ 08-2018

֎ 09-2018 ֎ 10-2018 ֎ 11-2018 ֎ 12-2018

 

 

֎ Hiến Chương Liên Hiệp Quốc

֎ Văn Kiện Về Quyền Con Người

֎ Liberal World Order

֎ The Heritage Constitution

֎ The Invisible Government Dan Moot

֎ The Invisible Government David Wise

֎ Montreal Protocol Hand Book

֎ Death Of A Generation

֎ Giáo Hội La  Mă:Lịch Sử và Hồ Sơ Tội Ác

֎ Secret Army Secret War ֎ CIA Giải mật

֎ Mật Ước Thành Đô: Tṛ Bịa Đặt

֎ Hồ Chí Minh Hay Hồ Quang

֎ Ngô Đ́nh Diệm Và Chính Nghĩa Dân Tộc

֎ Lănh Hải Việt Nam ở Biển Đông

֎ Sự Thật Về Trận Hoàng Sa

֎ Nhật Tiến: Đặc Công Văn Hóa?

֎ Cám Ơn Anh hay Bám Xương Anh

֎ Chống Cải Danh Ngày Quốc Hận

֎ Tṛ Đại Bịp: Cứu  Lụt Miền Trung

֎ 8406= VC+VT

֎ Hài Kịch Nhân Quyền

֎ CĐ Người Việt QG Hoa Kỳ

֎ Tội Ác PG Ấn Quang

֎ Âm mưu của Ấn Quang

֎ Vụ Đài VN Hải Ngoại

֎ Mặt Thật Nguyễn Hữu Lễ

֎ Vấn đề Cựu Tù Cải Tạo

֎ Lịch Sử CTNCT

֎ Về Tác Phẩm Vô Đề

֎ Hồng Y Và Lá Cờ

֎ Trăm Việt Trên Vùng Định Mệnh
֎ Giấc Mơ Lănh Tụ

֎ Biến Động Miền Trung

֎ Con Đường Đạo

֎ Bút Kư Tôi Phải Sống

֎ Dân Chủ Cuội - Nhân Quyền Bịp

֎ Đặc Công Đỏ Việt Thường

֎ Kháng Chiến Phở Ḅ

֎ Băng Đảng Việt Tân

֎ Mặt Trợn Việt Tân

֎ Tù Binh và Ḥa B́nh

֎ Mộng Bá Vương

֎ Phía Nam Hoành Sơn

֎ Nước Mắt Trước Cơn Mưa

֎ 55 Ngày Chế Độ Sài G̣n Sụp Đổ

    ֎ Drug Smuggling in Vietnam War

    ֎ The Fall of South Vietnam

    ֎ Economic assistant to South VN 1954- 1975

    ֎ RAND History of Vietnam War era 

 

  ֎ Nov/2016. Dec/2016. Jan/2017. Feb/2017. 

  ֎ Mar/2017. Apr/2017. May/ 2017. Jun/2017.

  ֎ Jul/2017. Aug/2017. Sep/2017. Oct/2017.

  ֎ Nov/2017. Dec/2017. Jan/2018. Feb/2018

  ֎ Mar/2018. Apr/2018. May/ 2018. Jun/2018.

  ֎ Jul/2018. Aug/2018. Sep/2018. Oct/2018.

  ֎ Nov/2018. Dec/2018.

 

֎ Kim Âu ֎ Tinh Hoa ֎ Chính Nghĩa ֎ Bài Vở Kim Âu ֎ Báo Chí ֎ Dịch ֎ Tự Điển ֎Tiếng Việt ֎ Diễn Đàn ֎ Learning ֎ Sports ֎ Chính Nghĩa Việt Blogspot ֎ Video/TV ֎ Lottery ֎ Đà Lạt ֎ Tác Phẩm ֎ Tác Gỉa

 

 

 

 

 

 

vCNBCvFoxvFoxAtlvOANvCBSvCNN

vWhiteHouse vNationalArchives vFedReBank

vFed RegistervCongr RecordvHistoryvCBO

vUS GovvCongRecordvC-SPANvCFRvRedState

vVideosLibraryvNationalPriProjectvVergevFee

vJudicialWatchvFRUSvWorldTribunevSlate

vConspiracyvGloPolicyvEnergyvCDPvArchive

vAkdartvInvestorsvDeepStatevScieceDirect

vRealClearPoliticsvZegnetvLawNewsvNYPost

vSourceIntelvIntelnewsvReutervAPvQZvNewAme

vGloSecvGloIntelvGloResearchvGloPolitics

vNatReviewv Hillv DaillyvStateNationvWND

vInfowar vTownHall vCommieblaster vExaminer

vMediaBFCheckvFactReportvPolitiFact

vMediaCheckvFactvSnopesvMediaMatters

vDiplomatvNews Link vNewsweekvSalon

vOpenSecretvSunlightvPol CritiquevEpochTim

vN.W.OrdervIlluminatti NewsvGlobalElite   

vNewMaxvCNSvDailyStormvF.PolicyvWhale

vObservevAmerican ProgressvFaivCity

vGuardianvPolitical InsidervLawvMediavAbove

vSourWatchvWikileaksvFederalistvRamussen

vOnline BooksvBreibartvInterceiptvPRWatch

vAmFreePressvPoliticovAtlanticvPBSvWSWS

vN PublicRadiovForeignTradevBrookingsvWTimes

vFASvMilleniumvInvestorsvZeroHedge DailySign

vPropublicavInter InvestigatevIntelligent Media  

vRussia NewsvTass DefensevRussia Militaty

vScien&TechvACLUvVeteranvGateway

vOpen CulturevSyndicatevCapital vCreatevResearchvXinHua

vNghiên Cứu QTvN.C.Biển ĐôngvTriết Chính Trị

vT.V.QG1vTV.QGvTV PGvBKVNvTVHoa Sen

vCa DaovHVCông DânvHVNG

vBảoTàngLSvNghiênCứuLS vNhân Quyền

vThời ĐạivVăn HiếnvSách HiếmvHợp Lưu  

vSức KhỏevVaticanvCatholicvTS KhoaHọc

vKH.TVvĐại Kỷ NguyênvTinh HoavDanh Ngôn

vViễn ĐôngvNgười ViệtvViệt BáovQuán Văn

vViệt ThứcvViệt List vViệt Mỹ vXây Dựng

vPhi DũngvHoa Vô ƯuvChúngTavEurasia

vNVSeatlevCaliTodayvNVRvPhê B́nh

vDân ViệtvViệt LuậnvNam ÚcvDĐ Người Dân

vTin MớivTiền PhongvXă Luận vvv

vDân TrívTuổi TrẻvExpressvTấm Gương

vLao ĐộngvThanh NiênvTiền Phong

vS.G.EchovSài G̣nvThế GiớivTCCSvLuật Khoa 

vĐCSVNvBắc Bộ PhủvNg.TDũngvBa Sàm

vVăn HọcvĐiện ẢnhvVTCvCục Lưu Trữ

vST/HTVvvThống KêvĐiều Ngự

 

 

 

 

 

Hoa Kỳ bên bờ vực

(America's Coming Bankruptcy: The Real Crash)

- Peter Schiff

 

 

 

Hoa Kỳ khánh tận: Đến lúc phải thú nhận điều đó

 

Mọi người đều biết nợ công của chúng ta quá lớn. Nợ lớn đến độ khó đo lường được kích thước của nó.

Cả hai đảng đều nói rằng họ muốn cắt giảm nợ, nhưng không đảng nào muốn làm thế. Khi Đảng Dân Chủ nói về cắt giảm thâm thũng, điều đó có nghĩa là họ muốn tăng thuế. Khi Đảng Cộng Ḥa nói về cắt giảm thâm thũng, điều đó có nghĩa là họ muốn tấn công chính sách chi tiêu của Đảng Dân Chủ. Nhưng thực tế mà nói, không đảng nào, trong h́nh thức hiện nay, có thể giải quyết nợ công (national debt), v́ vấn đề quá lớn và những bước cần thiết để giải quyết nó lại quá cực đoan.

Năm tới, chúng ta sẽ trả khoảng $450 tỉ tiền lời. Chúng ta sẽ dùng tiền vay để trả số tiền đó. Nhưng trong tương lai không xa, lăi suất sẽ tăng lên, khiến chúng ta thậm chí c̣n khó ḷng trả dứt nợ. Căn cứ trên nợ công hiện nay của chúng ta, và theo xu thế đang đi, nếu lăi suất tăng lên theo ước tính của tôi, chúng ta sẽ đối diện với một hoàn cảnh trong đó nợ và lăi nợ sẽ bằng tiền thu thuế hiện nay.

Tóm lại, chúng ta sẽ phá sản. Chúng ta không thể trả nỗi nợ. Hoa Kỳ đang khánh tận. Đến lúc phải thú nhận điều đó.

 

Núi nợ

 

Nợ quốc gia hiện nay là $15 trillion. Chúng ta thử đem nó ra đối chiếu. Tất cả tiền thuế thu vào năm 2011 là $2.2 trillion - không đến một phần sáu tổng số nợ công. Số $15 trillion nợ tính ra bằng $133,000 cho mỗi đầu người thọ thuế. Người giàu nhất nước Mỹ, Bill Gates, có cả thảy $59 tỉ. Nếu ông đem hết số tiền đó cho Bộ Tài Chánh để tra nợ công th́ ông không thể trả được thậm chí chỉ nửa phần trăm món nợ đó. Nói cách khác, ông có thể trả được hai tháng lăi nợ. Nếu Obama tịch thu tất cả tài sản - chỉ tài sản, không kể lợi tức - của 50 người giàu nhất nước Mỹ th́ ông có thể dùng $700 tỉ đó để trả khoảng 5% nợ công.

Trong tài khóa 2011, những người thọ thuế đă trả $454 tỉ lăi nợ. Đó là 20% thu nhập liên bang, tương đương với hơn hai lần thuế lợi tức xí nghiệp mà Washington thu được.

Nhưng ngay cả những con số nầy của nợ công cũng không nói hết những nợ nần của Chú Sam. Con số $15 trillion thực ra chỉ tượng trưng cho cái đỉnh của một băng sơn rất lớn. Nếu tính hết những nợ bất thường và ngoài ngân sách  (off-budget and contingent liabilities) th́ tổng số nợ liên bang vượt quá $100 trillion. Không ai biết được những món nợ sắp đến do những chương tŕnh cấp dưỡng. Dự chi ngân sách cho Medicare thường được ước tính rất thấp. Chi phí Medicare tăng theo chi phí bảo hiểm y tế, và đó không phải là điều mà chúng ta có thể dự kiến được. Hơn nữa, ObamaCare đă tạo nên những món nợ bảo hiểm y tế liên bang mới chỉ để gia tăng tốc độ nợ nần.

Chúng ta nghĩ sao về những nợ học của sinh viên được chính phủ bảo kê hiện vượt quá một ngàn tỉ? V́ những giới hạn mới của Obama đối với việc bắt buộc trả nợ học nên một phần rất lớn của tổng số nợ nầy hiện đang đè nặng trên người thọ thuế. Và v́ chính chương tŕnh tự nó giúp cho các đại học dễ dàng tăng học phí hơn nên kích thước của món nợ nầy hiện cũng gia tăng nhanh hơn.

Chúng ta cũng thấy rơ ràng là nhiều vụ cứu nguy tài chánh nữa sẽ xảy ra. Mỗi vài tháng một lần Fannie Mae lại xin cứu nguy đến hàng tỉ dollars. Chẳng bao lâu Tổng Cục Gia Cư (FHA) vượt quá giới hạn của cứu nguy tài chánh. Một số ngân hàng cũng có khả năng thất bại. V́ Công ty Bảo Hiểm Kư Thác Liên Bang (FDIC) sẽ thiếu tài nguyên để bao quản những khoản kư thác được bảo chứng, đó sẽ là một vụ cứu nguy khác đang chờ xảy ra. FDIC không phải là cơ quan duy nhất do liên bang hậu thuẫn sẽ cần được cứu nguy. Công Ty Bảo Vệ Đầu Tư Chứng Khoán (SIPC) bảo hiểm những trương mục môi giới lên đến $500,000. Chương Tŕnh Bảo Hiểm Trợ Cấp (PBGP) đặt những bảo hiểm liên bang phía sau hàng tỉ dollars cho các chương tŕnh đă được xác định. Trong chiều hướng đi xuống nghiêm trọng như tôi dự kiến, cả hai cơ quan nầy cũng sẽ đ̣i hỏi cứu nguy. Và biết đâu rồi đây sẽ xảy ra một đợt cứu nguy theo kiểu cưu nguy Detroit, hay rồi đây sẽ xảy ra đại họa quốc gia?

C̣n Bưu Điện Hoa Kỳ th́ sao? Khả năng tăng giá tem thư được hạn chế theo chỉ số lạm phát chính thức. Tuy nhiên, những chỉ số đó thậm chí không phản ảnh đúng những gia tăng trong bưu phí. Kết quả, Bưu Điện đang đề nghị đóng cửa và ngưng phát thư ngày thứ bảy. Cước phí cao hơn và dịch vụ giảm xuống là một truyền thống của bưu điện. (Xin nhớ trước đây có hai lần phát thư mỗi ngày, sáng và chiều.)

Trước mắt, Bưu Điện đang cố giải quyết khó khăn bằng cách bán loại tem "Forever Stamps." Loại tem nầy bán bằng giá với tem thường nhưng có thể xử dụng khi giá tem tăng lên. vấn để là lợi tức do việc bán tem nầy lại được dùng để trang trải phí tổn cho công tác phát thư hiện nay. Khi giá tem cuối cùng tăng lên, thay v́ mua tem giá cao hơn, khách hàng vẫn chỉ dùng tem Forever đă mua. Do đó Bưu Điện sẽ phải giao thư nhưng không thu thêm được đồng nào khi làm thế. Người thọ thuế chắc chắn phải cứu nguy.

Amtrak có lẽ cũng sẽ kêu cứu, cùng với những chính phủ tiểu bang, kể cả những trợ cấp công cộng của họ (public pensions). Obama đă đề nghị một ngân hàng hạ tầng liên bang (federal infrastructure bank). Những đồng minh của ông cũng đă kêu gọi một "Ngân Hàng Xanh (Green Bank)." Đây là những ư tưởng nhằm nới rộng sự dính dáng của liên bang đến nợ tư trong các thị trương rủi ro. Obama cũng đă gia tăng những cơ quan tín dụng chính phủ hiện hữu như Ngân Hàng Xuất Nhập Cảng (Export-Import Bank). Vấn đề là chính phủ Hoa Kỳ đứng phía sau quá nhiều món nợ đột xuất (contingent liabilities) đang chờ bùng nổ nên không có cách ǵ nói được món nợ nào sẽ bùng nổ kế tiếp. Chấn động toàn hệ có thể kích ng̣i nhiều món nợ đột xuất cùng một lúc. Thực vậy, trong một cuộc khủng hoảng như vậy chúng có thể ngả xuống như những con cờ dominos.

Điểm then chốt là nợ công của chúng ta phản ảnh quá thiếu sót những món nợ liên bang. Nếu chính phủ Hoa Kỳ là một công ty tư bị thanh tra bằng những thủ tục tiêu chuẩn th́ nó sẽ bị xem là nguy kịch hơn nhiều so với những số liệu chính thức. Thực vậy, nó sẽ đóng cửa và kẻ điều hành đứng đầu sẽ bị truy tố về tội gian lận. Hơn nữa, Chú Sam có thể vay nợ với lăi suất gần như không chấm. Điều nầy khiến chúng ta hầu như đủ sức chi trả những ǵ chúng ta thiếu. Tin buồn là lăi suất đó sẽ tăng lên. Khi nợ công của chúng ta nhiều gấp bảy lần tiền thu thuế và lăi suất bắt đầu tăng gấp đôi và gấp ba, mọi việc sẽ tồi tệ đi. Ban đầu người ta có thể giả vờ như không có chuyện ǵ xảy ra nhưng rồi chúng ta phải thú nhận đă vỡ nợ.

 

Cấp dưỡng (Pensions)

 

Chúng tôi đă đè cập đến hầu hết những cặm bẫy về nợ như Social Security, Medicare, và chi tiêu quá đà trong những chương trước. Tôi xin phép nói qua ở đây về một quả bom định giờ sắp nổ: cấp dưỡng công nhân viên (public employee pensions).

Theo một lượng định năm 2011 của một cựu giám đốc cấp dưỡng của New Jersey, các chính phủ tiểu bang và địa phương sẽ thiếu khoảng $2.5 trillion đẻ trả tiền cấp dưỡng cho công nhân viên chính phủ. Trong một quan hệ loạn luân giữa các nghiệp đoàn công nhân và các chính trị gia mà họ giúp thắng cử, những phúc lợi rộng răi đă được hứa hẹn với các công nhân viên chính phủ. Tuy nhiên, để tránh sự công phẫn của những cử trị trong khu vực tư, những phúc lợi như thế đă không được tài trợ đúng qui cách. Tiền nợ chỉ được đặt trên lưng người thọ thuế. Như thế, tương lai là đây và người thọ thuế không thể đài thọ để trả biên lai.

Một bản nghiên cứu của Trung Tâm Pew Center năm 2010 về các tiểu bang đă cho thấy rằng chỉ có 10 tiểu bang có tiền cấp dưỡng của họ có tài khoản 91.6% hay nhiều hơn. Chỉ có ba tiểu bang có tài khoản đầy đủ. Illinois không có cách ǵ trả nỗi 46% của $119 tỉ nợ cấp dưỡng công nhân viên. Theo Trung tâm nói trên, California hụt $59.5 tỉ, New Jersey $34.4 tỉ. Những số liệu nầy phản ảnh một cái nh́n khái quát trong năm 2009. Nhưng sự việc đang thoái hóa nhanh chóng. Ở Michigan, chẳng hạn, nợ cấp dưỡng không tài khoản đă nhảy vọt từ $3.1 tỉ năm 2009 lên $4,0 tỉ năm 2010.

Các tiểu bang đă cứu nguy những kế hoạch cấp dưỡng địa phương. Pittsburgh chính thức yêu cầu Pennsylvania cứu nguy kế hoạch cấp dưỡng của họ. Câu hỏi tiếp theo lá liệu chính phủ liên bang sẽ cứu nguy những kế hoạch cấp dưỡng của các tiểu bang hay không. Đạo luật kích cầu của Obama năm 2009 dành ra những khoản tiền khổng lồ để lấp đầy những thâm thũng của tiểu bang và địa phương. Năm 2010, Quốc Hội đă thông qua một kế hoạch cứu nguy đặc biệt chỉ dành cho công nhân viên tiểu bang và địa phương.

Như thể liệu Washington sẽ nhảy vào cứu nguy những kế hoạch cấp dưỡng công nhân viên tiểu bang bị thất bại không? Đảng Cộng Ḥa ở cả hai viện đă đề nghị những dự luật nhằm cấm cứu nguy những kế hoạch cấp dưỡng tiểu bang. Nhưng nếu phải tin những ǵ Đảng Cộng Ḥa nói th́ chớ vội tin chuyện cấm cứu nguy của họ.

Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu thấy một tổng thống Cộng Ḥa thúc đẩy liên bang cứu nguy những chương tŕnh cấp dưỡng của tiểu bang và địa phương, xử dụng những lời lẽ bảo thủ cường điệu về quyền của tiểu bang và địa phương - và dưới áp lực của những xí nghiệp đầu tư lệ thuộc vào những tài khoản cấp dưỡng của tiểu bang dành cho kinh doanh.

Trường hợp nào đi nữa, cấp dưỡng công cộng là một nguyên nhân khác khiến nợ thực sự của chúng ta  - được đo lường bằng những nợ không tài trợ - lớn hơn nhiều so với lời thú nhận của bất cứ ai.

 

Cạn vốn

 

Đây là chi tiết mà không ai muốn thú nhận, v́ thú nhận như thế sẽ làm sập ṣng bài của chúng ta: Không có giải pháp nào cho nền kinh tế hiện nay của chúng ta mà không dính dáng đến lăi suất cao hơn nhiều. Vấn đề lớn nhất bên dưới nền kinh tế Hoa Kỳ là lăi suất thấp giả tạo. Đó là nguyên nhân chính của t́nh trạng mất cân đối kinh tế vĩ mô (macro economic imbalances) đang làm cho chúng ta què quặt. Một nền kinh tế không thể thực sự phục hồi cho đến khi lăi suất được cho phép tăng lên để phản ảnh đúng giá thị trường.

Người Mỹ không tiết kiệm. Vào tháng 9/2011, chính phủ báo cáo rằng người Mỹ đă tiết kiệm 3.6% lợi tức của họ, khoản tiết kiệm thấp nhất kể từ năm 2007. Nhưng khoản tiết kiện đó đă là thấp và  thường sút giảm nhiều thập niên. Đầu thập niên 1980, tỉ lệ tiết kiệm cá nhân lên trên 11%. Trong giai đoạn bong bóng Internet của Greenspan, tỉ lệ nầy xuống dưới 4%. Tại đỉnh cao của thị trường địa ốc, tỉ lệ rơi xuống dưới 1%. Sau một đợt phục hồi yếu ớt tiếp theo cơn hỗn loạn tín dụng cuối năm 2008, người ta một lần nữa lại bỏ rơi tiết kiệm năm 2011. Mối ác cảm nầy đối với tiết kiệm không chỉ là một nét tự hủy của người Mỹ. Đó là một đáp ứng bán lư trí đối với những điều kiện thị trường - những điều kiện thị trường vốn đă bị giàn dựng bởi Quỹ Dự Trữ Liên Bang (FED). Lăi suất thấp làm cho người ta nản chí tiết kiệm. Vào lúc viết chương nầy, tôi đang vất vă t́m một ngân hàng có thể trả cho tôi thậm chí chỉ 1% lời. Trong khi đó, lạm phát năm nầy qua năm khác đă là 3.86% - và đó là dựa theo đo lường CPI, vốn phản ảnh rất sai tỉ lệ lạm phát thực sự. Nếu tôi bỏ tiền vào một trương mục tiết kiệm th́ lạm phát cướp đi của tôi hơn 2.5% giá trị mỗi năm. Do đó người ta không tiết kiệm là đúng.

Đương nhiên, trong một nền kinh tế mà thị trường định đoạt lăi suất th́ những lăi suất thấp như thế chỉ xảy ra nếu có quá nhiều tiết kiệm so với nhu cầu vay vốn. Thử suy nghĩ về điều đó - lăi suất là cái giá mà các nhà cho vay tính để đem tiền tiết kiệm ra cho vay. Giá rẻ trong bất kỳ thứ ǵ đều có nghĩa là cung cao hơn cầu. Nhưng chúng ta không có tiết kiệm nhiều để cung ứng cho vay th́ tại sao chúng ta lại có lăi suất thấp?

Câu trả lời là do sự thao túng của FED.

FED định đoạt lăi suất bằng cách định đoạt lăi suất giảm (discount rate) - để các ngân hàng vay của FED - và bằng cách qui định lăi suất hoán đổi (federal-funds rate) giữa các ngân hàng với nhau. FED qui định lăi suất hoán đổi bằng cách mua hay bán những công khố phiếu (U.S. treasuries) và những chứng khoán khác. Nhờ mua vào những chứng khoán mà FED bơm thêm tiền vào hệ thống ngân hàng.

Greenspan và Bernanke đă giữ lăi suất hoán đổi dưới 4% trong phần lớn 20 năm qua. Kể từ cuộc khủng hoảng tín dụng, lăi suất đă rơi xuống gần không chấm. Như thế FED đă thành công trong việc bơm thêm tiền vào hệ thống ngân hàng và do đó đă hạ lăi suất xuống. Đa số những kinh tế gia chính nguồn - và đương nhiên cả Bernanke - đều có vẻ nghĩ đây là phương hướng hồi phục. Nhưng không phải vậy. lăi suất thấp giả tạo là một trong những chướng ngại lớn nhất của phục hồi.

"Thấp giả tạo" nghĩa là ǵ? Đó có nghĩa là chúng ta có tiền dư trông thấy mà không có ai tiết kiệm cả. Nếu không có sự thao túng của FED th́ những khối lượng tiền sẽ tượng trưng cho tiết kiệm, nghĩa là, tiềm năng của tiêu dùng tương lai. Nhưng khi những khối lượng tiền mặt đó bắt nguồn từ những đợt bơm tiền của FED thay v́ từ tiền tiết kiệm cá nhân, chúng không tượng trưng cho tiêu dùng được dự pḥng. Chúng chỉ tượng trưng cho đồng tiền phá giá. Tiền nầy sẽ không thực sự  được đầu tư vào nền kinh tế. Các ngân hàng có thể xử dụng số tiền tự do nầy của FED để mua công khố phiếu (nghĩa là tài trợ nợ công), và lấy về một ít tiền lời. Đó là tiền tự do không có hoặc có ít rủi ro, nhưng nó cũng chẳng cung ứng chút giá trị kinh tế nào cho Hoa Kỳ.

 

Lăi suất sẽ tăng

 

Như thế những lăi suất thấp giả tạo nầy không tài trợ cho cái ǵ hữu ích, và chúng thực sự loại trừ tiết kiệm, do đó ngăn cản người Mỹ đạt được khả năng đài thọ việc tiêu dùng của họ. Với lăi suất thấp, các ngân hàng không hứng thú trong việc cho vay các xí nghiệp nhỏ và trung b́nh. Ngược lại tiền vay được dành cho Wall Street để họ tài trợ những đầu cơ phi sản xuất, dành cho những người mua nhà hay cho những sinh viên nhận được bảo đảm của chính phủ. Những công ty lớn vốn có thể truy cập được thị trường chứng khoán có thể tái tài trợ với lăi suất thấp hơn, xử dụng tiết kiệm để mua lại chứng khoán. Tuy nhiên, mua lại chứng khoán không làm kinh tế tăng trưởng. Trước mắt, những xí nghiệp nhỏ và trung b́nh nào không thể bán chứng khoán và không có bảo đảm của chính phủ sẽ ra khỏi thị trường tín dụng. Lăi suất thấp nầy có ích ǵ nếu họ không vay được tiền?

Các ngân hàng không có quỹ thực sự để cho vay, v́ bất kỳ ai muốn có lăi vay đều cảm thấy lôi cuốn bởi th́ trường chứng khoán, hy vọng sẽ có chút may mắn. Như thế sự thao túng lăi suất của FED khuyến khích đầu cơ (speculation) và can ngăn đầu tư (investment) hay tiết kiệm. Khi lạm phát vượt quá lăi suất, ít có lư do ǵ lại không tiêu xài - v́ khó ḷng làm cho đồng tiền có lời.

Nhiều tiền hơn trong nền kinh tế khiến đồng dollar mất giá. Điều nầy có nghĩa là người Mỹ đang mất măi lực (purchasing power). Nói cách khác, hành động của FED khiến cho dân nghèo hơn.

Người nghèo thường dùng tiền để tiêu xài, ít biết tiết kiệm hay đầu tư nhưng thích đầu cơ hơn. Đó có phải là nền tảng của phục hồi không?

Khi chính phủ thao túng giá cả, của cải bị phân bố sai lệch. Với lăi suất cũng vậy, v́ đó là giá vay vốn. Kinh tế được định nghĩa là lành mạnh khi nào những tài nguyên được lưu thông đến nơi chúng được khai thác tốt nhất. Cách phục hồi duy nhất là chấm dứt sai lầm mà FED đă phạm phải trong 20 năm trong việc phân phối tài nguyên.

Điều đó đ̣i hỏi phải nâng lăi suất.

Nếu FED ngưng thao túng lăi suất và bơm tiền vào ngạch th́ lăi suất sẽ tăng lên. Nếu các ngân hàng không được nhận tiền tự do của FED th́ họ cần phải quay sang những người kư thác để vay tiền. Như cầu kư thác sẽ đưa lăi suất tiết kiện lên. Với lăi suất cao hơn, nhiều người tiết kiệm hơn và việc cho vay vốn sẽ nhiều hơn.  Nếu lăi suất cao hơn th́ các ngân hàng sẽ hứng thú hơn trong việc đầu tư vào tiểu thương đang phát triển. Điều nầy sẽ giúp tăng việc làm. Lăi suất cao hơn cũng sẽ làm giảm những hoạt động đầu cơ, chuyển hướng trở lại sang đầu tư kinh doanh hợp pháp. Tín dụng trước đây vốn chỉ được dùng để tài trợ đầu cơ nay ngược lại sẽ được giải tỏa để tài trợ đầu tư vốn hợp pháp. Trong khi đầu cơ làm giàu một số người trên xương máu của người khác, đầu tư hợp pháp làm lợi cho mọi người bằng cách gia tăng sản xuất, tạo việc làm, hạ thấp giá cả, và nâng cao mức sống.

Cho dù bạn không đồng ư với tôi rằng chúng ta cần lăi suất cao hơn để chấm dứt đầu cơ đi nữa th́ bạn cũng nên hiểu rằng lăi suất cao hơn cũng vẫn đang xảy đến. Nếu chúng ta tiếp tục chi tiêu và tiếp tục vay nợ, và nếu chúng ta trả dứt món nợ đó bằng cách vay thêm nợ th́ sớm muộn ǵ những chủ nợ cũng sẽ bắt đầu lo ngại hơn và khả năng trả nợ của chúng ta. Họ sẽ bắt đầu đ̣i lăi suất cao hơn để bù cho rủi ro.

Như thế, nếu lăi suất cao là con đường phục hồi của người Mỹ th́ tại sao FED lại cản đường? V́ những ǵ tốt cho sức khỏe dài tầm của kinh tế Hoa Kỳ đều tai hại cho chính sách kinh tế giả tạo mà FED đang cố duy tŕ, và tuyệt đối khủng khiếp cho Chú Sam. Chúng ta thử làm toán. Trong tài khóa 2011, tiền lăi nợ lên đến khoảng 3% nợ công. Với ước tính công b́nh, nợ công vào năm 2020 sẽ vào khoảng $24 trillion. Nếu lăi suất là 7% (có thể hăy c̣n thấp), lăi nợ sẽ bằng $1.68 trillion mỗi năm, tương đương với tất cả mọi chuẩn chi của năm đó, dựa theo ngân sách tài khóa 2011. Con số nầy vượt xa mọi dự chi cho An Sinh Xă Hội và Medicare.

Trong bối cảnh đó, muốn nợ khỏi tăng trong năm 2020, chúng ta sẽ phải loại bỏ tất cả những chi tiêu thoải mái và cắt giảm 15% những cấp dưỡng. Thử tưởng tượng: toàn bộ mục tiêu của chính phủ liên bang của chúng ta là đánh thuế người dân rồi sau đó chi trả cho những người già và những chủ nợ, phần lớn là nước ngoài. Thay v́ giải pháp trên, chúng ta có thể tăng thuế khoảng 50% - trên mọi người chứ không chỉ những người giàu.

Có lẽ chúng ta không chấp nhận bất kỳ giải pháp riêng rẻ nào như trên hay phối hợp chúng một cách đầy đủ. Do đó, nợ công của chúng ta sẽ tiếp tục tăng lên, đẩy chúng ta xuống hố sâu hơn. Tất cả các chính trị gia đều nói đến giảm nợ công, nhưng không có lư do ǵ tin rằng ai đó có thể thực sự làm giảm nợ được - hay thậm chí chỉ làm cho nó chậm tăng. Tóm lại, chúng ta mắc phải những món nợ mà chúng ta không thể trả được.

 

Phá sản

 

Hoa Kỳ dứt khoát không c̣n có thể trả nợ được nữa. Chính phủ của chúng ta đă hứa quá nhiều điều với quá nhiều người. Phần lớn ngân sách của chúng ta ngày nay đều dành cho cấp dưỡng (entitlements), điều mà chính phủ nói là bổn phận của họ. Bạn nhận được những tài liệu về an sinh xă hội khẳng định rằng bạn sẽ có một số tiền nào đó khi bạn 65 tuổi. Bất kỳ khi nào có một ai đó đề nghị cải tổ Medicare th́ những người mị dân sẽ cáo buộc người cải tổ toan cướp "Medicare của bạn."

Chúng ta có thể giảm bớt những hoang phí và tăng thuế người giàu tùy thích, nhưng chẳng bao lâu chúng ta sẽ phải thú nhận phải hy sinh một cái ǵ đó. Chúng ta dứt khoát không thể trả nợ được. Một người nào đó sẽ bị thối thiếu tiền.

Đây là câu hỏi của tôi: Tại sao chúng ta phải xem trọng những chủ nợ Trung Quốc hơn những người già của chúng ta? Lư ra chúng ta đă không vay tiền của Trung Quốc hay tạo ra An sinh xă hội, nhưng bây giờ khi mà chúng ta bị mắc kẹt, tôi không tin rằng những người già Mỹ - vốn đă đóng thuế cả đời - lại phải chịu hậu quả của chính sách tài chánh sai lầm của Washington trong khi những chủ nợ Trung Quốc lại không hề hấn ǵ cả.

Khi tôi viết chương nầy, thanh niên Hy Lạp đang biểu t́nh chống những kế hoạch khắc khổ nhằm tăng thuế và cắt giảm phúc lợi. Họ có phải là những thanh niên hư hỏng, đang hưởng trợ cấp? Chắc chắn là thế. Nhưng họ cũng có điểm đúng. Họ biết rằng họ đang bị hy sinh để những chủ nợ của Hy Lạp - phần lớn là những ngân hàng Đức và Thụy Sỹ - không bị thiệt hại nhiều.

Rồi đây Hoa Kỳ cũng sẽ ở trong t́nh trạng tương tự, và tôi không mong đợi người Mỹ sẽ dùng những biện pháp khắc khổ (nhằm làm lợi cho Trung Quốc) theo lối người Hy Lạp.

Khi một người không thể trả nợ th́ người đó khai phá sản. Sau đó người nầy đưa ra một kế hoạch gia hạn trả nợ càng xa càng tốt, nhưng số nợ phải được giảm xuống.

Đến lúc Hoa Kỳ tuyên bố phá sản.

 

Tri giác và thực tại

 

Những con số không nói dối - và chúng cho thấy rằng chúng ta đă phá sản. Nhưng bây giờ tri giác về khả năng thanh toán vẫn c̣n. Vấn đề là tri giác nầy rồi đây sẽ thay đổi. Có lúc người ta đă xem những người vay nợ khó đ̣i với lăi suất thật thấp là những người có tín chỉ tốt. Có lúc tri giác đó là có thực đối với chính phủ Hy Lạp.

Tri giác có thể thay đổi nhanh chóng, và thường là thế. Xin nhớ rằng khả năng trả nợ của Hoa Kỳ được dựa trên nền tảng lung lay của lăi suất ngắn hạn thấp. Cách duy nhất chúng ta có thể giả vờ trả nợ là vay tiền để làm thế với lăi suất không chấm. Tôi nói là giả vờ v́ nếu bạn phải vay tiền để trả nợ th́ bạn không trả nợ ǵ cả. Tuy nhiên, sự giả vờ chỉ có thể kéo dài bao lâu lăi suất c̣n thấp và những chủ nợ của chúng ta chịu hợp tác.

Như đă đề cập trên đây, tôi tin rằng Bộ Tài Chánh Hoa Kỳ đang chơi tṛ chơi Ponzi. Nợ công luôn luôn tăng lên. Ngay cả trong những năm của Clinton khi mà ngân sách được giả định là thặng dư, nợ công đă tăng lên mỗi năm. Khi công khố phiếu đáo hạn, chính phủ bán công khố phiếu khác để trả nó. Khi phải trả lăi nợ chính phủ vay tiền để trả. Đó chính là cách mà Bernie Madoff tiến hành công tác đầu tư của ông ta. Nó "thành công" một giai đoạn, cho đến khi quá nhiều người đ̣i tiền trở lại.

Điều ǵ sẽ xảy ra khi những chủ nợ của Hoa Kỳ đ̣i tiền lại? Hiện nay, Hoa Kỳ có thể giải quyết những thâm thũng của ḿnh phần lớn bằng cách bán các loại công khố phiếu ngắn hạn (T-bills). Đó là v́ lăi suất của T-bills thấp hơn nhiều so với công khố phiếu dài hạn (T-bonds). Điều nầy giúp làm cho những thâm thũng hiện nay của chúng ta nhỏ hơn. Rủi ro là ở chỗ, khi lăi suất cuối cùng lên cao, những thâm thũng tương lai sẽ lớn hơn nhiều. Tuy nhiên, những chính trị gia đang làm những ǵ tiện lợi về mật chính trị thay v́ hữu hiệu về mặt tài chánh. Đây cũng chính là sai lầm mà những chủ nhà đă phạm phải với tiền vay theo lăi suất điều chỉnh. Họ đă đổi những chi trả ban đầu để lấy những chi trả tương lai cao hơn. Vấn đề là, một khi những chi trả cao hơn kia xảy ra, nhiều người vay tiền không thể trả nỗi. Hậu quả trước mắt là bỏ cuộc.

Khi đồng dollar xuống giá, ngay cả lạm phát tính theo tỉ lệ CPI cuối cùng cũng sẽ tăng lên đến mức không thể chấp nhận được. Kế đó những chủ nợ của chúng ta sẽ không c̣n muốn cho chúng ta vay tiền với lăi suất thấp như thế. Khi chuyện đó xảy ra, không những tiền lời đáo hạn mà cả tiền vốn cũng thế luôn.

Ví dụ những món nợ với hạn kỳ ngắn, rất có thể trong bất kỳ năm nào đó, hơn $5 trillion nợ sẽ đáo hạn. V́ số tiên đó lớn gấp hai lần số tiền thuế thu được cả năm, lấy đâu ra tiền để trả? Câu trả lời thông thường là chúng ta sẽ không phải trả nợ, v́ chúng ta chỉ việc vay thôi. Nhưng nếu chúng ta không thể vay? Điều ǵ sẽ xảy ra nếu những chủ nợ của chúng ta không muốn triển hạn nợ lăi thấp trong một môi trường lạm phát cao? Cuốn cách nầy mang tựa đề The Real Crash v́ một lư do. Đây chính là lư do.

Quả vô lư khi quan niệm cho rằng Hoa Kỳ có thể vay nợ măi măi mà không phải trả nợ nào cả. Hàm ngụ trong giả định đó là: phần c̣n lại trên thế giới sẵn sàng cho vay mà không lấy lại tiền. Điều nầy không xem xét đến phương diện quan trọng nhất của tiến tŕnh cho vay, cái phần liên quan đến việc bạn lấy tiền lại. Nếu bạn không lấy tiền lại th́ đó không phải là cho vay; đó là biếu không. Khi những chủ nợ của chúng ta khám phá ra rằng họ thực sự là những ân nhân th́ tiền biếu không sẽ ngưng ngay.

Tại một thời điểm nào đó, FED sẽ đối diện với sự thực mà họ đă t́m mọi cách để lần lửa khỏi đối diện ngay. Khả năng của FED muốn giữ lăi suất thấp được tiên liệu qua quyết tâm kèm chế lạm phát. V́ quyết tâm đó không khác nào một màn khói, uy tín của nó dựa trên một sự nói dối. Tuy nhiên, nhiều người không nhận thấy sự nói dối đó. Đó là điều sẽ thay đổi. FED chỉ có thể giữ cho lăi suất thấp bao lâu những chủ nợ của chúng ta c̣n tin tưởng vào quyết tâm và khả năng kèm chế lạm phát. Nhưng, bất chấp những rêu rao chống lạm phát, FED vẫn không hành động. Thực vậy, lư do chính khiến FED giả vờ không có lạm phát là họ tự biết ḿnh không sẵn sàng chống lạm phát. Họ giả vờ không có lạm phát để không phải đối phó với nó. Nhưng họ phải duy tŕ ảo tưởng là họ sẽ chống lạm phát, do đó họ nói dối và hy vọng mọi chuyện đều tốt đẹp.

Tại một thời điểm nào đó khoản chênh lệch của CPI sẽ rất cao nên FED sẽ bị bắt buộc phải nâng lăi suất đột ngột hay mất tất cả uy tín c̣n lại trên vấn đề khống chế lạm phát. Nếu mức chênh lệch CPI là 5% và FED bị buộc phải nâng lăi suất để khống chế nó th́ nâng nó từ 0 lên 0.25 sẽ không cắt giảm nó được. FED sẽ phải hành động quyết liệt hơn nhiều. Ngay cả nâng lăi suất lên 3% đi nữa cũng không đủ, v́ lăi suất vẫn c̣n âm. Lăi suất âm sẽ chỉ kích thích lạm phát chứ không khống chế được nó. Muốn đối phó với lạm phát có thể phải cần một lăi suất 7% cho các khoản vay hoán đổi (fed-funds). Tuy nhiên, với 7%, chúng ta không c̣n có thể trả lăi nợ, chẳng khác ǵ t́nh cảnh mất khả năng trả nợ của Hy Lạp.

Chúng ta c̣n nhớ rằng nhiều năm trước cuộc khủng hoảng ở Hy Lạp, người dân xứ nầy đă từng hưởng được lăi suất thấp kỷ lục. Nhờ vậy họ có thể giả vờ đủ khả năng trả nợ cũng giống hệt như bây giờ người Mỹ đang làm. Trả dứt nợ không phải là vấn đề bao lâu lăi suất c̣n rất thấp. Nhưng lăi suất rất thấp lại dựa trên tiền đề giả tạo rằng hệ thống tài chánh Hy Lạp thực sự đang hoạt động tốt. Lăi suất thấp ở Hoa Kỳ cũng dựa trên tiền đề tương tự. Một khi tiền đề nầy bị thách thức, ṣng bài Hy Lạp bị sụp đổ. Hy Lạp không thể  triển hạn nợ với những lăi suất như cũ, và họ thiếu tiền để trả lăi suất cao hơn. Khi điều nầy trở nên hiển nhiên, tiến tŕnh đi vào thế kẹt và nhanh chóng xảy ra khủng hoảng.

Sự khác biết chính giữa Hy Lạp và Hoa KỲ là Hy Lạp không thể in đồng Euro. Tuy nhiên, sự kiện FED có thể in đồng dollar không thể làm an ḷng những chủ nợ của chúng ta. Nó có thể cung ứng một mức độ trấn an nào đó bây giờ, nhưng điều đó sẽ thay đổi một khi đồng dollar mất giá.

Khi những chủ nợ của Hoa Kỳ cuối cùng nói chấm dứt, tṛ chơi kết liễu. Nhạc sẽ ngưng và nhạc sỹ thổi kèn sẽ đ̣i tiền. Khi tôi đề cập điểm hiển nhiên nầy với những học giả tài chánh đồng nghiệp của tôi, nói chung, họ bác bỏ điều đó với lư thuyết cho rằng chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra, v́ FED sẽ măi măi giữ cho lăi suất thấp. Lăi suất không c̣n thấp măi cũng như giá nhà đă không có thể tăng măi được. Điều hấp dẫn là chính những gă đă tin giá nhà lên măi nay lại cho rằng lăi suất sẽ thấp măi.

Điều không may là cách duy nhất mà FED có thể giữ lăi suất thấp giả tạo trong khi lạm phát tăng lên là tạo ra thêm lạm phát. Những chủ nợ của chúng ta muốn cho chúng ta vay với lăi suất thấp chỉ v́ họ tin rằng lạm phát không phải là một vấn đề, và họ tin rằng, nếu có vấn đề, th́ FED sẽ nhanh chóng dập tắt nó. Một khi họ nhận ra không phải thế th́ những chủ nợ của chúng ta sẽ từ chối cho vay. Như thế muốn giữ lăi suất thấp FED sẽ phải mua bất kỳ công khố phiếu nào mà những chủ nợ của chúng ta từ chối gia hạn. Vấn đề là càng in tiền ra để trả dứt nợ đáo hạn càng phải tạo ra thêm lạm phát để mua chúng. Tiến tŕnh nầy chính là con rắn cắn cái đuôi. Chẳng bao lâu FED không những chỉ phải mua có công khố phiếu mà mua tất cả những món nợ tính bằng dollar (dollar-denominated debt). Không ai sẽ chịu mua công khố phiếu với lăi suất rẻ hơn tỉ lệ lạm phát chính thức. Đó là khi bản kết toán của FED thực sự vỡ tung. Chẳng bao lâu hỏa hoạn lạm phát sẽ đe dọa đốt cháy đồng dollar và toàn bộ nền kinh tế của chúng ta thành tro. Đến lúc đó, chỉ có một lựa chọn: hoặc siêu lạm phát hoặc quỵt nợ. Đây chính là tảng đá và vách tường mà FED cuối cùng sẽ bị kẹp ở giữa. Dù quyết định thế nào đi nữa th́ sự sụp đổ thực sự sẽ bắt đầu. Nếu FED làm đúng và tăng lăi suất đáng kể th́ họ sẽ chọc thủng nền kinh tế bong bóng. Những ngân hàng nào được TARP cứu nguy sẽ thất bại một lần nữa, nhưng lần nầy không một ngân hàng nào sẽ được cứu nguy nữa. FED không thể nới lỏng hay siết chặt cùng một lúc. Nếu họ tăng lăi suất và giảm lưu lượng tiền tệ th́ không có tiền để tài trợ một đợt cứu nguy khác. Trong bối cảnh đó, giá nhà thực sự sẽ sụt xuống một lần nữa, thất nghiệp sẽ gia tăng, và chính  phủ liên bang và nhiều chính phủ tiểu bang sẽ vỡ nợ. Suy thoái kinh tế tiếp theo sẽ gắt gao hơn nhiều so với năm 2008. Điều đáng buồn là: đây mới thực sự là viễn cảnh màu hồng. Hậu quả thê thảm hơn nhiều bắt nguồn từ việc FED từ chối cho phép viễn cảnh nầy xảy ra. Nếu FED tiếp tục tạo ra lạm phát để tŕ hoăn tiến tŕnh th́ kết quả sẽ là siêu lạm phát và sụp đổ hoàn toàn của nền kinh tế và đời sống.

 

Tái cấu trúc nợ công

 

Như thế chúng ta phải thú nhận điều tất yếu. Dứt khóa không cách ǵ những người thọ thuế Hoa Kỳ có thể trả món nợ mà chính phủ liên bang đă vay. Điều đó có nghĩa là những chủ nợ của chúng ta sẽ thua lỗ lớn. Thực sự chỉ có hai câu hỏi chưa được trả lời.

Thứ nhất, những thua lỗ đó sẽ xảy ra dưới h́nh thức nào? Hoặc những chủ nợ của chúng ta sẽ không lấy lại đủ số tiền đă cho vay, hoặc măi lực của số tiền lấy lại sẽ kém đi rất nhiều. Như thế hoặc là chúng ta quịt nợ (default) hoặc chúng ta cho phép lạm phát, nhưng trả nợ đàng hoàng là không thể được. Nếu phải lựa chọn th́  quịt nợ là tốt nhất, thậm chí tốt cho cả những chủ nợ. Câu hỏi thứ nh́ là thời gian. Chúng ta sẽ quịt nợ để tránh một cuộc khủng hoảng hay để phản ứng với một cuộc khủng khoảng? Chúng ta quịt nợ theo những điều kiện của chính chúng ta hay theo những điều kiện mà các chủ nợ áp đặt lên chúng ta? Tôi cho rằng chúng ta quịt nợ càng sơm càng tốt, và những điều kiện sẽ thuận lợi hơn khi chính chúng ta là những người đưa ra những điều kiện đó.

Khi dùng chữ default, tôi không nói là quịt hết mọi món nợ. Nhưng tôi nói đến một tái cấu trúc, qua đó những chủ nợ được trả ít hơn số nợ thực sự. Nếu chính phủ của chúng tôi thiếu nợ bạn th́ bạn sẽ không lấy lại đủ 100 cents cho một dollar. Bạn có thể nhận 30 cents cho một dollar. Tùy theo bạn là ai và bản chất của món nợ Mỹ đối với bạn là ǵ, bạn có thể nhận nhiều hay ít.

Chúng ta nên bàn căi phải quyết định trả cho ai và trả bao nhiêu. Trong khi, thông thường, một thẩm phán về phá sản quyết định việc nầy, chúng ta là Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ, và không một thẩm phán nào đứng trên chúng ta được. Chúng ta phải quyết định những ǵ công bằng nhất.

Nếu chúng giải quyết những cấp dưỡng an sinh xă hội theo trắc nghiệm phương tiện (means-test), điều mà chúng ta nên làm, th́ có thể chúng ta phải giải quyết những món nợ khác cũng bằng trắc nghiệm phương tiện? Những ngân làng phát đạt có thể nhận ít hơn những bà cụ đang nắm giữ công khó phiếu. Điều đó có thể là công bằng nhất, hay chúng ta cho người Mỹ ưu tiên hơn người ngoại quốc.

Có lẽ chúng ta nên đối xử mọi người một cách b́nh đẳng tối đa, nhưng sự thể sẽ trở nên phức tạp hơn khi chúng ta nh́n nhận rằng công khố phiếu ngắn hạn (T-bills) và công khố phiếu dài hạn (T-bonds) không phải là những món nợ duy nhất mà chúng ta có mà một số chi tiêu của chúng ta cũng là một loại nợ. Không có câu trả lời nào dễ dàng cả. Đó là lư do chúng ta cần bắt đầu tuyên bố phá sản.

 

Quịt nợ là xấu, nhưng không có lựa chọn nào khác.

 

Tôi biết chính xác những học giả kinh tế sẽ phản ứng ra sao khi nghe đến lời khuyên của tôi.

Peter Schiff nói rằng chúng ta nên quịt nợ! Quả thật là vô trách nhiệm! Sao ông ta dám thốt ra những lời như thế!

Chúng ta đă thấy những phản ứng hốt hoảng tương tự trong buổi thảo luận về nợ trần (debt-ceiling) năm 2011. Điều duy nhất mà tất cả các lănh tụ của cả hai đảng đều đồng ư là: quịt nợ là không thể chấp nhận được. Thực vậy, cả hai bên đề tấn công nhau bằng cách nói rằng bên kia chỉ "muốn quịt nợ thay v́ cắt giảm chi tiêu," hay "muốn quịt nợ thay v́ chấm dứt giảm thuế cho người giàu."

Quịt nợ là điều cấm kỵ duy nhất. Nhưng chúng ta làm ǵ khi điều cấm kỵ của chúng ta là khó tránh khỏi? Thực vậy, nếu thử đặt lựa chọn quịt nợ lên bàn th́ chúng ta để những chủ nợ của chúng ta biết họ bị xếp hạng thấp thế nào trong những ưu tiên trả nợ. Theo quan điểm của họ, điều nầy lư ra đă là một thú nhận chính thức rằng chúng ta đă chơi tṛ chơi Ponzi lớn nhất thế giới. Chúng ta lưu ư những chủ nợ của chúng ta rằng chuyện quịt nợ là khó tránh khỏi. Những nhà lănh đạo của chúng ta lư ra có thể đă dẹp chuyện quịt nợ ra ngoài bằng cách nói rằng chúng ta sẽ ưu tiên trả nợ của chúng ta trước mọi chi tiêu khác của chính phủ. Họ đă không làm thế. Xin nhớ rằng nợ trần tự nhiên được đặt ra. Không nâng nợ lên chỉ có nghĩa là từ chối vay nợ. Tuy nhiên, điều ǵ xảy ra khi chúng ta đụng phải "trần cho vay (lending ceiling)"? Đó là một giới hạn mà chúng ta không thể vi phạm, v́ chúng ta không có khả năng dở hỏng nó lên được. Những chủ nợ của chúng ta đă biết câu trả lời v́ chúng ta đă nói với họ. Nếu họ từ chối cho chúng ta vay thêm nợ th́ chúng ta sẽ từ chối trả lại cho họ số tiền mà chúng ta đă vay!

Một lần nữa, nếu chúng ta cố trả dứt nợ th́ căn bản chúng ta sẽ phải dẹp bỏ mọi thứ mà chính phủ làm, nhưng vẫn giữ thuế cao. Những chức năng duy nhất của chính phủ sẽ là thu thuế và sau đó chi trả cho các chủ nợ. Chúng ta sẽ là một thuộc địa của Trung Quốc và Wall Street. Bạn nghĩ hoàn cảnh đó sẽ kéo dài đến bao giờ?

Và tăng thuế 50% chỉ để duy tŕ nợ ở mức độ hiện nay? Làm thế cũng sẽ không hiệu quả.  Bạn sẽ đi đến hoàn cảnh như trong tiểu thuyết Atlas Shrugged  của Ayn Rand, khi tất cả những người làm ra của cải chạy ra nước ngoài hay lao vào chợ đen.

Cách khả thể duy nhất để trả nợ là bằng lạm phát thật nhiều. Nhưng lạm phát thật nhiều cũng chẳng khác nào  quịt nợ. Dĩ nhiên chúng tôi sẽ trả những công phố phiếu cho bạn, nhưng giá trị chỉ bằng phân nửa hay ít hơn thế. Dĩ nhiên bạn vẫn nhận được cấp dưỡng Social Security, nhưng chúng tôi sẽ làm cho những điều chỉnh đắt đỏ không thực sự tương ứng với vật giá gia tăng mà chúng tôi đă tạo ra bằng cách in tiền.

Cho dù thăm ḍ hết mọi khả năng đi nữa th́ chúng ta vẫn không thể trả dứt nợ. Chúng ta thú nhận điều đó càng sớm càng tốt. Nếu ngày nay chúng ta tuyên bố phá sản - trong lúc nợ chính thức của chúng ta "chỉ mới" $15 trillion hay $16 trillion - những chủ nợ của chúng ta sẽ khá hơn là nếu chúng ta chờ đến khi nợ lên để $20 trillion hay $21 trillion. Vấn đề không phải quịt nợ là xấu hay tốt. Vấn đề là quịt nợ co khá hơn là không quịt nợ. Sự thực cho thấy rằng lạm phát c̣n tệ hại hơn cả tái cấu trúc nợ. Vạ lây cho nền kinh tế của chúng ta và những mất mát thực sự cho những chủ nợ của chúng ta sẽ lớn hơn rất nhiều nếu chúng ta cho lạm phát. Ngay bây giờ, chúng ta không cố chỉnh hướng con tàu. Mỗi năm, chúng ta gia tăng thâm thũng và tăng tóc độ nợ. Không những chúng ta giảm bớt nợ mà thậm chí chúng ta cũng không làm cho nó tăng chậm lại.

Cường điệu của hai đảng về vấn đề kiểm soát thâm thũng luôn luôn chấm dứt với một tṛ hề khó hiểu nào đó, giống như một ủy ban (commission), một siêu ủy ban (super-committee), hay một thỏa thuận nào đó nhằm khống chế bớt những gia tăng trong chi tiêu bừa băi. Tuy nhiên, bất kư đề nghị cắt giảm nào cũng đều bị bác bỏ, và những lựa chọn khó khăn đều bị tŕ hoăn thêm một lần nữa. Cho dù chúng ta không đạt được một thỏa thuận nào đi nữa, những con số được đưa ra chẳng quan trọng ǵ cả. Các chính trị gia có làm cho những con số nghe lớn lao bằng cách đề nghị những cắt giảm theo những thời biểu dài hơn mười năm, như trường hợp kế hoạch cắt giảm tự động $1.2 trillion thỏa thuận năm 2011 như một phần trong dự thảo gia tăng nợ trần. Hơn 200 tỉ của cái mệnh danh là "cắt giảm" chỉ tượng trưng cho lăi nợ được giảm xuống trên những thâm thũng nhỏ hơn, với cả ngàn tỉ trải dài trên mười năm. Không một cắt giảm nào tượng trưng cho cắt giảm thực sự trong chi tiêu chính phủ, mà chỉ là những cắt giảm tốc độ chi tiêu đó. Cắt giảm duy nhất đáng kể là những cắt giảm năm đầu tiên. Do đó Quốc Hội có thể kể công đă cắt giảm chi tiêu mà không hề cắt giảm một cái ǵ cả. Thực dễ dàng bỏ phiếu cho những cắt giảm chỉ xảy ra nhiều năm trong tương lai v́ biết rằng những cắt giảm đó khó có thể có hiệu lực. Quốc Hội ngày nay không thể buộc một Quốc Hội tương lai tôn trọng những đề nghị ngân sách, do đó tất cả những ǵ họ thực sự đạt được đều là đề nghị cả. Luôn luôn có cớ để tŕ hoăn những cắt giảm.

Như thế mọi người đều chỉ giả vờ là họ có thể giải quyết vấn đề nợ. Đảng Cộng Ḥa nói về một tu chính ngân sách cân bằng. Nhưng họ biết đây là một cách vô hại để thắng điểm. Cần phải có 67 phiếu ở Thượng Viện và 290 phiếu ở Hạ Viện để đề nghị một tu chính hiến pháp. Sau đó, 38 tiểu bang cần phải phê chuẩn tu chính đó.

Với những thủ tục phức tạp như vậy, các nhà lập pháp Cộng Ḥa được tự do huênh hoang mà không sợ bị ràng buộc bởi một ngân sách cân bằng.

Tṛ chơi giả vờ của Đảng Dân Chủ tạp trung trên việc đánh thuế người giàu. Họ nói giống như nợ của chúng ta sẽ chấm dứt nêu chúng ta chỉ việt để cho kế hoạch giảm thuế của Bush đáo hạn, đưa thuế suất lên cao một vài điểm. Nhưng nếu bạn muốn cân bằng ngân sách của chúng ta bằng cách bóp vắt người giàu th́ bạn sẽ cần đánh thuế hầu hết lợi tức của họ, lúc đó bạn sẽ thấy lợi tức thọ thuế của họ sẽ giảm xuống. Nếu bạn đă tăng thuế mọi người một cách đáng kể th́ bạn có thể cân bằng ngân sách, nhưng bạn sẽ phải tiếp tục làm thế sau nầy.

Những tranh căi nầy - Cộng Ḥa gọi là một tu chính ngân sách cân bầng, và Dân Chủ gọi là tăng thuê v́ đấu tranh giai cấp -  chính là cách những chính trị gia giả vờ rằng vấn đề nợ của chúng ta có thể giải quyết được. Mọi người đều muốn giả vờ rằng chúng ta thực sự có thể trả được nợ. Chúng ta không thể tra nợ.

Trên quan điểm đạo đức, chúng ta cũng đừng nên quan tâm. Điều vô đạo đức chính là đưa ra những lời hứa mà Quốc Hội đă hứa - đặt để những thế hệ tương lai trên núi nợ do những chương tŕnh bất khả kham. Và tôi không cảm thấy khó chịu mấy nếu những chủ nợ nước ngoài lớn nhất của chúng ta phải chịu mất một phần tiền. Họ đă truy cập vào ngân sách của chúng ta. Họ có thể đọc những cuốn sách của tôi. Họ biết rằng ho đă cho một quốc gia què quặt về tài chánh vay nợ.

Và hậu quả ra sao đối với tín chỉ của chúng ta và khả năng vay nợ nữa trong tương lai? Đương nhiên, quịt nợ sẽ gây khó khăn cho chúng ta khi muốn vay nợ rẻ. Cũng như gă chạy nợ có chiến thuật, chúng ta sẽ chạy nợ dù biết rằng lăi suất tương lai sẽ gia tăng, nhưng tính ra đó hăy c̣n là một động thái tốt. Bất kỳ điều ǵ ngăn cản chính phủ Mỹ vay tiền đều tốt cả. Thứ nhất, tiền vay được xử dụng để bành trướng chính phủ trên thiệt hại của nền kinh tế. Thứ nh́, tiền vay phải được trả lại có lời. Tôi không muốn chính phủ Mỹ buộc tôi phải trả nợ cho những chỉ tiêu chính phủ mà trước tiên tôi không thích có. Nếu chính phủ của chúng ta hoạt đông thích hợp th́ chúng ta sẽ không thường xuyên vay nợ. Chú Sam sẽ vay nợ ngắn hạn để giải quyết những trường hợp khẩn cấp. Và sau khi chúng ta đă tái lập một chính phủ được hạn chế về phạm vi và có kỷ luật chi tiêu, th́ những chủ nợ sẽ xem chúng ta như một tay chơi an toàn hơn  bây giờ.

 

Thanh toán

 

Bây giờ thử tưởng tượng một Hoa Kỳ phá sản. thay v́ choi tṛ giả vờ và xuyên tạc hệ thống chính phủ và tài chánh hiện có, chúng ta có thể tái dựng lại từ đầu. Muốn trả nợ cho những người chúng ta thiếu, chính phủ Ha Kỳ sẽ phải bán hết những tài sản và đốn toàn bộ các phủ bộ. Nghị tŕnh mà tôi đề cập trong chương vừa qua không khả thi mà c̣n tất yêu trong trường hợp phá sản.

Tất cả những chi tiêu không cần thiết sẽ được chấm dứt, giao cho các tiểu bang và khu vực tư. Đất đai và công thự liên bang sẽ mang ra đấu giá. Những chương tŕnh trợ cấp liên bang sẽ băi bỏ. Trong một tiến tŕnh nhanh chóng nhưng trật tự, chính phủ sẽ thanh toán mọi thứ có thể được. Sau khi bán hết những ǵ có thể bán và trả nợ được chừng nào hay chừng đó, chúng ta sẽ hủy hết nợ của chúng ta. Cổ xe sẽ sạch sẽ. Tương tự như một công ty kinh doanh đă xóa hết những đầu tư xấu, chính phủ Hoa Kỳ sẽ được giải phóng khỏi những hoạch định chính sách cẩu thả trong thế kỷ vừa qua của Washington. Đây là cơ hội chỉnh hướng con tàu.

Những chương tŕnh như Social Security và trợ cấp nông nghiệp sống sót đến ngày nay không phải v́ người ta nghĩ chúng là một ư tưởng tốt mà v́ có những quyền lợi ích kỷ muốn bênh vực chúng, và những nhà cải cách bị bác bỏ v́ bị xem là cực đoan. Nếu phá sản buộc chúng ta hủy bỏ những chương tŕnh nầy, bạn có thực sự nghĩ rằng chúng ta sẽ thiết lập chúng trở lại sau nầy không, nhất là khi biết rơ những ǵ chúng ta biết bây giờ?

Khi chính phủ Hoa Kỳ chịu đựng vài năm phá sản, những chính phủ tiểu bang sẽ đứng ra cung ứng những dịch vụ quan trọng mà Washington đă cung ứng. Các cơ quan bất vụ lợi và những tổ chức tôn giáo sẽ đứng ra lấp vào những chỗ trống để lại do những chương tŕnh như Medicare bị dẹp bỏ. Và những cơ sở thương mại và gia đ́nh nào đă từng lệ thuộc và chính phủ sẽ trở nên tự lập hơn.

Những kỹ nghệ nào đă từng được chính phủ dựng lên, như năng lượng tái chế và ngay cả phần lớn khu vực tài chánh, sẽ thu nhỏ lại, tái phối trí hay thậm chí biến đi. Tài sản sẽ từng bước bắt đầu tự bố trí theo giá trị kinh tế thay v́ theo sở thích chính trị.

Chúng ta sẽ không tự thấy ḿnh trong t́nh cảnh hỗn loạn như trong bộ phim Mad Max của Úc hay một thế giới hậu tận thế. Sẽ không có cảnh ăn thịt người, và những công sở của chúng ta sẽ không bắt đầu sụp đổ. Sẽ có một số "khắc kỷ" trong giai đoạn nầy, nhưng đó chỉ là cơn sốt nhằm giải độc nền kinh tế.

Tôi xin hỏi bạn: Giải pháp thay thế là ǵ? Giả vờ và giả vờ rằng chúng ta có thể trả được những món nợ của chúng ta cho đến một ngày, đùng một cái như Hy Lạp, những chủ nợ của chúng ta ùn ùn đến rút tiền? Hay chúng ta sẽ cố cho lạm phát để thoát nợ, liều cho siêu lạm phát, và sụp đổ hoàn toàn?

Nền kinh tế của chúng ta và chính phủ của chúng ta đang nằm trong một chiếc xe lạc tay lái, đang tăng tốc xuống sườn đồi đóng băng. Tôi nói rằng chúng ta cần phải đưa nó vào hố bên đường trước khi sự thể trở nên thậm chí tệ hại hơn. Chúng ta không né tránh sự sụp đổ nầy. Điều tốt nhất mà chúng ta có thể làm là cố tự ḿnh kiểm soát nó và cài dây an toàn chờ xe lật bên đường.

 

Xin t́m đọc

HOA KỲ TRƯỚC HIỂM HỌA PHÁ SẢN  - Đông Yên Lương Tấn Lực

Phỏng theo "America' Coming Bankruptcy: The Real Crash" - Peter Schiff

Có bán tại Nhà Sách TỰ LỰC, TÚ QUỲNH và các nhà sách Việt Nam tại Mỹ

Hoặc đặt mua trực tiếp tại

Đỉnh Sóng P.O. BOX  5201, Santa Ana CA 92704-9998

(714) 473-3691 * Email: dinh-song@att.net

 

 

Hoa Kỳ có thể dùng vàng để trả nợ hay không?

February 14, 2012

 

Hoa Kỳ hiện có khoảng 340,000 tấn vàng - hơn cả tổng số vàng được khai thác từ trước đến nay (thực sự hai lần lớn hơn theo những ước tính đáng tin cậy nhất) và cao hơn nhiều so với con số 8,113.5 tấn mà Bộ Ngân Khố Hoa Kỳ nói đang giữ giữa Fort Knox và Ngân Hàng Dự Trử Liên Bang New York. Chính quyền  Obama ước t́nh trử lượng vàng là vào khoảng $370 tỉ.

Nhưng tại sao nhu cầu vàng sẽ gia tăng - đẩy giá vàng lên cao - do sự gia tăng của nợ công?

Cũng như tiền, nợ - dù đó là nợ cá nhân hay nợ mà các đại biểu vay  cho chúng ta - tượng trưng cho một cầm cố trên những tài nguyên, hay nói cách khác là của cải. Tại một thời điểm nào đó trong tương lai, người vay nợ giả định sẽ mang trả một số của cải lại cho chủ nợ, lư tưởng nhất là vừa vốn vừa lời.  Nan đề là: các con nợ không luôn luôn làm đúng như thế.

Bây giờ, muốn giải quyết nợ công của ḿnh, chính phủ Hoa ỳ có năm nhiệm ư:

 

#1. Tăng trưởng kinh tế - Kinh tế làm ra nhiều của cải thực hơn.  Chính phủ, thông qua thuế, trích một phần tăng trưởng đó và trả những món nợ đă vay trong quá khứ;

#2. Tăng thuế - Kinh tế không cần phải tăng trưởng.  Hoa Kỳ đơn thuần chỉ gia tăng thuế, và xử dụng khối tiền thuế đó để trả nợ;

#3. Tiếp tục vay nợ mới - Khi vốn và lời đáo hạn, Bộ Ngân Khố chỉ việc trở lại thị trường trái phiếu và vay của A để trả cho B, thế thôi;

#4. Quỵt nợ - Nói thẳng với chủ nợ xóa hết nợ đi;

#5. Giả vờ trả nợ- Đồng Dollar Mỹ là đồng tiền quốc tế số #1, khiến các ngân hàng trung ương nước ngoài (đặc biệt các ngân hàng trong các quốc gia đang lên nhanh ở Á Châu) khó ḷng lựa chọn đồng tiền nào khác để tồn trử tiết kiệm mới có được của họ. Bộ Ngân Khố Hoa Kỳ vay bằng tiền Dollar. Quỉ Dự Trử Liên Bang có quyền in Dollar. Càng nhiều Dollar th́ giá trị của nó càng ít hơn - nhưng khi mang trả cho  người khác, chuyện đó đâu quan trọng ǵ?

 

Nhiệm ư thứ nhất (Tăng trưởng kinh tế): Các chủ nợ thích nhất lựa chọn nầy v́ hy vọng lấy lại tiền rất cao. Tuy nhiên, hiện nay, viễn cảnh tăng trưởng kinh tế có vẻ mờ mịt. Xin hăy nh́n vào một vài số liệu:

Thâm thủng ngân sách năm 2012 ước tính khoảng $13 ngàn tỉ ($13 trillion);

Nợ Hoa Kỳ  ước tính cho năm 2012 là $15.356 trillion, trong đó $10.597 trillion do công chúng nắm giữ và $4.759 trillion là của chính phủ;

Điều nầy có nghĩa là tỉ lệ gia tăng nợ là khoảng 11% mỗi năm.

Các nhà kinh tế có thể không đồng ư với nhau về tính chính xác của các số liệu, về phương pháp áp dụng, v.v.  Nhưng một sự kiện hiển nhiên c̣n đó - Hoa Kỳ sẽ cần trưng ra một số tỉ lệ tăng trưởng khổng lồ - chỉ để đứng vững. Nghĩa là, trừ phi chính phủ chọn một trong bốn nhiệm ư kia.  Thực tế, trừ Nhiệm Ư thứ hai (tăng thuế) vốn dễ gây phản đối, ba Nhiệm Ư kia là những ǵ Hoa Kỳ đă làm từ nhiều năm nay.

Nhiệm ư thứ ba (Tiếp tục vay nợ mới): Hợp ḷng dân vô cùng, nhưng lại đưa đến những cáo giác cho rằng Washington đang chơi tṛ đầu tư gian lận mệnh danh là Ponzi Scheme: nguyên nhân là thiếu tiền để trả lăi nợ hay vốn cho những chủ nợ ban đầu. Phải chăng tột điểm đó là tổng số nợ  hiện nay? Không ai rơ - Tột điểm nợ là một khái niệm giả tạo, chính trị, không phải là một phản ảnh cho một thực thể tài chánh nào cả. Các nhà đầu tư vẫn c̣n muốn giữ nợ công của Hoa Kỳ, bằng chứng là lăi suất mà nó cho vô cùng cao. (Lăi công trái sụt khi giá cả tăng lên, và nợ Hoa Kỳ không bao giờ trả lăi ít như thế.)  Tuy nhiên, trường hợp nầy có thể không luôn luôn đúng như thế, nhất là khi những chủ nợ bắt đầu lo sợ rằng Nhiệm Ư thứ tư (quỵt nợ) có thể xảy ra và viễn tượng quỵt nợ đang ló dạng.

Một điều mà cuộc tranh luận về tột điểm nợ đă hoàn thành là khiến cho điều trước kia được xem là khái niệm nay trở thành sự thực đáng sợ. Standards & Poor's đă hạ thấp điểm tín dụng AAA của Hoa Kỳ. Nếu bỏ qua vấn đề tột đỉnh nợ, việc quỵt nợ thực sự của Hoa Kỳ có vẻ không thể xảy ra, ít nhất trong thời điểm nầy. Nhưng những chủ nợ có lẽ đă sợ, và họ cũng có thể sẽ c̣n lâu mới quên đi nỗi sợ nầy. Tuy nhiên, sự kiện họ vẫn c̣n hậu thuẩn Hoa Kỳ không có ǵ là bất thường; chẳng hạn, họ trả giá quá cao để mua nợ của Hoa Kỳ nên Washington đang hạ lăi suất xuống thấp kỷ lục.

Bằng ḷng là nguy cơ lớn nhất của các chủ nợ, nhưng cũng là đặc tính chung tiêu biểu nhất của họ. Biến cố tháng 8/1914 đến với các chủ nợ Âu Châu như trời dáng, bất chấp những cảnh cáo hiển nhiên của chiến tranh.  Từ 1979, khi lạm phát của Hoa Kỳ gia tăng, phải mất hai năm nữa tiền lời công trái hạn mười năm của Hoa Kỳ mới bắt kịp.

Đến lúc nào th́ các chủ nợ của Hoa Kỳ mới đ̣i hỏi những lăi suất cao hơn để bù trừ cho những rủi ro trong việc cho vay? Nếu họ làm thế, Nhiệm Ư thứ 3 (tiếp tục vay thêm) có thể trở thành quá đắt không thể thực hiện được nữa. Và Nhiệm Ư thứ 5 (giả vờ trả nợ) bây giờ đang xảy ra. Cho chính phủ Hoa Kỳ vay $100 hôm nay, và bạn sẽ lấy lại $100 khi công trái của chính phủ của bạn đến kỳ.  Bạn cũng lấy về tiền lời trong khi đó.  Tiếc thay, theo lăi suất hiện thời, điều đó không bù đắp cho bạn về lạm phát trong sinh hoạt đắt đỏ.

Kế hoạch của chính phủ - nếu có thể gọi đó là kế hoạch - nhằm đối phó với núi nợ của ḿnh, do đó, là một phối hợp của Nhiệm Ư #3 (tiếp tục vay) và Nhiệm Ư #5 (giả vờ trả nợ).  Tiếp tục vay, trong khi hạ giá  đồng tiền mà bạn dự định trả lại.  Do đó, Nhiệm Ư #1 vẫn c̣n cần đến. V́ gánh nặng không giảm bớt, và sẽ không giảm bớt, nếu không có tăng trưởng kinh tế, điều mà Hoa Kỳ hiển nhiên là thiếu.

Bối cảnh đó đưa chúng ta trở lại giá vàng. Khoảng mười năm trước, một số nhà đầu tư bắt đầu  nhận thức rằng nợ Hoa Kỳ dứt khoát là quá lớn.  Nó không thể được trả qua phương pháp cổ điển (Nhiệm Ư #1), tức là làm ra của cải thực sự.  Nhiệm Ư #2 (tăng thuế), lúc đó cũng như bây giờ, quá nóng không thể thực hiện được (thực vậy, v́ không cắt giảm chi tiêu, những đợt giảm thuế của Bush đă làm cho nợ gia tăng tồi tệ hơn nhiều).  Nhưng Nhiệm Ư #3 (tiếp tục vay nợ) không thể kéo dài măi được - sẽ đến lúc các nhà đầu tư sáng mắt ra, và ngay cả một cường quốc bá chủ, nếu cứ tiếp tục in đồng tiền quốc tế, cũng sẽ mất tín nhiệm, dù là tín nhiệm nhỏ nhất.

Đây chính xác là những ǵ đang xảy ra ngay tại Âu Châu, và tại sao những người mua công trái đang đ̣i lăi suất cao để cho vay Hy Lạp, Ireland, Bồ Đào Nha, và ngay cả Ư và Tây Ban Nha, những nền kinh tế lớn thứ ba và thứ tư của Liên Hiệp Âu Châu.

Như vậy, với Nhiệm Ư #1 không thành, Nhiệm Ư #2 bế tắt, và Nhiệm Ư #3 càng ngày càng bấp bênh, chỉ c̣n lại Nhiệm Ư #4 (quỵt nợ) và phá giá đồng tiền.  Và vàng theo truyền thống đă là một bảo chứng tuyệt vời đối phó với cả hai Nhiệm Ư đó.

Trước tiên chúng ta phân tích Nhiệm Ư #4 (quỵt nợ).

Thứ nhất, giữ vàng (thay v́ công trái) không sợ bị quỵt nợ - bạn sở hữu nó trong tay.  Đó không phải là giấy nợ, đó là tư hữu của bạn.  Thứ nh́, nếu Hoa Kỳ quỵt nợ th́ đó sẽ là một biến cố giảm phát cao. Nó sẽ đưa đến những tŕnh độ bất xác vô tiền khoáng hậu cho các thị trường tín dụng. Chúng ta đă thấy những thị trường nầy đă đ́nh trệ thế nào năm 2007 khi t́nh trạng vỡ nợ bùng nổ. Bất kỳ dấu hiệu nào từ cường quốc hùng mạnh nhất của thế giới đang sẵn sàng lên tiếng quỵt nợ sẽ gây ra những thiệt hại nhiều hơn khó lường.  Và khi những thị trường tín dụng đ́nh trệ, việc quỵt nợ hút hết tiền ra khỏi một nền kinh tế, hạ giá mọi thứ từ lao động đến những hộp sữa.

Trong cuốn sách mang tính tiên tri của những năm giữa thập niên 70,  The Golden Constant,  khi xem xét những dữ kiện kinh tế của 350 năm, Giáo Sư Roy Jastram cho thấy rằng vàng đă đạt được măi lực có tính cách lịch sử trong những thời kỳ giảm phát.  Điều nầy khiến vàng trở thành một bảo chứng hấp dẫn đối với bất kỳ ai lo sợ một ngày kia viễn ảnh Hoa Kỳ quỵt nợ có thể trở thành một đe dọa quá rơ ràng nên không thể phủ nhận như một truyện kinh dị của truyền thông.

Khả dĩ hơn là Nhiệm Ư #5 (gây lạm phát) - và là nhiệm ư mà Bộ Ngân Khố và Ngân Hàng Dự Trử Liên Bang New York đă áp dụng cho đến nay; nhiệm ư nầy xói ṃn giá trị đồng Dollar. Vàng có một lợi điểm lịch sử ở đây nữa. Từ xưa đến nay đó là một kho giá trị được thừa nhận đối với phần lớn lịch sử nhân loại - không phải một cái ǵ có thể nói về bất kỳ một đồng tiền giấy nào. Nó cũng không thể tạo ra, và chỉ được cung ứng giới hạn một cách tự nhiên. Do đó những nhà đầu tư nào đang t́m cách bảo vệ những ǵ họ đă có đều nh́n thấy ở vàng như một cách tiện nghi, hiển nhiên để lưu trử của cải của họ. Bản phân tích mới đây của cơ quan tham vấn kinh tế Oxford Economics cho thấy rằng vàng sẽ hiệu nghiệm trong những viễn cảnh giảm phát cũng như lạm phát. Vấn đền nợ công ngày nay, cũng như mọi vấn đề khác, đang đe dọa cả hai viễn cảnh đó. Và bây giờ sân khấu chính trị đă chú ư đến kích thước khổng lồ của nợ Hoa Kỳ; nhiều nhà đầu tư hơn đang tính rút tiền ra khỏi đường tác xạ - đẩy giá vàng lên cao kỷ lục. Sự kiện vàng lên cao hơn nợ công là tin mừng cho các nhà đầu tư Hoa Kỳ. V́ nếu bạn không tham gia quyết định kích thước số nợ đó, điều đó không có nghĩa là bạn và con cháu của bạn sẽ không phải trả nợ.  Giá vàng lên có nghĩa rằng những ai đă mua vàng sẽ có một cái ǵ đó để lại sau khi họ đă thanh toán mọi thứ.

 

Trong tất cả những Nhiệm Ư vừa được phân tích trên không thấy Nhiệm Ư nào nói về bán vàng để giải quyết nợ.  Lư do đơn thuần là đó dứt khoát không phải là một lựa chọn hay Nhiệm Ư ǵ cả.  Tại sao?

 

Kho vàng hiện nay của Hoa Kỳ tượng trưng cho một phần tài sản hàng đầu của quốc gia.  Theo cảm quan thông thường, khi có được một tài sản nào đáng giá, con người không bao giờ muốn tài sản đó xuống giá trên thị trường, nhất là nhà cửa và vàng bạc. Nếu Hoa Kỳ bắt đầu bán vàng ra th́ lập tức giá vàng sẽ hạ xuống, và càng bán ra nhiều th́ giá càng hạ.  Như thế chẳng khác nào tự ḿnh triệt hạ tài sản của chính ḿnh.

V́ giá vàng tiếp tục xuống, giá trị đồng Dollar sẽ tiếp tục lên kéo theo sự gia tăng của nợ công, và Hoa Kỳ sẽ không biết bán vàng ra cho đến khi nào mới đủ trả nợ trong khi đồng Dollar sẽ trở thành đồng tiền càng ngày càng tốt hơn như một phương tiện hối đoái. Tuy nhiên, đồng tiền càng tốt th́ càng dễ bị đào thải. Định luật Gresham's Law có giá trị trong mọi lănh vực: đồng tiền xấu loại bỏ đồng tiền tốt cũng như chính trị xấu có khuynh hướng loại bỏ chính trị tốt (Bad politics tends to drive out good politics just as bad money drives out good money.) Bấy giờ mọi người sẽ muốn vàng, không ai muốn đồng Dollar Mỹ.  Thị trường trái phiếu sẽ lôi cuốn những nhà đầu tư sang các quí kim, và đồng Dollar sẽ trở thành vô giá trị. Như thế, khi bán vàng ra Ngân Hàng Dự Trử Liên Bang New York sẽ tự tiêu diệt đồng tiền của ḿnh và, như một hậu quả tất yếu, tiêu diệt chính Quỉ Dự Trử Liên Bang - nó sẽ không c̣n là ngân hàng trung ương số một trong lịch sử Hoa Kỳ.

Theo Geither, Bộ Trưởng Tài Chánh Hoa Kỳ, "Bán vàng quốc gia sẽ triệt hạ niềm tin nơi Hoa Kỳ ở cả trong nước lẫn ngoài nước."  Một giới chức dấu tên nói với tờ Washington Post, "Bán vàng chỉ là một việc làm điên rồ như bán Núi Mount Rushmore."

Bên trên chỉ là những giải pháp giả định mang tính chất ḥan toàn qui ước (conventional). Một siêu cường đóng vai bá chủ thế giới như Hoa Kỳ luôn luôn có trong tay những lá bài chủ không qui ước.  Những lá bài chủ không qui ước nầy có hiệu năng phi thường và không gây thiệt hại vật lư cho Hoa Kỳ.  Đó là những quyền lợi chính trị, tư cách pháp nhân, tài nguyên, lănh thổ, hay ngay cả chủ quyền của các quốc gia khác mà họ có thể xử dụng để bí mật trao đổi với các đối tác chính trị quốc tế.  Chủ nghĩa duy lợi của đám tài phiệt Mỹ do Kissinger đại diện, chẳng hạn, đă thao túng chính quyền Nixon để thỏa hiệp với Trung Quốc nhằm khai thác những món lợi kinh tế khổng lồ với quốc gia Cộng Sản nầy.  Họ đă không ngần ngại xử dụng những lá bài chủ:  đẩy Đài Loan ra khỏi Hội Đồng Bảo An LHQ để đưa Trung Quốc vào thay thế; làm ngơ cho Trung Quốc chiếm đảo Hoàng Sa của Việt Nam; bỏ rơi Miền Nam cho Trung Quốc thông qua Đảng Cộng Sản Việt Nam. Cũng có thể v́ thế mà Việt Nam ngày nay thực chất là của Trung Quốc; nhưng những quan hệ thực sự giữa ba quốc gia nầy từ đó đến nay ra sao th́ chưa có tài liệu chính thức nào xuất hiện để tham chiếu, vầ tất cả chỉ là luận đoán. Rất có thể Hoa Kỳ cũng xem Việt Nam như là một phần của Trung Quốc và tiếp tục làm ăn với nước nầy như họ làm ăn với Trung quốc mà thôi. Hoa Kỳ giả định phải tôn trọng giao ước ban đầu với Trung Quốc.  Với những đối tác được gọi là "đồng minh" th́ Hoa Kỳ có thể phản bội và thất tín, nhưng với kẻ thù th́ họ rất lễ độ và nghiêm chỉnh.

Trở lại vấn đề núi nợ ngày nay của Hoa Kỳ với Trung Quốc.  Những phương thức qui ước được đề cập ở trên hoàn toàn vô hiệu quả và không thể giúp Hoa Kỳ giải quyết núi nợ của họ.  Lựa chọn c̣n lại là những giải pháp bất qui ước thông qua những lá bài chủ mà họ có trong tay.  Có thể mấy chục năm sau thế giới may ra mới biết được Obama và Hồ Cẩm Đào đă bí mật thỏa thuận với nhau những ǵ bên kia những hợp đồng công khai được kư kết giũa hai nước.  Và cùng có thể mấy chục năm sau thế giới may ra mới phát hiện những vật tế thần là những quốc gia nào trong cuộc thanh toán nợ nần nầy.  Có thể phần lớn những động thái chính trị, quân sự, và ngoại giao mà hai quốc gia nầy đă, đang, và sẽ tiến hành chẳng qua chỉ là những động tác giả mà thôi.

 

dinhsong

 


Tặng Kim Âu


Chính khí hạo nhiên! Tổ Quốc t́nh.
Nghĩa trung can đảm, cái thiên thanh.
Văn phong thảo phạt, quần hùng phục.
Sơn đỉnh vân phi, vạn lư tŕnh.


Thảo Đường Cư Sĩ.

 

SERVED IN A NOBLE CAUSE

 

 

 

Vietnamese commandos : hearing before the Select Committee on Intelligence

of the United States Senate, One Hundred Fourth Congress, second session ...

Wednesday, June 19, 1996

 

CLIP RELEASED JULY 21/2015

https://www.youtube.com/watch?list=PLEr4wlBhmZ8qYiZf7TfA6sNE8qjhOHDR6&v=6il0C0UU8Qg

  

 

US SENATE APPROVED VIETNAMESE COMMANDOS COMPENSATION BILL

http://www.c-span.org/video/?73094-1/senate-session&start=15807

BẮT ĐẦU TỪ PHÚT 4:22:12 - 4:52:10  (13.20 - 13.50)

 


Liên lạc trang chủ

E Mail: kimau48@yahoo.com, kimau48@gmail.com

Cell: 404-593-4036

 

Những người lính một thời bị lăng quên: Viết Lại Lịch Sử

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

֎ Binh Thư Yếu Lược Trần Quốc Tuấn  ֎ Một Trang Lịch Sử

֎ Vietnamese Commandos' History ֎ Vietnamese Commandos vs US Government ֎ Lost Army Commandos

֎ Bill of Compensation ֎ Never forget ֎ Viết Lại Lịch Sử  Video ֎ Secret Army Secret War Video

֎ Đứng Đầu Ngọn Gió Video ֎ Con Người Bất Khuất Video ֎ Dấu Chân Biệt Kích Video ֎ Kiểm Lại Hồ Sơ Biệt Kích Video

֎ The Secret war against Hanoi Richard H. Shultz Jr.֎ Gulf of Tonkin Incident ֎ Pentagon Bạch Hóa ֎ The heart of a boy

֎ U.S Debt Clock ֎ Wall Street and the Bolshevik Revolution Antony C. Sutton

֎ Wall Street and the Rise of Hitler Antony C. Sutton ֎ None Dare Call It Conspiracy Gary Allen

֎ Chiến Tranh Tiền Tệ (Currency War) ֎ Confessions of an Economic Hit Man John Perkins

֎ The World Order Eustace Mullin ֎ Trăm Việt trên vùng định mệnh ֎ Chính Đề Việt Nam Tùng Phong (dịch)

֎ OSS vào Việt Nam 1945 Dixee R. Bartholomew - Feis ֎ Lyndon Baines Johnson Library Musuem

֎ Chủ Nghĩa Dân Tộc Sinh Tồn ֎ Nguồn Gốc Dân Tộc Việt Nam B́nh Nguyên Lộc

֎ Nghi Thức Ngoại Giao ֎ Lễ Nghi Quân Cách ֎ Sắc lệnh Cờ Vàng ֎ Quốc Tế Cộng Sản

֎ How Does a Bill Become Law?֎ New World Order ֎ Diplomacy Protocol. PDF

֎ The World Order Eustace Mullin ֎ Why Vietnam? Archimedes L. A. Patti

֎ Vietnam War Document ֎ American Policy in Vietnam

֎ Foreign Relations Vietnam Volum-1 ֎ The Pentagon Papers ֎ Pentagon Papers Archives

֎ Vietnam and Southeast Asia Doc ֎ Vietnam War Bibliogaphy ֎ Công Ước LHQ về Luật Biển

֎ CIA and NGOs ֎ CIA And The Generals ֎ CIA And The House Of Ngo ֎ Global Slavery

֎ Dấu Binh Lửa ֎ Đại Hội Toàn Quân? Phùng Ngọc Sa

֎ Bách Việt  ֎ Lược Sử Thích Ca  ֎ Chủ thuyết Dân Tộc Sinh Tồn

֎ Silenced! The Unsolved Murders of Immigrant Journalists in the USA. Juan Gonzales

֎ Society of Professional Journalists: Code of Ethics download

֎ Douglas Mac Arthur 1962 ֎ Douglas Mac Arthur 1951 ֎ John Hanson, President of the Continental Congress

֎ Phương Pháp Biện Luận ֎ Build your knowledge

֎ To be good writer ֎ Ca Dao -Tục Ngữ ֎ Chùa Bái Đính ֎ Hán Việt

֎ Top 10 Crime Rates  ֎ Lever Act ֎ Espionage Act 1917 ֎ Indochina War ֎ Postdam ֎ Selective Service Act

֎ War Labor Board ֎ War of Industries ֎ War Production Board ֎ WWII Weapon ֎ Supply Enemy ֎ Wold War II ֎ OSS

֎ Richest of The World ֎ Truman Committee   ֎ World Population ֎ World Debt ֎ US Debt Clock ֎

֎ An Sinh Xă Hội - Cách T́m IP Email ֎ Public Holiday ֎ Funny National Days

֎ Oil Clock ֎ GlobalResearch ֎ Realworldorder ֎ Thirdworldtraveler ֎ Thrivemovement ֎ Prisonplanet.com ֎ Infowars

֎ Rally protest ֎ Sơ Lược VềThuyền Nhân ֎ The Vietnamese Population in USA

֎ VietUni ֎ Funny National Days  ֎ 1DayNotes 

 

Liên lạc trang chủ

E Mail: kimau48@yahoo.com, kimau48@gmail.com

Cell: 404-593-4036

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


 


 

Your name:


Your email:


Your comments: