Nga, Mỹ hay Tầu, (Việt Gian Cộng sản)

Chúng Nó Cũng Vu Vi

 

 

 

Bài 3/a

 

 

 

            Hơn 30 năm qua, hay là từ năm 1975, người Mỹ và thế giới đă thâu gom hầu hết tinh hoa người Việt Nam. Họ đă làm tṛn nhiệm vụ khi cố gắng mang tất cả những người tù học tập cải tạo và gia đ́nh họ, khoảng một triệu người, sang Hoa Kỳ. Vậy bổn phận người Việt hải ngoại phải làm ǵ để cứu dân cứu nước thoát cảnh lầm than hiện nay. Ngoài nanh vuốt Việt Gian Cộng sản, ta c̣n phải tính đến vấn đề bọn Bắc Kinh phương Bắc xâm lăng, chúng sẽ can thiệp để cứu Hà Nội trong bất cứ t́nh huống nào chúng cảm thấy bất lợi cho chúng. Như vậy hiện nay trong kế hoạch tiêu diệt Việt Gian Cộng sản để cứu nước Việt Nam, trước hết ta phải làm sao vô hiệu hóa binh đoàn Hoa Nam với khoảng 20 quân đoàn dă chiến, không cho họ kéo quân vào cứu ứng Hà Nội. Ta cũng cần phải có kế hoạch tiêu diệt đại quân Trung Cộng ngay tại Bắc Việt và truy kích tàn quân Tầu sang tận các tỉnh Hoa Nam. (điều này ngày xưa Đại Tướng Lư Thường Kiệt đă từng làm, và nếu lịch sử có tái diễn th́ cũng không có ǵ là lạ, miễn sao toàn dân Việt chúng ta biết kết lực để cứu nước). Bắc Kinh cũng cần phải hiểu rằng họ không thể chấp nhận chiến tranh ngay trên lục địa Trung Hoa. Hơn nửa hiện nay nước Tầu đang khốn khổ v́ nạn động đất, mưa lũ xảy ra liên miên. Hàng trăm cái đập có nguy cơ sụp đổ qua sự kiến trúc lỏng lẻo do nạn tham lam tham nhũng, ḅn rút của công để chia nhau bỏ túi làm giàu riêng cho hàng ngũ cán bộ đảng. Quan trọng nhất là đập “Tam Khẩu” (Tam Hiệp), nếu đập Tam Khẩu bị vỡ th́ nước Trung Hoa sẽ ch́m trong biển nước và lục địa Trung Hoa có thể sẽ xóa tên trên bản đồ, đây là một tai haọ không nhỏ cho dân tộc Trung Hoa nói riêng và các nước lân bang nói chung. Người ta ước lượng trên thế giới có khoảng 5,000 (5 ngàn) cái đập lớn nhỏ, th́ chỉ riêng nước Tầu đă chiếm khoảng 2,500 (2 ngàn 500) cái. Các khoa học gia về Địa Chấn nói rằng: “chỉ riêng sức nặng của lượng nước chứa trong khoảng 2,500 cái đập lớn nhỏ kia, cũng đă là một thảm họa cho nước Tầu. Và đó cũng là nguyên nhân xảy ra các cơn động đất như chúng ta đă thấy”. Hiện tại Trung Cộng cũng hiểu rằng một sự bại trận ở Việt Nam sẽ đưa đến sự hỗn loạn, tan ră, và sụp đổ đế quốc Trung Hoa trong thời gian thật ngắn. 

            Nhiều người đă lầm khi tưởng rằng Bắc Kinh “không muốn” Hà Nội kư kết hiệp ước bang giao và giao thương với Mỹ. Trái lại, Bắc Kinh muốn Hà Nội phải được tồn tại mạnh mẽ v́ Hà Nội là cái “môi” làm thế bảo vệ cái “răng” Bắc Kinh! Tiền bạc viện trợ, cho vay, vũ khí, khoa học, kỹ thuật của Tây phương hay của Mỹ cho Hà Nội sẽ được chuyển ngay sang Tầu. Và ngay lúc Hoa Kỳ không ngờ nhất th́ Hà Nội sẽ trở mặt theo Bắc Kinh chống Mỹ và đuổi Mỹ ra khỏi Á Châu. Trong thập niên 1960s, Liên Xô đă ngần ngại không viện trợ cho Hà Nội vũ khí và hỏa tiễn tối tân thời đó, v́ sợ Trung Cộng sẽ ăn cắp kỹ thuật để chế tạo và dùng chính vơ khí đó để xâm lăng Nga. V́ bài học quá khứ đó nên Bắc Kinh đă ngậm miệng không phản đối ǵ bọn Việt Gian Cộng sản đang “ngấm ngầm” hay công khai giao thiệp với phía Tây phương và Hoa Kỳ, có lẽ người Mỹ cũng quá hiểu “môi” Hà Nội và “răng” Bắc Kinh, nên thương ước hay hiệp ước cũng chỉ là cái thế để Bắc Kinh và Hà Nội lừa Mỹ. Bắc Kinh chỉ để mắt và thủ tiêu hay thanh toán những tên Cộng sản người Việt, như Lê Mai hay Dương Thông ..v.v.. v́ bọn này đă thật sự lăm le cấu kết với Mỹ lật ngược thế cờ.  

            Chúng ta c̣n nhớ ngày 14 tháng 3, 2000, phụ tá bộ trưởng thương mại của Việt Gian Cộng sản là tên Nguyễn đ́nh Lương đă gửi thư cho người đối tác là ông Joseph Damond, phụ tá Bộ Trưởng thương mại Hoa Kỳ. Trong đó đại khái bọn Việt Gian Hà Nội muốn chính phủ Hoa Kỳ cam kết cho chúng được hưởng quy chế tối huệ quốc “vĩnh viễn” và cũng phải đảm bảo sẽ ủng hộ chúng trong tổ chức mậu dịch thế giới (WTO), trước khi hai bên kư kết “hiệp ước” Thương Mại. Sau đó có tin nói Hoa Kỳ chỉ “có thể” đồng ư thảo luận (đối thoại) để giải đáp thắc mắc và làm sáng tỏ vấn đề, chứ không chấp nhận sửa đổi các điều khoản mà hai bên đă thông qua trước đây (nay chúng ta cũng không rơ đó là những điều khoản ǵ). Người Mỹ họ cũng hiểu rơ ràng rằng họ không thể tin tưởng bọn Việt Gian Hà Nội với những cái ǵ chúng kư kết hay cam kết (mặc dù hai bên có ngoại giao và bang giao như hiện nay). Việt Gian Cộng sản th́ chúng chỉ biết đ̣i đủ thứ nhưng không bao giờ để cho đối phương “đ̣i lại” bất cứ một cái ǵ.  

            Ví dụ Cộng sản Hà Nội có thể hứa sẽ trao trả tù binh Mỹ (c̣n khoảng 1,800 tù binh Hoa Kỳ đang bị giam giữ ở đâu đó trên vùng Đông Dương. Một trong những điều này trong một bài viết ngắn đă được kư giả Christopher J. Petherick của hệ thống AFP đưa lên hệ thống Internet, Triệu Lan nhận được bản tin vào ngày thứ Sáu 27 tháng 6 vừa qua (2008) và các đài TV lớn của Mỹ như CNN hay FOX News cũng được ai đó gởi đến tới tấp bản tin này. Nhưng chưa thấy Quốc Hội Hoa Kỳ và Ngũ Giác Đài hay Ṭa Bạch Ốc lên tiếng, chúng ta nên chờ xem). Nhưng Bắc Kinh th́ lại ra lệnh thay đổi nhân sự để khỏi giữ lời cam kết, th́ Mỹ biết hỏi ai?. Những tên thương lượng với Mỹ về tù binh Hoa Kỳ (POW/MIA) trong những năm 1998-1999 như Nguyễn Mạnh Cầm (Cầm sau một thời gian im hơi lặng tiếng, nay Cầm vừa xuất hiện lại, chờ xem những ngày tháng tới Cầm có làm nên cơm cháo ǵ không?), Trương Đ́nh Tuyển hiện nay đă bặt tin. Bây giờ chúng lại cho những bộ mặt mới ra “nói đủ thứ chuyện” với Mỹ bằng lối gửi văn kiện, văn thư, hợp tác, đối tác th́ chỉ có chết! Khi ông Bush bắt tay tên Nguyễn Tấn Dũng với vẻ mặt tươi cười, th́ cũng có nghĩa là một cách bôi bẩn, làm nhục bọn Việt Gian Cộng sản đang ăn mày, ăn xin, van lạy người Mỹ. Nh́n cảnh “ông thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng” van lạy kẻ thù cũ để xin kư hiệp ước, xin đô la th́ coi bộ đời Việt Gian Cộng sản có lẽ cũng đă tàn. Đọc giả nên nhớ trước khi tên Việt Gian Nguyễn Tấn Dũng sang Mỹ, th́ trước đó các tên Việt Gian chóp bu khác đă sang Tầu, Nga, Pháp, Ḥa Lan. Tên Nguyễn Tấn Dũng là tên sang Mỹ sau cùng.  

            Xét chung, t́nh h́nh Việt Nam hiện nay giống như thời điểm năm 1975 khi Mỹ bỏ miền Nam. Như vậy có nghĩa là mọi việc hiện nay sẽ không kéo dài. T́nh h́nh chính trị và quân sự sẽ thay đổi thật nhanh và thật chớp nhoáng, ngang với tốc độ của động đất! 

            Tóm lại, bọn Việt Gian Cộng sản hiện nay cần phải “cứu sống” chế độ Cộng sản bán nước của chúng, chứ không phải v́ chúng tha thiết buôn bán, thương mại, kinh tế, kinh doanh, đổi mới, thay cũ ǵ cả. Đă đến lúc người Mỹ cũng không cần phải “thương” bọn Việt Gian Cộng sản nửa. Nếu bất ngờ hay v́ một lư do ǵ đó tập đoàn Việt Gian Cộng sản dảy chết th́ cũng là điều rất hay cho mọi người, cho dân tộc Việt Nam và cho cả Hoa Kỳ. 

            Một vấn đề khác kẹt cho Hà Nội là vấn đề dân chủ Cuội từ Nguyễn Thanh Giang, Hoàng Minh Chính (đă chết), Bùi Tín, Vũ Thư Hiên. Nguyễn Chí Thiện, Đoàn Viết Hoạt đều bể hay là đều bị đốt cháy (phải công b́nh mà nói th́ trong đó công của nhà báo Việt Thường, Nam Nhân và Lư Tuấn và một số người khác đă đóng góp rất lớn trong công việc lật mặt, lật tẩy bọn Việt Gian dân chủ cuội trong nước và cả hải ngoại) và hiện nay th́ chúng ta thấy tên Vẹm cái văn công hộ lư Dương Thu Hương (Dương Thu Hương, Triệu Lan tôi sẽ có một bài viết riêng cho y thị sau) lại xuất hiện để làm tṛ hề (có lẽ Hương sẽ thay thế Bùi Tín đă cháy). Chúng ta chỉ thấy trong nước hiện nay những người đang miệt mài đấu tranh cho giới công nhân và dân oan nghèo khổ là luật sư Lê Thị Công Nhân và Trần Khải Thanh Thủy hai vị này đă thật sự v́ dân nghèo mà họ đứng lên đấu tranh. Đây là điều đáng mừng, cho nên nếu được chúng ta âm thầm hay bằng mọi cách giúp đỡ cho Lê Thị Công Nhân và Trần Khải Thanh Thủy (riêng Triệu Lan th́ đă làm và đang âm thầm làm những công việc đó, chỉ có một điều khuyên Lê Thị Công Nhân và Trần Khải Thanh Thủy phải nên thận trọng nhiều hơn nửa, những ǵ không nắm vững được th́ nên viết thư ra hải ngoại để biết thêm (nhưng nên cẩn thận v́ bọn xôi thịt ham danh, hám lợi ở hải ngoại này cũng nhiều lắm). Triệu Lan sẳn sàng có ư kiến nếu hai vị muốn, thời đại ai này muốn kiểm soát hệ thống thông tin cũng không phải dễ, nếu chúng ta biết cách). Hà Nội chúng tưởng rằng đưa ra những tiếng nói phản kháng, đối lập kiểu Bùi Tín, Dương Thu Hương, Vũ Thư Hiên, Nguyễn Chí Thiện để sơn cho bọn Việt Gian Cộng Sản nước sơn “dân chủ”, khi cho phép đối lập, đối thoại th́ sẽ được nhiều quốc gia ủng hộ cho chúng “lột xác” từ từ như chúng hằng mong tưởng và sẽ cho chúng có nhiều thời gian chuyển tiền chuyển ngân ra ngoại quốc cất dấu trong êm thắm. 

            Nhưng chúng không ngờ thế cờ chính trị hiện nay đă đổi khác. Người Mỹ đă quay 180 độ, bỏ mặc bọn “môi” Hà Nội cho “răng” Bắc Kinh “xử lư”. Cái “răng” Bắc Kinh có bổn phận phải nuôi cái “môi” Hà Nội! Nếu Cộng sản Hà Nội giầu mạnh th́ chỉ Bắc Kinh có thêm lợi. Nếu “môi” Hà Nội phản thùng th́ “răng” Bắc Kinh sẽ cắn chết hay bóp chặt bọn Việt Gian Hà Nội không cho chúng cục cựa. Đó là điều đáng mừng cho tất cả mọi người. Bọn Việt Gian Cộng sản Hà Nội nên hiểu rằng: Chính trị quốc tế và nhất là “làm” chính trị với Hoa Kỳ không dễ và lại càng không phải là những bản văn ngô nghê ngớ ngẩn suông, sặc mùi dân chủ Cuội, nhân quyền dỡm kiểu Việt Gian Đỗ Hoàng Điềm, Nguyễn Cao Kỳ, Nguyễn Xuân Vinh, Nguyễn Thanh Giang ..v.v.. và cho đăng trên báo Người Việt, Việt Báo Kinh Tế và phát thanh trên đài VNCR hay Á Châu Tự Do, các ban Việt ngữ đài BBC hay VOA th́ gọi đó là “làm” chính trị quốc tế, hay đă “đi vào ḍng chính”, mà ta nên gọi đó là làm chính trị theo kiểu nhà quê trên các báo ngoại vi của đảng với một lũ Việt Gian, dân chủ Cuội ngu dốt, th́ bọn Việt Gian Cộng sản có chết cũng đúng tội ác của chúng.  

             Triệu Lan rất tiếc không thể đoán ṃ hay nói thật mọi việc sẽ biến chuyển ra sao trong năm 2008 này. Những chuyện đang diễn tiến là những bí mật không thể tiết lộ. Triệu Lan chỉ có thể nói rằng: T́nh h́nh có thể biến đổi thật nhanh, thật mạnh th́ mới mau đưa đến sự tiêu diệt chế độ Việt Gian Cộng sản và dân tộc Việt Nam sẽ là kẻ chiến thắng sau cùng. Đế quốc Trung Cộng cũng sẽ tan ră ra từng mảnh nếu Bắc Kinh cứ muốn tiến chiếm Việt Nam và dùng bọn tay sai người Việt. Quốc gia Việt Nam, dân tộc Việt Nam sẽ có một tương lai thật sáng lạn, huy hoàng trong thời gian rất gần đây!. Những người Cộng Sản Hà Nội, gốc Việt hay gốc Hoa, khi đọc bài này nên ư thức rằng họ đang nằm trong cái cũi, trong bàn tay sắt của cái “răng” Bắc Kinh. Bất cứ một cử động nào cũng đều bị Bắc Kinh giám sát rất kỹ, tất cả bọn này đều sẽ bị Bắc Kinh thanh trừng, tiêu diệt, không thể khác! 

            Bàn cờ Đông Nam Á hiện nay đang Nóng, tuy chưa biết bên nào, Mỹ hay Hoa sẽ thắng. Nhưng ta có thể chắc chắn rằng Việt gian Cộng sản sẽ là kẻ thua và thua đậm. Khi người Mỹ đang tính đến những nước cờ cao hơn hiện nay. Như vậy Cộng sản Hà Nội không thể hiểu được Mỹ họ có ở trong cái thế đối đầu, thử lửa với Bắc Kinh hay không!. Họ mặc nhiên để cho Việt Gian Cộng sản trong cái thế “môi, răng” với Bắc Kinh và trong ṿng ảnh hưởng của người Bắc Kinh. Nếu Trung Cộng bị dồn vào thế bí, chúng có thể tung nhiều triệu quân, để tiến đánh Đông Nam Á theo ư đồ xưa nay của Bắc Kinh, th́ người Mỹ không dại ǵ mà không dùng đến Việt Nam làm băi chiến trường để tiêu diệt số quân khổng lồ này bằng vũ khí tối tân. V́ từ xưa đến nay, người Mỹ vốn sở trường là dùng đất nước của người khác làm băi chiến trường để “thử” vơ khí.  

            Hiện nay bọn Hà Nội không thể thực tâm chạy theo Mỹ v́ Bắc Kinh không muốn như vậy. Người Mỹ thấy rơ Hà Nội không c̣n chủ quyền, v́ chúng chỉ là một lũ Việt Gian th́ họ không cần phải tính đến những ǵ thêm nửa. Khi bọn Hà Nội không thể nhảy rào theo Mỹ hay nói đúng hơn chúng chỉ là một lũ chuyên đi làm tay sai cho Bắc Kinh trong thế đuổi Mỹ ra khỏi Á Châu, th́ thời điểm nay cũng là cái thế chết cho chúng. Hơn nửa bọn Việt Gian Cộng sản hiện ở trong cái thế “thù trong, giặc ngoài”, kinh tế tan hoang, dân t́nh khốn khổ, xă hội xoa đọa băng hoại, từ thượng tầng đến hạ tầng thối nát, giầu nghèo cách biệt, cán bộ viên chức đầy dăy tham lam tham nhũng, thất nghiệp tràn lan, ngoại quốc nhất là khối Âu Châu đang rút tiền đầu tư về, ngưng hợp tác “làm ăn, lại bị Trung Cộng xiết cổ thật chặt, không cho cục cựa, th́ làm sao tồn tại được lâu dài?. Trong t́nh huống thê thảm như vậy th́ một vài người ngoại quốc thân Cộng, muốn bao che cho chúng hay một vài “chính khách” dân chủ Cuội kiểu Nguyễn Thanh Giang, Bùi Tín, Vũ Thư Hiên, hay Dương Thu Hương của nhà nước ta hiện nay cộng với mấy tên trên răng dưới dế như Nguyễn Chí Thiện, Đỗ Hoàng Điềm, Đoàn Viết Hoạt, Nguyễn Quốc Quân ..v.v.. th́ làm được cái ǵ? Mấy tên dân chủ Cuội trong nước và ở hải ngoại th́ chỉ có múa rối kiếm xương, kiếm ăn một cách vô liêm sỉ chứ làm sao cứu được chế độ Việt Gian Cộng sản tồn tại lâu hơn nửa? 

            Bọn Việt Gian Cộng sản “tổ cải”, không phải vừa mới “cải tổ”. Tên vẹm Nguyễn Tấn Dũng cũng vừa đi sang Hoa Kỳ ăn mày ở Mỹ, nhưng chúng đă thất bại hoàn toàn trong vấn đề ăn xin ở Mỹ. Nếu Tây phương và Mỹ để ư nh́n cho kỹ th́ bọn Việt Gian Cộng sản đang cố gắng chuyển ḿnh để bước sang một thứ chính phủ và kinh tế chiến tranh! (điều này Triệu Lan nói mà không sợ lầm, nhưng có nhiều việc hiện nay chưa thể tiết lộ, cứ nh́n những Giao Hảo của chúng với Bắc Hàn th́ có thể hiểu, Hà Nội cũng đang với tay sang tận Phi châu để “trồng cao su” hay là lập căn cứ “đồn điền” làm thế ỷ dốc cho Bắc Kinh dễ dàng tiến chiếm Phi châu sau này và nhiều chuyện khác nửa). Nhưng sự thê thảm cho Hà Nội là vấn đề không c̣n nhân sự nào sáng giá hay có đủ uy tín làm lănh tụ, lănh đạo như cỡ Lê Trọng Tấn hay Đào Trọng Lịch. “tướng” Vơ Nguyên Giáp th́ chỉ có cái tên chứ từ xưa đến nay Giáp chưa hề cầm quân đánh nhau bao giờ (thời trước “đánh Mỹ” th́ các tướng Tàu như Lă Quư Ba cầm quân hộ cho Giáp) Giáp chỉ giỏi cầm Quần của các em hộ lư. Thời vận của bọn Việt Gian Cộng sản đă hết nên nhân sự cho dù có tạm tạm cũng không c̣n.  

            Người Mỹ đă “nợ” dân tộc Việt Nam như thế nào, trước đây họ nói Mỹ “thua” chiến tranh ở Việt Nam và bỏ chạy. Nhưng họ không bao giờ nói là họ đă thắng khối Sô Viết và cứu toàn thế giới kể cả chính họ thoát khỏi chiến tranh nguyên tử! V́ nếu nói rằng “thắng khối Cộng sản” th́ họ sẽ mang “nợ” với dân tộc Việt Nam và mang tiếng dùng đất nước Việt làm băi chiến trường, để đạt mục đích, để rồi bỏ rơi, bỏ chạy, không phải chi trả một xu!. Và ngày hôm nay Hoa Kỳ sẽ trả “nợ” cho dân tộc Việt Nam bằng cách nào?. Thật khó mà nói trước và đây cũng là một sách lược đang diễn tiến, nên không thể tŕnh bày trong phạm vi bài viết ngắn này. Dân tộc Việt Nam hiện nay “chưa” có người tài giỏi ra mặt, nên chúng ta chưa thấy người lănh tụ nào hay tổ chức nào có thể đứng ra đại diện để nói chuyện tay ngang với Hoa Kỳ. Chỉ thấy toàn bọn gian xảo bịp bợm tham danh, tham lợi nhảy ra làm tṛ hề một cách trơ trẻn và vô liêm sỉ. Và phía Hoa kỳ họ cũng không chính thức ra mặt ủng hộ bất cứ người Việt quốc gia nào! V́ vậy cho nên từ trong nước ra đến hải ngoại chỉ thấy một lũ dân chủ Cuội (mà ông Việt Thường đă vạch mặt bọn chúng), đám nhân quyền bịp, cũng như lũ văn nô trí thức Ngựa dựa hơi quốc gia, các “chính trị gia” thân Cộng và theo Cộng cam tâm làm Việt gian, làm tôi mọi, tay sai cho bọn Việt Gian Cộng sản. (các bài sau sẽ nói đến đại hội toàn quân, các chính phủ ma chúng đă lưu manh, bịp bợm xỏ lá như thế nào). 

            Ngày nay chiến tranh mang một bộ mặt thực tế là phải có tiền! Và có thật nhiều tiền th́ mới nói chuyện mộ lính, mua súng đạn, máy bay, tầu chiến, xe tăng, đại pháo, quân trang, quân dụng, khoa học kỹ thuật. Tính theo cách tính của các “chiến nược gia” Vẹm, th́ muốn đánh thắng chúng để lấy lại Việt Nam th́ chúng ta người Quốc Gia phải cần khoảng 2 triệu quân và 200 tỷ đôla, nếu tính giá trị vơ khí tối tân th́ chỉ bằng 5 tỷ thời trước! Một xe Jeep thời đó khoảng 5 ngàn đô. Ngày nay một xe Jeep “Humvee” 200,000 đôla chưa kể trang bị. C̣n giá tiền một xe tăng Abrams hay hỏa tiễn pḥng không Patriot th́ có lẽ ta không nên tính đến chuyện xử dụng xe tăng hay “tên Nửa” làm chi cho mệt, và như vậy th́ các ‘chiến nược gia” vẹm có thể ngồi rung đùi yên chí, là không có một người Việt Nam hải ngoại nào hay một lănh tụ nào có đủ tiền để thành lập một đoàn quân phục quốc đủ mạnh và về nước chiến đấu tiêu diệt bọn Việt Gian Cộng sản. Tiền không có, căn cứ không có, người không có, hậu thuẫn tiền bạc cũng không có nốt, th́ nếu có chiến tranh với chúng th́ chúng tôi lấy ǵ để đánh nhau với các “đồng chí” đây? Nhưng nếu bọn Việt Gian Cộng sản thông minh một tí th́ chúng sẽ hiểu rằng: chỉ có lực lượng người Quốc Gia Chân Chính mới đủ sức lật đổ và tiêu diệt chế độ tàn ác của chúng. Chứ nếu nói đến phục quốc hay thành lập chính phủ theo kiểu chính phủ Nguyễn Hữu Chánh hay phục quốc theo kiểu phở ḅ, phở tái của Hoàng Cơ Định, Đỗ Hoàng Điềm, Đỗ Thành Công, Nguyễn Quốc Quân, Nguyễn Xuân Vinh, Nguyễn Chí Thiện th́ đó chỉ là nói bịp chơi cho vui, chứ làm ǵ có thật và trong nhiều năm qua chúng có làm thật bao giờ đâu. Cho nên nhiều năm qua cho đến nay chẳng ai tin dùng chúng cả, có chăng cũng chỉ là “mày bịp th́ tao cũng bịp” chơi cho vui. 

            Nh́n lại lịch sử trên thế giới từ cổ chí kim, từ xưa cho đến nay chỉ Tàu là một nước có thể nói duy nhất có một “thể chế chính trị độc tài Vĩnh Viễn”, cha truyền con nối chúng thay nhau độc quyền để cầm quyền từ thời ông, cha, đến con cháu truyền từ đời này sang đời kia. Chúng chuyên dùng vơ lực để khống chế hay tiêu diệt các dân tộc chung quanh họ và họ cũng dùng đó để kềm kẹp chính người dân của họ trong hàng nhiều trăm năm qua .

             Như lịch sử đă chứng minh bọn Tầu Hán phương Bắc luôn luôn là một mối đe dọa cho các nước lân bang chung quanh nước Tầu và các quốc gia phương Tây. Trung Cộng luôn luôn muốn trở thành một thứ siêu bạo cường, hành xử bạo quyền, ăn cướp, buôn lậu, bóc lột, triều cống và muốn cả thế giới phải làm thuộc địa và phải cuối đầu triều kiến “Thiên triều Bắc Kinh”! Chỉ c̣n khoảng 1 tháng nửa hay là vào ngày 8 tháng 8 năm 2008 này chúng ta sẽ tận mắt chứng kiến thiên hạ đến triều kiến “Thiên triều Bắc Kinh” qua hội Olympic 2008 tại Bắc Kinh. Nhưng nếu đứng trên b́nh diện quân sự vào đầu thế kỷ 21 này, th́ chiến tranh là một điều không thể chấp nhận. Hơn nửa Trung Cộng không thể chấp nhận chiến tranh v́ như vậy là đế quốc Trung Cộng sẽ bị xé ra làm nhiều mảnh, vả lại Hoa Kỳ không thể gửi lính đi đánh nhau ở Á Châu. Nhưng người Mỹ cũng không thể ngồi đợi hỏa tiễn Trung Cộng rớt xuống đầu! Người Mỹ cũng không thể ngồi yên mặc cho Trung Cộng thao túng toàn cầu và dồn Hoa Kỳ vào thế bí phải đầu hàng Bắc Kinh!. Nếu hiểu được ư đồ của bọn cầm quyền Bắc Kinh th́ ta sẽ thấy ngay những yếu điểm hay là cái thế yếu, rất yếu của Trung Cộng (cứ nh́n những phương tiện và nhân sự cấp cứu trận động đất ở Tứ Xuyên vào tháng 5 vừa qua th́ chúng ta sẽ thấy rơ). Và Bắc Kinh đương nhiên cũng biết rơ điều này. Nhưng Bắc Kinh tưởng rằng không ai biết! Hoa Kỳ và nhất là những người Việt Quốc Gia Chân Chính không có chuyện “tin tưởng” vào sự thành thật của bất cứ ai, nhất là đừng tin những ǵ ở bọn Việt Gian Cộng sản và lại càng không tin vào những thủ đoạn đóng kịch bề ngoài. Nhưng quan trọng hơn hết là từ trước đến nay người Mỹ không hề tỏ thái độ rơ rệt về bất cứ chuyện ǵ. Ta cũng không biết ai là người thật sự cầm quyền ở Hoa Kỳ, cho nên rất khó ḍ xét ư kiến của họ. Cho nên chúng ta có thể yên tâm là Trung Cộng chỉ là loại cọp già răng và lông đă rụng hết, hơn nửa Hà Nội và Bắc Kinh hiện nay không có chiến lược gia tài giỏi khôn ngoan và chúng cũng không có khả năng gây chiến cục bộ hay toàn bộ. Cho nên không ai quên được câu nói của ông bộ trưởng Quốc Pḥng Hoa Kỳ (Cohen) đă nói với Hà Nội rằng: “Sự hiện diện quân sự của Mỹ trong vùng Á châu Thái B́nh Dương là cần thiết cho sự phồn vinh của vùng này”. Ngụ ư rằng sự hiện diện của quân lực Hoa Kỳ có tính cách ngăn chận Trung Cộng, không cho nuốt chửng Đông Dương và Đông Nam Á. Đây cũng là một lối nói quân lực Mỹ sẵn sàng chiến tranh với Trung Cộng nếu Trung Cộng khởi sự từ Việt Nam và đồng thời bảo vệ sự phồn thịnh của Đông Nam Á trong những thập niên tới. 

            Dưới nhăn quan của những nhà chiến lược, Trung Cộng không thể bành trướng sang bất cứ hướng nào, trừ phía Nam và phải đánh tràn xuống Thái Lan, Mă Lai. Cuộc xâm lăng “nam tiến” đă khởi đầu từ 23 thế trước đời Tần Thủy Hoàng cuối thế kỷ thứ 3 trước Tây Lịch (219-214 B.C.) khi bạo chúa nhà Tần sai tướng Đồ Thư mang 50 vạn quân xâm lăng nước Nam Việt, lúc đó lớn rộng từ Bắc Việt lên tới phía Nam sông Trường Giang, bao gồm phía Nam hai tỉnh Giang Tô (Hàng Châu, Tô Châu) và An Huy, và các tỉnh Triết Giang, Phúc Kiến, Giang Tây, Hồ Nam, Quảng Đông, Quảng Tây và Bắc Việt ngày nay. Một số lớn người Việt lúc đó bị dồn lên miền núi Vạn Vạn Đại Sơn thuộc các tỉnh Quí Châu và Quảng Tây để thành các bộ tộc thiểu số, đứng đầu là dân tộc Choang (Zhuang-Hmong) với dân số khoảng gần 100 triệu người vào năm 2000 theo thống kê của một kư giả New York Time đă đến tận nơi và sống với người Choang trong thời gian hơn 3 năm. Riêng dân tộc Giao Chỉ (người Việt - Bách Việt) dưới quyền chỉ huy của Thục Phán An Dương Vương đă dùng lối đánh du kích chiến và giết tướng Đồ Thư năm 214 (trước T.L.) tại vùng rừng núi Lạng Sơn (Bắc Việt Nam ngày nay), ngăn chận cuộc xâm lăng Nam Tiến của nhà Tần, và bảo vệ sự tồn tại lâu dài của dân tộc Giao Chỉ (Việt Nam bây giờ). Vấn đề xâm lăng bành trướng xuống phía Nam, đă ám ảnh các vua chúa Trung Hoa trải qua các triều đại, qua 23 thế kỷ. Nếu không có sự chiến đấu dũng cảm của người Giao Chỉ (Bách Việt), th́ ngày nay Việt Nam và toàn bộ Á Châu và cả Úc Châu hiện nay đă trở thành lục địa và lănh thổ Trung Hoa rộng lớn nhất thế giới. Cho nên nhân dân Việt Nam chúng ta không cần phải sợ Tầu và bọn Việt Gian Cộng sản hiện nay . 

            Sau này dưới sự chỉ huy của tướng lănh tài ba như: Hai Bà Trưng, Đinh Tiên Hoàng, Ngô Quyền, Lê Hoàn, Lư Thường Kiệt, Trần Hưng Đạo, Lê Lợi, Quang Trung Nguyễn Huệ, dân tộc Việt Nam đă bẻ gẫy tất cả mọi cuộc xâm lăng từ phương Bắc. Truyền thống chống xâm lăng phương Bắc đă trở thành một thứ truyền thống quốc gia, dân tộc đă ngấm vào huyết quản của người Việt Nam từ đời này sang đời kia. Cuối thế kỷ 20 sang đầu thế kỷ 21 này, toàn thể dân tộc Việt Nam lại một lần nữa sôi sục căm thù tâp đoàn Việt Gian Cộng sản, v́ sự dâng đất, dâng biển cho Trung Cộng và dân tộc Việt Nam muốn tiêu diệt quân nội thù Việt Gian, ngoại xâm Trung Cộng, th́ vấn đề phải tiêu diệt bọn phản dân hại nước Việt Gian Cộng sản trước đă, Trung Cộng chỉ là vấn đề thời gian. Nhưng chúng ta nên hiểu rằng trong suy nghĩ của các nhà quân sự Bắc Kinh, họ rất coi thường khả năng chiến đấu chống người Tầu xâm lăng của người Việt. Họ chỉ úy kỵ sự hiện diện quân sự của Hoa Kỳ. Hiện nay, họ đang t́m một sách lược khéo léo để có thể chiếm Đông Dương và Đông Nam Á mà không cần phải sử dụng vũ lực quân sự, và không cần phải trực diện đụng độ với Hoa Kỳ. Nếu hiểu rơ ràng như vậy th́ các quốc gia phương Tây nhất là Hoa Kỳ nên lập tức ngưng hẳn vấn đề thương thảo với Bắc Kinh, Hà Nội hay Bắc Hàn, v́ chẳng có lợi lộc ǵ nhiều, trong khi cái hại có thể là vô cùng nguy hiểm cho b́nh diện chiến lược và toàn cơi Á Châu. Hiện nay Hoa Kỳ phải đối phó với hiểm họa xâm lăng bành trướng Trung Cộng cũng đủ mệt, công đâu lại đi nuôi bọn Việt Gian Cộng sản cho mập cho béo để chúng làm tay sai cho Bắc Kinh!. Nếu sự kiện này xảy ra bất ngờ th́ sẽ làm cho bọn Việt Gian Cộng sản trong nước cũng như ở hải ngoại sẽ điêu đứng, choáng váng. Bởi v́ chúng tính đường lừa Mỹ rồi sẽ đưa tất cả gia đ́nh, của cải, tài sản di tản sang Mỹ “trước khi” quân Tầu tràn vào chiếm hẳn Việt Nam. Trung Cộng muốn cho bọn này đi sang Mỹ cho Mỹ nuôi và sống trên đất Mỹ để dễ dàng làm tay sai t́nh báo cho Trung Cộng.

             Hiện nay ông đại sứ Hoa Kỳ tại Việt Nam là ông Michael Michalak (Mai cồ Mi Cha Lát) cũng đă hân hoan cấp chiếu khán cho khoảng 150 ngàn (?) cán bộ và con cháu của chúng ồ ạt nhập cảnh du lịch “du học” tại Hoa Kỳ, và ông c̣n lớn tiếng tuyên bố “yêu cầu người Quốc gia đừng chống Cộng sản, cứ để dần dần khoảng 20 năm nửa th́ bọn Việt Gian Cộng sản cũng sẽ chết hết”, và như vậy chúng có thể ở lại Mỹ vĩnh viễn? (chỉ riêng trong năm 2000 chúng đă vào nước Mỹ du lịch và “du học” vào khoảng 300,000! và một số không nhỏ đă ở lại Mỹ định cư để dễ làm t́nh báo cho đảng). Người ta c̣n nhớ vào ngày 25 tháng 9, 1999, chánh biện lư (District Attorney) quận Cam, ông Tony Rackaukas, họp với Cộng đồng người Việt, yêu cầu họ giúp đỡ đối phó với khoảng 8,000 thành viên băng đảng người Việt riêng tại quận Cam và 109 tên cầm đầu băng đảng. Thời đó chưa có du lịch “du học” mà Việt Gian Cộng sản đă có khoảng 2 lữ đoàn băng đảng người Việt chỉ riêng trong quận Cam!. Phải chăng những nhà ngoại giao lỗi lạc Hoa Kỳ như ông Michalak muốn đưa hàng trăm ngàn cán bộ đảng viên Cộng sản vào Hoa Kỳ để dẹp tan những người Việt chống Việt Gian Cộng sản, một mặt các chính quyền địa phương không cho người Việt biểu t́nh chống Việt Gian Cộng sản, và cho khởi động chiến tranh du kích giữa bọn Việt Gian Cộng sản và người dân Việt tị nạn chống Cộng ngay trên đường phố Hoa Kỳ?. 

            Phải chăng một vài nhà ngoại giao Hoa Kỳ trong đó có sự đóng góp tích cực của ông đại sứ Michael Michalak muốn cho đám Việt Gian Cộng sản tràn ngập các thành phố Hoa Kỳ và quận Cam là nơi tiện cho việc đặt tổng lănh sự Việt Gian Cộng Sản tại khu Bolsa với cờ đỏ sao vàng?.Như vậy đám tổng lănh sự Việt Gian Cộng sản tại San Francisco không mau dọn nhà xuống khu Bolsa. Câu tuyên bố của ông Michalak khiến cho hàng triệu người Việt khắp Hoa Kỳ phẫn nộ, trong tháng 6 vừa qua ông c̣n dẫn đầu một nhóm Việt Gian đi giải độc cho bọn Việt Gian Nguyễn Tấn Dũng ở thành phố Houston, TX cũng khiến cho hàng chục ngàn người Việt xuống đường phản đối, cũng may cho ông là dân Việt tại Houston họ hiền lành nên họ chỉ biểu t́nh phản đối mà thôi, chứ nếu không th́ ông lại phải lănh một lô cà chua và trứng thối. Sau này ông Michael Michalak sẽ phải trả lời với người Việt tị nạn bọn Việt Gian Cộng sản.  

            Nói chung trong cuộc đấu tranh để sống c̣n kỳ này dân Việt chúng ta (trong nước và hải ngoại) chiến đấu cho sự sống c̣n của tổ quốc Việt Nam. V́ vậy khi nói đến tổ quốc Việt Nam là nói đến quốc pḥng mà khi nói đến quốc pḥng th́ tất nhiên phải để cập đến Bắc Phương và gần như toàn bộ lịch sử Việt được đúc kết vào vấn đề đối phó với phương Bắc.  

            V́ những điều kiện địa lư đặc thù của đất Việt, nên từ rất sớm từ khi từ Thiểm Tây dời sang phía Đông người Hán đă tính đến mở rộng đất đai của họ về phía Nam để mong hoàn thiện một nền kinh tế nông nghiệp, v́ giữa Bắc và Nam, phía Bắc quá một nửa là những vùng sa mạc có khí hậu rất lạnh và khắc nghiệt và h́nh như là chưa bao giờ có mưa, nếu mưa th́ cũng chỉ là “mưa cát”. V́ lư do đó nền kinh tế phía Bắc luôn luôn dùng vơ lực để cướp bóc đó cũng là bản chất của dân du mục từ xưa cho đến nay. Cho nên trong bất cứ giai đoạn nào của lịch sử Việt, người Tầu Hán lúc nào họ cũng luôn luôn t́m cách phá hoại đất nước Việt và giúp đỡ bọn Việt Gian để trục lợi. Hay nói đúng hơn đó là quốc sách của người Tầu Hán từ ngàn xưa cho đến nay.  

            Khác với nền chính trị Việt là: “Văn trị, vơ công”. Văn trị Việt thiên về giáo hóa, Vơ công Việt dùng để chống xâm lăng, xâm lược, để thi hành những kế sách quốc pḥng chứ không để dùng làm lợi khí của quan nha. Trái lại người Tầu Hán (du mục) từ xưa cho đến nay khi họ cầm quyền là dùng vơ lực biến nó thành móng vuốt để làm lợi khí thống trị người dân và xâm lăng lân bang, nên nước Tầu là một lịch sử với nhiều nỗi loạn lạc triền miên từ xưa cho đến nay.  

            Các nhà chính trị của Việt Nam ngồi vào vị trí chính quyền để làm cho người dân tin cậy nơi nhân cách thánh hiền của họ (trừ một vài giai đoạn như Trần Ích Tắc, hay Lê Chiêu Thống th́ không đáng kể), dân Việt tin nơi chính nghĩa chứ không tin cậy vào quyền thế, cho nên người dân Việt từ ngàn xưa cho đến nay họ tôn thờ các vị anh hùng liệt nữ cho dù những người ấy có chiến bại. Đó cũng là lư do những người chính trị gia Việt b́nh dị gần dân và người dân vẫn ưa thích họ hơn.  

            Ấy vậy mà trong một bài viết của giáo sư Stephen B. Young (không đề ngày), một giáo sư của đại học Minnesota đăng trên hệ thống Internet ông Young viết rằng: “Vua Lê Thánh Tôn bắt đầu theo chủ nghĩa Bắc Triều, tức lấy Tống Nho bênh vực ngôi vị Hoàng Đế một cách mù quán với đạo hiếu nghĩa cha mẹ, vua chúa ...”. Nhân đây Triệu Lan tôi cũng cảnh cáo ông Young rằng: là một giáo sư nếu ông Young không am tường lịch sử Việt Nam th́ ông không nên đặt bút viết bậy, và nếu ông Young có “phân tích” lịch sử Việt th́ ông nên phân tích một cách đứng đắn để đúng với vai tṛ “giáo sư của ông, nếu không làm được như vậy th́ ông “giáo sư Stephen B. Young” nên đừng viết ǵ th́ hay hơn, người Việt chúng tôi không cần ông “dạy” và cũng không cần đọc bài viết của ông. Giáo sư Young đọc được vài ba câu thơ Kiều viết được vài trang giấy tiếng Việt và ông tự cho ông giỏi văn hóa Việt, ông viết lung tung chẳng ai thèm đọc, chẳng ai thèm để ư, đến nay có lẽ v́ thích nổi danh và nổi tiếng nên ông giáo sư Young đi quá xa viết bài mạ nhục tổ tiên người Việt. Các độc giả trên khắp thế giới nói chung, các bạn điều hành web ThaoLuan9 các bạn đang lấy lời của Đức Vua Lê Thánh Tông để làm kim chỉ nam đấu tranh, các bạn nghĩ ǵ ?!.  

            Ông Young nên nhớ Vua Lê Thánh Tôn (Tông) được coi là một trong những vị Minh Quân trong ḍng sử Việt. “Mù Quán” là ǵ nếu không phải là đần độn, hay ngu dốt. “Mù Quán” mà lại có thể viết ra Bộ Luật Hồng Đức hay c̣n gọi là Quốc Triều H́nh Luật mà 600 năm qua trên thế giới ngày nay đă có quốc gia văn minh nào theo kịp và áp dụng Luật Hồng Đức để bênh vực cho Nữ Quyền? (chỉ riêng nữ quyền thôi chưa nói những luật lệ khác). Trên thế giới ngày nay đă có bao nhiêu Tổng thống cũng như Thủ tướng xuống tận nơi tù nhân bị giam giữ phát cơm, phát chăn cho tù nhân?. 

            Ông Nguyễn Cao đậu thủ khoa năm Đinh Măo (1867) làm đến chức tán lư quân vụ. Khi triều đ́nh nhà Nguyễn kư ḥa ước với Pháp ông bất măn xin treo ấn từ quan. Năm 1885 vua Hàm Nghi xuất bôn xuống chiếu Cần Vương, Nguyễn Cao t́m đến khu Băi Sậy phụ lực với Nguyễn Thiện Thuật chuyên giữ việc huấn luyện du kích đánh phá các đồn Pháp. Sau Pháp phải dùng đại binh hợp cùng quân Hoàng Cao Khải và Lê Hoan thắt chặt ṿng vây Băi Sậy. Nguyễn Thiện Thuật phải chạy lên Thái Nguyễn rồi vượt tuyến sang Trung Hoa ẩn náu. Nguyễn Cao về nương náu tại làng Kim Giảng mở trường dạy học. Vốn người Nho Học đạo đức chính trực nên Nguyễn Cao được phắp vùng kính nể. Ngày kia có một nhà nho đến xin câu đối mừng một ông tiến sĩ đang làm quan to cho Pháp, Nguyễn Cao viết cho, không dè khi ông tiến sĩ kia đọc câu đối, biết người viết mỉa mai ḿnh là loại bất trung v́ đă hợp tác với Pháp bèn ngầm báo cho Tây vây bắt Nguyễn Cao. Khi giải Nguyễn Cao đến mặt quan Tây và Việt trong số đó có Hoàng Cao Khải và Lê Hoan, chúng dụ dỗ ông ra làm quan nhưng Nguyễn Cao từ chối. Chúng dọa nạt tra tấn ông thản nhiên đáp: “Tôi đâu có sợ chết, tôi đă có cách để khỏi phiền lụy đến ai”. Nói xong ông với tay lấy chung trà bẻ bể ra làm đôi, mạnh tay khoét rốn (rún) rút ruột ra vứt lên mặt Hoàng Cao Khải và các quan Pháp mà chửi rủa thậm tệ, máu chảy lênh láng hai tay Nguyễn Cao nắm từng khúc ruột của chính ḿnh căng ra và nói rằng: “các người nh́n xem những đoạn ruột này khi căng ra mà cong, th́ Nguyễn Cao mới chịu khom lưng qùy gối”, một lát sau th́ ông chết. 

            Đấy nếu không có “mù quán với đạo hiếu nghĩa cha mẹ, vua tôi” của mấy trăm năm trước th́ làm sao có một anh hùng Nguyễn Cao. Có đạo hiếu nghĩa mới biết yêu nước. V́ nếu nước mất th́ nhà tan, cho nên người sĩ phu sống với liêm sĩ, chết th́ đền ơn đất nước, ơn cha mẹ cho tṛn đạo Hiếu, Nghĩa. Gương oai hùng của Nguyễn Cao nhiều đời sau con cháu sẽ vẫn c̣n nhắc đến. 

            Chúng tôi cảnh cáo ông giáo sư Young, ông không nên v́ một lư do thầm kín nào đó mà viết bài để nhục mạ Tổ Tiên người Việt Nam chúng tôi. Chúng tôi sẽ sẵn sàng vạch bộ mặt Mỹ Gian của ông ra. Trước đây ông mong làm Trọng Thủy đi vào Việt Nam ông thành lập “phong trào dân chủ” có người mỉa mai ví cái phong trào của của ông giáo sư Young là “phong trào sáu tấm” (2 tấm ngắn, 4 tấm dài giống như cái Ḥm), và cũng v́ cái phong trào dỗm này ông đă đưa nhiều chiến sĩ cách mạng rơi vào tay của bọn Việt Gian Cộng sản, điều này ông giáo sư Young đă nói ǵ với gia đ́nh của những người đă chết, giáo sư Huy v́ trót nghe theo lời đường mật của ông đến bây giờ vẫn c̣n đang bị cầm tù ở đâu đó trong Việt Nam. V́ không thực hiện được mưu đồ nên “Trọng Thủy” đâm ra oán thù người Việt Nam chăng. Chúng tôi xin hỏi ông Young rằng: Nếu chúng tôi đặt điều hạ nhục tiền nhân của ông th́ ông nghĩ sao?. 

            Tiện đây Triệu Lan tôi cũng xin nói rơ cho ông giáo sư Young hiểu rằng: Những người như ông không có kinh nghiệm đấu tranh, nếu có “đấu tranh” th́ đấu tranh của ông chỉ nặng về tính chất của một người kinh doanh (businessmen) , cho nên ông giáo sư không đánh giá đúng mức, nếu không muốn nói là ông giáo sư hoàn toàn thiếu khả năng nhận thức lịch sử và nhất là sử Việt. Các ông coi quốc gia nào cũng là một hiện tượng chung, nên các ông đề ra những giải pháp giống như nhau khi một quốc gia nào đó lâm vào t́nh cảnh khó khăn. Giống như các chính tri gia Hoa Kỳ chỉ lo lắng quan tâm và mang trách nhiệm khi họ liên quan đến vấn đề ấy. Nói một cách khác là ông giáo sư Young khoanh mắt trong phạm vi cục bộ mà không mở rộng tầm nh́n của kiến thức để thấy toàn bộ vấn đề, và ông lại hay nh́n vấn đề một cách đơn giản, chú trọng bề ngoài qua vài lời nói môi miệng, v́ vậy nên ông không bao giờ hiểu được những điều kiện lịch sử Việt. Sử học, Triết học và Khoa học chúng là một v́ không thể tách rời. V́ hiểu như vậy nên người Việt Nam (nhất là những chiến sĩ cách mạng thật sự dấn thân đấu tranh) chẳng ai thắc mắc đến câu nói của Tổng Thống Roosevelt khi ông Roosevelt cho rằng: “ ... Việt Nam là một quận huyện của Trung Quốc, vậy hăy trả nó về với sự cai quản của chính phủ Tưởng Giới Thạch”. Những câu nói này không thấy ông giáo sư Young đặt câu hỏi thử xem sao ? Chứ ông, “hỏi Đức Huỳnh Giáo Chủ của Phật Giáo Ḥa Hảo, hỏi ông Trương Tử Anh, Đảng trưởng Đại Việt Quốc Dân Đảng, ông Lư Đông A, Thư kư trưởng Đảng Duy Dân, các nhân sĩ yêu nước Ngô Đ́nh Khôi, Nguyễn văn Bông, Tạ Thu Thâu, Nguyễn An Ninh, Hồ văn Ngà, Phan văn Hùm, Nguyễn văn Sâm,…”. Chuyện Việt Nam đă có người Việt chúng tôi lo ông hỏi chi nhiều thế.  

            Là một giáo sư của một trường đại học ông nên lấy cái biết của ông để kiếm sống th́ có lẽ đúng hơn là xen vào chuyện lịch sử hay chính trị của nước khác, nhất là chính trị nước Việt Nam. Hăy nghe nhà văn Ư nổi tiếng là ông A. Pazzi nói: “Với một lối nhận định theo kiểu h́nh thức phương Tây người ta sẽ không thể nào hiểu được giá trị đích thực của người Việt và lịch sử Việt, người ta chỉ thấy được (những điều trên) khi họ đă thất bại ... ”. “Phong Trào 6 tấm” của giáo sư Young thành lập đă thất bại, ông bị tướng Dương Thông của Hà Nội cho công an vây bắt, không cho ông ăn, uống trong 36 giờ liền và tống ông ra khỏi Việt Nam. Vậy mà ngày nay ông giáo sư Stephen B. Young vẫn chưa nh́n thấy được.

             Bọn Cộng sản Hà Nội là một bọn buôn dân bán nước nhưng chưa thấy một bài viết nào chúng viết ra để gọi Đức vua Lê Thánh Tông “mù quán” bao giờ, ông Young nên hiểu nếu ghét ông th́ có ngày người ta sẽ thương ông, nhưng khi ông đă bị người ta khinh bỉ th́ họ chẳng c̣n ǵ để nói với ông nửa cả. Các bạn trẻ trong nước cũng như ở hải ngoại khi đọc các bài viết th́ cũng nên xem người viết đó là ai, dẫn chứng chuyện quá khứ có đáng tin hay không, chứ không phải chỉ nghe đến địa vị “giáo sư th́ cứ vội cho là họ viết đúng, viết kiểu giáo sư Stephen B. Young, giáo sư Nguyễn Xuân Vinh, giáo sư Đoàn Viết Hoạt, giáo sư tiến sĩ Nguyễn Bá Long, giáo sư sử học Nguyễn Duy Chính (Chính trước đây có viết một bài viết dài hạ nhục Vua Quang Trung Nguyễn Huệ) ..v.v.. th́ lần sau ta nên vứt các bài viết của mấy giáo sư này vào xọt rác cho tiện, v́ xem xong có lẽ sẽ làm bẩn mắt người đọc. Đối với chúng tôi, kẻ thù khi chúng tôi đă vạch mặt chỉ tên th́ không bao giờ có chuyện nhân nhượng được nửa. Trong hơn 30 năm qua từ khi Việt Gian Cộng sản chiếm trọn đất nước chúng chưa hề có một tài liệu sách vở nào dạy về lịch sử Việt Nam một cách đứng đắn, cho nên đó là lư do để giải thích tại sao một “đảng viên” cũng là hội viên của Hội Văn Bút Quốc Tế mà lại hạ bút viết rằng: “Vua Trần Hưng Đạo ... và ... vua Trần Hưng Đạo có công đánh thắng giặc Minh” và “hội viên” này c̣n ḷng tḥng giải thích lư do tại sao “đảng ta” đánh thắng “giặc” Mỹ. Nhưng không thấy hội viên này giải thích lư do tại sao ngày nay “đảng ta” lại ăn mày đô la giặc” Mỹ . 

            Từ nhiều năm qua một số người Mỹ kể cả người Việt cũng có một số người v́ thờ ơ hay là cố ư không muốn hiểu rơ bản chất của những tên Việt Gian Cộng sản nên họ đă sai lầm khi nh́n tập đoàn Việt Gian Cộng sản Hà Nội chỉ là bọn “độc tài, đảng trị và v́ không hiểu rơ chúng hay có thể họ “cố ư” gán cho chúng là những tên “bảo thủ, cấp tiến”. Họ dùng danh từ như trên để làm cho người Việt, nhất là người Việt Nam ở trong nước v́ thiếu thông tin nên họ chẳng thể hiểu rơ ràng bản chất của tập đoàn Việt Gian Cộng sản, đang cùng nhau hà hiếp và bóc lột người dân Việt đến tập xương tủy. Những “chính khách” ở hải ngoại th́ cũng cố ư gán cho chúng “bảo thủ, cấp tiến” để mong rằng có thể một giai đoạn nào đó hay thời điểm nào đó thuận tiện th́ chúng cũng sẽ chia quyền, chia lợi cho đám gian tà ngu dốt nhưng rất hám danh này. Bởi v́ người ta có thể làm bạn với lũ độc tài, nhưng không ai có thể làm bạn với bọn Gian được cả, người Mỹ, người Việt hay bất cứ một dân tộc nào họ cũng đều khinh khi bọn gian tà và bọn Cộng sản Hà Nội cũng chính là bọn Việt Gian Cộng sản bán nước và toàn dân Việt chúng ta phải ghi nhớ nằm ḷng điều này và khi chúng đă là gian tà, gian đảng rồi th́ chẳng c̣n ai dám gần chúng hay làm bạn với chúng cả. 

            Trên phương diện nào đó, chúng ta nên mừng là những tên tay sai được bọn Việt Gian Cộng sản tung ra hải ngoại như Đoàn viết Hoạt, Nguyễn Chí Thiện, Đoàn Thanh Liêm, và những tên Việt Gian như: văn nghệ nhà thổ phản thùng Dương Thu Hương, chính ủy bại liệt Trần Độ (đă chết), lư thuyết gia thổi ống đu đủ Hoàng Minh Chính (đă chết), tiến sĩ đất sét Nguyễn Thanh Giang, văn nô bồi bút kiểu ăn mày Hoàng Tiến, phó tiến sĩ thử cứt t́m vi trùng Hà Sĩ Phu tức Nguyễn Xuân Tụ, “cựu” Việt Gian nằm vùng Tiêu Dao Bảo Cự, nhà văn ś ke Lữ Phương và bọn Việt Gian nằm vùng ở hải ngoại nếu kể hết tên bọn chúng ta th́ phải cần một quyển sách dày cở vài trăm trang, nhưng Triệu Lan cũng nên nêu ra một số tên điển h́nh như dưới đây để cho mọi người nhẵn mặt chúng: Đỗ Mậu, Đoàn Thanh Liêm, Đoàn viết Hoạt, Nguyễn Chí Thiện, Vơ văn Ái, Lai Thế Hùng (Pháp), Nguyễn Minh Cần, Vơ Thắng Tiết Lư Kiến Trúc, Nguyễn Thanh Trang, Nguyễn Hữu Thống, Ngô văn Hiếu, Lâm Thu Vân, Nguyễn Tường Bách, Nguyễn Minh Cần, Dương Thu Hương, Lữ Phương, Trần Độ (đă chết), Hà Sĩ Phu, Hoàng Minh Chính (đă chết), Huỳnh Tấn Lê, Tiêu Dao Bảo Cự, Nguyễn Ngọc Bích, Nguyễn Khanh, Đinh Quang Anh Thái, Phan Dũng, Trần Hải Trang, Hoàng Trọng Tuệ, Hoàng Trọng Thụy,  Tống Hoằng, Trần Dạ Từ, Nhă Ca, Phan Tấn Hải, Phạm Thông Trần Bảo, Nguyễn Khải, Vũ B́nh Nghi, Nguyễn Phạm Trần, Đoan Trang, Trần Đ́nh Cư, Vơ Thắng Tiết, Huỳnh Lương Thiện, Nguyễn Việt Nữ, web site Ánh Dương Đỗ Thị Thuấn Bút Vàng, nhóm Bông Sen, Hoa Sen, Giao Điểm với Trần văn Chi, Lư Khôi Việt ..v.v.. Tất cả bọn chúng từ nhiều năm qua đă làm tay sai cho bọn Việt Gian Cộng sản, chúng đều “trăm hoa đua nở”. Chúng thi nhau “gáy” hơn gà lúc canh 3, chúng làm như Việt Gian Cộng sản sẽ vĩnh viễn sống mạnh với tiền rừng bạc biển hàng trăm tỷ đô la cướp của người dân Việt trong mấy mươi năm qua. Nhưng hỡi ơi bọn tay sai và đám Việt Gian cũng chỉ là bọn tham lam, tàn ác ăn hại đái nát. Và mọi người đều biết hiện nay bọn cán bộ Việt Gian Cộng sản ở khắp nơi tại Hoa Kỳ, Canada, Úc Châu, Âu Châu. Chúng càng đông th́ chúng càng ỷ mạnh. Chúng có nhiều tiền và nắm hầu hết báo chí truyền thông trong tay. Sở dĩ cần phải tiêu diệt không riêng v́ chúng làm tay sai cho Cộng sản, đánh phá mọi hoạt động của người Việt chống bọn Việt Gian Cộng sản. Nhưng riêng chúng th́ chúng hoạt động tội ác đủ kiểu, mafia, buôn ma túy, giặt tiền, giết mướn, với miệng lưỡi vô cùng giảo quyệt như Hoàng Cơ Định, Đỗ Hoàng Điềm, Lư Thái Hùng, Hoàng Duy Hùng và nhiều tên nửa. (yêu cầu Hoàng Duy Hùng cứ phát đơn kiện Triệu Lan, để Triệu Lan có dịp bay sang Houston hầu ṭa và thăm mấy ông sư huynh 81 Dù một chuyến cho vui cửa vui nhà, nếu Hùng là tên đại láo và đại Bịp th́ nên câm mồm lại, chỉ riêng một vụ Lư Tống thôi nếu mai đây sở FBI mở hồ sơ điều tra th́ Hoàng Duy Hùng có lẽ phải gở từ 7 đến 10 cuốn lịch như chơi. Chưa nói vụ “thiên an môn Việt Nam” Hùng đă quyên ở San Jose một khoản tiền lớn, nhưng đến nay không biết Hùng có trả thuế hay không?). Nên cho dù chúng có nằm vùng nhiều năm hoạt động tại hải ngoại th́ chúng cũng chẳng có làm nên tích sự ǵ và cuối cùng th́ chúng sẽ cùng bọn Việt Gian Cộng sản chết không có đất chôn cũng là điều rất phải, như vậy Việt Gian Cộng Sản có sớm bị tiêu diệt th́ đó cũng là sự vui mừng của toàn dân Việt Nam.  

            Điều nửa là trong một bài viết của ông Gs Thayer nào đó nổi tiếng là người “am tường” từng được coi là một chuyên viên gia về Châu Á tại Học Viện Quốc Pḥng Úc, hiện thỉnh giảng tại trường Đại Học Ohio Hoa Kỳ và trong một bài viết trên tờ Wall Street Journal, ông c̣n cho rằng trong t́nh h́nh hiện nay bọn Việt Gian Cộng sản chúng có 2 phe, một phe thân Tầu và một phe muốn đổi mới để theo phương Tây và hai phe này đang “đấu đá” với nhau ghê gớm lắm. Không biết ông am hiểu bọn Việt Gian Cộng sản bao nhiêu, nhưng Gs Thayer vừa lên tiếng hôm trước th́ ngày hôm sau người của Bắc Kinh phản pháo lại.  

            Chúng ta hăy nghe những lời tuyên bố không chính thức của nhà cầm quyền Bắc Kinh qua cái loa của tiến sĩ Thịnh Lập Quân, Quân là một chuyên gia nghiên cứu về quan hệ Đông Nam Á, chính trị Trung Quôc và Đai Loan ở trường Chính Sách Công Lý Quang Diệu, Singapore, lên tiếng trả lời cho đài BBC hôm 24/06/2008, cùng ngày tên Việt Gian Cộng sản Nguyễn Tân Dũng có cuộc gặp mặt vơi Tổng thống Bush tại Toa Bạch Ôc, tiên sĩ Thịnh Lập Quân nói như sau:  

            “Trung Quốc biết rõ Việt Nam, tức là Việt Nam thấy quyền lợi của họ là làm sao giữ được thế cân bằng. Trung Quốc sẽ không lo lắng về bất kỳ chuyến thăm nào của Thủ tướng hay Chủ tịch nước Việt Nam tới Hoa Kỳ. Chúng tôi hiểu giới truyền thông nhấn mạnh vào một chuyến thăm như thế này, nhưng tôi bảo đảm là Trung Quốc không lo ngại”.  

            “Quan trọng thì có, nhưng cũng không quá quan trọng. Nếu có ai đó nghĩ rằng chuyến thăm Mỹ có thế giúp Việt Nam ở vào vị thế cạnh tranh nào đó với Trung Quốc, thì theo tôi, họ đã sai lầm. Trung Quốc tin rằng Việt Nam cảm thấy giữ thế cân bằng là có lợi cho chính họ. Tại Việt Nam, nếu anh nói chuyện với các viên chức cấp thấp hay cấp trung, nhiều người trong số họ lo lắng, thậm chí nghi ngờ Trung Quốc. Nhưng nếu anh nói chuyện với lãnh đạo cấp cao thì hoàn toàn khác. Vì quyền lợi căn bản của họ, thậm chí quyền lợi cá nhân, để giữ quyền lực, giữ cho chính thể được sống còn nên điều họ lo hơn là "Cách mạng màu" của Hoa Kỳ.”  

            “Họ (Việt Nam) phải dựa vào Trung Quốc. Họ không hề ngây thơ khi tiếp xúc Hoa Kỳ và biết đây chỉ là chuyện làm ăn. Điều họ lo ngại là người Mỹ sẽ không bao giờ để chế độ cộng sản tồn tại. Trái lại về phía mình Trung Quốc có thể cung cấp những thứ mà Mỹ không thể cung cấp, trong đó có kinh nghiệm đối phó với các vấn đề kinh tế, chính trị, bởi hệ thống của Mỹ lại khác với Việt Nam.”

             “Trong chính trị, tôi rất miễn cưỡng khi phải phân chia con người thành hai loại như vậy. Không thể rạch ròi tách họ ra thành phe đổi mới và phe bảo thủ. Hồi thập niên 1980, chúng tôi cũng dùng cách gọi này để phân loại chính trị Trung Hoa. Nhưng rồi người ta thấy cách suy nghĩ đó sai lầm. Đôi khi người bảo thủ lại rất cải cách. Chính trị có sự trộn lẫn, không có hai màu đen trắng dễ dàng.”

 

 

 

 

 

Triệu Lan