CẦN GỌI ĐÚNG TÊN KẺ THÙ

 

 

 

Nam Nhân

 

 

 

 

Lời mở đầu:

 

Kính thưa quư độc giả, qua nhiều năm quen biết và thường xuyên tham khảo với Nhà báo lăo thành Việt Thường, ông là một người đă sống trọn vẹn tại miền Bắc Việt Nam trước năm 1975.

 

V́ là một nhà báo, nên ông biết và hiểu rơ từng nhân vật trong chế độ cộng sản cùng cơ cấu tổ chức của chúng. Thêm vào đó, v́ bản thân ông là một nạn nhân của chế độ, đồng thời ông cũng đă chủ trương và có những hành động chống lại chế độ Việt gian cộng sản v́ hiểu chúng quá rơ ràng. Cho nên sau bao lần tham khảo và trao đổi với nhau, cũng như tham khảo thêm các tài liệu khác. Chúng tôi xin tóm tắt lại tất cả những hoạt động của nhóm gọi là “XÉT LẠI CHỐNG ĐẢNG” của Hoàng minh Chính, để mọi người có một cái nh́n chính xác hơn về vai tṛ của Hoàng Minh Chính trong vở kịch “DÂN CHỦ CUỘI” khi Việt gian Cộng sản buộc phải mở cửa ra thế giới bên ngoài.

 

Kính mời quư độc giả cùng theo dơi.

 

 

CẦN GỌI ĐÚNG TÊN KẺ THÙ

 

Nam Nhân

 

 

Kể từ 2005, khi Hoàng minh Chính ra sân bay từ VN sang Mỹ, nói là chữa bệnh, nhưng thực ra là theo lệnh Phan Diễn, thường trực ban bí thư của đảng cộng sản Việt gian, để tập hợp lũ nằm vùng cùng bọn trí thức ngựa, bọn xưa kia là “thành phần thứ ba”, các đảng phái bịp bợm, phở ḅ… để đồng loạt nổi dậy tham gia và quảng bá cho việc tuyển lựa diễn viên, tiến tới dàn dựng cho vở kịch DÂN CHỦ CUỘI. Mục tiêu chính của vở kịch này là đánh lừa dư luận quốc tế; ngăn chặn sự nổi dậy của các tầng lớp nhân dân trong nước. Đồng thời c̣n một mục tiêu quan trọng nữa là H̉A B̀NH THÔN TÍNH CỘNG ĐỒNG NGƯỜI VIỆT TỴ NẠN VIỆT GIAN CỘNG SẢN.

 

CHỨNG CỚ: Nên nhớ là, năm 1991, sau khi Hoàng minh Chính và Vũ thư Hiên được Lê đức Thọ gọi đến nhà riêng để gặp mặt, cho trả lại đảng tịch và c̣n dự kiến cho Chính làm một chân phó thủ tướng cho chính phủ ngụy quyền, được cải tổ lại với Vũ Oanh làm thủ tướng. Vũ Oanh, gốc Nam Định, từng là phó ban tổ chức trung ương của đảng Việt gian cộng sản; nghĩa là phó cho Thọ từ đầu thập niên 1960 và là một trong những con bài rất tín cẩn của Thọ. Kế hoạch đó của Thọ tuy không thành, nhưng trong trung ương Việt gian cộng sản đều được biết rằng “anh Sáu Búa”(tức Lê đức Thọ), đă tha tội cho Chính cũng như cha con Huỳnh, Hiên. Nghĩa là trước sau sẽ sử dụng vào một kế hoạch quan trọng nào đó. V́ thế Vũ thư Hiên đă được phép làm việc cho một công ty ngoại quốc, lương cao mà ở thời điểm đó phải có lư lịch tin cậy mới được công an ngụy quyền Việt gian cộng sản cho phép.

 

C̣n Chính, nếu không được tin cậy trở lại th́ không đời nào được Hà xuân Trường, một tên tà-lọt hết sức tín cẩn của Lê đức Thọ, lại chịu cho con trai cưng lấy con gái của Chính về làm vợ.

 

Xin được nhắc lại để bạn đọc có thể t́m hiểu thêm: Trong bài Trần Độ, tên trung tướng đao phủ của ngụy quân Việt gian cộng sản, kể việc bị Thọ cất chức “trưởng ban văn hóa và tư tưởng” như thế nào, có viết rằng, một buổi tối được Thọ cho gọi đến Nguyễn cảnh Chân. Độ đến mà không biết là việc ǵ. Khi tới nơi th́ thấy có mặt Nguyễn văn Hiếu, bộ trưởng Văn hóa và Thông tin ngụy quyền Hà-nội kiêm ủy viên ban cán sự Việt gian cộng sản; Cù huy Cận, thứ trưởng Văn hóa và Thông tin ngụy quyền Hà-nội kiêm ủy viên thường vụ ban cán sự Việt gian cộng sản, và Hà xuân Trường, cũng là thứ trưởng kiêm ủy viên ban cán sự (nghĩa là cấp bậc thấp nhất trong số có mặt hôm đó). C̣n Trần Độ, tuy là thứ trưởng thứ nhất, nhưng lại là ủy viên chính thức của trung ương đảng cộng sản Việt gian kiêm bí thư ban cán sự, nên hắn mới là xếp lớn nhất của bộ Văn hóa và Thông tin. Không ngờ buổi tối đó lại là buổi kiểm thảo Độ, do Thọ đích thân chủ tŕ và kẻ duy nhất phê phán Độ không tiếc lời là Hà xuân Trường. Sau buổi họp đó, mặc dù Độ nhất định không chịu từ chức nhưng Thọ vẫn quyết định cho Độ về vườn và cái ghế của Độ th́ Thọ đặt Hà xuân Trường vào đó. Hà xuân Trường là con người như vậy. V́ lợi ích bản thân, từ chỗ nịnh bợ Độ, để vừa ḷng Thọ hắn đă quay 180 độ mà chửi Độ như “chửi chó”. Hắn moi ra cả chuyện Độ bị các cháu văn công đi B (tức thâm nhập miền Nam) tố giác đă lợi dụng quyền để cưỡng bức các cháu.

 

Xin hỏi rằng, nếu Chính không được Thọ tin dùng lại, th́ một con người như Trường có dám qua mặt Thọ mà chấp nhận làm sui gia với Chính không ???

 

Dẫn chứng thứ hai là lá thư của Hoàng Tiến, gửi ra hải ngọai, tường tŕnh về chuyến đi của Chính sang Mỹ. Theo thư của Hoàng Tiến th́:

Khi nằm ở pḥng riêng (giành cho Việt gian cộng sản cao cấp) của bệnh viện Việt-Xô (bệnh viện dành cho Việt gian cộng sản cao cấp), hàng ngày có hai đại tá công an ngụy quyền Việt gian tới thăm, mua cả cam tới biếu, hối thúc Chính t́m người bảo lănh để xin visa đi Mỹ. Hễ lúc nào có visa th́ công an ngụy quyền Việt gian cho đi ngay.

 

Quả thực Chính có bị bệnh về tuyến tiền liệt, nhưng không phải là không thể chữa trị tại VN được. “Người ta” cho thổi phồng sự nghiêm trọng của căn bệnh lên để tạo cái cớ cho Chính xuất ngoại một cách hợp lư. Những nhà “dân chủ” khác như Phạm hồng Sơn, Lê chí Quang (và hiện nay là nhà văn Trần Khải Thanh Thủy), cũng bị bệnh hiểm nghèo như thế nào, đâu có được ghé mắt nḥm qua chấn song cổng bệnh viện Việt-Xô ?!!! Và, tại sao không ai bên Pháp bảo lănh cho Chính sang, mà lại phải đến Vũ thư Hiên, không xin cho Chính qua Nga, mà liên lạc đế anh lang Tây là Nguyễn xuân Ngăi đứng ra bảo lănh và sẵn sàng thanh toán mọi chi phí một cách rất hào sảng, như vé máy bay hạng nhất cho cả hai vợ chồng Chính ( không biết sau đó có được thanh toán trong ngân khoản cho việc thực thi nghị quyết 36 của đảng Việt gian cộng sản không?). Và cũng chính lúc đó trùng hợp một cách có tính toán cho cái gọi là họp mặt trong xó núi bên Mỹ của cuộc HỌP MẶT DÂN CHỦ, gồm đủ các bộ mặt họ nhà “ chuột làm chính trị” của Việt Nam, từ đông sang tây, từ Âu tới Mỹ, lu loa trên mọi phương tiện truyền thông ở hải ngoại. Nào là “nhà thơ sớ Táo quân” Nguyễn chí Thiện, hai tên đặc công đỏ: Bùi Tín, Vũ thư Hiên; Âu dương Thệ; Trần ngọc Thành ở Ba-lan và hầu hết thành viên trẻ trong ban biên tập của Đàn Chim Việt; Đoàn viết Hoạt, trùm ổ Việt cộng nằm vùng ở đại học Vạn Hạnh trước Tháng 4 năm 1975 ở Sàig̣n, kẻ từ chối đứng dưới Quốc kỳ Vàng nhưng lại ủng hộ việc treo cờ máu sao vàng khè ở Fullerton ! Tất nhiên, làm sao thiếu được “giáo sư Canh Gà Thọ Xương (chickensoup)” Nguyễn ngọc Bích, cũng như chí hữu thân thiết của Đỗ ngọc Yến (Báo Người Việt) là nhà b́nh luận Ngô nhân Dụng và v.v…cũng như tên thái y của Chính là Nguyễn xuân Ngăi. Cuộc họp vừa bí mật, vừa chu đáo lại vừa giật gân. Những con chuột làm chính trị không đến dự được th́ gửi điện chúc mừng hoặc gửi tham luận. Cuộc họp c̣n có chuyên viên giải quyết cho hội luận viễn liên để tạo dịp cho tác giả “Chủ nghiă Hồ chí Minh”, giáo sư “tự phong” là cựu thanh niên xung phong (đoàn 56), là Trần Khuê ở Sàig̣n, có dịp cùng lũ chuột núi bàn chuyện “Treo chuông vào cổ mèo” như ngụ ngôn của LaFontaine !!!

 

            Bị bệnh về tuyến tiền liệt, nhưng Chính lại nằm ở nơi chữa về tim mạch của me-xừ Ngăi. Nó cũng trái khoáy y như cuộc họp mặt của họ nhà chuột ở trong núi để bàn về kế hoạch Tiểu Diên Hồng của Chính, khoe là thai nghén từ 1995 tại nơi mà Chính gọi là nhà tù (???).

 

Câu chuyện tiếu lâm Tiểu Diên Hồng cũng như phần sau của Hội đồng chuột họp trong núi diễn biến ra sao, chắc nhiều người Việt tị nạn Việt gian cộng sản vẫn c̣n nhớ, nên chúng tôi thấy có thể không cần nhắc lại ở đây.

 

Nhưng có một điều xin được lưu ư đến bạn đọc là, dù tin của các nhà dân chủ cuội đưa ra hải ngoại kêu gọi khẩn cấp trị bệnh giúp cho Chính, v́ bệnh nhân đang ở thời kỳ nguy kịch gần kề cái chết. Nhưng sau một chuyến bay dài tới Mỹ, Chính có vẻ mệt v́ chuyến bay chứ chẳng có dấu hiệu ǵ nguy kịch như tin trong nước đưa ra. Và chỉ sau vài ngày là Chính đă khỏe mạnh, liên tục họp hành, trả lời phỏng vấn, chất vấn trong nhiều giờ mà giọng vẫn vang vang, chẳng có chút dấu hiệu nào là mệt nhọc ???

 

Cũng dịp này, Chính, không biết với tư cách ǵ, chẳng thèm tham khảo ư kiến ai (ngoại trừ ư kiến của Phan Diễn, lúc đó là nhân vật số hai của đảng cộng sản Việt gian) mà dám chỉ định Xuân Ngăi là đại diện trí thức hải ngoại và Trần Khuê là đại diện trí thức trong nước để cùng đại diện Việt gian cộng sản (Chính c̣n giữ bí mật) thực thi cái gọi là Tiểu Diên Hồng. Và, cái Tiểu Diên Hồng này nếu được thực thi, được người Việt tị nạn Việt gian cộng sản chấp nhận th́ có nghĩa chấp nhận Hoàng minh Chính là một thứ “chủ tịch hay tổng thống” của Cộng đồng người Việt tị nạn Việt gian trên toàn thế giới !!! Nhắc lại “chuyện thật mà tưởng như đùa” !

 

Hẳn tụi chính trị bộ Việt gian cộng sản đánh giá Cộng đồng người Việt tị nạn Việt gian cộng sản qua một số sự kiện, sơ lược nêu dưới đây, để tưởng tượng tất cả đă dễ dàng đón tiếp, tôn vinh những con rối của chúng tung ra, đội lên thờ. Ra công thổi ống đu đủ, nâng bi hùa theo lũ đầu đà của các đảng phở ḅ, đảng bịp, lũ nằm vùng, lũ “công an đầu trọc”, “công an áo trùng thâm”, trí thức ngựa, những tên con buôn chính trị, lũ truyền thông bất lương, lũ mà tổ tiên chúng ta liệt là “xướng ca vô loài” cùng một số nhà văn, nhà thơ vong quốc mà đầu óc chỉ có mấy tiếng “cực kỳ hèn hạ, cực kỳ vô liêm sỉ” và cả ngày đóng cửa mặc áo thụng vái nhau ! Đó là :

 

Một tên lính ngụy Việt gian cộng sản, có máu Việt gian từ đời cha, là Bùi Tín mới ló mặt làm thuyết khách, đă được đón tiếp long trọng, ồn ào. Bài viết nào, cuốn sách nào cùa Bùi Tín cũng tỏ ra ta đây là “người yêu nước’, lên mặt dậy bảo người tị nạn Việt gian cộng sản, đặc biệt là giới trẻ, rằng phải quên quá khứ, xóa bỏ hận thù, đem hết tiền và tài về xây dựng quê hương. Nào là phải lập ra BỐN QUỸ T̀NH THƯƠNG, trong đó có một quỹ dành cho binh lính ngụy Việt gian cộng sản nặng và vừa (!???). Mỗi người cố gắng trích một phần lương tháng ra để có thể đóng đều đặn cho 4 quỹ t́nh thương (!???)

 

Bùi Tín viết rành rành trong các sách của hắn, coi Quân lực VNCH là không có chính nghĩa (tức ngụy quân). Các chính quyền của VNCH là giết người yêu nước (tức là ngụy quyền hay Việt gian). Bùi Tín trong khi vẫn ca ngợi từ Hồ cho đến lũ đầu trùm Việt gian như Trường Chinh, Lê Duẩn, Phạm văn Đồng, Vơ nguyên Giáp, Lê đức Thọ, Đỗ Mười, Nguyễn văn Linh v.v… th́ hắn lại chửi khéo các nhà lănh đạo, cả quân sự lẫn chính trị của VNCH !

 

Vũ thư Hiên, một tên Việt gian thờ Nga –xô một cách trắng trợn, công khai, cứ tưởng dưới cái dù che thân của các tên đại sứ và phó đại sứ Nga-xô tại Hà-nội (tức Toàn quyền của thực dân đỏ Nga-xô ở Đông dương), là chẳng ai dám đụng đến cọng lông chân. Cũng như câu chuyện của thủơ 1945-46, khi chân ướt, chân ráo từ rừng Việt Bắc về Hà-nội, tên đại dâm tặc Hồ chí Minh đă ăn ngủ tại nơi cha mẹ Hiên cư ngụ, được mẹ Hiên hầu hạ rất chi là tận t́nh, nên Hồ đặc biệt “souvenir” ảnh cá nhân cho riêng mẹ Hiên. Chính trong “Đêm giữa ban ngày”, Hiên cũng thú nhận đó là kỷ niệm quư nhất của mẹ Hiên, nên suốt chín năm trốn chạy chiến tranh ở rừng núi, mẹ Hiên có thể bỏ hết mọi thứ, trừ tấm ảnh của con quỷ râu xanh Hồ chí Minh. Nghĩa là Hiên có hai cái dù che thân nên coi Trời bằng vung. Trong “Đêm giữa ban ngày”, Hiên cũng thừa nhận cả ngày cùng tên phó đại sứ Nga-xô đi dạo phố Hà-nội, giật le với thiên hạ !

 

Tại sao Hiên làm như vậy dù biết là rất lố bịch ?

 

Bởi, ở Hà-nội khi đó, ai mà chẳng biết bố của Hiên là Vũ đ́nh Huỳnh, chỉ là một cán bộ loại TRUNG CAO, nghĩa là trên cán bộ trung cấp tư chút nhưng c̣n thiếu tư chút mới đạt tiêu chuẩn cao cấp. Về mặt “đảng”, tuy là đảng viên lâu năm nhưng Vũ đ́nh Huỳnh chưa bao giờ kinh qua cấp tỉnh ủy viên của Việt gian cộng sản. Về mặt hành chính th́ cấp Vụ trưởng Vụ Lễ tân, là do bộ trưởng bộ ngoại giao đề bạt và thủ tướng chính phủ (ngụy quyền Việt gian) phê chuẩn. C̣n nữa, thời kỳ ng̣ai rừng th́ chỉ có mỗi sứ quán Nga-xô và Tàu cộng mà Tàu cộng tự lo lấy. C̣n Nga-xô có vài mống ở biên giới Tàu cộng--Việt Nam, nên cái Vụ lễ tân của Vũ đ́nh Huỳnh chỉ như đôi đũa tre dư thừa trong một mâm cỗ mà thôi. Đến tháng 10-1954, bè lũ Hồ Việt gian từ rừng núi lếch thếch về Hà-nội, th́ ngoài hai sứ quán Nga-Tàu cộng ra, dần có thêm vài nước chư hầu của Nga-xô ở Đông-Âu và Ủy ban Giám sát đ́nh chiến ở Việt Nam và hầu hết bọn họ cũng tự lo lấy. Riêng Phủ Tổng đại diện Pháp và lănh sự Anh (kiêm đại diện quyền lợi của Mỹ) th́ hàng tuần máy bay hăng Air France chở từ chính quốc sang cho họ từ nước uống cho đến cuộn giấy vệ sinh…chưa kể các chuyến bay phụ của Ủy ban Quốc tế Giám sát đ́nh chiến ở Việt Nam chở hàng từ Sàig̣n ra Hà-nội via Lào (vương quốc).

 

Thêm vào đó, tuy là một vụ trưởng của bộ ngoại giao (Việt gian), nhưng là loại vụ lép vế nhất (không giống các Vụ Tổ chức và cán bộ hay Vụ lănh sự …) nên Huỳnh cũng chẳng được bàu vào đảng ủy cơ quan bộ (ngoại giao Việt gian) hoặc được Ban tổ chức trung ương Việt gian cộng sản CHỈ ĐỊNH vào là ủy viên đảng đoàn của bộ (ngoại giao Việt gian). Nay danh xưng đảng đoàn đổi thành Ban cán sự.

 

 Bị mặc cảm tự ti về địa vị của cha, nên Vũ thư Hiên, trong nhiều dịp đă t́m cách qua miệng nhân vật thứ ba đề đề cao Vũ đ́nh Huỳnh như một nhân vật quan trọng. Hiên và đồng bọn cứ ra công thổi phồng cái việc Vũ đ́nh Huỳnh, từ là một trong hàng loạt thư kư của Hồ thành TRỢ LƯ của Hồ. Xin được lưu ư quư bạn đọc rằng Hồ chưa bao giờ dùng ai làm TRỢ LƯ. Hồ có rất nhiều thư kư nhưng người thư kư lâu năm và tin cậy nhất của Hồ là Vũ Kỳ, thư kư của Hồ từ tháng 8-1945 cho đến khi Hồ bị moi ruột, phèo phổi, ướp xác làm thú triển lăm ở Ba-đ́nh cho mọi người muốn biết h́nh hài tên đại Việt gian, đại sát nhân, đại dâm tặc ở tầm cỡ quốc tế trong suốt chiều dài lịch sử nhân loại !!! Cho đến nay chưa ai gọi Vũ Kỳ là trợ lư của Hồ. Phần lớn số thư kư của Hồ đều được dùng cho một nhiệm vụ nhất định, trong một thời gian nhất định.

 

Thí dụ : năm 1946, khi tới Pháp, Hồ đă tuyển giáo sư sử học Phạm huy Thông làm trong ban thư kư riêng của Hồ. V́ Thông có vợ Pháp và đang dậy học tại Pháp, thuộc loại nổi tiếng v́ xuất thân trong một gia đ́nh đại tư sản ở phố Hàng Bạc Hà-nội, lại c̣n là một nhà thơ nổi tiếng với bài Tiếng địch sông Ô. Hồ dùng Thông làm thông dịch tiếng Pháp và là cái cầu móc nối để Hồ làm quen với những người Việt ở Pháp thời kỳ nhá nhem đó, che bộ mặt Việt gian đỏ, và lừa ḷng tin của tầng lớp trên của xă hội Việt Nam cũng như các trí thức, học giả người Pháp (hơi bị ngây thơ chính trị và thiếu thông tin về Hồ).

 

Thời kỳ của những năm 1945—46, trước khi chiến tranh Việt Pháp bùng nổ, 12-1946, th́ Hồ rất ngán lực lượng giáo dân, đặc biệt đối với Đức Cha Lê Hữu Từ. Cho nên Hồ dùng Vũ đ́nh Huỳnh, một người xuất thân trong một gia đ́nh công giáo toàn ṭng, thực chất là để an ḷng giáo dân và cũng dùng Huỳnh để xin được gặp Cha Lê hữu Từ tại Kim Sơn (Ninh B́nh) và Hồ sùi sụt xin mời Đức Cha vào Ban Cố vấn. Xong việc, Hồ đă cho Huỳnh ngồi chơi khi chiến tranh. Hồ đă nắm quyền và Hồ phong cho Trần dụ Châu làm Cục trưởng Cục quân nhu. Châu đă cung cấp cho Hồ từ thuốc lá ngoại mang ở Hà-nội ra cho đến các cháu gái cuồng tín với “Bác Hồ”. Cho nên Hồ đâu cần đến sự chăm sóc tận t́nh trên mức thông thường của bà thân sinh ra Hiên nữa. Vũ đ́nh Huỳnh được chuyển qua bộ ngoại giao, giữ chức vụ trưởng vụ lễ tân, ở khá xa nơi ở của Hồ. Chuyện về ngoại giao đă có Phạm văn Đồng, vừa là bộ trưởng ngoại giao (Việt gian) vừa là phó thủ tướng chính phủ ngụy quyền Hồ chí Minh. Hồ làm ǵ có thời gian để nói về lễ tân với Huỳnh.

 

Biết rằng người ở hải ngoại và ngay cả trong nước, ít ai nghiên cứu kỹ lưỡng tổ chức và sinh hoạt của ngụy quyền Hà-nội và đảng cộng sản Việt gian, nhất là giai đọan từ 1945 đến trước 10-1954, cho nên trùm nói phét Vũ thư Hiên nổ quá cỡ thợ mộc trong cuốn Đêm giữa ban ngày.

 

Chúng tôi phải viết dài ḍng một lần cho xong, hy vọng quư bạn đọc sẽ có dữ liệu đối chiếu để hiểu tại sao chúng tôi đặt tên bọn Hoàng minh Chính là CUỘI. Và cũng để cảnh tỉnh lũ Việt gian nằm vùng ở hải ngoại đừng bày tṛ lấy thúng úp voi và mấy anh thày bàn cực kỳ thiếu thông tin mà cứ làm tṛ xả rác trên các diễn đàn bằng các tranh căi kiểu thày bói sờ voi. Đặc biệt cho mấy ông già gần trăm tuổi, mặc áo thụng nước mắt nước mũi x́ xụp vái ảnh Cuội Hoàng minh Chính, một Việt gian cuồng tín thờ Nga-xô, y như người mù vái lạy đống mối. Tội nghiệp cho con cháu sau này phải măi măi bị thiên hạ đàm tiếu !

 

Được ưu đăi cho đi Nga-xô học ngay sau 1954, nhưng Vũ thư Hiên không hề đỗ được cái bằng cấp nào. Hiên vẫn có thói quen thổi phồng việc cha hắn từng là thư kư của Hồ và việc Hồ từng ăn ngủ ở nhà Hiên và chung giường với Hiên để ḷe thiên hạ. Cứ tự huyễn hoặc rằng ḿnh là con ông lớn, Hiên thường phạm kỷ luật sinh viên, hay bỏ sang Ba Lan chơi. Cũng may cho Hiên là thời kỳ đó Nguyễn lương Bằng đang giữ chức đại sứ của ngụy quyền Việt gian Hồ chí Minh tại Nga-xô, nên thoát không bị kỷ luật mà chỉ bị cho về ngay Hà-nội. Đó là lư do tại sao một người được học trường điện ảnh tại Nga-xô như Hiên lại không được làm đạo diễn điện ảnh, hay công tác ở Cục Điện ảnh mà phải về làm một phóng viên bậc 3 (gần hạng bét) của Báo Ảnh mà thôi. Trong khi những người đi cùng đợt với Hiên đều có bằng cấp, trở về đều giữ những chức vụ lănh đạo, hoặc chuyên viên cấp Viện, hoặc cấp Ủy ban. Lấy thí dụ, một người cùng khóa, cùng trường với Vũ thư Hiên ở Nga-xô là Nguyễn quang Tuấn, con trai của Biện lư Nguyễn quang Dụ (thời Pháp thuộc), thành viên trung ương đảng Dân chủ của Dương đức Hiền, sau 1954 giữ chức bí thư thành ủy đảng Dân chủ tại Hà-nội. Sau cuộc thanh lọc và cải tạo lại đảng Dân chủ do Hoàng minh Chính (cộng sản Việt gian) cho tiến hành trong trung ương và các tỉnh, thành, nhằm chuẩn bị cho cái gọi là Cải tạo công thương nghiệp tư bản tư doanh, sẽ do Đỗ Mười phụ trách. Ông Nguyễn quang Dụ được Hoàng minh Chính đánh giá là cải tạo tốt nên được giữ nguyên chức. Có điều là tuy” tiến bộ” nhưng Hoàng minh Chính vẫn cẩn thận đặt một đảng viên cộng sản, tên là Lê văn Đào kèm bên với chức Phó bí thư thành ủy Hà-nội của đảng Dân chủ. Nguyễn quang Tuấn (con trai ông Nguyễn quang Dụ) được đi Nga-xô đợt 1955 cùng Vũ thư Hiên. Khi về Việt Nam là một chuyên viên của Cục Điện ảnh, phụ trách quay phim.

 

V́ những lư do kể trên nên Hiên rất trung thành với Nga-xô và thích phô trương để che lấp những yếu kém của bản thân và cha đẻ trong bậc thang quan lại đỏ. Đọc cẩn thận Đêm giữa ban ngày cũng như các bài viết, các bài trả lời phỏng vấn th́ thấy Hiên luôn luôn t́m dịp nhét vào mồm nhân vật thứ ba (phần lớn đă chết hoặc không ai biết nên khó kiểm chứng) những lời tâng bốc cha con Hiên. Thí dụ một ông này th́ nói cha Hiên c̣n là đàn anh Lê đức Thọ, v́ cha Hiên hoạt động công khai nên không tiện vào trung ương (tức ủy viên trung ương Việt gian cộng sản); ông khác th́ kể rằng cha Hiên là người bộc trực, thẳng thắn, nóng tính, không sợ một ai, thậm chí dám chống ba-toong lên tận phủ chủ tịch mắng cho Hồ một trận, dù Hồ đang tiếp khách !(?) Đúng là nói phét nên lại lộ đuôi ngay trong chính cuốn Đêm giữa ban ngày, khi Hiên kể việc cha Hiên và tướng ngụy Việt gian cộng sản là Đặng kim Giang than thở với nhau tại nhà Hiên về sự lộng hành của Lê đức Thọ và khuyên nhau nên ngậm miệng cho an thân. Dám mắng Hồ trước mặt người khác mà lại sợ Thọ không dám hé răng! (Đúng là ba hoa rẻ tiền). C̣n nữa, từ trước 1945, Dương bạch Mai hoạt động công khai, làm báo. Nguyễn Tạo c̣n ra tranh cử Hội đồng dân biểu (do thực dân Pháp lập ra), nhưng cả hai tên đó vẫn có chân trong trung ương của Việt gian cộng sản đó thôi ?(!)

 

C̣n bản thân Hiên th́, hết mượn mồm một ông thày bói rằng thánh đà báo mộng cho biết Vũ thư Hiên là một “QUƯ NHÂN”(Theo tiêu chuẩn của Thánh ở trên Trời đấy nhé, chứ không phải chuẩn mực của bá tánh ở trần gian đâu!!! Thêm vào đó, Hiên sinh năm 1933 (tuổi Quư Dậu), tận nửa cuối 1945 mới từ xó huyện ở Nam Định chui ra Hà-nội, nghĩa là mới 12 tuổi. Sang năm 1946 Hiên mới 13 tuổi, th́ chiến tranh đă nổ ra. Theo Hiên đă viết th́ những năm 1945—46, Hiên toàn ở trong phủ chủ tịch (Nhà Đốc lư cũ, sau lưng Sở Bưu điện). Trong khi đó, nhạc sĩ Đoàn Chuẩn, xuất thân trong gia đ́nh Vạn Vân, một trong những nhà giàu nhất của Bắc Việt Nam khi ấy, là một công tử hào hoa, phong lưu của đất cảng Hải-pḥng, làm sao lại có thể có điều kiện và hứng thú để kết bạn tâm giao với chú bé nhà quê ở xó huyện của tỉnh lẻ Nam Định, mới 12, 13 tuổi, cái tuổi đánh đáo và đổ dế ??? Giả dụ cứ cho là Đoàn Chuẩn cũng thích đánh đáo, nên đă cất công từ Hải pḥng lên Hà-nội gặp Hiên, th́ sau 9 năm xa cách, chú bé Hiên với 12 tuổi chắc chắn lớn lên và thay đổi rất rất nhiều. Làm sao ông Đoàn Chuẩn, ngồi trên xe hơi Buick sang trọng lượn xe quanh Hồ Gươm mà nh́n phía sau lưng Hiên để nhận ra “Bạn Cố Tri”. Nên nhớ ông Đoàn Chuẩn cận thị rất nặng, đến người quen thứ thiệt đứng trước mặt ông ta c̣n phải dí mắt lại thật gần mới nhận ra. Vũ thư Hiên là con người nói phét bẩm sinh vậy đấy, vượt xa Cuội và là học tṛ giỏi của Hồ, rất xứng đáng là đồng chí thân thiết của Cuội Hoàng minh Chính và bạn tâm đắc của Cuội Nguyễn thanh Giang, cũng một tên háo danh và nói phét có hạng trong nhóm CUỘI ĐỎ.

 

Sở dĩ chúng tôi dành nhiều trang để khắc họa hai nhân vật trụ cột trong việc đánh tráo sự thật lịch sử, từ một tên hết sức háo danh, Việt gian trung thành của Nga-xô, nhân viên nằm vùng của tên thiếu tướng t́nh báo Serbakov, lúc đó vừa sang thay chỗ Lavritchev làm Đại sứ đặc mệnh toàn quyền của thực dân đỏ Nga-xô bên cạnh ngụy quyền Việt gian cộng sản Hồ chí minh, mà thôi. Serbakov ở Hà-nội suốt từ cuối 1959 cho đến cuối 1976. Những kư giả Tây phương tới Hà-nội đều gọi hắn là Sa hoàng đỏ. Với Hồ hắn có chút nể nang, c̣n lại các trung ương Việt gian cộng sản đều bị hắn coi ngang với con chó berger của hắn mà thôi.

 

Sau khi mở cửa và mẫu quốc đỏ Nga-xô sụp đổ, tập đoàn chóp bu Việt gian cộng sản mới thấy được Cộng đồng người Việt tị nạn Việt gian cộng sản chính là cái phao, trước mắt là về KINH TẾ, lâu dàilà về CHÍNH TRỊ để cứu bọn chúng khỏi chết ch́m. Cho nên hai lá bài Hoàng minh Chính và Vũ thư Hiên, mà trong những cuộc gặp mặt vào cuối 1990-1991, Lê đức Thọ đă dự định cho Chính một ghế phó thủ tướng và Hiên một chức, cục    trưởng hoặc thứ trưởng một bộ nào đó, đă được sử dụng vào một nhiệm vụ mới, rất quan trọng mà khó kiếm được ai thay thế.

  

Anh quốc, ngày 20 tháng 4 năm 2008

Nam Nhân

 

THÀNH LẬP ĐOÀN KỊCH DÂN CHỦ CUỘI

(phần 2 bài CẦN GỌI ĐÚNG TÊN KẺ THÙ)

 

 

 

Nam Nhân

 

 

 

 

Sau cuộc vũ trang xâm lược VNCH, trên thực tế, đảng cộng sản Việt gian, do Lê Duẩn, bí thư thứ nhất và chính trị bộ của tổ chức Việt gian đó, đă hoàn thành lời hứa của tên trùm Việt gian Hồ chí Minh, trong lá thư Hồ gửi cho Quốc tế 3 (tức Bộ thuộc địa của Nga-xô) từ năm 1929, rằng sau khi đă hợp nhất các nhóm cộng sản Việt gian, hắn sẽ “Bolshevik hóa toàn đảng, Bolshevik hóa toàn dân (Việt nam) và sẽ tiêu diệt các cá nhân, các hội đoàn, các đảng phái có tinh thần quốc gia và dân tộc, hoặc sẽ cài đảng viên cộng sản vào để lũng đoạn hay cướp những tổ chức đó nhưng vẫn giữ danh xưng cũ để che đậy lốt cộng sản mà lèo lái họ đi theo mục tiêu của cộng sản (nghĩa là sau khi đạt mục đích sẽ xóa sổ những tổ chức và các cá nhân đó). Với thành tích nhuộm đỏ được toàn bộ nước Việt Nam (về mặt địa lư mà thôi), tập đoàn Việt gian cộng sản mở đại hội 4 vào cuối năm 1976, Lê Duẩn từ bí thư thứ nhất, vọt lên là Tổng bí thư (chứ không phải Duẩn là tổng bí thư từ trước 1976 như các tên đặc công đỏ Bùi Tín, Vũ thư Hiên… và ngay mới đây trong bài về lư lịch của Hoàng minh Chính, tên Cuội Nguyễn thanh Giang vẫn viết láo rằng Lê Duẩn là “Tổng bí thư” từ 1960, v́ cả lũ bọn chúng đều được chỉ đạo phải bảo vệ “thần tượng Hồ chí Minh” rằng Hồ bị phe Lê Duẩn, Lê đức Thọ khống chế từ trước 1960, nên các tội giết dân và bán nước Hồ không phải gánh chịu).

 

Đại hội 4 của tập đoàn Việt gian cộng sản có mặt Gorbachev, diễn ra rất lộn xộn v́ phe phái, ngốt mắt trước sự phồn vinh của VNCH, tranh nhau quyền được cướp đoạt nhiều hơn. Trước đó có vụ nổ bom ở hội trường tỉnh ủy Việt gian cộng sản ở Nam Hà, chút xíu Trường Chinh toi mạng. Rồi đến vụ lục soát bắt bớ ở khu gia cư của sỹ quan ngụy quân cộng sản cấp tá ở Đống đa, Hà-nội. Rồi lại có kẻ “đánh cắp” xe hơi của Trường Chinh, đậu ớ trước đoàn xiếc, lều bạt ở công viên Lê-nin. Rồi vụ nổ lớn chỗ đóng trại của ngụy quân Việt gian ở Đường Thành, Hà-nội và cháy toà soạn báo ngụy quân Việt gian có tên “Quân đội Nhân dân”, vân vân và v.v…

 

Cho nên, tuy đă thêm quyền lực với chức vụ Tổng bí thư, nhưng Lê Duẩn vẫn không thể ngồi vào ghế chủ tịch đảng và cũng không thể kiêm chủ tịch nước như Hồ. V́ thế hai tên Lê Duẩn và Trường Chinh phải thỏa hiệp để cái ghế chủ tịch và phó chủ tịch nước cho hai tên già hầu cận của Hồ là Tôn đức Thắng và Nguyễn lương Bằng! Điều này cho thấy là chưa bao giờ Hồ để cho bất kỳ tên đàn em nào dám giỡn mặt. Trong đại hội 4 của tập đoàn Việt gian cộng sản, cả hai tên phải chịu cái tiếng là “bắt nạt” Hồ, là Duẩn và Thọ đă ca ngợi và tôn vinh Hồ hết lời, công bố rằng mọi công lao là thuộc về Hồ. Nếu khi Hồ c̣n khoẻ mạnh (1960) mà vẫn “bắt nạt” được Hồ th́ sao Duẩn không công khai, thẳng thắn kể lể thành tích là của ḿnh, chứ chưa nói đến là có thể làm bài diễn văn như Khrutchev đă lật tẩy Stalin?(!)

 

Cho đến nay, có thể khẳng định rằng, những ai vẫn c̣n dựa vào “tài liệu dzổm” của mấy tên đặc công đỏ và dân chủ cuội để phổ biến rằng Hồ bị tụi Lê Duẩn và Lê đức Thọ khống chế, đều vô t́nh hoặc cố t́nh CHẠY TỘI CHO TÊN ĐẠI VIỆT GIAN HỒ CHÍ MINH, ít hoặc nhiều tùy theo uy tín ng̣i bút của họ với bạn đọc. C̣n những kẻ đă sống dưới chế độ thực dân đỏ do Việt gian cộng sản áp đặt th́ đây là cách kiểm tra để biết tŕnh độ tích lũy và nhạy bén thông tin của họ, loại trừ lũ đặc công đỏ và nằm vùng ở hải ngoại cũng như dân chủ cuội ở trong nước th́ đây chính là MẬT KHẨU để chúng nhận ra nhau mà hợp tác buôn tin giả trên các phương tiện truyền thông, một trong những biện pháp làm những người c̣n nặng ḷng với tương lai dân tộc và đất nước Việt Nam bị hoả mù thông tin khiến không t́m ra tử huyệt của tập đoàn Việt gian cộng sản.

 

Năm 1978, Lê Duẩn với cương vị mới là Tổng bí thư đảng Việt gian cộng sản, đă cầm đầu một phái đoàn cực kỳ quan trọng mà suốt từ ngày Việt gian cộng sản đặt ách nô lệ đỏ lên toàn dân ở miền Bắc VN, giữa 1954 và cả nước VN, sau 30-4-1975, chưa bao giờ đủ mặt và đông đảo chóp bu Việt gian cộng sản như vậy, để sang mẫu quốc đỏ Nga-xô, kư cái gọi là Hiệp ước Hữu nghị và Hợp tác toàn diện với Nga-xô, mà các điều khỏan thể hiện rơ quan hệ chủ tớ công khai với thế giới. Những việc làm theo chỉ đạo của Hiệp ước bán nước đó có rất nhiều, tạm kê ra như tặng không Cảng Cam Ranh chiến lược cho Nga-xô cùng việc khai thác các mỏ dầu lửa cũng như các tài nguyên khác, gọi là ăn chia theo kiểu đi săn được con mồi về th́ “CHỦ ĂN THỊT, CHÓ GẶM XƯƠNG”, đưa nô lệ đỏ VN sang lao động cho thực dân đỏ Nga-xô ở vùng Sibérie giá rét… Và một điều quan trọng nữa là tiếp tục lộ tŕnh Bolshevik hóa toàn Đông dương như từ năm 1930, Nga-xô đă trao nhiệm vụ cho Hồ và tập đoàn Việt gian cộng sản khi bắt chúng phải thay đổi từ đảng cộng sản Việt Nam thành đảng cộng sản Đông dương mà lúc đó chưa hề có một người Lào hay Căm-pu-chia nào trong cái tổ chức tay sai đó của Nga-xô nặn ra, nhằm bao vây Tàu cộng. Đó là nguyên nhân xẩy ra cuộc vũ trang xâm lược nhằm vào Việt Nam do Tàu cộng  thực hiện năm 1979 ở 6 tỉnh biên giới phía Bắc VN.

 

Đối với người dân Việt Nam th́ cả Nga-xô, cả Tàu cộng đều là lũ xâm lược khát máu và ḷng tham không đáy. Bất kể tên cộng sản Việt gian nào, dù thờ Nga-xô hay thờ Tàu cộng hoặc thờ cả hai mẫu quốc đỏ đó, đều là tội đồ của dân tộc. Tội đó của chúng, không một cá nhân nào, một tổ chức nào, dù là Việt Nam hay quốc tế có thể xí xóa được.

 

Cuộc chiến với Tàu cộng, khiến Việt Nam cho đến nay bị mất biết bao điểm cao chiến lược ở vùng biên giới Việt-Hoa, vẫn c̣n bị tập đoàn Việt gian cộng sản ém nhẹm cả với trong nước, cả với quốc tế, chưa kể đến đất, hải đảo và biển của Việt Nam mà tập đoàn Việt gian cộng sản, từ khi Hồ c̣n nắm quyền cho đến nay là đứa con hoang của hắn là Nông đức Mạnh, vẫn tự nguyện dâng hiến, có ai được biết rơ ràng là bao nhiêu đâu ???

C̣n cuộc chiến cho chiến lược bành trướng của chủ nghĩa thực dân đỏ do ngụy quân Việt gian cộng sản tiến hành sang Căm-bốt, rơ ràng chỉ đem lại chết chóc, tang tóc cho nhân dân của cả hai nước, kinh tế kiệt quệ, đạo đức suy đồi,  xă hội băng hoại… mà trong lịch sử hai nước chưa bao giờ xảy ra, ngay cả khi hai dân tộc Việt, Miên, hai đất nước Việt, Miên cùng chung cảnh bị ách thực dân Pháp đô hộ!!!

 

Những việc làm tiếp theo của bọn Lê Duẩn, Trường Chinh vẫn chỉ là các mục tiêu mà Hồ đă hứa với Bộ Thuộc địa Nga-xô (Quốc tế 3). Các đảng Dân chủ và đảng Xă hội, đă được Hồ cho đảng viên cộng sản vào cướp tổ chức nhưng vẫn duy tŕ danh xưng đều bị cho về vườn cùng hai tờ báo của hai đảng đó là Độc Lập (Dân chủ) và tờ Tổ Quốc (Xă hội). Các thứ Mặt trận như Mặt trận Giải phóng của Nguyễn hữu Thọ, Mặt trận Liên minh của Trịnh đ́nh Thảo đă bị xóa sổ từ 1976. Công đoàn giải phóng bị Tổng công đoàn nuốt chửng một cách lặng lẽ. Đoàn Thanh niên Nhân dân Cách mạng bị thanh lọc lại, số đủ tiêu chuẩn Việt gian được nhập với Đoàn Thanh niên cộng sản Hồ chí Minh; số c̣n lại qua sinh hoạt với Hội Liên hiệp thanh niên VN. Các tổ chức của phụ nữ, nông dân, thiếu nhi cũng vậy: biến mất cùng bài “quốc ca” và lá cờ của Mặt trận Giải phóng. Sứ quán vệ tinh bù nh́n của cái gọi là “Chính phủ cộng ḥa miền Nam VN” từ thân phận vệ tinh bù nh́n ở các nước chư hầu Đông Âu của Nga-xô, bị xóa sổ cả tổ chức lẫn nhân sự. Nhân vật Đặng quang Minh, thân phụ của bà Đặng mỹ Dung, thôi làm bù nh́n mà về Sàig̣n nhậu la-ve ở nhà dài dài, cũng được bàn tán, nâng lên như là một cán bộ Việt gian cộng sản loại gộc, v́ khi c̣n ở ngoài rừng thường được Lê Duẩn, Lê đức Thọ đến ăn cơm, hệt cảnh Hồ đến ăn và ngủ ở nhà cha mẹ Vũ thư Hiên đôi ba ngày của năm 1945 vậy!!!

 

Những chính sách mà Lê Duẩn cho thực thi ở VNCH tàn bạo y hệt Hồ đă làm ở miền Bắc VN. Tất cả những lũ Việt gian cộng sản, loại đầu trâu mặt ngựa, do Hồ lựa chọn và đào tạo qua thực tế ở Bắc VN, rất thành thạo tay nghề đao phủ, nay lại được Lê Duẩn trao cho nhiệm vụ Bolshevik hóa cả nước VNCH.

 

Có điều VNCH khác với miền Bắc VN trước kia một trời một vực, về mọi mặt từ kinh tế, văn hóa giáo dục đến tổ chức tôn giáo, tín ngưỡng của thế giới tâm linh và đạo đức truyền thống của dân tộc VN. Cho nên đường lối Bolshevik hóa VNCH của tập đoàn Việt gian cộng sản, do Lê Duẩn chỉ đạo, đă bị phản ứng ngược, ngoài ước đoán của con cáo già Hồ chí Minh và ngoài khả năng điều chỉnh của tập đoàn Việt gian cộng sản chóp bu là bộ chính trị của Lê Duẩn. Người dân VNCH đă h́nh thành nhiều tổ chức, có cả vũ trang, và đă chống lại một cách quyết liệt trên mọi b́nh diện, từ kinh tế đến văn hóa nghệ thuật cho đến tín ngưỡng, tôn giáo… Nói tóm lại là bằng sinh hoạt, ứng sử của một xă hội tự do, hoàn toàn khác với xă hội nô lệ kiểu mới mà tập đoàn cộng sản Việt gian đă áp dụng tương đối thành công ở miền Bắc VN.

 

Làn sóng vượt biên tỵ nạn Việt gian cộng sản bằng mọi giá, kể cả sinh mạng của ḿnh, của người dân VNCH, đă cuốn hút một số lớn những người Việt Nam ở phía Bắc, cũng thức tỉnh để từ bỏ “thiên đường bánh vẽ” của tập đoàn Việt gian cộng sản, dù chưa biết cái ǵ đang chờ đợi phía trước. Chỉ cốt thoát được bàn tay sát nhân v́ quyền lợi mẫu quốc đỏ của tập đoàn Việt gian cộng sản!

 

Trong lúc tập đoàn Việt gian cộng sản c̣n say sưa bữa tiệc máu của nhân dân hai miền Nam và Bắc Việt Nam, chưa tỉnh, th́ cộng đồng người Việt tỵ nạn đang dần dần ổn định cuộc sống mới nơi đất khách. Trong số những người tỵ nạn Việt gian cộng sản, có lẫn những kẻ thuộc thành phần nửa dơi nửa chuột. Chúng được hưởng những thứ do các chính quyền của VNCH ban cho, nhờ ít nhiều đă có không khí tự do, dân chủ trong sinh hoạt xă hội, mặc dù c̣n bị hạn chế do sự đánh phá nham hiểm, tàn bạo của tập đoàn cộng sản Việt gian, qua những tụi nằm vùng, tụi hàng hai, tụi cơ hội trong lũ trí thức ngủ, lũ chính trị sôi thịt, cũng như lũ bất lương chỉ muốn hưởng thụ thành quả xă hội càng nhiều càng tốt mà không muốn góp dù chỉ một giọt máu hay giọt mồ hôi. Đó là những tên gọi là thành phần thứ ba, trốn trách nhiệm cầm súng bảo vệ nước VNCH trước sự xâm lược của ngụy quân Việt gian cộng sản, lính đánh thuê cho chiến lược bành trướng ra toàn cầu của đế quốc đỏ Nga-xô và thế lực Đại Hán khoác áo cộng sản là Tàu cộng. C̣n lại ở trong nước th́ theo sự điều khiển của dân vận và trí vận Việt gian cộng sản mà hai chóp bu của chúng là Nguyễn văn Linh và Trần Bạch Đằng, hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp để dựa vào Nhà Nước PHÁP TRỊ và TỰ DO DÂN CHỦ VNCH, lách vào những kẽ hở một quốc gia đang có chiến tranh, mà tạo dựng ra những tổ chức, những hoạt động PHẢN LOẠN, tuyên truyền đánh phá cuộc CHIẾN TRANH CHÍNH NGHĨA CHỐNG XÂM LƯỢC ĐỎ của Quân lực VNCH, của Nhân dân và Nhà nước VNCH. Thí dụ như cái gọi là Mặt trận Giải phóng của Nguyễn hữu Thọ, Huỳnh tấn Phát, Dương quỳnh Hoa…; Mặt trận Liên minh Dân chủ của Trịnh đ́nh Thảo; Công đoàn giải phóng của Trần văn Thành… Phải kể đến những hoạt động quậy phá của lũ du ca, phản chiến; lũ Việt gian đầu trọc như Thích trí Quang, Thích Nhất Hạnh…và mấy con ngựa chứng mặc áo thâm như Chân Tín, Nguyễn ngọc Lan; một số nhà văn, nhà báo như Ngô công Đức, Lư quư Chung, Vũ Hạnh, Huỳnh bá Thành…; các trí thức vừa ngủ vừa ngựa như Ts Lê văn Thới, Ts Nguyễn chung Tú, Ls Ngô bá Thành; các dân biểu vừa ngu vừa khùng như Hồ hữu Tường (đề nghị VNCH treo cờ rũ để mặc niệm tên tội đồ, đại Việt gian Hồ chí Minh, khi hắn chết); và các kẻ khác như Dương văn Ba, Kiều mộng Thu, Nhữ văn Úy… C̣n phải kể đến những tên sinh viên làm loạn đi hàng đầu biểu t́nh như Lai thế Hùng, Dương văn Đầy, Kim Hạnh…(Lai thế Hùng hiện cùng tướng nhậu với du kích Củ Chi trong dịp “về thăm quê hương” là Lư ṭng Bá vừa nặn ra một tổ chức “chống cộng” với cố vấn là me-xừ nhà thơ “sớ Táo quân Nguyễn chí Thiện, thành viên quan trọng của nghị hội Tiểu Diên Hồng 2005; c̣n Dương văn Đầy và Kim Hạnh, trước 1975 trốn ra bưng làm dưới trướng của Mai chí Thọ, và sau tháng 4 năm 1975, Dương văn Đầy được Mai chí Thọ cho làm chủ tịch Quận Nhất (Sàig̣n) tiến lên chức giám đốc công ty du lịch Sàig̣n khi có chính sách mở cửa và trong chuyện tranh ăn với nhóm công an Lâm văn Thê, Cao đăng Chiếm, Dương Thông, Dương văn Đầy đă bị “ĐỘT TỬ” ngay tại sân bay Tân sơn nhất khi chuẩn bị lên máy bay đi Pháp, để lại chiếc va-li nhỏ khi mở ra thấy Một Triệu USD tiền mặt; c̣n Kim Hạnh được cho làm tổng biên tập báo Tuổi Trẻ, bị mất chức v́ cho đăng lại tin từ báo Nhân dân rằng Hồ Việt gian có vợ!)

 

Một số những tên sinh viên trốn quân dịch, gia đ́nh chúng được yên ổn làm ăn nhờ vào sự hy sinh xương máu, tuổi trẻ và cả hạnh phúc gia đ́nh cũng như nguyện vọng được học hành của nam nữ thành viên trong mọi cơ cấu tổ chức của Quân lực VNCH. Ấy thế mà lũ vô ơn, vô trách nhiệm một cách vô liêm sỉ ấy lại vẫn tiếp tục đâm sau lưng ân nhân là các chiến sĩ, tướng lănh Quân lực VNCH để đi theo tả phái bôi nhọ cuộc chiến đấu tự vệ chính nghĩa của QUÂN, DÂN, CÁN, CHÍNH của VNCH bằng các cuộc biểu t́nh chống chiến tranh, bôi nhọ chính nghĩa của VNCH trên b́nh diện quốc tế và gây nhiều hậu quả cực kỳ tai hại tác động tiêu cực vào mọi sinh hoạt xă hội, mở rộng tiến tŕnh dân chủ của Nhà nước pháp trị của VNCH. Có thể tạm kể ra những tên như anh em Nguyễn đan Quế, Nguyễn quốc Quân (tên này cách đây ít tháng c̣n trắng trợn tuyên bố trong cuộc Hội luận trên diễn đàn paltalk VNExodus rằng: XƯA KIA, CHÍNH QUYỀN, NHÂN DÂN, BINH LÍNH VÀ CÁC ÔNG TƯỚNG MIỀN NAM HÀNG NGÀY PHẢI CHỜ XEM ĐẠI SỨ MỸ NHẢY MŨI MẤY CÁI RỒI MỚI DÁM LÀM G̀ TH̀ LÀM), vợ chồng Đoàn viết Hoạt, Nguyễn gia Kiểng và v.v…, nhiều lắm. Chỉ tiếc rằng vào thời kỳ đó, Toàn phong Nguyễn xuân Vinh đă là một khoa học gia có uy tín ở Mỹ, đă quên ḿnh là một thành viên của Quân lực VNCH, một công dân thuộc loại được may mắn và hưởng nhiều ưu đăi của nhân dân, quân đội và chính quyền VNCH, nhưng đă ƯƠN HÈN không dám có một lời bào chữa cho NHỮNG ÂN NHÂN của ḿnh và gia đ́nh. Thế mà mới đây thôi, Nguyễn xuân Vinh đă khéo léo dùng cái uy tín cá nhân để nâng bi Nguyễn chí Thiện, một tên c̣n bị nhiều ngờ vực về quyền tác giả của tập thơ Hoa Địa Ngục, lư lịch c̣n rất mơ hồ, kẻ được đảng Phở Ḅ nuôi dưỡng từ khi c̣n nằm dzui chơi ở Hải-pḥng (chính Việt Tân lẫn Thiện đều tự nhận việc này).

 

(C̉N TIẾP)

 

Anh quốc, ngày 23 tháng 4 năm 2008

Nam Nhân