|
|||||||
|
Sự Thật về Cái Chết Của Tướng Lê Văn Hưng
Ngày 21/4/1975, khi Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu từ chức,
trao quyền lại cho cụ Trần Văn Hương, tôi c̣n nhớ rơ lời ông Thiệu nói: "Mất
một Tổng Thống Nguyễn văn Thiệu, quân đội c̣n Trung Tướng Nguyễn Văn Thiệu,
đồng bào c̣n một chiến sĩ Nguyễn Văn Thiệu. Tôi nguyện sẽ chiến đấu kế bên
anh em chiến sĩ." Lời tuyên bố của ông Thiệu đă gây cho tôi sự xúc động. Thế
rồi lời tuyên bố ấy cũng đă bay theo gió, khi số lớn cấp chỉ huy trực tiếp
điều hành guồng máy quốc gia đă vỗ cánh chim bay sang ngoại quốc, t́m nơi ẩn
trốn an lành, bỏ mặc quê nhà, dân tộc và quân đội đang chết đuối trong cuồng
phong súng đạn tơi bời, Thiếu Tướng Nam, Hưng, Hai, Vỹ, Phú. Nhắc đến đây
tôi không ngăn nổi tiếng nấc nghẹn ngào.
Có nhiều người đă nêu lên câu hỏi với tôi: "Tại sao Tướng
Nam, Tướng Hưng
chết làm chi cho uổng? Tại sao các ông Tướng ấy không tiếp tục chiến đấu?
Tại sao các ông không trốn sang ngoại quốc?" Lại có người nghiêm khắc trách
tôi: "Bà thật dở. Nếu là tôi, tôi quyết liệt can ngăn không để cho các ông
ấy chết. Vợ con như thế này, ông Hưng chết đành bỏ vợ con lại sao?" Ngay cả
vài vị phu nhân của các Tướng Lănh, hoặc c̣n ở trong tù, hoặc đă an nhàn nơi
xứ người, cũng thốt ra những lời chỉ trích tôi. Nghe những lời phê b́nh ấy,
tim tôi đau nhói. Tôi tôn trọng sự nhận xét "theo tầm hiểu biết của họ". Tôi
ngán ngẩm không trả lời, chỉ mỉm cười lắc đầu. Nhưng hôm nay tôi phải lên
tiếng. Lên tiếng để tạ ân những người đang âm thầm chiến đấu ở Việt Nam, để
tạ ân những người hùng can đảm đă, đang, và sẽ tiếp tục đánh đuổi Cộng Sản
cứu quê hương, để trả lời những người đă nêu lên nhiều câu hỏi đó. Tôi trân
trọng xin những vị nào đă có những lời chỉ trích nên b́nh tâm suy nghĩ lại,
trước khi phán đoán v́...những vị Tướng Lănh bách chiến bách thắng lại lẽ
nào chịu xuôi tay nhục nhă trước nghịch cảnh, trước kẻ thù? Những vị Tướng
đă từng xông pha trong mưa đạn, bao lần thử thách với tử thần, với nhiều
chiến công từ cấp bậc nhỏ lên tới hàng Tướng Lănh, đă từng khắc phục gian
nguy, xoay ngược thế cờ, chuyển bại thành thắng trên khắp mặt trận, lẽ nào
những vị Tướng ấy chỉ nghe hai tiếng "buông súng" rồi giản dị xuôi tay tự
sát hay sao?
Khi Tổng Thống Thiệu từ chức, trao quyền lại cho cụ Trần
Văn Hương, và rồi v́ hoàn cảnh đắm ch́m của vận mệnh đất nước, trước nhiều
áp lực nên cụ Hương đă trao quyền lại cho Dương Văn Minh, để rồi "ông Tướng
hai lần làm đổ nát quê hương, ố hoen lịch sử này, hạ ḿnh kư tên đâng nước
Việt Nam cho Cộng Sản." Vị Tướng Lănh trấn thủ một vùng, tùy hoàn cảnh đất
nước, và t́nh h́nh chiến sự địa phương, trọn quyền quyết định, xoay chuyển
thế cờ, không cần phải tuân lệnh một cách máy móc
theo cấp chỉ huy đầu năo
đă trốn hết, th́ c̣n chờ lịnh ai? Phải tuân lịnh ai? Tóm lại, lúc đó lệnh
đầu hàng của Dương Văn Minh và lời kêu gọi của Nguyễn Hữu Hạnh đă không được
Tướng Nam và Tướng Hưng đáp ứng.
T́m kiếm Đại Tá anh ninh, người mà đă lănh nhiệm vụ phân
phối phóng đồ và lệnh hành quân mật đến các đơn vị, th́ mới vỡ lẽ ra vị sĩ
quan này đă đưa vợ con t́m đường tẩu thoát sau khi ném tất cả mật lệnh vào
tay vị Đại Úy dưới quyền. Ông này cũng đă cuốn gói trốn
theo ông Đại Tá đàn anh,
cho có thầy, có tṛ. Các phóng đồ và lệnh hành quân mật cũng đă biến mất.
Thiếu Tướng Nam và Thiếu Tướng Hưng tức uất không sao tả nổi. Tôi không ngăn
nổi tiếng nấc nghẹn ngào khi hồi tưởng lại vẻ bối rối của Thiếu Tướng và sự
đau khổ thất vọng của Hưng. Những đường gân trán nổi ṿng lên, răng cắn chặt,
biểu lộ sự đau đớn và chịu đựng kinh hồn. Người đập tay đánh ầm xuống bàn
khi thấy kế hoạch sắp xếp thật tinh vi bị kẻ phản bội hèn nhát làm găy đổ
bất ngờ. Hưng ngước mắt nh́n tôi như muốn hỏi : "Có đồng ư đem con lánh nạn
không?" Tôi cương quyết từ chối. Tôi không cầu an ích kỷ, t́m sống riêng, bỏ
mặc người trong cảnh dầu sôi lửa đỏ. Tôi nhất định ở lại, cùng chịu hoạn nạn,
cùng liều chết. Hưng hỏi tôi: "Thành công là điều chúng ta mong ước, nhưng
rủi thất bại, em định liệu lẽ nào?" Tôi đáp: "Th́ cùng chết! Các con cũng sẽ
thế. Em không muốn một ai trong chúng ta lọt vào tay Cộng Sản."
Sáu giờ 45 chiều ngày 30 tháng 4, Tướng
Nam điện thoại cho Hưng,
hỏi t́nh h́nh các nơi. Hưng báo với Tướng Nam về việc đại diện dân chúng thị
xă đến yêu cầu thẳng với Hưng. Hưng cũng cho Tướng Nam biết đặc lệnh truyền
tin mới nhất sẽ giao cho người tín cẩn phân phối. Tướng Nam cho Hưng hay là
ông đă cho thu băng lời lêu gọi dân chúng và lời yêu cầu này sẽ cho đài Cần
thơ phát thanh. Nhưng mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Thêm một lần nữa,
sự gây đổ đau ḷng. Đài Cần Thơ bị nội ứng trước đó, khoảng một giờ, viên
giám đốc đài bị uy hiếp, thay v́ phát thanh cuốn băng của Thiếu Tướng Nam
trước, chúng thay cuốn băng có lời kêu gọi của Thiếu Tá Cộng Sản Hoàng Văn
Thạch. Khoảng mười phút sau, đài mới phát thanh cuốn băng của Tướng Nam.
Muộn màng rồi. Không c̣n níu kéo được sự tin tưởng nơi dân chúng và binh sĩ
được nữa. Hàng ngũ các đơn vị đă thưa thớt lại càng thêm thưa thớt.
Tướng Hưng đưa tay chào và bắt tay từng người một. Mọi
người đều khóc. Đến bên Thiếu Tá Phương,
Trung Úy Nghĩa, Hưng gởi
gấm: "Xin giúp đỡ giùm vợ con tôi. Vĩnh biệt tất cả." Mọi người đều đứng yên
không ai nói lên được lời nào. Mẹ tôi nhào lại ôm chầm lấy người, xin được
chết theo. Hưng an ủi mẹ tôi. Yêu cầu mẹ tôi cố gắng chăm lo cho cháu ngoại.
Hưng ra lệnh cho tất cả mọi người phải ra ngoài.
Bảy giờ sáng ngày 1 tháng 5, năm 1975. Vừa tụng dứt đoạn
kinh Sám Tỉnh Thế trong nghi thức cầu siêu cho Hưng, tôi nghe có tiếng nấc
sau lưng. Quay lại, chính là Trung Tá Tùng, bác sĩ trưởng Quân Y Viện Phan
Thanh Giản, Cần Thơ. Ông đến thăm Hưng lần cuối. Ông cho biết phải trở lại
Quân Y Viện ngay v́
Thiếu Tướng Nguyễn Khoa Nam đă tự sát, xác c̣n nằm tại Quân Y Viện. Tướng
Nam đă bắn vào thái dương, lúc 6 giờ sáng ngày 1 tháng 5, 1975. cho đến chết,
mắt Tướng Nam vẫn mở trừng trừng, uất hận, miệng người há hốc, đớn đau. Sau
cuộc điện đàm với người, tôi đă linh cảm, biết trước chuyện ǵ sẽ xảy ra.
Nhưng khi nghe bác sĩ Tùng báo tin, tôi xúc động vô cùng, tôi quỳ xuống,
hướng về Quân Y Viện, nơi Tướng Nam c̣n nằm đó, cầu nguyện: Xin Thiếu Tướng
tha thứ. Tôi không dám bỏ xác Hưng để đến vuốt mắt Thiếu Tướng và lo việc
tẩm liệm cho Thiếu Tướng. Bây giờ linh hồn của Thiếu Tướng đă gặp Hưng, xin
linh thiêng pḥ hộ cho mẹ con tôi thoát khỏi tay Cộng Sản. Xin thương xót
cho quê hương, cho dân tộc chúng ta. Xin thương xót cho toàn thể anh em binh
sĩ.
Tướng Lê Văn Hưng - Tử Thủ An Lộc 1972 -tuẩn tiết 1975
Cách nay tṛn 30 năm, Cộng Sản Bắc Việt đơn phương xóa bỏ hiệp định Ba Lê mà chúng đă kư kết, xua quân chiếm trọn miền nam, đưa toàn thể dân tộc vào cảnh "THIẾU NHÂN QUYỀN, DƯ TÙ TỘI, THIẾU CƠM NO, THỪA BỆNH HOẠN". Thế hệ trẻ Việt Nam tại hải ngoại, qua vô số tài liệu ngoại quốc (tŕnh bày cuộc chiến Việt Nam theo cái nh́n chủ quan một chiều hay thiển cận của người viết), có thể sẽ không tránh khỏi một vài nhận định sai lạc về thế hệ cha anh và về Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa . Không ! người lính Việt Nam Cộng Ḥa đă không hèn! Họ đă chiến đấu rất dũng mănh, "rất tới". Họ đă làm đồng minh khâm phục. Họ đă làm kẻ thù khiếp sợ ! Dù sứ mạng giữ nước đă không tṛn. Không tṛn chỉ v́ họ đă không may sinh không nhằm thời nên bị đặt dưới sự chỉ huy của một vài cấp lănh đạo "bất tài vô đức" (xin miễn bàn đến yếu tố chính trị thế giới và quyền lợi ngoại nhân). Họ đă bẻ gảy Tổng Công Kích Mậu Thân. Họ đă cao ngạo đứng vững trong Mùa Hè Đỏ Lửa. Phải! Người Lính Việt Nam Cộng Ḥa - xin được viết hoa - đă không hèn. Không bao giờ đủ bút mực để viết về gương hào hùng và chiến công đầy dẫy của họ . Chỉ xin góp nhặt một vài trang sách cũ về một địa danh đă đi vào chiến sữ thế giới: An Lộc. Để vinh danh Người Lính Cộng Ḥa và đặc biệt để tưởng niệm tướng Lê Văn Hưng, người hùng An Lộc, một trong những vị tướng lănh tài đức của QLVNCH, đă chấp nhận tự chọn cái chết vào ngày 30-4-1975 để giử tṛn tiết tháo của người dũng tướng. An Lộc cũng đă cho phép người cựu chiến binh VNCH được ngửng mặt với đời, dù phải lưu lạc xứ người v́ sứ mạng giữ nước vẫn chưa tṛn. Một thông tín chiến tranh trẻ của Nga, Konstantine Simonoff từng chứng kiến chiến trận Stalingrad giữa lúc thành phố này bị công hăm đă viết lại rằng "quả đất như lay chuyển dọc chiến tuyến dài 40 dậm kéo dài ngang thành phố Stalingrad. Đường phố Stalingrad tắt nghẽn. Phụ nữ trẻ em không di tản được khỏi thành phố đă phải trú ẩn trong những hầm hố đào sâu trong các ḷng suối dẫn đến con sông Volga. Các oanh tặc cơ của Đức rơi chất đống trên thành phố... Không có thời gian để chôn người chết... Các bộ chỉ huy trú pḥng Stalingrad được đặt sâu dưới ḷng đất... Những ngôn từ diễn tả trận chiến Stalingrad cách đây 30 năm bây giờ lại được người ta mô tả chiến trường An Lộc. Nếu bút mực, phim ảnh trong 30 năm qua vẫn chưa nói lên hết thảm trạng chiến tranh ở Stalingrad, th́ An Lộc cũng vậy . An Lộc nhỏ bé, nhưng chiến thắng An Lộc quá vĩ đại. An Lộc điêu tàn nhưng chiến thắng An Lộc là một hào quang rực rỡ. Vĩ đại đến nỗi một cựu tướng lănh pháp tại Đông Dương, tướng Paul Vanuxem, đă tạm gác công việc tại Paris để bay ngay sang Việt Nam thăm cho được thành phố nhỏ bé này, và sau đó đă ca ngợi trên tờ Carefour xuất bản tại Ba Lê như sau: "Chiến thắng An Lộc là chiến thắng lịch sử vĩ đại hơn bất cứ một chiến thắng nào trên thế giới. An Lộc đúng ra phải thất thủ ngay từ lúc đầu của cuộc tấn công. Nhưng hai tháng sau An Lộc vẫn c̣n đứng vững. Trừ Stalingrad người ta có thể coi một cách vẻ vang rằng trong lịch sử chiến tranh cận đại không có một chiến thắng nào tương tự như thế. An Lộc đă trở nên một biểu tượng của sự chịu đựng anh hùng. An Lộc đă đứng vững dưới những trận băo lửa là nhờ ở sự can đảm của chiến sĩ VNCH... An Lộc đă đứng vững cho chúng ta, cho sự tự do của chúng ta, và cho tương lai của chúng ta..." Càng ngẩn ngơ trước cảnh đổ nát của An Lộc, tướng Vanuxem càng ngưỡng mộ người lính VNCH, ngưỡng mộ đến nỗi ông ta nói lên ư định đưa con cháu sang đầu quân dưới cờ Việt Nam . An Lộc, tỉnh lỵ của B́nh Long anh dũng, trước đây là một thị trấn nhỏ gọi là Hớn Quản thuộc tỉnh Thủ Dầu Một. Thời Đệ Nhất Cộng Ḥa, v́ nhu cầu hành chánh, tỉnh B́nh Long được thành lập gồm 3 quận Chơn Thành, Hớn Quản, Lộc Ninh. Từ ngày đó, quận Hớn Quản mang tên mới là An Lộc. Quận An Lộc gồm cả thành phố tỉnh lỵ rộng 740 cây số vuông với khoảng 44 ngàn dân, đa số tập trung vào xă Tân Lập Phú. Tỉnh B́nh Long nằm sát biên thùy Kampuchea với diện tích 2,240 cây số vuông, gồm trên 76 ngàn dân . Chung quanh tỉnh lỵ và quận lỵ là những đồn điền cao su ngút ngàn, vài ngọn đồi thoai thoải . Đồi Gió, Đồi 100, Đồi Đồng Long là những cứ điểm quân sự quan trọng bảo vệ thị trấn An Lộc. Cộng Sản Bắc Việt nhắm vào An Lộc là v́ tỉnh B́nh Long nằm sát biên giới Kampuchea nơi che dấu những căn cứ địa của Cộng Sản Bắc Việt. Thị trấn này về mặt chiến lược c̣n nắm vai tṛ chủ yếu pḥng thủ cho B́nh Dương và sau đó là thủ đô Sài G̣n. Do đó, tuy An Lộc chỉ là một thị trấn nhỏ bé, nơi đặt cơ sở hành chánh điều hành tỉnh B́nh Long, nhưng đă được Cộng Sản Bắc Việt chọn làm mục tiêu tấn công hy vọng đạt một chiến thắng dễ dàng đồng thời tạo một kinh hoàng, đe dọa thủ đô. Rạng ngày 5-4-1972, vào lúc b́nh minh, Bộ Chỉ Huy Hành Quân của CSBV ban ra một mệnh lệnh khô khan: "Phải chiếm được An Lộc bằng mọi giá trước ngày 20-4" với ư đồ sẽ tŕnh diện chính phủ lâm thời của Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam vào ngày 8-6 tại đây. Để dứt điểm An Lộc, CSBV tung vào 4 công trường (tương đương với sư đoàn) gồm các công trường 5, 7, 9, tăng cường thêm công trường B́nh Long, được yểm trợ bởi 2 trung đoàn 202, và 203 Thiết Giáp và hằng hà sa số pháo đội 105, 155, 130, 107, 122 và các pháo đội pḥng không đủ loại. Tính ra, với quân số ít nhất cũng trên 40,000 quân với hỏa lực pháo binh hùng hậu, CSBV tin chắc sẽ nuốt trững An Lộc chỉ được sư đoàn 5 bộ binh bảo vệ Để duy tŕ áp lực trên thành phố An Lộc, hoặc ngay cả trước khi mở cuộc "hậu xung", Cộng Sản Bắc Việt đă dành cho thị trấn nhỏ bé này những trận pháo kích chưa từng thấy trong lịch sử chiến cuộc thế giới. Không c̣n danh từ nào tượng h́nh hơn danh từ "mưa pháo" mà người dân và chiến sĩ ở đây đă gọi. Một sĩ quan cao cấp, đại tá Mạnh Văn Trường, đă ví những trận pháo kích của Cộng Sản Bắc Việt như một chiêu thức vơ hiệp "Măn Hoa Thên Vũ" (mưa hoa bay đầy trời). Diện tích An Lộc chừng vài cây số vuông trong 2 tháng trời đă lănh đủ mọi thứ đạn của Cộng Sản Bắc Việt có lúc đến gần 8,000 quả trong 1 ngày như ngày 11-5. Tính chung hơn 2 tháng trời bi. pháo liên tục, thành phố An Lộc đă chịu đựng hơn 200,000 quả đạn đủ loại . Ít người được dịp chứng kiến tận mắt thành phố An Lộc hoang tàn sau những cơn mưa pháo bất tận, nhưng ai ai cũng có thể h́nh dung những đổ nát của thị trấn nhỏ bé này với một tưởng tượng rằng cứ chừng 20 thước vuông đất th́ bị tàn phá bởi một quả đạn pháo kích của Cộng Sản Bắc Việt. Với "mật độ" này, không có một vật ǵ ở thị trấn An Lộc không ghi nhận dấu vết tàn phá của đạn pháo kích. Từ cột điện, cây cối cho đến chiếc lon sữa ḅ vứt ngoài đường phố cũng ít nhất bị trúng miểng pháo, đừng nói ǵ đến nhà cửa .... An Lộc c̣n có những bi thảm mà thế giới văn minh không ai có thể tin là sự thật. Dưới trận mưa pháo kinh hoàng của đoàn quân xâm lược, thật ít người được chết chỉ 1 lần. Vắng tiếng pháo, người sống vội vă lo cho người chết, đào tạm cái hố, gom vội thi hài để người chết được 1 nơi yên giấc và cũng để tránh cảnh xác người śnh thối trước mặt người sống. Thế nhưng giấc ngủ của kẻ chết cũng không yên dưới tay giặc Cộng. Mộ mới đắp vài phút, đạn pháo kích của quân thù lại rơi vào. Xác người chết vốn không c̣n nguyên vẹn lại bị sát hại thêm một lần nữa bởi mộng xâm lăng của Cộng Sản Bắc Việt . Người dân c̣n kẹt ở An Lộc, người lính quyết tâm tử thủ bảo vệ thành phố này đă cố gắng chịu đựng đến tột cùng của sự cố gắng trước cái kinh hoàng của mưa pháo để thành phố không thất thủ. Những tiếng nổ khủng khiếp liên hồi hàng chục ngày rồi cũng trở thành những âm thanh dịu vợi v́ quen quen thuộc. Cái kinh hoàng bây giờ không c̣n phải ở hai tai mà đôi mắt khi nh́n thấy những người đi thu lượm chấp nối để thi hài của thân nhân bạn hữu được đầy đủ trước khi vùi sâu dưới ḷng đất lạnh. Ngày 15-4 hơn 10 ngàn dân chúng chạy vô khu nhà thờ và nhà thương An Lộc, hy vọng cộng quân không tấn công 2 địa điểm này, bởi nếu c̣n có chút ḷng người không một cấp chỉ huy quân sự nào có thể ra lệnh bắn vào nhà thương và nhà thờ. Chữ "thương" và chữ "thờ" với sự tượng trưng đặc thù, tự nó đă nói lên tất cả ư nghĩa của sự việc dân chúng t́m hai nơi này lánh nạn. Tuy nhiên cộng quân vẫn tập trung hỏa lực để pháo kích vào hai nơi này. Gần 2 tháng sau, khi kể lại vụ nhà thờ 15-4 cho chúng tôi, người lính tử thủ vẫn c̣n kinh hoàng và sự kinh tởm cho dă tâm của Cộng Sản Bắc Việt. Anh nói : "Cả chục ngàn người đang ở khu vực nhà thờ, họ cùng các vị lănh đạo tinh thần chỉ c̣n biết cầu xin đấng duy linh tối thượng, thương xót cho một đám dân lạc loài qua cảnh đao binh Không ai có thể h́nh dung cảnh hỗn loạn, thảm khốc khi hơn 10 ngàn người đạp lên nhau chạy thoát khỏi khu nhà thờ. Số thương vong không biết sao kể xiết". Một thành phố nhỏ như An Lộc dễ dàng trở thành mục tiêu tốt cho bất cứ pháo thủ nào chỉnh súng để pháo vào đó, bởi vậy An Lộc đă chẳng c̣n ǵ sau hơn 60 ngày bị pháo kích. Điều may mắn c̣n lại cho những người tử thủ là đạn rơi trúng hầm th́ mới chết chứ cách hầm vài thước ít ăn thua ǵ, v́ cộng quân không có nhiều loại đầu đạn delay, loại đạn nổ chậm, chui sâu khoảng 10 thước mới phát nổ gây tàn phá hầm trú ẩn rất khủng khiếp. Kể cả căn hầm của tướng Hưng, ở An Lộc hầu như không có công sự nào chịu nổi một phát 130 hay hỏa tiển 122, có điều thượng đế c̣n "ngó lại" nên phần trên của căn nhà của tướng Hưng chỉ bị mấy trái cối 82. Đạn 82 không xuyên phá, khi nổ văng nhiều mảnh nhưng chỉ có thể làm xập mái nhà mà thôi. Một vài trái hỏa tiển 122, 107 và cả đạn delay đă rơi chung quanh bộ chỉ huy của tướng Hưng, rất may mắn không có trái nào trúng hầm và chỉ làm hư hại phần ngoài của khu vực này. Đă nói tới pháo kích tức nhiên phải nghĩ đến những tàn phá và thảm cảnh, những điều này mới chính là biểu trưng vĩ đại nhất cho sự chịu đựng tinh thần kiên quyết của người tử thủ cho dù đó là quân nhân hay những thường dân hoàn toàn không vơ trang. Với 200 ngàn trái đạn trong hơn 2 tháng, cộng quân đă làm An Lộc sụp đổ toàn diện, 4 ngàn binh sĩ và thường dân VNCH thiệt mạng bên trong thị trấn nhỏ bé. Nhưng tại sao thành phố anh hùng này vẫn đứng vững và trở thành biểu tượng cho tinh thần chiến đấu của tất cả mọi công dân Nam Việt Nam hay nói 1 cách không thậm xưng, một biểu tượng của thế giới tự do trước làn sóng đỏ xâm lăng . Sau mỗi đợt "mưa pháo", Cộng Sản Bắc Việt tung chiến xa, những chiếc T-54 bề thế, vừa lầm ĺ tiến tới, vừa nả đạn NHƯ mưa vào tuyến trú pḥng, mở đường cho các đơn vị bộ binh Cộng Sản Bắc Việt "tùng thiết" theo sát phía sau. Người lính An Lộc, không có chiến xa, không c̣n đại pháo, chỉ c̣n biết trông cậy vào những khẩu M-72 chống chiến xa với tầm hiệu quả không quá 150 thước. Học núp ḿnh dưới giao thông hào, chờ tăng địch đến gần, đến thật gần, mới đứng lên khai hỏa. Từng chiếc tăng địch bốc cháy, lựu đạn tung ra, lưỡi lê tuốt trần, người lính VNCH đă phải cận chiến để đánh bật từng đơn vị cộng quân đă xâm nhập vào thị trấn. Cộng quân dùng xa luân chiến để vùi dập quân trú pḥng, nhất định không cho quân ta nghĩ ngơị Thiếu đạn, thiếu súng, thiếu ăn, thiếu ngủ, người lính An Lộc, sau này được tăng phái thêm Liên Đoàn 81 Biệt Cách Dù, đă giử vững tuyến pḥng thủ qua bao ngày vây hăm. Ngày 8-6, Tiểu Đoàn 6 Dù, sau khi bị tan nát tại Đồi Gió và được tái lập với 3/4 lính mới, những người lính chưa kịp được học tác xạ M-16, đă rửa hận, đánh thật tuyệt vời, mở được đường vào "bắt tay" với An Lộc, sau khi vượt qua trùng trùng điệp điệp các đơn vị Bắc Quân, chấm dứt 68 ngày vây hăm An Lộc của quân Cộng Sản Việt Nam. Quân pḥng thủ An Lộc tung ra mở rộng pḥng tuyến, chiếm lại từng điểm chiến lược trong thị trấn, tạo an toàn bải đáp cho quân tăng viện. Ngày 9-6, lần đầu tiên từ hơn 2 tháng nay, một đoàn trực thăng 23 chiếc đă đáp xuống An Lộc, vừa đổ quân, vừa tiếp tế, vừa bốc thương binh về hậu cứ. Ngày 12-6, Liên Đoàn 81 Biệt Cách Dù chiếm lại Đồi Đồng Long, một cao điểm chiến lược bên ngoài thị xă. Khi lá cờ Vàng Ba Sọc Đỏ phất phơ trên đỉnh Đồng Long, tướng Hưng ngắn gọn tuyên bố với thông tín viên đài VTVN: "Thành phố An Lộc đă được hoàn toàn giải tỏa". Về sự nhiệm mầu đă giúp cho An Lộc đứng vững. Tướng Lê Văn Hưng người hùng tử thủ An Lộc đă viết như sau : "An Lộc đă đứng vững suốt 3 tháng cam go nhờ vào tinh thần chiến đấu kiên cường của toàn thể quân dân anh hùng nơi thị xă nhỏ bé thân yêu của đất nước".
Tác giả: Sơn Tùng
lên web ngày 18 - 4 - 2006
|
||||||