CHÍNH NGHĨA 

 

   

Chính Nghĩa Tự Có Tính Thuyết Phục - Nhân Nghĩa Tự Có Tính Cảm Hoá

 

Vĩnh An

 

B̀NH RƯỢU QUỶ

 

 

 

TIỂU THUYẾT LUẬN ĐỀ

(chưa xuất bản)

 

 

 

 

 

* Để tưởng nhớ song thân chúng tôi.

* Để tưởng nhớ các nhà văn Tự Lực Văn Đoàn

* Để tặng các bạn nhóm Triết Văn, cựu sinh viên văn khoa Saigon & Đà lạt

 

 

 

 

 

Chương 12: Hoàng hôn của một lịch sử

 

Khi Thu Liên cùng hai người khách lạ một nam, một nữ bước vào nhà th́ anh Hai cô tưởng như nằm mộng. Sau giây phút vui mừng, anh cô liền trách:

“Em bỏ đi đâu mấy năm nay mà không nói với hai anh một tiếng. Sau này anh biết tin em xuống tóc vào chùa nhưng không biết chùa nào để đưa em về. Thằng Dư Khánh cũng nhớ em nhiều, hễ nó nghe ai đó nói thấy em ở đâu th́ Khánh đến đấy để t́m. Tội nghiệp thằng Khánh.”

- “Phải thằng Khánh mà hai anh thường gọi nó là ‘lại cái’, là thằng khùng và đă bị em chửi cho mấy lần khi cứ đến chỗ em bán hàng nói lời ong bướm không?” Thu Liên giả vờ hỏi v́ không hiểu sao từ khi ni cô Trang Nghiêm rời khỏi chùa, Thu Liên bỗng nhớ lại Dư Khánh một người đă từng si mê cô mà cô ghét bỏ.

- “Chứ c̣n ai nữa, nhưng nó không ‘lại cái’ đâu, cái kiểu của nó là như thế, nhiều khi nó cố t́nh làm vẻ yểu điệu thục nữ để được mấy anh dân chài chú ư nh́n nó v́ họ c̣n bận nh́n mấy đứa con gái từ làng quê hẻo lánh về chợ huyện,” anh Hai đáp lại rồi hỏi tiếp, “Anh thấy người đàn ông mà em đi chung và nói là ân nhân giống một người quen ở huyện nàyà À à, anh nhớ ra rồi, có phải là Thiên Phụng, anh của Thanh Hạc không?”

- “Không phải đâu, chỉ giống thế thôi. Lúc đầu mới gặp, em cũng nhận lầm như anh. Anh Thiên Phụng theo đạo gia-tô đâu dám ngang nhiên đến huyện nàyà”

Lúc đó Thiên Phụng và Kim Ngọc từ giếng nước sau nhà nơi họ rửa sạch bụi đường lên lại nhà trên, ngồi vào một đầu bộ ván, đầu kia là Thu Liên. Bỗng có tiếng người reo mừng từ ngoài ngơ chạy vào. Đó chính là Dư Khánh; bước vào nhà anh chàng nghẹn ngào nói:

- “Cám ơn trời Phật, Thu Liên đă về. Nếu em không về chắc anh cũng bỏ vào chùa tu như em à” Rồi anh ta ngồi xuống một cái ghế thấp ngay chỗ cô, ngước nh́n cô với vẻ thán phục và ngưỡng mộ, rụt rè nói tiếp, “Em đừng bỏ đi nữa nhé à mà có đi đâu, đến chân trời góc biển nào cho đây theo với để đây đỡ đần chăm lo cho đó.”

- “Biết rồi,” Thu Liên xẵng giọng đáp v́ cô ngượng với Kim Ngọc, rồi cô lại dịu dàng nói, “Bây giờ Khánh về đi, chừng một canh giờ nữa qua đây ăn cơm với gia đ́nh em và hai người khách, Khánh nhớ chạy ra chỗ ụ tàu kêu anh Ba về luôn nhé. Vậy đi à Em phải vào bếp làm cơm đây.”

Dư Khánh ỏn ẻn dạ vâng như vợ nói với chồng, tươi cười đứng dậy chạy đi ngay quên cả chào hai người khách lạ là Thiên Phụng và Kim Ngọc cũng ngồi trên bộ ván và đang giải khát với hai bát trà nóng.

Tối hôm đó sau một bữa ăn gia đ́nh đoàn tụ vui vẻ, Thiên Phụng dẫn Kim Ngọc ra bến đ̣ nơi ngày xưa chàng làm tài công cho những chiếc thuyền chở hàng. Cô tiểu thư Kim Ngọc ngày xưa giờ đây mới có dịp đi sâu vào những tầng lớp lê dân nghèo khổ, lớp người dưới cùng phải gánh chịu mọi hậu quả của cuộc chiến tranh giữa hai ḍng họ Trịnh Nguyễn và của đám nho quan bề tôi làm thuê cho hai ḍng họ ấy. Bởi lẽ không có sự chính danh nào của Khổng tử có thể biện hộ cho hai ḍng họ ấy trong cuộc nội chiến này và hoá ra thái độ của những dân nghèo theo đạo gia-tô lại là một thái độ phản kháng trong bối cảnh thụ động chịu đựng chung của lê dân. Và họ vui vẻ chịu đựng với những niềm vui nhỏ bé của đời thường mà khung cảnh làng quê c̣n đem lại cho họ.

Khi đi dọc trên một đoạn đường vắng, Kim Ngọc nắm lấy tay Thiên Phụng nói:

- “Em xin anh một thời gian để t́nh yêu trong em thật chín muồi v́ em không muốn nó là sự may rủi như việc gieo cầu. Trước hết em phải thanh thoả với những giá trị nho Phật v́ những giá trị ấy luôn là một kư ức đẹp trong em, nhưng để t́m động lực cho hành động đức tin em phải biết kín múc từ t́nh yêu Thiên Chúa dành cho em mọi lúc. Nếu khi hành động em vẫn c̣n lấy động lực từ mạch ngầm của nho Phật, đức tin của em sẽ không c̣n tinh tuyền cũng giống việc làm không có đức tin vậy.”

- “Em nói đúng lắm, trước đây anh cũng trải qua giai đoạn đó nhưng nhẹ nhàng hơn v́ anh không phải là nhà nho hay nhà Phật. Giờ đây anh c̣n phải đấu tranh với sự giằng co giữa ơn gọi làm tu sĩ luôn được giáo dân trọng vọng và ơn gọi sống cuộc sống làm chồng và có thể làm cha.” Thiên Phụng ngừng lại một lúc rồi nói tiếp, “Không hiểu sao lúc này anh bỗng nhớ lại câu nói của cha thánh Phê-rô Phú-tuệ (P. Fourier) là cha giáo của cha An-tôn mà cha An-tôn thường hay nhắc lại : Chinh phục được một linh hồn c̣n hơn cả việc tạo lập một thế giới. Và một linh hồn thấm nhuần nho-Phật có thể khó lay chuyển nhưng không phải là không thể được đối với t́nh yêu Thiên Chúa. Em hiểu ư anh nói không”

ố “Em hiểu, màà ḿnh t́m chỗ nào ngồi chờ trăng lên đi anh.”

Họ t́m một vạc cỏ bên bờ sông Mạ, ngồi sát vào nhau, Kim Ngọc tựa đầu vào vai Thiên Phụng. Một mùi hương như lan rừng từ tóc nàng toả ra hoà quyện cùng mùi cỏ cây sông nước làm chàng ngây ngất đến nỗi chàng muốn nói một câu của ḷng ḿnh : “Anh yêu Ngọc biết mấyà” cũng không dám nói v́ sợ phá vỡ giây phút quá tuyệt vời và kỳ diệu ấy.

Cũng tối hôm ấy, Thu Liên có cái hẹn đầu tiên với Dư Khánh làm anh chàng sung sướng và ngạc nhiên tưởng ḿnh nằm mộng. Họ đi chơi đây đó trong huyện thị và ăn chè đến măi khuya mới về nhà.

Sáng hôm sau, Dư Khánh ‘yểu điệu’ đi ra ụ tàu nơi anh ta làm thêm mấy việc với anh Ba của Thu Liên, anh chàng hớn hở khoe với anh Ba:

- “Anh Ba ơi, Thu Liên chịu làm vợ em rồi, em hạnh phúc quá”

- “Tối hôm qua nó đă nói với mày ?”

- “Vâng nhưng với hai điều kiện.”

- “Điều kiện ǵ?”

- “Thứ nhất để nó theo đạo gia-tô, thứ hai là ban đêm vào pḥng nó phải ăn mặc như phụ nữ.”

- “Nó điên thế mà mày cũng chịu à?”

- “Cô ấy không điên v́ cô ấy nói đạo gia-tô trọng phụ nữ hơn nho Phậtà”

- “C̣n điều kiện kia?”

- “Em cũng đồng ư luôn v́ em nghĩ cô ấy nói đùa.”

- “Sao mày cho rằng nó nói đùa?”

- “V́ không thể đem chuyện đạo giáo đặt chung với chuyện pḥng the.”

- “Nếu nó không đùa th́ sao?”

- “Cũng tiện chứ sao?”

- “Sao lại tiện?

- “Thay v́ ḿnh tốc một váy, ḿnh tốc luôn hai váy là xongà”

- “Trời ơi, thằng nào bảo mày khùng và lại-cái th́ thằng đó mới là khùng. Mày khôn hơn anh Ba mày rồi.”

Nó cười hặc hặc như gà mái đẻ kêu rồi đi vác mấy khúc gỗ cho ‘anh vợ’ nó chuẩn bị cưa làm lườn tàu. Buổi sáng hôm ấy hai người làm việc vui vẻ phấn khởi bên nhau. Buổi chiều sau một ngày lao động, Dư Khánh chạy mua cho anh vợ tương lai một chai rượu mơ và một đĩa thịt cầy. Nó chỉ gắp vội vài miếng, uống vội một ly rồi chạy về nhà anh Hai để chiêm ngưỡng dung nhan của Thu Liên mà nó cho là đẹp nhất trên đời. Nhưng không v́ thế mà có người c̣n dám bảo nó khùng. Khùng mà biết yêu như thế sao?

Cũng buổi sáng đó, Thiên Phụng dẫn Kim Ngọc đến xóm Cồn t́m lại ngôi nhà xưa. Đến nơi chàng mới biết từ khi có lệnh truy nă của Dương Lư, quan huyện đă tịch thu ngôi nhà bán rẻ cho em vợ ông ta, một tay cờ bạc có tiếng trong huyện. Tay này cũng muốn bán lại nhưng đ̣i đúng giá tám cây vàng. Kim Ngọc tính nhẩm nàng hiện có mười lượng vàng. Năm lượng do sư cô Diệu Thiện đưa lại, năm lượng do số nữ trang trong số của hồi môn nàng c̣n giữ lại từ ngày nàng xuất giá. Sau cùng nàng và Thiên Phụng chọn phương án hai để c̣n dư ra chút ít làm kế sinh nhai. Họ quyết định sáng mai sẽ về lại Thiên Lương đến nhà của Lưu B́nh gặp đỗ Trọng và Thu Đán theo gợi ư của bạn chàng. Vả lại họ yên tâm khi thấy Thu Liên đă làm hoà với hai ông anh “mắc dịch” của cô, như lời cô hay nói, và biết đâu cô sẽ lấy Dư Khánh, một anh chàng ngồ ngộ có nghề nghiệp và nhà cửa hẳn hoi làm chồng. Như thế đă là quá tốt cho Thu Liên.

Khi ra đến đường lớn, Kim Ngọc thấy Thiên Phụng c̣n quay lại nh́n ngôi nhà cũ với bao kỷ niệm của hai anh em chàng. Kim Ngọc thấy ḷng ḿnh cũng bồi hồi không kém.

Sáng hôm sau, Thiên Phụng và Kim Ngọc lên đường về lại Thiên Lương, có Thu Liên và Dư Khánh đưa đến tận bến đ̣. Họ bùi ngùi dừng lại một lúc trước chỗ ngày xưa Thanh Hạc và Thu Liên bán hàng gần nhau. Cửa hàng Thanh Hạc đă thuộc về chủ mới bán bánh trái và nước trà cho khách qua đường, c̣n chỗ Thu Liên bán trái cây hiện nay chị dâu cô, vợ anh Hai vẫn tiếp tục việc buôn bán. Cô này đă chuẩn bị cho Thiên Phụng một giỏ cói trái hồng, trái bơ và trái na để làm quà. Trước khi Kim Ngọc xuống thuyền, Thu Liên tươi cười nói nhỏ với nàng:

ố “Chúc hai anh chị nên duyên cầm sắc, hạnh phúc lâu dài. Phần em khi nào có tin vui sẽ mời anh chị đến dự tiệc cưới.”

ố “Chị cũng mong được như em chúc chị, và cũng chúc em với Dư Khánh mau thành hôn xây dựng cuộc sống hạnh phúc và ổn định.”

Khi Thiên Phụng và Kim Ngọc xuống thuyền rồi, Thu Liên và Dư Khánh mới quay về. Đến giờ ngọ, thuyền cặp bến đ̣ Thiên Lương, Thiên Phụng và Kim Ngọc vào chợ huyện ăn trưa sau đó hai người cùng đi bộ trong nắng nhẹ mùa thu đến nhà Lưu Bằng khoảng cuối giờ mùi.

Mọi chuyện trở nên thuận lợi hơn với đôi bạn ấy. Họ chuộc lại đất của họ Lưu cho ḿnh, rồi khi cất nhà có Đỗ Trọng và thằng Côi góp công. Thu Đán đánh xe ḅ chở gỗ làm sườn nhà và vách, chở gạch tàu lót nền nhà cả lá dừa lợp nhà. Thu Đán thấy thằng Côi vất vả giúp bạn cậu chủ, cảm thương nó vô hạn nhưng chỉ đứng nh́n say đắm nhưng không dám đến gần nói chuyện lả lơi. Từ ngày thằng Côi và Đỗ Trọng theo đạo, dù ǵ cô cũng là mẹ đỡ đầu của nó. Lạ thật, nhưng cô khám phá một t́nh yêu không xác thịt có cái ǵ đó vừa rất thơ mộng vừa rất bâng khuâng mà cô không hiểu nổi. V́ cô không bao giờ cho rằng ḿnh ngoại t́nh, mà chỉ cho rằng ḿnh là một phụ nữ đa phu. Và cô c̣n cho rằng nhà nho chỉ biết đa thê mà không chấp nhận đa phu, lại quan niệm hôn nhân là âm dương giao hội hẳn không tài nào lư giải sự thơ mộng hay đúng hơn cái thú- đau- thương ấy.

Việc xin làm lưu dân tại Thiên Lương cũng không gặp trở ngại nào v́ có sự bảo lănh của gia đ́nh họ Lưu, những vị chức sắc ở xă huyện địa phương đều yên tâm không thắc mắc tra hỏi nhiều lời. Trong lúc ngôi nhà c̣n phải hoàn tất phần nhà sau, Kim Ngọc đă sang lại được một gian hàng bán hàng xén cách gian hàng Châu Linh ngày xưa buôn bán mấy căn. Như vậy Kim Ngọc sẽ sáng đi, tối về. Mấy công đất hiện có người thuê để trồng lúa, sau mùa gặt sẽ trả lại, Thiên Phụng định sẽ dùng một nửa diện tích đổi thành vườn trồng cây ăn trái quanh nhà. Buổi tối hai người vẫn ngủ riêng trên hai cái giường tre như lúc căn nhà chưa làm xong vách. Thiên Phụng đă quên ḿnh đang chờ đợi, c̣n Kim Ngọc vẫn luôn lo lắng việc ǵ sẽ xảy ra khi đưa những giá trị cao quư của nho Phật đi vào kỷ niệm. Nàng không biết rằng đức tin nào cũng là một cuộc phiêu lưu và đánh đố cùng với nỗi xót xa tiếc nuối một dĩ văng huy hoàng. Chính điều này cũng làm nên giá trị của đức tin. Nhưng gần đây Thiên Phụng có nói với nàng một câu làm nàng t́m thấy rất nhiều sự thanh thản khi suy nghĩ về tôn giáo, “Anh nghĩ điều quan trọng em nên làm không phải là dẹp bỏ những giá trị cao quư của nho ốPhật dù là cho vào kỷ niệm nhưng em hăy dâng lên cho Chúa những giá trị ấy như một quà tặng, và ngược lại ngài sẽ tặng cho em chính ngài.”

Một buổi sáng, trong lúc Kim Ngọc bán hàng có hai nho sinh đến chọc ghẹo nàng, một người ăn mặc bảnh bao có vẻ một công tử, hắn nói:

- “Trông em sang trọng và xinh đẹp thế mà phải đi bán hàng vất vả vậy sao, về với anh đi: anh sẽ xây hồ bán nguyệt cho nàng rửa chân. Ồ mà đôi chân em thon dài như hai cột ngọc, đẹp cực kỳà”

- “Tôi xin các anh, tôi là gái đă có chồngà” Kim Ngọc mạnh mẽ nói.

-“À chắc là chồng mạt hạng nên phải bán buôn nuôi nó chứ ǵ. Chuyện nhỏ thôi: anh sẽ xin chồng em cưới lại em. Về nhà anh, em chẳng phải vất vả làm lụng ǵ cả, chỉ cùng anh tập tuồng thôià”

-?! !

-“Không hiểu hả? Tập tuồng theo mấy bức tranh xứ Phù Tang vẽ cảnh giao hoan trong pḥng the đóà Cực kỳ em ơi, em tha hồ mà sướngà” tên mặc áo đẹp nói.

- “Cút đi đồ mất dạyà” Kim Ngọc tức giận nói to.

- “A con ranh ngu dốt thất học này, mày muốn tao mất dạy với mày hả” nói xong hắn định xông vào.

Lúc đó một phụ nữ chừng bốn mươi tuổi khuôn mặt vẫn c̣n nét thanh xuân năy giờ đứng ngoài nghe chuyện, bước vào nói:

- “Cậu có đi ngay không hay đợi tôi kêu người nhà tri huyện ra đưa cậu về.”

Nghe nói như thế hắn trừng mắt nh́n vào người phụ nữ rồi bỏ đi cùng với bạn hắn. Người phụ nữ đó tên Thu Ba đă chính thức làm thiếp của Trần Bộ đầu, người đứng đầu cơ binh trong huyện. Hôm hai người chính thức thành hôn có quan tri huyện đến tặng quà, cùng đi có con trai ông ta là anh chàng ăn mặc bảnh bao đă xàm xỡ với Kim Ngọc. Khi hắn cùng bạn hắn đi rồi, Thu Ba nói với Kim Ngọc:

-“Cô mới về đây nên không biết những tṛ quậy phá của con trai tri huyện. Hắn mượn danh nho sĩ phá hoại danh tiết của nhiều thiếu nữ ở huyện này. Hắn coi trời bằng vung nhưng chỉ sợ có mỗi chồng tôi làm bộ đầu ở đây. Lần sau nếu hắn có đến đây cô cho người chạy đến đồn binh báo cho Trần bộ đầu biết.”

Nói xong Thu Ba ra về, nhưng đi được mươi bước, người phụ nữ ấy quay lại nói:

-“Không hiểu sao tôi có thiện cảm với cô quá, chắc có sự đồng điệu ǵ đây. Cô cứ yên tâm, hai ngày nữa tôi đi chùa với bà tri huyện tôi sẽ nói cô là em họ tôi, và bà ấy sẽ đe cậu quư tử không được vô lễ với cô nữa.”

- “Em cám ơn bà nhiều. Hôm nào em sẽ đến nhà bà để tạ ơn.” Kim Ngọc chân thành đáp lại.

- “Cô đừng bận tâm chuyện ơn nghĩa. Nhưng rảnh th́ cứ đến nhà tôi chơi.”

Khi Thu Ba đi rồi, một nỗi buồn mang mác xâm chiếm tâm hồn Kim Ngọc. Nếu hôm qua là một ngày vui v́ có bạn hàng từ Thiên Tường đến báo tin sắp đến ngày Thu Liên thành hôn với Dư Khánh đồng thời để lại thiệp mời th́ hôm nay cả một trời buồn che kín tâm hồn nàng. Giữa trưa mặt trời đứng bóng, nhưng nàng có cảm tưởng ḿnh đang ở buổi hoàng hôn với bầu trời đỏ máu sắp ch́m vào một đêm đen tăm tối, không trăng sao và không một ánh đèn. Bóng tối trong ngoài, bóng tối khắp nơi đang vươn dài những đôi cánh của nó. Và ḱa, một đoàn người có cả nho sĩ, nhà sư và những môn nhân của họ đang từ buổi hoàng hôn của một lịch sử bước vào đêm tối. Dường như có một sức mạnh đẩy họ vào bóng đêm vô tận ấy như cơn cuồng phong đen thổi vào sau lưng họ. Nàng muốn hét to: “Tôi cần ánh sáng, ánh sáng đâu? Chúa ơi, Chúa có phải là ánh sáng buổi b́nh minh sau đêm tối này không?” Cảm giác lo buồn và sợ hăi đè nặng ḷng nàng đến lúc sắp dọn hàng về nhà nàng mới nguôi ngoai đôi chút.

Khi về gần đến nhà, Kim Ngọc thấy Thiên Phụng đang ngồi trên hè nhà chờ nàng về, một tay chàng cầm một cuốn sách, tay kia bóp cổ chân bị bong gân v́ trượt chân khi vác nặng lúc làm phần nhà sau. Măi đến hôm nay, chàng mới đem công việc mà chàng làm chung với cha An-tôn ra xem lại. Tuy mới bắt đầu nhưng công việc này rất lư thú và cũng rất quan trọng: dùng tiếng La-tinh để phiên âm tiếng An-nam để không phải dùng chữ của người Tàu nữa. Thấy Kim Ngọc có vẻ buồn, Thiên Phụng hỏi:

-“Em mệt trong người phải không? Em coi anh có thể giúp em được ǵ trong việc buôn bán?”

-“Không sao đâu? Vả lại mười ngày nữa, anh sẽ đi làm tài công cho chủ thuyền họ Lâm ở bến đ̣ Thiên Lương rồi. Lúc đó khi nào trên thuyền không có việc anh hăy ghé qua chợ và em sẽ nhờ anh khi có việc cần nhờ.”

Cơm nước xong, Thiên Phụng không yên tâm lại hỏi:

- “Anh thấy em buồn thế nào đó!”

-“Anh thấy em buồn hả. Vậy đêm nay anh vào ngủ chung để an ủi em, anh nhé.” Nàng chủ tâm nói một câu quan trọng mà từ lâu rồi nàng chưa dám nói.

-“Ừ nhưng điều ǵ làm em buồn?”

-“À có một anh chàng đi chợ chọc ghẹo em xàm xỡ lại c̣n mắng em là ngu dốt thất học.” Kim Ngọc nói cho Thiên Phụng yên ḷng

- “Em mà thất học sao? Mai mốt em nhớ dạy thêm anh chữ nho như em đă từng dạy Dương Liễu nhé.”

-“Học dốt cô giáo đánh đ̣n anh có chịu không.”

-“Anh c̣n cầu được đánh đ̣n bởi tay em.”

Thiên Phụng nói hết câu cả hai cùng cười và Kim Ngọc t́m lại tâm hồn b́nh tĩnh cùng với niềm vui. Đến lúc này nỗi buồn trong ngày của nàng mới qua đi. Rồi như đă quyết định lúc ban ngày, nàng nghiêm trang và chân thành nói:

-“Em muốn anh rửa tội cho em theo đạo Chúa và t́m một cha cố làm nghi thức cho ḿnh thành vợ chồng trước khi đi ăn cưới Thu Liên ở Thiên Lương à”

-“Tạ ơn Chúa, anh rất mong em quyết định trở lại cùng Ngài. Ngày mốt em nghỉ bán để anh rửa tội cho em, anh sẽ nhờ Đỗ Trọng làm bố đỡ đầu, thằng Côi làm người chứng, đồng thời làm bữa cơm gia đ́nh mừng em theo đạo, cũng mừng ḿnh có nhà mới. Em nhớ bảo Thu Đán qua phụ việc bếp núcà”

-“Em chưa bao giờ thấy ḿnh rất cần ánh sáng cho cuộc hành tŕnh trước mắt, mặt khác em ngày càng yêu anh, và đă yêu, phải tâm đầu ư hợp chứ. C̣n ǵ tâm đầu ư hợp bằng em và anh có cùng hướng nh́n về Chúa.”

Đêm hôm ấy sau khi cầu nguyện, Thiên Phụng nằm chung giường với nàng; hai người ôm nhau ngủ với áo quần chỉnh tề như khi họ lưu lại nhà của già làng Bạc Mẫn. Mấy lần Thiên Phụng loay hoay với thân thể ḿnh nhưng không biết xử lư thế nào: chàng bối rối khi nằm bên cạnh một thân thể mềm mại toả hương ngâu v́ đời sống tu hành khổ hạnh làm chàng quên mất giới tính của ḿnh. Có lẽ chàng thẹn thùng. Sáng hôm sau, Kim Ngọc vui cười hỏi:

- “Có phải trong người anh không khoẻ ?”

-“Tại cái chân c̣n đau?” Thiên Phụng rụt rè nói.

-“À, em xin lỗi anh, hôm qua có mấy chuyện bực ḿnh với khách hàng nên em quên mua dầu nóng cho anh. Hôm nay em sẽ không quên đâu.”

Sau khi ăn cơm nguội hấp lại, Kim Ngọc lên đường ra chợ huyện. Trước đây khi c̣n là một mệnh phụ nhàn nhă, Kim Ngọc có bao giờ ăn sáng hay ăn uống đạm bạc như thế đâu. Ở nhà chờ ngày đi lái tàu, Thiên Phụng lấy tập và bút ghi âm thử một vài tiếng ra giấy và so sánh những âm ấy với nhau. Chàng nhận thấy việc ghi âm của chàng càng ngày càng chuẩn. Chàng nghĩ ḿnh nên tiếp tục công việc này khi rảnh việc và sau này t́m cách gởi về chủng viện.

Tối hôm đó, trong lúc Kim Ngọc ngồi trên giường lấy dầu nóng xoa bóp chỗ chân đau của Thiên Phụng, ánh trăng khuya chiếu qua khung cửa bỗng biến mất báo hiệu sắp có một cơn mưa to, rồi một ngọn gió mạnh làm ngọn đèn dầu trên bàn chợt tắt. Cả gian pḥng ch́n trong tối đen như mực. Thiên Phụng nói:

ố “Thôi em bóp chân như thế đủ rồi, ta không phải thắp đèn lại, em ngủ sớm để mai c̣n đi bán.”

Rồi chàng kéo nàng nằm xuống sát người chàng. Chàng cảm động v́ nàng đă xoa bóp chân đau của chàng với đôi tay mềm mại. Và trong khung cảnh tối đen chỉ nghe tiếng mà không thấy h́nh càng làm cho chàng dễ khắc phục nỗi e thẹn và cả xấu hổ về giới tính của người sống đời tu hành trong một thời gian khá lâu. Chàng đưa bàn tay trong tối vuốt ve tấm lưng trần của nàng, nhẹ nhàng tháo tung cái yếm lụa và đưa dần bàn tay xuống bờ mông tṛn trịa đến hai đùi thon mềm mượt và kéo bàn tay lên chỗ tam giác ấm nóng nơi hai đùi nàng giao nhau. Cả hai cùng đánh thức cho nhau những cảm giác yêu thương nóng bỏng mà từ lâu họ đă chôn vùi, một người trong nỗi chán chường thất vọng, một người trong sự khổ hạnh tu hành. Một lát sau, Thiên Phụng chồm lên giữa hai đùi nàng, xâm nhập và đi sâu vào rồi nhịp nhàng lui tới. Nàng rên rỉ, ân cần ôm đầu chàng kéo vào đôi vú mềm thơm cho chàng bú mút một lúc lâu như trẻ nhỏ. Đôi lúc họ ấp úng nói với nhau những lời yêu thương nào đó. Và sau cùng là tiếng kêu thảng thốt khi lạc thú đạt đến cao độ. Một sự bắt đầu mới, vừa đủ nhưng ư nghĩa bao la. Kim Ngọc nghĩ đây mới thật là lần đầu của nàng v́ợ là lần đầu tiên của chàng. Và khi họ đi vào thân xác của nhau, họ dâng hiến cho nhau chiều sâu của bản ngă huyền nhiệm. Dường như cánh cửa nào đó của tâm hồn nàng từ lâu khép kín nay được mở ra cho chính chủ của nó. Sau đó nàng ôm chàng ngủ vô tư như trẻ nhỏ trần trụi trong âm thanh đen mượt mà, đều đều của mưa đêm trên mái lá. Chưa bao giờ nàng có được giấc ngủ yên b́nh như thế.

Sáng hôm sau, Thiên Phụng dậy sớm cầu nguyện theo thói quen mà chàng sẽ tập cho Kim Ngọc. Chàng thấy lọ dầu nóng đă rơi từ giường xuống đất lúc hai người vui hưởng lạc thú. Cái nút gỗ bung ra, để lại một vết dầu trên nền gạch và trở thành một kỷ niệm lạ lùng. Chàng luôn nhớ ngày hôm ấy là ngày chàng sẽ làm nghi thức rửa tội cho nàng.

Đến ngày Thiên Phụng đi làm, hai người cùng đi bên nhau từ nhà ra chợ huyện từ sáng sớm. Vấn đề của Kim Ngọc là phải cho vào kỷ niệm cuộc đời làm mệnh phụ của nàng để sống như một lê dân hèn mọn. Nàng muốn đi lại cuộc hành tŕnh nghèo khó của Đức Ki-ri-xi-tô.

Hôm ấy một bà thầy thuốc đậm người, khuôn mặt hiền lành nhưng có vẻ trầm tư quê ở Hải Dương bốc thuốc dạo cho bạn hàng các chợ đi ngang qua gian hàng Kim Ngọc, bà chăm chú nh́n nàng và như nhớ lại một kỷ niệm, bà đến gần nàng và hỏi:

-“Tôi thấy cô quen quen và giống với một cô trước kia bán hàng ở chợ Thiên Thạch.”

-“Có phải cô ấy là Khánh Loan không?”

- “Sao cô cũng biết?”

-“Cô ấy là em họ của cháu.” Kim Ngọc nói tiếp, “lúc đó em cháu c̣n nuôi chồng ăn họcà”

-“Đúng rồi, lúc đầu cô Loan không cho chồng gần ḿnh để chồng tập trung vào việc học. Cô ấy nói với chồng, ‘khi chưa thi đỗ th́ chưa động pḥng’. Nhưng tôi khuyên cô ấy không nên và cho cô ấy cùng chồng thuốc uống .Vậy mà có hiệu quả đấy. Nửa tháng trước khi chồng đi thi, t́nh cờ tôi bắt mạch lại thấy cô Loan mang thai gần một tháng. Từ ngày chồng cô ấy đi thi, tôi không gặp lại cô ấy.”

Kim Ngọc hoảng hốt v́ rơ ràng Châu Linh đă yêu Lưu Bằng khi nuôi anh chàng ăn học, nhưng nàng kịp trấn tĩnh và nói:

-“Tại bác không biết thôi, chồng em cháu thi đậu rồi ra làm quan ở phương xa nên em cháu đă đi theo chồng, v́ thế bác không gặp lại.”

- “Chồng cô có theo cử nghiệp không?”

-“Dạ không, chồng cháu mồ côi từ nhỏ, gia cảnh nghèo nàn không theo việc bút nghiên được, chỉ là một người lao động b́nh thường thôià”

-“Thế cũng tốt cô ạ. Thời buổi này có thi đậu làm quan cũng chỉ làm tôi tớ cho hai anh nhà giàu Trịnh Nguyễn mà thôi có phục vụ ǵ cho dân đâu. Chồng bác cứ theo đ̣i cử nghiệp bao nhiêu năm, bác nói măi bây giờ mới chịu thôi, ông ấy đi thi bảy lần rồi nhưng chỉ được cái tú tài và một đống danh giá hăo. T́nh h́nh này th́ cái đạo cứu độ của Gia-tô xem ra đem lại cho nhiều người một niềm hy vọng mới giữa cảnh tranh đoạt điêu tàn. Thành ra việc bắt giết đạo của các nhà nho hoá ra là việc vô ích giống như ḿnh đánh vật với cái bóng của ḿnh, c̣n chê cái bóng đó nằm trong băi bùn mà ḿnh đang đứng. Xem ra cuộc nội chiến Trịnh- Nguyễn này cùng với việc bắt đạo làm cho tâm lư thù địch càng phổ biến th́ một tôn giáo rao giảng yêu thương tha thứ kể cả kẻ thù của ḿnh càng có sức lôi cuốn. Có điều này, v́ bị bách hại tôn giáo mới phải lo tự vệ nên không thể thi thố sự trội vượt của ḿnh so với các đạo cũ.”

Kim Ngọc cảm thấy thấm thía những lời bà thầy thuốc người Hải Dương v́ đó cũng là những nỗi trăn trở của nàng trước khi cải giáo và kết nghĩa phu thê với Thiên Phụng. Sau đó bà cầm tay Kim Ngọc định bắt mạch, lúc đầu Kim Ngọc không chịu v́ đêm qua Thiên Phụng với nàng đă vui thú bên nhau, cảm xúc lâng lâng c̣n lưu lại trong người nàng như dây đàn c̣n rung khi tiếng đàn đă tắt, nhưng rồi nàng cũng để cho bà xem thử. Bắt mạch xong, bà nói:

-“H́nh như ngày trước có cái ǵ đập trúng đầu cô mạnh lắm nên thỉnh thoảng cô hay nhức đầu nhất là khi chuyển mùa.”

-“Vâng, nhưng chỉ hơi ê ẩm đôi chút à” Kim Ngọc nói v́ nhớ lại việc nàng bất tỉnh trong xe trên đường lên chùa Niêm Hoa.

-“Đúng, không có ǵ nguy hiểm cả nhưng bác cho cháu thuốc viên này để dành, khi nào thấy đầu ê ẩm th́ hăy uống chỉ đáng ba tiền thôi.”

Nhận tiền xong, bà thầy thuốc ra đi, Kim Ngọc nhớ lại chuyện Châu Linh, em gái nhận cha nàng làm nghĩa phụ, giờ đây đă đương nhiên thành vợ cả của Dương Lư mà ḷng chua xót. Hẳn nó phải yêu Lưu Bằng lắm, nếu không có t́nh yêu sao lại muốn có con với anh ta. T́nh cảnh này ngang trái quá trong khi Dương Lư mù quáng v́ kiêu căng và tự măn. Nàng rùng ḿnh khi nhớ lại câu nói của Châu Linh khi nàng cho cô ấy uống thuốc trị băng huyết những ngày sau khi sanh con. Nó nói: “Thà yêu một lần cho đáng với người ḿnh yêu, c̣n hơn sống trong giả dối.” Rồi một nỗi sợ hăi mơ hồ làm Kim Ngọc băn khoăn lo lắng đến nỗi nàng phải cúi đầu cầu nguyện và lấy xâu chuỗi mà Thiên Phụng cho nàng lâu rồi nhưng đến hôm nay nàng mới cầm đến nóà

 

***

 

Người lính chở Kim Ngọc lên chùa Niêm Hoa quay về với chiếc xe một ngựa găy càng đă được nối tạm. Anh ta cho ngựa kéo đi chậm chạp nhờ những dây xích neo xe c̣n tốt. Về đến nơi anh ta vào gặp Dương Lư, đưa thư xác nhận của sư cô Diệu Thiện, đồng thời giải thích v́ sao phải chậm mất mấy ngày. Để tỏ ḿnh tận tụy hoàn tất mọi công việc do quan trên giao phó, anh lính không nói một lời nào về Thiên Phụng cùng hai người lạ mặt xuất hiện đúng lúc càng xe bị găy. Dương Lư nghe xong, lấy tiền trong công quỹ thưởng anh ta, cho anh nghỉ phép mấy ngày và bảo anh lui. Quan tuần vũ trong ḷng đắc ư, tự nhủ: “Trời c̣n không muốn cho ả sống nữa làà, may cho ả chưa chết.” Rồi quan lên kế hoạch rước Diệu Trang về làm thiếp, sau đó quan sẽ lơi dần việc chung chạ với nữ tỳ Thu Dung, chí ít cũng phải để cho những vết roi quất lên lưng nó có thời gian lành lại. Tối qua trong lúc quất roi vào lưng nó, cục ch́ gắn ở đầu roi làm vết roi tứa máu. Thế mà hay à trong lúc nó trần truồng úp người trên sạp gụ, chàng đă công kích nó từ phía sau giữa hai đùi trắng nỏn và hai mông tṛn trịa, hai tay chàng ôm chặt vầy vọc bộ ngực và hai đầu vú đến mềm nhăo. Nó rên rỉ bỗng lặng yên, chỉ thở hổn hển khi lưỡi chàng áp vào tấm lưng tṛn của nó liếm sạch những giọt máu đỏ ở những vết roi. Nó thều thào, “xin ngài cứ trừng phạt em tội vô ư tứ”. Dương Lư hiểu câu nói đó là “xin ngài cứ tấn em thật mạnh vào sạp gụ, em chết trong khoái cảm có sao đâuà” nên nói với Thu Dung, “Ta sẽ c̣n trừng phạt em cho lăn lóc đá cho mê mẩn đờià”. Khi Dương Lư buông nó ra, nó kiệt sức ngă lăn xuống sàn gạch như một thi thể trần truồng một khắc sau mới đứng dậy nổi ố có khi Dương Lư phải đổ sâm Cao Ly vào miệng nó ố rồi nó vội mặc lại y phục, lê bước xuống nhà bếp chỗ dành cho các gia nhân, ngủ một giấc cho đến quá trưa hôm sau, v́ không hiểu sao bà chủ nó phải phục vụ, bà cả Kim Ngọc, đi đâu gần tuần nay chưa thấy về.

Hôm ấy hai bà mai cùng ba chiếc xe ngựa đến nhà phú ông họ Phạm đón dâu. Diệu Trang mặc áo cưới bằng lụa đỏ có thêu cườm hai chim phụng trước ngực và sau lưng áo, đội khăn đỏ bằng gấm, vành khăn cũng có thêu hoa cườm, bước lên chiếc xe ngựa với thùng xe phủ rèm châu và treo màn hồng. Đưa dâu có Phạm ông, cha cô dâu, mấy người trong họ và vài người láng giềng thân thiết. Theo ư của nhà gái và chú rể, họ muốn tổ chức đám cưới đơn giản v́ Diệu Trang dù sao cũng bị bắt cóc từ chùa Niêm Hoa về nhà, và Dương Lư th́ nổi tiếng là tàn bạo và tham lam trong đợt truy sát người theo đạo Gia-tô vừa qua tại quê hương của chính cô dâu.

Đến quá giờ ngọ th́ ba chiếc xe đón dâu đă đến dinh quan Tuần vũ tỉnh Ngăi Yên. Chú rể với bộ áo gấm màu đỏ bước xuống tam cấp đón cô dâu từ tay bố vợ dẫn vào nhà làm mấy nghi thức trước bàn thờ tổ tiên họ Dương nghi ngút khói hương. Châu Linh đứng bên cạnh bàn thờ ăn mặc đẹp, thanh nhă tiếp nhận người thiếp của chồng, tỏ t́nh chị em và nói cùng Diệu Trang một vào câu theo nghi thức. Sau đó mọi người nhập tiệc. Trong giới đồng liêu, Dương Lư chỉ mời những người thân thiết với chàng, nhất là những người đă chí ít một lần cùng chàng đi săn mỹ nữ ở chốn lầu xanh với những cuộc vui tập thể tự nhiên thoải mái trong ánh đèn hồng (không g̣ bó giữa không gian đen tối như lễ hội Hỗn mang của Khắc Viên ở thái ấp trong huyện Thiên Thạch mà Cát Dương đă từng tham dự). Đặc biệt trong những lần ấy các quan bạn đă tặng cho Dương Lư biệt danh Kim trượng tướng quân v́ ngọc quản của chàng sánh được với cây trượng bằng vàng. Một điều khó hiểu nữa là em gái Dương Liễu của chàng không được báo tin và không có mặt, cả Lưu Bằng là bạn đồng song thời thơ ấu, chồng của Dương Liễu. Trong bữa tiệc, có ban hát ca trù đến giúp vui, cô đào trẻ của ban hát đă từng qua tay Dương Lư trong những đêm chàng đến nghe hát trong các lễ hội mùa xuân vừa qua.

Tối hôm đó, Dương Lư vào pḥng hoa chúc của Diệu Trang. Nô tỳ Thu Liên được nghỉ ngơi mấy đêm sau đó, đủ thời gian để những vết roi trên lưng ả liền mặt. Lần này Diệu Trang đă để cho nỗi niềm bất măn của nàng thành lá chắn bảo vệ những chấn thương mà thân thể của nàng có thể phải chịu. Nhưng h́nh như Dương Lư cũng có vẻ nương tay v́ h́nh bóng một ni cô ngày trước vẫn c̣n rơ nét trong con người Diệu Trang và điều đó cũng đă phần lớn đem lại cảm giác đắc thắng cho nho quan Dương Ly rồi.

Những lúc ngồi suy nghĩ lại, nàng và cả nhà họ Phạm của nàng đều coi đây là một cuộc hôn nhân ép buộc. Nàng nghĩ ḿnh bị bắt cóc từ chùa Niêm Hoa đưa về và bị bàn tay phù thuỷ của Dương Lư biến thành cô dâu. Đă hẳn khi tu ở chùa, dư vị dục t́nh của Dương Lư vẫn c̣n đeo đẳng quấy nhiễu nàng, nhưng như bất cứ một người có tâm tu hành nào, nàng tin rằng với thời gian và thiện tâm v́ chánh pháp, nàng sẽ dẹp bỏ được dư vị trần nhơ đó tức là sự cám dỗ về ái dục; thậm chí nàng c̣n nuôi một dự tính muốn hoán cải cả ni cô Liên Tuyền. Hoàn cảnh của nàng bị quan tuần vũ ức hiếp càng làm cho nàng thấm thía những nhận định của sư cô Diệu Thiện về nho giáo độc tôn đă ức hiếp Phật giáo về nhiều phương diện cả việc tu hành lẫn giáo pháp. Nàng mau chóng hiểu ra điều đó v́ chính chú nàng cũng bị bách hại v́ theo đạo gia-tô. Hôm nay nàng về làm thiếp Dương Lư nhưng trong tư thế tự vệ của với bản năng vốn có của một người nữ mà nàng quyết bảo vệ.

Sáng hôm sau khi vừa thức dậy Diệu Trang đă thấy Thu Liên bưng nước ấm cho nàng rửa mặt v́ quản gia đă giao cho nó việc phục vụ bà chủ mới và không cần chờ Kim Ngọc trở về nhà. Thấy khuôn mặt khá xinh xắn nhưng ủ dột uể oải của Thu Liên, với đôi mắt thâm quầng, ánh mắt lờ đờ, thân thể trông cũng có nét, Diệu Trang không khỏi động ḷng trắc ẩn bảo nó kể lại gia thế của ḿnh. Thu Dung buồn bă kể lại đời nó.

Đại khái quăng đời quá khứ của Thu Dung thật đáng buồn: cha chết trong khi quân chúa Trịnh giao chiến với quân chúa Nguyễn ở chiến tuyến sông Gianh lúc đó nó tám tuổi, mẹ nó tái giá lấy một tay anh chị trong vùng, năm lên 15 tuổi nó bị cha dượng cưỡng hiếp trong cái cḥi của vườn rau khi nó ra vườn hái rau về làm bếp. Nó bị hắn hăm doạ, nên không dám nói với mẹ, đến lần thứ năm bị cưỡng hiếp nó quyết định bỏ nhà ra đi v́ nó sợ mang thai khi thấy mẹ nó đă có mang hơn bốn tháng với cha dượng. Nó đến điền trang của phú hộ họ Đinh làm đầy tớ ở đó suốt hai năm. Khổ nỗi con trai cả của họ Đinh đem ḷng say mê nó. Những đêm trăng hẹn ḥ của hai người trẻ bị phát hiện. Trong những đêm ấy nó chỉ cho chàng trai cách tận hưởng nó và thích thú v́ nó chủ động cuộc chơi; nó cũng nhận được một lạc thú âu yếm dịu dàng không do cưỡng ép thô bạo. Nhưng ông bà phú hộ họ Đinh đuổi con bé ra khỏi nhà nhân lúc con trai họ đi vắng. Khi đến Thiên Thành, bà chủ Kim Ngọc thu nạp nó làm nô tỳ.

Diệu Trang nhận thấy mỗi lần nó nói đến quan tuần vũ th́ mặt mày nó tái xanh, bối rối khiến nàng sinh nghi. Thu Dung cũng kể lại việc bà chủ Kim Ngọc lên chùa Niêm Hoa mà không thấy về. Trước hôm bà chủ Kim Ngọc ra đi, nó thấy bà chủ ôm chầm bà hai Châu Linh khóc nức nởà Sau sáu ngày đến Ngăi Yên, Diệu Trang đă từ từ khám phá những bí mật trong nhà chồng, và mỗi ngày nàng đều đến tṛ chuyện thăm hỏi Châu Linh và thằng bé Dương Luân con cô ấy.

Năm hôm sau, từ sáng sớm Thu Dung đă bị Diệu Trang tra hỏi thật lâu, nó phải thú nhận việc Dương Lư đă cưỡng hiếp nó nhiều lần. Từ đó nó không c̣n dám nh́n mặt một chú lính trong dinh họ Kiều mà nó đă yêu thầm. Diệu Trang cũng vạch lưng nó, nh́n thấy những vết roi c̣n hằn sâu khiến ḷng nàng bàng hoàng chua xót. Nàng bảo nó phải giữ kín chuyện này, nàng sẽ t́m cho nó một chỗ làm khác và sẽ gởi nó đến đó.

Hôm sau trong lúc vào thư pḥng xem xét, nàng nhận thấy trên kệ sách có một b́nh to bằng sứ ngoài có dán giấy ghi Thắng Dương tửu. Bên dưới mảnh giấy có ghi ngày toa thuốc được ngâm vào rượu chỉ trước đám cưới một tuần. Gần đó cũng ở trên kệ, có một đơn thuốc màu vàng ghi chữ nho bài thuốc Thắng Dương bất tịnh. Vốn biết chút ít về y thuật v́ khi ở chùa Niêm Hoa nàng đă được ni cô lương y chỉ vẽ, nàng đọc qua một lượt biết ngay đó là rượu thuốc tráng dương. Mồ hôi vă ra trên trán nàng, nàng tự nhủ, “Chính rượu này đă làm cho kẻ dâm đăng càng tham dâm vô độ và làm khổ con Thu Dung”. Nhân lúc Dương Lư c̣n ở ngoài công đường, Diệu Trang lấy một thau gỗ sạch đổ rượu ra thấy thuốc trong b́nh sứ là thuốc trong toa. Không chút đắn đo, nàng nhặt ra những vị thuốc có dược tính cường dương như hải mă, hải cẩu, sâm Cao Ly, nhung hươu, dương hoàn, chỉ để lại những vị trung tính. Sau đó nàng cho lại vào b́nh sứ không làm đổ một giọt rượu rồi lặng lẽ bê cái chậu gỗ ra khỏi thư pḥng. Chiều hôm đó nàng sai Thu Dung ra chợ huyện mua năm chỉ thuốc trung hoà. Khi nàng bỏ thuốc ấy vào b́nh xong th́ tiếng xe ngựa chở Dương Lư cũng về tới nên chàng không hay biết những việc Diệu Trang đă làm trong thư pḥng.

Buổi tối sau khi tận hưởng trên thân thể Diệu Trang, Dương Lư quay về thư pḥng đúng lúc Thu Dung bưng trà vào, chàng bắt Thu Dung quỳ gối v́ tội “trước kia” đă làm đổ nước vào người chàng, rồi quất vào lưng nó ba roi gân ḅ mở màn việc cưỡng hiếp. Tàn cuộc, Thu Dung vừa mừng vừa ngạc nhiên không hiểu tại sao khi quan lớn làm việc đó không c̣n hùng hổ như thường lệ, có khi c̣n bị hụt hơi như người mất sức. Sáng hôm sau, Diệu Trang kiểm tra lưng nó, lấy rượu thuốc màu vàng nghệ đắp cho nó, nàng như một người thi đấu gà chăm sóc o bế con gà chọi của ḿnh trước và sau khi tung gà ra sân đấu. Chiều hôm đó nàng viết một toa thuốc bổ và đưa nó một quan tiền, bảo nó ra nhà thuốc cắt năm thang và mua một lít mật ong. Khi về đến nhà, nó hết hồn khi biết bà Ba sẽ làm thuốc bổ cho ḿnh. Nó cúi đầu cảm động nói:

-“Sao bà tốt với con quá c̣n hơn cả mẹ con khi con chưa bỏ nhà ra đi.”

- “Em chớ nói thế, chị chỉ hơn em năm tuổi. Chỉ tại quan tuần vũ không tốt với em mà thôi.”

Rồi với sự chỉ dẫn của Diệu Trang, nó phụ giúp nàng việc pha chế. Cuối buổi chiều một lít mật ong thành hai lít thuốc bổ cho cả hai người phụ nữ mà nghĩ cho cùng thân phận không khác nhau nhiều lắm. Sau khi đưa cho Thu Dung một lít, Diệu Trang nói với nó lít thuốc c̣n lại là của nàng cùng với Châu Linh.

Từ hôm đó Dương Lư lơi dần việc “trừng phạt” Thu Dung ban đêm v́ không c̣n nhiều xung lực như xưa, năm th́ mười hoạ việc ấy mới xảy ra. Từ ngày dùng thuốc bổ Thu Dung thấy trong người mạnh mẽ, da dẻ đẹp hơn khiến cho lâu lâu Dương Lư thấy thèm và phải cố. Đôi lúc Thu Dung nhớ lại ngày xưa nó bị cha dượng cưỡng hiếp, nó không hiểu tại sao lúc đó nó như con chuột tê dại, run sợ trước con mèo sắp ăn thịt nó. Như thể con chuột bị con mèo thôi miên và phải cầu khẩn với con mèo: “Ngài Mèo ơi, xin ngài ăn thịt chuột này đi, ngài nhai em đi, ngài trừng phạt em đi”. Thật vậy khi cha dượng nó đè nó xuống ổ rơm, nó vùng vẫy chống cự cho có lệ, v́ hai chân nó đă dạng ra rồi, sẵn sàng để cho dương quản của hắn đâm vào. Nó đâu biết được rằng ố và có lẽ nó đă quên ố trước đó, nỗi sợ hăi đă thành quán tính, hằn sâu vào con người nó v́ từ năm tám tuổi cho đến lúc mười lăm nó luôn bị cha dượng đánh đập, hành hạ biến nó thành con-người- sợ-hăi. Và sau cùng, cưỡng bức là một h́nh thức khác của sự ngược đăi hành hạ.

Thu Dung cũng không biết rằng đám lê dân dường như cũng có một quán tính thụ động chịu khổ tương tự đối với bọn cẩu quan và quyền chức. Và những kẻ bạo quyền xấu xa chính là bọn quỷ dữ, chúng là những thần- linh- tối- đen, không ánh sáng làm lê dân run rẩy thất thần để mặc chúng giày ṿ và vầy vọc. Bây giờ Thu Dung bằng ḷng với sự xâm phạm “lâu lâu mới có” của quan tuần vũ để được ở lại làm tỳ nữ trong nhà này và để nuôi dưỡng một t́nh yêu đơn phương mà nó dành cho anh lính trẻ làm đội trưởng với hy vọng mong manh có ngày được đáp lại và nhất là để được Diễm Trang chăm sóc như mẹ hiền: đối với nó, t́nh mẫu tử là một t́nh thương đă bị lấy cắp.

 

.

 

 

 

 

Những bài liên quan: