MINH THỊ
NGƯỜI QUỐC GIA ĐẶT QUYỀN LỢI CỦA TỔ QUỐC VÀ DÂN TỘC LÊN BẢN VỊ TỐI THƯỢNG CHỨ KHÔNG TRANH QUYỀN ĐOẠT LỢI CHO CÁ NHÂN, PHE NHÓM, ĐẢNG PHÁI HAY BẦY ĐÀN TÔN GIÁO CỦA M̀NH.
NGƯỜI QUỐC GIA BẢO VỆ LĂNH THỔ CỦA TIỀN NHẦN, GIỮ G̀N DI SẢN VĂN HÓA DÂN TỘC, ĐĂI LỌC VÀ KẾT HỢP HÀI H̉A VỚI VĂN MINH VĂN HÓA TOÀN CẦU ĐỂ XÂY DỰNG XĂ HỘI VÀ CON NGƯỜI VIỆT NAM PHÙ HỢP VỚI XU THẾ TIẾN BỘ CỦA NHÂN LOẠI.
Email: kimau48@yahoo.com or kimau48@gmail.com. Cell: 404-593-4036. Facebook: Kim Âu
֎ Kim Âu ֎ Tinh Hoa ֎ Chính Nghĩa
֎ Biệt kích trong gịng lịch sử
֎֎֎֎֎֎֎
֎ Tham Khảo ֎ Thời Thế ֎ Văn Học
֎ LƯU TRỮ BÀI VỞ THEO THÁNG/NĂM
֎ 07-2008 ֎ 08-2008 ֎ 09-2008 ֎ 10-2008
֎ 11.2008 ֎ 11-2008 ֎ 12-2008 ֎ 01-2009
֎ 02-2009 ֎ 03-2009 ֎ 04-2009 ֎ 05-2009
֎ 06-2009 ֎ 07-2009 ֎ 08-2009 ֎ 09-2009
֎ 10-2009 ֎ 11-2009 ֎ 12-2009 ֎ 01-2010
֎ 03-2010 ֎ 04-2010 ֎ 05-2010 ֎ 06-2010
֎ 07-2010 ֎ 08-2010 ֎ 09-2010 ֎ 10-2010
֎ 11-2010 ֎ 12-2010 ֎ 01-2011 ֎ 02-2011
֎ 03-2011 ֎ 04-2011 ֎ 05-2011 ֎ 06-2011
֎ 07-2011 ֎ 08-2011 ֎ 09-2011 ֎ 10-2011
֎ 11-2011 ֎ 12-2011 ֎ 01-2012 ֎ 06-2012
֎ 12-2012 ֎ 01-2013 ֎ 09-2013 ֎12-2013
֎ 03-2014 ֎ 09-2014 ֎ 10-2014 ֎ 12-2014
֎ 03-2015 ֎ 04-2015 ֎ 05-2015 ֎ 12-2015
֎ 01-2016 ֎ 02-2016 ֎ 03-2016 ֎ 07-2016
֎ 08-2016 ֎ 09-2016 ֎ 10-2016 ֎ 11-2016
֎ 12-2016 ֎ 01-2017 ֎ 02-2017 ֎ 03-2017
֎ 04-2017 ֎ 05-2017 ֎ 06-2017 ֎ 07-2017
֎ 08-2017 ֎ 09-2017 ֎ 10-2017 ֎ 11-2017
֎ The Invisible Government Dan Moot
֎ The Invisible Government David Wise
֎ Giáo Hội La Mă:Lịch Sử và Hồ Sơ Tội Ác
֎ Secret Army Secret War ֎ CIA Giải mật
֎ Nhật Tiến: Đặc Công Văn Hóa?
֎ Cám Ơn Anh hay Bám Xương Anh
֎ Chống Cải Danh Ngày Quốc Hận
v White House v National Archives v
v Federal Register v Congressional Record
v Associated Press v Congressional Record
v Reuter News v Real Clear Politics
v MediaMatters v C-SPAN v.
v Videos Library v Judicial Watch v
v New World Order v Illuminatti News
v New Max v CNSv Daily Storm v
v Observe v American Progress v
v The Guardian v Political Insider v
v Ramussen Report v Wikileaks v
v The Online Books Page v Breibart
v American Free Press v Politico Mag
v National Review - Public Broacast v
v Federation of Anerican Scientist v
v Propublica v Inter Investigate v
v ACLU Ten v CNBC v Fox News v
v CNN v FoxAtlanta v Gateway
v Indonesian News v Philippine News v
v Nghiên Cứu Quốc Tế v Nghiên Cứu Biển Đông
v Thư Viện Quốc Gia 1 vThư Viện Quốc Gia
v Học Viện Ngoại Giao v Tự Điển Bách Khoa VN
v Ca Dao Tục Ngữ v Học Viện Công Dân
v Bảo Tàng Lịch Sử v Nghiên Cứu Lịch Sử v
v Dấu Hiệu Thời Đại v Viêt Nam Văn Hiến
v QLVNCH v Đỗ Ngọc Uyển v
v Khoa HọcTV v Sai Gon Echo v
v Viễn Đông v Người Việt v
v Việt Báo v Việt List v Xây Dựngv
v Phi Dũng v Việt Thức v Hoa Vô Ưu
v Đại Kỷ Nguyên v Việt Mỹv
v Việt Tribune v Saigon Times USA v
v Người Việt Seatle v Cali Today v
v Dân Việtv Việt Luận v Thơ Trẻ v
v Tin Mới vTiền Phong v Xă Luận vvv
v Dân Trí v Tuổi Trẻv Express v
vLao Động vThanh Niên vTiền Phong
vSài G̣n v Sách Hiếm v Thế Giới v Đỉnh Sóng
vChúng Ta v Eurasia v ĐCSVN v Bắc Bộ Phủ
v
Văn Học v
Điện Ảnh
v
Cám Ơn Anh
v
TPBVNCH
v1GĐ/1TPB
v
Bia Miệng
Chủ Nhiệm Tuần Báo Chính Nghĩa Kim Âu và Nhà Văn Phan Nhật Nam tại Ramada Plaza Hotel, Garden Grove, Cali (Jan 4 - 2007)>>>>>>>>
Rút Lui V́ Hiếu của Đỗ Nam Hải
và Đường Về Hứa Đô của Từ Thứ
Sau vụ ông Đỗ Nam Hải trước áp lực của gia đ́nh phải kư giấy chấp nhận sai quấy và rút lui ra khỏi khối 8406, nhiều bài viết đă so sánh hành động nầy với việc làm của Từ Thứ thời Tam Quốc. Và mới đây, trên Danchimviet.com lại xuất hiện một bài của Chính Tâm ca ngợi, đề cao và cả tôn vinh ông Đỗ Nam Hải như một con người tài ba lỗi lạc chỉ biết hy sinh cho công cuộc đấu tranh cho Dân Chủ - Nhân Quyền.
Để có cái nh́n khách quan và chính xác hơn về ông Đỗ Nam hải, người viết bài nầy chỉ đưa ra vài sự kiện để độc gỉa công tâm nhận xét. Bài này không có chủ ư đả kích hay qui kết cho ai bất kỳ điều ǵ, nhưng chắc chắc sẽ làm những người ủng hộ, các fans của ông Đỗ Nam Hải khó chịu.
Thành thật xin lỗi nếu làm phật long.
Trân Trọng
Ngân Tranh Cư Sĩ
Đường Về Hứa Đô
Trong khung cảnh xă hội Trung Hoa thời đầu Tam Quốc phân tranh xuất hiện nhiều kỳ nhân dị sĩ lỗi lạc, những nhà chính trị và quân sự mưu lược, đại trí "thượng thông thiên văn hạ tri địa lư ", am hiểu sâu sắc tâm lư đối phương và có thể vận trù chiến thắng ngoài ngàn dặm. Một trong những bậc anh tài trong lời loạn lạc đó phải kể là Từ Thứ hay c̣n được gọi là Từ Nguyên Trực. Từ Thứ người vùng Tương Dương, là bạn thân với Khổng Minh (Ngọa Long), Bàng Thống (Phụng Sồ) và Tư Mă Đức Tháo (Thủy Kính), được nhiều người tiến cử làm quân sư cho Lưu Biểu - Thái Thú Kinh Châu - nhưng ông chê Lưu Kiển
Thăng là người nhu nhược, khó làm nên đại sự nên chỉ ở nhà chăm sóc mẹ già và nghiên cứu thuật an thiên hạ. Sau bị bạn thân là Thủy Kính nài ép mấy lần mới cực chẳng đă ra pḥ Lưu Bị với tên gỉa là Đơn Phước và được phong làm quân sư .
Ba anh em Lưu Bị sau bao phen ch́m nỗi, " Lênh đênh muôn dặm lênh đênh; lạc vào ao cạn vẫn c̣n lênh đênh", cố sức tung hoành nhưng gặp hết thất bại nầy đến cay đắng khác, để cuối cùng trôi dạt về Kinh Châu và được Lưu Biểu cho tạm trú ở thành Tân Gỉa bé tẹo vừa đủ đất cắm dùi. Phía Bắc, thế lực Tào Tháo lớn mạnh vượt trội v́ đă thu phục được quần hùng: diệt anh em Viên Thuật - Viên Thiệu, giết Lă Bố, trừ Trương Tú, văn thần vơ tướng như rồng mây tụ hội, và đang dùng thế thiên tử nhà Hán ngắm nghé
chiếm luôn Kinh Châu của Lưu Biểu cũng như 81 quận vùng Giang Đông của Tôn Quyền. Nội lực của Lưu Bị lúc đó trông "chẳng giống ai": Vài ngàn quân sĩ đóng tạm ở một tiểu thành, có Quan Công -Trương Phi - Tiệu Tử Long là mănh tướng nhưng thiếu người có tài điều khiển; ban tham mưu có Tôn
Càn, Mê Tước, Giảng Ung nhưng họ đều thuộc loại "bạch diện thư sinh", tầm thường. Chiếm xong Kư Châu, Tào Tháo sai Tào Nhơn, Lư Điển, dẫn theo Lữ Khoáng, Lữ Tường ra trấn nhiệm Phàn Thành nhằm tạo sức nặng quân sự và chuẩn bị tấn công Kinh Châu. Thấy anh em Lưu Bị có vỏn vẹn vài ngàn quân ốm đói đóng ở Tân Gỉa "dễ ăn" qúa nên Tào Nhân bàn với tướng sĩ "dứt điểm" Tân Gỉa để lập công đầu. Mà cũng dễ ăn thật, v́ mang lực lượng của Lưu Bị lúc đó đi chống lại quân Tào trùng trùng điệp điệp th́ khác chi lấy trứng chọi đá, bẻ nạng chống trời ? Cũng may, mạng của Lưu Bị c̣n lớn, phước phần c̣n nhiều nên mới được Từ Thứ xuất hiện pḥ nguy đúng lúc. Mới phẩy tay lần thứ nhất, Từ Thứ đă làm cho quân Tào "sạch không ḱnh ngạc": hai tướng họ Lữ rửa chân leo lên bàn thờ ngồi chơi, hồn chầu địa phủ; ra tay lần thứ hai làm cho "tan tác chim muông": chiếm luôn Phàn Thành, Tào Chân - Lư Điển chạy thục mạng về Hứa Đô phủ phục khóc dưới chân Tào Tháo. Tào Tháo nghi là có mưu sĩ tài giỏi giúp sức chứ không tin với thực lực và khả năng của Lưu Bị có thể thắng Tào Nhân và chiếm Phàn Thành dễ dàng như vậy. Hỏi ra, Tŕnh Dục mới cho biết quân sư Đơn Phước chính là Từ Nguyên Trực, một ẩn sĩ có tài kinh bang tế thế. Tŕnh Dục bằng bày mưu cho Tào Tháo khiến Từ Thứ bỏ Lưu Bị về làm việc dưới trướng họ Tào.
- Từ Thứ là con chí hiếu, chỉ c̣n mẹ ǵa. Nay cho bắt mẹ y, bảo bà ấy viết thư gọi con về là Từ Thứ phải vâng lời ngay.
Tào Tháo liền cho đi bắt Từ mẫu đưa về, đối đăi rất trọng hậu rồi hỏi han :
- Tôi nghe con bà là người hào kiệt trong thiên hạ, nay lại đem tài pḥ kẻ phản phúc triều đ́nh là Huyền Đức, vậy xin bà viết bức tâm thư bảo Từ Thứ về đây tất triều đ́nh sẽ trọng đăi.
Từ mẫu lại hỏi tánh t́nh Lưu Bị ra sao ?
Tào Tháo nói :
- Nó là kẻ tiểu tốt, mạo nhận họ nhà vua, bề ngoài ra vẻ quân tử mà trong th́ ḷng dạ tiểu nhơn .
Nghe xong, Từ mẫu liền quát lớn :
- Huyền Đức là ḍng dơi nhà Hán, vua cũng gọi là hoàng thúc, lại là kẻ anh hùng, thiên hạ đều biết tiếng, con ta pḥ người th́ lựa đáng minh chúa, c̣n ngươi mới thiệt là gian thần phản trắc đó . Tào Tháo đă toan cho đem chém th́ Tŕnh Dục vội can:
-Từ mẫu dám nói lớn là cầu cho được chết để trọn nghĩa. Từ mẫu mà chết th́ Từ Thứ sẽ hết ḷng giúp Lưu Bị. Vả lại c̣n Từ mẫu là c̣n có cách cho Từ Thứ quay về.
Sau đó Tŕnh Dục tự nhận là bạn của Từ Thứ đến thăm viếng Từ mẫu luôn luôn, Từ mẫu cảm động có viết thư để cảm ta..
Tŕnh Dục liền bắt chước tuồng chữ của Từ mẫu viết cho Từ Thứ mô.t bức thư rằng:
" Từ khi em con là Từ Khương khuất bóng theo thân phụ mẹ ở lại đây ṿ vơ một ḿnh. Nay v́ tin con bội phản, chống lại triều đ́nh, mẹ bị Thừa Tướng cho bắt mang về Hứa Đô. May thay có Tŕnh Dục bảo lănh, nay nếu con quay về mau th́ mẹ được thư thả, nhận được thư này mong con nhớ nghĩa cù lao trở về cùng mẹ cho trọn hiếu đạo. Mẹ không cần viết nhiều, v́ nếu con trái lời mẹ không về th́ tánh mạng của
mẹ cũng như chỉ mành truớc gió mà thôi !". Từ Thứ được thư th́ nước mắt tuôn xuống như mưa, vào ra
mắt Lưu Bị mà rằng :
-Tôi chẳng phải Đơn Phước mà là Từ Thứ, vốn muốn dốc ḷng pḥ Chúa Công, nhưng nay mẹ già bị Tào Tháo bắt giử, mẹ tôi lại viết thư cho tôi nên không thể không về cứu mẹ. Vậy xin Chúa Công cho tôi về báo đền ơn mẹ. Tôi hứa là khi về với Tào Tháo sẽ không bày mưu giúp kế ǵ cả.
Huyền Đức khóc ṛng mà nói :
-T́nh nào cho bằng t́nh mẹ con, c̣n làm sao mà nói nữa. Xin quân sư đừng lo ǵ cho tôi nữa mà ráng giữ tṛn chữ hiếu.
Từ gỉa Lưu Bị, ḷng nóng như lửa, ngổn ngang trăm bề, Từ Thứ gấp rút đi ngày đêm về Hứa Đô gặp mẹ ǵa. Từ mẫu cảm thấy chưng hững khi thấy con về, hỏi:
-Nghe con đang theo pḥ Lưu Hoàng Thúc mà sao lại về đây. Từ Thứ mới mang chuyện nhận thư của mẹ ra kể lại th́ bị Từ mẫu mắng cho một trận:
-Uổng công cho mày ăn học, không biết đó là mưu của Tào Tháo gạt mày về đây. Làm trai thời loạn phải pḥ minh quân giúp nước. Nay mày bỏ chổ sáng t́m tới chổ tối, mặt mũi đâu mà nh́n thiên hạ được nữa.
Chửi xong, Từ mẫu bỏ vào bên trong. Một lúc sau có a hoàn chạy ra báo là Từ mẫu đă treo cổ tự vẫn rồi. Từ đó Từ Thứ âm thầm cư tang mẹ, tuy thân ở Tào mà ḷng th́ bên Lưu Bị. Trong trận Xích Bích, Từ Thứ biết được kế khổ nhục của Huỳnh Cái, kế của Bàng Thống và Chu Du xúi Tào Tháo xích thuyền lại thành bè cho dể đốt nhưng ông không hề nói ra cho Tào Tháo biết.
Sau nầy, có lúc ông được Tào Tháo cử làm sứ gỉa qua Tây Thục, Khổng Minh cố năn nỉ mong ông ở lại giúp Lưu Bị nhưng ông thẳng thắn trả lời:
- Tôi ở với Tào Tháo nhưng không giúp ǵ cả. Ngày xưa đă mang tiếng là bất trí, nếu nay không trở về th́ lại mang tiếng bất tín với thiên hạ .
Đó là câu chuyện về Từ Thứ, một bậc anh tài vào thời Tam Quốc phân tranh cách nay khoảng 1800 năm.
Vài Nét Về Đỗ Nam Hải
Ông Đỗ Nam Hải, năm nay khoảng 49 tuổi, sinh ra và lớn lên trong một gia đ́nh "cách mạng" ở miền Bắc. Sau ngày Cộng Sản cưởng chiếm miềm Nam, cha mẹ của ông - 2 đảng viên Đảng CS- vào Sài G̣n "công tác" và mang ông theo. Họ được nhà nước XHXN cấp cho một căn nhà trên đường Nguyễn Kiệm ở Phú Nhuận. Căn nhà này vốn là của một "khúc ruột ngoài ngàn dặm" bị nhà nước tịch thu v́ tội "âm mưu chạy theo liếm giày bọn đế quốc". Chỉ mới bị t́nh nghi là "âm mưu" thôi, v́ gia đ́nh chủ nhân căn nhà mới xuống tới Bạc Liêu th́ bị hốt trọn ổ.
Chưa đủ trưởng thành để cảm nhận ḿnh bị chế độ CS miền Bắc "tuyên truyền lường gạt" và "bọn mọi rợ đă thắng" rồi ngồi xuống khóc tức tưởi bên vệ đường như nhà văn Dương Thu Hương, nhưng ở lứa tuổi 16 - 17, sống gần gủi với đám bạn miền Nam, ông bị tiêm nhiểm và "đồng hóa" bởi văn hóa và tính nhân bản của dân trong "chế độ Ngụy".
Bước ngoặc lớn trong đời của ông Đỗ Nam Hải là được đi tu nghiệp về ngành ngân hàng ở bên Úc. Nhờ tự do tiếp cận với một nguồn thông tin khách quan nhiều chiều rất phong phú, để qua đó làm thay đổi tư duy, đánh gía lại toàn bộ những ǵ ông được dạy về Hồ Chí Minh, về đảng Cộng Sản Việt Nam, về chính sách cai trị của Cộng Sản Hà Nội trong suốt 5 thập niên qua. Từ đó, ông viết những bài tham luận về Hồ Chí Minh, về Tự Do - Dân chủ - Nhân Quyền thật xuất sắc và bị bạo quyền Hà Nội gây khó dễ, khủng bố hàng ngày. Phải công nhận rằng cho tới ngày bị "ép buộc" thối lui, ông Đỗ Nam Hải là một người khí phách, dám dấn thân, và công của ông đóng góp vào sự lớn mạnh của phong trào đấu tranh cho Tự Do - Dân Chủ trong nước không nhỏ.
So sánh hoàn cảnh của Đỗ Nam Hải và Từ Thứ
Từ Thứ sống vào thời phong kiến xa xưa, pháp luật lỏng lẻo, được áp dụng tùy hứng của những người có quyền lực. Là một người con chí hiếu nhờ được đào tạo nhuần nhuyễn trong nền văn hóa Khổng - Mạnh, nóng ḷng hành động gấp trước sự sinh tử của mẹ ǵa đang bị giam trong ngục ở măi tận Hứa Đô, nên ông phải mắc mưu Tŕnh Dục mà bỏ Lưu Bị về với Tào Tháo, với lời hứa "không được khôn Lưu đành dại Ngụy" vậy. Mặc dù biết ḿnh bị gạt để đến nỗi mẹ ǵa phải tức giận quyên sinh, nhưng ông vẫn không bỏ Tào về với Lưu trong một điều kiện an toàn chỉ v́ sợ mang tiếng "bất tín" với thiên hạ. Cũng v́ chữ TÍN mà ông thà làm cái bóng âm thầm dưới trướng Tào Tháo đến cuối đời chứ không muốn được chúa cũ trọng dụng mà mang tiếng là bất tín.
Ông Đỗ Nam Hải sống chung với cha mẹ trong một ngôi nhà ở thời đại toàn cầu hóa, thông tin được cập nhật hàng giờ, từng phút. Từ nhỏ đă được đảng Cộng Sản dạy " con gái là sản phẩm ngoài ư muốn do thú đam mê xác thịt giữa cha-me mà có, không hề có t́nh thương ǵ trong đó cả. Nên các em chỉ biết phải trung với Bác, với Đảng, hiếu với dân, sẳn sàng v́ nghĩa diệt thân. Nếu cha mẹ là địa chủ, cường hào hay có tư tưởng phản động th́ phải tố cáo, đấu tố, giết thẳng tay...".(điều này được dạy trong các bậc trung học thời kỳ Cải Cách Ruột Đất cho tới năm 1985). V́ vậy, công tâm mà nói là ḷng hiếu thảo với cha me giữa nền văn hóa Khổng-Mạnh và văn hóa Cộng Sản khác nhau nhiều lắm, và chúng ta cũng có quyền nghi ngờ sự hiếu để của ông Đỗ Nam Hải.
Nếu ngày xưa Từ Thứ không về Hứa Đô th́ chắc chắn Tào Tháo sẽ chém Từ Mẫu; c̣n nếu Đỗ Nam Hải cương quyết đi theo con đường đấu tranh mà ḿnh đă chọn, bằng cách từ chối những lời thỉnh cầu " rút lui, bỏ cuộc" của song thân trước mặt công an, th́ Cộng Sản Hà Nội sẽ không làm ǵ với thân phụ mẫu của ông, "hai đảng viên lăo thành cách mạng", mà hàng tháng họ vẫn nhận được tiền hưu trí và các khoản ưu đăi khác dành cho "cán bộ lăo thành".
Vả lại, qua sự xuất hiện ở đồn công an của gia đ́nh Đỗ Nam Hải cho chúng ta thấy có sự dàn dựng bên trong của công an hay của cả gia đ́nh, trong đó có thể có phần của ông Đỗ Nam Hải , với công an để diễn tấn tuồng "rút lui v́ hiếu" ngay trong lúc nhà cầm quyền Cộng Sản bắt đầu chiến dịch đàn áp khối 8406. Câu hỏi được đặt ra ở đây là cha-mẹ không bị chém hay làm khó dễ, cộng với ḷng hiếu thảo không được bảo đảm là loại "siêu", th́ tại sao ông Đỗ Nam Hải lại dễ dàng nhượng bộ công an như vậy?
Thương cho Từ Thứ ngày xưa v́ Từ Mẫu không có những điều kiện lư tưởng và an toàn như song thân của ông Đỗ Nam Hải đang có.
Kết Luận:
Luật sư Lê Thị Công Nhân cho biết là khi dấn thân vào con đường đấu tranh cam go nầy, cả gia đ́nh đă tiên liệu trước những trường hợp tồi tệ nhất có thể xảy ra, chẳng hạn như bị thủ tiêu, bị tai nạn xe cộ, gia đ́nh bị áp lực hay bị mua chuộc.... Tại sao ông Đỗ Nam Hải sống chung một nhà, ăn cùng mâm với song thân bao năm nay mà không bàn thảo, tiên liệu những ǵ sẽ xảy ra, giống như gia đ́nh LS Lê Thị Công Nhân?T
iếng hét "các anh hèn lắm" trong ngày ông Đỗ Nam Hải kư vào giấy nhận "tội sai quấy" và tuyên bố rút lui khỏi khối 8406 đă được mở volume tối đa, khuyếch đại cường độ âm thanh thật ầm ĩ làm át đi những tiếng th́ thầm nhưng khá quan trọng bên trong. Đó là những lời tuyên bố được ít người chú ư đến: v́ chữ hiếu mà ông đă kư giấy nhận tội "sai quấy" và cam kết từ bỏ cuộc đấu tranh, rút lui ra khỏi khối 8404, nếu sau nầy công an c̣n tiếp tục gây khó khăn cho ông th́ ông sẽ trở lại tranh đấu tiếp. Và ông đă trở lại (sau vụ án bịt miệng Cha Nguyễn Văn Lư và bỏ tù hai luật sư trong khối 8406) v́ vẫn bị mời lên đồn công an "làm việc".
Thử đưa ra vài câu hỏi cho ông Đỗ Nam Hải:
1. Những người của khối 8406 bị đàn áp, bị bỏ tù, trong khi đó ông lại là một trong những người đứng đầu khối mà tại sao lại "rút lui v́ chữ hiếu" đúng lúc, đúng thời điểm qúa vậy?
2. Nếu công an không "tiếp tục gây khó khăn" th́ ông có "trở lại" để tiếp tục đấu tranh không?
3. Ông có tiên liệu trường hợp công an mua chuộc bản thân hay gia đ́nh để ông cộng tác với Cộng Sản không?
4. Nếu hai cụ song thân của ông tái diễn vỡ kịch cũ th́ ông có "rút lui v́ hiếu" nữa không?
Người xưa có nói "vàng thật sợ ǵ lửa". Qua màn dàn dựng "rút lui v́ hiếu" chưa đủ bằng chứng để kết luận ông Đỗ Nam Hải là "vàng gỉa" nhưng đủ làm chúng ta cảnh giác hơn.
Nếu có người hỏi rằng ông Đỗ Nam Hải có "vấn đề" như vậy th́ tại sao Tổng Thống Bush lại mời phát biểu về vấn đề đàn áp nhân quyền trong nước?
Người viết xin thưa rằng: đó là màn tŕnh diễn của người đứng đầu Bạch Ốc thôi, chứ tin tức về chính quyền Hà Nội đàn áp nhân quyền ở Việt Nam chính phủ Hoa Kỳ có cả ngàn lần nhiều hơn những ǵ phái đoàn 4 người Việt ở Mỹ và của ông Đỗ Nam Hải được mời tŕnh bày. Được cả một guồng máy t́nh báo qui mô và tinh vi nhất thế giới nhất phục vụ, ông Bush cần ǵ những thông tin có tính cách đại chúng từ cộng đồng người Việt ở Mỹ và từ ông Đỗ Nam Hải ở trong nước?
Như đă nói ở phần trước, cho đến ngày "rút lui v́ hiếu", ông Đỗ Nam Hải vẫn c̣n là người sắc sảo, can trường và có công đóng góp vào sự lớn mạnh của phong trào đấu tranh cho Dân Chủ - Nhân Quyền ở trong nước. Chúng ta nên đánh gía ông ta đến mức nầy và ở mốc thời gian nầy mà thôi.
Đừng tôn vinh hay đề cao ông như một người hùng tài ba lỗi lạc như bài viết của ông Chính Tâm hay so sánh tài năng và hoàn cảnh của ông ta với Từ Thứ thời Tam quốc; đừng nâng ông ấy tới chổ không thuộc về ông ta, v́ chính Đỗ Nam Hải cũng cảm thấy ḿnh chưa xứng đáng được xưng tụng như vậy.
C̣n sau ngày "rút lui v́ hiếu" th́ sao? Thời gian sẽ
trả lời. Người viết bài nầy chỉ làm mỗi nhiệm vụ so sánh Đỗ Nam Hải với Từ Thứ
và ghi đôi điều mang tính cách "ngờ để truyền ngờ" vậy thôi.
Ngân Tranh Tiểu Trúc Thư Trang, 12-06-2007
Ngân Tranh Cư Sĩ
BÀI LIÊN QUAN
Tṛ hề Đỗ Nam Hải Ngân Tranh Cư Sĩ
Du kích truyền thông cấp huyện Văn Trần
Tôi không muốn nhắc lại mấy câu diễn văn, tuyên bố của ông Bush và cô Ngoại trưởng Rice, sợ làm những cựu công dân Việt Nam Cộng ḥa và những người Việt yêu tự do dân chủ trong nước xấu hổ, đau ḷng.
Chỉ có một thành tích nâng bi đạt mức thượng thừa của Tổng thống Bush, cần ghi lại để những bồi bút chuyên nghiệp danh tiếng lẫy lừng của nước ta trước đây phải quằn quại trong mồ v́ ghen tức: Ông Bush cắt xén lịch sử, xuyên tạc sự thật để nịnh "Vietcong".
Hai kư giả David E. Sanger và Helene Cooper tường thuật rằng: Khi xe đi ngang qua hồ Trúc Bạch, ông Bush nhớ lại chuyện 40 năm trước phi cơ của thượng nghị sĩ John McCain, (ngày đó là phi công của hải quân Mỹ), bị bắn rớt, John McCain nhảy dù xuống hồ, bị bắt giam, ông bùi ngùi nói:
"He (McCain) was, litterally, saved, in one way, by the people pulling him out,"
Chuyện "John McCain rơi xuống hồ Trúc Bạch" ngắn lắm, không kéo dài quá vài giờ, ghi lại cũng chỉ năm ba ḍng: "Phi cơ trúng đạn pḥng không, phi công McCain nhảy dù, rơi xuống hồ Trúc Bạch. Vietcong lôi cổ tên giặc lái lên, dùng bayonet đâm mấy nhát vào chân, và dùng báng súng phang gẫy nát xương vai, rồi khiêng về Hỏa Ḷ giam mút mùa, thỉnh thoảng tra tấn nữa." (John Hubblell, người viết về những kinh nghiệm của P.O.W đă tả lại: "No American reached Hoa Lo in worse physical condition than McCain".)
Sự thật lịch sử ngắn ngủi thế mà ông Bush cũng không tha. Ông chặt phăng khúc đầu, khúc cuối, lờ tịt chuyện "Vi Xi" bắn máy bay của McCain, cũng kiểm duyệt luôn khúc đuôi có các "Vi Xi" thân thương đâm chém, phạng gẫy xương, giam cầm, tra tấn "tên giặc lái." Ông chỉ chọn đúng một khúc McCain được vớt lên. Ông phán rằng những người vớt McCain ra khỏi hồ đă "cứu" ông ấy. !!!!!!!!!!!!!!!!!
Mới đây khi Hoa Kỳ muốn thiết lập quan hệ chiến lược với Hà Nội, họ đă không ngần ngại đổi trắng thay đen, thay đổi lập trường, biến chế độ cộng sản Hà Nội thành một chế độ biết tôn trọng tự do tôn giáo. (xem George W.Bush)
Họ không ngần ngại bỏ rơi các tổ chức hội đoàn đấu tranh cho dân chủ tự do. Biết như vậy để đừng quá mơ hồ về chủ trương đường lối vị kỷ của Hoa Kỳ.
T́nh nghĩa Hoa Kỳ là như thế đó. Chính v́ thế mà trên thế giới không mấy người có cảm t́nh với Hoa Kỳ. So với Pháp, bà Ngọc Hạnh, chỉ là người Việt Nam tỵ nạn tại Pháp cũng đấu tranh cho dân chủ tự do, bị cầm tù ở Mỹ, măn hạn tù, đă được chính quyền Pháp giúp đỡ mang về Pháp sống tự do. ‘Liberté, Égalité, Fraternité’ câu châm ngôn của nước Pháp nhân bản ít nhất cũng c̣n mang một chút ư nghĩa nào đó, giữa cái thời đại không t́nh không nghĩa này.
Đối với các hội đoàn, đoàn thể, đảng phái Việt Nam ở trong cũng như ngoài nước đừng quá tin cậy những lời hứa hẹn hăo huyền của thiên hạ, đừng chịu làm thân phận của hoa hướng dương, v́ sau khi dâng hiến sức ḿnh cho thiên hạ khai thác, chỉ c̣n lại những thửa ruộng xấu xí, đen đỉu, ai cũng lánh xa.
Bằng mọi giá phải lấy sức ḿnh làm chính, lấy thực lực của ḿnh làm phương tiện đấu tranh, nếu không muốn bị bán đứng như các trường hợp đau thương vừa kể.
Các tổ chức quốc tế cũng không làm ǵ được cho chúng ta một cách hiệu quả, bởi v́ các tổ chức đó đă mất đi quá nhiều ảnh hưởng và uy tín trên bàn cờ thế giới.
Nguyên nhân chủ yếu của sự suy yếu này là v́ các nước lớn tự cho ḿnh là cái nôi dân chủ như Pháp, Ấn Độ, Hoa Kỳ...và các nước mà họ gọi là lưu manh (états voyous) hiện nay đă có sự hợp tác với nhau để mưu lợi, cho nên người ta lơ mọi vấn đề vi phạm nhân quyền và bỏ rơi các tổ chức đấu tranh trước chủ trương đàn áp của các nhà nước lưu manh.
Ngay cả Ṭa Thánh Vatican cũng không lên tiếng bênh vực những người bị đàn áp, cho nên cuộc đấu tranh cho dân chủ nhân quyền sẽ rất cô đơn và gian khổ. Biết như vậy để đừng mơ hồ, cay đắng.
Con tàu Việt Nam sẽ vẫn tiếp tục lừng lững trôi. Cuộc sống đổi thay, phong phú hơn sinh ra nhiều tầng lớp trong xă hội và nhiều nhóm lợi ích khác nhau hơn, nhưng có thể thấy đại đa số các thế lực này đều có cùng một mục đích là giữ cho con thuyền tiếp tục trôi như nó vẫn trôi 20 năm qua.
Những người ở dưới gầm tàu vẫn tiếp tục mưu sống từ đồ thừa của các nhóm lợi ích trên boong tàu, cuộc sống của họ cũng được cải thiện tuy rất chậm chạp nhưng v́ suốt đời chỉ ở dưới boong tàu nên họ lắm khi không biết mặt viên thuyền trưởng đang điều khiển vận mạng của họ và họ cũng không biết là họ có thể t́m cho ḿnh một thuyền trưởng mới!
Trên khía cạnh TÂM LƯ đó, đối với LỜI TRỐI chỉ cần xét về “t́nh tiết” Lm Huỳnh công Minh. Tất cả mọi người đều thấy thật tỏ tường, từ khi gây dựng PTSG, Lm Lễ luôn coi Lm HcMinh là giáo gian, lộng hành, theo CS và cầm đầu “việc” đổi tên Tổng Giáo Phận Sài G̣n thành TGP thành phố HCM.
Vậy phải nói, nếu gọi là có “quyền bắn” th́ lập tức Lm Lễ sẽ “bắn” ngay Lm HcMinh; và nếu “ăn thịt được” th́ Lm Lễ lập tức “ăn tươi, nuốt sống” Lm HcMinh ngay không une, deux (một, hai) ǵ cả.
Vậy “lời” trong LỜI TRỐI “….Mà thực ra Hội Đồng Giám Mục cũng chả có tiếng nói ǵ. Bọn Huỳnh Công Minh điều khiển tất cả… (Lm Lê viết)” như thế, nếu đem tŕnh làng giờ nào, là h́nh thức coi như Lm Lễ đă “bắn được”, đă “ăn thịt được” Lm HcMinh ngay giờ đó. Ngu ǵ mà không đưa ra ngay, khi cả bản thân GM NQT lại c̣n sẵn sàng hỗ trợ và thúc giục “….5. Bác Lễ viết đi, bác có khả năng và điều kiện bác viết ra đi. Tuyến này sẽ làm chứng cho những lời bác viết…(Lm Lễ viết)”, th́ chẳng có lư do ǵ cản ngăn để do dự, chần chừ, TÂM LƯ CON NGƯỜI ai cũng vậy! Nên “đúng lư” là ngay tháng 1-2006 phải tức tốc đưa LỜI TRỐI ra, nhưng lại không đưa. Rồi đến 9 tháng sau, ngày GM NQT mất 24-9-2006 th́ chậm lắm là hai ba ngày sau “buộc phải” đưa LỜI TRỐI ra cho “hợp tính khách quan”, mà vẫn không đưa, đúng là “đồ điên (không tâm lư)”! Măi đến khi GM NQT chết đă qua được 6 tháng 25 ngày (ngày 19-4-2007) mới đưa LỜI TRỐI ra. TÂM LƯ CON NGƯỜI nh́n thấy thời gian cắc cớ kiểu ấy, là biết “tṛ gian giảo” tỏng ṭng tong: Sản phẩm LỜI TRỐI của Lm Lễ chỉ là món hàng bịa đặt tào lao thiên tướng 100%!
Chuyện kể là trong thập niên 70, một phái đoàn Liên Xô của Ban Văn hoá Tư tưởng sang thăm nước Mỹ. Sau một tháng điều nghiên tại chỗ về tự do ngôn luận và tự do báo chí, phái đoàn này được hỏi về cái lạ nhất mà họ nhận xét được trong chuyến đi. Trưởng phái đoàn vẫn c̣n chưa hết ngạc nhiên: “Tại Mỹ không có biện pháp cắt sổ gạo hay cho hoá giá nhà, cũng không có gửi đi cải tạo, bỏ tù hay nhốt vào nhà thương điên. Chúng tôi không hiểu các ông làm thế nào mà truyền thông lại vẫn chỉ quảng bá những ǵ mà chính quyền muốn!” Nhưng chuyện này có lẽ không đáng để được vui như chúng ta tưởng, trừ những lúc quần chúng vùng lên để phá tượng, phá tường.
* - Đảng VT nghĩ ǵ khi tiếp tay CSVN đưa lên bài viết của Hà Dương Dực lên đài CTM?.
Tiếp theo các hành động trí trá của họ trước đây, VT đă phản bội cộng đồng người Việt Tị Nạn cộng sản hải ngoại, công khai tuyên truyền làm lợi cho CSVN, tỉ như trước đây họ đă từng đ̣i xóa bỏ ngày Tị Nạn, Giỗ Quốc Tổ lại đổi thành Quốc Khánh, Quốc Hận th́ đổi thành Ngày Tự Do, Tháng Tư Đen thành Tháng Tư Xanh. Trong vụ nầy rơ ràng băng đảng VT dù biết đây là một bài do bọn thiên cộng viết có hại cho sự nghiệp đấu tranh chống cộng của hải ngoại nhưng họ bất chấp, vẫn đưa lên các đài TNT và CTM đề cao cộng sản Hà Nội mong kiếm credit để tiếp cận với VC, xin làm tay sai; được tham gia bầu cử năm 2007 hầu mưu t́m một vài ghế.
Nên nhớ cách đây không lâu, Đỗ Hoàng Điềm từng trắng trợn nói:“ cần 80 triệu trong nước hơn là 3 triệu hải ngoại”, nói thế tức VT đă đạp lên trên công luận hải ngoại, đồng thời muối mặt xin VC chấp nhận cho chúng được làm đối lập cuội, đóng vai tṛ hề dân chủ. Đây là hành động cuối mà VT tự lột mặt nạ, chấp nhận làm tay sai cho cộng sản mà từ trước đến giờ đă nhiều lần bị điểm mặt nhưng chúng vẫn luôn chối quanh.
Một số đồng bào c̣n cố khuyên là nên cảnh báo VT, mong họ thức tỉnh, đừng theo vết xe cũ sẽ đưa đến cái bẫy sập của giai đoạn lịch sử đen tối năm 1945-1946: lúc đó Việt Minh cộng sản đă tặng cho Mặt Trận Quốc Dân Đảng 70 ghế trong quốc hội (khỏi bầu cử), ngoài ra c̣n nhượng thêm mấy ghế trong bộ máy chính quyền mà Hồ Chí Minh đă hợm hĩnh nói: “tặng chúng muốn bán cho ai th́ bán”, thế mà bất ngờ cộng sản trở mặt đánh cho hàng ngũ quốc gia tan tành. Xin nhớ, thành viên Mặt Trận Quốc Dân Đảng (VNQDĐ&ĐVQDĐ) toàn là nhưng nhà đấu tranh tài giỏi kinh nghiệm, thế mà phải ôm đầu máu tháo chạy huống ǵ VT lại quá ấu trỉ th́ sức mấy mà nói chuyện tiếp cận với CSVN.>>>>>>>>>>>>>>>
Với chủ trương xây dựng theo lệnh của Việt Cộng là “tiếp cận trong”. Thực hiện 2 bước này c̣n có một công tác nữa là “tiếp cận ngoài” tức là lũng đoạn, phá hoại những tổ chức của người Việt tị nạn Cộng Sản tại hải ngoại. Do đó, chúng ta thấy Việt Tân đă tham gia tất cả những hoạt động của người Việt hải ngoại, từ vụ Phong Trào Dân Chủ với bản tuyên ngôn do Trần Khuê viết, vụ 2 du sinh Việt Cộng “nối ṿng tay lớn” mà hậu quả là bác sĩ Nguyễn Xuân Ngăi công khai tuyên bố sẽ về Việt Nam làm đại biểu quốc hội Việt Cộng và 5 chánh đảng khác cũng xin chạy theo bác sĩ Ngăi, vụ giáo sư Nguyễn Chính Kết. Bây giờ c̣n nhảy xổ vào Liên Minh Dân Chủ Nhân Quyền Việt Nam gồm có: Đỗ Hoàng Điềm, Ngô Chí Thiềng, bác sĩ Nguyễn Trọng Việt, Trần Diệu Chân& Với những thành tích của Việt Tân như rứa, HSX đă thấy Việt Tân là cánh tay nối dài của Việt Cộng hay chưa?
Anh Phạm Thanh Phương: Trong bữa tiệc ra mắt và gây qũy của Hội Thương Phế Binh QLVNCH/NSW, tại nhà hàng Crystal Palace, tối Thứ Sáu 3-11, vào khoảng 10 pm, tôi có ra ngoài khu hút thuốc, th́ gặp anh Giác và anh Thinh đang nói chuyện. Tôi đến chào hỏi và tṛ chuyện cùng với hai anh. Giữa lúc chúng tôi đang tṛ chuyện được khoảng 5 phút, đột nhiên có người từ phía sau dùng tay trái quặp vào cổ tôi, và dùng cùi chỏ tay phải nhấn vào phía bên trái cổ của tôi khiến tôi thấy đau nhức. Sau 10 giây trong tư thế như vậy, anh ta nói, "Kư giả rubbish! Coi chừng nghe!" Lúc đó tôi nhận ra, anh ta là Lại Văn Đức. Thấy thái độ và hành động bất thường của anh Đức, anh Giác vội đứng dậy và nói "Đức, không được làm vậy ở chỗ này nghe!" Anh Đức liền buông tôi ra và bỏ đi. Suốt thời gian xảy ra, tôi hoàn toàn giữ im lặng và không hề có bất cứ lời lẽ hay hành động phản ứng nào. Khoảng nửa tiếng sau, anh Đức đến bàn ăn của chúng tôi, chào bác Nguyễn Quang Toại và nói với tôi: "Anh Phương à, em thấy mỗi sáng anh chở một đứa con gái trên đường Woodville. Con anh đó hả? Anh chở nó đi học hả? Em thấy anh, nhưng không muốn bóp kèn chào v́ sợ làm anh sợ, em lái xe Truck đó nghe...." Nghe Đức nói, tôi không trả lời, chỉ cười và im lặng.>>>>>>>>>>
Các tổ chức khủng bố Hezbollah và Hamas tuyên truyền, đây là trận chiến cuối cùng để tiêu diệt Do Thái, và kêu gọi toàn Khối Hồi giáo đứng dậy biểu t́nh, đưa cảm tử quân đối đầu với Hoa Kỳ và Do Thái. Họ hăm dọa sẽ xóa tên Israel ra khỏi bản đồ thế giới; nhân loại do đó không khỏi lo sợ một cuộc thế chiến nổ ra và địa cầu sẽ bị hủy diệt. Tuy vậy, theo các chuyên gia phân tích thời sự: Hăy c̣n lâu, v́ đây chỉ là hành động chống lại khủng bố đồng thời tạo nguyên nhân để tiêu diệt những kẻ chủ động đứng đàng sau; cụ thể là Iran và Syria. Tuy nhiên, hết loại khủng bố nầy sẽ có bọn khủng bố khác tiếp tục chống Do Thái; nguy hiểm nhất là những cường quốc đứng đàng sau giựt giây. Ví dụ điển h́nh: Iran, nước đỡ đầu của Hezbollah; quốc gia nầy v́ tham vọng phát triển chương tŕnh hạt nhân đang bị LHQ hăm dọa trừng phạt, th́ Trung Cộng đă vội kư một Hiệp Ước Dầu Hỏa với Iran trị giá 100 tỷ mỹ kim yểm trợ; Hamas chủ trương gây hấn với Israel phá hoạch kế hoạch ḥa b́nh ở Trung Đông bị Khối Âu châu cùng Hoa Kỳ lên án và ngưng viện trợ th́ Trung Cộng vội nhảy vào không những yểm trợ chính trị quân khủng bố Hamas mà c̣n viện trợ chúng vô điều kiện. Do đó trong cuộc khủng hoảng nầy, người ta thấy bóng dáng Trung Cộng đứng đàng sau. Cái khúc mắc tạo nguy hiểm cho ḥa b́nh thế giới là điểm đó.
3-/ Khuynh hướng Ḥa giải&Ḥa hợp với Đảng và Nhà Nước CSVN.Những người theo khuynh hướng Ḥa hợp&Ḥa giải (HH&HG) hầu hết không một ai bị sự đọa đày khổ ải trong lao tù cộng sản, bởi v́ họ đă sống ở ngoại quốc trước năm 1975, hoặc may mắn được di tản hay tháo chạy trước ngày 30-4-75. Một vài trường hợp đặc biệt là có người cũng bị bắt giam, nhưng lại không bị đối xử tồi tệ, c̣n được ưu đăi xem tivi, đọc sách báo, được phép ngũ với vợ mỗi khi được thăm nuôi, ngoài ra đặc biệt c̣n được cung cấp giấy bút để làm thơ; những nhân vật nầy được bọn VC “chiếu cố” đặc biệt và âm mưu giàn dựng họ trở thành những tên c̣ mồi cho chúng sử dụng về sau.Phần lớn thành phần chủ yếu của khuynh hướng HH&HG là những chính khách salon, những kẻ chống Cộng bằng mồm, hạng người khá giả được ăn học tại các nước văn minh như Pháp, Anh, Mỹ trước năm 1975. Do hoàn cảnh của họ suông sẻ trên mọi mặt; hơn nữa phần lớn tầng lớp nầy không có được một chút kinh nghiệm ǵ về cộng sản th́ việc họ chạy theo khuynh hướng HH&HG cũng chẳng có ǵ lạ. Điều đáng nói, lớp người nầy đều mù tịt về các sinh hoạt chính trị đất nước, nhưng lại rất háo danh. Bất kỳ nơi nào có "động dao động thớt" ắt có mặt, họ không cần biết đàng sau các màn tŕnh diễn đó là ǵ, miễn sao khi được xướng danh có tên ḿnh là đủ măn nguyện. Có lẽ điều họ lo âu nhứt là sợ người ta quên ḿnh.
Họ là ai? Nếu không là những phần tử đối kháng, vốn là đảng viên đă giác ngộ, muốn chỉnh đảng để giữ cho đảng được trường tồn, hoặc họ cũng từng là đảng viên, những “do bị nạn ăn không đều chia không đủ” nên bất măn, hận bọn cầm quyền mà trở mặt chống đảng. Mặt khác, họ là những người từng thực sự đấu tranh công khai đ̣i tự do dân chủ cho Việt Nam mà từ lâu chưa có dịp góp tiếng. Nói chung, phần lớn họ vốn ngây ngô tin là nhà cầm quyền cộng sản đă đến lúc lắng nghe tiếng nói của nhân dân nên chính họ đă tự ư minh danh trong các Tuyên Ngôn Tự Do. Họ không ngờ, chính họ đă quá thực thà khi mạnh mẽ góp ư kiến một cách ngây thơ; hành động của họ không khác ǵ đă “tự nguyện nộp mạng” cho măng lưới của một chế độ “công an trị” đang giăng ra để đưa họ vào rọ chờ cơ hội đem ra “làm thịt”. Hiện trạng dân chủ tại Việt Nam
Đọc sách của ông Woodward, người ta dễ nh́n ra suy luận của ông để thấy rằng hai ông Cheney và Rumsfeld, những viên chức cao cấp trẻ được giữ những chức vụ trọng yếu trong nội các dưới thời hai chính quyền Nixon và Ford cách đây hơn 30 năm, lúc nào cũng hoài niệm về vị thế và vai tṛ quan trọng của họ, mong muốn tiếp tục được củng cố sức mạnh của ngành hành pháp. Cho dù vụ x́-căng-đan Watergate và cuộc rút lui quân Mỹ ra khỏi Đông Dương để chấm dứt cuộc chiến tại vùng Đông Nam Á đă tạm thời chấm dứt ngang việc thăng tiến của họ trên hoạn lộ, nhưng định mệnh đă đưa đẩy xui khiến cho một cậu công tử mang tên George W. Bush, lên nắm quyền vào năm 2001, dưới sự hướng dẫn và lèo lái của hai ông Cheney và Rumsfeld, để có thể tiếp tục hoàn thành giấc mộng mà họ đă ấp ủ từ hơn 30 năm trước, với sự hỗ trợ và cố vấn của ông Kissinger. Nhất là việc cậu con Bush, tuy non kém về đối ngoại nhưng lại có đức tính cương quyết ngổ ngáo đặc biệt, lại thêm có mặc cảm nặng với một ông bố có thành tích sáng chói về mọi mặt là cựu TT George H. Bush nên lúc nào cũng muốn làm ngược lại với những ǵ bố ḿnh đă làm, nên đă nhiều lần bác bỏ những lời khuyên can của những cựu viên chức cao cấp và kỳ cựu của đảng Cộng Hoà thân thiện với bố ḿnh như các ông Brent Scowcroft (cố vấn an ninh quốc gia) hay George Schultz (ngoại trưởng).
V́ chính quyền Bush đă cố t́nh móc ngoéo cuộc chiến tại Iraq với cuộc chiến chống khủng bố toàn cầu (để biện minh sau khi những bằng chứng về cái gọi là kho vũ khí tàn sát quy mô đă trở thành tin t́nh báo sai lạc), nên thất bại tại Iraq cũng có thể coi là sự thất bại của cuộc chiến chống khủng bố. Rơ ràng là Ngũ Giác Đài dưới quyền của ông Rumsfeld đă không có một chiến lược rơ ràng và cụ thể nào để mong giành được thắng lợi trong cuộc chiến chống khủng bố toàn cầu này. Trong một công văn gửi cho các phụ tá trong bộ tham mưu của ḿnh vào tháng 10 năm 2003 (và sau này được x́ ra ngoài cho báo giới biết), chính ông Rumsfeld cũng đă phân vân tự hỏi rằng không biết chúng ta (Hoa Kỳ) có định h́nh được những tiêu chuẩn khách quan nào để có thể xác định hay đánh giá rằng Hoa Kỳ đang thắng hay thua trong cuộc chiến này. Điều đáng lo ngại nhất là hơn ba năm sau đó, và hơn năm năm sau ngày quyết định tấn công tổ chức al-Qaida, ông Rumsfeld cũng chưa t́m ra lời giải đáp thoả đáng cho câu hỏi hóc búa đó.
TT Bush và Đại Tướng Pace, tổng tham mưu trưởng quân lực, th́ cố biện minh rằng thật ra Hoa Kỳ tuy không thắng, nhưng cũng chưa thể gọi là thua. Đây cũng chỉ là một h́nh thức tránh né và nguỵ biện vụng về. Nếu như TT Bush có can đảm và ḷng ngay thẳng của một chính trị gia, và nếu như Đại Tướng Pace có liêm sỉ và danh dự của một dũng tướng, cho dù ông đang đeo 4 sao trên cổ áo, các ông phải thấy xấu hổ cho thành tích của quân đội Mỹ. Với một đạo quân khoảng 140,000 quân trú đóng tại Iraq trong gần 4 năm qua, với sức mạnh khống chế của hải, lục, không quân tối tân và những chiến cụ tinh vi như oanh tạc cơ tàng h́nh B2, các loại bom tinh khôn hay phi đạn b́nh phi Tomahawk, với các chiến đoàn thiết giáp tinh nhuệ gồm xe tăng Abrams, Stryker, Humvee, với một kinh phí khổng lồ khoảng từ 5 tới 8 tỷ Mỹ-kim cho một tháng, nhưng rồi cho đến ngày nay đạo quân hùng mạnh đó vẫn chưa diệt gọn được các nhóm tàn quân phiến loạn, những thành phần mạt lộ (dead-enders) như lời ông Rumsfeld dè biểu, để đến nỗi ngày nay vẫn c̣n phải bị ám ảnh bởi những vụ ôm bom tự sát, những vụ gài ḿn được gọi một cách huê dạng là IED (improvised explosive device) mà thực chất chỉ là những loại ḿn nội hoá do những thành phần mạt lộ trốn chui trốn nhủi đó đă tiếp tục sáng chế và sản xuất dài dài trong thời gian qua. Nếu không gọi là thất bại th́ không biết có phải gọi bằng từ ngữ tránh né nào khác nữa hay chăng?
Tất cả các bài xă luận của các tờ báo lớn ở Hoa Kỳ đều lên án hành động này. Tờ New York Times th́ cho rằng đây là "một cuộc can thiệp khù khờ sai lầm, và là một đ̣n giáng mạnh vào uy tín cá nhân của một vị tổng thống". Tờ Washington Post th́ so sánh việc này không khác chi là "một hành động tiếp tục bao che tội lỗi". Tờ Los Angeles Times th́ cho rằng "quyết định ân xá là một lầm lẫn, đi ngược lại với nguyên tắc cơ bản của một nền dân chủ pháp trị, đó là mọi người dân, kể cả tổng thống, đều b́nh đẳng trước pháp luật." Nghị sĩ Edward Kennedy th́ kết án đây là "một hành động phản bội lại ḷng tin của dân chúng" với câu nói: "Phải chăng chúng ta có một nền pháp lư cho người dân b́nh thường, và một nền công lư khác chỉ dành cho những kẻ có quyền thế?" Thậm chí phát ngôn viên Toà Bạch -c lúc bấy giờ là Jerry terHorst cũng từ chức để phản đối.
Sau cùng, cho dù chiến lược hay binh thư mới của Tướng Petraeus có hoàn bị đến đâu đi chăng nữa, th́ t́nh h́nh trên chiến trường có thể thay đổi ra ngoài dự trù của ông cũng như của nhiều chiến lược gia khác. Chẳng thế mà người ta thường hay chỉ trích là các ông tướng thường chỉ biết đánh giặc với kiến thức áp dụng cho những cuộc chiến đă qua. Một trong những sĩ quan phụ tá góp phần vào việc soạn thảo binh thư mới này đă tâm t́nh với nhà báo Michael Hirsh của tờ Newsweek, sau khi yêu cầu được giấu tên v́ không muốn làm phật ḷng cấp trên về quan niệm riêng với một nhận xét khá lư thú. Ông nói: "Âu cũng là chuyện éo le nực cười. Chúng tôi vừa mới hoàn thành xong tài liệu binh thư mới cho kế hoạch chống du kích chiến đúng lúc mà t́nh h́nh tại Iraq dường như sẽ lâm vào cảnh nội chiến. Mà hiện nay th́ chúng ta chưa có một chiến lược nào để đương đầu với t́nh huống đó." Chuyện thất bại không phải chỉ là những lời nói tiên đoán bừa băi của những anh nhà báo thích phóng bút. Mà bởi v́ những khó khăn chồng chất đă thấy trước nhưng chưa t́m được giải pháp khả tín.
Một chiến lược gia bên đảng Cộng Hoà, khi được hỏi về các quảng cáo loại tấn công này, xin được giấu tên để có thể nhận định một cách thẳng thắn. Theo lời ông th́ chiến lược này là nhằm nâng cao "điểm tiêu cực" (negative rating) của các ứng viên Dân Chủ. Ông cũng nói rằng cử tri thường cho rằng các quảng cáo tiêu cực có phần "đáng tin cậy" (more credible) hơn là loại quảng cáo tích cực. Ông nói tiếp: "Nếu như một ứng cử viên lên đài truyền h́nh và nói rằng ḿnh sẽ làm điều này điều nọ cho tốt đẹp hơn như là sẽ tạo thêm công ăn việc làm hay phát triển cho các trường học trong đơn vị ḿnh trở thành khá hơn, có người sẽ tin lời ông ta, nhưng đa số th́ không tin. Thế nhưng khi có một mẩu quảng cáo nói về một ứng viên nào đó đă trốn thuế, hăy đă ngoại t́nh, hay là lúc nào cũng biểu quyết theo chính quyền Bush như kiểu "nghị gật", hoặc là đă từng tham dự các buổi tiệc ăn chơi nổi tiếng như ở toà nhà Playboy, th́ người ta lại dễ tin hơn vào các mẩu quảng cáo đó."
Trong nhiều tuần lễ trước ngày bầu cử, các cuộc thăm ḍ dân ư cũng như chiêu bài vận động tranh cử của cả hai đảng Cộng Hoà và Dân Chủ đều cho thấy rằng đây là một cuộc trưng cầu dân ư về cuộc chiến tại Iraq, và kết quả được dự đoán trước là người dân sẽ bỏ phiếu chống lại ông Bush, mặc dù tên của ông không có trên lá phiếu để cho cử tri gạch bỏ.
Ông Adelman không phải là người đầu tiên hay người sau cùng trong những tiếng nói chỉ trích thành tích của chính quyền Bush trong cuộc chiến Iraq mặc dù đă từng ủng hộ giải pháp chiến tranh một cách tích cực từ lúc ban đầu. Có điều là ông có can đảm và liêm sỉ để nh́n nhận những sai lầm, thay v́ cứ ngoan cố và lấp liếm đưa ra những luận cứ nguỵ biện như bộ ba Bush - Cheney - Rumsfeld vẫn thường làm. Ngay cả trong cộng đồng người Việt định cư tại Hoa Kỳ, thời bấy giờ đa số đều có vẻ như ủng hộ giải pháp tấn công của ông Bush, mặc dù nó thiếu căn bản pháp lư và chỉ phản ảnh đúng tư duy và hành động của một anh cao bồi hay vơ biền, chỉ biết dùng sức mạnh để áp đảo kẻ yếu thế hơn thay v́ tranh luận để biết thiệt hơn, phải trái rơ ràng. Có lẽ chỉ có kẻ viết báo nhà quê là tác giả bài này đă thẳng thắn tŕnh bày và phân tích cặn kẽ vấn đề từ lúc ban đầu, vạch ra những dự tính và âm mưu sửa soạn dồn quân để tấn công của chính quyền Bush trong khi vẫn lớn tiếng cho rằng đang đeo đuổi theo đường lối ngoại giao chứ không chỉ chủ trương dùng giải pháp quân sự.
Nội vụ nổ lớn ra hơn vào cuối năm đó khi tờ nhật báo Washington Post cho đăng một bài điều tra trong tháng 11 năm 2005, lần đầu tiên tường tŕnh về sự hiện hữu của các nhà tù bí mật này cũng như chính sách dẫn độ các tù nhân đặc biệt mà cơ quan CIA đă thông đồng hay mua chuộc các cơ quan t́nh báo tại một vài quốc gia khác để làm ngơ. Đây là một vết nhơ cho uy tín của Hoa Kỳ nói riêng, nhưng cũng là đối với các quốc gia liên hệ, nhất là khi các quốc gia t́nh nghi đó lại nằm trong khối Liên Hiệp Âu Châu (như Ba Lan và Lỗ Ma Ni) v́ nó đi ngược lại tinh thần nhân bản cũng như tôn trọng nhân quyền theo như tinh thần của Công ước Geneva.
"Đừng bao giờ cản trở công việc của kẻ thù khi hắn đang sai lầm," đó là một trong những câu nói bất hủ của một thiên tài quân sự của nước Pháp là Đại đế Nă Phá Luân (Napoléon), và giá như những kẻ tham chiến trong những cuộc đụng độ tại chiến trường Trung Đông đều chịu khó kiên nhẫn để nghiền ngẫm lấy câu này th́ có lẽ triển vọng hoà b́nh sẽ sáng sủa hơn (chắc chắn là vững bền hơn cái thoả hiệp ngưng bắn tạm thời do Liên Hiệp Quốc dàn xếp nhưng xem chừng rất mong manh và sắp sửa bị xem thường và vi phạm), hoặc ít ra th́ những chiêu thức án binh bất động sẽ được đem ra áp dụng một cách cẩn trọng hơn tại những vùng biên giới ở dải Gaza, Ngạn Tây hay Do Thái và Lebanon thay v́ những tiếng đạn pháo rơi và bom nổ rền trời.
Một trong nhưng luận cứ mà TT Bush và những người ủng hộ ông thường đem ra để biện minh cho cuộc chiến tại Iraq là quân đội Mỹ phải mất công đem quân sang tận chốn xa xôi ấy để diệt trừ bọn khủng bố hầu có thể tránh được hậu hoạn là bọn chúng có thể đem các loại vũ khí độc hại sang tấn công lên các thành phố lớn trên nội địa của Hoa Kỳ. Do đó, cuộc chiến tại Iraq được coi như là một chiến lược pḥng thủ bên ngoài ṿng đai của nước Mỹ, cho dù nó ở xa đến hàng ngàn dặm và gây nhiều khó khăn lẫn tốn kém. Nói một cách đơn giản, Hoa Kỳ phải đánh bọn al-Qaeda và những thành phần Hồi-giáo cực đoan tại chiến trường khốc liệt ấy là để khỏi phải đương đầu với chúng trên chiến trường ở New York và những thành phố khác trong nước Mỹ. Những luận cứ khác th́ đă được dẹp bỏ v́ sai trái (như cái gọi là để diệt trừ kho vũ khí tàn sát quy mô) hoặc ít c̣n được nhắc tới v́ không đủ sức thuyết phục (như cái gọi là để gieo rắc mầm tự do dân chủ để làm ngọn đuốc dẫn đường cho một sự canh tân và biến đổi vùng Trung Đông theo một trật tự thế giới mới).
Riêng cuộc chiến tại Iraq, với những mộng ước quá chủ quan lúc ban đầu của phe tân bảo thủ giờ đây đă trở thành ảo tưởng, mối ưu tư hiện nay của các tướng lănh ở chiến trường cũng như các lănh tụ dân sự ở thủ đô Hoa Thịnh Đốn là làm sao có thể rút lui được để khỏi tốn hao thêm thiệt mạng và tốn kém cho Hoa Kỳ nhưng lại không gây ra một sự bất an nguy hiểm hơn là cuộc nội chiến giữa hai phe Sunni và Shiite nổ bùng lan rộng ra. Chiến tranh thường tạo ra những hậu quả không lường trước được (unintended consequences) theo đúng nghĩa của nó. Đó là t́nh trạng rối ren bất định tại Iraq mà Hoa Kỳ phải đối phó, không phải chỉ cho chính quyền Bush mà có thể cho cả vị tổng thống kế tiếp cũng như cho cả nhân loại.
Tặng Kim Âu
Chính khí hạo nhiên! Tổ Quốc t́nh.
Nghĩa trung can đảm, cái thiên thanh.
Văn phong thảo phạt, quần hùng phục.
Sơn đỉnh vân phi, vạn lư tŕnh.
Thảo Đường Cư Sĩ.